Ngoài vùng Gall, tháng ba mặt đất vẫn trăng tuyết phủ.
Tuy tổng cộng nhiệt độ trong tháng âm 40 độ nhưng bây giờ đã tăng lên 10 độ, nhưng lúc nhìn từ trên máy bay xuống Diệp Thiên vẫn phải vận động để tránh hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Đây là một sân bay quân dụng nhưng có số lần bay ít, không lớn như trong sân bay chuyên dụng chỉ dừng lại ở máy bay hàng khách tư nhân như Diệp Thiên.
Vừa mới từ máy bay xuống, một chiếc xe nhả khói đen xì bay qua người Diệp Thiên, sau đó Mã Lạp Khải nhảy xuống xe, cười khổ nói:
- Ông chủ, người này chỉ tìm được xe như vậy thôi.
Tục ngữ có câu: đường mà có rắn thì sẽ có chuột, Mã Lạp Khải tới đây từ hai tiếng trước, nên anh ta cũng không rõ ở Moscow đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Có thể dùng được là được, đi thôi!
Diệp Thiên lắc đầu, ngồi bên tay lái phụ nói:
- Chỗ Đổng Đại Tráng bị bỏ tù không thay đổi chứ? Lái xe đến đó luôn đi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Mã Lạp Khải cười khổ:
- Ông chủ, e rằng hôm nay không được, bạn của tôi nói, hơn 1 tiếng trước Đổng Đại Tráng đã bị thay đổi vị trí nghe nói là bị đưa đến trại huấn luyện Seberia.
Ở một số nơi có những đám người sinh tồn dựa vào những tin tức như vậy, lần trước Mã Lạp Khải biết được như Đổng Đại Tráng bị giam giữ cũng là qua nhưng người này.
- Vậy thì đi luôn đến trại Seberis, tôi đang muốn biết một chút!
Mặt Diệp Thiên nói không một chút thay đổi, chỉ cần Đổng Đại Tráng không bị nhốt vào các trại quân doanh thì dù anh ta có bị nhốt ở đâu đối với Diệp Thiên cũng không khác nhau là mấy.
Mã Lạp Khải nói với vẻ xấu hổ, giải thích thêm:
- Seberia ít nhất cũng có hơn 20 trại huấn luyện khác nhau, phân bố không cùng một nơi, cách xa nhau thậm chí đi mất một ngày đường xe.
Bởi vì đặc thù về vị trí cộng với thời tiết rét căm căm, Seberia luôn là nơi vô cùng hoang vắng.
Mấy trăm năm trước, Gall chủ nhân của Seberia ở Đông Nam Bộ tất cả đều thuộc Trung Quốc, chính lúc đó vua lại cho rằng nhưng nơi ấy chỉ là chó ăn đá gà ăn sỏi nên mới cắt nhượng lại cho Nga.
Diệp Thiên nhắm mắt lại lặng lẽ bói một quẻ, quẻ Tượng lại không cho biết Đổng Đại Tráng rốt cuộc là ở chỗ nào, điều này khiến hắn phải nhíu mày, nhìn về phía Mã Lạp Khải nói:
- Khi nào mới tìm được nơi mà Đổng Đại Tráng bị giấu?
Mã Lạp Khải suy nghĩ một lúc nói:
- Nhanh nhất cũng phải 2 ngày. Ông chủ cũng biết đấy, nơi này rất ít người, thu tập tin tình báo cũng rất phiền phức.
- Hai ngày hả? Tôi e là không được.
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cậu có biết Ga- lông Bội Trấn không? Cách đây có xa lắm không?
- Biết, mất koảng 3 tiếng xe chạy.
Đổng Đại Tráng nhìn Diệp Thiên với vẻ kì lạ hỏi:
- Ông chủ, Đổng Đại Tráng không thể bị dấu ở đó được.
Mã Lạp Khải không biết sao Diệp Thiên lại biết cái tên đó nhưng anh ta biết, nơi đó là hộ Gall cuộc sống của nhân dân ở đó nhiều thế hệ đều là ngư dân.
Nhưng người ngư dân đó cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa ngoài việc buôn bán cá ra bọn họ rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Từng là một tỉnh có chủ ý phát triển di lịch, muốn nơi đó thành một nơi giữ chân khách du lịch nhưng chỉ là một trấn buôn bán nhỏ nên chủ ý đó cũng không thực hiện được.
Nói là bọn kia khống chể Đổng Đại Tráng đem anh ta giam giữ ở nơi này là không thể tin được, cái trấn nhỏ kia quân đội, vũ trang được trang bị đầy đủ không dễ trêu chọc vào đâu.
- Tôi biết Đổng Đại Tráng không ở đây nhưng tôi muốn đi Ga- lông xem có quan hệ gì không?
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Mã Lạp Khải rồi thản nhiên nói:
- Lái xe đi!
- Vâng, thưa ông chủ!
Mã Lạp Khải cũng là một người thân kinh bách chiến, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên đều toát ra hàn ý, cũng không dám nói thêm cái gì nữa mà ra sức nhấn chân ga, chạy xe như điên ra khỏi sân bay.
Đường từ sân bay đến Ga- lông cũng không xấu lắm chỉ là qua hoang vắng mà thôi. Nhiệt độ quanh năm dưới 0 độ khiến cho nơi này chỉ có những động vật cực nhỏ mới có thể sinh tồn được.
Bên đường tuyết đọng vẫn chưa ta hết. Nhìn thấy rất ít những cây cối cao lớn, trước mắt chỉ toàn là những khối đất băng cứng Diệp Thiên mới hiểu được tại sao Trần Hỉ Toàn lại cần một số tiền khổng lồ đến như vậy.
Muốn khai thác khoáng sản ở một nơi như thế này thì vô cùng hao tốn nhân lực và tiền của, thậm chí vượt qua mức thường mấy chục lần, đương nhiên khai thác ở dưới tầng đất cứng chứa nhiều của cải nhưng cũng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.
Diệp Thiên đi suốt đêm đến Seberia, sau khi xuống máy bay đã là 2 giờ sáng, chờ cho ô tô đến Ga- lông thì chân trời cũng hừng đông báo hiệu buổi bình minh mới.
Thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, tiếng động cơ ô tô đã phá hủy hoàn toàn sự yên tĩnh đó, chỉ còn âm thanh của tiếng sói tru lẫn trong màn tuyết rơi.
- Đi vào trong, rẽ phải, được rồi dừng ở đây!
Theo sự chỉ đạo của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải đã dừng ở trước cửa một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, có thể nhìn thấy được ngôi nhà này vừa mới được quét vôi không lâu so với các ngôi nhà khác có vẻ không giống.
Đúng lúc tiếng ô tô phanh thì cũng có người từ trong nhà bước ra, một người khôi ngô đứng giữa cửa vì bị che nên nhìn cũng không rõ lắm.
- Ông bạn, làm phiền ông rồi!
Nhìn thấy người này đứng ở cửa, Diệp Thiên tươi cười, hắn đến Seberia cũng chỉ có thể nghĩ đến là tìm Andre Abramovich giúp đỡ.
- Diệp, anh bạn của tôi, chào đón cậu!
Không ngờ người từ trên xe bước xuống lại là Diệp Thiên, Andre Abramovich mừng rỡ chạy lên ôm Diệp Thiên như một con gấu.
- Ông chủ, không ngờ là ông còn có bạn ở đây?
Sau khi Mã Lạp Khải đỗ xe vừa lúc cũng nhìn thấy Diệp Thiên và Andre Abramovich ôm nhau, chứ người ở Ga- lông không dễ gì mà tiếp xúc với người lạ thân thiết như vậy.
- Diệp Thiên, anh ta là ai vậy?
Sau khi nhìn thấy Mã Lạp Khải, Andre Abramovich liền cảnh giác, ông ta cảm nhận được có người đến, trên người đàn ông này còn có cả mùi của thuốc súng nữa.
- Mã Lạp Khải, người Mĩ, lính đánh thuê quốc tế bây giờ là nhân viên tạm thời của tôi!
Diệp Thiên giới thiệu ngắn gọn Mã Lạp Khải, rồi vỗ vai Andre Abramovich nói:
- Sao, không mời tôi vào phòng một chút ư?
- Đương nhiên là không phải, Diệp cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất đấy!
Andre Abramovich vội vàng tránh người ra, nói:
- Chỗ này của tôi có Vodka chính hiệu, còn có cá tươi sống, mới đánh từ hố Gall lên đấy!
Giữ phòng khác là cái lò sưởi củi đốt vàng đượm, gian phòng ở đây đều có lõ thông để lấy nhiệt từ lò sưởi nhưng thực ra cũng giống với lò sưởi vùng Đông Bắc.
Sau khi đi vào trong, Diệp Thiên liền cảm thấy lo lắng, thấy Andre Abramovich đúng là đến tủ rượu lấy ra 2 chai Vodka, cười nói, ai mà sáng sớm ra đã uống rượu?
- Anh yêu, là ai đến đấy?
Đúng lúc Andre Abramovich bận làm cá sống thì có một đàn bà đi từ trên tầng 2 xuống.
- Dana, là người bạn đến từ Trung Quốc đây.
Sau khi nghe thấy người đàn bà kia nói, Andre Abramovich cười khổ, khó mà ôn tồn được, đứng lên nói:
- Anh ta tên là Diệp Thiên, là người bạn tốt nhất của tôi, Diệp Thiên cô ấy là Dana, là vợ của tôi!
- ồ, thật là có lỗi, tôi đến vội nên chưa kịp chuẩn bị quà gì cả!
Diệp Thiên có vẻ ngượng ngùng, hắn biết đến nhà người nước ngoài ít nhiều cũng phải có chút quà nhưng lúc này trên người hắn ngoài Tam Thanh Linh ra thì chỉ là châm may.
- Không sao, các cậu ngồi đi, tôi đi lấy salad!
Dana cười, bắt chuyện với Diệp Thiên và Mã Lạp Khải, rồi vào bếp làm việc, lúc này ở thị trấn nhỏ đang là lúc sáng sớm, đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ồn ào ở bên ngoài rồi.
- Dana xinh đẹp, ông bạn đúng là có phúc đấy nha.
Chờ cho Dana đi khỏi Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên nói với Andre Abramovich, tuy cô bé này lớn lên trong hoàn cảnh rất bình thường như tướng mạo xinh xắn, đúng là một người vợ lý tưởng.
- Dana là tiến sĩ kinh tế, cô ấy có thể theo tôi sống ở đây, thực sự là thiệt thòi.
Nói đến vợ, Andre Abramovich nói có vẻ dị dàng, ông ta là người cứng rắn vậy mà có thể quy ẩn điền viên chủ yếu vẫn là nhờ công lao của cô gái này.
- Sao ông lại đến đây? Cuộc sống ở thành phố không phải hơn sao?
Diệp Thiên thấy lạ hỏi Andre Abramovich, theo như Đổng Thăng Hải nói thì ở Nữ Vương Hào có giữ lại cho ông ta một ít tiền cũng đủ cho ông ta một cuộc sống tốt.
- Nơi này là nơi tôi sinh ra, tôi muốn ở đây an dưỡng lúc tuổi già, hằng ngày đi đánh cá còn Dana có thể theo dõi cổ phiếu qua máy tính, cuộc sống như vậy là ổn rồi!
Andre Abramovich nghe thấy vậy liền cười, có thể thấy ông ta rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại hơn nữa vợ ông ta còn đang mang thai được 5 tháng, không lâu nữa ông ta sẽ được làm cha.
- Đúng rồi, Diệp lần này cậu đến đây là có việc gì vậy?
Trước kia giữ vị trí huấn luyện trong bộ đội đặc chủng Soviet Andre Abramovich cũng không phải là người không rành về thế sự, sau khi hàn huyên mấy câu ông ta mới hỏi ý đồ của Diệp Thiên đến đây là gì.
- Không có gì, tôi chỉ là đến thăm ông thôi mà!
Diệp Thiên lắc đầu. Sau khi gặp được Dana lập tức hắn lại không muốn Andre Abramovich bị cuốn vào vòng xoáy này, ông ta có quyền tiếp tục cuộc sống bình yên này.
- Diệp Thiên, cậu đừng dối tôi, tôi biết Đổng đã xảy ra chuyện thậm chí còn là chuyện phiền toái nữa cơ!
Andre Abramovich không cười nữa mà nói tiếp:
- Nếu như Đổng đến tìm tôi, tôi sẽ không đi, nhưng cậu thì không giống như vậy, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ có cậu!
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, Miêu Tử Long có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi:
- Cao nhân Tinh thông vu thuật? Lôi sư huynh, tin được không?
Từ khi khoa học hiện đại hưng thịnh, ngoài một số chuyện cực kỳ đặc biệt, mọi người đều có thể dùng ngành nghiên cứu để giải thích toàn bộ hiện tượng tự nhiên, không hề còn giống như hơn một trăm năm trước, luôn sử dụng các loại chuyện thần thoại đến thuyết minh một vài hiện tượng không thể giải thích.
Cho nên bất kể là kỳ môn quốc nội, hay là ma pháp cùng với Hắc thuật Vu thuật nước ngoài mấy thế kỷ trước thịnh hành, đều trở nên suy thoái, mà những người chân chính có bản lĩnh, phần lớn cũng ẩn nấp ở dân gian, yên lặng truyền thừa xuống, rất ít người để thế nhân biết.
Miêu Tử Long tuy rằng cũng là người từng trải, nhưng hắn không cách nào tiếp xúc được cái mặt thần bí kia, căn bản sẽ không có cơ hội hiểu kỳ môn Trung Quốc hoặc là vu thuật nước ngoài, đối với lời nói của Lôi Hổ hơi có chút không cho là đúng.
- Miêu sư đệ, chuyện ta tận mắt nhìn thấy, há có thể là giả ?
Lôi Hổ biến sắc, mở miệng nói:
- Diệp Thiên người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi bí hiểm, lại tinh thông thuật pháp kỳ môn, nếu cậu kiên trì dùng biện pháp bình thường đối phó hắn, sư huynh sẽ không theo!
Tuy rằng hận Diệp Thiên tận xương, nhưng Lôi Hổ vẫn tự mình hiểu mình, bởi vì Diệp Thiên ở Hồng môn địa vị cao, một khi hắn cần ra tay, nhất định phải đưa Diệp Thiên vào chỗ chết, nếu không hắn cũng không thể thừa nhận hậu quả nghiêm trọng đó.
- Lời của Lôi sư huynh, tiểu đệ há có thể không tin, không biết huynh nói vị cao nhân kia ở nơi nào ?
Miêu Tử Long lòng dạ thâm hiểm, cũng không vì lời nói của Lôi Hổ mà tức giận, ngược lại cười ra mặt nói:
- Lôi sư huynh, Diệp Thiên không biết sẽ dừng lại ở Capetown bao lâu, vạn nhất nếu là hắn rời đi, vậy chúng ta lại không công đánh mất cơ hội lần này rồi.
Tống Hiểu Long mất thế ở trước mặt Tống Vi Lan, khiến cho Miêu Tử Long cũng bị liên luỵ. Chỉ có thể cùng Tống Hiểu Long ở lại Capetown. Cho nên hắn đối với Diệp Thiên cũng là không vào mắt, tuy rằng hiện tại muốn nhờ Lôi Hổ giúp, nhưng nếu Lôi Hổ khăng khăng không phối hợp, Miêu Tử Long cũng sẽ hạ quyết tâm đi đối phó Diệp Thiên.
Lôi Hổ khoát tay áo, nói:
- Bây giờ người đó đang ở Ai Cập, cách Capetown mấy giờ bay. Bây giờ ta liền liên hệ, buổi tối hẳn là có thể tới!
Diệp Thiên năm đó ở Hồng môn biểu hiện ra sức chiến đấu, cùng với hiểu biết của Lôi Hổ sau này, khiến cho hắn mấy năm nay luôn phải nghĩ cách đối phó Diệp Thiên, gặp người này cũng là vô tình, nhưng Lôi Hổ cũng rất để tâm người này.
- Vậy thật tốt, phiền Lôi sư huynh rồi, có Lôi sư huynh ra tay mời vị cao nhân này, kiếp nạn tiểu tử Diệp Thiên đó không thể tránh khỏi!
Năm đó binh đoàn Thiên Long bị giết khiến Miêu Tử Long lòng còn sợ hãi, tuy rằng hắn không tin cái gì gọi là vu thuật ma pháp, nhưng hắn vốn cẩn thận. Nếu Lôi Hổ nói. Hắn cũng tin là có .
Sau khi trở lại phòng gọi điện thoại, Lôi Hổ rạng rỡ đi ra. Nói:
- Được, buổi tối cô ấy có thể lại đây, Miêu sư đệ, lúc đó chúng ta cùng đi sân bay đón người.
Miêu Tử Long nghe vậy cười nói:
- Không thành vấn đề, Lôi sư huynh yên tâm, người huynh mời đến, sư đệ đương nhiên không dám coi thường, đúng rồi, tiểu đệ có chút vấn đề về võ công còn muốn thỉnh giáo sư huynh...
Thái độ Miêu Tử Long làm cho Lôi Hổ rất hài lòng, từ sau khi phụ thân ẩn lui về ở Hồng môn, đã lâu không có người cung kính với hắn như thế , lập tức cũng lộ khuôn mặt tươi cười, cùng Miêu Tử Long thảo luận một vài vấn đề quyền pháp.
Buổi tối tới bảy giờ, Lôi Hổ cùng Miêu Tử Long hai người, đi một chiếc Mercedes-Benz màu đen chống đạn, đi tới sân bay quốc tế Capetown.
Ở trong lối ra hành khách từ Ai Cập bay tới Capetown, Lôi Hổ đứng ở lối ra, bỗng nhiên đi vài bước về phía trước, đi vào trước mặt một người, mở miệng nói:
- Dmitry Anna, thật vui khi được gặp cô, đa tạ cô trợ giúp tôi!
- Lôi tiên sinh, xin gọi tôi là Giang Sơn, tôi thấy ở một quyển sách có một câu nói như vậy: mỹ nhân Như Ngọc, giang sơn như vẽ, chẳng lẽ tôi không phải mỹ nhân sao?
Lôi Hổ trước mặt người này nói xong một tràng tiếng Trung Quốc lưu loát, nhưng đứng ở phía sau Lôi Hổ, Miêu Tử Long cũng giống vừa mới một bước dẫm vào bãi chó, sắc mặt dị thường khó coi, đưa tay ở phía sau kéo Lôi Hổ, giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Lôi sư huynh, ngài... Ngài nói là... Đại sư... Chẳng lẽ chính là cô ấy?
Tiếng nói của Miêu Tử Long tuy rằng không lớn, nhưng đủ để khiến người nọ nghe được, điều này làm cho Lôi Hổ cảm giác thực là không còn mặt mũi, sắc mặt nhất thời trùng xuống, nói:
- Miêu sư đệ, tục ngữ nói Người không thể xét nhìn qua tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu, Dmitry Anna tuy rằng không xưng là đại sư, nhưng sư phụ của bà ấy nghiên cứu thiên nhân, bà ấy cũng nhận được vài phần chân truyền.
- Còn có sư phụ? Vậy tiểu đệ mạo muội .
Nghe được Lôi Hổ nói vậy, sắc mặt Miêu Tử Long lúc này mới dễ nhìn một ít, ánh mắt nhìn về phía người kia cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Miêu Tử Long, thật sự là người này quá mức làm cho người ta kinh ngạc, bởi vì đứng ở trước mặt Lôi Hổ là một phụ nữ.
Nếu riêng là phụ nữ, Miêu Tử Long sẽ không thất thố như thế, phải biết rằng, trong chốn giang hồ khó chơi nhất là ba loại người, ngoài lão nhân cùng với nhi đồng, còn lại chính là phụ nữ.
Mấu chốt là người phụ nữ này quá trẻ tuổi, bởi vì có một gương mặt người Hoa, trên đầu hai búi tóc cùng khuôn mặt thanh thuần trắng nõn, cho thấy tuổi của cô tuyệt đối sẽ không vượt qua tuổi mười sáu, đứng chung một chỗ cùng Lôi Hổ, giống như là con gái của hắn, ở trong mắt Miêu Tử Long, tự nhiên cảm giác thật vớ vẩn .
- Người Gypsy chúng tôi chắc chắn sẽ không để ý ánh mắt của người khác, nhưng Lôi tiên sinh, nếu mời tôi tới trợ giúp hắn, vậy thì thôi đi.
Cái cô bé kia tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, thân cao chưa tới một mét sáu, nhưng nói chuyện cũng rất ra vẻ, hơn nữa trực tiếp biểu đạt ra bất mãn đối với Miêu Tử Long.
- Người Gypsy? Cô... cô không phải người Trung Quốc sao?
Miêu Tử Long nghe vậy lại lặng đi một chút, tiểu cô nương này rõ ràng mang một bộ mặt của người Trung Quốc, làm thế nào tự xưng người Gypsy?
Đối với người Gypsy, sống ở hải ngoại Miêu Tử Long cũng không xa lạ gì, đây là một tộc người lưu lạc, năm thế kỷ phía trước, bọn họ từ bắc Ấn Độ di đân, liền trở thành không có chỗ ở cố định, dựa vào nghề làm xiếc hoặc xem bói cho người ta mà duy trì sinh nhai, luôn luôn lưu động ở các quốc gia Âu Châu.
Bởi vì bọn họ là lưu động, hơn nữa có truyền thống độc đáo là không kết hôn cùng người khác họ, cho nên rất khó dung nhập vào xã hội, thường thường không được mọi người hoan nghênh, đại đa số người Gypsy sinh sống đều khó khăn.
Dù người dân Gypsy không ít, nhưng bọn hắn ở lại khá phân tán, giống như người Do Thái trong lịch sử, bọn họ chịu rất nhiều cực khổ.
Đại chiến thế giới lần hai thì Hitler đem vạn người Gypsy vào trại tập trung và sát hại, đến năm liên hiệp quốc mới chính thức thừa nhận người Gypsy là một tộc người, thế nhưng khi chiến tranh lạnh chấm dứt, người Gypsy trung Âu cùng Đông Âu lại chịu sự tẩy chay nghiêm trọng, thân phận của bọn họ không được thừa nhận, sinh tồn đã bị uy hiếp.
Cho nên tuy người Trung Quốc ở nước ngoài địa vị cũng không cao lắm, nhưng đối với người Gypsy, vẫn có thể bảo trì cảm giác ưu việt nhất định, cho nên ánh mắt Miêu Tử Long nhìn về phía tiểu cô nương kia, lại trở nên có chút quái dị, trong mắt hắn, người Gypsy cùng với thầy tướng số xem bói đầu đường ở quốc nội giống nhau, đều là những người giả danh lừa bịp.
- Tôi là người nơi nào, cùng anh có quan hệ gì?
Tiểu cô nương bĩu môi, cho tới giờ khắc này, cô mới lộ ra vẻ mặt xấp xỉ tuổi tác.
- Có phải bởi vì tuổi của tôi ít mà anh dám khinh thường tôi hay không?
Tiểu cô nương bỗng nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Miêu Tử Long nói:
- Anh đang làm một số chuyện không tốt, hơn nữa đã bắt đầu trù hoạch thực hiện, anh không cần nhìn Lôi tiên sinh, ông ta cũng chưa nói cho tôi biết điều này, đây... là năng lực của tôi!
Trong lời nói của Tiểu cô nương khiến trên mặt Miêu Tử Long vốn còn một tia khinh thường đột ngột thay đổi, buột miệng nói ra nói :
- Năng lực của cô? Cô có thể biết tôi đang suy nghĩ gì?
Tuy rằng đứng ở đám người trong phi trường, nhưng Miêu Tử Long chợt cảm giác một trận gió nhẹ nhưng lạnh, thấy lạnh cả người từ trong lòng trào ra, nhiệt độ bên người tựa hồ cũng giảm xuống vài độ, tiểu cô nương trước mắt tươi cười, giống như trở nên có chút thần bí.
- Đúng vậy, đây là thuật đọc tâm, các ngươi biết dùng những con số gia tăng ở trong tinh cầu thủy tinh cho thấy đồ án là thuật đọc tâm, nhưng là cấp thấp nhất mà thôi, đó chẳng qua là một trò chơi!
Trên mặt Tiểu cô nương lộ ra một nụ cười tự tin, nói tiếp:
- Tôi sẽ tha thứ cho anh vô lễ, trên đời này người ngu thật sự là rất nhiều, anh có thể nhận biết thiếu sót của mình, còn chưa tính là người bất trị.
Khuôn mặt mười lăm mười sáu tuổi non nớt trước mặt, đối mặt Miêu Tử Long vẻ mặt già trước tuổi, tiểu cô nương chậm rãi mà nói, lại như là đang giáo huấn vãn bối, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị.
Nhưng là đương sự, trên mặt Miêu Tử Long, ngoài khiếp sợ, không dám có bất kỳ ngôn ngữ phản bác, bởi vì vừa rồi theo như lời nói của tiểu cô nương, là những câu trong lòng hắn suy nghĩ, cũng như đem phơi bày nội tâm của mình cho đối phương.
- Thật là đáng sợ, trên thế giới lại có những người như vậy?
Sự thật thắng cho hùng biện, tiểu cô nương này ngắn ngủn một phút, liền phá vỡ nhận thức của Miêu Tử Long, khi hắn nhìn tiểu cô nương kia, vẻ kính sợ nhất thời hiện ra trong mắt của hắn.
- Tôi không có gì đáng sợ, bất kỳ một người trưởng thành nào thân thể cường tráng, đều có thể giết chết tôi!
Tiểu cô nương vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Nhưng người dự định giết chết tôi, đều lọt vào vận rủi, tôi nghĩ... anh sẽ không làm chuyện như vậy nhỉ?
- Sẽ không, đương nhiên sẽ không, Dmitry Anna... Không, Giang Sơn, hoan nghênh cô tới Capetown, xe đã đợi ở bên ngoài .
Nghe được lời nói của tiểu cô nương, Miêu Tử Long cúi đầu, hắn không muốn để cho cô gái cùng Lôi Hổ nhìn thấy trên mặt chính mình lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Phải biết rằng, ngay lúc vừa rồi, trong lòng hắn đúng là toát ra một ý niệm tiêu diệt cô gái, lại không nghĩ rằng lập tức đã bị đối phương nhìn ra!