- Không cần giới thiệu, vị này nhất định là Tống Vi Lan - Tống phu nhân của tập đoàn Tống Thị!
Không đợi Wilson mở miệng giới thiệu, đang nói chuyện cùng Đường Văn Viễn , Đổng tiên sinh liền đi tới, khoảng cách ngoài 1m, liền vươn tay ra với Tống Vi Lan.
Đổng tiên sinh này sinh ra ở gia tộc danh giá, nhưng khi hắn tuổi trẻ, gặp phải nguy cơ tài chính toàn cầu, gia cảnh tan nát, sau lại trải qua cố gắng của bản thân, hắn dốc sức làm, quay về cảng đảo trở thành phú hào hàng ngũ cao nhất.
Nhưng việc buôn bán của hắn phần lớn là ở đặc khu Hồng Kông, mặc dù biết tên Tống Vi Lan, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy vị nữ tử người Hoa nổi tiếng thương giới này.
Cho nên tuy rằng hôm nay thân phận hắn tôn quý, nhưng nhìn thấy Tống Vi Lan, cũng không dám có biểu hiện ta đây là lãnh đạo ở cảng đảo này, mà là lễ tiết dùng thương giới tiếp đón Tống Vi Lan.
- Đổng tiên sinh khách khí, nghe đại danh Đổng tiên sinh đã lâu, hôm nay mới có thể gặp được!
Tống Vi Lan mất tự nhiên nắm tay Đổng tiên sinh, nói:
- Chúng ta có phải có chút lấ mất vai chủ nhân hay không? Hôm nay hẳn là Wilson mới là diễn viên chính!
- Đúng , đúng, Tống phu nhân nói rất đúng.
Đổng tiên sinh nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Wilson tiên sinh, tôi đại biểu chính phủ cảng đảo, chúc buổi đấu giá lần này của công ty ông về tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc thành công mỹ mãn!
- Cám ơn, cám ơn hai vị.
Wilson tiếp nhận lời nói, đi tới phía trước đài cao hơn chỗ ngồi một chút, nói:
- Thật vui hôm nay có thể mời được Đổng tiên sinh của chính phủ cảng đảo tham dự hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc do Kristy tổ chức, mặt khác chúng ta vẫn còn rất vinh dự và may mắn mời tới Tống phu nhân đến từ tập đoàn Tống Vi Lan quốc tế, xin mọi người vỗ tay!
- Tập đoàn Tống Vi Lan? Không nghe nói qua nhỉ!
- Đúng. Tên này sao có vẻ nữ tính vậy?
- Đó là một công ty lâu đời ở Mĩ, trước kia chuyên làm đồ trang điểm, sau lại vươn đến các loại ngành sản xuất, tài sản có mấy trăm triệu Đô-la, Đường tiên sinh so với bọn họ kém xa, đương nhiên có tư cách ngồi nơi đó.
Wilson nói vừa dứt, trong hội trường liền vang các loại tiếng nghị luận. Kinh doanh của Tống Vi Lan phần lớn đều là ở Bắc Mĩ và Âu Châu, hơn nữa vốn không khoe khoang, người biết bà thật sự không nhiều lắm.
Đương nhiên, người biết Tống Vi Lan không nhiều lắm, không có nghĩa là những người này không biết tập đoàn Tống Vi Lan, lập tức có người thấp giọng giải thích. Khiến cho từng đợt tiếng kinh hô giảm thấp xuống.
Nữ nhân gây dựng sự nghiệp, vốn là rất khó, mà Tống Vi Lan có thể lãnh đạo một tập đoàn xuyên quốc gia lơn như vậy, lại là khó càng thêm khó , đối với sắp xếp bà ngồi hàng đầu ở phòng đấu giá, mới vừa rồi còn có người có ý kiến nhất thời đều im bặt .
- Mặt khác còn phải cảm tạ chư vị tới ủng hộ cho Kristy ...
Nói một tràng những lời nói khách sáo, Wilson đem đề tài vào đến chính đề:
- Quay về chủ đề chính, lần này chúng tôi lấy ra những đồ sưu tầm, đều là tinh phẩm chưa từng xuất hiện. Tốt lắm, tiếp theo liền giao cho người chủ trì đấu giá, xin mọi người sôi động đấu giá!
- Vi Lan, người kia là ai? Rất quen với em à?
Ở dưới đài nhịn nửa ngày, Diệp Đông Bình rốt cục vẫn phải hỏi lên.
Người Anh quốc trên đài này tuy rằng tuổi không nhỏ . Nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa có một hương vị thân sĩ, điều này làm cho Diệp Đông Bình cảm thấy uy hiếp thật lớn.
- Còn tưởng rằng anh có thể nhịn được!
Tống Vi Lan mắt liếc chồng, nói:
- Wilson trước kia là tổng giám đốc công ty của em tại Anh quốc, hơn mười năm trước từng theo đuổi em, thế nào, anh ghen tị?
Tống Vi Lan một mình quản lý công ty lớn như vậy, lại rất xinh đẹp, mấy năm đó gặp không ít nhân sĩ thành công theo đuổi, Wilson chính là một trong số đó.
- Con trai đã lớn như vậy, tôi ghen cái gì ...
Diệp Đông Bình hiển nhiên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Thiên mặc dù chân khí hoàn toàn không có, nhưng thính lực và khí cơ cảm ứng vẫn còn, nghe được cha mẹ đối thoại, nhịn không được nói:
- Cha, cha cần phải nhìn kỹ, con thấy khi người nước ngoài kia nhìn mẹ, ánh mắt không bình thường đâu!
- Con trai, con cũng thấy như vậy sao?
Diệp Đông Bình nhất thời căng thẳng lên.
Chứng kiến bộ dạng cha, Diệp Thiên cũng không đành lòng đùa hắn, cười nói:
- Cha, cha thật hay, nếu mẹ muốn tìm người, làm sao còn đến phiên cha, cha miên man suy nghĩ làm gì!
- Đáng chết, cùng con trai nói chuyện này để làm chi?
Tống Vi Lan tức giận đưa tay tới bên hông Diệp Đông Bình, cấu hắn một cái...
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, thật vui vì mọi người có thể tới tham gia buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lần này, tôi là người chủ trì đấu giá Henrry, tiếp theo cho chúng ta nhìn một chút 1 số vật phẩm đấu giá !
Ở khi Tống Vi Lan giáo huấn chồng, đấu giá hội đã bắt đầu , một người hơn ba mươi tuổi đứng ở trước bàn đấu giá, ở trên mặt của hắn, đã tràn ngập tự tin.
Rất nhiều người chỉ cho là người chủ trì đấu giá chính là người hô giá và nện xuống cây búa, kỳ thật không chỉ vậy, một người chủ trì đấu giá có tố chất, có thể căn cứ tình thế trên trận, định ra giá tốt nhất, hơn nữa người này đối với không khí hiện trường có ảnh hưởng, thường thường làm cho đấu giá đạt tới hiệu quả không tưởng được.
Mà một người chủ trì đấu giá vĩ đại, trước khi tiến vào hội đấu giá, là có thể đoán trước vật phẩm nào sẽ được hâm mộ, có thể đại khái tính ra giá trị lớn nhất của mỗi vật phẩm.
Người chủ trì đấu giá giỏi nhất thậm chí biết rõ ràng mỗi vật phẩm đấu giá người mua sẽ là ai, có thể hợp lý mà nắm được cả tốc độ cùng tiết tấu tiến hành hội đấu giá, có thể thông qua quan sát, hiểu rõ tâm tư người mua.
Làm người chủ trì đấu giá đệ nhất thế giới, Herry đã sáng tạo ra kỷ lục đấu giá cao nhất, hơn nữa hắn có tin tưởng ở Hồng Kông còn kéo dài bản kỷ lục của chính mình.
- Món đồ đầu tiên là hai bình gốm đến từ Trung Quốc đời Thanh, xuất thân từ năm Càn Long triều Thanh, tương truyền là vật hoàng đế đời Thanh cực kỳ yêu thích...
Theo lời nói của Herry, một đôi bình mai phẩm chất vô cùng tinh mỹ đời Thanh men trắng hiện ra tại trên đài triển lãm.
Thông qua trên màn hình lớn hiện trường thu lại màn ảnh, mọi người có thể thấy rõ ràng, miệng bình dày uyển chuyển, không lộ rõ ràng các góc, đường nét cứng rắn mà uyển chuyển, dưới phần bụng, vuông thành góc trạng, đích thật là đồ sứ Minh triều.
- Đôi bình mai có giá niêm yết là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần tăng giá là một vạn đô la Hồng Kông, mời các bằng hữu ra giá!
Đấu giá giống như Kristy, trăm phần trăm có thể cam đoan đồ sưu tầm có tính chân thật, sau khi giới thiệu tư liệu tương quan bình mai, Herry ra giá gốc.
- Tôi ra 52 vạn đô la Hồng Kông!
Thanh âm của Herry chưa dứt, dưới đài đã có người giơ lên tấm thẻ đấu giá.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn người kia một cái, thấp giọng nói:
- Cần gì vội vàng như vậy? Còn sợ không mua được!?
- Tiểu Thiên, con không hiểu, bọn hắn đến phòng đấu giá, chủ yếu đều là ở nội địa sớm đã chuẩn bị đồ muốn mua...
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình nở nụ cười, ở ngành đồ cổ lăn lộn một hai chục năm, từ nơi này mà nói, hắn có thể nói là chuyên gia , lập tức giải thích cho Diệp Thiên.
Đồ cổ có rất nhiều loại, đại khái có thể chia làm 6 loại lớn : đồng thau, gốm sứ, thi họa, châu bảo Ngọc Thạch, Cổ gia tư, hạng mục phụ … ngoài đồng thau, gốm sứ, thi họa ba loại là chuyên nghiệp, ba loại còn lại có thể nói là cũng được sưu tầm nhiều.
Mà đồ cổ cùng lỗi thời còn có khác nhau, bởi vì lỗi thời còn có thể là kiến trúc cổ, hoá thạch … sử dụng cho khảo cổ nghiên cứu lịch sử, văn hóa, phong tục, học thuật ...
Cho nên một người yêu thích đồ cổ, là không thể nào thâu tóm toàn bộ đồ cổ, thông thường đều là dựa theo phân loại mà sưu tầm, có người chuyên sưu tầm đồng thau, có người yêu thích gốm sứ.
Bọn hắn khi tiến hành sưu tầm, thường thường cũng sẽ có phân loại, giống người vừa rồi báo giá, hiển nhiên là một vị sưu tầm đồ sứ, thậm chí hắn tới đây, có thể chính là vì hai cái bình mai.
- Năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, Trương tiên sinh đến từ Hồng Kông ra giá năm mươi hai vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá nữa không, đây chính là đồ dùng hoàng đế Trung Quốc!
Nghe được dưới đài có người ra giá nhanh như vậy, trong lòng Herry cũng là thở nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng, đấu giá sợ nhất đúng là mở đầu tẻ ngắt, như vậy vật phẩm phía sau khả năng không bán được cực cao. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
- Năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông!
Herry hiển nhiên đánh giá thấp nhiệt độ thị trường tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc mấy năm nay, ngay khi thanh âm của hắn chưa dứt, một người tiếp tục báo giá.
- Triệu tiên sinh ra giá năm mươi lăm vạn đô la Hồng Kông, lúc trước trên hội đấu giá Luân Đôn, cũng một đôi mai bình đồ sứ cùng niên đại này, từng bán ra giá cả sáu mươi tám vạn bảng Anh, tương đương một trăm ngàn đô la Hồng Kông , tôi nghĩ, chúng nó có thể tăng tỉ giá rất lớn.
Herry trước đó đã làm nhiều lần, hắn có thể hô lên tên đối ứng từng thẻ đấu giá, theo điểm này mà nói, thật sự hắn là một người chủ trì đấu giá rất vĩ đại.
- Sáu mươi tám vạn!
- Tám mươi vạn đô la Hồng Kông!
Thét lên tám mươi vạn, trong hội trường xuất hiện một không khí yên tĩnh, nhưng sau khi Herry thổi phồng lên, giá cả lại bắt đầu tăng lên.
Diệp Thiên có thể nhìn ra, mỗi lần lúc Herry nói chuyện, ánh mắt của hắn luôn đối ứng đến một vài người, đây có lẽ chính là tin tức phía trước người chủ trì đấu giá nắm giữ, hắn biết ai cần mua cái này.
- Một trăm hai mươi vạn!
- Một trăm tám mươi vạn!
- Tôi ra hai trăm vạn!
Trong tay Herry, không khí dần nóng lên, thị trường tác phẩm nghệ thuật nóng như thế, thậm chí rất nhiều người không phải trong nghề, đều cũng mua một ít đồ cổ về cất giữ.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn yêu thích chính là đồng thau, đối với đồ sứ này cũng không có gì hứng thú, nên cũng không có tham gia.
- Hai trăm ba mươi tám vạn đô la Hồng Kông, còn có bằng hữu ra giá hay không? Hai trăm ba mươi tám vạn lần một, hai trăm ba mươi tám vạn lần hai, hai trăm ba mươi tám vạn lần ba, xong thủ tục mua bán, chúc mừng Trương tiên sinh!
Mấy vị có ý mua đôi bình mai lần lượt giơ thẻ, đem giá cả chậm rãi tăng lên, đồ sứ đời Thanh giá khởi điểm là năm mươi vạn đô la Hồng Kông, cuối cùng bán ra với giá 238 vạn đô la Hồng Kông.
- Phía dưới cần đấu giá, là một bộ sách cổ đến từ Trung Quốc...
Sau khi vật phẩm đầu tiên xong thủ tục mua bán, Henrry nói tiếp, khiến mắt đám người Diệp Thiên sáng rực lên...
Linh khí hai loại thuộc tính bất đồng này vừa tranh chấp, cũng đủ làm khổ vật trung gian là Diệp Thiên .
Nếu không phải trong lòng bàn tay hắn còn có một linh thạch thuộc tính mộc, sợ là từ lúc linh khí thủy hỏa giao kích Diệp Thiên đã đi đời nhà ma .
Cũng là hắn vận khí tốt, linh thạch thuộc tính mộc, vốn mang khí cơ sinh mạng, dưới sự trung hoà của nó, hai loại linh khí vốn là xung khắc như nước với lửa, lại có thể ở đan điền Diệp Thiên hình thành một bộ Âm Dương Thái Cực Đồ.
Hai loại phân biệt rõ ràng, rồi lại bổ trợ cho nhau, người tu đạo vốn là chỉ có thể tu một nội đan, nhưng trong đan điền Diệp Thiên cũng tạo ra hai cái.
Loại hiện tượng này đừng nói tỉnh tỉnh mê mê như Diệp Thiên , cho dù là người cổ đại lúc khỏe mạnh bình thường, sợ là cũng không nói chắc được đến tột cùng sẽ ra sao.
Nhưng không hề nghi ngờ chính là, đan điền ký dị của Diệp Thiên hấp thu linh khí , tốc độ lại phi thường nhanh.
Diệp Thiên hiện tại mặc dù không cố ý vận công, nhưng từng đợt từng đợt linh khí thiên địa, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa đang tràn đầy vào đến trong cơ thể hắn, sau khi được dung hợp chỗ đan điền, lại hóa thành thực khí tinh thuần tẩm bổ lên thân thể Diệp Thiên.
- Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu?
Khi Diệp Thiên kiểm tra xong tình trạng thân thể, mặt trời đã sắp xuống núi, từ trong ba lô lấy ra cái điện thoại không có tín hiệu, sớm đã mất nguồn điện từ lâu.
Ngay cả cái đồng hồ hãng nổi tiếng nhất thế giới mà Tống Vi Lan đưa cho hắn, không biết nguyên nhân gì cũng đã ngừng hoạt động, thời gian ngừng lại chính là cùng ngày Diệp Thiên bế quan.
- Hẳn là không quá lâu?
Không như lần trước, sau khi ở Tứ Hợp Viện trong kinh thành bế quan, bụng đói kêu vang, lúc này Diệp Thiên căn bản không có cảm giác đói khát.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, khi chân khí chuyển hóa thành thực khí ròi, có thể hấp thu toàn bộ linh khí tự do trong thiên địa, làm bổ sung năng lượng cho thân thể.
Người xưa thường nói hấp thu khí thay cơm, kỳ thật còn có một tên khác, chính là thực khí.
Nhưng trong lịch sử ghi lại, những người đó vẫn sẽ lấy các vật như hoàng tinh, ngọc trúc … trong núi, làm thực phẩm, chỉ có tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên. Mới chính thức có thể làm được ăn cơm là gió, uống khí trời, đoạn tuyệt khói lửa nhân gian.
Giống như trạng thái Diệp Thiên bây giờ, tương đương chân tiên, ăn ngũ cốc hoa màu này. Ngược lại cần vận công để bức ra ngoài, so với cách nói đó của cổ nhân còn tốt hơn .
- Chi bằng đi xem đến tột cùng nước trong đầm này có đồ vật gì?
Sau khi tra xét xong biến hóa thân thể, Diệp Thiên nhìn về phía hồ sâu sương mù bốc hơi như Ôn Tuyền kia, hắn lúc này tu vi tiến nhanh, tự giác có thể chống được cực nóng loại này.
Tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, đạo tâm của Diệp Thiên có khuynh hướng tự nhiên, tùy tâm sở dục. Nếu hứng khởi ý nghĩ này, cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, nhấc chân đi vào trong hồ nước.
- Linh khí nước trong hồ này, so với nguyên khí trong sơn cốc còn nồng đậm hơn!
Lúc trước xuống hồ nước chỉ là rửa sạch thân thể, lần này sau khi đi xuống, Diệp Thiên cũng tinh tế nhận thức được, hắn có thể cảm giác được, nước hồ tiếp xúc đến làn da. Không ngừng rót vào trong cơ thể mình từng tia linh khí.
Gặp qua chuyện Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bị nấu chín, Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, một ngụm thở dài hít vào tới trong bụng. Cũng đóng tất cả lỗ chân lông cả người, tiến vào tới trạng thái nội tức.
Cùng lúc đó, quanh thân Diệp Thiên tựa hồ xuất hiện một tầng sáng bóng, bên ngoài thân thể hắn như là nhiều thêm một vòng bảo hộ, nhìn như đang ở trong hồ, kỳ thật nước hồ tất cả đều bị cách ly, cũng không thể tiếp xúc đến da của hắn.
Nước hồ này giống như là một cái hố sâu, sau khi đi lên phía trước ba bước, thân thể Diệp Thiên đột nhiên chìm xuống phía dưới, lúc này mặt trời đã lặn xuống núi, nước hồ không quá mức trong, nhưng trước mắt Diệp Thiên nhất thời trở nên hắc ám.
Đạo gia từng ghi lại trên điển tịch, sau khi tu vi tới cảnh giới nhất định, là có thể sử dụng mắt làm mũi, tai làm kẻ chỉ điểm, miệng làm tai. Giác quan thứ sáu có thể trao đổi.
Thì đối với Diệp Thiên mà nói, chỉ cần phóng xuất ra một tia thần niệm, tình hình quanh người trong m, liền rõ ràng hiện ra trong đầu hắn, thậm chí so với dùng mắt thường mà nhìn càng thêm trực quan.
- Ôi? Sức nổi lớn như thế sao?
Bất kể là nước biển hay là nước sông bình thường, sức nổi đều là phi thường lớn, muốn lặn vào trong nước, trên người đều phải buộc chặt vật nặng, thân thể Diệp Thiên chìm xuống hơn ba năm thước thì có xu thế nổi lên.
Tuy rằng còn chưa thể hoàn toàn thích ứng trạng thái Tiên Thiên, nhưng như thế không làm khó được Diệp Thiên, tâm niệm vừa động, đem thực khí rót vào hai chân, thân thể Diệp Thiên chợt trở nên nặng, như mũi tên trầm xuống đáy hồ.
- Hắc giao từng nói trong đầm Hắc Long kia có một mắt huyệt, xem ra nhiệt trong đầm này, hẳn là cũng có chỗ giống nhau!
Càng chìm xuống dưới, Diệp Thiên càng cảm thấy linh khí chung quanh trở nên nồng đậm, lặn xuống đến năm mươi mét, độ dày linh khí nơi này dĩ nhiên vượt quá khư thị của Thần Nông Giá.
Diệp Thiên nhận thấy được trong hồ này cũng không có nguy hiểm, lập tức đem nguyên thần ra, hình người cao không quá ba mươi cen-ti-mét sau khi đi ra, linh khí trong hồ nước dũng mãnh áo vào tới bên trong nguyên thần.
Lượng nguyên khí rất lớn tẩm bổ nguyên thần, đồng thời lại tràn đầy vào đến cơ thể của hắn, bên trong đan điền hai nội đan xoay tròn tốc độ nhất thời nhanh hơn không ít, đem linh khí này chuyển hóa thành thực khí, tràn ngập tới trong mỗi một tế bào của Diệp Thiên.
Tiến vào tới cảnh giới Tiên Thiên, bất kể là dung lượng linh khí đối với nguyên thần hay là thân thể, đều tăng lên rất nhiều.
Cho dù trong hồ này linh khí sung túc, Diệp Thiên cũng không có cảm giác thừa chút nào, toàn thân thoải mái, thiếu chút nữa đã rên rỉ lên.
- Con bà nó, sau này đi đâu tìm ra động tiên loại này đây?
Diệp Thiên toát ra một cái ý niệm trong đầu:
- Nếu tại đáy hồ này xây một động phủ, tu luyện chẳng phải là rất tuyệt?
Nhưng hắn cũng chỉ là ngẫm lại, trong nhà còn có cha mẹ và vợ, Diệp Thiên không thể nào tránh khỏi trần thế theo đuổi Kim Đan Đại Lộ kia, hắn vốn là muốn sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, về nhà phụng dưỡng song thân.
- Được, ở trong này tu luyện, đúng là có thể có cao nhân Kim Đan hoặc là Hắc Giao tồn tại!
Lại lặn xuống hai mươi mét, Diệp Thiên không khỏi lộ ra cười khổ trên mặt, áp lực chung quanh gia tăng mãnh liệt, ngay cả vòng thực khí bảo hộ quanh người hắn đều trở nên không ổn.
Lúc này Diệp Thiên cũng hiểu được lời của Hắc Giao rồi, năng lực của động vật đối với một vài hoàn cảnh thích ứng, thật không phải là nhân loại có thể so sánh được.
Nếu không phải là bị đạo nhân kia đánh lén, dùng dây thừng trói rồng trói chặt Hắc Giao, trong đầm nước sâu đó, coi như đạo nhân kia tu vi cao thâm, xuống đến trong nước cũng phải phân ra đại bộ phận tinh lực để ứng phó áp lực này, căn bản là không phải đối thủ của Hắc Giao.
Tâm niệm vừa động, Diệp Thiên đem đan điền tuần hoàn thực khí diễn sinh, đại bộ phận đều tác dụng tới bên ngoài cơ thể, vòng bảo hộ lắc lắc muốn nứt ra, nhất thời trở nên được củng cố.
- Hả? Sao lại có ánh sáng?
Đang lúc Diệp Thiên toàn lực đối kháng áp lực đáy nước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng thoáng qua.
- Này... Đây không phải là miệng núi lửa vẫn hoạt động chứ?
Diệp Thiên men theo nơi phát ra ánh sáng đó nhìn lại, cả người nhất thời ngây ngẩn, liền tranh thủ ổn định lại thân hình, cũng không dám đi xuống thêm.
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Thiên đã lặn đến nơi sâu nhất trong hồ, trước mắt xuất hiện tình hình, hắn cũng chưa có thể nghĩ đến.
Diện tích mặt hồ ở trong sơn cốc chừng hơn thước vuông, nhưng chính là tới đáy hồ, cũng thu nhỏ lại tới hơn ba mươi mét vuông.
Ở vị trí chính giữa đáy hồ, có một lỗ tròn chừng mười thước, tại bên trong lỗ tròn này, tràn ngập nham thạch nóng chảy màu đỏ rực, giống như là nước thép bị nung chảy, nhìn qua khiến người ta kinh tâm.
Hơn nữa nham thạch nóng chảy màu đỏ rực kia còn có thể quay cuồng hướng lên trên rồi hạ xuống, bắn ra vài đốm lửa ở trên đáy hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác lúc nào nó cũng có thể bùng nổ.
Nơi này nhiệt độ cũng cao lên, cho dù còn cách đáy hồ hơn hai mươi mét, Diệp Thiên vẫn có thể cảm thấy làn da mơ hồ bị đau rát, cảm giác đó cùng với bị đặt trên lò lửa mùi vị không khác lắm.
- Mẹ nó, cái này... nếu phun ra, lão tử chính là thần tiên cũng chạy không thoát ?
Diệp Thiên thật sâu hít một hơi, hắn vốn cho là đáy hồ là một chỗ linh huyệt, nhưng chính là tình hình trước mắt, nói là một núi lửa đang phun chậm cũng không phải không chuẩn xác.
Chính là nham thạch nóng chảy này vì sao chưa phun ra, trong nước cũng không bị tắt, Diệp Thiên lại không cách nào lý giải, tình huống đáy hồ, hiển nhiên đã không theo nguyên lý ngành nghiên cứu.
Nhưng Diệp Thiên lúc này tự nhiên không có tâm tư tiến hành nghiên cứu thăm dò cái gì, dù là ai biết được dưới mông đít mình là một miệng núi lửa có thể phun ra bất cứ lúc nào, sợ là đều cũng cảm giác lông tóc dựng đứng.
Diệp Thiên hiện tại da đầu cũng run lên, hắn thậm chí đều không dám dùng chân đi đá xuống mặt nước, đang lúc hắn muốn lặng lẽ nổi lên, ánh mắt đột nhiên ngừng lại ở đáy hồ.
- Tảng đá đó ánh sáng màu lửa đỏ, linh khí bội phần, hay là chính là linh thạch thuộc tính hỏa?
- Tảng đá đó ánh sáng màu lửa đỏ, linh khí bội phần, hay là chính là linh thạch thuộc tính hỏa?
Tuy rằng không biết Mặc Ngọc và tên gọi của linh thạch màu xanh, nhưng bên trong ẩn chứa linh khí, khiến Diệp Thiên liền cho chúng nó cái tên chung linh thạch.
Giờ phút này ở chỗ nham bích cách "Núi lửa" bảy tám thước, Diệp Thiên phát hiện, nơi đó có bảy tám khối Ngọc Thạch lóng lánh, Ngọc Thạch này cả vật thể màu đỏ, như là ngọc đỏ, rất đẹp mắt.
Hơn nữa nguyên thần Diệp Thiên còn cảm nhận được từ nơi Ngọc Thạch này một hơi thở quen thuộc, ở trong Ngọc Thạch ẩn chứa linh khí, hoàn toàn giống như linh khí từ nước trong hồ này, nhưng càng thêm tinh túy.
- Linh thạch này đối với Hồ Hồng Đức cũng có tác dụng, nói không chừng có lẽ cũng có thể giúp đỡ được Đại Sư huynh bọn họ?
Nhìn thấy bảy tám khối Ngọc Thạch này, Diệp Thiên nhất thời dừng lại chưa nổi lên trên, hắn tuy rằng không biết mình làm như thế nào thăng cấp đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng không hề nghi ngờ, hai khối linh thạch kia cùng linh khí trong sơn cốc này, tuyệt đối có tác dụng rất quan trọng.
Chính là đối với Diệp Thiên mà nói, từ trong linh thạch trực tiếp hấp thu linh khí, hiệu quả cũng tốt hơn xa so với hấp thu linh khí tự do trong thiên địa, nếu bị hắn thấy được, nào có lẽ vào rừng quý hiếm mà tay không ra về?
Diệp Thiên chậm rãi dựa thân thể vào một bên đống nham thạch, hắn sợ chính mình tạo ra dao động kích thích đến "Núi lửa" kia vì mấy khối linh thạch này mà toi mạng, vậy rất không đáng .
Chạm đến vách đá đã nóng lên, thân thể Diệp Thiên chìm xuống, mà xuống mỗi một thước, hắn đều cảm giác được nhiệt độ tăng lên gấp bội.
Diệp Thiên không biết cảm giác khiêu vũ ở trên mũi đao là cái gì, nhưng giờ phút này hắn lại đang chủ động chạy về miệng núi lửa, cảm giác tuyệt đối không dễ chịu.
Không nói đến nhiệt độ kia đủ để nướng chín thịt người, chính là một màu đỏ đỏ phía dưới, nhìn thấy cũng làm cho người ta kinh hãi, dù là Diệp Thiên to gan lớn mật, giờ phút này cũng cố hết sức chậm dần động tác của mình, chuyển động tới chỗ sinh ra tinh thạch nham bích.
- Ối? Cứng như thế à?
Diệp Thiên lấy tay chụp vào tinh thạch, tinh thạch kia lại như là cố định không chút dịch chuyển.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên lấy ra thanh đoản kiếm có được từ tên đạo sĩ kia, chém dọc chung quanh nham thạch mấy cái, đoản kiếm này sắc bén dị thường, nhất thời tách tinh thạch kia ra.
Khối tinh thạch này bằng bàn tay Diệp Thiên, bị ánh lửa đáy hồ chiếu, tựa hồ có một tia sáng màu hồng lượn lờ trong khối trạch, có vẻ vô cùng đẹp mắt.
- Thứ tốt, sợ là trong đầm Hắc Long kia cũng không có được!
Cầm trong tay khối tinh thạch này, Diệp Thiên cảm giác nhiệt độ quanh người tựa hồ lại cao lên không ít, cũng không biết là do nguyên nhân miệng núi lửa đáy hồ, hay là linh thạch này phát ra năng lượng?
Cùng đầm Hắc Long bất đồng chính là, nơi này trăm ngàn năm cũng chưa có người nào tới. Ở bên cạnh khối tinh thạch này, còn có sáu bảy khối linh thạch nhỏ hơn, Diệp Thiên tự nhiên sẽ không khách khí, lập tức dùng đoản kiếm đào ra.
- Có lẽ trăm ngàn năm sau, nơi này còn có thể tạo ra loại Ngọc Thạch này nhỉ?
Diệp Thiên nhìn thoáng qua miệng núi lửa đáy hồ giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, trong lòng tựa hồ có một tia hiểu ra, chỗ nhìn có vẻ hiểm ác, lại có thể tẩm bổ ra vật thần kỳ như thế này.
Cho dù Diệp Thiên hiện tại tuy rằng tiến vào tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng lặn xuống chút nữa, sóng nhiệt như thế này cũng làm cho hắn cảm thấy hết hơi, chỉ có thể cất kỹ tinh thạch, cho thân thể di động hướng lên mặt nước.
- Ào…
Đầu Diệp Thiên lộ ra khỏi mặt nước, há mồm vừa phun, một dòng khí làm không khí vỡ ra, tạo thành một con sóng gợn thật dài.
Ở đáy nước không chỉ cần có nội tức, còn phải chống đỡ áp lực kinh người cùng nhiệt độ cực nóng phía dưới kia, nếu không phải bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Sợ là Diệp Thiên cũng giống như Hồ Hồng Đức, lặn xuống hơn mười thước liền chịu không nổi.
- Đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng không cần phải tiếp tục lưu lại nơi này!
Sau khi lên đến trên bờ, Diệp Thiên có ý muốn đi, sơn cốc này mặc dù là một vùng đất trù phú tuyệt hảo để tu luyện, nhưng Diệp Thiên đúng là vẫn còn nhiều ràng buộc thế gian lắm.
Từ trong ba lô tìm ra một bộ quần áo mới, thay ra, Diệp Thiên thả mấy khối tinh thạch kia vào, tùy tay vác trên người, hắn cũng không còn cần mở tảng đá lớn phủ kín sơn cốc ra, tâm niệm vừa động, dưới chân hiện lên sương mù.
Không bao lâu, thực khí đã bao vây quanh thân Diệp Thiên lại, thân thể tiến lên phía trước, thân thể Diệp Thiên trôi nổi giống như trống rỗng bay lên trời.
Lúc trước Diệp Thiên chỉ là nguyên thần xuất khiếu lên tới không trung. Nhưng lúc này thân thể cưỡi mây, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc đó.
Thúc dục thực khí dưới chân, thân thể Diệp Thiên giống như là hoàn toàn mất đi lực hấp dẫn của địa cầu, phóng lên cao, nháy mắt đã đi lên hai ba trăm thước trên không trung.
Đứng ở giữa không trung này, cương khí chung quanh mãnh liệt thổi nhưng không làm tan một đám mây do thực khí ngưng tụ mà thành này, tinh thần Diệp Thiên tựa hồ tuân theo quy luật vạn vật của vũ trụ, hận không thể rong chơi cho tới vô cùng vô tận.
- Phu liệt tử ngự phong nhi hành, linh nhiên thiện dã, nhược phu thừa thiên địa chi chính, nhi ngự lục khí chi biện, dĩ du vô cùng giả...
Cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một câu trong Tiêu Dao Du của Trang Tử, vị tiên hiền này có thể nói ra lời nói này, nói không chừng là tự bản thân ông ta nhận thức được đấy chứ.
Từ khi Diệp Thiên biết được một ít bí ẩn từ miệng Khỉ Trắng, rồi đến lúc hắn tự thân đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, những truyền thuyết trong điển tịch Đạo Kinh này, tựa hồ thực sự không phải là không thể chạm tới.
- Ồ, đất này hình như có chút cổ quái?
Khi Diệp Thiên đưa mắt nhìn xuống dưới chân, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, đầm Hắc Long này và cái hồ như Ôn Tuyền kia cách xa nhau, nhưng cực kỳ giống Âm Dương Thái Cực Đồ trong đan điền của hắn.
- Có lẽ là mình có liên quan đến phong thuỷ nơi này!
Diệp Thiên tựa hồ có chút hiểu ra, hai thứ giống nhau như thế, muốn nói là ngẫu nhiên thật không khỏi quá mức gượng ép, nhưng như năm đó nhận truyền thừa Ma Y, Diệp Thiên cũng đã ngất mê man đi, lại không cách nào tìm kiếm được đáp án .
Trên không trung dừng lại một hồi, thân hình Diệp Thiên đã rơi xuống bờ đầm Hắc Long, một tia thần thức truyền vào trong đầm.
- Phì...
Sau một lát, một cái đầu ngó lên góc nhọn rồi nổi lên mặt nước, một thanh âm vang lên thông thiên, như trong mồm con rồng từ xa xưa truyền ra, hồi âm chấn động chung quanh sơn cốc.
Chính là đứng ở bờ đầm, Diệp Thiên cũng bị tiếng rồng thét dài này chấn đắc khí huyết, nhịn không được mở miệng nói:
- Cừ thật, Hắc Giao, tu vi của ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì vậy?
Diệp Thiên lúc này đã gần như chân chính bước vào tới cảnh giới Tiên Thiên, tu vi so với từ trước hoàn toàn không cần nói, nhưng hắn nhìn về phía Hắc Giao, vẫn có một loại cảm giác bất lực.
Hơn nữa trên đầu Hắc Giao vốn chỉ là một cục lồi ra trông vướng mắt, hiện tại tạo thành một sừng nhọn, cả đầu có vẻ rất dữ tợn, nhìn qua đúng như Giao Long trong truyền thuyết.
- Diệp Thiên, cậu đã ra rồi? !
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, thân thể Hắc Giao từ trong đầm được đưa lên, một đám sương đen bao trùm thân thể cao lớn của nó, nhưng lại dừng lại phía trên nước hồ.
- Ngươi... Ngươi cũng học được thuật bay lên rồi à?
Thấy một màn như vậy, Diệp Thiên lắp bắp kinh hãi, nhưng nghĩ lại một chút, ngay sau đó liền hiểu ra.
Tu vi Hắc Giao vốn là đã đủ rồi, chẳng qua nó không có bất kỳ truyền thừa, rất nhiều thuật pháp đều không sử dụng được, sau khi có được công pháp yêu tu chính mình cho nó, nói vậy tu vi của nó đã đột nhiên tăng mạnh.
Lúc này Hắc Giao ở trong cảm giác của Diệp Thiên, tựa hồ có khác biệt rất lớn so với lúc, tuy rằng nó đối với mình cũng không có ác ý, nhưng Diệp Thiên vẫn có thể cảm giác được một sự uy hiếp buông xuống trên người mình.
- Vâng, nếu hiện tại gặp phải đạo sĩ kia, Hắc Giao có thể nuốt hắn một miếng!
Hắc Giao gật gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia đắc ý, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua thân thể Diệp Thiên, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng:
- Diệp Thiên, cậu giải quyết được vấn đề thân thể rồi sao?
- Đúng, ta hiện tại đã coi như tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Thiên gật gật đầu, hỏi:
- Hắc Giao, rốt cuộc ngươi là tu vi gì vậy?
Hắc Giao chần chờ một chút, tựa hồ đang tổ chức ngôn ngữ, qua một hồi lâu mới nói :
- Tôi cũng nói không rõ được, dựa theo thuyết pháp nhân loại các cậu, hẳn là sắp kết thành Kim Đan hả?
- Kim Đan đại thành?
Diệp Thiên nghe vậy ánh mắt thiếu chút nữa trừng lồi ra, hắn biết Hắc Giao rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới nó lại có thể sắp bước vào Kim Đan Đại Lộ. Phải biết rằng, dựa theo thuyết pháp của Khỉ Trắng, trên đời này có cao nhân luyện đến Kim Đan hay không còn không nhất định đâu.
- Chúng ta yêu tu gọi là yêu đan, sau khi tới cảnh giới này, là có thể biến hóa từ thân động vật!
Hắc Giao gật gật đầu, một tia dao động truyền vào tới trong thức hải Diệp Thiên.