- Mẹ nó, cứt chó, tại sao có thể như vậy?
Đến khi Clemente tới trước mặt, nhìn qua chính là hai thi thể đã không có hơi thở, điều này làm cho người luôn luôn ôn hòa như hắn cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên.
Đương nhiên, Clemente cũng không phải vì Anthony Marcus tử vong mà cảm thấy phẫn nộ, từ thời Đường Long tới nay, quyền thủ vĩ đại thấy nhiều, đối với sinh tử của quyền thủ, hắn sớm đã lãnh đạm.
Nhưng Donny chết ở chỗ này, cũng khiến Clemente cảm thấy khó giải quyết.
Tuy rằng Donny cũng kí kết khế ước sinh tử, nhưng là người lãnh đạo tổ chức Mafia Italy, đương đại lớn nhất thế giới, Donny chết ở chỗ này sẽ mang đến hậu quả gì, hiển nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
Tối thiểu giới boxing ngầm ở Mĩ và Italy, sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, gia tộc Donny cũng sẽ phải chịu thế lực khác công kích, nói không chừng sự hỗn lọan như niên đại sáu bảy mươi trong phim truyền hình, sẽ chân thật tái diễn một lần.
Clemente sắc mặt âm trầm chỉ chỉ Anthony Marcus đã tử vong mà vẫn đang tươi cười, nói:
- Đem thi thể của hắn đi, giao cho Rudolph...
Clemente đã nghĩ kỹ, chuyện này Nữ vương sẽ ra mặt xử lý, nhưng Donny cũng chết ở tay Anthony Marcus, Rudolph tự nhiên phải gánh vác một ít trách nhiệm.
- Clemente, ngươi có ý gì?
Rudolph lúc này vừa mới tỉnh táo lại từ trong cảnh tượng Anthony Marcus bị Diệp Thiên đánh gục, còn chưa kịp đi tự vấn trận này thất bại sẽ mang đến cho hắn tổn thất lớn như thế nào, liền nghe được Clemente nói.
Điều này làm cho Rudolph phi thường không vui, hắn không cần chú ý thế lực sau lưng Clemente, trực tiếp đã đem mũi nhọn cùng lửa giận trong lồng ngực tích tụ phát tiết tới trên người Clemente.
Khi hai người sắp cãi cọ. Một thanh âm vang lên:
- Tốt rồi, các ngươi không cần khắc khẩu , chuyện này, Nữ vương sẽ xử lý, Rudolph, sẽ không để cho ngươi bị khó!
Nói chuyện chính là người trung niên mặc một bộ âu phục tuyết trắng, hắn có chút chán ghét nhìn một chút Anthony Marcus trên mặt đất huyết nhục mơ hồ. Lấy ra một khăn tay bịt, nói:
- Rudolph, nói vậy ngươi cũng không muốn đưa hắn trở về hả? Đem ném hắn xuống biển rộng được không?
Quyền thủ mất đi sinh mệnh, cho dù khi còn sống hắn là vị Quyền Vương quyền đài thế giới, sau khi chết cũng chính là một thi thể mà thôi, trong mắt những tên quyền quý đó, giá trị thi thể này thậm chí không bằng một con vật kưng nhà bọn họ chết đi.
Người trung niên hiển nhiên thực có thân phận, lời này vừa nói ra, cảnh vệ ở đây thậm chí cũng không thèm đi trưng cầu ý kiến Rudolph, trực tiếp lấy ra một cái túi to, muốn đem Anthony Marcus ném vào.
- Đợi một chút!
Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, không biết khi nào thì hắn đã đi khỏi lưới sắt, đi tới nơi mọi người tụ tập.
Nghe thanh âm của được Diệp Thiên, sắc mặt các siêu cấp phú hào này đều biến đổi, chân liên tục lui về sau vài bước, biểu hiện và thực lực của Diệp Thiên ở trên lôi đài, làm cho bọn họ đều sản sinh sợ hãi trong lòng.
Ngay cả mấy cảnh vệ cầm túi đựng thi thể. Cũng ném vật cầm trong tay xuống, tay phải gắt gao đặt bên hông, ngăn trước mặt người niên mặc âu phục trắng.
- Diệp Thiên tiên sinh, đối với xử trí của tôi về Anthony Marcus, ngài có ý kiến gì không?
Lông mày người niên mặc âu phục trắng nhíu lại, trong mắt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lời nói ra cũng đang chất vấn Diệp Thiên, với thân phận địa vị của hắn, dù nhìn thấy Tổng Thống Mĩ, cũng không hề thở mạnh.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Hắn hẳn là cần được chết tôn nghiêm. Lễ tang coi như thôi, đem hoả táng hắn, tro cốt ném vào biển khơi!
Nói thành thật mà nói, sau khi đánh gục Anthony Marcus, trong lòng Diệp Thiên cũng không có cảm giác thắng lợi, mà là mất mát rất lớn.
Diệp Thiên thậm chí không biết mình ngày sau còn có thể gặp được đối thủ như vậy hay không, nhưng là không hề nghi ngờ, Anthony Marcus được Diệp Thiên tôn trọng, hắn không cho phép người khác sỉ nhục thi thể Marcus.
- Diệp Thiên tiên sinh, đây là đang trên tàu Nữ vương. Hẳn là cần vâng theo quy củ trên thuyền.
Người niên mặc âu phục không cho là đúng đối với lời của Diệp Thiên, thản nhiên nói:
- Ở trên tàu Nữ vương, lời nói của tôi, chính là quy định!
Người tuy rằng không khoa trương, nhưng lời nói của người trung niên cũng dị thường hung hăng, mà khiến Diệp Thiên cảm giác kinh ngạc chính là, người chung quanh tựa hồ cũng không có tỏ vẻ bất mãn đối với lời của hắn.
- Trận thi đấu hình như còn chưa chấm dứt, tôi hoài nghi Anthony Marcus còn sống, tôi nghĩ... Trận đấu còn có thể tiếp tục nữa?
Diệp Thiên mặc kệ đối phương là ai, trong mắt lạnh lùng, nói:
- Các ngươi đều là người ký tên khế ước sinh tử, chết mấy người như vậy cũng không sao chứ?
Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, trên người Diệp Thiên lưu lại sát khí còn chưa sút giảm, những lời này vừa nói ra khỏi miệng, nhiệt độ không khí chung quanh giống như đột nhiên giảm xuống vài độ.
Sát khí như thực chất đang nổi lên một trận âm phong, tất cả mọi người cảm nhận được cảm giác lông tóc dựng đứng, giống như trước mặt họ đang đứng đấy không phải một người, mà là ma quỷ trong địa ngục đi tới.
Không nói đến những phú hào vây xem kia lui về sau mấy bước, chính là mấy cảnh vệ đang che chở người trung niên, cũng bỏ súng chỗ hông ra, vẻ mặt khẩn trương nhắm vào Diệp Thiên.
- Tôi không thích cái dạng này, càng không thích có người lấy súng chĩa vào tôi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thân hình bỗng nhiên động động, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã đứng vào giữa mấy cảnh vệ, mà súng trong tay của một cảnh vệ trong đó, như làm ảo thuật hiện ra trong tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm súng, tay phải chậm rãi dùng sức, bóp méo khẩu súng màu bạc.
Mười mấy giây đồng hồ trôi qua, khẩu súng thế nhưng biến thành một khối hình quả cầu, thấy vậy mọi người đều kinh hãi, tay Diệp Thiên nếu đặt ở trên người mình, vậy còn không phải sẽ bị thành thịt nát?
- Đều thu súng lại, Diệp Thiên tiên sinh là khách quý trên thuyền, ai gọi các ngươi làm như vậy ?
Nhìn thấy hành động này của Diệp Thiên, người trung nhân rốt cục động tâm, tuy rằng thân mình được cảnh vệ bao vây bảo vệ, nhưng hắn có thể cảm giác được, Diệp Thiên nhìn về phía ánh mắt của mình, giống như là đang nhìn một con sơn dương đợi làm thịt.
Đây cố nhiên khiến người trung niên rất là khó chịu trong lòng, nhưng hắn sẽ không đi lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, ở trong mắt người thông minh, sinh mệnh vĩnh viễn trọng yếu hơn sĩ diện.
Hơn nữa người trung niên tuy rằng nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật tuổi thọ đã vượt qua sáu mươi tuổi, hắn tự nhiên sẽ không cùng người còn trẻ như Diệp Thiên tiến hành tranh chấp, lập tức cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, đem thi thể Anthony Marcus hoả táng, ném vào trong biển rộng!
- Vậy là được rồi, tôi nói đây, trọng tài đâu, hiện tại ôngcó thể tuyên bố thắng bại !
Diệp Thiên nghe vậy sắc mặt nhất thời lộ ra tươi cười, mà sát khí từ trên người hắn phát ra, trong nháy mắt vô ảnh vô hình biến mất , biến hóa loại này, làm cho người ta thiếu chút nữa nghĩ đến cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Điều này cũng làm cho rất nhiều người nhìn về phía Diệp Thiên ánh mắt có biến hóa, bảo kê của từng cá nhân cũng không coi vào đâu, bọn hắn có một trăm biện pháp có thể làm cho Diệp Thiên vô thanh vô thức biến mất.
Nhưng biến đổi của sắc mặt Diệp Thiên, lại bao hàm sự thành công có tính chất cơ bản nhất, thời gian này, những người ngoài miệng khách sáo nhưng sau khuôn mặt tươi cười là dao găm, mới là đáng sợ nhất.
Rudolph vốn đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Diệp Thiên, thấy vậy trong lòng cũng phát lạnh, lập tức đem tâm tư ác độc trong đầu bỏ đi ra ngoài.
Rudolph hiểu được, nếu như mình thực sự muốn làm Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, đối phương không chết, như vậy người đột tử đầu đường cuối cùng nhất định là hắn, Rudolph đảm đương không nổi hậu quả loại này.
Cảm nhận được sự thù hận trong hội trường sút giảm, nụ cười trên mặt Diệp Thiên sáng lạn:
- Trọng tài đâu, ông không thấy tôi đang bị trọng thương sao, còn phải ở chỗ này chờ đợi ông tuyên án hả?
Lời nói Diệp Thiên đưa tới ánh mắt không dám xem thường, đừng nói bản thân bị trọng thương, chính là người hoàn chỉnh không sứt mẻ, bọn hắn cũng chưa từng thấy qua có thể sử dụng tay không bóp sắt thép thành một khối.
- A, đến đây, đến đây!
Diệp Thiên hai lần nhắc nhở, rốt cục làm cho người trọng tài thanh tỉnh lại, vội vàng tách đám người, dùng tay phải thử hơi thở Anthony Marcus, sau đó lớn tiếng nói:
- Anthony Marcus đã tử vong, trận đấu này, quyền thủ đến từ Trung Quốc... Diệp tiên sinh, thắng lợi!
Có chút chần chờ nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trọng tài cuối cùng tiến lên giơ nắm tay Diệp Thiên lên, dù sao hôm nay chính hắn cũng đều ký tên khế ước tử vong, nếu thật là Diệp Thiên khó chịu, hắn chết cũng thật chết vô ích.
- Tôi có thể trở về chưa?
Cho tới giờ khắc này, trên mặt Diệp Thiên mới lộ ra một tia mệt mỏi, khoát tay áo nói:
- Lão Đổng, ông cùng Rudolph nói chuyện đi, Chúc huynh, ông theo tôi trở về phòng!
Sớm đã mang sắc mặt vui mừng Đổng Thăng Hải liên tục gật đầu, nói:
- Ok, Diệp gia, ngài yên tâm, lão Đổng lúc trước đều đã hứa hẹn!
Thông thường thi đấu boxing ngầm, cực ít khi vượt qua năm phút đồng hồ, nhưng Diệp Thiên cùng Anthony Marcus đối chiến ước chừng đã hơn mười phút.
Tuy rằng này mười phút nhìn như không lâu, nhưng khiến Đổng Thăng Hải giống như ngồi xe guồng, tâm tình chợt cao chợt thấp, mãi đến khi Diệp Thiên đá ra một cước sắc bén, tim của Đổng Thăng Hải mới xem như rơi về trong bụng.
- Đi thôi!
Diệp Thiên thản nhiên quét mắt nhìn mọi người một cái, đám người vốn vây hắn chật như nêm cối, đồng loạt tránh ra một con đường.
Khi trọng tài tuyên bố Diệp Thiên thắng, mọi người mới ý thức được, thế giới đấu quyền đã thay đổi, Địa Ngục Ma vương ngày xưa, đã từ Anthony Marcus đổi thành người thanh niên trước mặt này.
Mặt khác thân phận Diệp Thiên cũng cực kỳ trọng yếu, hắn thực sự không phải là người hành nghề boxing bị người khác khống chế, mà là vị siêu cấp phú hào có thân phận có địa vị giống bọn họ.
Nói cách khác, chỉ cần Diệp Thiên muốn, là hắn có thể tham dự đến thế lực có thể thay đổi mọi thế lực phân bố trong giới boxing, đây đối với giới tổ chức đấu quyền mà nói, ảnh hưởng phi thường sâu xa...
Diệp Thiên à, thật sự là có chuyện quan trọng lắm!
Đường Văn Viễn dừng bước, có chút không cam lòng, gọi một câu.
- Lão Đường, chuyện này của tôi còn quan trọng hơn, ông cứ dạo một vòng quanh sân đi, lát nữa tôi đến!
Lúc này Diệp Thiên làm gì có tâm tư để tán dóc với Đường Văn Viễn chứ, hắn khoát tay rồi đi vào phòng khách, dù thương tích ở xương sống vẫn còn hơi đau, nhưng chỉ cần không chạy nhanh, thì sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đến sức khỏe của Diệp Thiên.
- Việc này…ôi!
Dù Đường Văn Viễn là phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa, hơn nữa còn có thân phận hiển hách trong Hồng Môn, nhưng trước mặt Diệp Thiên, ông ta không thể tỏ thái độ gì.
Luận tiền tài, Diệp Thiên đã có bốn, năm tỷ USD, thân thế đã vượt xa Đường Văn Viễn.
Luận bối cảnh, địa vị của Diệp Thiên ở Hồng Môn, cũng ở trên Đường Văn Viễn, thế nên Đường Gia ở ngoài được mọi người tiền hô hậu ủng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa.
May là linh khí trong biệt thự này của Diệp Thiên dồi dào, Đường Văn Viễn cũng không cảm thấy khó chịu, ở hơn nửa tháng, nếp nhăn trên mặt cũng giảm đi không ít.
Sau khi đến phòng khách, Diệp Thiên thấy mọi người đã ngồi xuống, vội gọi:
- Khiếu Thiên, pha đại hồng bào đem từ kinh thành về đi!
- Diệp sư đệ, đệ thật là, huynh vẫn chưa uống qua đại hồng bào của đệ đấy, không phải là lá trà từ mấy cây dưới núi đó chứ?
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười, mấy người bọn họ đều là dân lão làng, bản lĩnh dưỡng khí không phải giới trẻ có thể sánh được, thế nên ai cũng không vội hỏi thăm chuyến đi đến núi Thanh Thành của Nam Hoài Cẩn.
- Đại sư huynh, trà này là đệ và sư phụ hái từ ba cây trà kia đó, chỉ còn lại mười mấy lá trà thôi, năm đó còn là do sư phụ chính tay sao trà, đệ vốn muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Diệp Thiên nghe vậy liền nhắc đến Chàng Thiên Khuất, lúc lão đạo sĩ thăng thiên, ngoài truyền lại cho hắn ta la bàn và địa vị môn chủ, còn lại chính là một vài kinh thư điển tịch, ngoài ra còn có một vài lá trà.
Diệp Thiên dù gì cũng là tâm tính thiếu niên, mấy năm trước hoàn toàn không thích uống trà, lá trà này là lần trước trở về tế bái sư phụ, tìm được từ trong nhà, luôn giữ đó không nỡ uống.
- Khiếu Thiên, cậu đừng lấy ra.
Nam Hoài Cẩn gọi Chu Khiếu Thiên đứng lại, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp sư đệ, trà này, huynh uống mà thấy hổ thẹn!
- Đừng thế mà, Nam sư huynh, tâm ý này của huynh, đã xứng đáng để uống trà này rồi!
Diệp Thiên dù căng thẳng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói:
- Mấy huynh đệ đều là người biết thưởng trà, hôm nay cứ nếm thử lá trà do sư phụ chính tay sao đi, Khiếu Thiên, mau đi lấy đi!
- Vâng, con đi lấy đây!
Chu Khiếu Thiên đáp một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại sư huynh đệ Diệp Thiên và Nam Hoài Cẩn. Cẩu Tâm Gia mở miệng hỏi:
- Hoài Cẩn lão đệ, vị tiền bối đó có phải đã không còn trên đời nữa không?
Nói thật lòng, dù mấy sư huynh đệ Diệp Thiên đặt kỳ vọng rất lớn vào chuyến đi này của Nam Hoài Cẩn, nhưng bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất vọng.
Phải biết rằng, hiện nay Nam Hoài Cẩn đã hơn tám mươi tuổi, khi ông ta ẩn cư Thanh Thành học đạo, chỉ mới hai mươi tuổi đầu, đến nay đã hơn sáu mươi năm rồi.
Người mà lúc trước được Nam Hoài Cẩn gọi là tiền bối, còn tu luyện đến đỉnh cao có thể tiến vào cảnh giới luyện thần phản hư, tuổi tác lúc bấy giờ của người này e là cũng đã hơn bảy, tám mươi tuổi.
Hai thứ hợp lại, nếu vị tiền bối đó còn sống trên đời, hiện giờ e rằng ít nhất cũng đã một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi tuổi rồi, đối với việc người này có còn ở trên đời không, bọn Diệp Thiên cũng không biết chắc.
- Ôi, đệ tìm hết núi Thanh Thành, cũng không tìm được tăm hơi của vị tiền bối đó, có còn ở trên đời không, đệ cũng không rõ nữa.
Nam Hoài Cẩn thở dài, nói:
- Nhưng đệ nhìn thấy chữ viết do vị tiền bối đó để lại, ông ta và đệ không còn quan hệ gì nữa. Chuyện trước đây, đệ có thể nói cho mọi người nghe rồi.
- Ồ, khoan hãy nhắc đến chữ viết do vị tiền bối đó để lại, Hoài Cẩn lão đệ, đệ nói chuyện xưa trước đi!
Nghe xong lời của Nam Hoài Cẩn, bọn người Diệp Thiên đều cảm thấy hứng thú, bọn họ trước giờ vô cùng tò mò, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, có thể khiến cho Nam Hoài Cẩn khi nhắc đến ông ta đều lộ vẻ tôn kính, không dám nhiều lời.
- Nguyên Dương huynh, thật ra khi đệ mười hai tuổi đã gặp qua vị cao nhân này, sau đó trong thời kháng chiến ẩn cư ở núi Thanh Thành, chỉ chẳng qua là muốn tìm tung tích của cao nhân, nhưng Nam mỗ không có phúc phận, dù gặp được vị tiền bối đó, nhưng lại không được ông ta thu nhận!
Theo lời kể của Nam Hoài Cẩn, chuyện xưa xảy ra từ bảy, tám mươi năm trước hiện lên trước mắt bọn người Diệp Thiên.
Thì ra, Nam Hoài Cẩn sinh ra trong một gia đình dòng dõi Nho học, cha ông ta giao du rộng rãi, khi Nam Hoài Cẩn còn nhỏ, từng dắt ông ta đến núi Thanh Thành.
Nam Hoài Cẩn lúc nhỏ tính tình hiếu động, ngày nọ khi cha và bạn cũ uống rượu đàm đạo trong đạo quan núi Thanh Thành, Nam Hoài Cẩn lén lút chạy ra khỏi đạo quan.
Người sống ở thành thị như Nam Hoài Cẩn, đương nhiên vô cùng hiếu kì với đồi núi, nhìn thấy thỏ rừng, bươm bướm đều đuổi bắt theo, trong lúc không hay không biết, ông ta đã tiến vào sâu trong núi Thanh Thành.
Nam Hoài Cẩn từ nhỏ đã là người vô cùng gan dạ, dù chỉ mới mười một, mười hai tuổi, ông ta cũng không lo sợ gì, thậm chí đói bụng rồi còn hái trái dại trên cây trong núi để no bụng.
Chạy loạn trong núi cả buổi trưa, Nam Hoài Cẩn lại cách đạo quan càng ngày càng xa, khi ông ta đi đến khe núi có thác nước bắn tung tóe, thì phát hiện có một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang ngồi dưới thác nước.
Lúc đó Nam Hoài Cẩn hết sức vui mừng, dọc theo đường nhỏ đi xuống khe núi, lúc sắp mở miệng nói thì bị dọa chết khiếp, vì ông ta nhìn thấy phía trên đỉnh đầu lão đạo sĩ ba thước, có một người tí hon đang bay lượn.
Khuôn mặt và toàn thân người tí hon này lại giống hệt lão đạo sĩ, chỉ là cơ thể hơi trong suốt, nếu không phải đến gần, Nam Hoài Cẩn hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra.
Trong lúc Nam Hoài Cẩn không biết phải làm sao, thì người tí hon này đột nhiên mở to mắt, sau khi nhìn ông ta một cái, liền chui vào trong đầu của lão đạo sĩ, cùng lúc đó, vị đạo sĩ kia cũng đứng dậy.
- Thần tiên? Lão thần tiên?
Trong nhà Nam Hoài Cẩn cất giữ rất nhiều sách, ông ta xem không ít những thư tịch ghi chép về thần tiên quỷ quái, lúc này suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu, chính là bản thân ông ta gặp được thần tiên rồi.
- Tên nhóc, to gan thật.
Lão đạo sĩ kia giơ tay nhấc Nam Hoài Cẩn qua, sau khi sờ qua người của ông ta, bèn nói:
- Cũng đành, cậu có thể nhìn thấy ta, cũng coi như là có duyên, ta tặng cậu một quyển quyền kinh, nếu sau này cậu tu luyện thành công, có thể đến đây tìm ta!
- Sư phụ, xin hãy nhận Hoài Cẩn làm đồ đệ!
Nam Hoài Cẩn cũng là người vô cùng thông minh, sau khi nghe xong lời của lão đạo sĩ, gọi tiếng sư phụ liền muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng lão đạo sĩ giơ tay phất một cái, đầu gối của ông ta không thể khom lại được.
- Sau này nếu như cậu luyện được quyền kinh này, chúng ta có lẽ sẽ có duyên sư đồ, bây giờ thì vẫn còn sớm.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Ta đưa cậu trở về nhé, mười lăm năm sau, cậu hãy lại đến đây!
Đang nói chuyện, Nam Hoài Cẩn phát hiện, dưới chân lão đạo sĩ lại xuất hiện một đám sương mù, nâng người của ông ta lên, chỉ có điều khi Nam Hoài Cẩn muốn xem rõ hơn, thì đầu óc choáng váng, cả người mất đi cảm giác.
Chờ khi Nam Hoài Cẩn tỉnh lại, thì ông ta đã ở một nơi không xa đạo quan, nhanh chóng được người cha đang tìm ông ta khắp nơi tìm thấy, có điều trong người của Nam Hoài Cẩn, lại có thêm một cuốn quyền kinh.
Từ sau khi đó, Nam Hoài Cẩn dựa theo nội dung trên quyền kinh ra sức khổ luyện, hơn nữa tìm thầy học hỏi bạn bè ở khắp nơi, học được cả một công phu điêu luyện.
Hơn nữa mấy năm nay Nam Hoài Cẩn đọc hết các Đạo gia điển tịch, cũng hiểu được trạng thái lúc đó của lão đạo sĩ, không ngờ là Dương Thần Xuất Khiếu trong truyền thuyết, trong mắt người thường, đó tuyệt đối là thần tiên.
Điều này khiến ông ta càng quyết chí bái sư, thế nên Lý Thiện Nguyên mấy lần tỏ ý muốn nhận ông ta làm đồ đệ, đều bị Nam Hoài Cẩn từ chối khéo.
Sau thời kì kháng chiến, Nam Hoài Cẩn lại tiến vào trong núi Thanh Thành, trải qua nhiều lần trắc trở, mới tìm thấy nơi có thác nước kia.
Sau khi cực khổ đợi chờ trong ba ngày, Nam Hoài Cẩn cuối cùng đã gặp được lão đạo sĩ kia.
Chỉ có điều sau khi lão đạo sĩ nhìn ông ta một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng, nói Nam Hoài Cẩn trong mười lăm năm nay đều không thể tiến vào cảnh giới luyện khí hóa thần, duyên phận của hai người đã tận, sau này không được đem chuyện của ông ta kể với người ngoài.
Sau khi Nam Hoài Cẩn cực khổ cầu xin không có kết quả, cũng chưa thấy lão đạo sĩ làm thế nào, thì đã biến mất trước mặt ông ta, Nam Hoài Cẩn vô cùng chán nản, ở núi Thanh Thành ba năm, cũng không thể gặp được người đó nữa, cuối cùng chỉ đành bỏ đi.
- Hoài Cẩn lão đệ, đệ…đệ lại có cơ duyên như thế à!
Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn quen biết sáu, bảy mươi năm, mãi đến hôm nay mới biết được những chuyện này, vô cùng ngạc nhiên.
- Nguyên Dương huynh, cơ hội thì có đó, còn duyên phận thì chưa chắc.
Nam Hoài Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Mấy chục năm nay đệ khổ công tu luyện, mãi đến mười năm trước mới có thể tiến vào cảnh giới như hiện nay, vị tiền bối đó yêu cầu đệ mười lăm năm, đệ làm sao có thể làm được chứ!
Cẩu Tâm Gia gật đầu, thuận miện nói:
- Điều này cũng đúng, chỉ vỏn vẹn mười mấy năm có thể luyện được đến cảnh giới luyện khí hóa thần, thế thì chúng ta không phải đã sống hoài rồi sao?
- Hả? Không đúng, tiểu…tiểu sư đệ không phải đã làm được đó sao?
Chưa nói dứt lời, Cẩu Tâm Gia đột nhiên giống như trông thấy quỷ vậy, vội nhìn về phía Diệp Thiên, hắn ta không phải đã phù hợp với điều kiện của lão đạo sĩ rồi đó sao?
- Đại sư huynh, trong cơ thể đệ một ít chân khí cũng không có, không biết có thể tu luyện được hay không, khoan hãy nói đệ.
Diệp Thiên xoay mặt nhìn sang Nam Hoài Cẩn, hỏi:
- Nam sư huynh, không biết quyền kinh mà lúc trước vị tiền bối truyền cho huynh, có thể cho mọi người xem qua không?
Nếu lão đạo sĩ kia đã kì vọng Nam Hoài Cẩn thông qua quyền kinh có thể đạt đến cảnh giới luyện khí hóa thần, thì quyền kinh này tất nhiên có phương pháp luyện khí, Diệp Thiên lại muốn tìm ra đầu mối gì trong đó.
- Diệp sư đệ, vô ích thôi, quyền kinh này quả thật có đạo luyện khí, có điều cũng chỉ có thể đến cảnh giới luyện khí hóa thần, xa hơn nữa thì không có đâu.
Nam Hoài Cẩn lắc đầu, nói:
- Nếu đệ không tin, huynh có thể bảo đệ tử đem đến cho đệ xem.
- Lời của Nam sư huynh đệ đương nhiên là tin rồi, cũng không cần đi lấy đâu, huynh viết ra phương pháp luyện khí trong đó là được rồi.
Diệp Thiên nghe xong có chút thất vọng, hắn ta cũng từng thử qua tu luyện lại chân khí, chỉ có điều mặc cho hắn ngồi thiền thế nào, cũng không sinh ra được một chút chân khí, công pháp luyện thần phản hư trước đây, quả thật không có tác dụng gì với hắn.