- Diệp Thiên, lên xe, mình chở đi...
Diệp Thiên đem đồ vật vào phòng ký túc xá không có một bóng người, không biết từ đâu, Trịnh Thư Lượng đi đến với một chiếc xe đạp, đang bấm còi trước cửa ký túc xá.
- Ồ, cám ơn học trưởng...
Diệp Thiên cũng không còn khách khí, liền nhảy lên chỗ ngồi phía sau.
- Diệp Thiên, chắc là mình lớn hơn so với cậu vài tuổi, đừng gọi cái gì mà học trưởng, sau này gọi là anh Trịnh đi, ở trong trường đại học không có xe đạp thật là bất tiện, lúc nào mình dẫn cậu đi mua cái xe cũ...
Vì ở còn học tại trường trong hai năm, Trịnh Thư Lượng cảm giác rất cần giữ quan hệ tốt cùng Diệp Thiên, nếu không quen biết Diệp Thiên, mỹ nữ khoa báo chí có bao giờ thèm để ý mình đâu? Càng không nói chuyện cùng nhau ăn cơm . Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Được, vậy… cám ơn anh Trịnh, lúc nào em cũng đi mua một chiếc...
Diệp Thiên gật gật đầu, hắn cũng đã phát hiện, ở trường Thanh Hoa nếu không có cái xe đạp, ngay cả muốn lên giảng đường cũng không được, nói một cách khác, tiết đầu tiên là học ở giảng đường trường Thanh Hoa, tiết thứ hai phải đi tòa nhà chính, nói khoa trương một chút, nếu có chạy, khi tới nơi phỏng chừng cũng đã hết tiết.
- Vu Thanh Nhã, để hai người đẹp chúng ta chờ ở chỗ này, bọn họ hơi quá đáng nhỉ?
Ở bên cạnh cổng trường Thanh Hoa, Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung đều đang dựng xe đạp chờ ở đây, lúc đầu còn được, nhưng bị các nam sinh lui tới dòm ngó nhiều, Vệ Dung Dung cũng có chút mất kiên nhẫn .
- Đúng rồi, Vu Thanh Nhã, cậu nói chuyện rất vui vẻ, nói xem các cậu tại sao quen biết vậy?
Vệ Dung Dung bỗng nhiên chuyển đề tài, nhắc tới Diệp Thiên, chuyện xảy ra sáng hôm nay, cũng khiến cô cười bể cái bụng, cô chưa từng thấy qua nam sinh nào quậy như vậy.
Nghe thấy Vệ Dung Dung nói vậy, Vu Thanh Nhã hơi căng thẳng, vội vàng nói:
- Chuyện gì đâu, mình và cậu ấy là bạn cùng lớp thuở nhỏ, cậu đừng nói lung tung, Diệp Thiên... Diệp Thiên rất lợi hại...
Nghĩ đến bộ dạng Diệp Thiên mặc áo choàng của đạo sĩ, Vu Thanh Nhã không nhịn được bật, cười lên, cô không biết đã nhiều năm như vậy, Diệp Thiên có còn cái tính động một chút là xem tướng cho mọi người hay không.
- Ai da, Thanh Nhã, sao cười bí ẩn thế kia? Cảm thấy các cậu giống như là thanh mai trúc mã vậy, nói cho mình nghe một chút đi, các cậu đã hôn chưa?
Tính khí có chút hướng nội như Vu Thanh Nhã có chút bất đồng với tính cách của Vệ Dung Dung, Vệ Dung Dung là người Bắc Kinh gốc, hơn nữa được người trong nhà cưng chiều, tính tình rất bốc đồng, cái gì cũng dám nói.
- Nha đầu chết tiệt kia, nói gì vậy, mình bóp nát cái miệng của cậu ...
Vu Thanh Nhã rốt cục chịu không nổi lời nói ác độc của Vệ Dung Dung, hai cô gái đánh nhau náo loạn lên ở cổng trường học, ai ngờ lại làm cho rất nhiều nam sinh đi qua bị hút hồn.
- Diệp Thiên, cậu đã đến rồi à, mình giới thiệu cho cậu, đây là bạn cùng lớp với mình – Vệ Dung Dung, cũng là chị em tốt của mình, Dung Dung, cậu ấy là Diệp Thiên, đây là Trịnh học trưởng...
Khi còn đang đánh nhau, Vu Thanh Nhã thấy Diệp Thiên đã đứng ở bên cạnh, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, kéo Vệ Dung Dung giới thiệu cho Diệp Thiên và Trịnh Thư Lượng.
- À, nhìn cũng rất ưa nhìn!
Vệ Dung Dung đánh giá Diệp Thiên từ trên xuống dưới một hồi, lại đột nhiên nói:
- Diệp Thiên, thành thật khai báo, làm thế nào lừa được Vu Thanh Nhã của chúng tôi? Mình nói cậu biết, nhiều nam sinh theo đuổi như vậy mà cậu ấy còn không để ý đâu...
- Chị Vệ, chị nói cái gì vậy? Tôi và Vu Thanh Nhã chỉ là bạn cũ? Cái gì mà lừa chứ?
Vẻ mặt Diệp Thiên tỏ ra khó xử, nhìn vẻ ngoài cũng cảm thấy trong lòng Vệ Dung Dung đều có chút bồn chồn, tự hỏi:
- Chẳng lẽ bọn họ thực sự chỉ là bạn cũ sao?
- Tốt lắm, mình cũng đói bụng rồi, nhanh đi ăn cơm đi...
Ở bên cạnh, Vu Thanh Nhã đứng ra dàn xếp, cô rất hiểu Diệp Thiên, vẫn còn tính quậy phá như tám năm trước, biết được nếu Diệp Thiên muốn trêu ghẹo, mười Vệ Dung Dung cũng không phải đối thủ.
Trường đại học Thanh Hoa những năm chín mươi lăm, tổng cộng có hơn năm vạn sinh viên, một con số tương đương một doanh nghiệp cỡ lớn, tuy rằng khả năng tiêu sài của sinh viên không cao, nhưng vẫn nuôi sống không ít cơ nghiệp, ở quán cóc khắp chung quanh trường tràn đầy quán ăn lớn nhỏ.
- Chúng ta đi vào phòng riêng ăn đi, mình có quen ông chủ quán cơm này...
Trịnh Thư Lượng đãn mọi người đến một quán lẩu Tứ Xuyên, bởi vì gần đây mới khai giảng, có không ít phụ huynh đều cùng đi với con, quan ăn làm ăn rất tốt, trong đại sảnh đã ngồi đầy người.
Trịnh Thư Lượng không khoác lác, sau khi tìm được ông chủ, rất nhanh có được một gian phòng nhỏ trên lầu hai, điều này khiến cho Diệp Thiên thấy thoải mái, lúc này hắn đang cảm giác có chút đói bụng, vạn nhất ở đây ăn quá nhiều, lại sẽ bị người ta vây xem.
- Hai người đẹp, mời gọi món ăn đi...
Trịnh Thư Lượng đưa thực đơn cho Vệ Dung Dung, vừa rồi cùng nhau đi tới, hắn phát hiện từ sau lúc làm quen, hai cô gái xinh xắn này cũng không phải rất khó gần, chỉ là trước kia không thể tiếp cận mà thôi.
- Hôm nay là bữa cơm tiếp đón bạn Diệp Thiên từ phương xa đến, hãy để cho cậu ấy gọi món đi.
Vệ Dung Dung đem thực đơn đưa cho Diệp Thiên.
- Được!
Diệp Thiên cũng không tỏ ra khách khí, cầm thực đơn gọi món lẩu chim uyên ương, sau đó khép thực đơn lại nói với người phục vụ:
- Thêm 10 đĩa thịt dê và 10 đĩa thịt bò nhé!
- Trời ạ? Diệp Thiên, cậu ... buổi sáng cậu nói đều là sự thật? Thật sự hai ngày nay cậu chưa ăn cơm sao?
Vốn đang xì xào bàn tán cùng Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung nghe được Diệp Thiên gọi món như vậy, nhảy dựng lên như là dẫm vào đuôi mèo, 10 đĩa thịt dê và 10 đĩa thịt bò, bao nhiêu người mới có thể ăn hết chỗ này?
Phải biết rằng, ở chung quanh trường Thanh Hoa, các quán ăn đều là phục vụ cho sinh viên, lượng đồ ăn vẫn rất đủ, một đĩa thịt dê, đĩa thịt bò chính là 0.5kg, một mình Diệp Thiên muốn hai mươi đĩa, có thể lên đến 10kg thịt, đừng nói Vệ Dung Dung, chính là Vu Thanh Nhã và cả Trịnh Thư Lượng cũng giật nảy mình.
Đương nhiên, Trịnh Thư Lượng quan tâm hơn cả vẫn là giá cả những món ăn này.
0.5 kg thịt dê, bò chính là 7 đồng tiền, hai mươi đĩa là 140 đồng tiền, hơn nữa còn có đồ ăn khác, chỉ sợ một bữa cơm hôm nay ít nhất cũng hơn 200 đồng tiền, Trịnh học trưởng đang tính toán tiền trong túi có đủ hay không đây.
- Ngày hôm qua ăn không nhiều lắm, hơn nữa buổi sáng không ăn cái gì, có chút đói bụng, ôi, hôm nay phiền anh Trịnh, bữa cơm này mình mời mọi người!
Diệp Thiên là người nhãn lực như thế nào? Nhìn đáng vẻ mấy người trên bàn, nhất thời đọc được tâm lý của bọn họ, hắn có thể nhìn ra được, gia cảnh Trịnh Thư Lượng cũng rất bình thường, để cho người khác mời cơm không khỏi rất khó khăn.
Diệp Thiên cũng không sợ Trịnh Thư Lượng biết hắn có thể ăn nhiều, còn Vệ Dung Dung, dù sao cô và Vu Thanh Nhã quan hệ tốt, sau này cùng nhau ăn cơm không ít lần, không cần phải giả bộ nhã nhặn ở trước mặt các cô để chính mình đói bụng.
- Sao thế được, Diệp Thiên, hôm nay mình trả tiền, không cần giành...
Có câu nói của đi thay người, hơn nữa lời này của Diệp Thiên lại nghe rất thoải mái, Trịnh học trưởng đương nhiên cần thể hiện một chút .
- Anh Trịnh, cho tiểu đệ một cơ hội thể hiện đi, lần sau, lần sau anh mời nhé ...
Lời nói của Diệp Thiên khiến mấy người trên bàn đều nở nụ cười, Trịnh Thư Lượng cũng không còn kiên trì, nhưng trong đầu đang suy nghĩ, kề bên đây còn có quán ăn nào rẻ hơn chút nữa hay không?
So sánh với việc ăn uống ngày hôm qua ở trên xe lửa, hôm nay Diệp Thiên ăn nhã nhặn hơn, nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu, dù sao hai mươi đĩa thịt dê, thịt bò kia, ít nhất có hơn phân nửa đã vào bụng của hắn.
Tuy rằng thịt dê bò để đông lạnh sẽ thấm nước, nhưng bữa cơm này Diệp Thiên ăn ít nhất cũng phải 4-5 cân thịt, hơn nữa đồ ăn khác và bốn cái bánh mỳ, cũng làm mấy người khác trợn mắt há hốc mồm.