Nói thật, Anthony Marcus tiến công tuy rằng rất đơn giản, đánh đi đánh lại cũng chỉ là sườn trái hay là sườn phải.
Nhưng trải qua ngàn vạn lần được huấn luyện, Anthony Marcus đã đem chiêu quét chân này luyện được thuần thục, chính là đá sườn đơn giản này, ít nhất gây cho Diệp Thiên ba lượt uy hiếp trí mạng.
Giao chiến ước chừng bảy tám phút, Anthony Marcus khi thì như là Mãnh Hổ Seberia, đại khai đại hợp đánh ra, khi thì hoặc như là hồ ly, mấy lần đều tránh được một kích trí mệnh của Diệp Thiên.
Tuy rằng với Anthony Marcus tạo thành một ít thương tổn cho Diệp Thiên, nhưng đến hiện tại, Diệp Thiên cũng chưa có thể tìm được một cơ hội giết địch, chính là tình huống xuất hiện trước mắt, cũng khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Anthony Marcus cũng không phải là Đường Long năm đó, nhất là sau khi cùng Hoắc Căn quyết đấu mười lăm phút, hắn biết rõ tầm quan trọng của thể lực trong thi đấu đối quyền.
Cho nên ngoài luyện tập thủ đoạn công kích, Anthony Marcus luyện sự chịu đựng cũng thập phần coi trọng, dựa theo suy đoán của Diệp Thiên phía trước, trong vòng 10 phút đầu Anthony Marcus sẽ không xuất hiện vấn đề thể lực.
Nhưng năng lực cảm giác của Diệp Thiên gần như giác quan thứ sáu sẽ không lừa gạt mình, khí huyết Anthony Marcus đang không ngừng suy bại, sườn bị thương chỗ đùi phải, đã bắt đầu run rẩy.
- Chẳng lẽ là bệnh không cũ phát tác? Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Trong đầu Diệp Thiên toát ra một cái ý nghĩ.
Diệp Thiên đoán rằng không sai, lúc này Anthony Marcus, đúng là bị bệnh cũ không tiện nói ra ảnh hưởng.
Phải biết rằng, huấn luyện quyền thủ boxing ngầm ở nước ngoài, so với luyện tập ngoại môn công phu quốc nội còn tàn khốc gấp trăm lần, bọn họ là mượn ngoại lực đả kích để tăng cường sức chống cự tự thân, do đó kích phát ra tiềm lực thân thể.
Tiềm lực con người là vô cùng, một người mẹ tay trói gà không chặt, khi nhìn thấy con trai bị đặt dưới bánh xe, thậm chí hai tay có thể nâng ô tô lên.
Nhưng loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy, giống như là đại não người phát triển, người thường chỉ sử dụng từ hai phần trăm đến năm phần trăm. Ngay cả nhà khoa học vĩ đại nhất trên thế giới Anhxtanh, sử dụng đại não cũng chỉ là khoảng 10%.
Mà quyền thủ boxing ngầm, trải qua huấn luyện nghiên cứu có hệ thống, ó thể kích thích tiềm lực bản thân, gia tốc phân tách tế bào thân thể, khiến tế bào cơ thể trở nên càng thêm cứng cỏi. Hơn nữa có thể đem trạng thái này bảo trì một thời gian rất dài.
Nhưng khi cạn kiệt đối với thân thể, luôn có nguy hại. Cùng với cạnh ngoại lực kích thích tiềm lực, thân thể cũng sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, nguy hại loại này một khi bùng nổ, sẽ là trí mạng.
Đây cũng là nguyên nhân trong lịch sử William Vương có thể có chiến tích bất bại rời khỏi quyền đài, gần sáu mươi tuổi, nội gia cao thủ nếu tu luyện tới siêu phàm, ít nhất cũng sẽ sống đến trên trăm tuổi, đây là khác nhau giữa hai người.
Anthony Marcus đã bảo trì trạng thái của mình mười năm, mười năm này hắn hô phong hoán vũ trên lôi đài. Tạo được uy danh hiển hách, nhưng không thể tránh khỏi đó là, trạng thái của hắn cũng bắt đầu xuống dốc .
Nhất là công kích của Diệp Thiên trong cương có nhu, mỗi một lần đánh trúng đối phương, luôn có một âm kình đánh vào trong cơ thể Anthony Marcus.
Loại âm kình này có lẽ không rõ ràng. Nhưng là giao kích nhiều, cũng thúc đẩy bệnh không tiện nói ra của Anthony Marcus bắt đầu phát tác trong cơ thể.
Anthony Marcus tựa hồ cũng cảm thấy thân thể của mình không ổn, hai chân mà hắn dựa vào để thành danh công kích vô số đối thủ, giờ phút này thế nhưng bắt đầu run rẩy.
Mà cặp tay quyền, cũng trở nên có chút vô lực, thân thể bị thương đau. Cũng bị phóng đại vô hạn, đau đớn khiến Anthony Marcus cắn chặt miệng.
Thấy Diệp Thiên trước mặt, nghe dưới lôi đà tiếng động lớn, trong lòng Anthony Marcus nổi lên một tia thấu hiểu, hắn biết, hôm nay chính là một đêm cuối cùng trong cuộc sống mình.
Đây cũng không phải là Anthony Marcus mất đi tin tưởng, Anthony Marcus lúc này, trong lòng lại sinh ra loại cảm giác không quan tâm hơn thua, nhìn đình tiền hoa nở hoa tàn, đi hay ở vô ý.
Anthony Marcus ánh mắt sáng ngời dị thường, cuộc sống thiếu niên đau khổ, hơn mười năm sống boxing ngầm, để cho hắn chân chính khám phá sinh tử, cuộc đời của hắn, đều là sống vì chiến đấu!
Cảm thụ được thân thể là không ngừng suy yếu, Anthony Marcus nhìn Diệp Thiên , nói:
- Ta vì chiến đấu mà sinh tồn, thật vui ở cuộc chiến đấu cuối cùng của sinh mệnh ta được gặp ngươi!
Nghe được lời nói trầm thấp của Anthony Marcus kia, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi là một đối thủ đáng được tôn trọng, nếu ngươi trẻ lại năm tuổi, ta vị tất là đối thủ của ngươi!
Lời Diệp Thiên cũng không phải lời khách sáo, cũng không phải đang an ủi Anthony Marcus, hắn nói đều là sự thật.
Tuy rằng thực lực Diệp Thiên nếu so với Anthony Marcus hơi mạnh hơn một ít, nhưng nếu về giết người hạng nhất, hắn so với Anthony Marcus kém quá xa , vài lần nguy hiểm phía trước, đều là bởi vì kinh nghiệm không đủ tạo thành.
Mà Anthony Marcus có năng lực cảm nhận với nguy hiểm khác hẳn với người thường, nếu không phải Anthony Marcus bệnh cũ phát tác, trận đấu này đến tột cùng ai có thể còn sống đi ra khỏi quyền đài, thật là chưa biết được .
Đối với đối thủ hiếm thấy trong cuộc đời, Diệp Thiên chỉ có tôn trọng, đây là một người sinh tồn nhờ vào boxing ngầm, sinh mệnh cùng tín niệm của hắn cũng đã hiến cho quyền đài, hắn ở cái nghề này đã đạt đến đỉnh.
- Ta sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, cho dù không còn khí lực, ta cũng vẫn là cỗ máy giết người!
Anthony Marcus đối với trả lời của Diệp Thiên có chút bất mãn, chiến đấu còn chưa kết thúc, hắn sẽ không xem thường buông tha đối thủ. Đây không liên quan đến sinh tử, chẳng qua là bởi vì thắng bại có liên quan đến quang vinh trên lôi đài!
- Đến đây đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Ngươi phải nhận được ngày tàn của Quyền Vương!
- Các ngươi phải chết cũng nhanh lên, mẹ nó, nhanh đá lòng đỏ trứng của hắn ra!
Diệp Thiên và Anthony Marcus đối thoại, khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng đồng dạng cũng có người không kiên nhẫn , nhưng Mafia Italy tên Donny, không nhịn được mắng ra lời.
Donny kêu la, ở đây lại có vẻ thập phần chói tai, ánh mắt Diệp Thiên và Anthony Marcus đồng thời lạnh xuống.
Vô luận là vương giả boxing ngầm, hay là Diệp Thiên kiêu ngạo, đều chịu không nổi loại sỉ nhục này, Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Hắn sẽ chết ở trước ngươi!
- Mọi người sẽ chết !
Anthony Marcus tuy rằng không rõ lời này của Diệp Thiên ý tứ gì, nhưng hắn cảm giác được thể lực của mình đang không ngừng giảm, tiêu hao thời gian đối với hắn cực kỳ là bất lợi.
Trong miệng phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú, Anthony Marcus nhu mình đánh tới, lúc này động tác của hắn dĩ nhiên đã không có chút phòng ngự, song chưởng mở rộng ra, lần đầu tiên không sử dụng chân đi công kích địch.
Chứng kiến hành động Anthony Marcus, con ngươi Diệp Thiên có chút ảm đạm, nhưng liền phát sáng lên, hắn biết đối phương đang suy nghĩ gì, hắn muốn đường đường chính chính chiến đấu mà chết tại trên lôi đài này!
Cầu nhân được nhân, một người có thể ôm lý tưởng và nguyện vọng mà chết đi, đó cũng là một loại hạnh phúc!
Diệp Thiên không còn có do dự, thân thể hắn cũng như mũi tên lao về phía trước.
Ở cách Anthony Marcus còn có ba thước, chân trái Diệp Thiên đạp trên mặt đất một đạp, từ thắt lưng dùng sức, xoay người một trăm tám mươi độ, chân phải như là như đạn pháo đánh trúng ngực Anthony Marcus.
- Oành!
Một tiếng nặng nề nổ truyền ra, một cước này của Diệp Thiên lực rất lớn, trực tiếp đánh lõm ngực Anthony Marcus.
Lực cường đại, mang theo thân thể Marcus, đập vào trên hàng rào sắt bên lôi đài.
Lưới sắt kéo dài đến trên trần nhà, cũng không thể vượt qua sức mạnh này.
"Ầm" một tiếng, Anthony Marcus chạm vào song sắt như cây to gẫy, thân thể tiếp tục bay về phía sau.
Ghế ngồi cách quyền đài gần nhất, chỉ có năm sáu thước, Diệp Thiên một cước này trực tiếp đem Anthony Marcus đưa đến khu khách ngồi, mà thật trùng hợp chính là, thân thể Anthony Marcus, lại có thể đánh vào đúng chỗ Donny vừa rồi nói năng lỗ mãng.
Mặc dù đang ở giữa không trung, Anthony Marcus hộc lên, phun ra ngũ tạng và máu tươi, nhưng sinh mệnh của hắn cũng chưa đến tận cùng.
- Cám ơn ngươi, ta đã sớm muốn làm thịt tên hỗn tạp đó!
Sinh mệnh đang không ngừng mất đi, nhưng ý nghĩ Anthony Marcus phi thường thanh tỉnh, khi thấy trước mặt là Donny thì trên mặt Anthony Marcus lộ ra một tia tươi cười như ma quỷ.
Chỉ là một người hành nghề quyền thủ, Anthony Marcus nghe được dưới trận nhục mạ thật sự là nhiều lắm rồi, nhưng những người này hắn đều là đắc tội không nổi, nhưng hiện tại, Anthony Marcus đã không lo ngại cái này nữa.
Ngưng tụ một tia sức lực toàn thân cuối cùng, Anthony Marcus vươn tay trái, chậm rãi đánh về phía cổ Donny, mà vị đại lão Mafia Italy, như là bị sợ mà cháng váng, lại không hề động đậy một chút!
- Răng rắc!
Một tiếng vang giòn truyền ra cổ, Donny mềm nhũn cúi xuống, trên mặt còn mang theo một loại biểu cảm khó hiểu, tựa hồ Anthony Marcus hiện ra ở trước mặt mình khiến hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc.
- Cám ơn ngươi!
Anthony Marcus hiểu ý câu nói của Diệp Thiên, sau khi vặn gãy cổ Donny, trên mặt hắn lộ ra tươi cười thỏa mãn, kiếp sống boxing ngầm của mình bắt đầu từ giết người, không nghĩ tới còn có thể chấm dứt ở giết người, trong lòng Anthony Marcus không còn tiếc nuối!
- Bỏ hắn ra, mau tách hắn ra!
Tuy rằng Clemente đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên, bắt những người ở chỗ này đều kí kết khế ước sinh tử.
Nhưng sở dĩ lựa chọn tiến hành trận đấu quyền tràng này, hắn vẫn là muốn tránh sự tình này phát sinh, nhưng Diệp Thiên một cước này, hiển nhiên ngoài dự liệu của Clemente, vội vàng lớn tiếng kêu nhân viên cảnh vệ.
Nhưng khi cảnh vệ dùng cảnh côn gỡ bàn tay to Anthony Marcus trên cổ Donny ra thì Donny sớm dã khí tuyệt bỏ mình , mà Anthony Marcus mang trên mặt tươi cười, hơi thở cũng là hoàn toàn không còn.
Sau khi nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn gật đầu, nói:
- Chuyện này cũng dễ thôi, gần đây tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc rất được ưa chuộng, rất nhiều tổ chức bán đấu giá có quy mô lớn của nước ngoài đều tổ chức các buổi bán đấu giá về tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, đến lúc đó tôi sẽ để ý giúp cậu!
Rất nhiều đại phú hào Hồng Kông đều có thói quen sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, Đường Văn Viễn cũng không ngoại lệ, trong nhà ông ta có hẳn phòng cất giữ tác phẩm nghệ thuật, có điều ông ta thu mua nhiều đồ đồng thau và gốm sứ, đối với những món như tranh chữ sách cổ lại không quan tâm mấy.
Biệt thự mà Cung Tiểu Tiểu tặng cho Diệp Thiên rất lớn, dù có ở tới bảy, tám người cũng không chật chội gì.
Vợ chồng Tống Vi Lan đương nhiên là không muốn rời đi, còn Vu Thanh Nhã cũng đã xin nghỉ phép dài hạn, để chăm sóc cho Diệp Thiên, đường đường là một tài nữ tốt nghiệp Hoa Thanh Viên, lại thông thạo không ít chức năng của một y tá.
Mặc dù nguyên thần không có cách nào để tu luyện nữa, nhưng đã hoàn toàn được củng cố, ngày này qua ngày khác, thương tích của Diệp Thiên lành dần với tốc độ đáng kinh ngạc.
Sau một tháng, hai cánh tay bị gãy xương của Diệp Thiên đã khỏi được sáu bảy phần, dù vẫn không thể dùng sức để nâng vật nặng, nhưng lúc ăn cơm cũng không cần Vu Thanh Nhã đút từng miếng nữa.
Mặc khác, thương tích ở xương sống của Diệp Thiên cũng có chuyển biến tốt, một tuần trước, cột sống hắn ta không thể chịu được sức nặng, chỉ có thể nằm ở trên giường, cũng chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng.
Hiện nay mặc dù Diệp Thiên vẫn không thể đi lại được, nhưng đã có thể ngồi dậy, lúc rảnh rỗi Vu Thanh Nhã sẽ đẩy hắn đi tản bộ trong biệt thự, kể từ khi vợ chồng hai người bọn họ kết hôn, thì đây là khoảng thời gian mà họ ở cạnh nhau nhiều nhất.
Theo tính toán của Diệp Thiên, thêm nửa tháng nữa thì phần xương bị gãy ở sống lưng có thể lành lại, đến lúc đó bản thân hắn có thể đứng dậy, gần hai tháng trời không thể cử động, khiến Diệp Thiên sắp phát điên rồi.
Đẩy cửa bước vào phòng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia thấy Diệp Thiên đang lật xem một cuốn sách cổ rách nát, liền lên tiếng hỏi:
- Diệp Thiên à, mấy cuốn kinh thư này có giúp được gì cho đệ không?
Trong lúc này người của Đường Văn Viễn đưa tới mấy đồ bán đấu giá, đều là kinh thư điển tịch thời xưa được mua lại từ các cuộc bán đấu giá lớn.
Trong đó có không ít các sách cổ Đạo gia, thậm chí có cả “Lão Tử Tưởng Nhĩ Chú” được đồn là của Trương Lăng Sở, “Vô Thượng Bí Yếu” do Vũ Đế Bắc Chu – Vũ Văn Ung triệu tập rất nhiều học sĩ đạo sĩ viết ra.
- Đại sư huynh, mọi người cũng đã xem rồi đấy, trong đó chỉ là trình bày và phân tích về tư tưởng, dù có nhắc đến một hai câu khẩu quyết tu luyện, cũng đều là vô bổ.
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, đóng cuốn sách cổ trên tay lại, cẩn thận để lên tấm vải trên bàn, dù mấy món này không giúp gì nhiều cho hắn , nhưng cũng là những văn vật vô cùng quý giá.
Đương nhiên, dù không có công pháp tu luyện mà Diệp Thiên cần, nhưng rảnh rỗi nghiền ngẫm tư tưởng của người xưa, cũng có thể thúc đẩy tâm tình của Diệp Thiên.
- Cũng không biết Hoài Cẩn lão đệ thế nào rồi? Lần đi này thời gian không ngắn đâu nhỉ?
Cẩu Tâm Gia thở dài, dù ông ta học phép, nhưng lĩnh vực mà hiện nay Diệp Thiên tiếp xúc đến đã vượt khỏi trình độ của ông ta, Cẩu Tâm Gia cũng không có cách nào.
- Mẹ đệ đã phái người đến gần núi Thanh Thành rồi, có lẽ có thể tìm được Nam sư huynh, đại sư huynh, huynh đừng lo.
Diệp Thiên biết Cẩu Tâm Gia lo lắng điều gì, kì nhân dị sĩ ẩn cư ở núi rừng này trước giờ tính tình kì quái, lỡ Nam Hoài Cẩn có gì sơ xuất, thì Ma Y Nhất Mạch bọn họ sẽ nợ một món nợ nhân tình lớn rồi.
- Hy vọng là huynh lo xa, tiểu sư đệ, đệ cứ dưỡng thương trước đi!
Cẩu Tâm Gia lắc đầu, rời khỏi phòng của Diệp Thiên…
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua mười ngày, Nam Hoài Cẩn vẫn bặt vô âm tín, điều này khiến Cẩu Tâm Gia đứng ngồi không yên, nếu không có Diệp Thiên khuyên giải, e rằng ông ta cũng muốn khởi hành đi nội địa rồi.
- Sư phụ, không được thì đừng cố gượng, thương tích của thầy, người thường có thể ngồi là đã không tệ rồi!
Chu Khiếu Thiên nhìn về phía Diệp Thiên đang ngồi trên xe lăn, nét mặt đầy vẻ lo âu.
Hôm nay mới sáng sớm, Diệp Thiên giống như mọi ngày ngồi trên xe lăn đi dạo trong sân, nói thế nào cũng đòi đứng dậy thử, ngoài Đường Văn Viễn hôm qua ra ngoài xử lý công việc, thì tất cả mọi người đều giật cả mình.
- Phải đó, Tiểu Thiên, có mấy ngày thôi mà, chờ khỏe chút rồi hãy thử có thể đi lại được không nhé!
Tống Vi Lan cũng lên tiếng, đối với đứa con trai cố chấp này, bà ta cũng không có cách nào cả.
- Mẹ, con nói không sao là không sao mà!
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã cũng muốn mở miệng, Diệp Thiên cười hỏi:
- Thế nào, Thanh Nhã, em cũng không tin anh sao?
- Em tin anh, anh nhất định được!
Nhìn thấy ánh mắt kì vọng của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã liền thay đổi lời định nói.
- Vậy là đúng rồi.
Diệp Thiên cười phá lên, trải qua hơn hai tháng dưỡng thương này, chỗ xương gãy ở cột sống của hắn, cũng đã liền lại rồi, dù vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng Diệp Thiên tin rằng, việc này không trở ngại gì đến chuyện đi lại.
Hai tay vịn vào tay cầm của xe lăn, Diệp Thiên đặt hai chân xuống đất, cánh tay hơi dùng sức, chầm chậm đứng lên, lúc đầu cơ thể hắn ta còn hơi khom xuống, chờ sau khi Diệp Thiên hoàn toàn đứng vững, thì cơ thể thẳng hẳn, không còn còng nữa.
- Đứng…đứng lên rồi?
Nhìn thấy con trai quả thật đã đứng lên được, Tống Vi Lan mừng đến rơi nước mắt, phải biết rằng, hơn một tháng trước, bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý là Diệp Thiên cả đời cũng không thể đứng lên được.
Diệp Đông Bình dù không mừng ra mặt như vợ, nhưng đôi môi run rẩy cũng đã nói rõ sự kích động trong lòng của ông ta lúc này, cùng con trai sống dựa vào nhau hai mươi năm, tình cảm cha con của họ người ngoài không thể sánh bằng.
- Sư phụ, thật tuyệt!
Chu Khiếu Thiên nắm chặt tay, trên mặt cũng đầy vẻ kích động.
- Diệp Thiên, anh cẩn thận chút.
Trong số họ, chỉ có Vu Thanh Nhã tỏ ra bình tĩnh, tiến lên đỡ lấy cánh tay của Diệp Thiên.
Hai người sống chung với nhau, từ mấy ngày trước, Diệp Thiên đã có dấu hiệu muốn thân mật, nếu không phải thương tích khỏe hẳn thì làm sao có thể như vậy được, thế nên Vu Thanh Nhã đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
- Tiểu sư đệ, nguyên thần này lại có tác dụng tuyệt vời như vậy sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên cẩn thận tiến lên trước hai bước, ngay cả Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, phải biết rằng, thương tích của Diệp Thiên nếu để lên người bọn họ, không mất một năm, e rằng hoàn toàn không làm được như Diệp Thiên.
-Thứ này dùng để trị thương thì không tệ, còn công dụng khác thì không nhiều…
Diệp Thiên nghe nói, cười khổ một tiếng, do trải qua thời gian tìm tòi này, hắn ta phát hiện, nguyên thần chỉ có thể đối nội, chứ không thể đối ngoại.
Nói cách khác, nguyên thần có thể chữa thương chữa bệnh tịnh dưỡng cơ thể, nhưng lại không thể giống chân khí dùng để giao đấu giết địch.
Nếu không thể giải quyết vấn đề chân khí biến mất, Diệp Thiên có được nguyên thần, cùng lắm chỉ có thể trở thành một người có tố chất cơ thể tốt hơn người thường, hơn nữa ngay cả sự kế thừa thuật pháp trong đầu, cũng không cách nào vận dụng linh hoạt như trước đây.
Cẩu Tâm Gia biết tình trạng cơ thể của Diệp Thiên, liền an ủi nói:
- Diệp sư đệ, đừng nóng vội, nguyên thần vốn được lưu truyền trong truyền thuyết, đệ mới bước vào cảnh giới này, có lẽ còn nhiều công dụng tuyệt vời khác vẫn chưa được phát hiện thì sao.
Thật ra Cẩu Tâm Gia nói không sai, một người có thể hình thành dương thần, chứng minh sức mạnh tinh thần của hắn ta vượt xa người bình thường, khi tu luyện đến cảnh giới sâu hơn, một ý niệm cũng có thể quyết định sống chết của một người, điều này làm sao chân khí có thể sánh được chứ?
Chỉ có điều nguyên thần này của Diệp Thiên vốn được hình thành rất miễn cưỡng, hơn nữa lại cứ dùng nó để tịnh dưỡng cơ thể, thế nên Diệp Thiên vẫn chưa thể tìm ra nhiều công năng khác của nguyên thần.
Trong lúc mấy người bọn họ trò chuyện, phía cửa biệt thự vọng lại tiếng thắng máy của xe hơi, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.
- Ủa, sao lại có hai chiếc xe?
Mọi người phát hiện, có hai chiếc xe đang đậu trước cửa biệt thự, một chiếc là xe riêng của Đường Văn Viễn, bọn họ đều biết, còn biển số xe của chiếc còn lại lại hơi lạ.
Người bước xuống ở chiếc xe thứ nhất đương nhiên là Đường Văn Viễn, còn người bước xuống từ chiếc xe thứ hai, lại khiến bọn Diệp Thiên ngây người ra, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
- Hoài Cẩn lão đệ, đệ cuối cùng đã trở về rồi!
Cẩu Tâm Gia bước nhanh đến đón, Chu Khiếu Thiên theo sau ông ta vội dùng chìa khóa điều khiển từ xa mở cửa lớn.
Cẩu Tâm Gia bước lên trước dùng một cánh tay ôm chầm lấy Nam Hoài Cẩn, trách cứ:
- Hoài Cẩn lão đệ, lâu thế rồi, sao không gọi điện thoại về vậy?
- Đệ đi vào trong núi, sao có điện thoại mà gọi chứ?
Nam Hoài Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Hơn nữa, dù đám đồ đệ có tặng đệ mấy cái điện thoại, nhưng đệ cũng không biết dùng cái thứ này, nghĩ là đến thì có thể gặp mặt rồi, nên không gọi điện thoại.
Thật ra không chỉ Nam Hoài Cẩn như thế, mà Cẩu Tâm Gia cũng không quen dùng mấy thứ di động, điện thoại này, Tống Vi Lan từng đem từ Mỹ về mấy chiếc di động đời mới nhất tặng ông ta, đều bị ông ta quẳng vào xó phòng rồi.
- Diệp sư đệ, đệ…đệ khỏe rồi sao?
Sau khi nói mấy câu với Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn nhìn thấy Diệp Thiên đứng ở giữa sân, vội bước đến, thạch cao ở hai tay Diệp Thiên đã được gỡ ra, nhìn từ bề ngoài, hắn ta và người thường hoàn toàn không khác gì nhau cả.
- Nam sư huynh, còn sớm mà, không có ba đến năm tháng, thì đừng hòng giống như lúc trước.
Diệp Thiên đột nhiên nhớ đến đan điền bị phá hủy và chân khí bị mất, kìm không được mà than rằng:
- Đan điền bị hủy, cũng tốt thôi, đệ e rằng cũng giống như người bình thường vậy, Nam sư huynh, huynh đi đường vất vả rồi, vào đại sảnh uống ngụm trà trước nhé!
Dù có ý muốn hỏi chuyện Nam Hoài Cẩn đến núi Thanh Thành, nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của đối phương, Diệp Thiên làm thế nào cũng không thể mở miệng hỏi.
Nam Hoài Cẩn nhìn đám người vây quanh Diệp Thiên, gật đầu, nói:
- Được, chúng ta vào trong nói chuyện.
- Diệp Thiên, con đi chậm chút chứ!
Cha mẹ và vợ Diệp Thiên sớm biết sư huynh đệ bọn họ nói chuyện, trước giờ đều không giữ người ngoài ở lại, Tống Vi Lan dặn con trai một tiếng, mấy người bọ họ không theo vào trong phòng.
- Diệp Thiên, tôi…tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Diệp Thiên không ngờ rằng, Đường Văn Viễn lại đi theo.
- Lão Đường, lát nữa nói sau, tôi và Nam sư huynh có chuyện phải trao đổi.