Cây đại thụ ra tay vừa rồi, khiến Diệp Thiên suýt nữa lâm vào tuyệt cảnh, hắn vốn là một người quyết đoán, lúc này đã đem đại thụ nọ xếp vào hàng địch nhân. Trong lòng không còn một tia từ bi nào nữa, nếu không phải xuất ra tam vị chân hỏa quá tổn hao chân khí, Diệp Thiên thậm chí còn muốn đốt thêm một mồi lửa nữa.
- Óe, đây là chuyện gì? Tại sao lại có mưa vào lúc này?
(quá nhọ cho đội Diệp Thiên)
Đang lúc thế lửa bừng bừng, thì bầu trời phía trên cây đại thụ, bỗng nhiêu phiêu phiêu rơi xuống một trận mưa phùn, mưa tuy không lớn, nhưng liên miên không dứt như trải một tấm chăn lớn phủ lên khắp thiên địa, bao trùm lên biển lửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hừ, mưa đi, ta éo tin có thể dập tắt được tiên thiên chân hỏa.
Diệp Thiên trên mặt lộ một tia cười lạnh, tiên thiên chân nguyên là do chân khí ngưng tụ mà thành, chính là dù ở trong nước cũng có thể bốc cháy, mà mưa chỉ là mưa phùn nhỏ, không khác gì hỏa thượng kiêu du (đổ dầu vào lửa), theo suy đoán của Diệp Thiên, lửa này càng ít thì càng mạnh.
- Óe, không đúng, tại sao lại như vậy?
Ngay khi Diệp Thiên đang lạnh lùng cười, hắn đột nhiên phát hiện, cơn mưa phùn kia rơi đến biển lửa, thế lửa tự nhiên bị chế trụ, dần dần theo mưa rơi xuống, biển lửa đỏ lòm cũng dần bị dập tắt.
- Không lẽ đây là loại mưa trong truyền thuyết, khi Quan Thế Âm dùng cành liễu trong bình Cam Lộ?
Diệp Thiên cẩn thận cảm thụ những giọt mưa rơi trên người mình, trên mặt phọt ra một tia khiếp sợ, trong cơn mưa, ẩn chứa một cỗ linh khí của vạn vật, giống như xoa dịu, nhanh chóng dập đi lửa giận trong lòng Diệp Thiên.
Tĩnh tâm lại, Diệp Thiên nhất thời phát hiện, cơn mưa này thực sự không phải từ trên trời rơi xuống, mà là từ trên cành là của cây Phù Tang cổ thụ rơi xuống, nếu Diệp Thiên đoán không sai, đây chính là tinh hoa sinh mệnh cổ thụ.
Lửa đến nhanh, đi cũng nhanh. Vỏn vẻn một đoạn thời gian ngắn ngủn, biển lửa đã tắt ngóm, ngay cả một đám khói li ti cũng không sót lại.
Càng khiến Diệp Thiên kinh zị chính là, sinh mệnh tinh hoa từ cây đại thụ rơi xuống tới đâu, những khoảng đất đã bị đốt đen thui, bằng mắt thường có thể thấy tốc độ tăng trưởng trở lại, một hồi sau, trước mắt diệp thiên lại là một mảnh xanh biếc, không còn lưu lại một chút dấu vết của hảo hoạn.
- Con bà nó, lần này thật sự phải chạy rồi!
Mắt thấy tiên thiên chân hỏa không có hiệu quả, Diệp Thiên trong lòng sinh ra một cảm giác vô lực, cây đại thụ thể tích thực sự quá lớn, ngọn lửa vừa rồi, thậm trí còn không đốt được một phần vạn của nó, căn bản không gây thương tổn gì tới gân cốt của nó, Diệp Thiên chỉ có thể lùi một bước.
Nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ, đợi cho mưa từ trên cây tán đi, thân bình hắn lại lao tới, một lần nữa xuất ra tiên thiên chân hỏa, hắn còn có thể nắm chắc.
- Không có công kích sao?
Khi Diệp Thiên đi vào phạm vi 500m trong tán cây đại thụ, thân cành cùng dây leo cũng không có tiếp tục tập kích hắn, Diệp Thiên trong lòng nhất thời vui vẻ hắn lên, hắn rất hi vọng sẽ không phải cùng đại thụ này can qua, chỉ cần đào được linh thạch, hắn sẽ lập tức rời đi.
- Óe, đây là cái gì?
Diệp Thiên ánh mắt bỗng nhiên hướng tới một đoạn rễ đại thụ phía trước nhìn lại, thân cây chỗ đó ngăm đen giống như nham thạch, tựa hồ so với những chỗ khác bất đồng, thân cây đang trơn nhẵn bỗng nhiên gồ lên, giống như có một sinh vật bên trong đang cựa quậy đi ra.
- Đây…đây là con mẹ nó cái giống gì?
Hơn mười giây sau, xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thiên là một con vật cao chừng năm thước, cả người nhìn như một thân cây, quanh thân bám vô số dây leo, đầu mơ hồ có ngũ quan như con người, nếu không phải Diệp Thiên cảm ứng được khí tức sinh mệnh mênh mông trong cơ thể đối phương, sợ là quái vật trước mặt kia, Diệp Thiên cũng chỉ coi như là một cái cây mà thôi.
- Ô ô….
Quái vật hành động thập phần thong thả, ánh mặt màu oánh lúc lấp lóe, không ngừng quét qua người Diệp Thiên, trong ánh mắt ẩn chứa một tia sợ hãi, hiển nhiên ngọn lửa của Diệp Thiên đã đốt cho nó phát sợ.
- Ta tới đây chỉ vì linh thạch thuộc tính mộc, cùng với ngươi nước giếng không xâm phạm nước sông, ngươi vì sao công kích ta?
Diệp Thiên trong lòng vừa động, mở miệng hỏi, một ngọn lửa lại xuất hiện trong lòng bàn tay, quái vật kia sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, cả người dán lên trên thân cây đại thụ, tư thể như kiểu, chỉ cần Diệp Thiên xuất ra ngọn tiên thiên chân hỏa, là hắn sẽ lập tức chạy trốn vào trong thân đại thụ.
- Có thể xuất nhập vào bên trong một thân đại thụ sao? Đây rốt cuộc là quái vật gì?
Diệp Thiên lúc này đã rõ, thứ tập kích hắn, không phải là Phù Tang cổ thụ, mà là quái vật trước mặt kia, chính bởi vì mình xuất ra tiên thiên chân hỏa đốt tới cây cổ thụ, mới xuất hiện cơn mưa Cam Lộ vừa rồi.
- Rống ô!
Nhìn thấy Diệp Thiên cũng không có xuất ra hỏa đoàn trên tay, quái vật kia tựa hồ đỡ sợ vài phần, trong miệng phát ra từng trận âm thanh như khiển trách, dây leo khắp tứ chi bỗng nhiên lao ra, trong nháy mắt đã đan thành một tấm lưới, hướng Diệp Thiên trùm tới.
- Còn cố?
Hành động của quái vật đã khiến Diệp Thiên bừng bừng tức giận, quái vật kia năng lượng trong cơ thể nhiều nhất cũng chỉ ngang cơ Diệp Thiên, nếu không phải nó mượn sinh mệnh tinh hoa của đại thụ, thì chỉ một mồi lửa vừa rồi của Diệp Thiên cũng đủ tiêu diệt nó rồi.
Nhưng tiên thiên chân hỏa của Diệp Thiên cũng không phải chỉ dùng để công kích, hai tay nâng lên, đem ngọn chân hỏa trong tay nghênh đón tấm lưới dây leo đang trùm tới.
- Sưu sưu…
Quái vật tuy linh trí không cao, nhưng vừa rồi nếm không ít thiệt thòi, hắn không muốn tiếp tục cảm thụ, thấy hành động của Diệp Thiên, dây leo khắp bầu trời, nhất thời nhanh chóng bay ngược trở về.
- Con mẹ nó, đây không phải Hắc Sơn Lão Yêu sao?
Nhìn thấy quái vật kia chung quanh người đầy dây leo bay múa, Diệp Thiên bỗng nhiên nhớ tới, nắm đó hắn đã từng xem một bộ phim tên là " U hồn thiến nữ", không phải trong phim cũng có một cảnh tượng như vậy sao?
- Ta hiểu rồi, đây bất quá chỉ là một mộc tiêu!
Lúc này, Diệp Thiên rốt cuộc đã hiểu ra, đây chỉ là một con tinh quái mà thôi.
Căn cứ điển tịch đạo gia ghi lại, cái gọi là tinh quái, chính là trải qua quá trình hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, ngưng tụ thiên địa tinh túy, hình thành một loại sinh vật có thể tu luyện, bất quá nó lại khác với động vật tu yêu, điều kiện để hình thành một tinh quái khó khăn hơn nhiều, hơn nữa thường thường phải trải qua mấy ngàn năm mới có thể xuất hiện một tia linh trí.
Ví dụ như sơn quỷ mộc tiêu và hoa tiên tử trong " Liêu Trai chí dị" chính là một loại tinh quái, tinh quái công kích không tính là mạnh, thường thường sau khi linh trí sinh ra, cũng sẽ bị một số ít mãnh thú cắn nuốt, hấp thụ tinh hoa của bọn chúng.
Mộc tiêu trước mắt này sở dĩ có thể dùng dây leo công kích, hẳn là phải dựa vào Phù Tang cổ thụ mới có thể làm được, thân mình nó chính là được ngưng tụ bởi đại thụ tinh hoa mà thành, nên có thể mượn một chút lực lượng của đại thụ.
Mà trong Trương Tam Phong tự chuyện không có ghi chép lại chuyện này, chắc hẳn là khi ông ta di lịch qua đây, mộc tiêu này còn chưa hoàn toàn hình thành linh trí, phải sau khi Trương Tam Phong mọc cánh thành tiên 200 năm sau mới gian nan sinh ra, vừa lúc đụng phải Diệp Thiên.
Diệp Thiên đoán quả không sai, mộc tiêu này, sinh ra đích xác mới chỉ hơn một trăm năm, nó thậm chí cả thân thể cũng chưa thành hình, chẳng qua nó là từ Phù Tang cổ thụ biến thành, nên mới có thể mượn lực công kích Diệp Thiên.
Chẳng qua sau khi trở lại hình dạng mộc tiêu, nó cùng Phù Tang cổ thụ đã trở thành hai loại sinh vật khác nhau, sau khi Phù Tang cổ thụ cảm nhận được uy hiếp từ tiên thiên chân hỏa, đã cắt đứt năng lượng cung ứng cho mộc tiêu, không cho nó sử dụng nữa… lúc này mới khiến nó hiện nguyên hình.
- Ta tới đây không phải là để táng ngươi, ngươi vì sao lại muốn uýnh ta?
Sau khi hiểu rõ lai lịch của quái vật kia, Diệp Thiên trong lòng không còn chút sợ hãi nào, há mồn phun ra, một đạo ánh sáng phá không như một giải thiên hà, lóe lên tầng tầng ngân quang hướng mộc tiêu quét tới, không đợi mộc tiêu phản ứng, đã tách những dây leo quanh người hắn ra, trảm rơi đầy trên mặt đất.
- Ngao ô!
Mộc tiêu trong miệng phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, liền ẩn nửa người vào đại thụ, nửa thân bên ngoài, dài ra như một cái xúc tu, trong mắt vẻ sợ hãi tăng thêm vài phần.
- Trong cơ thể ngươi có hơi thở giống ta, ngươi tới đây là muốn giết ta!
Mộc tiêu kia mặc dù đã ăn vài lần đau khổ, nhưng cũng không chịu lui bước, bỗng nhiên một đoạn thần thức truyền vào trong đầu Diệp Thiên.
- Trên người của ta có hơi thở giống ngươi?
Sau khi hiểu ý tứ của đoạn thần thức, Diệp Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người, tâm niệm vừa chuyển, nhất thời hiểu ra, nguyên lai cái bồ đoàn (cái đệm ngồi nhưng chắc bằng gỗ) của Trương Tam Phong còn sót lại kia, không ngờ là được lấy ra từ trong cơ thể của mộc tiêu!
- Tinh quái quả nhiên thứ nào cũng tốt!
Nhìn mộc tiêu trước mặt, Diệp Thiên liếm liếm môi, chẳng trách lại có nhiều cao nhân thích hàng yêu phục ma đến vậy.