- Người nhảy xuống chính là Tiểu Thiên, thật là Tiểu Thiên!
Tuy chỉ là một đoạn hình ảnh, nhưng đó là nhi tử đã hơn 20 năm lớn lên bên mình, Diệp Đông Bình chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Nhảy từ hơn 20 tầng lầu xuống, cho dù Diệp Đông Bình biết con trai không giống với người bình thường, sắc mặt cũng xám như tro tàn, một sự tuyệt vọng trong lòng dâng lên.
Diệp Đông Bình trở nên kích động, sau khi nhìn trên màn ảnh không có tin tức liên quan, từng bước xông tới trước mặt Tống Hạo Thiên, rống lên nói:
- Là ông chia rẽ chúng ta, đem Vy Lan dồn đến Mĩ, đây là điều mà ông muốn?
Căm hận 20 năm đè nén bùng phát, Diệp Đông Bình lộ ra sắc mặt xanh lét, hai tay nắm thật chặt thành quyền, nếu không phải trước mặt là Tống Hạo người đã qua tuổi 80 , hắn thật sự sẽ nắm tay đấm tới.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy được?
Tống Hạo Thiên trong thời khắc này đột nhiên đột nhiên như là già hơn mười tuổi, vốn dĩ thân thể thẳng đứng nay khom khom còng xuống, trong mắt đục ngầu nước mắt chảy xuống, hắn không thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
- Đông Bình, đừng như vậy.
Diệp Đông Trúc cũng chứa đầy nước mắt trong mắt, kéo Diệp Đông Bình lại, nói:
- Ta nhìn Tiểu Thiên trên người giống như cột lấy cái gì vậy, đứa bé kia luôn luôn quỷ tinh, hắn có thể nào tự sát?
Diệp Đông Trúc là người đầu tiên xem màn hình tivi, nhớ mang máng có vật gì quấn quanh trên người Diệp Thiên.
- Đúng , đúng, con trai của ta chắc chắn sẽ không chết, Vy Lan cũng sẽ không có chuyện gì!
Sau khi nghe được lời nói của đại tỷ, Diệp Đông Bình giống như là vừa tìm lại được hồn phách. Không ngớt lời nhắc mãi, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể khiến lòng bình an.
Nhìn thấy cảm xúc đệ đệ ổn định một chút, Diệp Đông Trúc mở miệng nói:
- Còn nữa, chuyện này đừng nói cho Thanh Nhã, ta nghĩ nha đầu kia chịu không nổi!
Thời gian Diệp Thiên kết hôn còn chưa đến một năm, nếu thật là xảy ra chuyện. Vu Thanh Nhã biết chuyện khẳng định sẽ không chịu đựng được, Diệp Đông Trúc muốn trước tiên dấu chuyện này đi, chờ làm rõ rồi nói sau.
Lão thái thái chỉ vừa dứt lời. Thanh âm Vu Thanh Nhã liền vang lên:
- Bác, con... con đều thấy hết rồi!
Đứng ở mái hiên cửa phòng, Vu Thanh Nhã trên mặt tràn đầy nước mắt, nhưng thanh âm rất kiên quyết:
- Con không tin Diệp Thiên sẽ chết, anh ấy nhất định không có chuyện gì, anh ấy còn nói muốn mang con đi vòng quanh thế giới !
- Cháu ngoan, Tiểu Thiên nhất định không có chuyện gì.
Diệp Đông Trúc đi tới, ôm Thanh Nhã vào trong lòng, nước mắt không kìm nổi cứ thế tuôn ra, "Diệp gia ta chỉ có có một mình nó kế thừa thôi a!"
- Bác, con muốn đi Mĩ, con muốn đi Newyork!
Vu Thanh Nhã nhìn có vẻ yếu nhược, nhưng tính tình lại vô cùng kiên cường. Trong khoảng thời gian ngắn đã đưa ra chủ ý.
Diệp Đông Bình phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:
- Được rồi, Thanh Nhã, ba và con cùng đi, chúng ta đi ngay bây giờ!
Tống Hạo Thiên lắc lắc đầu. Trầm giọng nói:
- Không được, tình huống bây giờ vẫn chưa rõ, không biết có còn hay không một đợt khủng bố tập kích nữa, các ngươi hiện tại không thể đi!
Đợt khủng bố xảy ra ngày hôm nay, có thể nói là Mĩ quốc từ sau sự kiện Trân Châu Cảng, thì đây là sự kiện bị thương tổn nhiều nhất.
Trước mắt ngoài hai tòa tháp đôi bị đột kích. Cánh tây Bộ quốc phòng và Lầu Năm Góc Mĩ quốc cũng bị phi cơ đâm vào khiến cho đại hỏa, bên trong hàng trăm người cũng chưa có thể kịp chạy ra.
Mặc dù sự việc xảy ra đến thời điểm hiện tại chỉ ngắn ngủi bốn năm mươi phút, nhưng nghành tình báo các quốc gia đã đăng tin tràn ngập , trong thời gian hai mươi phút đầu, Tống Hạo Thiên đã tìm đọc rất nhiều văn kiện tuyệt mật.
Nội dung trong các văn kiện tuyệt mật đó cho biết, khủng bố công kích vào Mĩ quốc lần này có thể là hành vi của tổ chức tôn giáo cực đoan, mà 11-9 cái ngày này là một ngày khiêu khích đối với chính phủ Mĩ.
Càng làm cho người ta giật mình, tình báo cho biết, các phần tử khủng bố còn có các vũ khí rất uy lực, hoài nghi là đầu đạn hạt nhân từ Nga rò rỉ ra, thông tin này khiến nhiều quốc gia căng thẳng hơn.
Cho nên Tống Hạo Thiên mới ngăn cản Thanh Nhã và Diệp Đông Bình đi Mĩ, ngộ nhỡ hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì thì ân hận cả đời.
- Cho dù chết, con cũng phải đi.
Vu Thanh Nhã đi vài bước không nhìn lên Tống Hạo Thiên, trong ánh mắt của nàng tràn ngập kiên định!
- Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho chuyên cơ đưa các ngươi sang.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thanh Nhã, Tống Hạo Thiên thở dài, nói:
- Nhân viên lãnh sự quán Trung Quốc ở Newyork sẽ toàn lực tìm kiếm cứu mẹ con Diệp Thiên, có tin tức gì, ta sẽ lập tức báo cho các ngươi!
Sự việc nảy sinh, vượt quá sự tưởng tượng, trong lòng Tống Vy Lan chỉ có con trai, thậm chí đã quên gọi điện thoại về báo bình an, nhưng nàng rất nhanh được nhân viên Trung Quốc tại Mĩ tìm được.
Sau khi nhận được tin này, trong lòng Vu Thanh Nhã và Diệp Đông Bình nóng như lửa đốt, Chu Khiếu Thiên chuẩn bị đăng kí lên máy bay, khi biết Diệp Thiên vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, ba người bọn họ vẫn đăng kí bay sang Mĩ.
Cùng lúc đó, tại phía xa Hồng Kông, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng lên núi tiến đến phi cơ tư nhận bay sang Mĩ.
- Ta đang ở nơi nào a?
Ở độ cao hơn hai mươi mét ngã xuống, dùng hết toàn thân cuối cùng khí lực kẹp lấy bình phòng cháy, Diệp Thiên một ít thân chân khí có thể nói là tặc đi nhà trống, rốt cuộc không còn lại một chút.
Không có chân khí hộ thể, cái kia phủ tạng cùng song chưởng đã bị thương thế nháy mắt bạo phát, sau khi được đội viên phòng cháy đón được, tâm thần Diệp Thiên buông lỏng, cả người nhất thời ngất mê đi.
Diệp Thiên cũng không biết mình hôn mê bao lâu, hắn chỉ biết là, sau khi khôi phục thần trí, tất cả suy nghĩ đều bị giới hạn trong một không gian hắc ám, trước mắt không có bất kì một ánh sáng nào, chỗ nào cũng là một không gian lặng như tờ.
Bất luận Diệp Thiên hô thế nào, cái không gian này không có chút nào đáp lại, trước mắt Diệp Thiên vẫn là hắc ám, loại hắc ám này, phảng phất đang gặm nhấm nội tâm của con người, khiến cho người ta muốn phát điên.
Diệp Thiên không biết mẫu thân hiện giờ ra sao, liệu gạch đá đầy trời kia có hại gì bà không, điều này làm cho Diệp Thiên trong lòng càng thêm buồn bực.
Một thanh âm giống là ma quỷ giống như ở Diệp Thiên trong lòng vang lên:
- Gọi đi, tận lực gọi đi, mẫu thân của ngươi sắp chết, nếu ngươi không kêu sẽ không ra được !
- Hả? Tâm ma? Thật sự là chê cười!
Diệp Thiên từ nhỏ tu đạo, tâm tình tuy rằng so với Cẩu Thả Tâm gia có phần không bằng, nhưng là hơn xa cái gọi là cao tăng đại ân, Tâm Ma vừa ra, hắn lập tức liền ý thức được cái không ổn của mình.
- Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo Vô Danh, trường dưỡng vạn vật... Thanh giả, trọc chi nguyên, động người, tĩnh cơ sở, người có thể thường thanh tĩnh, thiên địa tất giai về.
Diệp Thiên vừa động trong lòng, tụng niệm Thái Thượng Lão Quân lưu truyền tới nay, cái đó và nguyền rủa thanh tâm của Phật giáo có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, ngắn ngủn ba trăm chín mươi mốt cái chữ cái đọc lên, trong lòng Diệp Thiên nhất thời thấy an bình.
- Thần thức hẳn là bị nhốt ở Thức Hải, xem ra thân thể đã chịu trọng thương !
Tâm thần an định lại rồi, Diệp Thiên có điều ngộ ra, tu vi của hắn khó khăn lắm mới sắp bước vào cảnh giới luyện thần phản hư, nếu không phải bị thương quá nặng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống trước mắt này.
Đây là khác nhau của người tu đạo cùng luyện thể, luyện thể là khí lực cường tráng, phát hiện thân thể có khả năng thừa nhận tiềm lực lớn nhất, do đó có thể vượt qua năng lực thường nhân, bất kể là quốc nội ngoại môn hay là nước ngoài, đều tuân theo đạo lý này.
Mà người tu đạo tu là tinh khí thần thân người, chính là cầu được chân ngã.
Đạo Đức Kinh của Lão tử từng bảo: nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật, tức đối ứng Đạo gia tam phản nhị, nhị phản nhất, hợp lại mà nói, danh từ bởi vì luyện khí Hóa Thần, luyện thần hoàn hư.
Mặt sau tuy rằng còn có Luyện Hư hợp đạo, nhưng càng thêm mờ ảo hư vô , trong truyền thuyết còn không ai có thể đạt tới cảnh giới đó.
Mà quá trình đó, chính là quá trình tinh khí thần, nếu tu luyện tới cảnh giới luyện thần phản hư, là có thể thần thức ngoại du, nếu không chịu thân thể gông cùm xiềng xích, cũng chính là cách nói của Phật Môn: bỏ đi thân thân xác thối tha này.
Dựa theo Diệp Thiên phân tích, tình huống hiện tại, vô cùng có khả năng là sau khi thân thể đã bị nguy hiểm đến tánh mạng, bị thương nặng, thần thức của hắn tự hành lui về tới trong vòng Thức Hải, chặt đứt liên hệ tinh thần cùng thân thể, khiến Diệp Thiên không cần chịu đau đớn.
Mẹ nó, lão tử như vậy không phải đã trở thành người sống thực vật sao?
Cho ra điều phán đoán này, Diệp Thiên nhịn không được chửi ầm lên.
Trải qua sự thanh tỉnh này Diệp Thiên cũng không biết mình tổn thương tới trình độ nào, vạn nhất mười năm tám năm trị không hết, bản thân chẳng phải là vĩnh viễn bị nhốt ở trong thức hải?
- Nhất định phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, con bà nó, lão tử thành ra cái dạng này, còn không biết mẹ và vợ khóc thành bộ dáng gì nữa?!
Diệp Thiên oán hận mắng một câu, ở trong đầu trong truyền thừa, tu vi càng cao, hắn càng cảm giác được chỗ đáng quý của truyền thừa, lão tổ lưu lại truyền thừa Ma Y này, Đạo gia tu vi tuyệt đối không thua gì Trương Tam Phong, Cát Hồng...
Ở lãnh sự quán Trung Quốc trú tại Newyork dưới sự dẫn dắt của nhân viên, đám người Vu Thanh Nhã rất nhanh đi tới bệnh viện đặc biệt ở Newyork, đây là nơi Diệp Thiên đang trên đường đi cấp cứu, Tống Vy Lan lâm thời quyết định.
bệnh viện có được kỹ thuật cùng trang bị chữa bệnh tiên tiến nhất trên thế giới, thậm chí rất nhiều kỹ thuật chưa mở rộng đến các nơi cũng sử dụng phổ biến ở đây, đương nhiên, mỗi ngày nó cần có phí tổn cũng là cực kỳ nhiều.
- Mẹ, Diệp Thiên … anh ấy là làm sao vậy?
Mặc trang phục vô khuẩn, còn cách kính thủy tinh chứng kiến Diệp Thiên đầy người cắm đầy các loại ống, Vu Thanh Nhã dọc theo đường đi đều thực kiên cường đã nhịn không được nhỏ giọng khóc.
Trên giường bệnh, Diệp Thiên khiến tim Vu Thanh Nhã giống là bị người ta hung hăng nhéo vò, cái đau đớn này khiến Vu Thanh Nhã đã hơn hai mươi giờ đều không được nghỉ ngơi thiếu chút nữa bị ngất.
- Con à, đừng khóc, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn Tiểu Thiên!
Sự tình đã qua hơn mười giờ, Tống Vy Lan sớm khóc khô nước mắt .
- Cẩu chân nhân, phiền ngài nhất định phải cứu Tiểu Thiên, vợ chồng chúng tôi ở đây cảm tạ người.
Sau khi nghe lời nói của Cẩu Tâm Gia, Tống Vy Lan vốn dĩ nằm trên giường bệnh cũng đi xuống, nàng ta lúc này cái gì cũng có thể thử trong lúc tuyệt vọng, chỉ cần có một tia hi vọng, bọn ta sẽ thử.
- Diệp phu nhân, không cần đa lễ, tiểu sư đệ là môn chủ Ma Y nhất mạch chúng tôi, há lại là người yểu mệnh?
Cẩu Tâm Gia là người lạc hậu, vẫn tuần hoàn theo quy tắc trước giải phóng, xưng hô Tống Vy Lan là Diệp phu nhân, cười cười nói tiếp:
- Trước khi đến từng suy diễn qua nhất quẻ, Diệp sư đệ cát nhân thiên tướng, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành, các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều.
Sau khi nghe được những lời Cẩu Tâm Gia nói, Anna đi theo sau hắn phiết nổi lên miệng, nhỏ giọng than thở nói:
- Người này giống như thần côn vậy a?
Tống Vy Lan nghiêm sắc mặt, lớn tiếng khiển trách Anna, không cho phép loạn, đi ra ngoài!
- Vâng, chủ nhân.
Anna thè lưỡi, cúi đầu lui ra khỏi phòng.
Tống Vy Lan vẻ mặt xin lỗi nhìn hướng Cẩu Tâm Gia, nói:
- Cẩu chân nhân, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng trách móc.
Cẩu Tâm Gia xua xua tay nói rằng:
- Không sao, hiện tại tôi có thể thăm tiểu sư đệ hay không?
- Cái này?
Tống Vy Lan nghe vậy có chút chần chờ, theo lời của Wayman nói, hiện tại dấu hiệu sinh mệnh Diệp Thiên là rất mỏng manh, phòng bệnh vô khuẩn đó không thể cho người không liên quan vào, nếu không sẽ khiến những vết thương trên người Diệp Thiên bội nhiễm.
Nghĩ một chút, Tống Vy Lan đem ánh mắt nhìn về phía Wayman, mở miệng nói :
- Bác sĩ Wayman, Vị lão này là Đông y Trung Quốc, ông ấy muốn vào xem Diệp Thiên, có được không vậy?
- Đông y? Chính là những người có cái châm cứu?
Wayman cũng không phải giống một số bác sĩ Tây Phương, đối với Đông y có thành kiến, sau khi trầm ngâm một lúc, nói rằng:
- Phương pháp châm cứu của Đông y Trung Quốc cũng có trợ giúp với bệnh tình của Diệp Thiên. Tôi đồng ý để cho ông ấy vào!
Tuy rằng không rõ nguyên lý Đông y, nhưng Wayman từng thấy tận mắt qua trường hợp một vị Đông y tiến hành châm cứu trường kỳ đối với người bị bệnh giống như ở dưới tình huống này, khiến cho một vị người sống đời sống thực vật thức tỉnh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu không loại trừ của Đông y.
- Được. Việc này không nên chậm trễ, vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!
Mặc dù vừa xuống máy bay không lâu, nhưng sự an nguy của Diệp Thiên còn quan trọng hơn việc nghỉ ngơi, sau khi thấy Wayman đồng ý, Cẩu Tâm Gia nói:
- Tả sư đệ ở bên ngoài đợi, ta cùng Hoài Cẩn lão đệ đi vào là được rồi, bác sĩ Wayman cũng vào được? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cũng như Wayman, tinh thông Đông Y Cẩu Tâm Gia cũng hiểu được tác dụng của Tây y, xuất phát từ tôn trọng, câu nói cuối cùng, Cẩu Tâm Gia dùng tiếng anh hỏi Wayman, nghe được Wayman rất là ngạc nhiên, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ông cũng hiểu được Anh văn?
- Trước đây tôi từng tại Anh quốc ở một thời gian.
Cẩu Tâm Gia cười cười, hắn năm ấy học văn hóa Trung Quốc và Phương Tây, lúc hơn mười tuổi thậm chí đi theo được xưng là cô hồng minh của " thanh mạt quái kiệt", sau này cần thiết cho công việc tình báo, tiếng Đức tiếng Nhật cũng đều tinh thông.
Sau khi được Wayman đồng ý. Cẩu Tâm Gia cùng Nam Hoài Cẩn thay bộ quần áo vô khuẩn, đi vào phòng bệnh chỗ Diệp Thiên, Tống Vy Lan và đám người còn lại qua tấm kính nhìn bọn họ với vẻ mặt căng thẳng .
- Nguyên Dương huynh, Diệp sư đệ tình huống này có chút không ổn a?
Mới vừa tiến vào đến trong phòng bệnh, lông mày của Nam Hoài liền nhíu lại, lấy tu vi của hắn, tự nhiên có thể cảm thấy đến trên con người của Diệp Thiên có khí cơ như cây đèn cầy sắp tắt trong gió, hỏa trong sinh mệnh dường như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
- Tổn thương quả thật rất nặng!
Cẩu Tâm Gia đi một vòng quanh thân thể trần truồng của Diệp Thiên, sắc mặt cũng ngưng trọng dị thường.
Thông qua vết thương trên người của Diệp Thiên và tình hình hiển thị ngay trên các máy móc xung quanh người Diệp thiên, xem ra, phần xương sống phí sau lưng có ba khối biến dạng mở. Đây chính là những điểm trí mạng, xử lí không tốt, vẫn có thể dẫn đến tai họa ngầm là trở thành người tàn tật suốt đời.
- Quả nhiên, phủ tạng còn bị thương, tiểu sư đệ đan điền lại bị phế đi, điều này…điều này có thể như thế nào cho phải?
Sau khi hoàn mạch cho Diệp Thiên, mặt Cẩu Tâm Gia bỗng nhiên biến sắc, hắn không ngờ, tính nghiêm trọng của chuyện này còn vượt qua tưởng tượng.
Cần nói, cột sống không chỉ chống đỡ cơ thể, mà còn hòa hoãn áp lực và xung đột thân thể, cùng với tác dụng bảo vệ cơ quan nội tạng, khi thấy cột sống của Diệp Thiên bị thương, Cẩu Tâm Gia đã có sự chuẩn bị tâm lí trước.
Nhưng điều mà Cẩu Tâm Gia không ngờ tới là, khi chân khí của hắn du tẩu dưới đan điền cùng khí hải của Diệp Thiên, nơi đó không có một tia chân khí tồn tại , đây là vấn đề lớn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đối với người tu luyện công pháp Đạo gia mà nói, đan điền là nơi cất giữ tinh khí thần , chính là Đạo gia nội đan thuật đan thành hiện ra.
Cổ nhân gọi tinh khí thần là tam bảo, thị đan điền là nơi cất giữ tinh khí thần, vì vậy đối với đan điền cực kì coi trọng, giống như "căn bản của tính mạng".
Với công lực tu vi của Diệp Thiên, tuy rằng không thể giống trong truyền thuyết cái kia giống như trong cơ thể ký kết nội đan, nhưng khí hải đan điền của hắn ẩn chưa chân khí cũng không phải là bình thường.
Chỉ là sự kiểm tra Cẩu Tâm Gia, đan điền dưới Diệp Thiên lại rỗng tuếch quanh thân không còn chân khí chạy, giống như một con người bình thường chưa qua tu luyện.
Kể tử đó, coi như Diệp Thiên có thể trị liệu vết thương phần thịt, chỉ sợ cũng không thể tiếp tục tu luyện, hơn nữa không có chân nguyên tồn tại, không thể điều động nguyên khí thiên địa, ma y nhất mạch nhiều loại thuật pháp, sợ là Diệp Thiên phát huy không được.
- Nguyên Dương huynh, chúng ta đều đều tự bói một quẻ, Diệp sư đệ hẳn là không có trở ngại lớn, nhưng cái này...
Sau khi nghe thấy lời của Cẩu Tâm Gia, Nam Hoài Cẩn cũng biến sắc trên mặt, đều là người tu đạo, hắn ta tựn nhiên dưới đan điền đối với tầm quan trọng của người gia công pháp trong lúc tu luyện.
Cẩu Tâm Gia thở dài một hơi, nói:
- Hoài Cẩn lão đệ, mệnh của Diệp sư đệ vốn là kỳ lạ, không phải đệ và ta có thể suy diễn được!
Cẩu Tâm Gia trước đây dùng bản mệnh chân nguyên, đi suy diễn mệnh của Diệp Thiên, chỉ mơ hồ cho ra quẻ voi gặp nạn thành tường, gặp dữ hóa lành, vì điều này còn thổ ra ngụm máu, nhưng xem ra tình hình trước mắt, ngụm máu kia là vô ích rồi.
Gặp dữ hóa lành cũng là thôi, có thể gặp nạn thành tường và tình cảnh bi thảm của Diệp Thiên, về cơ bản không có chút liên quan gì, có thể giữ được tính mạng là không tồi, ở đó còn có cát tường đáng tin a?
- Nếu đan điền của tiểu sư đệ vẫn còn, ta sẽ kích nó ra, là có thể dẫn đường hắn tự chữa trị vết thương…Bây giờ có thể làm chứ?
Gặp phải tình huống này, chính là Cẩu Tâm Gia cũng cảm giác có chút thúc thủ vô sách, tình hình trong cơ thể của Diệp Thiên, vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
- Nguyên Dương huynh, đừng nóng vội.
Sau khi Nam Hoài Cẩn nhắm mắt dùng khí cơ tra xét cơ thể Diệp Thiên một phen, ánh mắt đột nhiên mở nói:
- Ta cảm thấy khí cơ trong cơ thể của sư đệ, thật là có chút như là tiến nhập quy tức trạng thái, có thể là hắn cố ý như thế hay không đây?
- Quy tức?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy sửng sốt, cẩn thận tác động lại, gật đầu nói:
- Tiểu sư đệ tuy rằng thở như có như không, nhưng khí phù hợp thần, thần tan lại hòa, mẫn mẫn trong suốt, thật là có chút giống trạng thái tức giận quy chi chập giấu phục.
Cái gọi là quy tức, cũng là cách dung từ trong Đạo gia, vị chi thở điều tức như quy, không ăn không uống mà có thể Trường Sinh.
Giống hậu nhân gọi hắn là Trần Đoàn lão tổ "Ngủ tiên" , thường là ngủ một mạc ba năm, dựa vào ghi chép trong điển tịch Đạo gia, kỳ thực hắn đang ở trạng thái quy tức.
Nam Hoài Cẩn nghĩ một chút, nói:
- Nghe nói trước khi Diệp sư đệ ngất, dùng thân thể chặn không cho sàn gác rơi xuống, con người bằng da bằng thịt kia làm sao có thể kháng với vạn quân lực kia? Nếu không vào trong trạng thái quy tức, sợ là sẽ phải khiến hồn phách chấn ra thân thể !
Sau khi tiến vào cảnh giới luyện khí hóa thần, tinh thần hồn phách vượt xa người thường.
Tuy rằng chưa thử qua, nhưng Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn đều coi thaann thể bọn hắn đã chết, trong đó thần thức vẫn có thể tồn tại một thơì gian, nhưng không có thân thể ký thác, thì vô cùng ngắn ngủi mà thôi.
Sau khi nghe thấy lời Nam Hoài Cẩn, Cẩu Tâm Gia không cho là đúng, nói:
- Tiểu sư đệ còn chưa đến tu vi luyện thần phản hư, thần thức ly thể, chỉ sợ trở về không được, hẳn là hành vi tự phát.
Cẩu Tâm Gia cùng Nam Hoài Cẩn đều là người nhìn thấy nhiều, người có kiến thức rộng rãi, có chút suy đoán, trong lúc thân thể của Diệp Thiên bị trọng thương là lúc tự hành tiến vào trạng thái quy tức, để mà vận chuyển cơ năng thân thể chậm lại, do đó giữ được tính mạng.
Có điều nếu như bị Diệp Thiên nghe thấy ở trong vòng Thức Hải, nhất định sẽ lớn tiếng gọi dậy, thật ra hắn hiểu được phương pháp được quy tức, chỉ có điều lúc đầu không nghĩ tới dùng cái này, quỷ là nguyên nhân khiến cho thần thức của hắn bị nhốt?
- Nguyên Dương huynh, Diệp sư đệ muốn nói tự hành tiến vào trạng thái quy tức, như vậy chúng ta thật không dễ dàng khiến cậu ấy tỉnh lại.
Sau khi làm rõ nguyên nhân cơ khí Diệp Thiên yếu đi, Nam Hoài Cẩn thở nhẹ ra một cái, nếu thật là như vậy, thì ít nhất tính mạng của Diệp Thiên là không ngại.
Cẩu Tâm Gia nghĩ một lúc, nói :
- Ta cùng tiểu sư đệ nhất mạch tương thừa, có thể dùng trong cửa thuật pháp đưa hồn phách đệ ấy ra, có điều trước khi làm phải cho thương thế ổn định một chút, bằng không chỉ sợ xảy ra biến cố khác.
Trạng thái sức khỏe Diệp Thiên hiện tại thật sự là không xong, kinh mạch bên trong không đứt là bao, vết thương cột sống kia càng có thể ảnh hưởng đến tính mạng của hắn, tùy tiện đem Diệp Thiên tỉnh lại, không nhất định là chuyện tốt.
Căn nguyên đã đã tìm được, tiếp tục ở lại chỗ này đã không còn ý nghĩa, Cẩu Tâm Gia cùng Nam Hoài Cẩn lui ra khỏi phòng bệnh của Diệp Thiên.
- Cẩu Tâm Gia, Tiểu Thiên rốt cuộc là thế nào? Có thể hay không cứu hắn tỉnh lại?
Hai người mới vừa ra tới, Tống Vy Lan cùng đám người liền vây quanh, sắc mặt trầm trọng của Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn, khiến cho trong lòng những người đợi bên ngoài đều có chút gì đó không ổn.
- Trước tiên mọi người đừng có gấp.
Chứng kiến dáng vẻ lo lắng của mọi người, Cẩu Tâm Gia nói:
- Tính mạng của tiểu sư đệ không ngại, nhưng nội ngoại thương của đệ ấy là quá nặng, trước tiên là nghĩ cách chăm sóc, mới có thể tỉnh lại.