- Giang Sơn tiểu thư, tôi an bài khách sạn tốt nhất ở Capetown, đứng ở trong phòng có thể thấy bờ cát cùng biển khơi, tin là cô sẽ thích.
Xe chạy nhanh cách xa sân bay, nụ cười trên mặt Miêu Tử Long luôn luôn không ngừng, khi cùng cô gái nói chuyện, đồng thời hắn cũng liều mạng thôi miên chính mình, khiến suy nghĩ trong lòng mình, tất cả cũng đều là ca ngợi cô gái.
- Cám ơn, nhưng Miêu tiên sinh, người Gypsy chúng ta thích nhất lưu lạc, chỗ anh có lều trại không?
Cô gái lộ ra tươi cười trên mặt, cô đúng là có siêu năng lực đọc tâm, nhưng người khác không biết là, loại năng lực này cũng là cần trả giá thật nhiều, sau mỗi lần sử dụng, cô gái đều cảm giác được mỏi mệt dị thường, thậm chí có thể nhận thấy được nguy cơ với tính mạng của mình.
Cho nên Miêu Tử Long lo lắng căn bản chính là dư thừa, cô gái sẽ không rỗi rãnh không có việc gì mà luôn luôn đi tra xét suy nghĩ trong lòng hắn, nếu quả thật làm vậy, chỉ sợ cô cũng không thể sống đến hiện tại.
- Giang Sơn tiểu thư, trị an Capetown không tốt, tôi nghĩ... cô không muốn đi cùng kẻ lang thang làm bạn chứ?
Cô gái vô ý nói một câu, cũng khiến sắc mặt Miêu Tử Long có chút xanh lên, nói đùa gì vậy, ở Capetown mà ở lều trại, chỉ sợ tới sáng ngày hôm sau, cô bé này ngay cả cọng tóc đều không còn, qua một tháng lúc, nhất định có thểtìm thấy cô ta ở kỹ viện cấp thấp nhất. Thời gian này, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với kỹ nữ.
- À, vậy thật đáng tiếc, ở rất nhiều quốc gia tôi đều ở trong lều trại ngoài trời của doanh trại bộ đội, nếu không phải Lôi tiên sinh thúc giục gấp, tôi sẽ tự mình mang tới.
Cô gái nhún vai, cũng không còn kiên trì chuyện chính mình phải ngủ lều trại, dù sao cô cũng là một tiểu cô nương, tuy rằng cô có đầy đủ năng lực đi giải quyết phiền toái, nhưng ai vô duyên vô cớ nguyện ý đi tạo thêm phiền toái đâu?
- Giang Sơn tiểu thư, chúng tôi cũng ở cái khách sạn này, có cần cái gì co có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc là Lôi sư huynh.
Đi vào khách sạn thu xếp xong phòng cho Giang Sơn, Miêu Tử Long đã thấy cô không muốn nói chuyện với Lôi Hổ nữa, hai người liền cáo từ.
Kỳ thật Miêu Tử Long đặt phòng khách sạn vốn là ngay tại đối diện phòng cô gái. Nhưng gần đến khách sạn, hắn lại thay đổi chủ ý, điều chỉnh phòng của mình xa ra ngoài, dù sao Miêu Tử Long cũng không biết Giang Sơn cách vách tường còn có thể cảm ứng được trong lòng hắn suy nghĩ gì hay không. Phàm là người thường xuyên làm việc trái với lương tâm, luôn không hi vọng bị người khác nhìn thấu tâm tư.
- Sư huynh, huynh từ đâu tìm được người như vậy? Có thể thấy nội tâm người khác, thật là đáng sợ!
Đi vào phòng mình, Miêu Tử Long lòng còn sợ hãi lau lau mồ hôi trán, vừa rồi hắn ở trước mặt cô gái thật giống như trắng trợn không mặc quần áo, cái cảm giác này quả thực quá tệ.
Đối với lời nói của Miêu Tử Long, Lôi Hổ tràn đầy đồng cảm, gật gật đầu nói:
- Ta cũng là ngẫu nhiên gặp, người nuôi nấng cô ấy là một người Gypsy, ngay lúc đó dựa vào nghề xem bói cho người ta mà sống…
Sau khi rời Hồng môn, lúc ban đầu trong vòng mấy tháng tinh thần Lôi Hổ dị thường sa sút, hắn ở một trang viện trong thị trấn nhỏ ở Australia, vì thế liền mang theo người nhà đến đó ở một thời gian.
Cũng chính là ở thị trấn đó, Lôi Hổ gặp Anna.
Nói ra cô bé này cũng là người đáng thương. Vốn là cô có một gia cảnh giàu có, cha mẹ đều là người Hoa niên đại tám mươi mới đến Australia, trải qua hơn mười năm dốc sức làm ăn, tại chỗ đó đã được xem như giai cấp tư sản dân tộc.
Nhưng là trời không quản gió mây, người có sớm tối họa phúc, một tai nạn xe cộ, đoạt đi sinh mệnh vợ chồng người Hoa này, lúc ấy con gái của bọn họ chỉ có ba tuổi, trải qua nghành tương quan điều tra, ở Trung Quốc, cô gái cũng không có người thân thích gì.
Dựa theo quy định Australia, cô gái hẳn là bị đưa đến cô nhi viện, mà khoản tiền bồi thường khổng lồ mà cô nhận được, nhất định phải đến sau mười lăm tuổi mới có thể nhận. Trong mười hai năm từ khi cô ba tuổi đến mười lăm tuổi này, để cho chính phủ phụ trách nuôi dưỡng.
Nhưng vừa lúc đó, một cư dân của thị trấn, đưa ra ý kiến sẽ nuôi nấng cô gái, mà cô ta lại là một người Gypsy.
Có đồng ý hay không yêu cầu của người phụ nữ người Gypsy đó, ngay tại chỗ từng còn có tranh luận. Cuối cùng trải qua cư dân trấn nhỏ bỏ phiếu biểu quyết, người Gypsy đó được quyền nuôi dưỡng cô.
Mà Anna, cũng chính là Giang Sơn, từ khi năm tuổi liền biểu hiện ra khác hẳn với năng lực người bình thường, khi mẹ nuôi cô xem bói cho người ta, cô thường xuyên nói ra lời kinh người, tới mười tuổi, cũng đã nổi tiếng tiểu thầy bói.
1 năm trước Lôi Hổ gặp được cô, ngay lúc đó Giang Sơn nói ra suy nghĩ trong lòng hắn thực chuẩn xác, hơn nữa thể hiện ra một năng lực mà ngành nghiên cứu không thể giải thích, nhất thời khiến Lôi Hổ giật nảy mình, bỏ vốn xây cho Giang Sơn cùng với mẹ nuôi của cô một tòa biệt thự, coi như là để lại thiện duyên.
Nghe Lôi Hổ nói tới đây, Miêu Tử Long mở miệng hỏi:
-Lôi sư huynh, ngoài thuật đọc tâm, cô ấy còn có năng lực gì?
Lôi Hổ bắn ra tinh mang, nói:
- Cô ấy có thể giam cầm thân thể người khác, tuy rằng thời gian rấy ngắn ngủi, nhưng đối với người luyện võ chúng ta mà nói, chính là trí mạng!
Khi mới quen Giang Sơn, thủ hạ Lôi Hổ từng nói đùa với tiểu cô nương vài câu, không ngờ bị cô bé kia giam cầm tay chân, đánh trúng mấy cái tát, lúc này mới khiến cho Lôi Hổ chú ý tới cô.
Sau khi tìm hiểu hết về cô gái, Lôi Hổ từng để cho cô sử dụng năng lực này đối với chính mình, ngya cả hắn khó khăn lắm mới sắp đi vào đến tu vi ám kình, đều cảm giác thân thể như là sa vào trong vũng bùn, trong bốn năm giây đều không thể động đậy.
Cho nên lúc đó Lôi Hổ mới khăng khăng phải mời cô gái thỉnh đến Capetown, nhưng trong lòng sớm có ý để cô gái sử dụng siêu năng lực đối phó Diệp Thiên.
- Lôi sư huynh, huynh nói là thật sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nghe xong Lôi Hổ giải thích, Miêu Tử Long nhất thời mừng rỡ, nếu cô gái thật có thể khiến Diệp Thiên không thể động đậy trong vài giây đồng hồ thôi, vậy mấy trăm phát đạn đồng thời bắn vào trên người Diệp Thiên, chính là siêu nhân cũng phải chết.
Lôi Hổ âm hiểm cười, nói:
- Đương nhiên, ta hận không thể nghiền xương tiểu tử đó thành tro, Giang Sơn chính là để đối phó hắn!
- Được, Lôi sư huynh, chuyện này cứ như vậy đi, chỉ cần huynh có thể làm cho cô bé kia ra tay, Diệp Thiên hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Miêu Tử Long cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu, lập tức nói tiếp:
- Sư huynh nghỉ ngơi trước, đệ muốn đi an bài vài chuyện...
Miêu Tử Long biết, lần này tới tìm Lôi Hổ là làm đúng rồi, hắn vốn là chỉ có sáu phần nắm chắc có thể giết được Diệp Thiên, nhưng là có siêu năng lực của tiểu cô nương, hắn nắm chắc mười phần, trước mắt cần làm, cũng cần phải nghĩ dụ Diệp Thiên ra khỏi khách sạn như thế nào.
Vội vàng cáo từ Lôi Hổ, Miêu Tử Long rời khách sạn, Lôi Hổ lại đi gõ cửa phòng cô gái, mang cô đi đến phòng ăn của khách sạn làm một bữa tiệc lớn.
Giang Sơn từ nhỏ đi theo mẹ nuôi nhưng sống khá khổ, đối với thực phẩm quý hiếm xem ra phù hợp tuổi của cô, đối với yêu cầu Lôi Hổ đưa ra cần cô giam cầm một người, nghĩ nghĩ cũng đồng ý.
- A?!
Trở lại khách sạn ngủ hơn hai giờ, Anna... Cũng chính là Giang Sơn, một đầu đầu mồ hôi lạnh bị giật mình tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ.
- Tại sao lại như vậy?
Trên mặt thanh tú của cô gái lộ ra sợ hãi, bởi vì ở trong mộng của cô, tràn đầy núi thây Huyết Hải, hơn mười năm trong mộng của tiểu cô nương, chưa từng xuất hiện qua.
Ở trong mắt Lôi Hổ, cô gái chính là người có được năng lực đọc nội tâm người khác và giam cầm thân thể người khác, nhưng Lôi Hổ không biết, cô gái kỳ thật chỉ có thể mơ hồ giải thích được suy nghĩ trong lòng người khác, thông qua phân tích của mình phán đoán, mới từ từ tạo thành biểu hiện giả dối có thể hiểu nội tâm người khác.
Năng lực chân chính của cô gái, ngoài giam cầm thân thể, thật ra là đoán trước tương lai, nhưng bất đồng với những người Gypsy thường dùng lá bài Tarot, Giang Sơn lại thông qua ngủ mơ, có thể nhìn thấy một vài chuyện tương lai sẽ xảy ra.
Loại tình huống này kỳ thật từng phát sinh ở rất nhiều người, như năm đó đêm trước khi Titanic chìm nghỉm, còn có ba bốn người ở quốc gia khác nhau đều nằm mơ thấy một giấc mộng, sự thật cũng nghiệm chứng cảnh trong mơ của họ.
Không như những hiện tượng ngẫu nhiên này, cô gái từ nhỏ đã thường xuyên nằm mơ, mà ở trong mộng những chuyện cô mơ đã xảy ra, tám chín phần mười cũng sẽ xuất hiện ở tương lai, nhưng cô gái chưa có nói với bất cứ ai chuyện này, có một mẹ nuôi người Gypsy, người thị trấn đó chỉ cho là cô là một thiên tài dự đóan.
- Thật đáng sợ, đều chết cả!
Giật mình tỉnh lại cô gái vội tóm góc chăn, trùm kín chính mình ở trong mền, tuy rằng đã tỉnh táo một hồi lâu, nhưng thần sắc kinh khủng trong mắt cô vẫn đang không phai nhạt.
Hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, Giang Sơn bỗng nhiên lặng đi một chút, trên mặt lộ ra một tia hoang mang:
- Không đúng, vì sao mình không có chuyện gì? Hơn nữa cảnh trong mơ trước kia, đúng là đã dẫn đường mình tới nơi này!
Giang Sơn sở dĩ lúc trước đến Ai Cập, nguyên nhân cũng là một năm trước, cô thường xuyên nằm mộng, trong mộng, tựa hồ có một thanh âm dị thường quen thuộc và thân thiết, mời cô đi Châu Phi.
Nhưng năm trước, Giang Sơn còn chưa đầy mười lăm tuổi, không thể sử dụng tài sản mà cha mẹ lưu lại.
Mãi đến một thời gian trước khi cô tròn mười lăm tuổi, lúc đó mới lấy ra một bộ phận, liền giống mẹ nuôi của mình, bắt đầu tiến hành lưu lạc như người Gypsy, hơn nữa trạm thứ nhất liền đặt ở Ai Cập nằm ở Đông Bắc bộ Châu Phi.
- Nên nhắc nhở người kia hay không đây?
Giang Sơn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đi theo mẹ nuôi đi qua rất nhiều địa phương, đối với tâm tư Lôi Hổ, cô đã sớm xem thấu.
Nhưng từ nhỏ đi theo người Gypsy sinh sống, từng chịu trẻ con xem thường, đối với đúng sai cô gái này cũng không phải quá coi trọng, dùng lời nói của mẹ nuôi mà nói, bọn họ trả giá linh hồn tìm kiếm đáp án cho người khác, sẽ không phải chịu Thượng Đế trừng phạt.
- Quên đi, ngày mai nói cho ông ta biết.
Cô gái nghĩ một chút, bịt kín mền tiếp tục ngủ, đối với cô mà nói, đây chỉ là một lần giao dịch cùng Lôi Hổ mà thôi.
- Ô? Thú vị thật, có phải người nào nhắc ta hay không?
Ngay khi cô gái từ trong cơn ác mộng tỉnh táo lại, trong lòng Diệp Thiên xuất hiện rung động, cũng từ trong nhập định tỉnh lại.
- Diệp gia, đây là đâu?
Lôi Hổ rốt cục hoàn toàn tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy, đang lúc muốn nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ,
- Ôi, tôi ... Tôi giống như đột phá rồi, sao... Như thế nào tu vi của tôi hiện nay đột phá ngay cả hai cảnh giới, là luyện khí hóa thần !
Ở trong nước, trong chốn võ lâm đối với việc phân loại cảnh giới võ thuật, thông thường đều lấy minh kình, ám kình cùng hóa kình tương xứng, nước ngoài nguyên vốn cũng là như thế, phụ thân của Lôi Hổ là Lôi Chấn Nhạc, chính là ngoài vài vị sư huynh, Diệp Thiên là cao thủ hoá kình duy nhất nhìn thấy.
Chính là ở Đạo gia, đối với thân tu của mình, nhưng lấy luyện tinh hoá khí, luyện khí Hóa Thần và luyện thần phản hư phân loại, ở hai mặt này còn có cảnh giới hợp đạo luyện hư, nhưng đều chỉ lưu truyền trong truyền thuyết.
Năm đó Diệp Thiên ở Hồng môn cùng Lôi Chấn Nhạc sau khi một phen đánh giá, đối đối nhân xử thế cùng công phu cũng rất là kính nể, hai người từng có một ít trao đổi, Diệp Thiên đem cảnh giới Đạo gia nói cho Lôi Chấn Nhạc, mấy năm nay Lôi Chấn Nhạc luôn luôn ẩn cư ở trong nhà nghiên cứu công pháp Đạo gia, cho nên Lôi Hổ đối với mấy cảnh giới này cũng là nghe nhiều nên thuộc.
Tuy rằng tu vi Lôi Chấn Nhạc cao thâm, nhưng Lôi Hổ nhiều khi đều bận việc Hồng môn, công phu của hắn chỉ luyện đến minh kình, cũng chính là lấy lực đánh người. Mấy năm nay đi theo phụ thân ẩn cư, khó khăn lắm mới tới đỉnh minh kình, luôn luôn không thể bước vào đến bên trong ám kình.
Nói cách khác, tu vi trước kia của Lôi Hổ. Ngay cả tư cách bước vào cảnh giới tu đạo đều không có, đương nhiên, đến cấp độ này của Diệp Thiên, nhất định phải tiến vào luyện thần phản hư, cũng chính là Tiên Thiên chi cảnh, mới có thể được xưng là người tu đạo.
- Diệp gia, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Là ngài trợ giúp tôi?
Sau khi Lôi Hổ tỉnh quay lại tra xét một chút thân thể. Lại phát hiện chân khí trong cơ thể dâng trào, ngày xưa không thể đả thông huyệt đạo quan ải thông suốt, cả người tựa hồ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, đây đúng là cảnh giới luyện khí Hóa Thần mà phụ thân nói.
- Ngươi cơ duyên không tồi, lúc này đây xem như nhân họa đắc phúc!
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Lôi Hổ, mặc dù không có nói tỉ mỉ, nhưng trong lòng lại là giống gương sáng.
Lôi Hổ sở dĩ có thể từ một võ giải không nhập môn, thăng cấp đến luyện khí hóa thần. Cũng chính là cảnh giới cao nhất của võ giả trên đời, kỳ thật vẫn là có liên quan cùng sau khi rơi vào khe hở không gian gặp được linh khí.
Tuy rằng tu vi Lôi Hổ không đủ, cả người thiếu chút nữa bị linh khí khổng lồ kia chống đỡ bạo phát. Bị Diệp Thiên làm phép rút linh khí ra, nhưng ngay khi linh khí tiến vào trong cơ thể của Lôi Hổ phá hủy rất nhiều kỹ năng của hắn, thiên địa linh khí tinh tuý này, đồng dạng cũng khuếch trương kinh mạch của hắn, khiến cho có thể cất chứa càng nhiều là chân khí.
Sau khi rơi trong biển, linh khí trong biển lớn tràn đầy vào trong cơ thể của Lôi Hổ, lại làm thân thể bị hao tổn tẩm bổ khôi phục, bị kinh mạch mạnh mẽ khuếch trương cũng hoàn toàn ổn định một chút, lúc này mới tiến vào tới bên trong cảnh giới luyện khí Hóa Thần, phóng tới thế tục. Coi như là một vị cao thủ cấp tông sư.
Tiến vào cảnh giới luyện khí Hóa Thần, cũng đại biểu cho dương thọ gia tăng lớn, không có lời nói gì ngoài ý muốn, chủ yếu đều có thể giống Lý Thiện Nguyên như vậy sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi mà chết, cho nên Diệp Thiên lúc này mới nói Lôi Hổ là nhân họa đắc phúc.
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Lôi Hổ bỗng nhiên quỳ một chân trên đất. Tay trái nâng ngang đầu, tay phải để ở trước ngực, mở miệng nói:
- Cám ơn ân cứu mạng của Diệp gia, sau này Lôi Hổ còn dám bất kính đối Diệp gia, chính là không bằng con người!
Lôi Hổ vừa mới thăng cấp đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, vốn còn có chút đắc chí vừa lòng, nhưng bị cái nhìn thấu suốt lạnh lẽo kia của Diệp Thiên, giống như là một người bình thường không mặc quần áo đứng ở trước Diệp Thiên, trong lòng không còn có bí mật đáng nói.
Còn muốn lên trước Diệp Thiên thế nhưng có thể lấy tình hình bay lượn trên không trung, Lôi Hổ mới hiểu được mình và Diệp Thiên trong lúc đó có bao nhiêu khác biệt, hắn thật sự cảm giác mình bị dầu heo lừa gạt tâm, dĩ nhiên đều muốn chống đối với Diệp Thiên.
- Đứng lên đi, tư chất của ngươi vốn là không tồi, chẳng qua trước kia tâm tư không dụng đúng chỗ!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, tay phải nâng, Lôi Hổ chỉ cảm thấy được một cỗ lực mạnh mẽ chế trụ hai vai của mình, hắn không dám cứng rắn chắn, lập tức thuận thế đứng lên.
- Chúng ta còn ở trong biển rộng, nhưng nơi này sương mù vờn quanh, không thể nhìn thấy tình hình mặt biển, ngay cả có thuyền trải qua, cũng nhìn không thấy chúng ta?
Diệp Thiên giờ phút này thật là có chút may mắn, không lấy tính mạng của Lôi Hổ, nếu không lưu lạc ở trên hải đảo này, chỉ sợ hắn ngay cả cái người nói chuyện cũng không có.
- Diệp gia, bên dưới chỗ ngồi kia có hệ thống xác định vị trí vệ tinh, bọn hắn nhất định có thể tìm tới chúng ta !
Trong khi Diệp Thiên đến khoang điều khiển uy hiếp hai người điều khiển, Lôi Hổ nghe tiếp viên hàng không nhắc tới chuyện dưới ghế ngồi trang bị cứu sinh, lập tức hướng hải lý đi vài bước, đem phao cứu sinh cùng dù nhảy ở bên trên đáp xuống trên bờ cát.
- Đồ vật này nhưng thật ra đầy đủ, chỉ giáp đai lại có thể được nhỉ?
Nhìn thấy Lôi Hổ lấy trong bao không thấm nước ra đồ vật từ trên một chiếc thuyền cứu sinh, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, trước hết lấy ra tiếp chính là bốn bình nước khoáng, mặt khác còn có một vài thực phẩm chất lượng cao, như là sô cô la.
Ngoại trừ mấy thứ này, bên trong bao cứu sinh còn có thuốc tiêu viêm cùng chỉ thêu, có lẽ là yêu cầu của nhóm tiếp viên hàng không, bên trong cư nhiên còn đặt một cái hộp hóa trang, có một bộ công cụ tu sửa móng tay, khiến Diệp Thiên thấy dở khóc dở cười.
- Ân? Lôi Hổ, làm sao vậy?
Diệp Thiên phát hiện, Lôi Hổ đang ra bên ngoài đào lên đồ vật, đột nhiên khóc lóc thảm thiết.
- Diệp gia, này... Đồ này hình như là bị phá hủy rồi!
vẻ mặt đau khổ Lôi Hổ cầm lên một cái hòm nhựa bao diêm lớn nhỏ, nói:
- Đây là trang bị xác định vị trí kia, nếu tín hiệu của nó có thể phát đi , nơi này sẽ hiện đèn xanh, nhưng ... nhưng ngài xem, nó hiện tại hiện là đèn vàng, hiện tín hiệu không có truyền đi ra ngoài!
Lôi Hổ sở lấy trang bị xác định vị trí này, là vật định chế đặc biệt của Lý Siêu Nhân, ở trên đường ray bên ngoài Địa Cầu, đặc biệt có một khối thông tin vệ tinh, vì toàn bộ thế giới có thể cung cấp được các phú hào giá cao, cung cấp phục vụ xác định vị trí toàn cầu.
Dựa theo lời thương gia bán ra hệ thống bán ra loại này mà nói, chỉ cần mang theo người trang bị loại này còn ở trên địa cầu, bọn hắn có thể ở trong vòng một phút, tập trung địa điểm mang theo người, hơn nữa có thể khống chế độ chính xác ở trong vòng mười thước.
- Hết điện rồi phải không?
Diệp Thiên đưa tay cầm cái hộp nhỏ kia, lăn qua lăn lại tìm được chỗ ắc quy, máy điều khiển từ xa mà bình thường trong nhà dùng không có điện, Diệp Thiên đều cũng biết cắm quen xuống ắc quy, như vậy có thể làm khôi phục tạm thời pin một ít lượng điện
Lôi Hổ lắc lắc đầu, nói:
- Không có khả năng, Diệp gia, sau khi ắc quy đồ chơi này rời máy bay, ít nhất có thể năm năm tự cung cấp điện!
Hồng môn ngoài có sản nghiệp của chính mình, còn thừa kế một nghiệp vụ bảo tiêu các phú hào người Hoa, cùng trong hội các phú hào người Hoa đều có tiếp xúc.
Mấy năm trước có một cái tên lóng "Đại phú hào" bọn cướp ở Hồng Kông làm mưa làm gió, ngay cả Lôi Hổ đều từng tự mình đảm nhiệm qua công việc an toàn cho một vài phú hào, lúc ấy trên người các phú hào kia, cơ hồ đều mang theo loại trang bị xác định vị trí này, cho nên Lôi Hổ mới có thể đối với thứ này hiểu biết như thế.
- Trước tiên đến trên bờ đi, ăn một chút gì nghỉ ngơi một chút, thật sự không được chúng ta chèo thuyền ra chỗ sương trắng, có lẽ đồ chơi này có thể dùng!
Sau khi nghe được Lôi Hổ giải thích, Diệp Thiên trong lòng nổi lên một tia hiểu ra, như là chuyện di động không có tín hiệu, cũng không phải là thường xuyên phát sinh ở trên người hắn sao?
Ở nước ngoài, mọi người thường thường vận dụng siêu năng lực, giải thích biến hoá thành từ trường, thực khí trên người Diệp Thiên tràn ra, cũng có thể hình dung là một loại từ trường, trước mắt thiên địa linh khí nơi này sung mãn như thế, tự nhiên đối với mấy trang bị vô tuyến này có ảnh hưởng rất lớn, tín hiệu truyền không đi cũng rất bình thường.
- Tốt, Diệp gia, chúng ta đi lên trước xem một chút, hải đảo này có điểm quỷ dị a!
Lôi Hổ gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy đại thụ cao vút che trong mây trời xa xa kia, chính là cùng hôm nay phát hiện so sánh Diệp Thiên có thể bay, điểm ấy ngoài ý muốn vậy cũng không tính gì .
- Đi thôi, lên bờ nhìn xem, cẩn thận một chút!
Diệp Thiên đem những đồ vật kia rải đều nhận được trong túi, thuận tiện đem mấy khối linh thạch trên người mình cũng ném ra, trong cái ba lô kia của hắn đã sớm rách tung toé, nếu linh thạch rớt, Diệp Thiên chính là khóc cũng không tìm được.
- Đây rốt cuộc là nơi gì? Linh khí làm thế nào mà sung mãn như thế, lẽ nào phía dưới cũng có linh mạch sao?
Chỗ bờ cát bãi biển thập phần rộng, ước chừng hơn năm mươi mét, trên hạt cát mềm mịn trắng, mơ hồ cũng có một tầng sương mù.
Dẫm trên bờ cát, Diệp Thiên trong lòng thậm chí có xúc động trong lòng trào dâng, sau khi thăng cấp đến Tiên Thiên trung kỳ, hắn đối với nhu cầu linh khí trở nên càng lớn, lúc vừa rồi cầm mấy viên linh thạch kia, Diệp Thiên còn có loại cảm giác, những linh thạch này ban đầu đủ để chống đỡ bọn hắn, còn lâu mới có thể để cho hắn thăng cấp đến Tiên Thiên hậu kỳ.
- Diệp gia, nơi này giống như không phải mặt đất?
Đang lúc Diệp Thiên lâm vào trầm tư, tiếng của Lôi Hổ đột nhiên vang lên:
- Diệp gia người xem, kia... Vậy là cái gì?
- Mẹ nó, đây là xác động vật sao?
Theo chỗ Lôi Hổ chỉ, Diệp Thiên ngẩng đầu lên, sau khi hắn nhìn thấy trên mặt đất một vật phía trước hai mươi mét trên mặt đất, sắc mặt cũng là cầm không được chợt biến sắc.
Kia là một hài cốt chiều cao đạt tới hai mươi mét, bề ngang ước chừng khoảng ba mét, toàn bộ da thịt trên xác chết sớm thối rữa, có lẽ là nguyên nhân gió táp mưa sa, những xương cốt rải rác rụng rơi trên mặt đất kia, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình thể này khổng lồ khi còn sống.
- Này... Đây là động vật gì?
Nhìn cách đó không xa trên mặt đất kia xác chết động vật thật lớn, trong lòng Diệp Thiên đã tràn ngập rung động, ngoại trừ gặp động vật khổng lồ qua cảnh này ở trong phim, cho dù là rắn đen, cũng không dài quá mười mét, còn lâu mới có so sánh với hài cốt này ở trước mắt.
Hơn nữa chiều dài tứ chi động vật này, cổ to dài, một khúc xương sườn giữa ngực và bụng chiều dài chừng hơn hai thước, từ chỗ cong xuống chỗ cằm da thịt đã bị ăn mòn trên mặt đất có thể nhìn thấy được , động vật không biết tên này, có một loạt răng nanh giống như đoản kiếm, hiển nhiên nó là loài bò sát trên đất bằng.
Có lẽ một vài sinh vật trong biển cả có thể dài đến một ít sinh vật có thể hình thể dài đến như vậy, nhưng Diệp Thiên thì biết, ngoài thời đại khủng long, trên địa cầu sớm diệt sạch loại sinh vật cỡ lớn này, nếu không bá chủ hiện trên Địa Cầu, chưa chắc là nhân loại .
- Diệp gia, kia... Bên kia còn có!
Kỳ thật không cần Lôi Hổ nhắc nhở, Diệp Thiên cũng đã phát hiện, ở chỗ không xa sinh vật to lớn này, tràn ngập lấp đầy các thi thể loại động vật, hình thể lớn, thậm chí nếu so với thi thể con này to gấp mấy lần, hình thể nhỏ, cũng hình dáng khoảng bốn năm mét.
-Mẹ nó, chúng ta đây là tới đến nơi nào?
Trong lòng Diệp Thiên dấy lên một loại cảm giác không thể tưởng tượng, cùng Lôi Hổ đặt mình ở giữa thi thể những sinh vật khổng lồ này, bọn hắn giống như đi tới thế giới người khổng lồ, nhìn lại bản thân đương nhiên là người lùn rồi.
Khiến Diệp Thiên khó hiểu chính là, những hài cốt này rất ít trùng điệp cùng một chỗ, mà là sắp thành một hàng dọc theo đường ven biển, đây cũng là vừa rồi Diệp Thiên ở phía xa nhìn thấy, ngộ nhận cho rằng nguyên nhân nơi này là một rừng cây.
- Trên mặt đất này cũng thực sự không phải là đất. Lại... Không ngờ là thi hài động vật sau mục còn sót lại ?
Diệp Thiên đi lên phía trước từng bước, tập trung chú ý nhất thời lại bị mặt đất xốp hấp dẫn. Hắn lúc này mới phát hiện, vốn dĩ nơi này nhìn thấy mặt đất màu đen. Lại có thể đều là huyết nhục trên thân những động vật này rơi ra hóa thành, nếu không phải nơi này ở bờ biển, sợ là chướng khí sớm tàn sát bừa bãi rồi .
- Diệp gia, chúng ta... Chúng ta rốt cuộc là đi tới nơi nào?
Xem trước mặt cảnh tượng quỷ dị, dù là Lôi Hổ cũng là giết người qua nhìn qua nhân vật tàn nhẫn máu, hai chân cũng là phát run lên. Vừa mới thăng cấp cảnh giới luyện khí Hóa Thần mà cảm giác cường đại mang đến, vào thời khắc này sớm đã vô ảnh vô tung biến mất.
- Không biết, tôi không biết nơi nào trên trên thế giới, còn có thể sinh tồn loại sinh vật này?
Diệp Thiên lắc lắc đầu. Ánh mắt hướng nhìn xa xa, xuyên thấu qua những thi hài động vật này, Diệp Thiên có thể nhìn thấy, chỗ phía trước bọn hắn hơn mét, cơ hồ là không có một ngọn cỏ, mà qua khu vực này, lại đều là rừng tùng rậm rạp, cây đại thụ cao che kín bầu trời khắp nơi, bày ra một bức cảnh tượng sức sống bừng bừng.
Nhưng ở sức sống loại này, Diệp Thiên cũng cảm giác được một cỗ sát cơ mãnh liệt. Hắn thậm chí không dám phóng xuất ra nguyên thần đi trước xem xét, bởi vì hắn có thể cảm giác được đến, những chỗ này ẩn nấp sinh vật cường đại, đủ để đối phó nguyên thần của hắn, tạo thành vết thương trí mệnh.
- Chính là đầm rồng hang hổ, tôi cũng muốn xông vào một lần!
Người dù cường đại , lúc đối mặt thứ không biết , trong lòng đều cũng cảm giác sợ hãi, cố chấp như Diệp Thiên, lúc này cũng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, nhưng loại cảm giác này, lại làm Diệp Thiên xấu hổ rất nhiều, cũng kích phát tâm huyết trong lòng hắn.
- Diệp gia, tôi cảm giác thật không tốt đâu!
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, Lôi Hổ nhịn không được đánh cái giật mình, kia có rừng tùng xanh tươi mênh mông, giống như là một cái miệng rộng của mãnh thú, đang đợi bọn hắn tiến vào trong đó.
- Diệp gia, chúng ta hay là chờ đội cứu viện trên bờ đến đi? Ở trong đó thật sự là quá nguy hiểm .
Trong lòng Lôi Hổ cũng không phải là một võ giả, cái loại tâm hồn run rẩy này, khiến thân thể hắn kìm lòng không được hướng lui về sau mấy bước, căn bản là đề ra nổi ý niệm trong đầu muốn thăm dò rừng cây chưa biết đến này.
Hơn nữa Lôi Hổ quan sát được, thi hài này động vật, chủ yếu đều là ở bờ cát bên ngoài, không có một con động vật có thể đi vào trong đó, điều này cũng làm cho Lôi Hổ mơ hồ có chút hiểu được, có lẽ bờ cát này, chính là chỗ an toàn nhất của biển.
- GPRS xác định vị trí tín hiệu phát không đi, ông cho là bọn họ có thể tìm thấy chúng ta?
Diệp Thiên chậm rãi lắc đầu, sung mãn thiên địa linh khí ở nơi này, vượt xa tụ linh trận được bày ra ở Hồng Kông của hắn, linh khí từ trường đặc biệt mà hình thành, khiến toàn bộ trang bị điện tử thành sắt vụn.
Nếu Diệp Thiên không có đoán sai, linh khí bên ngoài này gần như thực chất màu trắng, có lẽ còn có loại tác dụng vô hình, đem bao vây trọn cái hải đảo ở trong đó, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được nguyên nhân hải đảo đến nay chưa bị người phát hiện.
- Diệp gia, vậy... Chúng ta làm sao bây giờ đây?
Lúc này Lôi Hổ đã là vô chủ lục thần, những sinh vật khổng lồ này đều chết ở trước mắt, hắn thật sự không dám tưởng tượng, ở hải đảo còn có sinh vật khủng bố tồn tại.
- Làm sao bây giờ à? Hai biện pháp.
Nhìn rừng tùng phía xa, Diệp Thiên nghĩ một lát sau, chìa một ngón tay, nói:
- Thứ nhất, chúng ta dùng phao cứu sinh khám phá vùng biển, rời xa hải đảo này, nhưng có thể đi ra ngoài hay không, tôi không dám khẳng định.
- Thứ hai, chính là đi thăm dò hải đảo, nhìn xem bên trong có người sinh sống hay không, nếu quả thật có, chúng ta có thể theo lời bọn họ được một ít tin tức, có lẽ có thể tìm được biện pháp rời hải đảo này, chỉ cần có thể rời nơi này, tôi tin tưởng vệ tinh xác định vị trí có thể phát huy tác dụng.
Hiện tại trong lòng Diệp Thiên có một phán đoán, chính là hắn còn không dám khẳng định, bởi vì cảnh tượng nơi này vượt xa ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Lôi Hổ nhìn một cái về rừng tùng xa xa sâu thẳm yên tĩnh, vội vàng nói:
- Diệp gia, tôi ... Tôi cảm thấy được chúng ta vẫn là quay đầu lại đi, có lẽ xuyên qua sương trắng này, nói không chừng có thể đi ra ngoài đây?
- Tốt, vậy chúng ta hướng biển đi xem xem!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói thật, mỗi khi nhìn về phía chỗ sâu thẳm trong rừng tùng, trong lòng Diệp Thiên đều cũng thấp thỏm, đây là báo động nguy hiểm, nếu như có thể từ trong biển tìm cho ra đường, Diệp Thiên tuyệt đối không muốn đi quanhững sinh vật trong rừng cây.
Sau khi ý kiến thống nhất, Diệp Thiên cùng Lôi Hổ quay người trở về, ngay lúc bọn hắn xoay người, tại nơi bên cạnh rừng tùng, đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét, thanh âm cực lớn, chấn động đến những thi hài động vật rơi rụng ào ào ra.
- Mẹ nó, đi nhanh lên!
Ngay khi tiếng hét truyền đến, cái loại cảm giác nguy hiểm này nháy mắt nảy lên trong lòng, Diệp Thiên vội vàng một tay kéo Lôi Hổ, hướng bờ cát chạy đi.
- Gừ!
Tiếng gào thét thứ hai truyền đến, theo tiếng gầm rú này, một đường màu xanh từ trong núi rừng chạy ra, nháy mắt xuyên qua khoảng cách trăm mét này, không đến một giây đồng hồ, liền đuổi tới phía sau Diệp Thiên và Lôi Hổ.
- Đây là cái gì?
Thế đối phương quá nhanh, Lôi Hổ đi ở phía sau Diệp Thiên vừa mới xoay người lại, liền phát hiện trước mắt nhiều hơn một bóng đường màu xanh, hắn theo bản năng giơ cánh tay phải lên, một tay liền đánh về phía đối phương.
Sau khi tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, Lôi Hổ chỉ cảm thấy sức lực cả người so với trước kia ít nhất lớn mười phần, một quyền này đánh đi, hắn tin tưởng đối diện chính là một khối tấm thép, cũng có thể đem đục lỗ.
- A? Ai u!
Ngay khi Lôi Hổ ra quyền, hắn cũng thấy rõ ràng sinh vật trước mặt, trong miệng không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, chỉ là một quyền này của hắn dốc hết sức lực toàn thân, lại càng không có cách nào thu hồi, kinh hãi đi qua, theo sát đúng là một tiếng bi thảm, thân thể liên tiếp lui về phía sau, tràn đầy trên mặt đất là máu tươi từ trên người hắn rơi xuống.