Chữ tuy rằng viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lực đạo mạnh mẽ, vừa nhìn cũng biết xuất thân từ tay Hồ Hồng Đức, nhìn thấy trên giấy nhắn lại, Diệp Thiên nhất thời nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài có Hồ Hồng Đức lo chu toàn, nói vậy mẹ và vợ sẽ không lo lắng quá mức .
- Không đúng, mình ở trong núi suốt mấy tháng, tại sao không chút có cảm giác đói bụng?
Khi Diệp Thiên đảo ánh mắt qua chỗ thịt khô hong gió treo trong nhà gỗ, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm, thời gian dài như vậy đừng nói cơm, ngay cả nước miếng mình cũng chưa uống qua mà.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên tâm niệm vừa động, tra xét rõ ràng ở trong cơ thể mình, sau một lúc lâu sau, trên mặt lộ ra một loại biểu cảm nói không rõ là khóc hay là cười.
- Hóa ra là lúc thanh tỉnh lại, trên người có mùi tanh tưởi đó là do đây mà đến ?
Diệp Thiên phát hiện, ở trong cơ thể của mình, đừng nói là thực phẩm, ngay cả những cặn bã trong dạ dày đều bị coi như độc tố bài xuất ra bên ngoài cơ thể, bên trong đan điền biến thành từng tia thực khí, đủ để bổ sung nhu cầu cho thân thể của hắn.
- Xem ra mình thật sự thoát khỏi khói lửa nhân gian...
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ, hắn không biết mình còn có được tính là một người bình thường nữa hay không, thậm chí ngay cả loại nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất này cũng không còn.
Nhìn thấy thực phẩm mà Hồ Hồng Đức lưu lại trong phòng, ngay cả bánh bích quy quân dụng hay lương khô đều có, chắc là hắn chuẩn bị cho mình, nhưng Diệp Thiên lại không một tia thèm ăn.
Lúc này đã là đúng ngọ, Diệp Thiên cũng không thể vào nội thành, đành ở nhà gỗ nghỉ ngơi, mãi đến sau khi sắc trời tối xuống, hắn mới phóng xuất ra thực khí bao vây chính mình lại, hướng đến thành phố Trường Bạch mà bay đi.
- Nhân loại nếu cũng có thể phát triển tiềm năng thành dạng này, vậy Địa Cầu cũng sẽ không còn bị ô nhiễm!
Tuy rằng thành phố Trường Bạch cũng là bao vây bởi núi, nhưng vừa tiến vào đến nội thành, Diệp Thiên đã không còn có cảm giác không khí thanh tịnh nữa, ở trên không trung, tràn ngập khí thải ô tô xe máy bài xuất ra, khiến cho hắn nhịn không được phải phong bế lỗ chân lông quanh mình.
Tòa biệt thự của Hồ Hồng Đức ở ngoại ô thành phố, sau lưng là sườn núi vững chắc, Diệp Thiên hạ xuống ở trong núi, thu hồi thực khí rồi mới đi tới cửa biệt thự ấn chuông cửa.
- Ai vậy?
Giọng của Hồ Tiểu Tiên từ trong cửa truyền ra.
- Diệp Thiên? Cậu... Cậu từ trong núi đã ra rồi?
Sau khi Hồ Tiểu Tiên mở cửa, đồng tử trong nháy mắt phóng đại mấy lần, hô to lên:
- Ông nội, Diệp Thiên đã về rồi, Diệp Thiên đã trở về!
- Mình được hoan nghênh như vậy sao?
Đứng ở trước cửa, Diệp Thiên cười khổ sờ sờ cái mũi, tự động đi vào, đã thấy cả nhà Hồ Hồng Đức đang ngồi vây quanh bàn ở trong phòng ăn chuẩn bị ăn cơm.
- Diệp Thiên, cậu đã rời núi à, nếu không ra, lão Hồ tôi sẽ chịu không được !
Nghe được cháu gái kêu la, Hồ Hồng Đức bỏ đũa liền ra đón, biểu hiện trên mặt còn kích động hơn nếu so với Hồ Tiểu Tiên.
- Lão Hồ, tu vi của ông thật ra cũng tăng không ít!
Diệp Thiên nhìn Hồ Hồng Đức một cái, mở miệng hỏi:
- Hôm nay rốt cuộc là tháng mấy ngày mấy rồi?
- Cậu không biết sao?
Hồ Hồng Đức biểu hiện như người gặp quỷ nhìn Diệp Thiên, kêu lên:
- Mấy tháng nay cậu sống như thế nào vậy? Qua bao nhiêu ngày mà cũng không biết à?
Diệp Thiên tức giận nói:
- Vô nghĩa, tôi mà biết tôi còn phải hỏi ông?
- Cha, bảo Diệp tiên sinh nhập tiệc cùng nhau ăn cơm đi?
- Được, ăn trước một chút gì đã!
Hồ Hồng Đức một tay giữ chặt Diệp Thiên, giảm thấp giọng xuống, nói:
- Bây giờ là hai mươi tháng ba, nhưng là năm 2001, cậu ở suốt trong núi ba tháng hai mươi ngày!
- Cái gì? Lâu như vậy?
Dù là Diệp Thiên sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy cũng bị chấn động, tiện đà khổ sở nổi lên mặt, hỏi:
- Trong nhà tôi thế nào, ông nói như thế nào vậy?
Lúc này Diệp Thiên thật sự không biết mẹ và vợ sẽ như thế nào, lúc trước hắn chỉ nói là đi ra ngoài mười ngày nửa tháng, nhưng không ngờ con số này đã biến thành hơn một trăm mười ngày.
Hồ Hồng Đức cười đắc ý, nói:
- Không có việc gì, lão Hồ tôi nói cậu ở trong núi tu luyện, tôi thường xuyên đến thăm, mọi người không cần quá lo lắng, nhưng nếu cậu không ra, tôi thật sẽ chịu không nổi nưa !
Thì ra sau khi Hồ Hồng Đức đem tin tức Diệp Thiên bế quan tu luyện nói cho Diệp gia, và cả bên Hồng Kông, chỉ vừa mới qua hơn hai mươi ngày, Tống Vi Lan liền điện thoại tới hỏi.
Đám người Cẩu Tâm Gia đã biết chuyện đã xảy ra ở trong núi, bọn hắn cũng biết, việc tu luyện lần này đối với Diệp Thiên vô cùng quan trọng, lập tức bảo Hồ Hồng Đức quay trở về Trường Bạch sơn, giữ liên lạc với Diệp gia mọi lúc.
Lúc đó Hồ Hồng Đức từng đi đến bên ngoài sơn cốc mà Diệp Thiên bế quan, nhưng hắn cũng không dám quấy nhiễu Diệp Thiên bế quan, trông chờ hơn hai tháng, vẫn phải về nhà chờ đợi .
- Được, lão Hồ, lần này tôi nợ ông!
Nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên rốt cục cũng yên lòng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Hồ Hồng Đức.
Hồ Tiểu Tiên chứng kiến hành động của Diệp Thiên, nhịn không được hét lên:
- Cái gì chứ? Ông nội của tôi cùng cậu đi ra ngoài một lần, bàn tay đã mất một nửa...
- Cha, tay cha rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghe được lời nói của con gái, sắc mặt Hồ Đại Quân không khỏi bỗng nhiên biến sắc.
Hồ Hồng Đức tức giận, trừng mắt nhìn con trai một cái, nói:
- Ta không cần phải nói, thuốc súng nổ, cha ngươi còn có thể trách người khác được sao?
Trong núi rất nhiều người đi săn bắn đều dùng cái loại pháo đồng cũ này, chính là ống đựng đầy hỏa dược, bên trong cho đầy các loại tạp chất, cũng có thể coi là một loại vũ khí như súng.
Nhưng loại súng này tính năng cực kỳ không ổn định, rất dễ dàng bị nổ, cha của một người bạn của Hồ Hồng Quân cũng từng bị mất một cánh tay vì nguyên nhân này, nên sau khi nghe xong cha hắn giải thích cũng chịu tiếp thu .
Nhưng giờ phút này nghe được lời nói của con gái, Hồ Đại Quân mới biết được, cảm giác cha hắn là bị thương trong một lần cùng Diệp Thiên vào núi, lúc này hắn nhìn về phía Diệp Thiên cũng không mấy thiện cảm.
Hồ Đại Quân bất mãn nói:
- Cha, cha đã hiều tuổi như vậy, ở nhà hưởng phúc không phải tốt hơn sao, không cần cả ngày chạy vào trong núi vậy chứ?
- Hỗn láo, cha ngươi làm việc cần tiểu tử ngươi chỉ giáo? !
Hồ Hồng Đức nghe vậy giận dữ, một cái bàn tay vỗ vào trên bàn cơm trước mặt. "Ầm" một tiếng vang thật lớn, bàn ăn được làm bằng gỗ chắc chắn kia cũng bị hắn làm cho phân thành 4 mảnh.
- Được rồi, lão Hồ, không nên nổi nóng như vậy? Tức giận với con cháu làm cái gì?
Diệp Thiên đè bả vai Hồ Hồng Đức xuống, ánh mắt quét qua Hồ Đại Quân một chút, nhất thời thấy Hồ Đại Quân như là bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, cả người đều thanh tỉnh lại.
Phải biết rằng, luận vai vế thì Hồ Hồng Đức cũng phải gọi Diệp Thiên một tiếng Tiểu sư thúc, vừa rồi biểu hiện của Hồ Đại Quân có vẻ bất mãn, kỳ thật cũng đã làm ảnh hưởng đến thể diện của cha, khó trách Hồ Hồng Đức tức giận như vậy.
- Diệp... Diệp tiên sinh, thực xin lỗi, là tôi mạo muội !
Đi theo cha lâu như vậy, Hồ Đại Quân cũng hiểu được một vài quy củ trên giang hồ, lập tức đứng lên cung kính bái lạy Diệp Thiên, nét mặt Hồ Hồng Đức mới dễ nhìn vài phần.
- Được rồi, mọi người đi ra ngoài ăn đi, hôm nay đừng trở về !
Cơn giận của Hồ Hồng Đức còn sót lại chưa tiêu, đứng lên lôi Diệp Thiên đi vào thư phòng, lưu lại đám người Hồ Đại Quân đưa mắt nhìn nhau.
- Ông già như vậy rồi, tính tình sao lại vẫn nóng nảy như vậy?
Diệp Thiên bỗng nhiên vừa động trong lòng, nói:
- Lão Hồ, đưa tay trái của ông ra, tôi bắt mạch cho!
- Làm sao vậy? Tôi không bệnh mà?
Hồ Hồng Đức có chút không hiểu ra sao cả nhưng vẫn đem tay trái đặt tới trước mặt Diệp Thiên.
- Đúng, không bệnh, nhưng tính nóng có chút mạnh, thuộc tính thiên hỏa...
Diệp Thiên đặt một ngón tay lên mạch của Hồ Hồng Đức, kỳ thật cũng đã xem ngũ tạng lục phủ của hắn rõ mồn một, trầm ngâm một lúc, từ trong ba lô lấy ra một khối tinh thạch cỡ ngón cái. Nói:
- Ông vận khí không tệ, thử xem có thể hấp thu linh khí trong viên đá này không?
Tuy rằng lời nói của Hồ Đại Quân là vô ý, nhưng đối với việc Hồ Hồng Đức bị đứt tay, trong lòng Diệp Thiên vẫn còn có chút áy náy, lấy ra linh thạch này, cũng không ngoài ý muốn bồi thường cho Hồ Hồng Đức.
- Khối đá này cũng được đấy! Là kim cương sao? Ai u, nhưng sao mà nóng như vậy nhiệt?