Trời vốn rất trong trẻo nhưng trên đường phố thì lại lạnh lẽo, chỉ có một chút sáng sủa, trong ngõ hẻm còn có cả tiếng người ẩu đả.
Nơi này là Moscow khu hỗn loạn nhất ở phía Bắc, đâu đâu cũng đầy bạo lực, súng ống, tình dục và thuốc phiện, lớn nhỏ phản động đã đem nơi này biến thành một Thiên đường phản động.
Rostock Tahoe Ivanov chính là lập nghiệp từ nơi này, vốn là người nương thiện sáng dạ nhưng cũng trở thành dòng dạ hiểm độc, lúc anh ta dời Moscow thì khu phản Bắc khu phản động được thống nhất.
Có thể nói hằng ngày ở Moscow các hành vi phát sinh tội phạm chiếm một nửa đều có gián tiếp hoặc trực tiếp liên quan đến Rostock Tahoe Ivanov, chỉ là cảnh xác không có đủ bằng chứng để kết tội họ thôi.
A Hoa chỉ vào cái ngõ nhỏ ở phía trước nói:
- Diệp gia, đi sâu vào trong cái ngõ kia 50m chính là sòng bạc của Rostock Tahoe Ivanov, những người trong đó không có ai tốt…
Dù có thế nào thì trong thành thị cũng không thể thiếu được các sòng bạc, võ đài hắc quyền cao cấp, Rostock Tahoe Ivanov chỉ có thể kinh doanh sòng bạc bình thường nhưng cũng đủ kiếm tiền.
Chỉ là tướng ăn của Rostock Tahoe Ivanov có hơi khó coi chút, sau khi dùng tiền mua được Bắc khu của Cục cảnh sát, y thường xuyên dẫn người đến Moscow du lịch, lừa cho bọn họ thua ở sòng bạc do đó còn kiêm luôn cả cho vay nặng lãi.
Còn chưa tính cái này, khi bọn chúng phát hiện các cô gái độc thân xinh đẹp đến đây liền đưa vào phòng, trong một năm ít nhất cũng có hơn 30 các vụ án nữ du khách mất tích.
Những nữ du khách này bị đánh, mất tích sau đó sẽ được đưa sang Nga, một ít đến Châu Mỹ hoặc Châu Âu để làm nô lệ tình dục.
Đến bây giờ phí tình dục đã đương nhiên trở thành của cải của Rostock Tahoe Ivanov. những người tuyển đến trông coi sòng bạch chẳng qua đều là những người có suy nghĩ nông nổi.
A Hoa đã từng có một người bạn Hồng Kông bị lừa vào trong đó, bị vay nặng lãi 50 vạn Rúp, cuối cùng phải cầu cứu đến Đổng Thăng Hải, người kia phải chịu bị cắt đứt 3 ngón tay cho nên bây giờ đối với võ đài này anh ta hận đến tận xương tủy.
Diệp Thiên mở cửa xe đi xuống, bỗng nhiên lại quay lại hỏi:
- A Hoa, cảnh sát Nga đến đây nói thế nào?
- IIjnuriighjhj…
A Hoa liên tục phát ra âm tiết. Anh ta ở Nga đã 4 năm khá là tinh thông tiếng Nga.
Diệp Thiên gật đầu, ghi tạc câu đó trong dạ, đẩy cửa xe đi xuống, không đến vào bước đã đi vào trong ngõ hẻm đen tối.
ở một cái cửa sát có hai người, một người mở cửa ra, một người nhìn kĩ Diệp Thiên rồi cho hắn vào.
Bên ngoài là một ngõ nhỏ yên tĩnh, cảnh tượng cũng khác, trước đài hơn 10 người vây quanh ngoài bảo vệ ra còn có cả những lái buôn cho vay nặng lãi.
Bảo vệ võ đài ở nơi này so với bên kia rõ ràng là cẩn mật hơn rất nhiều.
Diệp Thiên mới bước vào cửa đã có 7, 8 cặp mắt hướng vào. Diệp Thiên lấy ra một xấp tiền khoảng 4, 5 ngàn Rúp thì những ánh mắt đó mới thu về.
- Cảnh sát đến đây!
Diệp Thiên cũng không lãng phí thời gian ở đây, một góc chiếu bạc hé ra trong góc tối, một âm thanh vang lên như sấm.
Diệp Thiên cũng không phải là dùng cổ họng nói ra câu này mà là âm tiết đã nén từ trước, vang lên ở nhiều vị trí trong sòng bạc này. Cái cửa sắt xung quanh cũng va vào nhau rất lớn.
Nơi hắc đạo cuối cùng cũng vẫn là hắc đạo, ngoài bọn trùm ma túy Mexico ra thì có rất ít người chọn đối kháng với chính phủ, sau âm thanh đó vang lên là sự náo loạn của sòng bạc.
Chuyện như vậy hẳn là không phải phát sinh lần đầu. Các bảo vệ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, không có người đục nước béo cò, mà sau đó nhanh chóng tản đi.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một người đàn ông có chòm râu cường tráng, đi ra từ phòng phía bên phải của sòng bạc, nổi giận đùng đùng nói:
- Korff , sao lại đuổi hết khách đi thể này hả?
- Dương Khoa Phu, cảnh sát đến, chẳng lẽ ngươi ở trong phòng theo dõi mà không thấy sao hả?
Người bị chỉ trích vẻ mặt khó chịu, đến bây giờ vẫn có âm thanh va chạm của cửa truyền vào.
- Quỷ à, bên ngoài làm gì có người!
Dương Khoa Phu lặng đi một chút, được thể lại lớn tiếng mắng, thực ra y vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình theo dõi ấy chứ.
- Chẳng lẽ có quỷ thật?
Sau khi nghe Dương Khoa Phu nói, ngoài cửa vẫn có tiếng đánh, trong lòng mọi người đều phát sinh cảm giác quỷ dị.
Quỷ, cái chữ này không phải của Trung Quốc sao, ở nước ngoài ma giống với Satan nhưng đặc biệt lại có Bái Satan giáo nhưng không phải ai cũng chào đón quỷ.
Kỳ lạ âm thanh cửa bị xô khiến cho vẻ mặt của bọn hắn trắng bệch đi, bỗng nhiên Dương Khoa Phu định đi ra cửa thì ngã vật ra đất.
Korff vừa mới nói chuyện với Dương Khoa Phu trong cùng một thời gian cũng ngã trên mặt đất.
- Thực…thực sự là có ma?
Sòng bạc to như vậy tràn đầy một cảm giác kinh khủng, đã có người cầm súng trong tay.
Không ai có thể nhìn thấy, trong không khí xuất hiên một tầng sát khí mỏng, không một tiếng động đã ăn mòn thần kinh của những người trong này làm cho bọn họ nhanh chóng trở lên mềm nhũn.
- đoàng!
Một người bên cạnh nã súng, tiếng súng và tiếng kêu đã làm cho bọn họ sụp đổ hoàn toàn trong lúc nhất thời toàn bộ sòng bạc vang nên những tiếng nổ lớn.
Ba phút trôi qua ngắn ngủi, trong tràng không một ai còn đứng, đâu đâu cũng là tiếng rên rỉ nhưng sau một trận âm thanh đó sòng bạc trở lên yên tĩnh.
Thân hình Diệp Thiên từ từ đi ra một góc sáng sủa của sòng bạc, thấy trong sòng bạc không còn một tia sinh mệnh, hắn thản nhiên mở cửa đi ra ngoài.
- Diệp gia, ngài…
Đợi cho Diệp Thiên lên xe, A Hoa định hỏi nhưng lại ngừng, nhìn quần áo của hắn không một nếp nhăn không cần hỏi cũng biết hắn không sao.
Chẳng qua vừa rồi có tiếng súng vang lên khiến cho A Hoa có hơi lo lắng, lần này không đợi Diệp Thiên chỉ đạo anh ta lập tức chạy xe tiếp tục lên đường đến mục tiêu kế tiếp.
Từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm, A Hoa lái xe suốt 5 tiếng đồng hồ cùng với Diệp Thiên đem trọn những người ở Moscow quanh quẩn trong Đại Quyền.
- Diệp gia, ngài ra sân bay?
Chạy theo dấu hiệu trên bản đồ, A Hoa cũng nhẹ nhàng thở phào, bởi vì sau mỗi lần Diệp Thiên xuống xe rồi trở lại đều không hề thấy sự thay đổi trên nét mặt hắn khiến cho A Hoa lạnh cả người.
Theo lộ trình của Diệp Thiên, lúc này là ở sân bay quốc tế Moscow, máy bay của Đường Văn Viễn đang ở đó đợi để đưa hắn sang Seberia.
- Ừ, ra sân bay!
Diệp Thiên gật đầu, trên trán hắn cũng có màu đen kỳ ảo, lòng hắn buồn bực không nói lên lời.
- Sao lại thế này? Sau khi tiến vào nơi cảnh giới này, vạn pháp lại không dính thân, sao lại như thế?
Diệp Thiên cảm nhận được cơ thể không hợp lý, liền tâm niệm nhất động, lấy Tam Thanh Linh ra ngón trỏ tay phải gẩy nhẹ một đạo thực khí đi vào cơ thể.
- Bàng!
Một cổ dao động truyền vào trong đầu Diệp Thiên, cảm giác buồn bực vừa rồi bị át chế, điều này khiến cho sắc mặt hắn trở lên dễ nhìn một chút.
- Đợi sau khi xử lý xong chuyện của Đổng Đại Tráng, cần phải tiền tu một lúc không thể giữ lại tai họa ngầm này được.
Thu Tam Thanh Linh lại, Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, tu vi càng sâu càng không có không khí thở, tu đạo vốn là để làm việc cho thuận lợi, nếu quả thực có thể thuận buồm xuôi gió thì trên đời này ai cũng đi tu đạo.
Ý kiến của Diệp Thiên đúng, trên thân người chết sinh sát khí âm tuy không ảnh hưởng đến hắn nhưng thiên đạo vô tình cũng có tình, một sinh mệnh qua đi vẫn sẽ có một nghiệp chướng vận vào người Diệp Thiên.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho người cổ đại ở ẩn trên các hải đảo, giống như Hán mạt Trương Giác Nguyên, Mạt Bành hòa thượng, tu vi của bọn họ vượt xa Diệp Thiên nhưng cuối cùng cũng chết vô cùng thê thảm.
- A Hoa, được rồi, cậu về đi, xem có cameras theo dõi không sau đó đánh xe về, trên đường về phải cẩn thận một chút!
Thấy biển báo ven đường cách sân bay khoảng 10km nữa, Diệp Thiên liền bảo dừng xe lại, sau khi suy nghĩ một chút hắn nói thêm:
- Sáng mai, tốt nhất là cậu nên về Hồng Kông trước đi, tôi sẽ bảo lão Đường sắp xếp cho cậu.
Tuy rằng người hôm nay chết chủ yếu là của Hắc đạo nhưng trong vòng có một đêm mà hơn 200 người tử vong cái này truyền đi chắc chắn sẽ là một tin man rợn đối với mọi người, chính phủ Nga sẽ truy xét đến cùng.
- Diệp gia, ngài yên tâm đi tôi biết phải làm gì!
Tuy A Hoa có thể đoán được, nhưng cũng không hề biết hôm nay Diệp Thiên lại đem đến cho Moscow một trấn động lớn như vậy?
Trong vòng một đêm, Diệp Thiên đã quét sạch chín địa bàn của Rostock Tahoe Ivanov.
Trong chuyện này ngoài hắc quyền và sòng bạc ra thì còn có ngân hàng tư nhân và kĩ viện, toàn bộ là của cải của Rostock Tahoe Ivanov ở Moscow.
Nơi Diệp Thiên đi qua trừ những người vô tội thì đều là những phần tử phản động, tất cả đều tang mệnh tại chỗ, một tối Diệp Thiên đã giết chết hơn 200 người.
Mà A Hoa cũng không biết vào sáng mai Soviet xuất thân là Tống thống sẽ nổi trận lôi đình, ngay cả hệ thống tình báo của Nga cũng trở nên bận rộn.
Quan hệ của Hồng môn với bọn phản động ở Nga cũng được đưa lên bàn làm việc của Tổng thống một trận phong ba sắp xảy ra.
Tống Hiểu Long không cho là đúng liền bĩu môi, nói:
- Cả thế giới cũng biết, Nam Phi rất rối loạn, chuyện nổ súng giết người, Diệp Thiên vận khởi không tốt bị người ta đấu súng bắn cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Vừa nói, ở Nam Phi không có quản lý về súng ống, dường như ở đây các công ty khai thác kim cương, quặng mỏ đều phải tực mình vũ trang.
Như Tống Hiểu Long vừa nói, vì cướp bóc sẽ tạo thành án đầu súng ở Nam Phi này rất bình thường, mật độ dũng rất cao.
- Chuyện này phải làm, nhất định phải làm cho sạch sẽ, cậu để tôi suy nghĩ kĩ đã.
Mặc dù Miêu Tử Long là người luyện võ nhưng suy nghĩ lại rất cẩn thận, y không tùy tiện đồng ý với Tống Hiểu Long mà phải thầm tính toán thêm.
- Cứ vậy đi, Hiểu Long tôi muốn đi gặp Lôi Hổ ông ta đã tận mắt thấy Diệp Thiên ra tay, có ông ta giúp tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Miêu Tử Long là đồ đệ của Lôi Chấn Nhạc và Lôi Hổ là sư huynh, may là thời gian này Lôi Hổ cũng đang ở Capetown.
Ở cách chỗ khách sạn Diệp Thiên không xa , trong một tiểu khu sa hoa, có một biệt thự của Miêu Tử Long, muốn nói Tống Hiểu Long có thể lung lạc người này bên người, ra tay hào phóng cũng là một trong những nguyên nhân trong đó, biệt thự này giá trị hàng ngàn vạn, hắn nói sẽ tặng cho Miêu Tử Long .
- Miêu sư đệ, có việc đệ còn bận việc của đệ, không cần đi theo ta.
Miêu Tử Long cũng là người luyện võ, ở đâu cũng không phải thực chú ý, nhưng dụng cụ trong phòng luyện công lại là rất hoàn thiện, lúc này Lôi Hổ đang dùng cọc gỗ trong phòng luyện công luyện tập Đường Thủ, cả gian phòng “ Thùng thùng “ rung động, nhìn thấy Miêu Tử Long đi vào, Lôi Hổ lui về sau vài bước, bày ra dáng thu công.
- Lôi sư huynh, huynh nói như vậy có vẻ rất khách khí …
Miêu Tử Long lớn tiếng cười nghênh đón, đưa cho Lôi Hổ một cái khăn mặt sạch sẽ, nói:
- Sư phụ đối đãi đệ ân trọng như núi, huynh đệ chúng ta lại như anh em, anh đến Capetown, làm huynh đệ há có thể không theo!
Miêu Tử Long cùng Lôi Hổ tuổi không cách nhiều, hai người từ nhỏ cùng tập võ, luận công phu, xuất thân từ nơi lạnh khủng khiếp Miêu Tử Long còn tốt hơn so với Lôi Hổ.
Nhưng Lôi Hổ có một người cha tốt, dần dần vượt trội ở Hồng môn, còn Miêu Tử Long chỉ có thể đảm nhiệm một vài phi vụ bảo tiêu trọng yếu ở Hồng môn, nhưng Tống Hiểu Long cùng Lôi gia quan hệ mật thiết, phần lớn đều là do Miêu Tử Long đến liên hệ, hắn và Lôi Hổ quan hệ cũng không tệ lắm.
- Miêu sư đệ quá khách khí, sao vậy, tìm ta có việc?
Nghe được Miêu Tử Long nói vậy, trên mặt Lôi Hổ nở một nụ cười, sau khi bị cha già buộc phải từ Hồng môn về ẩn, Lôi Hổ luôn luôn không hóa giải được tích tụ trong lòng.
Phải biết rằng. Lôi Chấn Nhạc đã hơn tám mươi tuổi, chậu vàng rửa tay về nhà an dưỡng già không có gì.
Nhưng Lôi Hổ mới hơn tuổi, đúng là thời gian sung sức, nhất là từ lúc được người tiền hô hậu ủng đông như trẩy hội đến hiện tại như cây đổ bầy khỉ tan không người tới cửa, loại tâm lý chênh lệch này thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, khiến cho Lôi Hổ căn bản là không thể ở San Francisco lâu, tìm cớ trốn đến Miêu Tử Long nơi này.
Mà Miêu Tử Long đối với Lôi Hổ vẫn cung kính như trước vậy. Cũng làm cho tâm trạng Lôi Hổ khoan khoái rất nhiều, tựu ngay cả Lôi Chấn Nhạc ba phen mấy bận đốc xúc hắn về San Francisco, không cần cùng Tống Hiểu Long thân cận quá. Cũng bị Lôi Hổ coi như gió thoảng bên tai, vào tai trái ngay sau đó liền đi ra ngoài tai phải.
- Lôi sư huynh, thật cũng không phải là chuyện gì lớn!
Miêu Tử Long nhìn một chút sắc mặt Lôi Hổ, chú ý ngữ khí của mình, nói:
- Chính là tiểu đệ gần đây có được một tin tức, cái cậu thanh niên tên Diệp Thiên đó đến đây rồi!
- Diệp Thiên?
Lôi Hổ lập tức trợn tròn ánh mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, quát:
- Hắn đến Capetown để làm chi? Chẳng lẽ lăng nhục Lôi gia chúng ta còn chưa đủ, còn muốn đến đánh ta thành con chó rơi xuống nước sao?
Phàm là người lòng dạ hẹp hòi, đều sẽ tìm vấn đề từ trên thân người khác, Lôi Hổ cũng không thử nghĩ, không phải hắn vội vã thượng vị, cùng Tống Hiểu Long cấu kết cùng một hội đối phó Tống Vi Lan, Diệp Thiên chẳng lẽ lại rỗi rãnh đi tìm hắn gây phiền phức?
Nhưng đối với Lôi Hổ đã muốn chen chân thật sâu mà nói, cha hắn chấp nhận chậu vàng rửa tay, chính mình từ địa vị đầu sỏ Hồng môn mất thế chính là do Diệp Thiên. Trong mỗi ngày khi tập đánh ở cọc gỗ, trước mắt đều nghĩ là Diệp Thiên.
Bây giờ nghe được Miêu Tử Long nhắc tới tin tức của Diệp Thiên, nhất thời lại khơi gợi lên hận thù từ Lôi Hổ, trong mắt không che dấu lộ ra một tia oán độc.
Miêu Tử Long trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lôi Hổ, nhất thời trong lòng mừng thầm, vội vàng tiếp lời nói:
- Lôi sư huynh, Diệp Thiên này thật là đáng giận. Nếu không phải vì hắn, sư phụ ở Hồng môn đang như mặt trời ban trưa, vị trí môn chủ cũng là của sư huynh.
- Đúng vậy, tên tiểu bối khinh người quá đáng, lấy về số tiền đó còn chưa tính, lại còn diệt sạch, Lôi Hổ ta không đội chung trời cùng hắn!
Bị Miêu Tử Long khích như vậy, Lôi Hổ lại càng sôi gan, một chưởng vỗ vào cử tạ bên người, lại có thể khiến quả tạ gấp khúc từ giữa.
- Lôi sư huynh, cơ hội không phải ở trước mắt sao?
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Đệ đã cho người ta đi thăm dò, Diệp Thiên dùng tên giả Triệu Tài Đức, nhập cảnh hôm nay, hiện tại đang ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn, hắn không dám dùng tên khai sinh ở đó, nói vậy tới đây cũng là làm chuyện gì đó không muốn người khác nhận ra, coi như mất tích, người khác cũng không thể nói tới hắn!
Ở nơi pháp chế không kiện toàn, có hai thứ là hữu dụng nhất, thứ nhất là nắm tay, nắm tay người nào lớn, người đó liền có đạo lý, đương nhiên, tới hiện đại, nắm tay đều đổi thành súng ống , tục ngữ nói báng súng sinh ra chính quyền mà.
Mà nói cách khác dĩ nhiên là tiền tài , Miêu Tử Long chỉ mất mấy vạn Đô-la, khiến cho một quan chức xuất nhập cảnh Capetown giúp hắn điều tra danh sách người Hoa nhập cảnh hôm nay, Miêu Tử Long rất nhanh liền thông qua ảnh chụp trên danh sách nhận ra Diệp Thiên.
Nhưng Miêu Tử Long cũng không trực tiếp phái người tới cửa giết người, bởi vì hắn có băn khoăn, năm đó quân giết thuê ở Đài Loan đuổi giết Diệp Thiên, chính là Miêu Tử Long liên hệ giúp ông chủ Tống Hiểu Long.
Nhưng kết quả cuối cùng sự kiện kia, cũng khiến Miêu Tử Long khiếp sợ không thôi, binh đoàn Thiên Long hoành hành Đông Nam Á, lại có thể bị diệt toàn quân, đây chính là một binh đoàn trang bị đến tận răng, cái này cũng thuyết minh, Diệp Thiên có thực lực đối kháng súng ống.
Miêu Tử Long tập võ nhiều năm, hiểu biết hơn xa người thường, những thứ không nói đâu xa, hắn biết với tu vi của sư phụ mình, có thể tay không chạy thoát khỏi loạn súng, Diệp Thiên ở đại hội Hồng môn chiến thắng Lôi Chấn Nhạc, đương nhiên không phải hạng người bình thường.
Cho nên Miêu Tử Long cũng không trực tiếp đồng ý với Tống Hiểu Long, mà là tìm Lôi Hổ, hắn muốn từ trong miệng Lôi Hổ biết được thực lực Diệp Thiên, cũng dễ ứng đối, để tránh tái phạm đánh rắn không chết bị cắn lại.
- À? Tử Long sư đệ, ta ở Capetown không có thế lực gì, tuy rằng ta hận không thể giết chết Diệp Thiên, nhưng ta cũng không đủ lực!
Lôi Hổ ở Hồng môn có thể có thân ở địa vị cao, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc ở bên trong, nhưng hắn cũng không phải cái bao cỏ, sau phẫn nộ lúc ban đầu, lập tức liền phản ứng lại, cảm thấy một mình tiểu sư đệ như hắn muốn lấy mạng Diệp Thiên không dễ.
Tự mình biết lượng sức, Lôi Hổ tuy rằng hận Diệp Thiên, nhưng hắn cũng rõ ràng, bản thân ở trước mặt Diệp Thiên căn bản là không đủ sức, cho dù hắn cầm súng, sợ là chưa có cơ hội bóp cò. Miêu Tử Long muốn mình xuất đầu lộ diện, quả thực chính là người ngốc nói mê.
- Lôi sư huynh, huynh hiểu lầm ý tứ của đệ, huynh cũng biết, Diệp Thiên làm cho kế hoạch của vị thiếu gia đó thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cậu ta càng muốn Diệp Thiên chết hơn so với huynh!
Miêu Tử Long biết lúc này tiếp tục che lấp ý đồ đến đây, nhất định sẽ bị Lôi Hổ hận thù, lập tức hành văn gãy gọn nói:
- Lôi sư huynh, đệ chỉ là muốn biết, Diệp Thiên - người trẻ tuổi kia tu vi như thế nào? Muốn thế nào, mới có thể làm cho hắn chết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta đều không ra tay!
Miêu Tử Long sớm không còn là chàng thanh niên năm đó mang theo dao lưu lạc giang hồ, hắn hiện tại cũng là người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn có gia sản, chiều chuộng thân thể vô cùng, cũng may Nam Phi nơi này tiền làm nguôi sự bất bình, một số lớn đôla ném xuống, sẽ có rất nhiều người giúp hắn.
- Là Tống hiểu Long bảo cậu tới?
Lôi Hổ nhìn Miêu Tử Long, nói thành thật mà nói, sau khi ở Lôi gia xảy ra sự cố, hắn đối với Tống Hiểu Long cũng có chút bất mãn, sự tình đến lúc khốn cùng, tiểu tử này chạy nhanh hơn so với con thỏ, sau khi đến Capetown, hắn luôn luôn ở trong biệt thự của Miêu Tử Long, thoái thác nhiều lần Tống Hiểu Long mời.
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:
- Lôi sư huynh, Hiểu Long cũng là có nỗi khổ, cậu ta bị Tống Vi Lan hủy nhiều chức vụ công ty, chuyện với sư phụ kia, thật sự là không thể làm gì!
- Cậu nói cũng đúng…
Lôi Hổ gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống, chậm rãi nói:
- Diệp Thiên … người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi sâu không lường được, hắn cùng cha ta giao thủ cũng không xuất toàn lực, hơn nữa ta nghe nói, hắn còn biết thuật pháp kỳ môn!
Lôi Hổ tính khí thuộc loại có thù tất báo, tuy rằng Lôi Chấn Nhạc nghiêm lệnh không cho phép hắn tìm Diệp Thiên gây phiền toái, nhưng Lôi Hổ nói lý ra vẫn là góp nhặt rất nhiều tin tức về Diệp Thiên, lúc này vừa nhìn, trong lòng hắn nhất thời nổi trống, coi như Diệp Thiên biểu hiện ra ngoài một chút năng lực, đã xa không phải hắn có thể đối phó .
- Thuật pháp kỳ môn? Lôi sư huynh, huynh còn tin tưởng cái này?
Miêu Tử Long biết Diệp Thiên lợi hại, nhưng nói đến kỳ môn, hắn lại có chút không cho là đúng, những người Hồng môn biết thuật pháp kỳ môn cũng không phải ít, nhưng mười người thì trong đó còn có mười mấy là kẻ lừa đảo, không một người nào có thực học.
Lôi Hổ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Trước tiên không nói chuyện tin hay không, Tử Long sư đệ, tài năng của Diệp Thiên trước hơn mười người đánh thuê bao vây tiễu trừ mà không chết, đã nói lên vấn đề, Capetown tuy rằng rất loạn, nhưng không lẽ cậu cũng dám tìm người cho nổ khách sạn Hi Nhĩ Đốn chứ?
Lôi Hổ rời khỏi giang hồ, con đường tin tức dĩ nhiên là thất thoát rất nhiều, hắn cũng không biết chuyện mấy tháng trước xảy ra ở Nga, nếu không giờ phút này coi như hắn hận Diệp Thiên đến tận xương, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đối phó Diệp Thiên.
- Sư huynh nói cũng phải, ở khách sạn khẳng định không được, nhưng chúng ta có thể đưa hắn đi, tìm một trận loạn súng mấy chục người bắn phá, đệ không tin hắn không chết?
Miêu Tử Long nghĩ một chút, nói tiếp:
- Nhưng theo lời sư huynh kỳ môn thuật pháp có chút phiền phức, nếu hắn thật sự là biết yêu thuật gì đó, chúng ta thật đúng không có biện pháp.
Miêu Tử Long đời này tôn thờ, chính là luôn phải cẩn thận, ngay cả hắn không thể nào tin được lời Lôi Hổ nói cái gì mà thuật pháp kỳ môn, nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, vẫn sẽ lo lắng nhân tố này.
- Diệp Thiên coi như là tu vi cao thâm, cũng đánh không lại viên đạn, Tử Long sư đệ, cậu nói biện pháp khả thi, nhưng thời cơ và địa điểm cần chọn tốt, nhất định phải ở nơi địa hình hẹp, để cho hắn tránh cũng không thể tránh, nếu không cũng rất khó ra tay!
Lôi Hổ muốn Diệp Thiên chết, tuyệt không kém gì Tống Hiểu Long dưới, trầm ngâm một chút nói tiếp:
- Còn về chuyện thuật pháp kỳ môn, ta sẽ nghĩ biện pháp, ta quen một người tinh thông vu thuật ở Âu Châu, có lẽ có thể đối phó được Diệp Thiên...