Ở cách chỗ khách sạn Diệp Thiên không xa, trong một tiểu khu sa hoa, có một biệt thự của Miêu Tử Long, muốn nói Tống Hiểu Long có thể lung lạc người này bên người, ra tay hào phóng cũng là một trong những nguyên nhân trong đó, biệt thự này giá trị hàng ngàn vạn, hắn nói sẽ tặng cho Miêu Tử Long.
- Miêu sư đệ, có việc đệ còn bận việc của đệ, không cần đi theo ta.
Miêu Tử Long cũng là người luyện võ, ở đâu cũng không phải thực chú ý, nhưng dụng cụ trong phòng luyện công lại là rất hoàn thiện, lúc này Lôi Hổ đang dùng cọc gỗ trong phòng luyện công luyện tập Đường Thủ, cả gian phòng " Thùng thùng " rung động, nhìn thấy Miêu Tử Long đi vào, Lôi Hổ lui về sau vài bước, bày ra dáng thu công.
- Lôi sư huynh, huynh nói như vậy có vẻ rất khách khí…
Miêu Tử Long lớn tiếng cười nghênh đón, đưa cho Lôi Hổ một cái khăn mặt sạch sẽ, nói:
- Sư phụ đối đãi đệ ân trọng như núi, huynh đệ chúng ta lại như anh em, anh đến Capetown, làm huynh đệ há có thể không theo!
Miêu Tử Long cùng Lôi Hổ tuổi không cách nhiều, hai người từ nhỏ cùng tập võ, luận công phu, xuất thân từ nơi lạnh khủng khiếp Miêu Tử Long còn tốt hơn so với Lôi Hổ.
Nhưng Lôi Hổ có một người cha tốt, dần dần vượt trội ở Hồng môn, còn Miêu Tử Long chỉ có thể đảm nhiệm một vài phi vụ bảo tiêu trọng yếu ở Hồng môn, nhưng Tống Hiểu Long cùng Lôi gia quan hệ mật thiết, phần lớn đều là do Miêu Tử Long đến liên hệ, hắn và Lôi Hổ quan hệ cũng không tệ lắm.
- Miêu sư đệ quá khách khí, sao vậy, tìm ta có việc?
Nghe được Miêu Tử Long nói vậy, trên mặt Lôi Hổ nở một nụ cười, sau khi bị cha già buộc phải từ Hồng môn về ẩn, Lôi Hổ luôn luôn không hóa giải được tích tụ trong lòng.
Phải biết rằng. Lôi Chấn Nhạc đã hơn tám mươi tuổi, chậu vàng rửa tay về nhà an dưỡng già không có gì.
Nhưng Lôi Hổ mới hơn 40 tuổi, đúng là thời gian sung sức, nhất là từ lúc được người tiền hô hậu ủng đông như trẩy hội đến hiện tại như cây đổ bầy khỉ tan không người tới cửa, loại tâm lý chênh lệch này thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, khiến cho Lôi Hổ căn bản là không thể ở San Francisco lâu, tìm cớ trốn đến Miêu Tử Long nơi này.
Mà Miêu Tử Long đối với Lôi Hổ vẫn cung kính như trước vậy. Cũng làm cho tâm trạng Lôi Hổ khoan khoái rất nhiều, tựu ngay cả Lôi Chấn Nhạc ba phen mấy bận đốc xúc hắn về San Francisco, không cần cùng Tống Hiểu Long thân cận quá. Cũng bị Lôi Hổ coi như gió thoảng bên tai, vào tai trái ngay sau đó liền đi ra ngoài tai phải.
- Lôi sư huynh, thật cũng không phải là chuyện gì lớn!
Miêu Tử Long nhìn một chút sắc mặt Lôi Hổ, chú ý ngữ khí của mình, nói:
- Chính là tiểu đệ gần đây có được một tin tức, cái cậu thanh niên tên Diệp Thiên đó đến đây rồi!
- Diệp Thiên?
Lôi Hổ lập tức trợn tròn ánh mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, quát:
- Hắn đến Capetown để làm chi? Chẳng lẽ lăng nhục Lôi gia chúng ta còn chưa đủ, còn muốn đến đánh ta thành con chó rơi xuống nước sao?
Phàm là người lòng dạ hẹp hòi, đều sẽ tìm vấn đề từ trên thân người khác, Lôi Hổ cũng không thử nghĩ, không phải hắn vội vã thượng vị, cùng Tống Hiểu Long cấu kết cùng một hội đối phó Tống Vi Lan, Diệp Thiên chẳng lẽ lại rỗi rãnh đi tìm hắn gây phiền phức?
Nhưng đối với Lôi Hổ đã muốn chen chân thật sâu mà nói, cha hắn chấp nhận chậu vàng rửa tay, chính mình từ địa vị đầu sỏ Hồng môn mất thế chính là do Diệp Thiên. Trong mỗi ngày khi tập đánh ở cọc gỗ, trước mắt đều nghĩ là Diệp Thiên.
Bây giờ nghe được Miêu Tử Long nhắc tới tin tức của Diệp Thiên, nhất thời lại khơi gợi lên hận thù từ Lôi Hổ, trong mắt không che dấu lộ ra một tia oán độc.
Miêu Tử Long trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lôi Hổ, nhất thời trong lòng mừng thầm, vội vàng tiếp lời nói:
- Lôi sư huynh, Diệp Thiên này thật là đáng giận. Nếu không phải vì hắn, sư phụ ở Hồng môn đang như mặt trời ban trưa, vị trí môn chủ cũng là của sư huynh.
- Đúng vậy, tên tiểu bối khinh người quá đáng, lấy về số tiền đó còn chưa tính, lại còn diệt sạch, Lôi Hổ ta không đội chung trời cùng hắn!
Bị Miêu Tử Long khích như vậy, Lôi Hổ lại càng sôi gan, một chưởng vỗ vào cử tạ bên người, lại có thể khiến quả tạ gấp khúc từ giữa.
- Lôi sư huynh, cơ hội không phải ở trước mắt sao?
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Đệ đã cho người ta đi thăm dò, Diệp Thiên dùng tên giả Triệu Tài Đức, nhập cảnh hôm nay, hiện tại đang ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn, hắn không dám dùng tên khai sinh ở đó, nói vậy tới đây cũng là làm chuyện gì đó không muốn người khác nhận ra, coi như mất tích, người khác cũng không thể nói tới hắn!
Ở nơi pháp chế không kiện toàn, có hai thứ là hữu dụng nhất, thứ nhất là nắm tay, nắm tay người nào lớn, người đó liền có đạo lý, đương nhiên, tới hiện đại, nắm tay đều đổi thành súng ống, tục ngữ nói báng súng sinh ra chính quyền mà.
Mà nói cách khác dĩ nhiên là tiền tài, Miêu Tử Long chỉ mất mấy vạn Đô-la, khiến cho một quan chức xuất nhập cảnh Capetown giúp hắn điều tra danh sách người Hoa nhập cảnh hôm nay, Miêu Tử Long rất nhanh liền thông qua ảnh chụp trên danh sách nhận ra Diệp Thiên.
Nhưng Miêu Tử Long cũng không trực tiếp phái người tới cửa giết người, bởi vì hắn có băn khoăn, năm đó quân giết thuê ở Đài Loan đuổi giết Diệp Thiên, chính là Miêu Tử Long liên hệ giúp ông chủ Tống Hiểu Long.
Nhưng kết quả cuối cùng sự kiện kia, cũng khiến Miêu Tử Long khiếp sợ không thôi, binh đoàn Thiên Long hoành hành Đông Nam Á, lại có thể bị diệt toàn quân, đây chính là một binh đoàn trang bị đến tận răng, cái này cũng thuyết minh, Diệp Thiên có thực lực đối kháng súng ống.
Miêu Tử Long tập võ nhiều năm, hiểu biết hơn xa người thường, những thứ không nói đâu xa, hắn biết với tu vi của sư phụ mình, có thể tay không chạy thoát khỏi loạn súng, Diệp Thiên ở đại hội Hồng môn chiến thắng Lôi Chấn Nhạc, đương nhiên không phải hạng người bình thường.
Cho nên Miêu Tử Long cũng không trực tiếp đồng ý với Tống Hiểu Long, mà là tìm Lôi Hổ, hắn muốn từ trong miệng Lôi Hổ biết được thực lực Diệp Thiên, cũng dễ ứng đối, để tránh tái phạm đánh rắn không chết bị cắn lại.
- À? Tử Long sư đệ, ta ở Capetown không có thế lực gì, tuy rằng ta hận không thể giết chết Diệp Thiên, nhưng ta cũng không đủ lực!
Lôi Hổ ở Hồng môn có thể có thân ở địa vị cao, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc ở bên trong, nhưng hắn cũng không phải cái bao cỏ, sau phẫn nộ lúc ban đầu, lập tức liền phản ứng lại, cảm thấy một mình tiểu sư đệ như hắn muốn lấy mạng Diệp Thiên không dễ.
Tự mình biết lượng sức, Lôi Hổ tuy rằng hận Diệp Thiên, nhưng hắn cũng rõ ràng, bản thân ở trước mặt Diệp Thiên căn bản là không đủ sức, cho dù hắn cầm súng, sợ là chưa có cơ hội bóp cò. Miêu Tử Long muốn mình xuất đầu lộ diện, quả thực chính là người ngốc nói mê.
- Lôi sư huynh, huynh hiểu lầm ý tứ của đệ, huynh cũng biết, Diệp Thiên làm cho kế hoạch của vị thiếu gia đó thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cậu ta càng muốn Diệp Thiên chết hơn so với huynh!
Miêu Tử Long biết lúc này tiếp tục che lấp ý đồ đến đây, nhất định sẽ bị Lôi Hổ hận thù, lập tức hành văn gãy gọn nói:
- Lôi sư huynh, đệ chỉ là muốn biết, Diệp Thiên - người trẻ tuổi kia tu vi như thế nào? Muốn thế nào, mới có thể làm cho hắn chết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta đều không ra tay!
Miêu Tử Long sớm không còn là chàng thanh niên năm đó mang theo dao lưu lạc giang hồ, hắn hiện tại cũng là người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn có gia sản, chiều chuộng thân thể vô cùng, cũng may Nam Phi nơi này tiền làm nguôi sự bất bình, một số lớn đôla ném xuống, sẽ có rất nhiều người giúp hắn.
- Là Tống hiểu Long bảo cậu tới?
Lôi Hổ nhìn Miêu Tử Long, nói thành thật mà nói, sau khi ở Lôi gia xảy ra sự cố, hắn đối với Tống Hiểu Long cũng có chút bất mãn, sự tình đến lúc khốn cùng, tiểu tử này chạy nhanh hơn so với con thỏ, sau khi đến Capetown, hắn luôn luôn ở trong biệt thự của Miêu Tử Long, thoái thác nhiều lần Tống Hiểu Long mời.
Miêu Tử Long nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:
- Lôi sư huynh, Hiểu Long cũng là có nỗi khổ, cậu ta bị Tống Vi Lan hủy nhiều chức vụ công ty, chuyện với sư phụ kia, thật sự là không thể làm gì!
- Cậu nói cũng đúng…
Lôi Hổ gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống, chậm rãi nói:
- Diệp Thiên… người này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tu vi sâu không lường được, hắn cùng cha ta giao thủ cũng không xuất toàn lực, hơn nữa ta nghe nói, hắn còn biết thuật pháp kỳ môn!
Lôi Hổ tính khí thuộc loại có thù tất báo, tuy rằng Lôi Chấn Nhạc nghiêm lệnh không cho phép hắn tìm Diệp Thiên gây phiền toái, nhưng Lôi Hổ nói lý ra vẫn là góp nhặt rất nhiều tin tức về Diệp Thiên, lúc này vừa nhìn, trong lòng hắn nhất thời nổi trống, coi như Diệp Thiên biểu hiện ra ngoài một chút năng lực, đã xa không phải hắn có thể đối phó.
- Thuật pháp kỳ môn? Lôi sư huynh, huynh còn tin tưởng cái này?
Miêu Tử Long biết Diệp Thiên lợi hại, nhưng nói đến kỳ môn, hắn lại có chút không cho là đúng, những người Hồng môn biết thuật pháp kỳ môn cũng không phải ít, nhưng mười người thì trong đó còn có mười mấy là kẻ lừa đảo, không một người nào có thực học.
Lôi Hổ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Trước tiên không nói chuyện tin hay không, Tử Long sư đệ, tài năng của Diệp Thiên trước hơn mười người đánh thuê bao vây tiễu trừ mà không chết, đã nói lên vấn đề, Capetown tuy rằng rất loạn, nhưng không lẽ cậu cũng dám tìm người cho nổ khách sạn Hi Nhĩ Đốn chứ?
Lôi Hổ rời khỏi giang hồ, con đường tin tức dĩ nhiên là thất thoát rất nhiều, hắn cũng không biết chuyện mấy tháng trước xảy ra ở Nga, nếu không giờ phút này coi như hắn hận Diệp Thiên đến tận xương, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đối phó Diệp Thiên.
- Sư huynh nói cũng phải, ở khách sạn khẳng định không được, nhưng chúng ta có thể đưa hắn đi, tìm một trận loạn súng mấy chục người bắn phá, đệ không tin hắn không chết?
Miêu Tử Long nghĩ một chút, nói tiếp:
- Nhưng theo lời sư huynh kỳ môn thuật pháp có chút phiền phức, nếu hắn thật sự là biết yêu thuật gì đó, chúng ta thật đúng không có biện pháp.
Miêu Tử Long đời này tôn thờ, chính là luôn phải cẩn thận, ngay cả hắn không thể nào tin được lời Lôi Hổ nói cái gì mà thuật pháp kỳ môn, nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, vẫn sẽ lo lắng nhân tố này.
- Diệp Thiên coi như là tu vi cao thâm, cũng đánh không lại viên đạn, Tử Long sư đệ, cậu nói biện pháp khả thi, nhưng thời cơ và địa điểm cần chọn tốt, nhất định phải ở nơi địa hình hẹp, để cho hắn tránh cũng không thể tránh, nếu không cũng rất khó ra tay!
Lôi Hổ muốn Diệp Thiên chết, tuyệt không kém gì Tống Hiểu Long dưới, trầm ngâm một chút nói tiếp:
- Còn về chuyện thuật pháp kỳ môn, ta sẽ nghĩ biện pháp, ta quen một người tinh thông vu thuật ở Âu Châu, có lẽ có thể đối phó được Diệp Thiên...
Bởi vì thứ nhất, cơ quan tìm kiếm trên biển cũng sinh ra phải đúng thời cơ, công ty Tân Bang chính là nổi bật trong số đó, người nước Đức tính cẩn thận chặt chẽ cùng với thái độ hợp tác thật sự, khiến cho họ thành đầu lĩnh trong cái nghề này.
Bọn họ không chỉ có nhận nhiệm vụ cứu viện trên biển, đồng thời đối với một vài hạng mục vớt thuyền đắm, cũng tích cực tham dự, thực lực phi thường hùng hậu, Đường Văn Viễn mời được bọn họ tham dự vào hành động tìm kiếm Diệp Thiên, chính là tiêu phí một khoản tiền không nhỏ.
- Hoá ra là như vậy?
Nghe xong Đường Văn Viễn giải thích, Cẩu Tâm Gia hơi hơi chắp tay, nói;
- Tôi hi vọng các ông có thể tăng số người tìm kiếm, năm ngày, trong năm ngày hãy tìm ra người tôi muốn tìm …
- Năm ngày, Thượng Đế, như vậy thặt không có khả năng, bởi vì người kia... Người ngài muốn tìm, rất có thể đã đi gặp Thượng Đế !
Baader Cork nghe vậy khổ nổi lên mặt, bởi vì dò xét không được tín hiệu GPRS xác định vị trí dưới ghế ngồi của Lôi Hổ kia, bọn hắn hoài nghi trong lúc sấm đánh ghế đã bị hư, mà Diệp Thiên cùng Lôi Hổ, rất có thể đã chết ở trong biển rộng.
Trong tình huống này, toàn bộ công tác tìm tòi đều chỉ có một biện pháp, là đi tìm theo thủy triều, vận khí tốt, nói không chừng có thể tìm thấy thi thể của người tử vong, nhưng khả năng lớn hơn nữa, cuối cùng chính là bị cá cắn đến lộ xương cốt.
- Diệp Thiên sẽ không chết, coi như cậu ta đã chết, tôi cũng muốn sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể!
Cẩu Tâm Gia vươn một cái ngón tay, nói:
- Coi như tìm được thi thể Diệp Thiên, tôi cũng sẽ chi thêm trong phí tổn ở lần này thêm một trăm ngàn Đô-la, như vậy có thể được không ?
Bên cạnh, Đường Văn Viễn nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, lập tức nói:
- Baader Cork, số tiền kia tôi sẽ gửi vào tìa khoản của công ty của các ông trước!
- Ồ, tôi sẽ dốc toàn bộ lực lượng của công ty mà dùng tới, nhất định sẽ cố hết sức !
Nghe được điều kiện mà Cẩu Tâm Gia đưa ra, mày Baader Cork nhíu chặt nhất thời mở rộng, với quan hệ của công ty bọn hắn, có thể điều động không ít đội cứu hộ các quốc gia chính phủ tham dự vào, tuy rằng nơi này là biển rộng mênh mông, nhưng vẫn có một chút xác suất có thể tìm được thi thể Diệp Thiên.
- Đường tiên sinh, vậy tôi phải đi an bài!
Đối với cứu viện tai nạn mà nói, mỗi một phút đều là dị thường quý giá, Baader Cork bắt chuyện với Đường Văn Viễn một chút, lập tức thối lui ra khỏi khoang thuyền, hắn muốn thông báo điều này với các công ty hiệp thương để gia tăng lực lượng cứu viện.
- Đại sư bá, con... Sư phụ con có phải đã không còn hay không?
Khi Baader Cork đi ra khỏi khoang thuyền, trong mắt Chu Khiếu Thiên đã tràn đầy nước mắt, còn thiếu nước không khóc ra thành tiếng .
Chu Khiếu Thiên từ một tên trộm mộ có thể có cuộc sống như hiện tại, tất cả đều là Diệp Thiên ban cho, ở trong lòng Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không chỉ có là sư phụ của hắn, còn giống là phụ thân của hắn, cảm tình thâm hậu, người bình thường không thể tưởng tượng.
- Thúi tha!
Cho tới bây giờ Cẩu Tâm Gia chưa từng nói tục ở trước mặt vãn bối, bỗng nhiên phẫn nộ, một khí thế tận trời, từ cái thân hình nhỏ gầy kia tuôn ra, chân khí gần như thực chất kia như là bão tố, làm cho mọi người trong khoang thuyền đều lảo đảo.
Diệp Thiên chính là hi vọng chấn hưng Ma Y nhất mạch, Cẩu Tâm Gia tình nguyện chính mình thân tử, cũng không muốn tiểu sư đệ bị thương tổn gì, Chu Khiếu Thiên nói lời này, để cho cảm xúc áp lực của hắn đè nén đã lâu nháy mắt bạo phát.
- Đại sư huynh, kiềm chế giận!
Tả Gia Tuấn tuy rằng trong lòng buồn bã, nhưng còn có chút lý trí, thấy thế vội vàng ngăn cản Cẩu Tâm Gia, nếu tiếp tục tàn sát bừa bãi như vậy, sợ là con thuyền này cũng có thể bị hắn làm chìm xuống.
Tỉnh táo lại, Cẩu Tâm Gia vội vàng thu hồi chân khí, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Khiếu Thiên một cái, nói:
- Tiểu sư đệ không có chuyện gì, còn dám nguyền rủa sư phụ ngươi, ta cắt đứt chân của ngươi!
- Chuyện này... Kỳ thật, Diệp... Diệp thúc thúc không chết !
Ngay khi áp lực không khí trong khoang thuyền làm cho người ta thở không được, một giọng nữ hơi non nớt vang lên, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy ngồi ở chỗ góc phòng là một cô gái gầy yếu.
- Cháu là ai?
Cẩu Tâm Gia vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía cơ trưởng, nhưng không đợi Hoàng Minh Đức đáp lời, liền đi tới hướng Giang Sơn, nói:
- Tiểu cô nương, làm sao cháu biết Diệp Thiên không chết ?
Cô gái nghiêng cái đầu nghĩ một chút, nói: thúy sinh sinh
- Cháu tên là Giang Sơn, là .. Là kẻ địch của Diệp thúc thúc!
Giang Sơn cũng không biết mình cùng Diệp Thiên là quan hệ như thế nào, mặc dù Diệp Thiên dạy cô thuật bói toán, nhưng cũng không nói thẳng sẽ thu cô làm đồ đệ, từ những chuyện đã xảy ra ở Johannesburg, hai người đích thật là quan hệ đối địch.
- Kẻ Địch? Cháu có thể làm kẻ địch của cậu ta?!
Nghe được lời nói của tiểu cô nương, mọi người trong khoang thuyền không khỏi thấy buồn cười, đừng nói đám người Cẩu Tâm Gia không tin, ngay cả mấy nhân viên tổ máy, cũng lắc đầu liên tục, Diệp Thiên ở trên phi cơ bảo vệ cho Giang Sơn như thế nào, tất cả mọi người có thể nhìn ra được, tại sao có thể là kẻ địch được đây?
Chứng kiến người khác chê cười chính mình, Giang Sơn không khỏi rất nhanh nắm tay nhỏ, nói:
- Thật sự, Lôi Hổ thúc thúc bảo cháu hỗ trợ đối phó Diệp Thiên, nhưng ... nhưng Diệp thúc thúc rất lợi hại, cháu không đối phó được chú ấy!
- Lôi Hổ? Tiểu tử này chết cũng không hối cải.
Nghe được tên Lôi Hổ, Đường Văn Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng một câu, xoay mặt nhìn về phía mấy người nhân viên tổ máy, nói:
- Nơi này không còn chuyện gì của các người, đều đi về nghỉ ngơi đi, chuyện trong máy bay tôi sẽ nói chuyện với Lý tiên sinh, các ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm!
Sau khi nhận được tin tức máy bay gặp tai nạn, Đường Văn Viễn lập tức nói chuyện điện thoại cùng với Lý Siêu Nhân, vốn là hắn muốn bồi thường một máy bay mới cho đối phương, nhưng Lý Siêu Nhân lại nói là người của hắn không chú ý hạng mục an toàn, nói cái gì cũng không cho Đường Văn Viễn bồi thường.
- Cám ơn Đường tiên sinh, chúng tôi đi xuống trước !
Lời nói Đường Văn Viễn trong cũng làm cho đám người Hoàng Minh Đức nhẹ nhàng thở ra thật dài. Chính như Lý Siêu Nhân đã nói, không thể kiểm tra ra trên máy bay có bom. Đây thật là sai lầm của bọn họ, mấy ngày nay bọn hắn đều luôn luôn lo lắng đề phòng. Cho tới giờ khắc này mới xem như được buông lỏng xuống.
Chờ đoàn người Hoàng Minh Đức rời khỏi đây, Cẩu Tâm Gia nhìn về phía tiểu cô nương, nói:
- Tiểu nha đầu, nói xem là chuyện gì xảy ra đi?
- Là như vậy, Lôi Hổ thúc thúc...
Giang Sơn từ nhỏ đi theo mẹ nuôi người Gypsy, cũng chạy qua rất nhiều nơi. Sát ngôn quan sắc - điểm này tự nhiên không cần nhiều lời, nàng nhìn ra được bọn người Cẩu Tâm Gia là đại nhân vật, lập tức nói một lần từ đầu chí cuối những chuyện mình cùng với Diệp Thiên quen biết.
- Có thể tra xét nội tâm người khác, còn có thể giam cầm được hành động?
Giang Sơn nói ra những lời này, đám người Cẩu Tâm Gia không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nếu không thấy vẻ mặt thành thật của cô gái, bọn họ thực nghĩ rằng tiểu nha đầu này đang đùa chính mình.
- Tiểu muội muội, vậy em có biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì không?
Trong khoang thuyền, ngoài Chu Khiếu Thiên, đều là những ông già bảy tám mươi, ai cũng ngượng ngùng nếu tính toán cùng tiểu cô nương, lời này chỉ có thể do Chu Khiếu Thiên hỏi ra.
- Anh à?
Giang Sơn nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, nói:
- Em nhìn không ra anh nghĩ gì, anh cùng Diệp thúc thúc giống nhau. Trong thân thể giống như có khí thể, có thể ngăn cách tinh thần của em!
Vừa rồi, khi Giang Sơn phóng xuất ra tinh thần lực của mình hướng đến Chu Khiếu Thiên thì cũng bị một khí cơ bắn ngược trở về, bởi vì công phu của Chu Khiếu Thiên kém không xa Diệp Thiên, cô căn bản là không thể khống chế phản kích tự thân, nên thật ra khiến cho Giang Sơn chịu mệt.
Dừng một hồi lâu, Giang Sơn đột nhiên chỉ hướng Đường Văn Viễn, nói:
- Này, vị lão gia gia đang suy nghĩ có phải Diệp thúc thúc giết người nhiều quá, nên lúc này mới bị sét đánh hay không?
Giang Sơn nói lời này ra như không chủ ý. Nhất thời làm cho người trong phòng chú ý tới Đường Văn Viễn, sắc mặt Chu Khiếu Thiên lại càng không tốt nhìn lão gia này, nếu không phải Đường Văn Viễn từ trước đến nay quan hệ với Diệp Thiên không tệ, hắn đã có tâm tư xử lão gia này.
- Ấy, cháu ... Đừng nói lung tung nha!
Đường Văn Viễn bị lời nói của Giang Sơn làm nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, liên tục khoát tay nói:
- Tôi cùng Diệp Thiên quan hệ như thế nào các vị cũng biết, đây cũng không phải là tôi đang nguyền rủa cậu ấy, chuyện này... Là có chút bất thường, lúc ấy từ trên máy bay người nhiều nhảy xuống như vậy, tia chớp tạo sao chỉ đánh vào Diệp Thiên nhỉ?
- Đường lão đệ nói cũng đúng, nhưng tôi tin tưởng Diệp sư đệ không có chuyện gì.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng thêm vài phần, hắn nghe Diệp Thiên nhắc tới chuyện Đinh Hồng Độ Kiếp ở Seberia tình, nói không chừng thật đúng là bị Đường Văn Viễn đoán đúng rồi.
- Ôi, cháu đoán thật đúng là đúng đấy nhỉ?
Đường Văn Viễn phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh dị nhìn về phía Giang Sơn.
- Cô bé không phải đang đoán, có lẽ có năng lực nào đó chăng?
Nhìn quen bản lĩnh Diệp Thiên khác hẳn với thường nhân, Cẩu Tâm Gia cũng biết, trên thế giới này, vẫn là có một vài kỳ nhân dị sĩ, Giang Sơn tuổi tuy nhỏ, nhưng không có nghĩa không thể gặp gỡ được kỳ duyên.
- Nói ông nghe đi, làm sao cháu biết Diệp sư đệ không có chuyện gì?
Đề tài vừa chuyển, Cẩu Tâm Gia lại nhìn về phía Giang Sơn, vừa rồi năng lực tra xét tâm linh của cô, cũng làm cho mọi người thêm vài phần tin tưởng đối với lời của cô.
- Cháu có thể đoán trước được một chuyện, tuy rằng không tìm được Diệp thúc thúc, nhưng chú ấy hẳn là không có chuyện gì...
Giang Sơn nghĩ một chút, lại đem chuyện mình có thể thông qua giấc ngủ mơ đoán trước tương lai nói ra, ngày hôm qua ở trong mộng cô mơ thấy Diệp Thiên nhận cô làm đồ đệ, lúc này mới tin chắc Diệp Thiên tuyệt đối không chết được.
- Còn có loại chuyện như này sao?
Chu Khiếu Thiên nghe được, trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Đây ... đây thật khó tin!
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, nói:
- Tôi tin tưởng những gì cô bé nói, tiểu sư đệ hẳn là không có việc gì, có lẽ chính là bị sóng biển cuốn đi mà thôi?
Trong Ma Y nhất mạch, ngoài Diệp Thiên ra, công lực của Cẩu Tâm Gia là tinh thuần nhất , ngay cả Nam Hoài Cẩn đều kém hắn vài phần, nếu không phải là không có linh thạch phù hợp thuộc tính của hắn để tu luyện, chỉ sợ Cẩu Tâm Gia cũng sớm đã thăng cấp đến cảnh giới Tiên Thiên.
Ngay lúc vừa rồi, lúc Giang Sơn nói chuyện, Cẩu Tâm Gia phóng xuất ra một tia khí cơ ở trong cơ thể cô gái, cũng đã phát hiện năng lượng khó hiểu này dao động, tiếp tục kết hợp lời nói của Giang Sơn, Cẩu Tâm Gia nhất thời hiểu rõ được, Diệp Thiên mang cô bé này quay về Hồng Kông, có lẽ là định thu làm môn hạ.
- Đại sư bá, lời này ngài cũng tin sao?
Chu Khiếu Thiên dù sao thì cũng là tuổi trẻ, lại lo lắng sư phụ, nghe vậy nhất thời kêu lên.
- Tiểu tử, cả ngày chỉ biết tập võ làm lớn, sư môn bí thuật một chút không học...
Cẩu Tâm Gia là người nhãn lực bực nào, Diệp Thiên có thể nhìn ra gì đó, hắn tự nhiên cũng có thể nhìn ra, lập tức thở dài:
- Truyền thừa của tiểu sư đệ về sau này, nói không chừng liền dừng ở trên người Giang Sơn.
- Đại sư bá, ý ngài là nói, sư phụ định thu nó làm đồ đệ?
Chu Khiếu Thiên cũng không ngu ngốc, lập tức liền phản ứng lại, vẻ mặt không thể tin nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Giang Sơn tuy rằng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi , nhưng bộ dạng thực sự gầy yếu, nhìn qua cũng giống như nhi đồng mười hai mười ba tuổi mà thôi, ngoài ánh mắt lộ ra chút linh động, mặt khác cũng nhìn không ra cái gì vượt qua người bình thường.
- Chuyện của Diệp sư đệ chờ sau này đi, cháu à, cháu nguyện ý đi theo chúng ta hay không?
Người của Ma Y nhất mạch cũng ít, gặp một cái mầm tốt như vậy, nếu không sợ Diệp Thiên có tính toán khác, Cẩu Tâm Gia cũng đã có tâm tư thu làm đồ đệ.
- Cháu đồng ý!
Giang Sơn liên tục gật gật đầu, người mẹ nuôi người Gypsy của cô năm nay cũng chỉ hơn tuổi, gần đây ở nước Pháp gặp được một người đàn ông, hai người có tình cảm ngất trời, Giang Sơn cũng không muốn mãi ở bên trong làm bóng đèn.
- Được, chúng ta ở đây đợi tiểu sư đệ một tháng, không có tin tức nữa, trở về Hồng Kông!
Từ sau lúc đó, trên mặt Cẩu Tâm Gia lần đầu tiên lộ ra nét tươi cười.
- Đại sư bá, nếu một tháng này tìm không thấy sư phụ thì sao đây?
Chu Khiếu Thiên khẩn trương, coi như không đề cập tới cảm tình của hắn đối với sư phụ, nếu tìm không được Diệp Thiên, hắn thậm chí cũng không biết trở về ăn nói như thế nào với người trong nhà.
Cẩu Tâm Gia hiểu tâm tình Chu Khiếu Thiên, khoát tay áo, nói:
- Người bên kia ta sẽ đi nói, sinh tử có mạng, Phú Quý tại thiên, hơn nữa ta tin tưởng, tiểu sư đệ nhất định không có chuyện gì!
Cẩu Tâm Gia coi như là đã nhìn ra, Diệp Thiên trước mắt cùng không phải người yểu mệnh, tu vi sâu lại còn thóat khỏi Ngũ Hành thiên địa, hắn gặp những gì chính mình không thể nhìn thấu, bọn họ đem hết sức lực đi tìm tòi, nếu thật sự tìm không thấy, vậy cũng chỉ có thể chờ Diệp Thiên tự mình lộ diện .
Sự tình nói đã định, Cẩu Tâm Gia tự mình gọi điện thoại cho Tống Vy Lan cùng Diệp Đông Bình, báo rằng Diệp Thiên sẽ có một thời gian không liên hệ cùng bọn họ, Tống Vy Lan thậm chí chính là cả Vu Thanh Nhã, cũng đều xem như đã thành thói quen, trong lòng tuy rằng hơi khó chịu, cũng chỉ có thể chấp nhận như thế .
Ngày ngày trôi qua, vẫn không tìm được tung tích Diệp Thiên cùng Lôi Hổ, ngay cả cái ghế và dù nhảy cũng đều biến mất không thấy đâu, cũng may có lời nói của Giang Sơn lúc trước, mọi người tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không phải quá lo lắng.
Thời gian quay lại đến ngày phi cơ gặp tai nạn, khi không gian dưới thân đột nhiên xuất hiện cái khe, Diệp Thiên không có chút phản ứng nào, mang theo Lôi Hổ chui vào.
- Đây là có chuyện gì nhỉ? Hả? Nơi này... Nơi này linh khí sao lại sung túc như thế?
Vừa rồi dẫn dắt cho tia sét kia rời đi, Diệp Thiên cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ thực khí trong cơ thể, thế nhưng khi hắn rơi vào không gian này, một luồng linh khí nồng đậm tới cực điểm, cơ hồ ngang nhau với trực tiếp hấp thu linh thạch, chen đi vào mười vạn tám nghìn cái lỗ chân lông cả người hắn, thoải mái làm cho Diệp Thiên kìm lòng không được mà rên rỉ.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, linh khí vừa rồi tiêu hao đều bổ sung trở về, đan điền Diệp Thiên thậm chí còn có cảm giác phồng lên, đan điền âm dương kia đang điên cuồng chuyển động lên, chuyển hóa linh khí tiến vào cơ thể thành thực khí.
- Ấy, Lôi Hổ, ông ta làm sao vậy?
Cảm nhận được thân thể vẫn đang rơi xuống, Diệp Thiên đánh giá bốn phía, lập tức nhìn xuống dưới mình, không khỏi lặng đi một chút, bởi vì phía dưới là Lôi Hổ, sắc mặt đỏ lên, thân thể mơ hồ lại có thể bành trướng ra, chiều cao chừng một mét chín, hiện tại như là sắp được hai mét.
- Có lẽ đây là hư không thể bổ ? !
Diệp Thiên lập tức liền nhận ra, linh khí nơi này, với hắn mà nói là đại bổ, nhưng đối với Lôi Hổ, tu vi chỉ là mới vừa tiến vào ám kình mà nói, thì là độc dược, tình hình cứ như thế, không đến ba phút, Lôi Hổ cũng sẽ bị linh khí này làm cho căng đến nổ tan xác mà chết.
Đưa tay kéo, thân thể cao lớn của Lôi Hổ kia đã bị Diệp Thiên kéo tới trước mắt, một dòng thực khí hình thành cái lồng khí bao vây cả người Lôi Hổ lại, đồng thời linh khí từ trong cơ thể Lôi Hổ tràn ra, trốn vào tới bên trong cái lồng khí...
- Cám ơn!
Khi linh khí từ trong cơ thể bị rút ra, thần trí Lôi Hổ cũng thanh tỉnh lại, hai mắt phức tạp nhìn Diệp Thiên, tuy rằng giọng khàn khàn nói không ra lời, nhưng hình dáng của miệng khi phát âm cũng hiện ra hai chữ cám ơn.
- Đấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Lực chú ý của Diệp Thiên cũng không đặt ở trên người Lôi Hổ, bởi vì hắn phát hiện, bầu trời vốn tối đen, hiện tại tất cả đều bị linh khí gần như thực chất kia bao vây lấy, bốn phía quanh hắn, nơi nơi đều là trắng xoá một mảnh, mà linh khí đối với thần thức cũng có hạn chế, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể tra xét được tình hình ngoài m.
Trước khi rơi vào cái khe nọ, Diệp Thiên tính ra cự ly cách mặt đất còn có bốn năm trăm mét, cho nên lúc đó hắn dùng thực khí bao trùm thân thể, chậm lại tốc độ rơi.
- Ơ, hình như phải ra khỏi nơi linh khí dày này? Không hay rồi, tại sao có thể có áp lực lớn như vậy?
Hơn một phút đồng hồ sau, thần thức của Diệp Thiên "Xem" được ở dưới thân thể của mình, sương trắng tựa hồ không thấy, lập tức mừng rỡ trong lòng, rất nhanh rơi xuống.
Nhưng coi như thân thể hắn phải ra khỏi nơi này, bốn phương tám hướng đột nhiên đồng thời có một áp lực mạnh mẽ truyền đến, áp bách Diệp Thiên, khung xương đều phát ra thanh âm "Rắc rắc", trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đây... đây cũng là linh khí à?
Cố nén đau đớn trên người truyền đến, Diệp Thiên mạnh mẽ phát ra thực khí, muốn tiêu trừ sạch áp lực kia, nhưng lại phát hiện áp lực kia rất nặng giống như là sức hút từ mặt đất tác dụng đến người, lại có thể trực tiếp tràn đầy vào đến trong cơ thể.
Nếu nói đến linh khí lúc trước, Diệp Thiên còn có thể thông qua đan điền âm dương, rất nhanh chuyển hóa thành thực khí, nhưng lúc này đột nhiên linh khí dũng mãnh vào số lượng quá mức khổng lồ, ngay cả đan điền âm dương cũng có chút không chịu nổi, linh khí chuyển hóa không được trực tiếp nhảy vào tới trong kinh mạch Diệp Thiên.
Thân thể người, ở giai đoạn bất đồng có thể chịu lực bất đồng, tuy rằng Diệp Thiên hiện tại đã là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn chịu không được linh khí cuồng bạo đến từ bốn phương tám hướng này, linh khí này sẽ tạo thành cảm giác đè ép, để cho hắn cảm giác mình giống như là mì tôm, bị người tùy ý xoa vặn, tứ chi truyền đến đau đớn, thẳng đến cả tâm trí.
Ngược lại, Lôi Hổ đang ở vào phía dưới Diệp Thiên, sau khi được thực khí của Diệp Thiên ngăn cách cùng bên ngoài. Cũng không bị linh khí này ăn mòn, có chút không hiểu ra sao cả, nhìn lên Diệp Thiên đang bởi vì đau đớn mà khuôn mặt biến dạng.