Phải biết rằng, trên thế giới này,có rất nhiều phú hào dở hơi.
Nhưng với đại đa số mà nói,bọn họ cực kì tò mò về thân phận của Diệp Thiên,cho nên đó là lí do thúc dục lên Clemente muốn sớm nghĩ tới một vị mà có gan cùng Địa ngục trần gian tiến hành quyết đấu sinh tử .
Được, tôi sẽ giới thiệu một chút về quyền thủ xuất hiện lần này.
Clemente lần này không có thừa nước đục thả câu, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Cậu ta an vị ở bên cạnh mọi người, tên của cậu ta là Diệp Thiên, đến từ Trung Quốc thần bí.
- Phía bên gia tộc mẹ của Diệp Thiên là gia tộc truyền thống trên trăm năm ở Trung Quốc , mà mẹ của câu ta cũng là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng của nước Mỹ, tôi tin rằng rất nhiều người đều nghe qua tên của bà Tống này, cho nên , Diệp Thiên là một vị quí tộc chân chính.
Clemente sở dĩ không ngừng cường điệu phận của Diệp Thiên đó là bởi vì người nước ngoài nhận thức điều này,ở nước ngoài người có tiền rất nhiều,nhưng vừa có tiền lại vừa có địa vị ,điều này mời thể hiện rõ bọn họ không giống người thường, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu của các chức vị đáng tiền ở các quốc gia.
- Không ngờ là con trai của Tống phu nhân, hẳn còn ít tuổi?
- Thượng đế, bà Tống xinh đẹp thậm chí có con trai ư? Tôi nghĩ lòng tôi tan nát mất.
- Con trai bà Tống có phải là có tật xấu hay không, vì cái gì muốn chạy đến nơi đây đến đây tự sát?
Phải nói rằng danh tiếng của Tống Vi Lan ở giới thương gia Mĩ quốc thật sự là vang dội,đây là nơi mà các phú hào siêu cấp đến từ khắp nơi trên thế giới,lại có hơn phân nửa là đều nghe qua tên bà, mà trong đại bộ phận nửa số người này thậm chí một nửa là quen biết với Tống Vi Lan, hơn nữa cũng đã giao tiếp qua.
Nếu không phải tín hiệu điện thoại di động trong quyền trường bị chặn,không biết chừng những người bạn tốt của Tống Vi Lan cầm điện thoại gọi cho mẹ của Diệp Thiên rồi,cũng không thể dương mắt nhìn con trai của bạn tự sát được?
Theo âm thanh của Clemente ,một ngọn đèn mãnh liệt thẳng tắp bắn vào giữa bữa tiệc khách quý,một bộ y phục luyện công màu trắng Diệp Thiên từ chỗ ngồi từ từ đứng lên,hai mắt khép hờ với vẻ mặt kiên cường mạnh mẽ.
- Người này không giống như là kẻ điên a?
- Vâng đúng,thật là người thanh niên đầy tinh thần,vì cái gì mà muốn tự sát đây?
- Các ngươi không thể đoán hắn là Đường Long thứ hai sao? Phải biết rằng,thời gian tôi nhìn thấy Đường Long năm đó, hắn so với nam nhân này cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Nhìn thấy trong mắt của Diệp Thiên hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn , trong quyền trường lại sôi nổi,ngoài cái dáng vẻ mà nhiều người chú ý đến Diệp Thiên còn có cả bộ dạng mi thanh mục tú. Lại không giống là bệnh thần kinh, một vài phú hào siêu cấp nhất thời có chút không hiểu.
Ngọn đèn chỉ là chiếu một chút bên cạnh Diệp Thiên rồi vụt tắt,trong bóng đêm vang lên thanh âm của 1 người:
- Clemente, nếu là đánh cuộc, tôi muốn biết tỉ lệ đặt cược trận này là bao nhiêu?
Người nói câu này là một đại vương cao su ở châu Mỹ.trong cuộc đấu giữa Andre Abramovich và Glasgow Quindt hắn đã thua mười tám triệu đô la,hôm nay đang rất muốn thắng nên hắn chẳng cần biết Diệp Thiên là con trai của ai?
- Diệp Thiên thắng 1 ăn 5, Anthony Marcus thắng một ăn 0.8, căn cứ hiệp thương, chư vị ở đây, đặt tiền thấp nhất là 1 triệu đô la. Tất cả phải hiểu quy củ của Nữ Vương, mỗi người chỉ có thể đặt cho một người, đây là thời gian cho chư vị nghiên cứu.
Đánh bạc tại Nữ Vương khác đổ pháp tại Thái Không, mỗi người chỉ có thể căn cứ vào phán đoán của mình đặt cho một quyền thủ, điều này ngăn cản các siêu cấp phú hào lợi dụng tỉ lệ đặt cược để giở trò gian lận.
Nếu không, như cuộc tranh tài ngày hôm qua, Andre Abramovich tỉ lệ đặt cược là 1 và 18, mọi người có thể đặt cửa cho cả hai phe. Như vậy mọi người sẽ ít nhất là hòa, Nữ Vương tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra. Nguồn truyện:
- Clemente, Diệp Thiên là bên nhận khiêu chiến, người cung cấp chiến tích của cậu ta đi?
Dưới đài một người hô:
- Không có chiến tích của hắn, chúng ta làm sao có thể phán đoán thắng bại đây?
Trận đấu ngày hôm qua đã gây sự chú ý lớn. Làm cho tất cả mọi người cẩn thận hẳn lên.
Tuy rằng trong lòng có một chút xem thường Diệp Thiên, nhưng khi tới thời điểm. Bọn hắn đều trở nên nghiêm túc hẳn lên, không ai có thể vượt qua được sự hấp dẫn của đồng tiền, đây là cơ hội kiếm tiền của bọn họ, taọ ra của cải lớn như vậy từ sự rèn luyện hàng ngày.
Nghe được câu hỏi của người nọ, Clemente nói:
- Diệp Thiên từng trong trận đấu quyền tại Trung Quốc, dùng vũ khí chặt đứt tứ chi của cao thủ Nhật Bản Đằng Thác Hải, đây chỉ là một chút tư liệu trận đấu quyền ngầm của hắn, không có bất kì hình ảnh nào, tôi chỉ có thể cũng cấp cho mọi người như vậy thôi.
- Đánh nhau bằng vũ khí? So với đánh nhau tay không sự kích liệt không giống nhau a!
- Đúng à, dùng binh giỏi, chưa chắc ta không đã lợi hai, người trẻ tuổi kia có chút huyền bí.
- Khó mà nói, xem bộ dáng người trẻ tuổi kia mi thanh mục tú, thể nhưng có thể đem tứ chi của người khác chặt đứt, cũng phải là loại người tâm ngoan thủ nạt,nếu khoogn sẽ không giám cùng Anthony Marcus đối chiến.
Clement vừa nói dứt lời, trong tràng lại vang lên tiếng nghị luận.
Clemente cung cấp tư liệu không phải nhiều, nhưng cũng khiến mọi người hiểu ra một số việc, điều đó có nghĩa Diệp Thiên không phải người điên, tối thiểu hắn cũng từng tham gia những trận đấu quyền ngầm, hơn nữa cũng từng thắng qua đối thủ Nhật Bản.
- Tốt lắm, xin mọi người tập trung chú ý, trận đấu sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa!
Clemente vừa nói xong, từ trong phòng chờ một phía bên lôi đài đi ra một người, đối với trận đấu hôm nay đã tràn ngập mong chờ.
Tuy nhiên không biết vì sao, Clemente lại có cảm giác Diệp Thiên có thể sống tới phút chót, cho nên sau khi hắn đi xuống khỏi đài đấu quyền, trên màn hình lớn trong tràng bắt đầu truyền lên hình ảnh Anthony Marcus đánh gục đối thủ mà không một chút ảnh hường, không biết có phải clement cố ý dẫn dắt mọi người theo lối suy nghĩ này hay không.
- Mẹ nó, , Clemente có ý tứ gì a, đây chẳng phải là đang tạo áp lực tinh thần cho Diêp Thiên sao!
Sau khi Đổng Thăng Hải nhìn thấy những hình ảnh trên màn ảnh lớn, nhịn không được mắng lên, mặc cho ai là hình ảnh bị đánh gục, trong lòng luôn sẽ lưu lại một sự ám ảnh.
- Không sao, đây là hắn đang tạo động lực cho tôi.
Diệp Thiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, lên tiếng nở nụ cười, hàm răng chỉnh tề trắng bóc, trong bong tối ánh lên vẻ chói mắt dị thường,chứng kiến cảnh này Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải trong lòng đột nhiên rùng cả mình, giống như người đang ngồi bên cạnh không phải là Diệp Thiên, mà là một con quái vật tiền sử.
- Diệp Thiên, hai anh em chúng ta cũng đặt cược thế nào?
Nhìn thấy người bên cạnh đều ở rơi xuống tiền đặt cược, trong lòng Chúc Duy Phong không khỏi ngứa lên, chứng kiến bộ dạng Diệp Thiên như vậy, nếu không mua Diệp Thiên thắng, chẳng phải là rất có lỗi với chỗ tiền đặt cược sao?
- Mẹ nó, ta đánh cuộc, thằng tiền chia tôi phân nửa!
Diệp Thiên trừng mắt nhìn Chúc Duy Phong, ánh mắt mang theo một cố sát khí điên cuồng, Chúc Duy Phong vội vàng rụt cổ nói:
- Đừng nói một nửa, thắng toàn bộ cho cậu đều được!
- Đúng vậy, Diệp Thiên, lần này tôi cũng mua hai triệu!
Trong trận đấu với Andre Abramovich, Đồng Thăng hải không đặt, nhìn thấy CHúc Duy Phong thắng tới 18 triệu Đô-la, trong lòng hắn rất hối hận, tất nhiên là sẽ không chịu bỏ qua cơ hội lần này.
- Tất cả cho tôi một nửa!
Diệp Thiên luôn biểu hiện tư văn có lễ, nhưng không biết vì sao lúc này lại trở nên bá đạo dị thường, ánh mắt kia Đổng Thăng Hải chỉ đào qua, tuy rằng sát khí không phải là đối với hắn, nhưng cũng khiến cho Đổng Thăng Hải một trận lông tóc dựng đứng, giống như Diệp Thiên đã mọc thêm ba đầu sáu tay biến thành quái dị vậy.
Mười phút thời gian nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, mốt số lượng tiền đắt cược thông qua máy tính tập hợp lại với nhau, vừa mới trở lại văn phòng nhìn thấy mấy con số này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ba trăm hai mươi tỷ Đô-la!
Ba trăm hai mươi tỷ Đô-la, nói cách khác, hơn 200 người trong tràng dường như toàn bộ đều đặt cược, hơn nữa thậm chí có người ném xuống không chỉ một triệu.
Cuộc tranh tài ngày hôm qua của Andre Abramovich tiền đặt cược hơn một trăm triệu, đã là một con số cao kỷ lục trong lịch sử đấu quyền ngầm, mà ba trăm hai mươi tỷ cái số này đã vượt xa con số ngày hôm qua, hơn nữa sợ là sau này cũng rất khó bị đánh vỡ.
Cố nén kích động trong lòng, Clemente dùng ống nghe điện thoại hướng tới người chủ trì trong tràng phát lệnh bắt đầu trận đấu, nhất thời một đạo ánh sáng mạnh chiếu vào cái lưới sắt đan trên lôi đài.
- Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, sau đây chúng tôi xin mời quyền thủ vĩ đại nhất mười năm trở lại đây"Cỗ máy giết người", "Địa Ngục Ma vương" danh hiệu Anthony Marcus!
Trong lúc người chru trì sướng tên Anthony marcus, đem tiếng cuối cùng ngân phi thường dài, theo tiếng ngân của hắn, một ánh đèn chiếu sáng vào con đường an toàn, một thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, tóc cuộn lên Anthony Marcus, cuối cùng đã lộ diện.
Anthony Marcus là tướng mạo điển hình của người Indonesia, hằn để thân trần, hai khối cơ ngực lớn dị thường, cả người nhìn qua làm cho người ta một lại cảm giác vô cùng cứng rắn,trên người dường như không có một chút dư thừa.
Hai cái đùi của hắn phi thường tráng kiện, theo mu bàn chân lên phía trên, thậm trí một sợi lông tơ cũng không nhìn thấy, cặp ống đồng ngăm đen như kim chúc, đây là Anthony Marcus, mỗi ngày điên cuồng đá cây cột kim chúc nên mới có hiệu quả như vậy.
Chậm rãi bước lên đài, Anthony Marcus hơi hơi nhắm hai mắt, thích ứng với lưới sắt bên dưới, đối với một quyền thủ kinh nghiệm phong phú mà nói, 1 sơ sẩy ngỏ cũng có thể tạo thành hậu quả chết người.
"Phía dưới xin mời đến từ Trung Quốc thần bí quyền thủ, Diệp Thiên !"
Sau khi đợi cho Anthony Marcus tiến vào đến trên lôi đài,thanh âm của người chủ trì lại vang lên, theo hắn kêu la, Diệp Thiên từ trên ghế salon đứng lên, hắn cũng không có chạy, mà từng bước từng bước, chậm rãi đi vào bên trong lưới sắt.
Tuy nhiên ngay khi Diệp Thiên một chân bước vào lôi đài thì đôi mắt đang khép hờ của Anthony Marcus, bổng trừng lên.
Tuy rằng hai cánh tay của Diệp Thiên có thể hoạt động, nhưng hắn có thể cảm giác được, lực lượng bảo vệ lấy vết thương vẫn có hạn, tối thiểu cánh tay của mình tuyệt đối không thể dùng sức.
Cho nên Diệp Thiên lúc này mới muốn nhờ Thanh Nhã giúp đỡ tự mình thử đứng lên, không nghĩ đến hưng phấn của cô ấy, lại có thể chạy đi báo cho cha mẹ, để lại Diệp Thiên nằm ở nơi này là vẻ mặt dở khóc dở cười.
- Tiểu Thiên, con... Tay con có thể động?
Một lát sau, tất cả mọi người trong biệt thự ngụ đều đi ra, Tống Vy Lan là người thứ nhất vọt tới trước người con trai, vẻ mặt khẩn trương, sợ Thanh Nhã là báo quân tình nhầm lẫn.
- Mẹ, mẹ khẩn trương như thế làm gì a? Tay của con trước kia cũng không phải không nhúc nhích được!
Diệp Thiên có thể cảm nhận được sự khẩn trương của mẹ, lập tức cười nói:
- Thương thế của con có thể phục hồi, mọi người không cần khẩn trương như thế, đúng rồi, Khiếu Thiên, ngươi đỡ ta.
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, còn không kịp hỏi Cẩu Tâm Gia về chuyện phát sinh nửa đêm của Diệp Thiên, vội vàng chặn lại nói:
- Tiểu sư đệ, không thể khinh thường, xương sống của đệ gãy thành ba đoạn, nếu hoàn toàn sai vị trí, chỉ sợ không được tốt nữa.
Cẩu Tâm Gia vốn tinh thông y thuật, hơn nữa đối Tây y cũng có đọc qua nhiều, hoàn toàn xem biết hình ảnh X quang này, hắn biết tổn thương của Diệp Thiên rất nặng, cho dù là có nguyên thần hộ thể, thì cũng không được chút khinh thường.
- Đại sư huynh, không ngại, đệ sẽ thử một chút, sức nặng còn trên người Khiếu Thiên.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng là có chút sợ, sợ mình từ nay về sau luôn không thể đứng thẳng lên, cho nên lúc này mới kiên trì nhất định phải đứng lên thử một lần.
- Được rồi, đệ cẩn thận một chút!
Cẩu Tâm Gia bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Chu Khiếu Thiên.
- Sư phụ, ngài lấy tay đặt trên bả vai con.
Đi đến trước cáng của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên dùng hai tay đặt dưới xương sườn của Diệp Thiên, sau khi đưa thân thể của hắn chậm rãi nâng lên, lập tức thân thể cúi thấp, dùng vai phải giá đỡ Diệp Thiên, đồng thời tay phải vòng ở sau lưng Diệp Thiên .
- Mẹ nó, rốt cục có thể đứng lên rồi!
Nằm được cảm giác Diệp Thiên trên người đều đau nhức, lúc hai chân đạp trên mặt đất, trên mặt không khỏi xuất hiện một vẻ mặt kích động, đều nói trải qua bệnh mới biết được việc quan trọng của khỏe mạnh, lúc này Diệp Thiên chính là loại tâm tình này.
Cảm giác được lực lượng trên vai của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên vỗ nhẹ nhẹ hắn, nói:
- Khiếu Thiên, thân thể ngươi cho hơi thấp một chút, để cho ta bước thật sự !
- Sư phụ, cái này được không?
Chu Khiếu Thiên nghe vậy vẻ mặt khổ sở, thần sắc lo lắng nhìn lên Diệp Thiên.
- Nói nhảm, sư phụ ngươi có cái gì làm không được ?
Diệp Thiên trừng mắt, người đầy ra đấy, mình cũng không thể sai khiến đệ tử này sao?
Chu Khiếu Thiên lòng không tình nguyện thân thể thấp xuống vài phần, Diệp Thiên hai chân nhất thời cảm thấy sức nặng, nhưng cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng nhíu mày lại.
- Hay là thôi đi, xem ra không phải nên nghỉ ngơi một lát !
Sức nặng thân thể, khiến lực lượng nguyên thần này trong cơ thể của Diệp Thiên cũng vô pháp chống đỡ nổi xương sống gãy của hắn, Diệp Thiên cũng không dám cậy mạnh, liền tranh thủ sức nặng chuyển dời sang vai Chu Khiếu Thiên.
Đối với không thể đứng thẳng, Diệp Thiên tự thân canh cánh trong lòng, nhưng hắn cũng không biết, nếu bị bác sĩ Wayman nhìn thấy tình hình lúc này của hắn, nhất định sẽ cho rằng Diệp Thiên là con trai của thượng đế, nếu không trên trời sẽ không chiếu cố cho hắn như thế.
Phải biết rằng, với thương thế này trên người Diệp Thiên, đừng nói đứng thẳng , thì muốn ngồi xuống đều là không thể nào, hơn nữa thương thế xương sống sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, dựa theo lẽ thường mà nói, chi dưới của Diệp Thiên cũng hẳn đều là không cảm giác.
Cho nên biểu hiện vừa rồi của Diệp Thiên đủ để lật đổ các bác sỹ khoa ngoại hàng đầu đối với xương sống học của cơ thể người, thống kê tổ chức thần bí năm khu kia của Mỹ cũng sẽ trăm phương ngàn kế đem Diệp Thiên đi nghiên cứu.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Sau khi Diệp Thiên một lần nữa nằm trên băng ca, lại phát hiện mẹ hắn đang lau nước mắt.
- Không... Không sao, mẹ lúc này rất vui mừng!
Tuy rằng con trai không thể thành công đi từng bước, nhưng hắn đứng lên, đã để cho Tống Vy Lan thấy được hy vọng khôi phục của Diệp Thiên, Tống Vy Lan lúc này đây mới thật là vui mừng quá mà ứa nước mắt.
- Ôi, không biết còn nằm bao lâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Nhị sư huynh, làm phiền huynh cùng Khiếu Thiên nâng đệ trở về phòng đi, có ánh sáng mặt trời, nơi này cũng không dễ chịu.
Hồng Kông tháng chín, đang trong thời gian nóng bức nhất của một năm, tuy rằng Tụ Linh Trận có thể điều tiết độ ấm của biệt thự, nhưng bị ánh mặt trời chiếu thẳng đến trên người, cảm thụ kia cũng không thế nào thoải mái.
Sau khi trở lại biệt thự, Tống Vy Lan vui mừng tự mình xuống bếp làm cháo ngao cho con trai, Diệp Đông Bình chứng kiến đám người Cẩu Tâm Gia một tấc cũng không rời bên người Diệp Thiên, cũng biết điều lôi Thanh Nhã đi trợ giúp rồi.
- Đại sư huynh, các vị đừng nhìn đệ như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của đám người Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên nở nụ cười khổ:
- Đệ đêm qua luôn luôn ở vào trạng thái nhập định sâu , chuyện gì xảy ra, một chút cũng không biết, còn muốn hỏi các huynh đây.
- Một chút cũng không biết?
Tả Gia Tuấn thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, hôm qua hắn bị hại lớn nhất, thần niệm kia khổ tu luyện mấy năm thật vất vả mới có, bị Diệp Thiên hấp thu toàn bộ , điều này làm cho Tả Gia Tuấn đau lòng không thôi.
- Nhị sư đệ, đệ đừng vội.
Cẩu Tâm Gia khoát tay áo, nói:
- Diệp Thiên, hôm qua nguyên thần xuất khiếu, đem trọn cái nguyên khí trong Tụ Linh Trận hấp thu hết, hơn nữa trong núi này linh khí cũng bị đệ hấp thu hết cạn, thân thể đệ lúc này có thể cảm thấy không khoẻ?
Nói thật, Cẩu Tâm Gia cũng không tin nguyên khí nhiều này đều bị Diệp Thiên hấp thu, sức một người, làm sao có thể hấp thu nhiều nguyên khí này như thế? Khi hắn nghĩ đến, trong chuyện này có lẽ còn có nguyên nhân khác.
- Nguyên khí trong Tụ Linh Trận đều bị đệ hấp thu sao?
Nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cũng có chút khiếp sợ, Tụ Linh Trận này là tự tay hắn bố trí, có thể chuyển hóa nguyên khí cuồng bạo trên biển làm linh khí, dày đặc linh khí , có thể sánh bằng Tụ Linh Trận ở kinh thành .
- Đúng vậy, linh khí hiện tại này, cũng đều là vừa mới chuyển hóa mà thành.
Cẩu Gia Tâm gật gật đầu.
- Quả thế...
Thần thức của Diệp Thiên vừa động, nhất thời nhận thấy được linh khí trong phòng loãng rất nhiều, trầm ngâm một chút, nói:
- Mấy vị sư huynh, không khoẻ sẽ không đúng, nhưng nguyên thần trong cơ thể đệ cô đọng không ít, đối thương thế của đệ cũng rất có ích lợi, vừa rồi sở dĩ có thể đứng lên, chính là nguyên nhân này!
Tuy rằng không thể đi từng bước, nhưng Diệp Thiên tin tưởng, sau một ngày một đêm dùng nguyên thần tẩm bổ, những thương thế kia khẳng định có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Thậm chí Diệp Thiên còn có loại cảm giác, chính mình mỗi ngày biết dụng thần tẩm bổ thân thể, cơ thể của hắn đem so với trước kia cần càng thêm cường tráng, Diệp Thiên không biết như thế nào chân khí của mình vẫn đang tồn tại, có thể hay không cũng phát sinh biến hóa về chất thông thường của thần thức?
- Chỉ là ngưng một chút?
Sau khi nghe được lời của Diệp Thiên, đám người Cẩu Tâm Gia đều giật mình há to miệng, hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, nguyên thần trong cơ thể của Diệp Thiên, chẳng qua là ngưng một chút, thiên địa linh khí như vậy, chẳng lẽ chỉ có một chút tác dụng như vậy?
- Vâng, quả thật như thế.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Vừa rồi đệ tra xét qua, khoảng cách trạng thái Dương Thần, còn kém khá xa.
Dựa theo ghi chép trong điển tịch, Dương Thần khi mới xuất hiện thì là tiểu nhân màu trắng, tướng mạo giống chính mình, mà nguyên thần của Diệp Thiên kia kém xa, ngay cả nhân hình đều không có.
Hơn nữa chính sau lúc hình thành Dương Thần, có thể tùy tâm biến hóa, khiến cho mắt thường của người chung quanh có thể thấy được, Diệp Thiên hiện tại cũng không có bản lãnh vậy, chính là nhờ vào bản năng của nguyên thần đang tiến hành hoạt động.
Nam Hoài Cẩn thở dài, nói:
- Chẳng thể trách cao nhân dị sĩ này ẩn cư không ra, hẳn là cũng vì như thế !
- Hoài Cẩn lão đệ, lời này giải thích thế nào?
Cẩu Tâm Gia nhìn về phía Nam Hoài Cẩn, nói:
- Việc này và ẩn cư núi rừng không có quan hệ gì, nếu quả thật có tu vi cao hơn Diệp Thiên, bọn hắn cũng có thể ở thế tục bày ra trận pháp bậc này, giống nhau có thể tu luyện a!
- Nguyên Dương huynh, không giống như vậy.
Nam Hoài Cẩn lắc đầu, nói:
- Người tu đạo thành công, không có chỗ nào mà không phải là đem tập trung tinh lực ở trên này, bọn hắn há lại có thời gian đi quản việc thế gian , giống Diệp sư đệ tiền vốn và quan hệ với việc này, bọn hắn thì làm không được.
Một lát, Nam Hoài Cẩn nói tiếp:
- Hơn nữa hôm qua các huynh cũng nhìn thấy, Diệp sư đệ đang lúc tu luyện sinh khác thường, bị người thường chứng kiến còn phiền toái nhiều hơn, có lẽ những điều này là nguyên nhân bọn hắn ẩn lui núi rừng!
Lời này của Nam Hoài Cẩn mặc dù không có hoàn toàn thuyết phục, nhưng không khác xa .
Chính khi tiến vào đến người tu vi cảnh giới Dương Thần xuất khiếu , lúc tu luyện vào ban đêm mỗi ngày, Dương Thần đều cũng ly thể hấp thu thiên địa nguyên khí, nguyên thần của bọn họ gần như thực, thì người thường đều có thể chứng kiến.
Giống một vài người phàm cổ đại gặp tiên, phần lớn đều là nhìn thấy Dương Thần của người có tu đạo có thể độn địa phi thiên, việc này cũng làm cho nhiều câu chuyện truyền thuyết thần thoại được người đời sau để lại.
Nam Hoài Cẩn Nam nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Diệp sư đệ, sau này ngươi tu luyện, thì đứng ở trong biệt thự tốt rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật hưng thịnh, vạn nhất bị chú ý, phiền toái cũng là không nhỏ !
Kỳ thật không riêng gì khu ở Mĩ có cơ sở nghiên cứu bí mật, các quốc gia còn lại cũng có cơ cấu nghiên cứu khoa học đối với phát hiện tiềm lực thân thể con người, chẳng qua giữ kín không nói ra không để thế nhân biết thôi.
Năng lực của Diệp Thiên trước kia biểu hiện ra ngoài, tuy rằng cũng đủ kinh ngạc, nhưng còn không đủ để khiến một vài quốc gia và thế lực chú ý, nhưng việc hình thành nguyên thần của hắn nếu truyền ra, sợ là từ nay về sau cũng không được an bình .
- Đệ đã biết, cám ơn Nam Sư huynh.
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, tục ngữ nói giang hồ càng lão lá gan càng nhỏ, sau khi từ tiến vào đến cảnh giới mới này, Diệp Thiên mới biết chính mình trước kia chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, xa không biết thế giới rộng rộng rãi.
Sau khi hệ thống đạo gia theo lão tử kỵ Thanh Ngưu xuất quan thì truyền đi, Diệp Thiên không tin chỉ có cơ duyên của bản thân chính luica này đạt được công pháp, ở trên thế giới này, bình thường có thể còn có người cũng giống như mình người, chính là lánh đời không ra mà thôi.
- Diệp sư đệ, đệ dưỡng thương tốt nhé, hôm nay ta trở về Thanh Thành sơn một chuyến, hy vọng vị tiền bối kia còn sống trên đời, truyền xuống đạo thống!
Tuy rằng Nam Hoài Cẩn đối với một chút chuyện cũ khó hiểu không sâu, cuối cùng không chịu nói rõ, nhưng lại là hắn trước kia phát lời thề, đều không phải là có điều cố ý giấu diếm mọi người .