Anthony Marcus một cước có thể đá gãy trụ sắt 27 tấc Anh, ba cước có thể không khoan nhượng đá chết một con gấu ngựa, lực hắn chân rất lớn, đã phát hiện tiềm năng cơ thể tới đỉnh điểm.
Cho nên ngay cả Diệp Thiên trút lên cánh tay trái chân khí liên tục, muốn dùng hóa giải sức mạnh khi bị đánh trúng, nhưng chỗ cánh tay trái vẫn phát ra tiếng vang "Răng rắc", các đốt ngón tay đau xót, dĩ nhiên là không dễ chịu.
Thân thể Diệp Thiên lảo đảo thối lui bên phải, cùng lúc đó, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một tia tỉnh táo, bộ vị sườn phải cảm giác được một cơn đau đớn, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, dưới chân trụ lại đứng lại cho vững.
Không gì hơn cái thứ nhất này, cánh tay trái Diệp Thiên tiếp nhận lực lượng càng lớn, hắn cảm giác được không chỉ là sai khớp, sợ là xương cốt cánh tay trái cũng muốn nứt ra rồi.
Trong miệng phát ra nhất tiếng kêu đau đớn, thân thể Diệp Thiên gục xuống phía dưới, đỉnh đầu truyền đến thanh âm của gió mạnh đảo qua, Anthony Marcus đã đánh về phía sườn phải hắn một cước.
Ở thi đấu boxing ngầm, hai người thực lực tương đương nhau, so đấu đúng là rất khí thế, không phải gió xuân áp đảo Tây Phong chính là Tây Phong áp đảo gió xuân, Diệp Thiên biết, với kinh nghiệm phong phú, Anthony Marcus tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chiếm thượng phong lần này.
Cho nên khi cúi người xuống, đồng thời, chân phải Diệp Thiên giống như con mèo vẫy đuôi từ đỉnh đầu của mình văng ra ngoài, đúng lúc chân trái Anthony Marcus đá ra, đem trọn cái sườn trái đều lộ ra.
Chính là Anthony Marcus, ai cũng không thể nghĩ đến, dưới tình huống xương cánh tay bên trái Diệp Thiên liệt, thế nhưng lại có thể phản kích sắc bén như thế.
Anthony Marcus đã mất đi trọng tâm, chỉ cảm thấy da đầu run lên, chân phải Diệp Thiên nhẹ nhàng điểm vào sườn trái Anthony Marcus.
- Răng rắc!
Diệp Thiên điểm này nhìn như dùng sức không lớn, nhưng trên lôi đài cũng truyền ra một tiếng xương cốt gãy, theo tiếng vang, thân thể cường tráng Anthony Marcus giống như cái xe bồn, như điện giật bay ngược về sau.
Trên đài phát sinh một màn kinh tâm động phách này, người xung quanh quyền đài đều ngừng thở, ai cũng không nghĩ tới Diệp Thiên nhìn như đang bại vong, lại có thể có thể liều mạng đánh lại như vậy.
- Lợi hại. Chẳng thể trách hắn dám nhận khiêu chiến của Anthony Marcus!
- Ta nghĩ người Trung Quốc thắng, bọn họ luôn tạo ra những kỳ tích !
- Người Trung Quốc, thật là đáng sợ, hắn là một người Đường Long sao?
Ở trên đài, sau khi thân hình hai người tách ra, dưới đài cũng đang đánh trống reo hò, biểu hiện Diệp Thiên hoàn toàn phá tan suy nghĩ của bọn hắn, thanh niên này đích xác có thực lực đối chiến cùng Anthony Marcus.
Thậm chí có những đã trải qua thời đại lão nhân Đường Long, đã đem Diệp Thiên liên hệ cùng quyền đài bạo chúa đó. Đường Long và Diệp Thiên đều là người Hoa. Tướng mạo không sai biệt lắm, có cùng thực lực cường đại khiến đối thủ tuyệt mệnh.
Đường Long từng làm cho cả giới boxing ngầm đều hắc ám vô cùng trong thời kì hắn thống trị. Mọi người không biết, Diệp Thiên xuất hiện, có phải đại biểu cho thời đại Hậu Đường Long đến hay không. Người Hoa lại phục hồi Tinh Phong Huyết Vũ tại boxing ngầm?
- Đây là điều ta nghĩ, con người khi đối mặt tử vong, cảm giác Chân thật kỳ diệu!
Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười khóe miệng, hắn lớn như vậy, vừa rồi là một lần hắn cách cái chết gần nhất.
Nếu không phải khí cơ mỏng manh cảm ứng được Anthony Marcus quét chân bên trái, Diệp Thiên hiện tại sợ là óc đã muốn vỡ toang, ngã trên lôi đài .
Sinh tử trong lúc đó, ý nghĩ Diệp Thiên cũng trở nên thanh tỉnh, tựa hồ thấy được bàn tay nắm giữ vận mệnh từ trong tối tăm. Nhưng ở một khắc này, hắn lại không cách nào nhận thức được tinh tế.
Dùng tay phải giữ lấy cánh tay trái, Diệp Thiên dùng sức hướng lên trên, đem các đốt ngón tay sai khớp tiếp lên , Diệp Thiên muốn trong tàn khốc quyết đấu cảm nhận sinh tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã muốn chết.
Tuy rằng có thể chịu được đau xót từ cánh tay trái, nhưng Diệp Thiên không muốn làm cho thương thế ảnh hưởng đến trạng thái của mình. Dù sao loại đối chiến cấp bậc này, chỉ cần một sơ sẩy thật nhỏ, mang đến hậu quả chính là hắn không thể tiếp nhận.
- Lại đến!
Diệp Thiên xoa một chút cánh tay trái, nhếch miệng cười cười, thân thể vọt tới trước vài bước. Ở khoảng cách Anthony Marcus một thước, đùi phải xuất một đạo tàn ảnh. Đánh về phía sườn trái bị thương của y.
Kỳ thật Diệp Thiên cũng không phải thực quen dùng chân đi công kích địch, nhưng là trong quyết đấu lấy đánh chết đối phương làm đích cuối, chân không thể nghi ngờ là vũ khí tốt nhất, bởi vì ở nắm tay ngươi chưa đánh đến đối phương, chân của hắn có thể công kích đến trên thân ngươi.
Cho nên ở trong trận đấu boxing ngầm, ngoài 90% đã đánh gục đối thủ, đều là dùng chân giải quyết đối thủ, muốn thắng trận đấu này, Diệp Thiên nhất định phải thích ứng công kích chân.
Cũng may tu vi của hắn đã tới nơi siêu phàm, đem chân khí đẩy vào đến bên trong hai chân, lực công kích không thể kém so với Anthony Marcus.
Thậm chí ở mấy lần tương đấu, mơ hồ còn có thể chiếm được một ít thế thượng phong, nếu không phải đã quen với phương thức công kích này, hơn nữa ra tốc độ chân Anthony Marcus cũng chậm, trận đấu này Diệp Thiên sẽ còn gian nan.
Nhưng sau khi lấy tổn thương đổi tổn thương, tình thế tựa hồ đã xảy ra một chút thay đổi, Anthony Marcus không đón đỡ một cước này của Diệp Thiên, mà là tránh về sau. Dưới đài lại xôn xao.
- Anthony Marcus sắp bị đánh bại sao? Hắn thật sự là cỗ máy giết người!
- Thời đại Địa Ngục Ma Vương sợ là cần kết thúc, người thanh niên này sẽ thống trị giới boxing ngầm!
Phải biết rằng, Anthony Marcus cùng Đường Long năm đó giống nhau, đều là ở trên lôi đài dùng lực công kích sức mạnh lớn đánh đối thủ đến bại vong, còn chưa bao giờ có tiền lệ né tránh, điều này làm cho các phú hào cá Anthony Marcus thắng lợi, trong lòng xuất hiện một bóng ma.
Mà những ông chủ càng nhiều kinh nghiệm quyền tràng boxing ngầm, lại nhìn ra những cái khác, sự trấn định của Diệp Thiên ở giữa sinh tử và thực lực cường đại tự nhiên, hoàn toàn có thể thống trị giới boxing ngầm.
- A!
Không biết có phải thương thế sườn trái hay không, hay là nghe thấy thanh âm dưới lôi đài đánh trống reo hò, hai mắt Anthony Marcus nháy mắt đã tràn ngập huyết sắc, Diệp Thiên gây hắn áp lực, để cho hắn trở nên điên cuồng.
Nhiều năm xưng vương hắc quyền, khiến Anthony Marcus cũng dưỡng thành một tư duy tính cách độc tôn, trên lôi đài này, hắn chính là Vương, là chúa tể, không để cho bất luận kẻ nào khiêu khích tôn nghiêm hắn.
Tuy rằng Diệp Thiên một cước kia đá gãy hai xương sườn hắn, hơn nữa mơ hồ thương tổn đến ngũ tạng hắn, nhưng thương thế nghiêm trọng hơn so với đó, Anthony Marcus đều từng gặp qua, nhưng cuối cùng cũng đánh gục đối thủ.
Đó là năm 1992, Anthony Marcus cùng "Thực nhân ngư" Tucker Hoắc Căn đại chiến, song phương đều là quyền thủ điển hình đòn mạnh, kỹ thuật tương đối đơn giản nhưng thế công như nước.
Hai người trước đó đều có thể nhanh chóng kết thúc đối thủ, nhưng lần đó thực lực quá mức ngang nhau, trận đấu liên tục 15 phút 38 giây, quá trình cũng dị thường thảm thiết, hai tay Hoắc Căn cùng xương quai xanh trước sau bị đá đứt, cuối cùng do đã đánh mất năng lực phòng thủ, bị Marcus quét chân đánh gục.
Nhưng Marcus cũng bị bẻ gẫy cánh tay phải cùng ba cái xương sườn. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc cơ hồ sẽ tiêu đời, nhưng cuộc tranh tài là dấu hiệu Marcus đã đạt đến đỉnh cao trong nghiệp đấu của mình, cũng vì vậy hắn được danh hiệu Địa Ngục Ma vương.
Lúc này Anthony Marcus cảm nhận được nếu so với khi quyết đấu cùng Hoắc Căn áp lực lớn hơn nữa, nhưng đã kích động hung tính hắn, trong miệng một tiếng quát lên điên cuồng, hắn liên tục công kích Diệp Thiên.
Vừa mới tách ra, hai người nhanh chóng chụm lại với nhau, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không kịp nhìn, chỉ có thể thông qua màn hình lớn và thanh âm giao kích quyền cước truyền đến, mọi người dưới đài mới có thể lãnh hội được sự tàn khốc.
- Oành!
Lại là một cái đối chân, Diệp Thiên cũng không biết sẽ phát sinh bao nhiêu lần hai chân giao kích nữa, xương bắp chân chỗ đùi phải hắn đã mơ hồ đau, xương cốt nơi đó cũng xuất hiện cái khe.
Diệp Thiên không phải không thừa nhận, Anthony Marcus rất mạnh, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, lúc này giao thủ mới có bốn năm phút đồng hồ, Diệp Thiên ít nhất đã trải qua ba lượt sinh tử.
Trong ba lượt nguy hiểm tới cực điểm, chóp mũi Diệp Thiên đều ngửi được mùi chết chóc, hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần động tác của mình thoáng chậm một chút, lúc này hắn đã là xác chết nằm ở dưới đất quyền đài.
Dù như thế, Diệp Thiên cũng nhận được thương tích không nhẹ, cánh tay trái vừa mới tiếp sức cho các đốt ngón tay lại bị Anthony Marcus đá văng ra .
Mà chỗ sườn phải Diệp Thiên, cũng đã trúng một quyền đối phương, tuy rằng không thương tổn xương sườn, phủ tạng cũng bị chấn động, bên miệng là tràn ra một tia máu tươi.
Nhưng Anthony Marcus cũng không thể tốt hơn, má trái hắn bị một quyền Diệp Thiên đánh trúng, nửa bên mặt đều là máu thịt lẫn lộn, đương trường hộc ra năm cái răng.
Nhưng Anthony Marcus cùng Diệp Thiên giống nhau, có khứu giác nhạy bén đối với tử vong nhất, thương thế tuy rằng nghiêm trọng, nhưng tránh được bị giết nhiều lần, hai người nhất thời người này cũng không làm gì được người kia, cục diện trở nên giằng co.
Dưới lôi đài, mọi người sớm bị trận đại chiến kinh thiên này rung động nói không ra lời , bọn hắn có lý do tin tưởng, nếu mặt trên đối thủ đổi thành một người khác, sợ là trận chiến đấu sớm đã xong.
Có thể nói, mặc kệ trận đấu này ai thua ai thắng, cuối cùng ai có thể còn sống từ trên lôi đài đi xuống, người này đều được liệt vào người vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt. Cuộc tranh tài này, vô luận qua bao nhiêu năm, nó đều không ngừng được nhắc lại!
- Hả? Sao lại thế này?
Sau một lần đấu, Diệp Thiên cùng Anthony Marcus tách ra, Diệp Thiên chợt phát hiện, hơi thở đối phương trở nên rối loạn, ở thân thể cường tráng Anthony Marcus kia, tựa hồ xuất hiện một vài vấn đề.
Anthony Marcus tuy rằng không tu nội lực, nhưng khí huyết thịnh vượng so với chính mình cũng không thể kém, nhưng giờ phút này, Diệp Thiên lại cảm giác được khí huyết đối phương đang không ngừng suy bại.
- Quả nhiên là Thái Lan ...
Sắc mặt Diệp Thiên có chút âm trầm, ánh mắt nhìn Tả Gia Tuấn, nói:
- Tả sư huynh, huynh cũng biết đệ vừa rồi tiên đoán được người nào sao?
Vốn Diệp Thiên còn không dám khẳng định, nhưng sau khi nghe được lời nói của Đường Văn Viễn, hắn cơ hồ có thể kết luận, Đường Văn Viễn một kiếp này khó khăn, tuyệt đối là cùng vị quốc sư Thái Lan Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư kia không khỏi liên quan.
- Tiểu sư đệ, đệ nói rất đúng là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư ?
Tả Gia Tuấn cả đời này thuận buồm xuôi gió, chỉ có qua một lần ngã ở Thái Lan, hắn trước kia sở dĩ không thể khám phá tu vị ám kình, cũng là bởi vì trong lòng tồn tại đạo tà ma này.
- Đúng vậy, chính là hắn, đệ giết Đài Đà, nói vậy hắn tĩnh cực tư động, nghĩ báo thù cho đệ tử!
Khi Diệp Thiên vừa rồi suy diễn, mơ hồ nhận thấy được chuyện này còn có liên quan đến hắn, suy nghĩ cẩn thận, nhất thời hiểu rõ ra, hóa ra Đường Văn Viễn vẫn là nhận lấy dính líu tới mình.
Địa vị thân phận Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư , tự nhiên không khó tra ra Đường Văn Viễn có quan hệ với mình, xem ra Đường Văn Viễn trúng mục tiêu này nhất khó khăn, vẫn là do bản thân gây ra.
- Diệp sư đệ, hay là... Ta i xem đi?
Nhắc tới Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, Tả Gia Tuấn thì ghét như cái gai trong mắt, người này tuy rằng thân phận cao quý, nhưng làm việc cực kỳ ti tiện, năm đó nếu không phải hắn ra tay đánh lén, bản thân cũng chưa thể thiệt thòi như vậy.
- Không được, Tả sư đệ đệ không thể đi.
Diệp Thiên còn chưa nói chuyện, Cẩu Tâm Gia lắc đầu,
- Ấn đường của đệ khó hiểu, vận thế gần nhất cũng không được khá lắm, ở lại Hồng Kông đi.
Mặc dù nói quẻ không tính mình, hơn nữa trong lúc đồng hành đó rất kiêng kị suy diễn lẫn nhau.
Nhưng mấy người trong phòng. Ngoại trừ Chu Khiếu Thiên và Đường Văn Viễn, cảnh giới tu vi này đều là đến người phàm có khả năng đạt được đến đỉnh, đối với thiên đạo, cũng là có một cảm ứng mơ hồ như vậy.
- Đại sư huynh nói không sai, Tả sư huynh, cũng không tốt, huynh đừng đi.
Diệp Thiên cũng hơi đăm chiêu. Sau khi nghĩ một chút, nói:
- Lão Đường, cái gì nặng cái gì nhẹ tôi đều nói . ông so với ta phải hiểu rõ, sự việc ở Thái Lan, vả lại do bọn hắn ra thôi!
- Được rồi. Tôi nghe lời cậu, tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Đổng!
Đường Văn Viễn gật gật đầu, trừ chết vô đại sự, sự tình liên quan đến tính mạng của bản thân, đừng nói là xem lễ bình thường này, cho dù là mẹ của hắn có thể sống đến hiện tại đột nhiên đột tử, Đường Văn Viễn cũng sẽ không đi tham gia tang lễ.
- Diệp Thiên, hay là... Ta thay mặt Tả sư đệ đi một chuyến?
Với tư cách đại sư huynh Ma Y đương thế, Cẩu Tâm Gia đối việc Tả Gia Tuấn bị tập kích, cũng là canh cánh trong lòng. Trước mắt có cơ hội này, hắn muốn giúp sư đệ một lần.
- Không cần, đệ cảm giác không thật là tốt, Đại sư huynh, huynh cũng đừng đi...
Sắc mặt Diệp Thiên có chút ngưng trọng. Nghĩ một chút hỏi:
- Lão Đường, vì sao thi đấu quyền anh ngầm ở Nhật Bản, muốn tổ chức ở Thái Lan sao?
Đối với tình huống phân chia của đám người Chúc Duy Phong, Diệp Thiên vẫn biết được, Thái Lan là địa bàn truyền thống của Flódz, hắn đã muốn tiêu hơn một tỷ Đô-la đem đại bộ phận cổ phần của công ty thu trở về.
Theo lý thuyết Chúc Duy Phong chính là cổ đông nhỏ trong quyền anh ngầm ở Thái Lan. Mà trên tay hắn còn có ba sân quyền anh ngầm ở Nhật Bản và Malaysia cùng với Trung Quốc, thật sự không cần phải thủ diễn sau khi hắn tiếp quản quyền anh ngầm ở Nhật Bản được tổ chức ở Thái Lan.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói:
- Tình huống cụ thể tôi không phải rất rõ ràng, hình như là Flodz mời, bảo là muốn tổ chức một lần cuộc họp quyền anh ngầm của châu Á, quốc vương Thái Lan cũng phải đến xem lễ !
Flódz trong bối cảnh ở Thái Lan thập phần thâm hậu, hắn và quân đội Thái Lan kết giao hảo, hơn nữa cùng vua của họ còn có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Flodz đã đem thi đấu quyền anh ngầm chợ đen phổ biến cả Thái Lan, hơn nữa làm quan mà thừa nhận, nếu không hắn cũng sẽ không tiêu phí số tiền lớn từ trên tay Chúc Duy Phong đem quyền kinh doanh mua về .
-Trong lúc này có chút kỳ quặc, như thế nào tôi tất cả cảm giác việc này giống chính là đối đầu với tôi?
Tuy rằng chân khí trong cơ thể hoàn toàn không có, Diệp Thiên không thể vận dụng thuật pháp suy diễn, nhưng từ lúc hình thành nguyên thần, giác quan thứ sáu của hắn mẫn tuệ dị thường, sau khi trong đầu xuất hiện lão già Thái Lan khí quỷ dày đặc kia, Diệp Thiên trong lòng luôn luôn cảm giác việc này có liên quan đến hắn.
- Như vậy đi, lão Đường, ông cùng Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải nói một chút, thi đấu quyền lần này không tham gia, nói là tôi nói.
Ở trên tàu Nữ vương mấy ngày cùng nhau, cuối cùng là có chút qua lại, Diệp Thiên không muốn làm cho Chúc Đổng hai người vì chính mình gặp cái gì bất trắc, mới khiến Đường Văn Viễn nhắc nhở bọn hắn một câu.
- Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho Đổng Thăng Hải .
Đường Văn Viễn gật gật đầu, chần chờ một chút, nói:
- Diệp Thiên, cậu... cậu nghĩ... tôi có phải không rời Hồng Kông là vô sự phải không?
Từ mấy năm trước, Diệp Thiên đã từng suy diễn qua Đường Văn Viễn từng có một kiếp nạn, chỉ là không có nói rõ, lão gia tử này mấy năm qua cũng là không duyên cớ gánh chịu không ít tâm tư.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Đường Văn Viễn, nói:
- Ừm, lão Đường, mấy ngày nữa ông dọn đến ở vài ngày nơi này của tôi, tôi lại lấy cái ngọc bội cho ông đeo.
- Được, Diệp Thiên, vậy cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi thông báo cho đám người lão Đổng!
Đường Văn Viễn nghe vậy mừng rỡ, Diệp Thiên tiếp xúc với những người này nhiều rồi, hắn cũng biết một vài chuyện, sự việc đại biến phong thủy Hồng Kông và biệt thự này không thoát khỏi có quan hệ, đã từng nếm qua vị ngon ngọt ở trong tứ hợp viện kinh thành, tự nhiên biết nơi nào tốt để ở.
- Tiểu sư đệ, nhân tình này của cậu là không nhỏ !
Đợi sau khi Đường Văn Viễn rời khỏi, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười.
- Đại sư huynh, huynh cũng đã nhìn ra?
Diệp Thiên cười hắc hắc một tiếng, nói:
- Thời gian ta xuất đạo được một chút ân huệ của hắn, mặc dù mọi người là mỗi người có được, nhưng ta còn thiếu hắn một chút.
- Sư phụ, các người nói cái gì?
Chu Khiếu Thiên nghe được có chút mơ hồ, Đường lão gia kia trước kia cũng không phải không vào qua Tụ Linh Trận, làm thế nào lần này lại thành tình nghĩa lớn lao sao?
- Khiếu Thiên, Chu thị các ngươi tự ý Trường Phong thủy phong thuỷ, nhưng ngươi đã muốn chính thức bái ở ma y môn hạ rồi, ngày sau vẫn là nhiều xem một vài điển tịch tướng thuật kia ta truyền cho ngươi!
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tính tên đệ tử này của mình không thể chê, đối với giác ngộ lĩnh vực thuật pháp cũng là thường cố chấp.
Nhưng duy có một chút, chính là Chu Khiếu Thiên ở trên xem bói xem tướng , tựa hồ không có thiên phú gì.
Diệp Thiên từng để cho hắn ngồi xuống Hoàng Thành làm người thầy tướng số, thì quẻ sai , bị một đám lão nhân lão thái thái đuổi đánh chạy trối chết, từ đó về sau, tiểu tử này trong lòng tựa hồ có bóng ma, đối với xem bói hỏi quẻ có chút không yên tâm .
Mà tuổi Chu Khiếu Thiên mặc dù không cao, nhưng tuổi nhập môn quá lớn, Diệp Thiên cũng sẽ không đem ma y trung tâm thuật pháp truyền cùng hắn một mạch , thì đối với việc này luôn luôn là mở mắt nhắm mắt.
- Hắc hắc, sư phụ, con trở về liền ngâm nga độ nhân kinh, trước tiên ngài nói cho con nghe một chút đi là chuyện gì xảy ra đi?
Đi theo Diệp Thiên lâu, Chu Khiếu Thiên mới biết sư phụ luôn luôn là rất rộng lượng, cũng sẽ không bởi vì việc này trách phạt hắn.
-Lão Đường dương thọ chỉ là tám mươi ba tuổi, coi như vượt qua sang đầu năm năm sau một ít, cũng chỉ có hai năm.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên, nói tiếp:
- Tụ Linh Trận này của ta có thể che đậy Thiên Cơ lẫn lộn, hắn đến ở lại một lát, đợi cho hắn thêm một ít dương thọ, ân huệ này còn nhỏ?
Đối với kẻ có tiền mà nói, khi thời gian hắn chết nhanh, cho dù là để cho hắn sống lâu một ngày, sợ là những người này đều nguyện ý dâng ra gia sản, hành động này của Diệp Thiên ít nhất có thể cho Đường Văn Viễn gia tăng mấy năm tuổi, đây tuyệt đối là thiên đại nhân tình .
Hơn nữa Diệp Thiên vì thế còn muốn đảm nhiệm nguy hiểm, dù sao chuyện này xem như nghịch thiên cải mệnh, ai biết ông trời khi nào thì khó chịu, lại đem Diệp Thiên đưa thân vào hiểm cảnh đây?
Xong sau khi hứa hẹn Diệp Thiên để cho hắn dọn vào biệt thự, tốc độ nhanh kinh ngạc của Đường Văn Viễn, lời của Diệp Thiên buổi sáng nói ra, hắn giữa trưa dĩ nhiên đã tiến vào, nhưng lại mang đến một chút tin tức có quan hệ Thái Lan.
- Bọn hắn nhất định phải đi?
Diệp Thiên nhíu mày, trong đầu xuất hiện lão nhân kia, cho hắn một loại cảm giác thập phần nguy hiểm, cho nên hắn mới có thể nhường Đường Văn Viễn khuyên đám người Chúc Duy Phong đánh mất ý niệm trong đầu về tổ chức quyền anh ở Thái Lan.
Đường Văn Viễn cười khổ nói:
- Tôi đem lời của ngươi đều chuyển rồi, nhưng bọn hắn nói đây là do chính phủ Thái Lan tổ chức, sẽ không xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó phú hào các quốc gia đều cũng đi, lão Đổng còn nén giận tôi một phen.
Đường Văn Viễn tuy rằng không bằng tài lực hùng hậu phú hào cấp bậc khác Lý Siêu kia, nhưng bối cảnh Hồng môn của hắn cũng nếu so với Đổng Thăng Hải còn thâm hậu hơn, ảnh hưởng trong một vài hội lực ở khu vực Đông Nam Á thậm chí vượt xa Lý Siêu.
Cho nên Đổng Thăng Hải là muốn xin cho hắn đi áp tràng, không nghĩ tới Đường Văn Viễn không đi, điều này làm cho Đổng Thăng Hải đối với hắn cũng là có chút bất mãn, cũng không đem lời Diệp Thiên để ở trong lòng.
Phải biết rằng, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải chỉ là nhận thức qua vũ lực của Diệp Thiên, căn bản thì không rõ thân phận thật sự của Diệp Thiên, cho nên Diệp Thiên chân thành khuyên bảo cũng đổi lấy một nụ cười của bọn hắn.
- Theo bọn họ đi, tôi hiện tại cũng không cố nhiều như vậy .
Diệp Thiên làm việc nhưng cầu không thẹn với lương tâm, chính mình chịu trách nhiệm sẽ chịu nguy hiểm Thiên Khiển thông báo bọn hắn, hai người này không lĩnh tình, ngày sau chuyện gì phát sinh, vậy cũng không có quan hệ đến mình.
- Đúng rồi, lão Đường, có chuyện cần nhờ ông.
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mở miệng nói:
- Ông là người quan hệ giao tiếp nhiều, giúp tôi lưu tâm một chút điển tịch đạo gia cổ đại, nếu người nào xuất hiện trong phòng đấu giá, nhất định phải giúp tôi bắt được!
Trung Quốc ở kiếp nạn ở lịch sử cận đại, ngoại trừ nội chiến, thì bị nước ngoài ngang ngược khi nhục, rất nhiều văn vật quý giá cùng điển tịch, đều bị bọn cường đạo này cướp giật hết.
Ở trong rất nhiều lĩnh vực văn vật, trong đất nước lưu truyền tới nay, thậm chí còn không hoàn thiện bằng gìn giữ trong viện bảo tàng nước ngoài, với một ý niệm nảy sinh trong đầu Diệp Thiên, tại nơi điển tịch mất đi, hay không có công pháp tu luyện cảnh giới vô thần đây?
Đây tuyệt đối không phải suy nghĩ miên man của Diệp Thiên, bởi vì ngay cả lão đạo Lý Thiện Nguyên đều từng hoài nghi qua, thôi bối đồ đã truyền lưu tới nước ngoài, mà cách nói kia của Nam Hoài Cẩn, cũng cơ hồ khẳng định chuyện này.
Chính là trong lúc ở Mỹ, Diệp Thiên đã xảy ra quá nhiều chuyện, hành trình Anh quốc này lại bị chậm trễ xuống, không thể đi thăm dò xem thôi bối đồ cuối cùng là thật hay giả?