Glasgow Quint chủ động tấn công còn Andre Abramovich thì phòng thủ, tiếng xương gãy truyền ra hình như không ai cho rằng người bị thương chính là Glasgow Quint.
Mọi người trong hội trường đã nổi điên lên, bọn họ mong đợi Glasgow Quint dùng thế tấn công như vũ bão biến Andre Abramovich thành 1 đống thịt nát, tốt nhất là như lời nói khi nãy của hắn, nhét óc Andre Abramovich vào trong mồm của hắn.
- Sao có thể như vậy?
Nhìn thấy hiệp 1 Andre Abramovich hình như đã bị thương, Đồng Thăng Hải và Chúc Duy Phong đứng ngồi không yên, như đang ngồi trên lửa nhảy bắn lên, hồi hộp nhìn vào chỗ 2 người còn chưa tách nhau ra trên võ đài.
- Yên tâm đi!
Nhãn lực Diệp Thiên cỡ nào chứ, cho dù có cách võ đài hơn 20 mét, cậu vẫn nhận thấy nét đau đớn trong ánh mắt Glasgow Quint.
- Đùa cái gì thế?
Sức mạnh của Andre Abramovich trong giới boxing ngầm cũng có hạng, lại được Diệp Thiên kích thích tiềm năng, trong khoảng thời gian ngắn, sức mạnh trên người tăng vọt như bay lên vậy.
Đừng nói là Glasgow Quint, ngay cả Diệp Thiên lúc này so đấu với Andre Abramovich cũng chỉ có thể lùi mà thôi, chạy không ngừng để tiêu hao thể lực Andre Abramovich, đợi đến khi hắn tiêu hao hết thể lực mới có thể thắng được.
Đương nhiên, Glasgow Quint không biết chuyện xảy ra với Andre Abramovich, hắn vốn định tốc chiến tốc thắng, dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết Andre Abramovich, không ngờ hắn lại tự mình đào huyệt mộ chôn mình.
2 chân chạm nhau, miệng Glasgow Quint phát ra tiếng kêu đau đớn, thân hình lùi mạnh về phía sau, đến tận khi lưng tựa vào cột đài mới dừng lại được, cách Andere khoảng 4, 5 mét.
- Đây là chuyện gì? Glasgow Quint bị thương à?
- Hình như là, tên người Nga đó cả người còn chưa lay động chút nào!
- Chúa ơi, sao có thể thế được? 1 cước vừa rồi đến tảng đá cũng phải vỡ ấy chứ?
Động tác của Glasgow Quint ngay cả những người không hiểu gì cũng có thể nhận thấy là hắn đã bị thương, bởi vì sau khi Glasgow Quint dừng bước, chân phải của hắn đang run rẩy, hơn nữa còn không chạm đến mặt đất.
Chỉ có mình Glasgow Quint biết, bàn chân và xương cố chân hắn đã tách nhau ra rồi, điều này khiến tâm trạng hắn lần đầu tiên biết đến cảm giác sợ hãi, cần biết rằng, bình thường hắn thường luyện đá vào cột sắt và đá chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Chân Andre Abramovich căn bản không như máu thịt, thậm chí còn cứng hơn sắt thép, đá lên đó, Glasgow Quint thậm chí cảm giác còn giống với cầm búa tạ đập mạnh lên chân hắn.
- Oaaaaaaaaaa!
Andre Abramovich đứng tại chỗ, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống lên tiếng như dã thú, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân sử dụng không hết sức mạnh, nhật định cần phải trút ra, 2 chân khi nãy va chạm thậm chí cũng chưa khiến cho Andre Abramovich có cảm giác đau đớn.
2 mắt chi chít tia máu nhìn chằm chặp vào Glasgow Quint thối lui đến tận góc võ đài, thân thể Andre Abramovich động đậy, như là 1 chiếc xe tăng hạng nặng, nghiền nát Glasgow Quint.
Đặc điểm của Andre Abramovich là sức mạnh rất lớn nhưng cái này cũng không có nghĩa là tốc độ chậm, so sánh mà nói cũng xấp xỉ chỉ bằng 1 bước đi Andre Abramovich đã đến bên cạnh Glasgow Quint, đá chân thật mạnh ra.
Glasgow Quint lúc này sao dám đón thế tấn công của Andre Abramovich? Nhảy qua 1 bên, 1 cước này của Andre Abramovich thật mạnh đá trúng cột đá trên võ đài.
- Pùm! 1 tiếng vang lên, dây thừng 2 bên cột trụ dày khoảng 40cm thế nhưng đã bị Andre Abramovich chặt đứt, làm bay ra những mảnh đá vụn, thậm chí còn làm đứt cả chỗ dây thừng bao quanh chỗ ngồi của những vị khách quý không xa đó.
Sức mạnh kinh người người khiến cho mọi người đều mắt trợn tròn mồm há hốc, sức mạnh 1 cước mạnh như vậy, sợ là có thể lập kỷ lục thế giới, nếu như là Glasgow Quint mà bị đá trúng sợ là thân thể của hắn đã bị Andre Abramovich chặt thành 2 đoạn rồi cũng nên.
- Đá chết hắn, người khổng lồ, đá chết hắn đi!
- Chặt đầu hắn xuống đi, cái tên đần độn đáng chết này!
Các phú hào siêu cấp trong hội trường, lúc này cái hưởng thụ đầu tiên không phải là tiền bạc mà là muốn thể nghiệm cái cảm giác mà giét chóc mang lại.
Nên nên sau khi Andre Abramovich biểu hiện ra trạng thái này, các bậc phú hào đã quên số tiền đặt cược, kỳ vọng Andre Abramovich giống như hộ pháp đó có thể xé toạc Glasgow Quint ở trên võ đài.
Đương nhiên, cũng có người chú ý đến Glasgow Quint, vẫn cầu khẩn Glasgow Quint có thể chuyển bại thành thắng, cho dù dựa vào thân thế bọn họ, lúc này cũnng cảm thấy đau lòng với sự việc vừa rồi.
- Muốn chạy à?
Sau 1 cú đá không trúng, nét mặt Andre Abramovich lộ vẻ tươi cười, sau khi thu hồi chân phải, thân hình nhanh chóng tiến lại gần Glasgow Quint, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, trong vòng 5, 3 bước đã dồn Glasgow Quint đến 1 góc võ đài khác.
Lần này Andre Abramovich không dùng chân nữa, mà là dùng 2 quyền, tay phải phòng hộ thân bên phải, tay trái nhìn hình như lực yếu hơn, đánh mạnh vào thái dương Glasgow Quint.
- Mẹ mày, bố mày liều chết với mày!
Glasgow Quint trong lòng đã muốn chôn cảm giác sợ hãi xuống, mặc dù có ý định chạy ra khỏi đài, thế nhưng hắn biết quy định của boxing ngầm, nếu không phải bị đánh bại mà chủ động nhận thua thì không đến 3 ngày, thi thể hắn sẽ phải phơi thây nơi đầu đường.
Phải biết rằng, trận đấu boxing ngầm, thường thường tiền đặt cược vô cùng lớn, điều này có thể khiến cho quyền thủ có thể chết trên võ đài nhưng tuyệt đối không được mở miệng nhận thua, nếu không bọn họ sẽ không tránh khỏi bị các bậc hào phú siêu cấp truy giết.
Trong lòng xác định, Glasgow Quint cuối cùng quyết định liều mạng với hắn, ngay tại lúc Andre Abramovich xuất quyền, Glasgow Quint cũng nén đau chân phải lại, nhấm mạnh lên xuống đất, thân thể chuyển 180 độ, chân phải như ngọn roi vụt ra, mục tiêu chính là đỉnh đầu Andre Abramovich.
Phải nói là tốc độ Glasgow Quint cực nhanh, chiêu thực hắn tung ra vừa rồi tuy rằng muộn hơn quyền của Andre Abramovich, nhưng lúc nắm tay Andre Abramovich còn cách mặt hắn 20 cm, cân trái Glasgow Quint đã lặng lẽ không tiếng động trúng vào huyệt thái dương trên người Andre Abramovich.
Mỗi 1 quyền thủ boxing ngầm đều có kỹ năng của riêng mình, Glasgow Quint cũng như vậy, người thường cho rằng chân phải hắn lợi hại, hầu như trong tất cả các trận đấu có đến trên 80% là đều do chân phải kết thúc.
Nhưng không có ai biết, đòn sát thủ của Glasgow Quint nằm ở chân trái, lúc hắn tập luyện, chân trái sẽ đá lên đầu bò điên, Glasgow Quint có lý do để tin rằng, 1 cước này nếu như đá trúng, thì đỉnh đầu Andre Abramovich sẽ vỡ tung như quả dưa hấu.
Thế nhưng mong muốn là tốt đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc, đúng lúc chân trái Glasgow Quint đá trúng huyệt thái dương của Andre Abramovich thì bị cánh tay phải của Andre Abramovich chặn lại.
Trước đó đã nói: sức mạnh chi trên của người không thể bằng chi dưới được, càng không nói đến là 1 cước này của Glasgow Quint còn mượn lực xoay người nữa, theo lý thuyết mà nói, hắn sẽ trực tiếp đã gãy tay Andre Abramovich, sau đó đá vỡ đầu hắn.
Chỉ có điều làm của Glasgow Quint thất vọng chính là, cánh tay phải của Andre Abramovich đã hiên ngang chặn cước này của hắn lại, thậm chí đến cả thân thể cũng không lay động, 1 cước đó của hắn như là đá vào tấm thép vậy.
Glasgow Quint biết không hay rồi, cố nén thương thế ở chân phải, đứng trên mặt đất, chuẩn bị nhảy xa khỏi Andre Abramovich, chỉ có điều lúc này đã muộn rồi, 1 quyền đơn giản của Andre Abramovich đấm vào mặt Glasgow Quint.
Trong đấu quyền anh, uy lực lớn nhất chính là quyền móc, đòn đâm từ trước đến nay chỉ để tấn công thăm dò, nhưng trong tay của Andre Abramovich, đòn đâm uy lực cực mạnh, hơn nữa còn vượt ra ngoài trí tưởng tượng của người bên cạnh.
- Pùm pùm!
Ngay tại lúc quyền tay trái Andre Abramovich đấm trúng mặt Glasgow Quint, tai của mọi người đều nghe thấy 1 âm thanh giống như nhau, có chút giống với tiếng trái dưa chín bị vỡ nát.
Nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, những người trong hội trường phát ra tiếng kêu kinh hãi, bởi vì Glasgow Quint trước mặt Andre Abramovich, đầu không thấy đâu nữa, chỉ còn lại thân thể đang đứng dựa vào dây thừng, dưới ngọn đèn sáng trên võ đài cũng khiến cho mọi người cảm thấy lạnh người.
- Mìn nổ!
Trong đầu mọi người đều xuất hiện 1 từ, 1 quyền lực không lớn lắm của Andre Abramovich thế mà đã đánh nát đầu Glasgow Quint. Sức mạnh lớn như vậy không những khiến cho xương mặt Glasgow Quint vỡ nát, đầu óc máu me toe toét, thậm chí đánh gãy cả xương cổ hắn, xương cổ không chịu nổi lực này, da thịt bị chặt đứt, cài đầu không vẹn toàn đó còn treo lơ lửng chỗ ngực Glasgow Quint.
- Chúa ơi, hắn thực sự đánh Glasgow Quint dã man thế sao?
Những bậc hào phú siêu cấp quen nhìn thấy cảnh này rồi, lúc này ánh mặt họ có chút đăm chiêu, bọn họ hoàn toàn không ngờ, trận này nhìn như là trận đấu nghiêng về 1 phía, kết quả cuối cùng thì Glasgow Quint bị Andre Abramovich đánh nát đầu.
- Tao đã nói là để mày thử mùi vị óc mày, đàn ông nói nhất định là làm được!
Trên mặt Andre Abramovich nhe răng cười, với tay qua thân thể Glasgow Quint, móc bộ óc đỏ máu chỗ não bộ, bên ngoài nhoe nhoét máu tươi đó trực tiếp nhét vào khóe miệng đã không còn răng nanh của Glasgow Quint kia.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này sởn cả gai ốc, có người gan bé thậm chí còn nôn ọe, lúc này Andre Abramovich trong mắt bọn họ giống như ma quỷ ác vương chui lên từ địa ngục, dùng ngôn ngữ gì cũng không thể miêu tả được độ bạo lực của người này.
- Sư huynh, đệ cũng không biết là chuyện gì.
Diệp Thiên lắc đầu, bây giờ cậu cũng không hiểu rõ được tình trạng cơ thể hiện tại của mình là như thế nào.
Là một người luyện khí tu đạo, chân khí trong cơ thể hoàn toàn không có, lẽ ra đây là dấu hiệu công phu bị phế, nhưng thần thức của cậu lại mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
Nhưng hiện tại thì thần thức đối với Diệp Thiên chỉ là giai đoạn ban đầu, cậu cũng không biết thần thức có thể sử dụng thay cho chân khí được hay không nữa.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng không dám khẳng định được rằng mình đã tiến được vào cảnh giới luyện thần phản hư, bởi vì theo như ghi chép của điển tích thì Dương Thần xuất hiện như trẻ con vậy, thần thức của Diệp Thiên chỉ là có thể rời khởi cơ thể, cự li này có trình độ còn kém xa.
- Đại sư huynh, đây là ở đâu?
Diệp Thiên quay đầu nhìn bốn phía, vừa rồi thần thức thoát khỏi cơ thể thiếu chút nữa làm cho hồn phi phách tán, Diệp Thiên cũng không dám tùy tiện sử dụng thần thức .
- Đây là một bệnh viện của Mĩ, mẹ đệ đưa đệ đến đây.
Cẩu Tâm Gia giải thích một câu, nhìn thấy tinh thần Diệp Thiên có chút mệt mỏi, vội vàng nói:
- Tiểu sư đệ, tỉnh dậy là tốt rồi, đệ nghỉ ngơi một lát đi đã, đợi đến chiều ta lại đến thăm.
- Đợi một chút, đại sư huynh.
Thấy Cẩu Tâm Gia muốn đi ra ngoài, Diệp Thiên vội gọi dừng lại:
- Đại sư huynh, nếu như có thể, đệ muốn hay là quay trở lại Hồng Kong để tĩnh dưỡng đi, huynh xem cơ thể này...
Tuy rằng thần thức mạnh lên không rõ ràng, nhưng đối với một cơ thể đến chân khí cũng không có thì Diệp Thiên vẫn thấy canh cánh trong lòng.
Hơn mười năm trở lại đây, sử dụng chân khí đối với Diệp Thiên đã đạt đến trình độ tinh tế, tình cảnh trước mắt này khiến cho cậu cảm thấy có chút không quen, Diệp Thiên muốn dựa vào linh khí tụ trong Linh Trận ở Hông Kong xem có thể hồi phục trở lại được không?
- Tiểu sư đệ, đệ cũng nhìn ra rồi?
Cẩu Tâm Gia nghĩ một lúc, nói:
- Xương sống của em ảnh hưởng quá nghiêm trọng, không thể chịu được một cú xóc nảy, ta xem hay là cứ ở lại đây tu dưỡng một thời gian, đến lúc đó mỗi ngày ta sẽ truyền một chút chân khí vào cơ thể đệ, đợi đến lúc vết thương đỡ đã rồi nói tiếp.
Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên cùng xuất một môn, tính chất chân khí cũng giống nhau, lúc hôn mê Diệp Thiên không thể dẫn dắt chân khí, cậu không dám tùy tiện lấy chân khí để chữa vết thương, nhưng lúc này khi Diệp Thiên tỉnh lại lại cảm thấy lo lắng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, đại sư huynh, đệ tự có cách để ổn định lại vết thương, huynh để của đệ đi sắp xếp đi, muộn nhất là sáng mai đệ muốn rời khỏi nơi này.
Nằm ở trên giường cả người không động đậy được, đối với DIệp Thiên mà nói quả thực đây là một loại dày vò, với độ mạnh của thần thức hiện tại của Diệp Thiên không thể phóng ra ngoài được lâu nhưng chỉ cần để ổn định lại vết thương thì cũng thoải mái.
Hơn nữa trong lòng Diệp Thiên cũng có cảm giác cậu dùng thần thức để trị liệu vài đốt xương sống bị thương, nói không chừng có hiệu quả hơn nhiều so với chân khí, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu nhất quyết muốn rời khỏi đây.
Phải biết rằng, trước khi xảy ra sự kiện ngày /, năng lực của Diệp Thiên đã thể hiện vượt quá người bình thường, vạn nhất vết thương kia của cậu không thể tự lành thì cũng trở thành chuột bạch.
- Diệp Thiên, trình độ chữa trị của bệnh viện này rất cao, ta thấy đệ cứ ở đây một thời gian nữa đi.
Cẩu Tâm Gia không dám tin hết lời nói của Diệp Thiên, chân khí trong cơ thể cậu hoàn toàn không có, còn có biện pháp nào có thể trị vết thương được nữa chứ? Ngộ nhỡ trên đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nói không chừng cả đời này phải nằm trên giường thật.
- Đại sư huynh trận pháp ở Hông Kong thực sự có tác dụng đối với đệ, nhất định phải trở về kịp thời, đệ đã quyết định rồi, huynh hãy giúp đệ sắp xếp đi.
Tiếng nói của Diệp Thiên mặc dù vẫn còn rất yếu nhưng thái độ thì rất kiên định, hơn nữa không biết có phải là do cảm giác của mình không đúng hay không, Cẩu Tâm Gia còn cảm thấy trên người cậu có một loại khí thế không để cho người ta làm trái ý.
Chẳng qua là khi Cẩu Tâm Gia muốn giữ cái loại cảm giác này thì khí thế trên người Diệp Thiên lại đột nhiên biến mất hết, Cẩu Tâm Gia cũng không xác định được đấy có phải là ảo giác của mình hay không?
- Được rồi, việc này ta sẽ thương lượng với mẹ đệ, tiểu sư đệ, nghỉ ngơi trước đi.
Dù nói thế nào thì Diệp Thiên cũng là môn chủ của Ma Y Nhất Mạch, phàm là chuyện mà cậu quyết định thì Cẩu Tâm Gia cũng chỉ có thể làm theo.
- Cẩu lão, Diệp Thiên không sao chứ?
Cẩu Tâm Gia vừa mới rời khỏi phòng bệnh đã bị đám người Tống Vi Lan vây quanh, vừa rồi vẻ đau đớn hiện lên trên mặt Diệp Thiên khiến cho mọi người vô cùng đau khổ.
Nhất là Tống Vi Lan, hận không thể chuyển hết những đau thương mà con trai mình phải chịu đựng lên cơ thể mình, như vậy thì cũng có thể khiến cho nội tâm của bà bớt dày vò.
- Giữ được mạng rồi, sau này thế nào tôi cũng không dám chắc.
Cẩu Tâm Gia cười khổ một tiếng, nhìn về phía Tống Vi Lan nói:
- Diệp phu nhân những lời của tiểu Diệp bà cũng nghe cả rồi, cậu ta muốn về Hông Kong, bà thấy thế nào?
- Không... tuyệt đối không được, lão tiên sinh chỉ càn Diệp Thiên thay đổi vị trí thì xương sống của Diệp Thiên sẽ bị trật hoàn toàn, như vậy sẽ không còn một tia hi vọng nào nữa cả.
Để có thể hiểu rõ được trạng thái của Diệp Thiên sau khi tỉnh dậy, lời đối thoại vừa nãy của Diêp Thiên và Cẩu Tâm Gia đều được phiên dịch lại cho bác sĩ Wayman, sau khi nghe lời nói của Cẩu Tâm Gia thì ông ta vội vàng đưa ra ý kiến phản đối.
Theo góc độ y học mà nói vết thương của Diệp Thiên đến % là sẽ bị tê liệt, cho dù ở bệnh viện này có những bác sĩ giỏi nhất thế giới, thì hi vọng có thể đứng lên của DIệp Thiên cũng không đến %.
Vì vậy theo như bác sĩ Wayman thấy, nếu như Diệp Thiên rời khỏi bệnh viện, thì khả năng hồi phục vết thương ở xương sống của Diệp Thiên là con số , bởi vì đi đường sóc sẽ khiến vết thương càng nặng thêm.
- Cẩu Tâm Gia, ông thấy thế nào?
Từ sau khi Cẩu Tâm Gia đến, đầu tiên là làm ổn định lại vết thương của Diêp Thiên, khiến cho vết thương có chuyển biến tốt đẹp hơn, ngay sau đó Diệp Thiên lại tỉnh lại, những điều này khiến cho Tống Vi Lan cảm thấy rất tin tưởng.
Tuy rằng bác sĩ Wayman đã làm rất nhiều việc ở bệnh viện này nhưng so với Cẩu Tâm Gia mà nói, thì những việc họ làm cũng không giúp gì nhiều cho bệnh tình của Diệp Thiên cả.
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Tôi đồng ý cho nó rời đi, tiểu sư đệ đưa đưa ra quyết định này chắc chắn phải có sự suy xét.
Tuy rằng không biết được việc thần thức dị biến của Diệp Thiên, nhưng từ việc đau tận xương cốt của Diệp Thiên có chuyển biến tốt đẹp, Cẩu Tâm Gia cũng đoán được vài phần, tiểu sư đệ nhất định là có cách để bảo vệ tính mạng của mình.
- Tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ đi.
Tống Vi Lan quay mặt nhìn bác sĩ Wayman nói:
- Bác sĩ Wayman, tôt cảm ơn tất cả sự giúp đỡ của ông trong thời gian qua, tôi mong ngày mai bệnh viện sẽ cho một chiếc xe cứu thương tốt nhất đến để đưa con trai tôi ra sân bay.
Việc Diệp Thiên đã kiên trì, đến cuối cùng đã có kết quả tốt, Tống Vi Lan không dám một lần nữa bỏ qua yêu cầu của con trai, ngay cả khi bây giờ Diệp Thiên muốn đi đánh bóng thì bà cũng vì cậu mà sắp xếp cho một sân bóng rổ.
- Được rồi, bà Tống, tôi đồng ý với yêu cầu của bà.
Wayman nhún vai nói tiếp:
- Nhưng tôi hi vọng bà có thể thông qua mạng thông báo bệnh tình của Diệp Thiên cho chúng tôi, nếu cần chúng tôi sẽ cử bác sĩ sang Hông Kong.
Bệnh viện mà Wayman đang làm được xây dựng trước thế kỉ XX, đối tượng phục vụ của họ đều là những nhà giàu và chính khách cao cấp của thế giới, hơn nữa còn hợp tác với tất cả các viện nghiên cứu trị liệu trên thế giới.
Lời nói của ông ta không hề khoa trương, trừ những người mà não đã chết ra những phương pháp trị liệu hiện có của họ có thể kéo dài sinh mạng của con người đến cả nửa năm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để họ có danh tiếng như ngày hôm nay.
Nhưng đối với bệnh tình của Diệp Thiên, bệnh viện của bác sĩ Wayman cũng cảm thấy bó tay, vì thế ông muốn theo dõi tiến triển bệnh tình của DIệp Thiên, nhìn xem cậu có thể hồi phục như thế nào.
- Bác sĩ Wayman, việc này phải có Diệp Thiên đồng ý mới được, tôi không thể đảm bảo với ông.
Tống Vi Lan lắc đầu, người có địa vị giống như bà, lời đã nói ra thì nhất định phải thực hiện cho nên Tống Vi Lan sẽ không dễ dàng gì mà đồng ý yêu cầu kia.
Wayman gật đầu nói:
- Vậy thật là đáng tiếc, nếu như Diệp tiên sinh đồng ý, bà nhất định phải liên lạc với tôi nhá.
Sự kiện ngày / qua đi được một thời gian rồi, không khí của phần lớn các thành phố lớn ở Mĩ đều rất khẩn trương, nhưng các sân bay đều đã được lưu thông, Tống Vi Lan rất nhanh đã làm xong thủ tục cho chuyến bay ngày mai.
Tục ngữ có câu có tiền dễ hành sự, để khiến cho khi bay ổn định hơn, Tống Vi Lan thậm chí còn thuê một chiếc máy bay chở khách lớn nhất thế giới, hơn nữa tiến hành cải trang trong vòng một đêm.
Trưa hôm sau, Diệp Thiên cùng đoàn người làm thủ tục lên máy bay.
- Tiểu Thiên, con khát nước không? Nếu khát thì nói cho mẹ.
Chỉ trong chiều hôm qua Tống Vi Lan mới có thời gian gặp mặt Diệp Thiên, tinh thần của DIệp Thiên lúc đó rất mỏi mệt, họ cũng không nói chuyện gì nhiều.
Trước mắt nhìn thấy tinh thần của con trai không tệ lắm, Tống Vi Lan bận rộn bưng trà rót nước, nếu như để cho nhân viên trong công ty nhìn thấy, nhất định không tin được đây là một chủ tịch luôn ăn nói có ý tứ.
- Mẹ, con không sao đâu, mẹ ngồi xuống đi, nói cho con xem thời gian này có xảy ra chuyện gì không?
Diệp Thiên có thể cảm nhận được sự áy náy của mẹ, lập tức cười nói:
- Cô bé tên là Ailie kia thế nào rồi? mẹ của cô bé còn sống hay không?
- Ailie thì không sao nhưng mẹ cô bé thì mất trong vụ tai nạn đó rồi.
Tống Vi Lan thở dài nói:
- Lần này nước Mĩ bị tổn thất nghiêm trọng, tổng số người chết và tử vong trong chuyện này cộng lại vượt quá ba nghìn người.
Sự kiện lần này là sự kiện Trân Châu cảng diễn ra trong chiến tranh thế giới lần thứ . Lần thứ hai trong lịch sử tạo ra một cuộc công kích gây thương vong lớn cho Mĩ, cũng là sự kiện khủng bố nghiêm trọng nhất của nhân loại tính đến cuối năm .
Mấy giờ sau cuộc công kích, toàn bộ các nước trên thế giới đều đưa ra lời khiển trách đối với sự kiện lần này, đồng thời giá cổ phiếu đồng loạt giảm, thị trường tài chính cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ba ngày trước Tống Vi Lan cũng từng bị ngành bộ liên quan tiến hành điều tra, nguyên nhân là trước khi sự kiện này xảy ra, nhân viên trong công ty đều lần lượt đi ra, điều này khiến cho một số ban ngành hoài nghi.
Nhưng Tống Vi Lan đã sớm sắp xếp ổn thỏa, giải thích của bà không hề có kẽ hở nào, nếu không hiện tại bà không thể có cơ hội để rời khỏi nước Mĩ.