Nội dung khế ước rất đơn giản, trận đầu sẽ là Bình Dã Nhất Lang và Phất La Tư là 2 quyền thủ đối chiến, sau khi hai người phân thắng bại thì người thắng có thể khiêu chiến với Chúc Duy Phong mà Chúc Duy Phong thì không được từ chối lần khiêu chiến này.
Nhưng sau khi xem xét khế ước, Bình Dã Nhất Lang nhíu mày, bọn hắn liếc nhìn đều thấy có chỗ không ổn.
- Chúc quân, xin hỏi thời gian và địa điểm đối chiến thì sắp xếp như thế nào?
Lần này Bình Dã Nhất lang mang theo 3 quyền thủ đến tham dự bên Phất La Tư cũng có một người bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu đối chiến.
Nhưng còn Chúc Duy Phong thì không hề mang theo quyền thủ đến tham dự đại hội, điều này làm cho bọn chúng có hơi nghi ngờ, ngộ nhỡ nếu mình đánh xong hơn một năm nữa Chúc Duy Phong mới tiến hành thi đấu thì chẳng phải là đem bản thân đi đùa giỡn sao.
- Việc này…?
Sau khi nghe Bình Dã Nhất Lang nói xong, Chúc Duy Phong không bình tĩnh được nhìn Diệp Thiên hắn cũng không làm chủ được.
Diệp Thiên cười lạnh lùng, nhìn về phía Bình Dã Nhất Lang nói:
- Sau khi 2 người các ngươi đối chiến xong, chúng ta sẽ thi đấu ngay, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành được.
- Bất cứ lúc nào?
Diệp Thiên nói làm cho Phất La Tư lặng đi một chút, hỏi:
- Các ngươi không có quyền thủ thi đấu trên thuyền thì tiến hành sao đây?
Phất La Tư cũng đang là đại lão hắc quyền, y đã sớm them thuồng thị trường khổng lồ Trung Quốc từ lâu.
Cho nên lúc Chúc Duy Phong và Diệp Thiên lên thuyền y đã luôn để ý đến 2 người, Dệp Thiên có thân phận để đăng kí nhưng không có thân phận quyền thủ, Diệp Thiên nhìn Phất La Tư thản nhiên nói:
- Ta sẽ tham gia thi đấu!
- Ngươi đánh hả?
Diệp Thiên làm cho Phất La Tư giật mình, y nhìn Diệp Thiên một lúc lâu rồi nói:
- Thanh niên, ngươi có biết hằng năm trên đại hội thi đấu hắc quyền có bao nhiêu người chết không?
- Không biết?
Diệp Thiên lắc đầu nói thành thật.
- Là 98%, nói cách khác thì cứ một trăm cuộc thi đấu chỉ có khoảng 2 người thất bại còn sống hơn nữa 2 người kia có sống được cũng thành tàn phế!
Lúc này Phất La Tư đã tỏ vẻ không còn lịch sự gì, chính là một cổ điên cuồng, y rất muốn chứng kiến Diệp Thiên sau khi nghe những lời này phải tè rầm ra quần.
- Người thắng đương nhiên sẽ không chết, ta sẽ không thất bại!
Nhưng Phất La Tư liền thất vọng, vì Diệp Thiên vẫn điềm tĩnh, ngữ khí rất thản nhiên giống như chuyện mình sẽ thắng là đương nhiên.
- Cậu thanh niên này điên rồi!
- Thần kinh của hắn đúng là không bình thường, thi đấu cho hắc quyền ở đâu vậy?
- Thân thể của hắn sẽ bị xé xác ra thôi.
Không riêng gì Phất La Tư phải kinh ngạc mà những người xem vây quanh đó cũng vậy, họ cảm thấy biểu hiện của Diệp Thiên đúng là ngang ngạnh.
Phái biết rằng bọn họ đều là những đại lão kinh doanh hắc quyền đương nhiên biết về hắc quyền họ đều phải có sát khí trên cổ.
Đây là bản tính vốn có của quyền thủ hắc quyền, không có loại sát khí này, nếu không có loại sát khí này thì e rằng ngay cả dũng khí bước lên võ đài cũng không có.
Hơn nữa quyền thủ đương nhiên phải cường tráng, cho dù năm đó Trung Quốc là Đường Long thù cũng là người phải có cơ bắp.
Biểu hiện của Diệp Thiên không có loại sát khí này, quần áo hắn mặc chỉ như một sinh viên cũng có chút giống dân trí thức nhưng tuyệt đối không giống tí nào với một quyền thủ.
Cho nên ngoài người biết Diệp Thiên là Chúc Duy Phong thì những người ở đây gồm cả Bình Dã Nhất Lang đều cho rằng đầu óc Diệp Thiên bị căng gân nên đã chạy đến đây ăn nói mê sảng.
- Người thanh niên, nói ra thì phải chịu trách nhiệm, thực sự ngươi muốn tham gia thi đấu hắc quyền sao?
Thấy Diệp Thiên không hề thay đổi trước sự bàn tán xung quanh, Phất La Tư nghiên túc hỏi.
Tình hình này thì nhất định là một kẻ điên, hoăc là kẻ quá tự tin.
Diệp Thiên nghiêm chỉnh, sáng suốt không hề giống một kẻ điên. Vậy thì chỉ còn một khả năng, hắn chính là cao thủ dấu nghề.
Sau khi nghe Phất La Tư nói, những người vây quanh cũng hiểu một chút, tiếng cười đã thưa dần, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề thay đổi vẻ mặt nói:
- Không sai, nếu ngươi không tin lới ta thì có thể viết tên ta.
- Được, vậy chúng ta kí vào khế ước.
Mặc dù Phất La Tư là người Ấn Đội nhưng không tin Phật giáo không hề làm những việc tích đức, y chỉ muốn Diệp Thiên phải chịu chết trên võ đài, vậy thì chẳng khác gì đem hắc quyền Trung Quốc tặng cho y rồi.
- Diệp Thiên, ta nhắc lại lần nữa, lần này thi đấu tuyệt đối không dùng binh khí.
So với Phất La Tư, Bình Dã Nhất Lang cẩn thận hơn, binh khí dù có nhỏ bao nhiêu Diệp Thiên cũng có thể thành một kiếm đạo.
- Không thành vấn đề, Bình Dã Nhất Lang có phải ngươi đang sợ không?
Diệp Thiên gật gù, vẻ đùa cợt nói tiếp:
- Hiện tại ngươi còn chưa kí vào khế ước, ngươi hoàn toàn có thể rút lui ta sẽ thi đấu trức tiếp với Phất La Tư tiên sinh.
Diệp Thiên có ý giễu cợt Bình Dã Nhất Lang y đỏ mặt nhưng trấn tĩnh được nói:
- Được, vậy chúng ta cùng kí vào khế ước.
Tuy trong lòng có chút bất an nhưng Bình Dã Nhất Lang vẫn tin tưởng vào quyền thủ của mình, đương nhiên Trung Quốc và Thái Lan là hai thị trường khổng lồ đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y dao động.
Khiến cho người ta phải sửa khế ước 1 lần nữa, thêm thời gian thi đấu vào, Bình Dã Nhất Lang và Phất La Tư kiểm tra kĩ càng rồi mới kí tên.
Đợi sau khi Chúc Duy Phong kí xong, 3 khế ước này đã hoàn thành phân làm bốn bản ngoài 3 người nước ngoài ra, Khắc Lai Môn giữ một bản.
Thời gian thi đấu vào lúc 9h tối mai, trận đầu là Bình Dã Nhất Lang thi đấu người thắng sau 12h sẽ khiêu chiến với Diệp Thiên.
- Được rồi, các vị tôi muốn đi nghỉ, chúng ta tối gặp lại!
Thấy Chúc Duy Phong cất kĩ khế ước Diệp Thiên thay mặt nói một câu, ngày mai khi tiến hành thi đấu không được cho vũ nữa khỏa thân để gây áp lực ho hắn.
Biểu hiện của Diệp Thiên mọi người không nói gì vì các nơi giải trí, lắc lư trên thuyền đều là của các ông chủ còn các tuyển thủ đều được nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi kí tên vào khế ước, Chúc Duy Phong cũng không còn tâm trạng gì mà chơi đùa với đàn bà nữa vì khi cuộc thi đấu bắt đầu nhất định ông ta phải thực hiên tiền đặt cược, tám triệu đôla với ông ta mà nói cũng là một con số lớn.
- Chỉ cần tham gia trận thi đâus này lập tức sẽ thay đổi chế độ đãi ngộ?
Lúc Diệp Thiên và Chúc Duy Phong trở về phòng khác cũng bị phục vụ dẫn lên tầng cao nhất của du thuyền căn phòng rất xa hoa.
- Được rồi, mấy đồ đó đặt ở đây, cậu ra ngoài đi!
Sau khi Chúc Duy Phong đưa tiền boa cho phục vụ thấy Diệp Thiên đang ngắm biển ở ban công liền kéo lại, lo lắng nói:
- Diệp Thiên cậu có nắm chắc không? Làm gì mà phải để cho tôi kí tên gấp như vậy?
Cất cái khế ước trong túi quần mà nặng như một quả núi đặt lên đầu Chúc Duy Phong vậy, không nói đến 8 triệu đôla tiền đặt cược mà còn là cả sự an toàn của Diệp Thiên.
Tuy trình độ quyền thuật của Diệp Thiên trên võ đài rất tinh xảo nhưng bây giờ là võ đài quốc tế, vốn vẫn tin tưởng Diệp Thiên nhưng Chúc Duy Phong vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Nếu thực sự Diệp Thiên bị thua, thì Chúc Duy Phong không biết phải đối mặt như thế nào với sự tức giận của Tống gia, hay là nữ vương hào đã mê hoặc được hắn.
- Tiểu tử nhà ngươi, vừa rồi đã quên là mình liều mạng ư?
Diệp Thiên nhìn Chúc Duy Phong cưới nói:
- Chỗ này đều có thái tử yêu nước, để tôi giúp ông thì sao nào.
Thực ra mà nói biểu hiện của Chúc Duy Phong khiến cho Diệp Thiên phải nhìn ông bằng con mắt khác, không giống với một ông chủ bình thường thật là đáng khen.
- Ta nuôi cậu? năm đó là anh tới từ mưa bom lửa đạn.
Chúc Duy Phong bị Diệp Thiên chọc tức nói:
- Chuyện này không phải trò đùa, tiền thì tôi có thể chịu được nhưng ngộ nhỡ cậu có xảy ra chuyện gì thì là đã giết cả tôi rồi!
- Không sao, cứ coi như tôi không thắng nhưng vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.
Diệp Thiên cảm nhận được sự lo lắng của Chúc Duy Phong, nói:
- Như vậy đi, ông đi tìm lão Đằng nói lường trước Bình Dã Nhất Lang và Phất La Tư, càng đầy đủ càng tốt!
Trước kia có vĩ nhân đã tưng nói có thể khinh thường kẻ địch trên trận chiến nhưng phải coi trọng chiến thuật trên trận chiến của kẻ địch, Diệp Thiên cũng không phải người ngạo mạn, đến bây giờ khi hắn tiến được vào siêu phàm cũng không coi mình là vô địch thiên hạ.
- Được tôi đi đây, lát nữa sẽ quay về.
Chúc Duy Phong gật đầu khâm phục hiển nhiên là ông biết tầm quan trọng của những tài liệu này, mở cửa phòng gọi điện thoại rồi vội vàng chạy tới phòng Đằng Thác Hải.
- Đại sư huynh mà thấy tôi lại nói tôi quá quan trọng chết chóc.
Ngồi trong phòng khách, Diệp Thiên nhìn gương mặt của mình trong gương, cười khổ, lông mày phóng ra sát khí cực mạnh.
Nhưng người tập võ chú ý dùng đúng sát khí, nếu gặp chuyện trái với lương tâm còn tránh được, Diệp Thiên tự hỏi cuối đời mình có thể tiến đến tu vi tâm cảnh không.