- Đây chính là Bắc Kinh à?
Từ khu làm việc của nhân viên đi ra, Diệp Thiên quay đầu nhìn ba chữ lớn " Ga Bắc Kinh", trong lòng không khỏi bùi ngùi, cậu biết cha mình rất muốn quay trở lại mảnh đất này.
Từ nơi này đi bộ ba cây số về phía đông, rẽ rồi đi thêm 200m, là nơi ở Bắc Kinh mà từ nhỏ đến lớn luôn muốn đến, hôm qua trước khi đi đến đây, Diệp Thiên Bình và con trai nói đi nói lại ít phải đến mười lần, Diệp Thiên có thể nhìn ra cha mình đã quyến luyến sâu sắc thế nào.
- Này, chàng trai, đi đâu vậy? Lên xe đi, mọi người ở bên ngoài còn đang đợi cậu kìa…
- Khụ, khụ, chàng trai lên xe của tôi đi, xe mới mua giá giẻ, hơn xe của bọn họ một bậc…
- Nói gì vậy chứ, cháu trai, có bản lĩnh thì mua Santana đi…
Diệp Thiên vừa bước ra, mấy tài xế taxi liền xông tới, nhưng không đợi Diệp Thiên mở miệng, mấy người này đã nói rồi, Diệp Thiên nhìn thấy trợn mắt há mồm, thì ra ở thủ đô cũng lôi kéo mời chào khách như vậy sao?
Cậu không biết, thành Bắc Kinh bây giờ, xe cũ mặc dù đã dần bị hết thời, nhưng được gọi là " Hoàng Trùng", xe vẫn đứng đầy ở Bắc Kinh. Nếu bạn đứng ở đầu đường vẫy tay, đảm bảo sẽ có bốn năm chiếc sẽ đỗ ngay trước mắt bạn.
Gần đây làm ăn khó khăn, hơn nữa một số người không cam lòng bị mất lợi hoặc bị xe Santana cướp mất làm ăn. Làm tài xế lái mấy loại xe taxi này cần phải làm việc cùng nhau, cũng không thể không mồm mép một chút.
Nhìn thấy mấy người kia cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, Diệp Thiên liền ho khan một tiếng, nói:
- Khụ, khụ, mấy anh à, em là sinh viên, đi du lịch vừa về Bắc Kinh, có xe của trường đón rồi…
Nếu như từ nguồn gốc mà nói thì Diệp Thiên cũng là người Bắc Kinh. Mặc dù chưa từng sống ở Bắc Kinh, nhưng cậu ta nói giọng Bắc Kinh, nhất định có thể làm cho những người già ở Bắc Kinh đều lúng túng, mấy câu Diệp Thiên vừa nói ra, mấy người kia lập tức dừng tranh cãi.
- Haiz, tranh giành cả nửa ngày hóa ra là người Bắc Kinh.
- Được, các anh giải tán đi, người này không được rồi…
- Trường đại học nào? Xe của trường đều đỗ ở bên kia, qua đó là nhìn thấy…
Mấy người kia cười chế giễu, đi cũng nhanh như xuất hiện, trong nháy mắt cũng đã biến mất. Nhưng người cuối cùng đến rất đôn hâụ, còn chỉ vị trí hiệu trưởng trường đại học cho Diệp Thiên.
- Đại học Bắc Kinh, học viện điện ảnh Bắc Kinh, học viện Opera Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa.
Theo hướng người đó chỉ, Diệp Thiên chỉ đi vài bước là phát hiện ra một loạt xe bus đỗ ở đó, phía trước mỗi cái xe đều đặt một cái bàn, sau bàn có một bức tranh hoặc chữ viết, viết rõ tên từng trường đại học.
Lúc đó trước mỗi cái bàn đứng khá nhiều người, bởi vì mấy hôm nay là thời gian mà tân sinh viên đến đăng kí nhập trường.
Có điều so với túi lớn túi bé, chăn màn mà bọn họ mang theo thì hành lí của Diệp Thiên hơi đơn giản một chút, nên khi Diệp Thiên đi tới cũng không có ai đến chào hỏi.
Diệp Thiên cũng không vội, lẳng lặng đứng cạnh bàn của đại học Thanh Hoa, hơn mười phút sau, mọi người ở phía trước đều lên xe hết, Diệp Thiên mới lấy giấy báo nhập học ra:
- Em là sinh viên mới của năm nay, có thể lên xe không?
- Diệp Thiên, khoa kiến trúc, có thể, có thể lên xe, hoan nghênh em, tân sinh viên, ấy, hành lí của em đâu?
Đứng sau bàn nơi phụ trách đăng kí là nam sinh viên năm ba, đứng bên còn có anh khóa trên đặc biệt giúp học sinh mới cầm hành lí, xem giấy báo nhập học của Diệp Thiên xong, lúc đó mới phát hiện ra rằng Diệp Thiên không mang theo gì cả.
- Đây là hành lí ạ…
Diệp Thiên giơ giơ ba lô trong tay lên.
- Được rồi, lên xe đi, xe sắp chật rồi…
Tuy rằng cảm thấy Diệp Thiên không giống với những người khác, nhưng không phải không có tân sinh viên nào không mang theo hành lí cả, người kia đưa tay chỉ xe của trường cho Diệp Thiên.
- Diệp Thiên, từ từ…
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị lên xe, thì có tiếng từ sau vọng lại.
- Dạ? Chị Tĩnh Lan?
Diệp Thiên quay đầu nhìn, dừng lại vài bước, là người trên tàu, nhưng rất quan tâm đến cậu, lại không thể giả vờ như không quen biết được.
- Diệp Thiên, chúng tôi đứng đợi cậu một lúc ở cửa ra vào, giám đốc Triệu thiếu chút nữa là đi vào trong tìm cậu rồi, trái lại cậu lại rất ổn, không nói tiếng nào đã chạy đến đây rồi..
Không biết là do đang tức giận hay do vừa chạy đi nên mệt, khi Sầm Tĩnh Lan nói, lồng ngực đập mạnh, mặt không trang điểm mà đỏ ửng lên, hơn nữa quần bò buộc vòng quanh chân thon dài, nhất thời khiến cho mấy nam sinh đứng bên cạnh ngây người nhìn.
- Khụ, khụ, chị Tĩnh Lan, em ở trong còn phải làm một số thủ tục, đi ra muộn quá, còn nghĩ rằng mọi người đều đi hết rồi, thực sự xin lỗi…
So với mấy sinh viên cũ, biểu hiện của Diệp Thiên bình thường hơn nhiều, vẻ mặt lúc xin lỗi rất thành khẩn, khiến cho Sầm Tĩnh Lan nói thêm cũng ngại.
- Bọn họ không làm gì em chứ? Bọn chị hôm qua lo lắng cho em lắm, hỏi đi hỏi lại, thấy em không sao mới xuống tàu…
Nói xong những lời này, mặt Sầm Tĩnh Lan còn đỏ hơn, cô cũng không biết tại sao, khi đối diện với Diệp Thiên, đều để lộ rõ thái độ quan tâm của mình với cậu ta, đến em trai của mình cũng không quan tâm nhiều đến như vậy.
- Chị Tĩnh Lan, em không sao, cảm ơn chị đã quan tâm…
Diệp Thiên tươi cười, khiến cho ai nhìn cũng đều cảm thấy thoải mái.
- Thanh khiết, đúng vậy, là thanh khiết…
Dường như Sầm Tĩnh Lan ý thức được điều gì đó, trên người nam thanh trước mặt toát ra một luồng khí thanh khiết, giống như một đứa trẻ, không khỏi khiến người khác cảm thấy thân thuộc.
Nếu như Diệp Thiên biết được suy nghĩ của Sầm Tĩnh Lan lúc đó, cũng sẽ khen cô gái thông minh sắc sảo, thanh khiết như băng tuyết.
Sầm Tĩnh Lan đoán không sai, trên người Diệp Thiên sở dĩ có luồng khí đó là do hàng năm đều luyện tập khí thuật đạo, theo đuổi nguyên trạng, chuyên khí dồn nhu, có thể như một đứa trẻ.
Mặc dù trình độ của Diệp Thiên còn kém xa lão đạo, nhưng hơn mười năm nay, khí tức trên thân vô cùng thuần khiết.
Thứ hai là cần phải nói đến thuật pháp truyền thừa của Diệp Thiên, xem tướng số, trước tiên không tính đến là có bản lĩnh hay là tên lừa đảo giang hồ, mà đầu tiên phải lấy được lòng tin của người khác, bằng không sẽ chẳng có ai bỏ một đồng tiền nào cho lời khoác lác cả.
Tám năm du lịch thu hoạch lớn nhất của Diệp Thiên chính là, cho dù miệng cậu toàn nói hươu nói vượn, nhưng biểu hiện trên nét mặt vẫn khiến bạn tin rằng tiểu tử này nói đều là thật.
Cho nên hai người này kết hợp lại, khiến cho đến lão cảnh sát làm việc ở đường sắt hơn mười năm cũng đều không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào, càng không phải nói Sầm Tĩnh Lan không lớn hơn Diệp Thiên nhiều.
- Chị Tĩnh Lan, chị xem, xe này sắp chạy rồi, em… Nguồn truyện:
Diệp Thiên nhìn mấy anh khóa trên ở xung quanh, còn nghĩ rằng bọn họ muốn để cậu mau lên xe, chứ không biết mình vừa nói ra mấy lời này, mấy anh khóa trên nóng lòng đi lên che miệng cậu lại.
- Ừ? Em… em đỗ đại học Thanh Hoa à?
Nghe Diệp Thiên nói, Sầm Tĩnh Lan mới chú ý đến, không khỏi kinh ngạc khi thấy Diệp Thiên đứng ở nơi đăng kí nhập học trường đại học Thanh Hoa, dĩ nhiên nam thanh niên này bất hiện sơn bất lộ thủy, thi đỗ cũng là trường danh tiếng nhất trên cả nước này.