- Chính xác mà nói thì là hai vị tiên sinh này muốn tìm ngươi…
Lỗ Đạo Phu nhún vai, hai người phía sau đi ra, nói:
- Tôi chỉ là muốn giới thiệu bọn họ để ông làm quen một chút.
Lỗ Đại Phu cao hơn 1m90, to lớn vạm vỡ, đứng ở đó giống như bức tường vậy còn hai người phía sau thì thấp bé thận chí Diệp Thiên cũng không chú ý gì đến bọn họ.
Chúc Duy Phong nhìn hai người phía sau sửng sốt.
Tuy hai người xấp xỉ nhau nhưng tướng mạo lại khác hoàn toàn, một người Châu Á nếu Chúc Duy Phong đoán không sai thì đó là người Nhật Bản.
Còn người kia đặc điểm giống người Châu Âu, Chúc Duy Phong cũng không biết thân phận của bọn họ.
- Chúc tiên sinh, vị này đến từ Nhật Bản, Bình Dã Nhât Lang tiên sinh, vị kia là Phất La Tư tiên sinh đến từ Ấn Độ, bọn họ tìm ông có chuyện gì tôi cũng không biết!
Lỗ Đại Phu giang tay giới thiệu hai người kia cho Chúc Duy Phong nhưng Diệp Thiên thấy trong mắt hắn rõ ràng có sự giảo hoạt còn tươi cười khi người khác gặp nạn.
- Các người tìm tôi có chuyện gì?
Chúc Duy Phong đi lên phía trước một bước, sắc mặt lạnh tanh có thể cảm nhận được hai người này đến tìm ông ta không có ý tốt gì.
- Tôi đại diện cho hắc quyền ở Nhật Bản khiêu chiến với hắc quyền Trung Quốc, hi vọng Chúc tiên sinh có thêt phát huy tinh thần võ đạo nhận lời khiêu chiến của tôi!
Cái tên Bình Dã Nhất Lang người Nhật Bản lấy từ trong ví tiền ra một văn kiện giơ lên trước mặt Chúc Duy Phong có nói chút tiếng Anh nhưng Chúc Duy Phong cũng hiểu ý gã.
- Khiêu chiến? Bọn họ là ai?
Không chỉ riêng Diệp Thiên và Chúc Duy Phong mà các đại lão nghe thấy cũng như ong vỡ tổ tụ lại chỗ này.
Khiêu chiến Hắc thị quyền từ trước đến nay có chút móc nối, mỗi lời khiêu chiến đều đại diện cho môt thế lực hưng thịnh và sụp đổ đều ảnh hưởng ít nhiều đến Hắc thị quyền trên thế giới.
- Đúng, người Nhật Bản khiêu chiến với người Trung Quốc, bọn họ chính là kẻ thù truyền kiếp của nhau.
Lỗ Đạo Phu đã xúi bẩy đằng sau, người xem đều hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Những ông chủ đó đều xuất thân từ các tổ chức phản động không có mấy người tốt, họ vui sướng, tươi cười khi người ta gặp họa cũng có người còn xúi giục thêm vào.
- Thực sự xin lỗi, lần này tôi đến đât để xem đại hội chứ không nhận khiêu chiến của ai cả. Hơn nữa cũng không có ý mang quyền thủ lên võ đài, làm các ngươi thất vọng rồi!
Sau khi nghe Bình Dã Nhất Lang và những người xung quanh nói, sắc mặt Chúc Duy Phong xám đi dường như một chữ cũng không muốn nói ra.
Lăng nhục, lúc này trong lòng Chúc Duy Phong cảm thấy chính là bị lăng nhục.
Bị người ta chặn ở cửa khiêu chiến hơn nữa lại là kẻ thù người Nhật Bản ngực Chúc Duy Phong như muốn nổ tung suýt chút nữa thì nhận khiêu chiến của người Nhật Bản này.
Nhưng Chúc Duy Phong vẫn cố ép cơn tức giận xuống, ông biết với thực lực của mình thì chỉ là vật hi sinh trên võ đài này, không nói đến bị đánh chết mà địa bàn cũng mất đi.
- Không liên quan, sau đại hội chúng ta có thể tiến hành thi đâu tại đây thời gian, địa điểm chỉ cần Chúc ngài kí vào đây là được.
Bình Dã Nhất Lang ngẩng đầu lên, tuy tươi cười nhưng những lời nói ra đều là hù dọa người khác không ngừng quạt lên mặt Chúc Duy Phong.
Lúc này đây sắc mặt của Chúc Duy Phong đã thực sự thay đổi, đối phương lấy cớ nếu tiếp tục từ chối khiêu chiến thì chính là cúi đầu trước người Nhật Bản rồi.
Nhưng Chúc Duy Phong biết, so với các quyền thủ hắc quyền của quốc tế mình còn thua xa, nếu nhận khiêu chiến rồi thì khả năng thắng rất xa vời.
- Chúc tổng, nếu đánh thua, bọn họ có thể thu địa bàn của ông?
Lúc Chúc Duy Phong tiến thoái lưỡng nan Diệp Thiên chen vào, hỏi ông ta:
- Đó là nơi của người Trung Quốc, sao mà chuyển cho bọn hắn được?
Dù Diệp Thiên không phải làm thể chế nhưng cũng không phải người làm ăn nhưng hắn hiểu muốn là chuyện gì ở Trung Quốc cũng đều phải dựa vào các mối quan hệ.
Cho nên cứ coi như Chúc Duy Phong thua thì võ thuật của Bình Dã Nhất Lang cũng không có cách nào mà vào được Trung Quốc vậy thì cái gọi là địa bàn kí chẳng phải là câu nói suôn sao?
Chúc Duy Phong cười khổ, nói:
- Diệp Thiên cậu không biết thôi, nếu thua tôi không thể tiếp tục kinh doanh hắc quyền trong nước được nữa mà người thuê nhà của tôi đều phải chuyển giao cho nó, kỳ thưc địa bàn không giống với đặt trong nước đâu.
Thi đấu hắc thị quyền quan trọng vẫn là tài nguyên, dĩ nhiên là khách có thể đánh cược rồi.
Nếu Chúc Duy Phong thua, mà Bình Dã Nhất Lang nắm hết việc buôn bán thì ở cách Trung Quốc không xa y hoàn toàn có thể tiến hành các trận đấu trong hắc quyền.
Hơn nữa trong ngày hôm đó y có thể dùng mánh lới nhanh chóng chiến trước thị trường Hắc Quyền Trung Quốc.
Sau khi nhận người khác đi đấu, y có thể ẩn phía sau tìm người Trung Quốc đến kinh doanh quyền thi đấu rồi đứng giữa hưởng lợi nhuận.
Chúc Duy Phong biết rõ quy tắc của hắc quyền cho nên càng không dễ dàng đồng ý khiêu chiến chỉ e giống như vụ Đằng Thác Hải y sẽ lại mất mát.
Diệp Thiên lướt nhìn Bình Dã Nhất Lang và người Ấn Độ trong tay có một văn kiện, không khỏi thấy lạ hỏi:
- Đúng rồi, ngươi đang làm gì vậy?
- Tôi là Phất La Tư người Ấn Độ, tôi cũng muốn khiêu chiến với Chúc tiên sinh.
Người Ấn Độ còn có thái độ kiêu căng hơn cả Bình Dã Nhất Lang, giơ giơ tờ khế ước trên tay nói:
- Tôi là người kinh doanh lớn nhất ở hắc quyền Thái Lan, nếu Chúc tiên sinh đồng ỳ tôi nguyện dùng hắc quyền ở đó làm điều kiện khiêu chiến.
Phất La Tư vừa nói ra lập tức có những tiếng hô to, những người đó không phải kinh ngạc vì Phất La Tư khiêu chiến với Chúc Duy Phong mà là không tin y lại lấy hắc quyền ở Thái Lan ra đặt cược.
Nếu nói nơi thịnh hành hắc thị quyền ở Châu Á thì Thái Lan là xứng đáng tuyệt đối, tuy Thái Lan phổ biển là Phật giáo nhưng hắc quyền là giấc mộng làm giàu của dân nghèo khó ở Thái Lan.
Thái Quyền cũng là một phong trào ở Thái Lan, Thái Cực Quyền ngoài dùng tay còn dùng cả chân, tất cả khủyu tay để công kích đối phương.
Còn căn bản thịnh hành dĩ nhiên vẫn là đánh bạc, Thái Lan có rất nhiều người tham gia thi đấu hắc quyền vì ủng hộ chính mình.
Các quyền thủ ưu tú có nhiều tùy tùng, bọn họ có tiền, được mọi người tôn kính.
Từ con trai thủ tướng Thái Lan đến con trai người nông dân đều có khát vọng trở thành vô địch Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền đến với cả những người nghèo khó, thành thị và nông thôn xa xôi.
Cho nên ở Thái Lan toàn dân đều đánh cược vào hắc quyền, thậm chí còn thích cả Âu Mĩ.
Nhưng Phất La Tư và Quốc Vương Thái Lan có quan hệ rất tốt bọn họ không có cách nào nói rõ được, bây giờ lại nghe thấy Phất La Tư đặt cược ai cũng dao động.
- Khất La Tư, ngươi cam lòng cược hắc thị quyền Thái Lan thì tôi cũng phải cược 3% cổ phần khách sạn Las Vegas đánh cược một trận, thế nào?
Trong mắt những người này không còn tồn tại cái gì gọi là bạn bè, chỉ có lợi ích mà thôi Lỗ Đạo Phu kinh ngạc vì sự khiêu chiến của Khất La Tư.
- Lỗ Đạo Phu theo quy định, mỗi một trận thi đấu lớn chỉ có thể khiêu chiến một lần giống như Nga La Tư và Đằng Thác Hải ra khế ước rồi chứ.
Một người trong sòng bạc đi ra nhìn người trung niên nhã nhặn nói:
- Phất La Tư, ta lấy hắc quyền nước Anh đánh cược với ngươi còn cả con ngựa đệ nhất thế giới của năm ngoái thế nào hả?
Phất La Tư lắc đâu nói:
- Điều kiện của ngươi rất tốt nhưng nếu Chúc tiên sinh đồng ý tiền đặt cược của ta thì ta không thể cùng ngươi kí khế ước được.
Đối với người trung niên này tất nhiên là Phất La Tư có chút nể sợ không nhận lời khiêu chiến của ông ta.
- Người kia là ai?
Diệp Thiên hỏi nhỏ Chúc Duy Phong, dường như mọi người đang tập trung hết vào Phất La Tư.
- Y là trùm báo của nước Anh, con ngựa y nói trị giá hơn 3 triệu đôla.
Đối với Chúc Duy Phong mà nói, khi Khảo Nhĩ Địch đang nói chuyện hắc thị quyền giống như là vừa mới gia nhập A Lam Câu trước khi tham dự đại hội ông ta là nhân vật truyền kỳ.
- Chú quân là tôi khiêu chiến trước, mong ngài không từ chối!
Thấy mình đã trở thành vai diễn phối hợp, Bình Dã Nhất Lang vội vàng, lớn tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:
- Giữa ngày trong khi còn nhiều ân oán, tôi hi vọng thông qua lần quyết đấu này có thể chứng minh ai mạnh nhất.
- Ngươi nói cái gì?
Sau khi nghe Bình Dã Nhất Lang nói, Chúc Duy Phong sáng mắt lên, loại này đã đến độ khiêu khích cao mặc dù biết y đang khích tướng mình nhưng Chúc Duy Phong cũng không nhịn được.
- Bình tĩnh đi!
Lúc Chúc Duy Phong định nhận lời khiêu chiến thì Diệp Thiên vỗ bả vai nói:
- Việc này để tôi giải quyết cho!
Tuy ôm việc không liên quan đến mình nhưng tới tham gia đại hội hắc quyền lần này Diệp Thiên cũng không chịu được sự khiêu khích của Bình Dã Nhất Lang.
- Diệp Thiên tôi van ngài ra tay lần này. Chỉ cần thắng đượcm toàn bộ tài sản của tôi cho cậu hết.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mắt Chúc Duy Phong đỏ lên.
- Tôi cần tài sản của ông làm gì?
Diệp Thiên cười với ánh mắt sắc bén.
Nói thật, Anthony Marcus tiến công tuy rằng rất đơn giản, đánh đi đánh lại cũng chỉ là sườn trái hay là sườn phải.
Nhưng trải qua ngàn vạn lần được huấn luyện, Anthony Marcus đã đem chiêu quét chân này luyện được thuần thục, chính là đá sườn đơn giản này, ít nhất gây cho Diệp Thiên ba lượt uy hiếp trí mạng.
Giao chiến ước chừng bảy tám phút, Anthony Marcus khi thì như là Mãnh Hổ Seberia, đại khai đại hợp đánh ra, khi thì hoặc như là hồ ly, mấy lần đều tránh được một kích trí mệnh của Diệp Thiên.
Tuy rằng với Anthony Marcus tạo thành một ít thương tổn cho Diệp Thiên, nhưng đến hiện tại, Diệp Thiên cũng chưa có thể tìm được một cơ hội giết địch, chính là tình huống xuất hiện trước mắt, cũng khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Anthony Marcus cũng không phải là Đường Long năm đó, nhất là sau khi cùng Hoắc Căn quyết đấu mười lăm phút, hắn biết rõ tầm quan trọng của thể lực trong thi đấu đối quyền.
Cho nên ngoài luyện tập thủ đoạn công kích, Anthony Marcus luyện sự chịu đựng cũng thập phần coi trọng, dựa theo suy đoán của Diệp Thiên phía trước, trong vòng phút đầu Anthony Marcus sẽ không xuất hiện vấn đề thể lực.
Nhưng năng lực cảm giác của Diệp Thiên gần như giác quan thứ sáu sẽ không lừa gạt mình, khí huyết Anthony Marcus đang không ngừng suy bại, sườn bị thương chỗ đùi phải, đã bắt đầu run rẩy.
- Chẳng lẽ là bệnh không cũ phát tác?
Trong đầu Diệp Thiên toát ra một cái ý nghĩ.
Diệp Thiên đoán rằng không sai, lúc này Anthony Marcus, đúng là bị bệnh cũ không tiện nói ra ảnh hưởng.
Phải biết rằng, huấn luyện quyền thủ boxing ngầm ở nước ngoài, so với luyện tập ngoại môn công phu quốc nội còn tàn khốc gấp trăm lần, bọn họ là mượn ngoại lực đả kích để tăng cường sức chống cự tự thân, do đó kích phát ra tiềm lực thân thể.
Tiềm lực con người là vô cùng, một người mẹ tay trói gà không chặt, khi nhìn thấy con trai bị đặt dưới bánh xe, thậm chí hai tay có thể nâng ô tô lên.
Nhưng loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy, giống như là đại não người phát triển, người thường chỉ sử dụng từ hai phần trăm đến năm phần trăm. Ngay cả nhà khoa học vĩ đại nhất trên thế giới Anhxtanh, sử dụng đại não cũng chỉ là khoảng %.
Mà quyền thủ boxing ngầm, trải qua huấn luyện nghiên cứu có hệ thống, ó thể kích thích tiềm lực bản thân, gia tốc phân tách tế bào thân thể, khiến tế bào cơ thể trở nên càng thêm cứng cỏi. Hơn nữa có thể đem trạng thái này bảo trì một thời gian rất dài.
Nhưng khi cạn kiệt đối với thân thể, luôn có nguy hại. Cùng với cạnh ngoại lực kích thích tiềm lực, thân thể cũng sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, nguy hại loại này một khi bùng nổ, sẽ là trí mạng.
Đây cũng là nguyên nhân trong lịch sử William Vương có thể có chiến tích bất bại rời khỏi quyền đài, gần sáu mươi tuổi, nội gia cao thủ nếu tu luyện tới siêu phàm, ít nhất cũng sẽ sống đến trên trăm tuổi, đây là khác nhau giữa hai người.
Anthony Marcus đã bảo trì trạng thái của mình mười năm, mười năm này hắn hô phong hoán vũ trên lôi đài. Tạo được uy danh hiển hách, nhưng không thể tránh khỏi đó là, trạng thái của hắn cũng bắt đầu xuống dốc .
Nhất là công kích của Diệp Thiên trong cương có nhu, mỗi một lần đánh trúng đối phương, luôn có một âm kình đánh vào trong cơ thể Anthony Marcus.
Loại âm kình này có lẽ không rõ ràng. Nhưng là giao kích nhiều, cũng thúc đẩy bệnh không tiện nói ra của Anthony Marcus bắt đầu phát tác trong cơ thể.
Anthony Marcus tựa hồ cũng cảm thấy thân thể của mình không ổn, hai chân mà hắn dựa vào để thành danh công kích vô số đối thủ, giờ phút này thế nhưng bắt đầu run rẩy.
Mà cặp tay quyền, cũng trở nên có chút vô lực, thân thể bị thương đau. Cũng bị phóng đại vô hạn, đau đớn khiến Anthony Marcus cắn chặt miệng.
Thấy Diệp Thiên trước mặt, nghe dưới lôi đà tiếng động lớn, trong lòng Anthony Marcus nổi lên một tia thấu hiểu, hắn biết, hôm nay chính là một đêm cuối cùng trong cuộc sống mình.
Đây cũng không phải là Anthony Marcus mất đi tin tưởng, Anthony Marcus lúc này, trong lòng lại sinh ra loại cảm giác không quan tâm hơn thua, nhìn đình tiền hoa nở hoa tàn, đi hay ở vô ý.
Anthony Marcus ánh mắt sáng ngời dị thường, cuộc sống thiếu niên đau khổ, hơn mười năm sống boxing ngầm, để cho hắn chân chính khám phá sinh tử, cuộc đời của hắn, đều là sống vì chiến đấu!
Cảm thụ được thân thể là không ngừng suy yếu, Anthony Marcus nhìn Diệp Thiên , nói:
- Ta vì chiến đấu mà sinh tồn, thật vui ở cuộc chiến đấu cuối cùng của sinh mệnh ta được gặp ngươi!
Nghe được lời nói trầm thấp của Anthony Marcus kia, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi là một đối thủ đáng được tôn trọng, nếu ngươi trẻ lại năm tuổi, ta vị tất là đối thủ của ngươi!
Lời Diệp Thiên cũng không phải lời khách sáo, cũng không phải đang an ủi Anthony Marcus, hắn nói đều là sự thật.
Tuy rằng thực lực Diệp Thiên nếu so với Anthony Marcus hơi mạnh hơn một ít, nhưng nếu về giết người hạng nhất, hắn so với Anthony Marcus kém quá xa , vài lần nguy hiểm phía trước, đều là bởi vì kinh nghiệm không đủ tạo thành.
Mà Anthony Marcus có năng lực cảm nhận với nguy hiểm khác hẳn với người thường, nếu không phải Anthony Marcus bệnh cũ phát tác, trận đấu này đến tột cùng ai có thể còn sống đi ra khỏi quyền đài, thật là chưa biết được .
Đối với đối thủ hiếm thấy trong cuộc đời, Diệp Thiên chỉ có tôn trọng, đây là một người sinh tồn nhờ vào boxing ngầm, sinh mệnh cùng tín niệm của hắn cũng đã hiến cho quyền đài, hắn ở cái nghề này đã đạt đến đỉnh.
- Ta sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, cho dù không còn khí lực, ta cũng vẫn là cỗ máy giết người!
Anthony Marcus đối với trả lời của Diệp Thiên có chút bất mãn, chiến đấu còn chưa kết thúc, hắn sẽ không xem thường buông tha đối thủ. Đây không liên quan đến sinh tử, chẳng qua là bởi vì thắng bại có liên quan đến quang vinh trên lôi đài!
- Đến đây đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Ngươi phải nhận được ngày tàn của Quyền Vương!
- Các ngươi phải chết cũng nhanh lên, mẹ nó, nhanh đá lòng đỏ trứng của hắn ra!
Diệp Thiên và Anthony Marcus đối thoại, khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng đồng dạng cũng có người không kiên nhẫn , nhưng Mafia Italy tên Donny, không nhịn được mắng ra lời.
Donny kêu la, ở đây lại có vẻ thập phần chói tai, ánh mắt Diệp Thiên và Anthony Marcus đồng thời lạnh xuống.
Vô luận là vương giả boxing ngầm, hay là Diệp Thiên kiêu ngạo, đều chịu không nổi loại sỉ nhục này, Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Hắn sẽ chết ở trước ngươi!
- Mọi người sẽ chết !
Anthony Marcus tuy rằng không rõ lời này của Diệp Thiên ý tứ gì, nhưng hắn cảm giác được thể lực của mình đang không ngừng giảm, tiêu hao thời gian đối với hắn cực kỳ là bất lợi.
Trong miệng phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú, Anthony Marcus nhu mình đánh tới, lúc này động tác của hắn dĩ nhiên đã không có chút phòng ngự, song chưởng mở rộng ra, lần đầu tiên không sử dụng chân đi công kích địch.
Chứng kiến hành động Anthony Marcus, con ngươi Diệp Thiên có chút ảm đạm, nhưng liền phát sáng lên, hắn biết đối phương đang suy nghĩ gì, hắn muốn đường đường chính chính chiến đấu mà chết tại trên lôi đài này!
Cầu nhân được nhân, một người có thể ôm lý tưởng và nguyện vọng mà chết đi, đó cũng là một loại hạnh phúc!
Diệp Thiên không còn có do dự, thân thể hắn cũng như mũi tên lao về phía trước.
Ở cách Anthony Marcus còn có ba thước, chân trái Diệp Thiên đạp trên mặt đất một đạp, từ thắt lưng dùng sức, xoay người một trăm tám mươi độ, chân phải như là như đạn pháo đánh trúng ngực Anthony Marcus.
- Oành!
Một tiếng nặng nề nổ truyền ra, một cước này của Diệp Thiên lực rất lớn, trực tiếp đánh lõm ngực Anthony Marcus.
Lực cường đại, mang theo thân thể Marcus, đập vào trên hàng rào sắt bên lôi đài.
Lưới sắt kéo dài đến trên trần nhà, cũng không thể vượt qua sức mạnh này.
"Ầm" một tiếng, Anthony Marcus chạm vào song sắt như cây to gẫy, thân thể tiếp tục bay về phía sau.
Ghế ngồi cách quyền đài gần nhất, chỉ có năm sáu thước, Diệp Thiên một cước này trực tiếp đem Anthony Marcus đưa đến khu khách ngồi, mà thật trùng hợp chính là, thân thể Anthony Marcus, lại có thể đánh vào đúng chỗ Donny vừa rồi nói năng lỗ mãng.
Mặc dù đang ở giữa không trung, Anthony Marcus hộc lên, phun ra ngũ tạng và máu tươi, nhưng sinh mệnh của hắn cũng chưa đến tận cùng.
- Cám ơn ngươi, ta đã sớm muốn làm thịt tên hỗn tạp đó!
Sinh mệnh đang không ngừng mất đi, nhưng ý nghĩ Anthony Marcus phi thường thanh tỉnh, khi thấy trước mặt là Donny thì trên mặt Anthony Marcus lộ ra một tia tươi cười như ma quỷ.
Chỉ là một người hành nghề quyền thủ, Anthony Marcus nghe được dưới trận nhục mạ thật sự là nhiều lắm rồi, nhưng những người này hắn đều là đắc tội không nổi, nhưng hiện tại, Anthony Marcus đã không lo ngại cái này nữa.
Ngưng tụ một tia sức lực toàn thân cuối cùng, Anthony Marcus vươn tay trái, chậm rãi đánh về phía cổ Donny, mà vị đại lão Mafia Italy, như là bị sợ mà cháng váng, lại không hề động đậy một chút!
- Răng rắc!
Một tiếng vang giòn truyền ra cổ, Donny mềm nhũn cúi xuống, trên mặt còn mang theo một loại biểu cảm khó hiểu, tựa hồ Anthony Marcus hiện ra ở trước mặt mình khiến hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc.
- Cám ơn ngươi!
Anthony Marcus hiểu ý câu nói của Diệp Thiên, sau khi vặn gãy cổ Donny, trên mặt hắn lộ ra tươi cười thỏa mãn, kiếp sống boxing ngầm của mình bắt đầu từ giết người, không nghĩ tới còn có thể chấm dứt ở giết người, trong lòng Anthony Marcus không còn tiếc nuối!
- Bỏ hắn ra, mau tách hắn ra!
Tuy rằng Clemente đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên, bắt những người ở chỗ này đều kí kết khế ước sinh tử.
Nhưng sở dĩ lựa chọn tiến hành trận đấu quyền tràng này, hắn vẫn là muốn tránh sự tình này phát sinh, nhưng Diệp Thiên một cước này, hiển nhiên ngoài dự liệu của Clemente, vội vàng lớn tiếng kêu nhân viên cảnh vệ.
Nhưng khi cảnh vệ dùng cảnh côn gỡ bàn tay to Anthony Marcus trên cổ Donny ra thì Donny sớm dã khí tuyệt bỏ mình , mà Anthony Marcus mang trên mặt tươi cười, hơi thở cũng là hoàn toàn không còn.