- Thật sự là quá kì diệu, quá uy phong!
Diệp Thiên cảm nhận được đi theo sau là các siêu phú hào đang chăm chú nhìn mình, Chúc Duy Phong giống như đang nằm mơ vậy, mãi đến khi người phục vụ dẫn đến cầu thang máy mới phản ứng trở lại.
Mặc dù ở trong nước đâu đâu cũng được người ta ủng hộ nhưng ở nước ngoài Chúc công tử cũng chưa bao giờ được đãi ngộ đến thế này, điều đó làm cho ông ta rất hưng phấn, không ngờ là Diệp Thiên lại nói ra được những câu thô tục.
- Được tôn trọng là tôi, quan hệ gì tới ông cơ chứ?
Diệp Thiên nhíu mày, lướt nhìn Chúc Duy Phong, thản nhiên nói:
- Lần này không phải là tôi giúp ông mà ông tự giúp mình, trong trận kia không có bảo vệ, muốn xem chính các ông đấy.
Chúc Duy Phong được Đổng Thác Hải chuyển cho mình hơn 10 triệu đôla, Diệp Thiên biết rõ chuyện này.
Chẳng qua là bọn họ gặp phiền toái mới tìm đến mình, nhưng Diệp Thiên sẽ tuyệt đối không làm cho boxing ngầm bởi vì hắn biết bản thân mình muốn gì.
Huống hồ khi Diệp Thiên xuất hiện đều khiến cho các ông chủ kia đứng ngồi không yên, không chừng họ lại cử ra mấy người đui mù ra ám chiêu đối phó với mình, Diệp Thiên cũng không thể ngờ hết được.
- Diệp Thiên, Diệp gia… cậu, cậu không thể như vậy được…Hai quyền thủ võ đài sẽ sao đây?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Chúc Duy Phong há hốc mồm, boxing ngầm Thái Lan là do Flódz xử lý không cần hắn quan tâm.
Nhưng boxing ngầm ở Trung Quốc và Nhật Bản cũng cần có Chúc Duy Phong chỉ đạo, nếu không có cao thủ thì không chừng trong đại hội boxing ngầm cũng sẽ bị người ta cướp mất.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Yên tâm, trong vòng một, hai năm nữa sẽ không có ai dám đến khiêu chiến với ông đâu, bọn họ còn không phát triển nổi võ đài, có muốn cũng không được, phải để cho người khác.
Trận chiến hôm nay của Diệp Thiên đã đặt hắn lên địa vị cao trong boxing ngầm, bất kể kẻ nào muốn khiêu chiến với Chúc Duy Phong thì đều phải cân nhắc về Diệp Thiên, cho nên trong thời gian ngắn nữa Chúc Duy Phong không phải lo lắng.
Chẳng qua là đã một, hai năm tới Diệp Thiên không lên võ đài e là có người động lòng, đương nhiên Diệp Thiên không thể trở thành quyền thủ, Chúc Duy Phong chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
Chúc Duy Phong cũng là một người thông minh, mới nghe đã hiểu ngay ý của Diệp Thiên, liền tức giận nói:
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng!
Trước sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người về đến phòng của Diệp Thiên, hắn đung đưa người, trầm giọng nói:
- Đóng cửa vào!
Thấy sắc mặt Diệp Thiên vốn hồng hào bỗng trở lên trắng bệch, Chúc Duy Phong vội vàng đỡ hắn hỏi:
- Sao vậy? Cậu bị thương ư? Sao lúc nãy không tìm bác sĩ?
Diệp Thiên khoát tay nói yếu ớt:
- Không sao, ông hãy chuẩn bị bồn tắm nước ấm, càng nóng càng tốt!
Đối chiến với Anthony Marcus, có vẻ như nhìn Diệp Thiên không được khỏe lắm, trong có 10 phút ngắn ngủi hắn đã phải trải qua mấy lần sinh tử, tất nhiên là cơ thể phải chịu tổn thương rất lớn.
Các đốt ngón tay trái của Diệp Thiên bị biến dạng nghiêm trọng, xương bắp chân trái đã sưng lên, gãy mất một sương sườn, nội tạng cũng bị thương, ngũ tạng thì đã lệch vị trí, có thể tự mình về phòng là dựa vào sự chống đỡ của chân khí.
Ẩn bệnh của Anthony Marcus đã tái phát, chân khí của Diệp Thiên cũng bị tiêu hao mất 7 đến 8 phần, tinh thần thả lỏng, suýt nữa Diệp Thiên cũng ngã xuống đất.
Chờ cho Chúc Duy Phong đi xả nước, Diệp Thiên về phòng mình lấy bí thuốc của sư môn ra, vốn dĩ hắn muốn uống ngay lúc trên võ đài nhưng lại thôi, tóm lại là không có cách nào phải giữ lại đến bây giờ.
- Diệp Thiên, được rồi.
Vài phút đồng hồ sau Chúc Duy Phong quay lại, đỡ Diệp Thiên vào phòng tắm.
Mở bình thuốc ra, Diệp Thiên lấy từng viên một cho vào miệng, sau đó lại lấy 2 viên bóp nát cho vào bồn tắm, trong phòng tắm liền tràn ngập một mùi thuốc Đông y.
Hắn lấy tay khuấy đều nước trong bồn tắm, làm cho tính thuốc tỏa ra, lúc này Diệp Thiên mới luyện công cởi quần áo.
Nhìn ngoài Diệp Thiên rất bình thường nhưng khi hắn cởi áo ra, Chúc Duy Phong ngây cả người không ngờ làn da trắng nõn của hắn bây giờ đã chi chít các vết thương.
Vai trái của Diệp Thên bị thương sưng phồng lên, dường như cánh tay trái đã bị biến dạng, ngực và hai sườn tụ máu tím bầm lên, đầu gối và đùi sưng to, dường như cả làn da đã biến thành màu đen.
- Ra ngoài, tôi không gọi thì đừng có vào!
Mất đi chân khí để trấn áp vết thương, trán Diệp Thiên đã lấm tấm những giọt mồ hôi bằng hạt đậu, hắn nhấc chân trái lên một cách nặng nhọc vào bồn tắm.
- Á!
Đầu gối Diệp Thiên vừa mới đưa vào bồn tắm, đau đớn khiến mặt hắn biến sắc, hắn hít lấy một hơi lạnh rồi mặt vàng như nghệ, mồ hôi chảy xuống không ngừng.
- Lần này đúng là tổn thương đến gân cốt rồi!
Diệp Thiên vừa cắn chặt hàm răng vừa nhấc mình vào trong bồn tắm, sau mỗi vết thương trên người bị trầm mình vào nước hắn đều nhe răng, há miệng, máu tươi chảy ra.
- Ôi…
Cuối cùng thì cũng ngâm được mình trong bồn tắm, Diệp Thiên thở dài, động tác đơn giản như vậy mà hắn cũng làm mất 5 phút đồng hồ.
Lúc này toàn thân đang ngâm trong làn nước nóng, Diệp Thiên liên tiếp cảm nhận được tác dụng của dược liệu đang thẩm thấu vào làn da của hắn, tuy có hơi ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng có chuyển biến khá lên.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thiên ngậm một ngụm chân khí, lúc vận công cả người hắn đã ngâm trong nước, các vết thương cũng không còn làm khó được hắn nữa.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, đầu Diệp Thiên bốc hơi nước ở chỗ da màu đỏ, máu tụ đều chảy ra từ những lỗ chân lông, nước trong bồn tắm cũng trở nên hôi tanh vô cùng.
- Xem ra không để lại nội thương, mẹ kiếp, chân công của Anthony Marcus cũng khá đấy!
Lúc Diệp Thiên tỉnh lại hắn cũng phải nhảy dựng lên vì cái mùi hôi tanh trong nhà tắm, sau khi đi ra khỏi bồn hắn xả hết chỗ nước tụ huyết đó ra ngoài.
Tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng qua ánh mắt hắn đã có vẻ hồi phục hơn trước hơn nữa còn phát ra ánh hào quanh khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Các vết thương trên người hắn cũng đã đỡ nhiều, chỗ da bị tụ huyết cũng trở lên mịn màng, máu ra không nhiều nhưng rốt cục vẫn bị tổn thương đến gân cốt, phải nghỉ ngơi một thời gian.
Chỗ ngực, bụng và sườn hắn đều thâm tím lại cũng đã tan hết duy nhất chỉ có một chỗ hơi phiền đó là vết thương trên cánh tay, ngoài các đốt ngón tay bị gẫy ra thì tay hắn cũng dứt thành hai đoạn.
Hắn đững chỗ máu bầm dưới vòi tắm hoa sen rồi lại nhảy vào bồn tắm, làn nước nóng bỏng kích thích làn da hắn, giúp chân khí của hắn tác động lên kinh mạch và các huyệt đạo.
Cho đến lúc này Diệp Thiên mới có suy nghĩ về sinh tử, hắn hơi nhắm mắt lại, cảnh giao đấu với Anthony Marcus đang hiện lên trong đầu hắn.
- Kẻ sống, không chết cũng tàn phế, nhẹ nhàng như cơn gió mà trói buộc con người.
Trong đầu Diệp Thiên bỗng hiện lên "Bản dục sinh kinh", sau cuộc chiến này hắn cũng càng hiểu hơn về vấn đề khó khắn nhất của nhân loại.
Diệp Thiên khôn ngừng nhớ về hồi ức những lúc sinh tử, hắn thở chầm chậm, làn nước ấm vây quanh người hắn, hình như hắn đang nhớ đến mẹ.
Bỗng hắn cảm thấy đau đớn, cảm giác này lóe lên rồi hắn lại như rơi vào bóng tối, một loại trải nghiệm vô cùng dễ chịu.
Đây là không gian tối nhưng chỗ Diệp Thiên đang sống lại không vui sướng cũng chẳng bi ai, hoàn toàn là một khoảng không gian tĩnh lặng.
Bỗng nhiên Diệp Thiên thấy trong đầu hắn sáng lên, hắn bay lên trời lơ lửng trong không trung, nhưng khi hắn nhìn xuống thì lại thấy rõ ràng cơ thể mình đang ở trong bồn tắm.
- Dương Thần xuất khiếu?
Câu đó hiện lên trong đầu Diệp Thiên, quả nhiên hắn suy nghĩ trên không trung mà không hề có một vật dẫn nào.
- Hay là mình đã luyện đến cảnh giới mới?
Diệp Thiên cũng không sợ hãi mà hắn mừng rỡ đến phát điên lên được, nhưng hắn chưa phục hồi tinh thần thì đã xuất hiện một lực hấp dẫn, đem thần thức hút vào cơ thể hắn.
- Mẹ kiếp, không cho ta nhiều hơn được sao?
Thấy mình lại trở về trạng thái trong bóng đêm, Diệp Thiên không nhịn được chửi ầm lên hắn có thể kết luận vừa rồi chính là Dương Thần xuất khiếu, đã dần đến cánh cửa của hư không.
Luyện thần hoàn hư vừa phải 9 năm đóng cửa là giai đoạn tu luyện cao nhất, sau khi vượt qua cửa ải luyện khí Hóa Thần sẽ đạt được trình độ tu luyện tuyệt đỉnh.
Nhưng không có cách nào tu luyện được đến quá trình này, bình tĩnh trở lại phải tu dưỡng Thần Dương hơn nữa.
Nói cách khác trước khi tu luyện thì phải luyện công, tu dưỡng Dương Thần để nó xuất hiện.
Tu luyện trong Đạo gia, có thể luyện đến cảnh giới hư không thì người đó quả là một nhân vật không tầm thường chút nào.
Trong truyền thuyết " Cát Hồng Lữ Động Tân" có Trương Tam Phong cuối cùng đều đạt được đến bước này, bay lên trời là thành tích thật mà Dương Thần cũng phá được hư không tiến vào đến.
Trước kia Diệp Thiên không tin nhưng vừa rồi thấy được Dương Thần xuất khiếu cũng đủ để cho hắn được sự khác nhau của đất trời, cảm giác này như được tháo bỏ gông cùm, xiềng xích vậy, quả là tuyệt vời như thể được phiêu lưu trong cõi tiên vậy.
- Được , lúc nào ta lại viết ra cho mọi người.
Nam Hoài Cẩn gật gật đầu, nói:
- Cuốn quyền kinh này đối với Khiếu Thiên còn có chút tác dụng, nhưng đối với chúng ta, tác dụng không phải lớn!
- Hoài Cẩn lão đệ, có thể cho công pháp tu vi tăng lên tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, đã thực giỏi lắm , đối với chúng ta hẳn là cũng đều có chút tác dụng tham khảo !
Trải qua vài lần kiếp nạn thời cận đại, tu luyện công pháp từ xưa tương truyền cùng với các môn phái truyền thừa, bị hủy bởi chiến trong lửa, công pháp này đối với đám người Cẩu Tâm Gia vô dụng, nhưng không có nghĩa là không có giá trị.
- Nam Sư huynh, không nói việc này nữa ...
Diệp Thiên rẽ đề tài, hỏi:
- Vậy huynh cũng không gặp được vị tiền bối kia, làm sao có thể giải trừ lời thề năm đó đây?
Năm đó vì tuân thủ nghiêm ngặt lời thề, thậm chí cả Cẩu Tâm Gia là bạn chí giao Nam Hoài Cẩn cũng chưa báo cho, nhưng lúc này cũng không còn để tâm, khiến Diệp Thiên không khỏi có chút kinh ngạc.
Nam Hoài Cẩn nghe vậy có chút buồn bã, nghĩ một chút mở miệng nói:
- Ôi, ta đem việc lần này gặp được nói chuyện cùng mọi người một chút vậy...
Thì ra là, khi Nam Hoài Cẩn đến Thanh Thành sơn, trước sau thăm viếng hậu nhân của bạn cũ trước kia, kỳ vọng có thể từ miệng bọn hắn nghe được một ít tin tức vị cao nhân đó.
Nhưng khiến Nam Hoài Cẩn thất vọng chính là, những đệ tử của người bạn cũ, chủ yếu đều ra khỏi kỳ môn, không phải buôn bán thì chính là muốn làm du lịch, rất nhiều người trên người thậm chí cả chút công phu đều không có.
Không thể làm khác, Nam Hoài Cẩn đành theo đường đi ngày xưa nhìn thấy vị tiền bối kia, vào sâu trong núi Thanh Thành mà tìm người.
Nhưng để cho hắn thất vọng chính là, cùng với du lịch phát triển, thác nước mà ban đầu vị tiền bối kia tu luyện, cũng đã trở thành một địa điểm du lịch, khách lui tới rất đông, rốt cuộc không thể tìm lại cảnh tượng linh khí sung túc năm đó.
Tuy rằng Nam Hoài Cẩn không tới cảnh giới luyện thần phản hư, nhưng cũng biết, Đạo gia tu luyện nguyên thần. Tối kỵ người bên ngoài quấy rầy. Trước mắt tình hình như thế, cho dù vị tiền bối kia còn sống, chỉ sợ cũng bỏ đất này mà đi.
Không cam lòng, Nam Hoài Cẩn lại đi vào thâm sơn. Phải biết rằng, tu luyện tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, đều có thể sống trên một trăm tuổi. Vị tiền bối kia sớm luyện được Dương Thần xuất khiếu, chắc chắn còn sống trên đời.
Thanh Thành sơn có nói đến "Ba mươi sáu ngọn núi", "Bát Đại động" "Bảy mươi hai hang" "Một trăm tám mươi cảnh", phạm vi km, toàn bộ là núi rừng, bốn mùa chim hót, núi non hùng vĩ.
Nam Hoài Cẩn đi tìm, liền ở suốt trong núi tìm kiếm hơn một tháng, nhưng đừng nói tìm được tăm hơi vị tiền bối kia, ở trong núi hắn thậm chí cũng không phát hiện có dấu vết người sinh sống.
Điều này làm cho Nam Hoài Cẩn thất vọng cực kỳ. Nhưng khi hắn đang muốn trở về, phát hiện ở sườn núi có một cái huyệt động.
Huyệt động hướng về Phương Đông, tính thấu quang phi thường. Nhưng xâm nhập trong huyệt động m. Cái cửa động lại có hàng rào che, trong động có một giường trúc và ghế sử dụng để đả tọa. Ngoài ra tiếp tục không có vật gì khác.
Ở trên vách tường huyệt động, lại chạm khắc lên mấy chữ to: "Đào sinh vân diệt, tiền duyến dĩ liễu, tiểu hữu bảo trọng!" ( Tiền duyên đã hết, người bạn nhỏ hãy bảo trọng!)
Dùng ngón tay sờ theo nét chữ một chút, Nam Hoài Cẩn rõ ràng phát hiện, những chữ này đều là dùng đầu ngón tay viết ở nham thạch.
Tuy rằng mười hai chữ viết này không đầu không đuôi, nhưng Nam Hoài Cẩn cũng hiểu được, đây là vị tiền bối kia viết cho hắn xem, nếu không còn tiền duyên nữa, lời thề năm đó tự nhiên cũng không cần tuân thủ.
Cẩu Tâm Gia bỗng nhiên hỏi:
- Hoài Cẩn lão đệ, có phải vị tiền bối kia phát hiện cậu đang tìm anh ta, cố ý trốn tránh không gặp hay không?
- Không phải, đệ xem chữ viết đã có không ít tro bụi, thời gian viết ít nhất trên năm rồi!
Nam Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nói:
- Nguyên Dương huynh, tu vi tiến vào đến cảnh giới luyện thần phản hư, lý giải thế gian vạn vật cũng không giống nhau, thậm chí có thể suy diễn ra hậu sự bản thân trước!
Tuy rằng Nam Hoài Cẩn không thể tìm được vị tiền bối đã lạy làm sư, nhưng hắn cũng tìm được không ít điển tịch miêu tả về cảnh giới luyện thần phản hư, biết được một vài chuyện về nguyên thần.
- Đừng nhìn đệ, nguyên thần của đệ bây giờ như cảnh giới gà mờ, chỉ dùng để chữa thương lên, không được ảo diệu như lời Nam Sư huynh đâu.
Nhìn thấy mọi người đem ánh mắt nhìn về chính mình, Diệp Thiên nở nụ cười khổ, nghĩ một chút, lúc sau nói:
- Nam Sư huynh nói có lẽ có đạo lý, lần trước khi đệ xem tướng cho lão Đường, cũng chưa cần tiến hành suy diễn, nhưng trong đầu vẫn xuất hiện hình dạng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây!
Diệp Thiên xoay mặt nhìn về phía Tả Gia Tuấn, nói:
- Tả sư huynh, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có phải dáng người nhỏ gầy, tướng mạo vẻ lo lắng, phía trên mắt phải có một nốt ruồi đen hay không?
Diệp Thiên phía trước chỉ nói là chuyện ở Thái Lan có quan hệ tới Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, cũng không có nói rõ trong đầu hắn xuất hiện thân ảnh đối phương, cho tới giờ khắc này mới nói ra.
- Đúng rồi, chính là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây!
Tả Gia Tuấn gật gật đầu, thần tình kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tu ra nguyên thần, thật sự có thể tiên đoán trước được sao? Vậy còn cần thầy tướng chúng ta làm gì?
Phải biết rằng, xem bói hỏi quẻ truyền từ thời kỳ thượng cổ, truyền lưu đến hôm nay đã có hệ thống tương đối rườm rà, cũng không như suy nghĩ của người đời giống như là xiếc gạt người, muốn nắm giữ những kiến thức này, cần tiêu phí tinh lực cả đời đi nghiên cứu.
Nhưng chỉ cần tu luyện tới cảnh giới luyện thần phản hư, dĩ nhiên cũng có thể chân chính biết trước nhiều điều, điều này làm cho Tả Gia Tuấn, người đã tiêu phí tinh lực suốt đời về xem bói, có chút không thể thừa nhận.
- Tả sư đệ, đệ nghĩ nhiều rồi!
Nghe được Tả Gia Tuấn nói vậy, Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, nói:
- Phong thuỷ tướng thuật cũng thuộc phạm trù tu luyện, tự nhiên có đạo lý trăm sông đổ về một biển, hơn nữa từ xưa đến nay, có bao nhiêu người có thể đi vào đến cảnh giới luyện thần phản hư đây? Bọn họ sao lại đi giành bát cơm của đệ được?
- Đại sư huynh nói không sai!
Lời nói của Cẩu Tâm Gia khiến tất cả mọi người nở nụ cười, sự thật đúng là như Cẩu Tâm Gia nói vậy.
Những nhân vật giống như Quảng Lăng Tử, Cát Hồng, Lữ Động Tân trong truyền thuyết, chủ yếu đều là xuất hiện rất ít, trên đời này lưu lại chỉ là những truyền thuyết, người chân chính nhìn thấy bọn họ, cũng ít càng thêm ít.
- Nam Sư huynh, bất kể như thế nào, tiểu đệ đều phải đa tạ huynh!
Nghe được Nam Hoài Cẩn nói xong về hành trình núi Thanh Thành, Diệp Thiên giơ lên chén trà mới vừa hãm xong, nói:
- Tiểu đệ lấy trà thay rượu, kính Nam Sư huynh một ly!
Vì giúp Diệp Thiên tìm được công pháp, Nam Hoài Cẩn đã hơn tám mươi tuổi, ở vùng núi lặn lội hơn một tháng, nhân tình này Diệp Thiên bất kể như thế nào đều là ghi tạc.
- Nam mỗ thật hổ thẹn!
Nam Hoài Cẩn cầm chén trà trả cái lễ với Diệp Thiên xa xa.
- Không nói chuyện này , Hoài Cẩn lão đệ nói chuyện một chút về chuyện năm đó đi, vị tiền bối kia thật sự là giống như đám mây bay lên trời sao?
Nghe được Nam Hoài Cẩn nói vậy, Cẩu Tâm Gia cười rẽ đề tài, trong lòng cũng tò mò, chẳng lẽ tu luyện ra nguyên thần, thật có thể giống như tiên nhân trong truyền thuyết sao?
- Thiên chân vạn xác, khi đó tiểu đệ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng tuyệt đối không có nhìn lầm.
Nam Hoài Cẩn gật gật đầu, nói:
- Đệ hoài nghi tiến vào đến cảnh giới phản hư, tính chất chân khí sẽ phát sinh thay đổi, lòng bàn chân sinh ra mây, có lẽ chính là thúc dục chân khí làm thành!
- Đáng tiếc, chân khí của tiểu sư đệ hoàn toàn không có, nếu không chúng ta cũng có thể tìm ra đến tột cùng là như thế nào.
Cẩu Tâm Gia thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ khát khao, không chỉ có hắn như thế, chính là đám người ở trong phòng Diệp Thiên, cũng đều nhìn hướng về hắn.
Ở trước kia, lý tưởng lớn nhất của nhân loại chính là có thể bay, bay lên trời giống như chim.
Tuy rằng tới cận đại lý tưởng này bị máy bay thay thế , nhưng không thể phủ nhận chính là, tiên nhân này trong truyền thuyết thần thoại có thể bay được, để cho bọn hắn cực kỳ hâm mộ.
Mấy người nói chuyện phiếm một lúc, trên mặt Nam Hoài Cẩn lộ ra mệt mỏi, Diệp Thiên nhất thời cho Chu Khiếu Thiên đưa Nam Hoài Cẩn lên lầu đả tọa nghỉ ngơi, trong biệt thự này linh khí sung túc, thật ra rất thích hợp khôi phục tinh thần.
Tất cả mọi người biết Diệp Thiên hôm nay là ngày đầu tiên đứng thẳng được, cũng sợ hắn mệt nhọc, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng đã ra khỏi biệt thự đi tìm chỗ ngồi tĩnh tu.
- Diệp Thiên, cậu bận xong rồi!
Nhìn thấy đám người Cẩu Tâm Gia từ trong biệt thự đi ra, Đường Văn Viễn một mực đi lại quanh cửa lập tức đến, lão gia này kỳ thật cũng có chút biệt khuất, từ hai mươi năm trước, trên đời này đã không ai dám để cho hắn chờ như thế.
- Lão Đường, làm sao vậy hả?
Nhìn thấy Đường Văn Viễn tiến vào, Diệp Thiên nở nụ cười:
- Có cái gì quan trọng mà ông gấp gáp như vậy?
Vừa rồi cùng mấy sư huynh đàm luận đạo pháp, Diệp Thiên cơ hồ đều đã quên Đường Văn Viễn tìm mình còn có chuyện.
- Còn không phải chuyện của cậu?
Đường Văn Viễn cùng Diệp Thiên coi như là chỗ thân quen, tức giận nói:
- Ngày mai Hồng Kông sẽ tổ chức một buổi đấu giá Kristy, dành riêng đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, tôi đem bản kê các sản phẩm đấu giá đến đây.
Diệp Thiên đã nhắc chuyện gì, Đường Văn Viễn lại dám vô tâm? Hơn một tháng gần đây hắn có mặt ở các buổi đấu giá sách cổ kinh thư, cơ hồ mất trên trăm triệu đô la Hồng Kông, đem những tác phẩm đó về.
Nhưng khi đồ vật đưa đến Diệp Thiên nơi này, lại không có một món đồ nào hữu dụng đối với hắn, Đường Văn Viễn có tiền nhiều hơn cũng không thể như vậy mãi, lúc nằy hắn mới cầm bản kê các sản phẩm đấu giá cho Diệp Thiên xem trước một chút, có hắn chắc chắn thì đi đấu giá cũng không muộn.
Diệp Thiên tiếp nhận bản kê, cười hỏi:
- Nhà đấu giá Cao Sĩ Được? Không nghe nói qua, là công ty nhỏ chăng?
Khi ở kinh thành, thường xuyên có người đưa thiếp mời cho Diệp Đông Bình tham gia hội đấu giá, là đối tượng có tiền hoặc là làm nghề liên quan đến đồ cổ thì tên các nhà đấu giá nghe nhiều nên thuộc, nhưng Kristy thì hắn chưa từng nghe qua.
Mấy năm gần đây đồ cổ nóng lên, rất nhiều kẻ có tiền coi đó là một loại đầu tư, cái này cũng khiến cho các loại đấu giá thịnh hành như nấm mọc sau mưa, những vật phẩm cũng là tốt xấu lẫn lộn.
- Nhà đấu giá nhỏ? Trên đời này lớn hơn so với Kristy, chỉ sợ cũng chỉ có một công ty Sotheby!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn lặng đi một chút, nhưng lập tức liền phản ứng lại:
- Thật ra tôi không rõ ràng, quốc nội dịch âm không giống với tôi nói.
Diệp Thiên, Kristy ở quốc nội gọi là Cao Sĩ Được, Sotheby chính là Tác Tư Bỉ, cách gọi không giống mà thôi.