- Vân gia rốt cuộc có quan hệ cùng giới tu đạo hay không? Nếu có quan hệ, vậy chuyện với Trần Hỉ Toàn lần này, có thể có liên quan hay không đây?
Diệp Thiên đưa tay bóp chỗ ấn đường, trong đầu trăm ngàn manh mối, nhưng Diệp Thiên vẫn không thể xâu chuỗi điều này lại được, bởi vì hắn tìm không thấy một giải thích hợp lý.
Người tu đạo trong cơ hồ trăm năm chưa từng xuất hiện trong thế tục, Trường Bạch sơn đạo nhân kia hiện thân, tất nhiên là có cái nên làm, nhưng Diệp Thiên thật sự không thể tưởng được, thế tục trung đến tột cùng có, sẽ hấp dẫn này đó ít thực nhân gian khói lửa người xuất hiện?
Vừa rồi Diệp Thiên đối Trần hỉ toàn bộ đưa ra hai cái yêu cầu, chính là theo bản năng ở bảo hộ cùng người nhà, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể khiến cho Vân gia đối chú ý.
Đến nỗi nhường Trần hỉ toàn bộ di cư nước ngoài, cũng là vì hắn hảo, nếu Tống Vay lan không cờ tươi sáng đứng ra ủng hộ Trần hỉ toàn bộ trong lời nói, cho dù hắn gom góp đến tài chính, ở quốc nội cũng gặp đến đủ loại phiền phức.
- Chẳng lẽ là bởi vì mỏ vàng kia?
Nghĩ đến Trần Hỉ Toàn, trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm.
- Đúng rồi, Khỉ Trắng từng từng nói qua, cây thiết côn là tinh kim trộn lẫn, là từ vàng tôi luyện ra, điều này thuyết minh người tu đạo cũng cần vàng!
Ý niệm tới đây, Diệp Thiên có cảm giác đẩy mây đen hai bên ra thấy trăng sáng, Vân gia mấy chục năm qua luôn luôn làm kinh doanh kim loại hiếm, lại khai thác mỏ khắp ở quốc nội, chẳng lẽ bọn hắn chính là vì cung cấp nguyên liệu cho giới tu đạo luyện binh khí?
- Hóa ra, giới tu đạo không thoát ly quan hệ cùng thế tục nhỉ?
Diệp Thiên càng nghĩ càng cảm giác suy đoán không sai, khi chưa đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì Diệp Thiên trong khi tu luyện nội gia thì "Pháp lữ tài " thiếu một thứ cũng không được.
Mà sau khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, đối với "Pháp lữ tài " yêu cầu càng cao, như là Diệp Thiên hiện tại căn bản là không thể tiến hành tu luyện, nguyên nhân là hắn ở kinh thành không thể tìm được một chỗ linh khí sung túc.
Mặt khác thanh Vô Ngân mà Diệp Thiên năm đó cực kỳ trọng thị, so sánh cùng Tam Thanh linh, cũng có vẻ có chênh lệch quá lớn, nếu không phải mang bên mình dẫn theo nhiều năm như vậy, đã có chút cảm tình. Sợ là Diệp Thiên sớm đã không cần.
Diệp Thiên mặc dù chưa tìm được Thần Châu kết giới trên bản đồ trong đầu đến tột cùng là nơi nào, nhưng về nguyên liệu trong này, hiển nhiên không thể không liên quan cùng ngoại giới, người tu đạo xuất hiện, tựa hồ đã có giải thích.
Nhưng trong chuyện này còn có rất nhiều chỗ Diệp Thiên không thể nghĩ thông suốt, đạo nhân kia nếu cần nhập thế, vì sao lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Trường Bạch sơn?
Mà giới tu đạo từ trước đến nay tiếp xúc thế tục, vì sao trên người lại mang theo tiền giấy cùng lương phiếu vài thập niên trước đã ngừng lưu thông. Đây cũng làm cho Diệp Thiên trăm mối vẫn không có cách giải.
- Quên đi. Bọn hắn nếu có toan tính, nhất định sẽ lại đến, dù sao sự kiện kia đã làm rất sạch sẽ. Bọn hắn vị tất có thể tra được đến mình!
Suy nghĩ kỹ, Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem nghi vấn đầy bụng kia vứt ra ngoài. Cho dù hắn cùng đối phương gặp nhau, những người đó cũng không thể đem áp đặt chuyện đạo nhân mất tích đến hắn chứ?
- Tiểu Thiên, đã xảy ra chuyện gì, nếu không được, mẹ sẽ không bơm tiền vào bên trong!
Nhìn thấy lúc ăn cơm Diệp Thiên còn như là có tâm tư, sau khi cơm nước xong, Tống Vi Lan kéo Diệp Thiên đến một bên, nhẹ giọng hỏi.
- Mẹ, không có việc gì. Con mượn tạm hai mươi tỷ cho chú Trần là được, con suy nghĩ chút việc!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn như không chút để ý hỏi:
- Đúng rồi, mẹ, tình huống Vân gia mẹ biết bao nhiêu, có thể nói với con hay không ?
- Con nói Vân gia?
Tống Vi Lan nghĩ một chút, nói:
- Vân lão gia là người nắm kinh tế. Hắn có hai người con trai, một người sinh ra trước giải phóng, từng làm quan to nhất tỉnh, hiện tại đã lui xuống rồi.
Con thứ của Vân lão gia là người sinh khi giải phóng. Những năm bảy mươi anh ta vào sở nghiên cứu kim loại quý hiếm quốc gia công tác, hình như là năm tám mươi thì phải. Sở nghiên cứu đó làm thí điểm, bắt đầu giao thiệp và đầu tư với kim loại hiếm.
Nhưng làm cho người ta thấy kỳ quái chính là, ba năm sau, đơn vị kia tuy rằng còn nằm trong vào các bộ và uỷ ban quốc gia trung ương, nhưng thật sự chính là tài sản tư nhân của Vân gia ...
Nhắc tới chuyện cũ này, Tống Vi Lan cũng nhíu mày, lúc ấy chuyện kia gây ra phong ba rất lớn, rất nhiều người đều cho rằng là Vân lão lấy việc công làm việc tư, cho con cháu giành tài sản quốc gia.
Nhưng lúc ấy Vân lão đang tại vị, hơn nữa vị nhất ngôn cửu đỉnh kia ở quốc nội và những người lãnh đạo cũng không có đưa ra dị nghị gì đối với chuyện này, phong ba rất nhanh bị áp chế xuống, chỉ được truyền lưu trong hội một thời gian ngắn.
Tống Vi Lan biết chuyện này, là bởi vì công ty này ở trung kỳ những năm tám mươi, chưa có các doanh nghiệp nước ngoài vào khai thác, Tống Vi Lan từng giúp bọn hắn lấy được một quặng mỏ ở Canada.
- Diệp Thiên, nếu con cùng bọn họ có ân oán, mẹ vẫn có thể hóa giải, thật sự không được còn có ông ngoại nữa, có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng nha!
Chứng kiến phương thức xử lý chuyện của Trần Hỉ Toàn kia, Tống Vi Lan còn tưởng rằng Diệp Thiên cùng Vân gia có mâu thuẫn, bà cùng Vân Hoa Đồng từng tiếp xúc, chỉ cần không phải thâm thù đại hận, Vân Hoa Đồng cũng sẽ nể mặt.
- Mẹ, con cùng Vân gia một chút mâu thuẫn đều không có, nhưng liên lụy đến nhiều việc.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn cũng không thể nói cho Tống Vi Lan là hắn giết một thần tiên, sau đó sợ thần tiên khác đến đuổi giết. Như vậy mẹ nhất định sẽ đem hắn đến bệnh viện tâm thần.
- Được rồi, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, con có thể xử lý được!
Nhìn thấy mẹ lo lắng, Diệp Thiên nở nụ cười, hắn là người có tật giật mình, luôn nghĩ đến chuyện đạo nhân đó chết có quan hệ, sợ bị tra ra người thân của hắn.
Nhưng Diệp Thiên hiện tại cũng đã tiến vào tới cảnh giới Tiên Thiên, cái gọi là thần tiên, chẳng qua là một lũ người có thể phát hiện tiềm năng thân thể đến một cảnh giới mà nhân loại khó có thể tưởng tượng đến mà thôi.
Thiên Cơ khó hiểu, coi như những người đó tinh thông thuật bói toán, cũng chưa chắc có thể suy diễn chuyện này, dù sao nguyên thần của đạo nhân đó là bị Hắc Giao nuốt sạch.
Suy nghĩ cẩn thận cái này, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nhẹ nhõm, chân mày luôn luôn nhíu lại mở giãn ra, đây thật đúng là làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ gõ cửa mà.
- Được rồi, mẹ, mẹ khỏi lo lắng, con đem tiền kia chuyển cho mẹ sau, mẹ nghĩ biện pháp cho chú Trần nữa đi!
Diệp Thiên kéo bả vai mẹ, nhìn nhìn đồng hồ, nói:
- Con phải đi đón Thanh Nhã, mẹ à, chỗ ấy có rất nhiều người theo đuổi!
- Tiểu tử, không có việc gì con đùng gây chuyện đấy!
Chứng kiến thân ảnh Diệp Thiên rời đi, Tống Vi Lan không khỏi nở nụ cười, kỳ thật cũng không phải là bà quá lo lắng, dù sao lấy bối cảnh Tống gia và Tống Hạo Thiên vẫn đang khoẻ mạnh, trong quốc gia này, thật đúng là không ai động vào được.
Sau khi thả lỏng tâm sự, cuộc sống Diệp Thiên lại trở lại quỹ tích thông thường, năm ngày thoáng một cái đã qua.
Tiểu đội lính đánh thuê của Mã Lạp Khai đã tập kết xong, lúc này đang ở trên đường tới Seberia.
Hơn nữa trong ba ngày qua, bọn hắn cũng không còn thời gian nhàn rỗi, tựa hồ nghe được nhiều tin tức, Mã Lạp Khai còn cam đoan với Diệp Thiên, nhất định có thể giữ an toàn cho Đổng Đại Tráng.
Trần Hỉ Toàn được một số quan chức hiệp trợ, ngày hôm qua đã làm xong giấy tờ xuất ngoại, khi mà Vân gia căn bản không có thời gian phản ứng, cả nhà hắn đã tới Nga.
Cùng lúc đó, Tống Vi Lan cũng đem ba mươi triệu Đô-la đánh vào tài khoản bên trong ngân hàng Thụy Sĩ, đợi cho Trần Hỉ Toàn an định lại, mỏ vàng lại tiến hành khai thác.
Những Tứ Hợp Viện quay chung quanh Hoàng Thành Tử Cấm Thành, trước kia đều thuộc về kinh thành, cũng chính là chỗ ở của quý tộc cùng quan to hiển quý.
Nhưng tới sau giải phóng, rất nhiều kiến trúc đều bị dỡ bỏ , ngoài khu Tứ Hợp Viện mà Diệp Thiên đang ở, ở Tử Cấm thành bên kia, còn bảo tồn một vài căn Tứ Hợp Viện.
Những Tứ Hợp Viện này, đều bị liệt là khu bảo hộ di tích lịch sử văn hóa của kinh thành, cùng Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên bất đồng chính là, người ở chỗ này đều là một số tướng soái năm đó, không hỗn tạp như vậy.
Cho đến ngày nay, rất nhiều lão tướng sớm đã mất, Tứ Hợp Viện phòng ốc rộng đa phần bị quốc gia thu lại, một số Tứ Hợp Viện khác phân cho lãnh đạo các tỉnh bộ đương nhiệm vào ở, là một chỗ cho các thủ lĩnh.
Mà trong một Tứ Hợp Viện cảnh trí tốt nhất, vị trí địa lý tốt nhất, chính là tòa nhà của Vân lão năm đó.
Vân lão đã mất tuy rằng gần mười năm , nhưng bởi vì vợ còn sống, tòa nhà này vẫn là thuộc về Vân gia.
Mấy năm nay mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, người lãnh đạo quốc gia vẫn sẽ tới thăm an hỏi, Vân gia kinh doanh không bị gì chướng ngại, cũng chính bởi vì nguyên nhân này.
Ở trong Tứ Hợp Viện của Vân gia, hai người đang ngồi dưới cây hòe cành lá rũ xuống uống trà, tuy rằng gió xuân vẫn đang mang theo hơi lạnh, nhưng đều bị ấm nước sôi dùng hãm trà tiêu trừ đi.
Ngồi ở trong cùng là người tóc đen, nhìn qua như là chỉ có hơn 40 tuổi, nhưng từ trong ánh mắt, có thể khám phá cảm giác thế sự tang thương.
Ngồi ở bên cạnh người này, là một ông lão tướng mạo chừng sáu mươi có hơn, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ, lại làm cho người ta có một cảm giác người trung niên kia lớn tuổi hơn một chút.
Sau khi rót một chén trà cho người trung niên kia, lão nhân mở miệng nói:
- Đại ca, tin tức đã truyền đi lâu như vậy, liệu có thể người bên kia đã sớm mất hay không?
Nếu có người ngoài ở trong này, nhất định không dám tin cái lỗ tai, người đầu bạc trắng, lại có thể sẽ xưng hô người trung niên là đại ca, mà người trung niên lại cũng là tỏ vẻ bình chân như vại.
Hai người này đúng là hai người con trai của Vân lão gia, đừng nhìn Vân Hoa Quân tướng mạo tuổi trẻ, nhưng hắn năm nay đã gần bảy mươi lăm tuổi, từ cương vị lãnh đạo lui về cũng gần mười năm .
Nghe được lời nói của em trai, Vân Hoa Quân lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Hoa Đồng, không có khả năng, cậu không cần dùng lẽ thường đi đoán mò về những người đó, có lẽ bọn họ có chuyện gì chậm trễ chăng?