- Ông Diệp, chúng ta sẽ đáp xuống Qatar để đổ dầu, từ Capetown bay đến Hong Kong sẽ mất hơn 20 tiếng, máy bay nửa tiếng nữa sẽ cất cánh!
Cơ trưởng từ trong phòng điều khiển bước ra, sau ông ta là ba cô tiếp viên hàng không, giới thiệu chuyến bay với Diệp Thiên xong, cơ trưởng nói:
- Ông Diệp, nếu cần gì thì cứ gọi các cô ấy nhé, tôi đi trước đây!
- Cảm ơn Ngô Sinh, làm phiền ông rồi!
Diệp Thiên tỏ ra rất khách sáo với vị cơ trưởng hơn bốn mươi tuổi này, vì hắn biết chiếc máy bay này là của Lý Siêu Nhân ở Cảng đảo, Lý Siêu Nhân đã mua nó từ một công ty chế tạo máy bay tư nhân lớn nhất thế giới, tính năng cũng không thua kém gì các loại máy bay khác.
Vốn là Đường Văn Viễn không thuê được chiếc máy bay này đâu, Lý Siêu Nhân sau khi nghe nói là thuê cho Diệp Thiên mới gật đầu đồng ý, hơn nữa ngày thứ hai sau đó liền cho máy bay hạ cánh xuống Capetown rồi.
- Cảm giác rất không tốt, chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì sao?
Nhìn cơ trưởng rời đi, Diệp Thiên nhìn mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp một cái, trong lòng chợt có điềm chẳng lành, vì hắn phát hiện mấy cô tiếp viên này sắc mặt có phần mù mờ, giữa trán có một đường màu đen nhạt.
- Ủa? Chuyện này là sao vậy, lẽ nào mình hoa mắt?
Lúc Diệp Thiên nhìn lại mấy cô tiếp viên, chợt phát hiện sự mù mờ đó đã biến mất, đường màu đen cũng không còn nữa, điều này làm Diệp Thiên không hiểu sao cả, hắn chưa gặp tình huống này bao giờ.
- Ông Diệp, xin hỏi ông có cần gì không?
Cô tiếp viên bị Diệp Thiên chú ý liền cúi người xuống, cơ thể làm người khác phải ngưỡng mộ ấy liền xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, mùi nước hoa thơm ngát đầy mê hoặc lan tỏa vào mũi Diệp Thiên.
Chiếc máy bay tư nhân này của Lý Siêu Nhân, ngoài con trai lớn của ông ta có thể sử dụng ra thì đến đứa con thứ hai cũng chưa từng được dùng, huống hồ chi là cho người khác mượn. Huống chi Diệp Thiên lại trẻ như vậy, nếu có phát sinh một mối quan hệ nào ngoài tình bạn với hắn thì mấy cô tiếp viên này đã một bước lên tiên rồi, trực tiếp bước vào giới thượng lưu của xã hội.
Vì vậy không chỉ cơ thể đang phát ra một tín hiệu nào đó mà giọng nói của cô cũng đầy mê hoặc, cả người cô như sắp đổ vào người Diệp Thiên vậy. Sự quyến rũ đó làm Lôi Hổ ngồi bên cũng thấy khó cưỡng lại được.
- Hừm, lấy cho tôi một cốc nước lọc!
Diệp Thiên đang định bói một quẻ thì bị cô tiếp viên đó làm cho đỏ mặt mũi, chỉ là lưng hắn đang dựa vào ghế, muốn lùi cũng không lùi được, đành phải xem bộ ngực đồ sộ hiển hiện trước mặt mình thôi.
- Mẹ nó, người cổ đại trước khi xem bói phải được tắm gội sạch sẽ, lẽ nào lại đúng như vậy?
Đợi cô tiếp viên khiêu gợi đó đi lấy nước, Diệp Thiên nhìn hai người còn lại, liền phát hiện hắn không nhìn thấy được gì từ tướng mạo của hai cô gái, thiên cơ giường như bị che lấp đi.
- Chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu?
Diệp Thiên tự đọc thoại một mình rồi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hắn đã không yêu cầu xuống máy bay, dù sao thì chiếc máy bay này cũng đã đợi mình mấy ngày rồi, hơn nữa những suy đoán của Diệp Thiên trước đây cũng không có chuyện gì lớn ảnh hưởng đến tính mạng xảy ra.
- Ông Diệp, nước của ông đây!
Cô tiếp viên kia bưng nước đến trước mặt Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên không thèm ngẩng đầu lên liền thất vọng lùi lại một bước, đứng vào cửa ra đối diện với Diệp Thiên. Bọn họ là những tiếp viên đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không làm bất cứ hành động nào quyến rũ hành khách.
Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh bay lên không, Diệp Thiên chợt thức tỉnh nhìn xung quanh một cái, Lôi Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đoạn đường từ Johannesburg đến Capetown đều do một mình hắn lái xe.
Còn Giang Sơn đang chăm chú đọc cuốn sách Diệp Thiên đưa cho.
- Giang Sơn, xem thế nào rồi?
Diệp Thiên đưa tay ra, cuốn sách như có lực hút vô hình bay vào tay Diệp Thiên.
- Uhm, xem đến quẻ thứ sáu mươi rồi à, Giang Sơn, cô có hiểu được những điều trong sách nói không?
Chu dị tiên thiên bát quái, tuy là tài sản quan trọng của tổ tông để lại, nhưng đến thời đại khoa học phát triển như ngày nay thì có rất ít người đi nghiên cứu về vấn đề này, người bình thường cơ bản không hiểu những kiến thức trong đó.
- Cuốn…cuốn sách đó sao bay được vậy?
Giang Sơn đang tập trung tinh thần vào cuốn sách thì bị Diệp Thiên làm cho giật mình, tuy nhiên sau khi cô thấy là do Diệp Thiên làm liền hiểu ra, trước đây khi Diệp Thiên dẫn cô rời khỏi Johannesburg thì cô đã tỉnh lại rồi.
Diệp Thiên trừng mắt với cô gái một cái đưa cuốn sách lên hỏi:
- Cuốn sách này cô đọc có hiểu không?
- Có, các quẻ bói trong đó có rất nhiều tổ hợp, tôi đã nhớ hết rồi, chỉ là làm sao mới có thể xem bói được?
Sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, Giang Sơn tỏ vẻ hưng phấn, không biết vì sao, lúc cô mới nhìn thấy nội dung của cuốn sách thì đã bị nó thu hút, những từ ngữ khó hiểu đối với người khác đối với cô lại rất dễ hiểu.
- Ồ, có thể nhớ được hả?
Lông mày Diệp Thiên nhếch lên một cái rồi hỏi tiếp:
- Trạch phong đại quá quer tượng đối ứng lại là gì?
Giang Sơn nghĩ một lát rồi nói:
- Thượng đoái hạ tốn đại khảm quẻ, đại quá quẻ, nhị âm hào tại ngoại nhĩ hư, đoạn chiết, vi đông lương náo khúc chi tượng, khảm vi hiểm, tắc đại hiểm, dương cương quá trung, đại quá tức sự vật điên đảo, hữu đại nan hiểm, thử quẻ đại hung!
- Uhm, vậy Thủy sơn kiển quẻ tượng thì sao?
Diệp Thiên kinh ngạc hỏi tiếp.
- Quẻ này thượng khảm hạ lương, kiển quẻ cao sơn lưu thủy, khảm tại tiền, lương chỉ du hậu, hiểm nan đương tiền, giao thông thụ trở, phi sơn việt hải, viễn độ trùng dương, Diệp gia, quẻ này cũng không phải là quẻ lành.
Lúc Diệp Thiên hỏi về quẻ bói, trong đầu Giang Sơn liền có đối ứng liền, những chữ lúc nãy cô đọc bây giờ lại lần lượt hiện ra, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ gì cả.
- Cô không cần phải gọi tôi là Diệp gia, gọi tên tôi được rồi!
Diệp Thiên càng tỏ ra kinh ngạc hơn hỏi tiếp:
- Cô giải thích tiếp Hạ địa thủy sư quẻ tượng!
Tâm trạng của Diệp Thiên lúc này đã không dùng từ kinh hãi để nhận xét rồi, hắn cũng có khả năng thiên phú về chu dị, nhưng vẫn chưa đạt đến lúc tổ tông truyền thừa, hắn từ năm tuổi đã cực khổ đọc sách mới có thể hiểu được như vậy.
Còn Giang Sơn chỉ xem có mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã phản ứng trôi chảy như vậy, lịa thiên phú này đến Diệp Thiên cũng phải bái phục, tuy nhiên hắn còn có chút chưa tin mới hỏi tiếp.
Giang Sơn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đối ứng của quẻ này là Thượng khôn hạ khảm, sư quẻ, địa hạ tàng thủy, tiểu nhân nội tâm âm hiểm xảo trá, cần phòng tránh ác tâm của người, đây cũng không phải là quẻ lành.
Giang Sơn nhìn trộm Diệp Thiên một cái rồi hỏi:
- Tôi…tôi không gọi tên ông, vậy gọi ông là gì đây?
Lúc đối diện với Diệp Thiên, Giang Sơn vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó, giống như loài vật trong rừng gặp phải chúa tể sơn lâm vậy, trời sinh ra vốn đã yếu hơn, nếu không phải lúc nãy chăm chú đọc sách, cô đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm Diệp Thiên giận.
- Gọi tôi là anh…không, gội là chú Diệp đi.
Diệp Thiên vốn muốn Giang Sơn gọi mình là anh, nhưng vừa nói ra thì sửa lại, nếu không thu nhận đồ đẹ này, e rằng sư phụ lý Thiện Nguyên mà biết được chắc sẽ đào mộ chui lên đánh mình một trận mất?
- Chú…Diệp!
Giang Sơn nhìn Diệp Thiên một cái, xưng hô một cách hơi khó chịu, tuy nhiên thiên jys mà Diệp Thiên thể hiện làm cô đỡ sợ hơn nhiều rồi.
- Nha đầu ngốc, thôi cô gọi tôi là sư phụ đi?
Lôi Hổ đang ngồi hàng ghế trước đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người, ông ta biết Lý Thiện Nguyên là một tông sư có địa vị cao ngất trời, lai lịch của Diệp Thiên thì không cần phải nói nữa.
Lúc nãy Diệp Thiên hỏi nhiều như vậy đến Lôi Hổ cũng biết được hắn có ý đồ thu nhận đồ đệ, chỉ là cô gái nhỏ tuy thông minh lanh lẹn nhưng từ nhỏ sống ở nước ngoài, không biết Trung Quốc còn có mối quan hệ là sư đồ.
- Sư phụ?
Giang Sơn nghe Lôi Hổ nói vậy liền ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, tuy cô tinh thông tiếng Hán nhưng đúng là không hiểu hàm ý của từ này.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Cô lớn lên ở nước ngoài, không quen lắm với những tập tục ở Trung Quốc, cứ sống ở Hong Kong một thời gian đã, có thu nhận cô nhập môn hay không sau này hãy nói!
Kế tục là một văn minh lâu đời ở Trung Quốc, những kiến thức cần phải học rất nhiều, Diệp Thiên muốn để cô gái thâm nhập vào không khí đó rồi dần dần dìu dắt cô học chuyên ngành.
- Vâng.
Giang Sơn sợ Diệp Thiên như sợ cọp vậy, nghe hắn nói vậy liền thật thà đồng ý.
- Tôi sẽ dạy cho cô một vài thuật bói tiền đồng đơn giản trước.
Ngồi trên máy bay thấy buồn, Diệp Thiên liền lấy đồng tiền ra nói:
- Bói có rất nhiều cách, cách thường dùng nhất là dùng đồng tiền để bói, cô phải nhớ kỹ mấy câu này, đó là bất thành bất trạch, vô sự bất trạch, trọng trạch bất trạch.
Diệp Thiên chợt trở nên nghiêm túc, đặt đồng tiền vào lòng bàn tay rồi nói tiếp:
- Tay trái trên, tay phải dưới, tập trung ý niệm vào chuyện cần đoán, lắc lắc mấy lần rồi vứt xuống đất, một lần mặt chính là dương, một lần mặt phụ là âm, một lần hai mặt chính là thiểu dương, ba lần đều mặt phụ là lão âm…
Diệp Thiên cũng không kị gì Lôi Hổ và mấy cô tiếp viên kia, chuyên tâm dạy Giang Sơn, còn biểu hiện của Giang Sơn cũng làm hắn rất hài lòng, chỉ hơn một tiếng sau đã nhớ kỹ những điều cần thiết của cách bói này.
- Xuất thủ một lượt đi!
Con Kim Mao Toan đực đang rất lo lắng cho thê tử, trong miệng cũng phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân thể đột nhiên bành trướng lên gấp mấy chục lần, hai chân đạp mạnh, nhất thời cát trên bãi biển bay tán loạn, hướng kiếp vân lao tới, nó định dùng thân mình để công kích kiếp vân.
Nhìn thấy hai vị bằng hữu giao hảo mấy ngàn năm liều mạng, một tiếng long ngâm vang lên, Giao Long thân thể phi thẳng lên, lấy cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu đâm thẳng vào kiếp vân đen xịt trên đầu, ba đại yêu biết rằng, nếu để kiếp vân hình than, chỉ sợ chúng sẽ phải chết dưới lần lôi kiếp này.
Ba đại yêu đồng thời ra tay, uy lực sợ là ngay cả một cao thủ Nguyên Anh kì cũng phải nhượng bộ ba phần, kiếp vân trên bầu trời tựa hồ cũng cảm nhận được áp lực này, nó chợt phát ra một cỗ hấp lực khủng bố, thiên địa nguyên khí bốn phía điên cuồng chảy vào trong.
- Đến rồi!
Ở ngoài trận pháp, Diệp Thiên mẫn tuệ cảm nhận được biến hóa trên không trung, hắn lập tức nuốt nội đan của Kim Mao Toan vào cơ thể.
- Nóng, sao nóng thế này?
Nội đan vừa mới nuốt vào trong, Diệp Thiên liền cảm thấy một trận nóng vãi cả linh hồn, cả người hắn giống như bị lửa thiêu, hai tay hắn cũng đã trở thành một mảnh đỏ bừng như hai que củi, nhiệt khí không ngừng từ lòng bàn tay tuôn ra.
- Lên!
Không đợi ba đại yêu hoàn toàn công kích xong kiếp vân, Diệp Thiên thân thể bay lên trời, hướng phía kiếp vân bay tới, bởi nơi đó chính là nơi linh khí của kết giới loãng nhất, nhưng cũng có một nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là Diệp Thiên phát hiện, mình không còn khả năng đè nén năng lượng khủng bố đang chuẩn bị bạo phát trong đan điền nữa rồi.
- Mẹ nó, không phải là còn chưa hình thành kiếp vân sao?
Ngay khi thân thể bay lên, hắn chợt phát hiện, trong đám mây tối đen như mực, đột nhiên bắn ra mấy đạo điệng mang li ti, điều này làm Diệp Thiên sợ vãi cả linh hồn, lấy tu vi của hắn, cho dù chạm phải một tia lôi kiếp nho nhỏ thôi, cũng chắc chắn không có khả năng thừa nhận.
Tốc độ của tia chớp, hiển nhiên con người không thể so sánh, Diệp Thiên trong lòng vừa xẹt qua ý nghĩ này, vài đạo lôi điện nhỏ đã rơi vào người ba đại yêu, nhưng lại xạt qua người hắn, đánh trúng Kim Mao Toan pháp tướng.
- Ngao ô!
Sau khi tia chớp đánh trúng Pháp Tướng, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn khiếp sợ phát hiện, nơi nào thiểm điện đi qua, Pháp Tướng hoàn toàn bị đánh nát bấy, đạo thiểm điện nho nhỏ ấy đánh thẳng xuống đầu Kim Mao Toan cái.
- Mau phá vỡ không gian!
Kim Mao Toan còn lại chỉ kịp hét lên một tiếng, hai trảo hướng tia chớp màu đen trên đầu mình công kích, nhưng khi hai bên va chạm, cánh tay của nó không khác nào băng tuyết gặp mặt trời, vô thanh vô tức liền biến mất.
Cũng giống như Kim Mao Toan đực, Giao Long dùng một sừng của mình đón đỡ đạo thiểm điện kia, tiếng rồng ngâm vừa phát ra đã lập tức dừng lại, thân hình thật lớn trên không trung khựng lại, rồi sau đó ào ào đổ xuống.
Lúc này trên không trung Diệp Thiên không rảnh quan sát tình hình, khi hắn tiến gần đạo kiếp vân trên đầu, hắn đột nhiên cảm giác được, trong cơ thể cỗ năng lượng cường đại kia bộc phát, cả người tựa hồ bành chướng lên.
- A, mở cho ta!
Hai tay Diệp Thiên hướng về phía trước, khi chạm đến một cỗ năng lượng vô hình, nhất thời toàn bộ năng lượng trong cơ thể bạo phát!
- Mở! Mở! ! Mở! ! !
Cả bầu trời quanh quẩn tiếng rống giận dữ của Diệp Thiên, lực lượng của yêu đan trong cơ thể hắn hoàn toàn bạo phát, bộ quần áo bằng da thú sớm bị năng lượng trong cơ thể hắn bộc phát ra phá nát, Diệp Thiên đứng lặng trên không trung, giống như một vầng mặt trời, tản mát ra quang mang chói mắt.
Diệp Thiên chưa bao giờ cảm giác được một loại năng lượng nào cường đại đến thế, thậm trí nếu bây giờ phải đối mặt với ba đại yêu, hắn cũng dám cùng chúng đánh một trận, theo tiếng rống giận dữ, một cỗ lực lượng khổng bố ngưng tụ trên hai tay Diệp Thiên, hắn dùng sức cố đem kết giới xé thành hai nửa.
- Xùy xùy….
Một âm thanh như tiếng xé vải vang lên, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại không khỏi vui mừng cực độ, bởi vì trên đỉnh đầu hắn, thổi tới một loại hơi thở, mà chỉ có ở một thế giới công nghiệp môi trường ô nhiễm mới có thể có.
Diệp Thiên chưa từng nghĩ qua, mình lại có cảm giác quyến luyến cái loại hơi thở này đến thế, chẳng qua Diệp Thiên còn chưa kịp mở miệng cười, thì đã chợt biến sắc.
- Sao…Sao có thể như vậy?
Chỗ kết giới trên đỉnh đầu Diệp Thiên, đoạn bị hắn xé rách cũng chỉ chừng cm, mặc cho hắn dùng sức thế nào, lỗ hổng cũng không mở rộng thêm được chút nào, giống như điểm rách đã tới cực hạn vậy, không những thế còn chầm chậm khép lại.
- Không, ta muốn đi ra ngoài! Ta nhất định phải ra ngoài!
Diệp Thiên biết, nếu lúc này hắn buông bỏ, vậy hắn cùng Lôi Hổ sẽ bị nhốt ở đây cả đời…Không còn cơ hội nhìn thấy phụ mẫu của mình, nghĩ đến ánh mắt bi thương của cha mẹ, thê tử khi tưởng mình đã chết, hai mắt Diệp Thiên bỗng nhiên đỏ ửng.
- Lực lượng, ta cần lực lượng!
Diệp Thiên gầm lên giận dữ, khỏa giả đan bên trong đan điền quay càng lúc càng nhanh, hắn sớm đã quên lời nhắc nhở của Kim Mao Toan ( hắn chỉ có thể sử dụng một lần yêu đan), điên cuồng hút năng lượng của yêu đan.
- Oanh!
Trong cơ thể Diệp Thiên, giống như bị tẩm xăng mà đôt, yêu đan của một Kim Mao Toan tu luyện mấy ngàn năm, lực lượng đã hoàn toàn bạo phát ra rồi.
Nguyên khí cường đại tràn ngập trong mỗi tế bào cơ thế Diệp Thiên. Thân thể hắn căn bản là không thể chịu được một lực lượng khủng bố như va yaj, trên người mỗi lỗ chân lông đều bắn ra một tia máu tươi, Diệp Thiên trên không trung giống như một huyết nhân vậy, trong cơ thể hắn một nửa máu tươi, đã bị yêu đan bức ra bên ngoài.
Bất quá lúc này Diệp Thiên sớm chẳng quan tâm tới điều đó, hắn dù có chết, cũng muốn chết ở thế giới của mình, hắn căn bản mặc kệ yêu đan sẽ gây ra loại thương tổn gì đối với hắn, mạnh mẽ đem nguyên khí đang tàn phá trong cơ thể mình nhưng tụ tới hai tay.
Đạo nguyên khí vốn không thuộc về Diệp Thiên, dưới thần thức dẫn động, ngưng tụ lại trên hai tay, khiến hai tay hắn da thịt đều nổ tung lộ cả sương trắng ra ngoài.
- Mở cho ta!
Nguyên khí trong yêu đan chẳng những đang tàn phá cơ thể hắn, mà ngay cả thần trí hắn cũng đã trở nên mê muội, lúc này Diệp Thiên trong lòng chỉ có một chấp niệm, phái xé rách kết giới thoát ra, dù sau đó có phải xuống hoàng tuyền đi chăng nữa.
Ngay khi lực lượng trong yêu đan hoàn toàn bùng nổ, Diệp Thiên lần thứ hai ra tay, cơ hồ kết giới đã bị kiếp vân rút mất thành linh khí cũng vô pháp bảo trì, xùy xùy, sau một tiếng vang nhỏ, trên đỉnh đầu Diệp Thiên một cái khe rộng chừng hai thước vuông xuất hiện.
- Ta đã làm được
Không khí ô nhiễm theo cái khe hở nọ tràn vào, khiến tâm trí Diệp Thiên nhất thời thanh tỉnh, hắn lập tức mừng như điên, khe không gian rộng m vuông cũng đủ cho bọn họ rời đi.
Thế giới bên trong kết giới không khác nào một cái kho bị bịt kín lâu ngày, khi cỗ không khí ô nhiễm bên ngoài tràn vào, bên trong kết giới cuồng phong gào thét, trên biển sóng gió nổi lên, không trung cuồng phong bốn phía nổi lên, bầu trời cũng trở nên u ám.
- Nhanh rời khỏi đây!
Cố gắng duy trì một tia thần trí, Diệp Thiên cúi đầu hướng xuống dưới gào lên, hawmnc ảm giác được năng lượng trong cơ thể đang không ngừng mất đi, mà cái khe kia dường như có thể tự động chữa trị, bằng mắt thường có thể thấy tốc độ khép lại của nó.
- Óe. Sao có thể như vậy?
Ngay khi Diệp Thiên nhìn xuống mặt đất, cả người bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi hắn phát hiện, ba đại yêu bên dưới bờ cát, không một người nào đáp lại tiếng gọi của mình.
Càng làm cho Diệp Thiên khiếp sợ chính là Giao Long cùng Kim Mao Toan trong cơ thể không còn một tia sinh cơ, đỉnh đầu Giao Long chỗ cái sừng đã biến mất không còn thấy đâu, tại vị trí cái sừng có một lỗ thật sâu, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Con Kim Mao Toan lại càng thê thảm hơn, một ít lông vàng xinh đẹp của nó bây giờ đã bị thiêu đốt thành một mảnh đen xịt, chính giữa là một cái lỗ tròn chừng cm, hiển nhiên đạo lôi kiếp đã hủy đi sinh cơ của nó.
- Chỉ có trên người con Kim Mao Toan đực, Diệp Thiên mới có thể cảm ứng được một chút sinh cơ, nhưng trạng thái cũng vô cùng nguy kịch, hai cánh tay đã hoàn toàn biến mất, ngực bị thủng một lỗ lớn.
Bất quá, sinh mệnh lực ương ngạnh trong cơ thể nó vẫn không ngừng cháy, chỉ cần không phải nguyên thần bị tiêu diệt, thương thế như vậy hoàn toàn không thể lấy được mạng của nó, hơn nữa lúc này nếu nó thoát ra khỏi trận pháp, kiếp vân trên trời cũng sẽ không tiếp tục truy kích nó nữa.
- Lôi Hổ ngươi làm gì đó, nhanh lên một chút!
Sau khi liếc qua tình huống của ba đại yêu, Diệp Thiên ánh mắt chuyển hướng Lôi Hổ, nhưng khiến hắn phẫn nộ chính là, Lôi Hổ đang mang theo con tiểu Kim Mao Toan trên không trung lắc lư, làm thế nào cũng không thế phi hành lại phía mình.
Đối với Diệp Thiên mà nọi, hiện tại sinh mệnh lực của hắn đã như đèn cạn dầu, không còn nhiều thời gian nữa, hắn sống sót hi vọng rời khỏi đây, hơn nữa thời gian trôi qua, kết giới kia cũng chậm rãi khép lại, Lôi Hổ nếu không phi tới được, Diệp Thiên cũng chỉ có thể chính mình rời đi mà thôi.
- Sư phụ con…con không bay qua được, dòng khí trong không trung thật sự quá mạnh, con không thể giữ vững thân thể được!
Thanh âm sợ hãi của Lôi Hổ truyền vào tai Diệp Thiên, cũng không phải Lôi Hổ không cố gắng, mà với tu vi Tiên Thiên kỳ của hắn, nếu bình thường liều mạng có thể phi hành tới được chỗ Diệp Thiên.
Nhưng hiện tại vấn đề là, trong kết giới lúc này không gian cực kỳ không ổn định, không khí vẩn đục của ngoại giới chưa bao giờ xâm nhập được vào trong đảo, nay hai dòng khí trên không trung va chạm, nhất thời hình thành một đọa lốc xoáy, khiến Lôi Hổ không thể giữ vững thân thế.
Nhưng ngay cả Diệp Thiên trong tình huống này cũng vô kế khả thi,chỗ song chưởng chỉ còn lại sương trắng kia, còn đang ngưng tụ lực lượng trong yêu đan đối kháng với kết giới, nếu hắn hiện tại buông tay, chỉ sợ không đến vài giây kết giới liền sẽ khôi phục lại như ban đầu.
- Sư phụ, không được, con không thể đi lên, người mau đi ra ngoài đi!
Vừa bay lên được độ cao khoảng m, Lôi Hổ đã bị một đạo lốc xoáy kéo xuống độ cao hơn m, trên mặt hắn lộ ra thần sắc thất vọng, la lớn:
- Sư phụ, sau khi ra ngoài, xin người nói với phụ thân ta, nhi tử này từ giờ không thể hiếu kính được nữa rồi!
Lôi Hổ trước kia tuy tâm tư bất chính, nhưng lại là một người con có hiếu, thân hãm hiểm cảnh, hắn vẫn luôn nghĩ về người cha đã hơn tuổi của mình, công danh lợi lộc, không còn là điều trọng yếu nữa.
- Không được, ta không cam lòng!
Năng lượng trong yêu đan cuối cùng đã đến giới hạn, sau khi Diệp Thiên trả một cái giá rất lớn, mượn một phần lực lượng của nó, năng lượng đã dần dần biến mất, Diệp Thiên thiên biết mình nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được s nữa mà thôi.
- Ta tiễn bọn họ ra ngoài!
Đột nhiên một thanh âm trên không trung quanh quẩn, Kim Mao Toan đực còn lại một hơi thở cuối cùng, tầm mắt nó đảo qua xác chết của người bạn đời ngàn năm, trong ánh mắt lộ ra một tia bi thương tuyệt vọng.
- Tiểu tử, nhất định phải chăm sóc tử tế cho hài tử của ta, nó là con Kim Mao Toan cuối cùng trên đời này!
Đại yêu nhìn về phía Kim Mao Toan trên đầu vai Lôi Hổ, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, nó há mồm phun ra, một đạo nguyên khí màu vàng cắt qua không gian, đem Lôi Hổ cùng Kim Mao Toan bao vây lại, nhanh chóng hướng trời cao bay lên.
- Mẹ nó, chạy nhanh hơn cả ta sao?
Diệp Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo kình phong thổi qua mặt hắn, Lôi Hổ thân thể đã bị biến mất trong khe hở, lúc này kết giới chỗ rách chỉ lại chừng cm, Diệp Thiên gian nan nhìn xuống dưới hô lên:
- Tiền bối, người nhanh lên một chút ta chống đỡ không nổi nữa!
- không, ngươi đi đi, ta sẽ ở lại đây!
Kim Mao Toan lắc lắc đầu, phóng xuất một đạo nguyên khí đem thi thể bằng hữu cùng nương tử cuốn lên, phiêu phù trước mặt nó.
- Vì sao chứ? Với tu vi của ngài, rất nhanh có thể khôi phục mà!
Diệp Thiên khó hiểu hô lên, hắn có thể cảm ứng được, Kim Mao Toan đực sinh cơ vẫn chưa đoạn tuyệt, chỉ cần có linh khí sung túc bồi dưỡng, thương thế như vậy căn bản đối với nó không thấm vào đâu, thế nhưng khi Diệp Thiên chứng kiến ánh mắt Kim Mao Toan nhìn bạn bè thì hắn đã hiểu rõ tại sao.
Ở trong cái thế giới này, không riêng gì con người có tình cảm, những sinh vật khác cũng có, mấy ngàn năm bầu bạn, nay bỏ mình, Kim Mao Toan đực dĩ nhiên quyết định chính là tự tử, chỉ có vậy, mới có thể đời đời bên nhau.
- Ai nói dã thú vô tình? Đổi lại nếu là ta, liệu có thể làm được như thế hay không?
Ánh mắt Kim Mao Toan đã khiến Diệp Thiên suy nghĩ, hắn không biết nếu mình ở vào hoàn cảnh tương tự sẽ phải lựa chọn như thế nào?
Bất quá hoàn cảnh lúc này, hiển nhiên không phải là lúc tự hỏi, sai khi hiểu quyết định của Kim Mao Toan, hai tay chống đỡ khe hở đột nhiên buông ra, thân thể cũng nhanh chóng qua cái khe chạy ra ngoài.
Quay đầu thoáng nhìn lại, cảnh tượng cuối cùng ghi tạc trong đầu Diệp Thiên chính là, Kim Mao Toan đem thân thể bạn bè đứng giữa bầu trời bão tố…
Diệp Thiên không hề biết, ngay khi thân hình hắn vừa biến mất trong khe không gian, trên đảo vài nơi vang lên tiếng gầm của hung thú, mấy đạo hơi thở cường đại nhanh chóng hướng nơi này mà đến.
Lúc này, xác Kim Mao Toan và Giao Long đã bị nước biển cuốn đi, trên đảo cơ hồ tất cả mãnh thú đạt đến cảnh giới địa yêu, đều cảm nhận được khí tức của bọn nó, đã biến mất khỏi mảnh thiên địa này.
Điều này khiến những đại yêu cảnh giới không bằng ba đại yêu kia, liều mạng hướng tới đây, trong đó nhanh nhất phải kể tới một con Kim Sí Đại Bằng Điểu, khi nó nhìn thấy khe nứt trên bầu trời, trong miệng phát ra một tiếng ưng minh cao vút, thân thể như mũi tên nhọn hướng cái khe kia phóng tới.
Ngay lúc khoảng cách giữa Kim Sí Đại Bằng với khe hở còn không tới thước, một đạo lôi kiếp to vật đã đánh tới đỉnh đầu nó, khiến nó trong lúc không phòng bị lông trên đầu đã bị bóc ra một mảng, thân thể đập xuống đất đánh rầm.
- Liên thủ chống cự thiên lôi, chúng ta cùng xông ra ngoài!
Lại có hai đại yêu nữa chạy tới đây, hai con đại yêu này thân thể khổng lồ, một là con voi trắng trong truyền thuyết là thú cưỡi của bồ tát, cái mũi dài, cùng hai cái răng nanh lớn kinh zị, cơ thể cao hơn năm mươi mét, cả người dày đặc toàn lông, trông y như một cự thú trong tiểu thuyết của người maya.
Bất quá, bọn chúng hiển nhiên đã chậm một bước, không đợi ba đại yêu liên thủ, khe hở chỗ kết giới đã hoàn toàn khép lại, đồng thời bên ngoài kết giới, một cỗ thiên địa nguyên khí khổng lồ từ kết giới tuôn ra, nguyên bản linh khí bị kiếp vân hấp thu mất phần lớn, nay lại trở nên nồng đậm như trước.
Nhìn thấy kết giới trên bầu trời, ba đại yêu đồng thời phát ra tiếng gầm giận dữ động thiên không, chúng biết, mình đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, có lẽ cả đời chúng cũng không có cách nào thoát khỏi hải đảo này.
Theo sự khôi phục của kết giới, một năm linh khí giao động cuối cùng cũng kết thúc, đại lượng thiên địa nguyên khí đều rót vào trận pháp trên hải đảo, đại trận vô số yêu thú cũng tản đi, cả Bồng Lai tiên đảo lại hồi phục lại quang cảnh yên bình như trước. Nhưng ở một số địa phương trên đảo, vẫn vang lên những tiếng gầm giận dữ không cam lòng.
- Đã trở lại, rốt cuộc đã trở lại!
Ngay trước khi kết giới sắp phong bế trở lại, Diệp Thiên cuối cùng từ trong đó thoát ra ngoài. Khi thấy mặt biển khơi xanh thẳm, Diệp Thiên không kìm được lòng, phát ra một tiếng thét dài, âm thanh vang động trên mặt biển.
Địa phương Diệp Thiên xuất hiện, chính là giữa không trung, dưới vị trí hắn vài trăm mét, chính là biển khơi đang dậy sóng, mà Lôi Hổ đã trốn ra ngoài trước hắn, lúc này đang ở một nơi phía dưới người hắn khoảng hai trăm mét.
- Óe, sao… Sao lại đau như vậy a?
Diệp Thiên hớp một ngụm thực khí, đang m uốn đem thân hình ổn định lại, đột nhiên phát hiện, thân thể mình từ trên xuống dưới, không còn một tia linh khí nào tồn tại, giả đan ở đan điền ảm đạm vô quang, cơ hồ đã ngừng vận chuyển.
Trong khi đối mặt sinh tử, hai cánh tay Diệp Thiên dường như đã biến thành sương trắng, truyền ra một trận đau đớn tê tâm liệt phế, giống như bị ngàn con kiến cắn xé vậy. Đau đớn này nếu là một thường nhân, sợ là đã sớm kêu la thảm thiết.
- Mẹ nó, lần này thiệt thòi lớn rồi!
Đồng thời trong cơ thể Diệp Thiên, một cỗ cảm giác suy yếu truyền ra, nguyên thần của hắn dường như đã chịu một đả kích lớn, cả người trước mắt tối sầm, không thể tiếp tục trụ vững thân thể, lập tức rớt xuống mặt biển, một ý niệm cuối cùng trong đầu vụt tắt, cả người liền chìm vào hôn mê.