- Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Mới vừa trở về tới rừng rậm, linh khí mộc thuộc tính nồng đậm khiến Thạch Đầu Nhân cảm thấy cả người mất tự nhiên, chúng là tinh quái đánh nhau, tự nhiên không cần nói tới quy củ giang hồ, thấy mộc tiêu đi đên, Thạch Đầu Nhân quơ một nắm tay đấm ra liên tiếp.
Đã từng một lần chiến đầu, Thạch Đầu Nhân chính là cậy mạnh áp chế mộc tiêu, trực tiếp cắt đứt những dây leo của nó, hiện tại chính là muốn tốc chiến tốc thắng, đôi nắm tay to như hai lu nước kia đấm ra liên tục, như một tòa núi nhỏ đánh tới đỉnh đầu mộc tiêu.
Nhưng lúc này là ở trong khu vực của mộc tiêu, sự linh hoạt của nó vượt xa sức tưởng tượng của Thạch Đầu Nhân, ngay khi nắm tay nó nện xuống, Thạch Đầu Nhân chợt phát hiện, thân thể mộc tiêu chợt biến mất không thấy đâu.
- Đại gia hỏa, cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!
Xuất hiện ngoài 50m, lúc này trận chiến mới chính thức diễn ra như ý của Diệp Thiên, hơn mười cái dây leo hình thành một tấm lưới lớn, che trời hướng đầu thạch đầu nhân trùm tới.
- Sao…Sao có thể như vậy?
Nhìn thấy cái lưới đang hạ xuống đầu mình, Thạch Đầu Nhân thân thể to lớn liên tục lùi về sau, trên khuôn mặt khô khốc lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Nếu giờ đang ở trên địa bàn của mình, Thạch Đầu Nhân hoàn toàn có thể độn thổ tránh thoát, nhưng nó phát hiện, sau khi chính mình vào trong rừng rậm, phía dưới đầy các loại thực vật khiến nó cảm thấy vô cùng không quen thuộc, một cỗ năng lượng vô hình, cắt đứt liên hệ của nó với đại địa.
Không đợi Thạch Đầu Nhân suy nghĩ, cái võng lớn kia đã đem thân thể to lớn của nó bao vây lại, không cam lòng thất bại, Thạch Đầu Nhân nhất thời mãnh lực kích phát, bên ngoài thân thể phát ra từng tiếng băng băng, mãnh mẽ ngạnh kháng cái lưới từ hơn mười sợi dây leo muốn xé nát thoát ra.
Nhưng trong tầm bao phủ của Phù Tang cổ thụ, mộc tiêu tuyệt đối là khắc tinh của Thạch Đầu Nhân, không đợi hắn phá lưới thoát đi, lại có mấy trăm cái dây leo đón đầu hắn, đem nó bao vây thoạt nhìn như một cái bánh trưng vậy.
Cùng lúc đó, trên không trung xuất hiện mười bảy mười tám cái cột gỗ thật lớn, mang theo một trận tiếng rít trói tai đập xuống, ngay lúc dây trói xắp đứt, thì toàn bộ tấm lưới bỗng nhiên tán ra, đem thân thể Thạch Đầu Nhân lộ ra ngoài.
- Oành… Thình thịch!
Liên tiếp mấy tiếng đánh nặng nề vang lên, mỗi một cái cột gỗ đều ngưng tụ đập vào một vị trí trên người Thạch Đầu Nhân, lực va quá lớn khiến Thạch Đầu Nhân khụy xuống mông ngồi phệt xuống đất, trên người chỗ các đốt ngón tay xuất hiện không ít vết nứt.
- Đông…Thùng thùng!
Liên tục va chạm, khiến Thạch Đầu Nhân rốt cuộc chống đỡ không được, thân thể cao lớn cuối cùng rơi rụng phân tán thành từng khối đá nhỏ, từ trên người nó lăn xuống, không lâu sau liền biến thành một đống đá vụn lớn.
- Ha ha ha, ta đánh ta đánh, ngươi nói không sai, ở trong này nó không phải đối thủ của ta!
Sau khi đập tan Thạch Đầu Nhân, mộc tiêu cười đắc ý, nhưng nó cũng không có tiếp tục công kích sơn quỷ, mà thu hồi dây leo, mộc thuộc tính tinh quái luôn thiện lương, nếu không Diệp Thiên trên người hấp thu hơi thở đồng loại của nó, mộc tiêu nhất định sẽ chủ động công kích hắn.
- Từ thảo mộc trở thành một tinh linh quái, quả nhiên là có chỗ thú vị a!
Đứng cách đó không xa quan chiến, Diệp Thiên có thể cảm nhận được, Thạch Đầu Nhân cũng không có tổn thương nghiêm trọng, những viên đá vụn kia chẳng qua như là tấm áo giáp ngoài của nó mà thôi, chờ trở lại lĩnh vực của nó, tùy thời có thể ngưng tụ lại một cái thân thể còn khổng lồ hơn thế này.
Quả nhiên, ngay khi thanh âm mộc tiêu chưa dứt, đống đá vụn tựa như có sinh mạng, lại lần nữa tổ hợp thành bộ dáng Thạch Đầu Nhân, nhưng trong ánh mắt nó có chút uể oải, đây là mộc lĩnh vực, nó không hấp thu được linh khí thuộc tính thổ nên không có sự bổ sung cho linh khí đã tiêu hao.
Thạch Đầu Nhân ủ rũ nhìn thoáng qua Diệp Thiên, ồm ồm nói:
- Đánh xong rồi, ta có thể về chưa?
Thạch Đầu Nhân thật ra cũng đã hiểu, mộc tiêu năm đó bị hắn cắt đứt từng sợi dây leo, bây giờ thân thể chính mình bị nó đánh tan, hai bên xem như hòa nhau, không ai nợ ai, đương nhiên, nếu không phải vì có Diệp Thiên ở đây, nó cũng sẽ không dễ tính như vậy.
Diệp Thiên gật gật đầu,nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng người nọ để ta tới tìm ngươi là muốn tìm một đồ vật trọng yếu!
Trước mắt là một tên đầu gỗ, và một tên đầu đá, Diệp Thiên nếu không dọa dẫm một chút, vậy thì thật uổng là một con người!
- Người nọ muốn cái gì?
Thạch Đầu Nhân khó chịu nhìn về phía Diệp Thiên, nếu không phải nó sợ hãi người năm đó, thì đã sớm một quyền đánh tới Diệp Thiên.
- Linh thạch, có thể phát ra linh khí thổ thuộc tính!
Diệp Thiên cũng không có vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.
- Là thứ này sao? Được rồi, ngươi đi với ta!
Nghe xong lời Diệp Thiên, Thạch Đầu Nhân nhẹ thở ra.
- Ngươi biết thứ này?
Chứng kiến thần thái của Thạch Đầu Nhân, Diệp Thiên ngược lại cảm thấy kì quái.
- Đúng, năm đó người nọ có đề cập tới, nhưng khi đó ông ta không có lấy đi, tại sao hiện tại lại cho ngươi tới lấy?
Thạch Đầu Nhân than thở một câu, nhưng chỉ số thông minh của nó hiển nhiên không đủ để suy nghĩ sâu, nói với Diệp Thiên một tiếng, nhấc chân hướng tảng đá cách đó không xa đi đến, dọc theo đường đi dường như có chút căm phẫn, nên đã phá đi không ít hoa cỏ.
Mộc tiêu tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng hiểu được nếu bản thân đi tới khu vực thổ thuộc tính, khẳng định chính là chịu kết cục bị hành hạ, nhìn thấy Diệp Thiên nhìn về phía mình, vội vàng nói:
- Ta không thích đi vào đó, ngươi lấy đồ vật đó, rồi tới đây tìm ta!
- Được, ngươi không cần ra khỏi phạm vi đại thụ, bằng không bên ngoài có rất nhiều sinh vật có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.
Diệp Thiên gật gật đầu, so với những dị thú trên đảo, tinh quái này hiển nhiên là thân thiện hơn nhiều, Diệp Thiên cũng không muốn chúng bị lũ dị thú kia cắn nuốt sạch nguyên thần.
Cáo biệt mộc tiêu, Diệp Thiên theo sau Thạch Đầu Nhân, nhưng hắn dù dùng tới xúc địa thành thốn cũng không theo nổi cước bộ của thạch nhân, mỗi bước giống như là khoa phụ truy nhật, vừa xải bước đã đi xa tới mấy cây số.
- Thật là lợi hại, trong khu vực nồng đậm thổ thuộc tính này, chỉ sợ dù là Kim Đan kỳ dị thú cũng không làm gì được thạch nhân này.
Diệp Thiên cẩn thận quan sát thạch nhân phía trước, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên, Thạch Đầu Nhân tựa hồ có thể thay đổi một khoảng nhỏ đất dưới chân, nhìn những bước tuy không lớn, nhưng lại khiến cho núi đồi kéo lại phía sau, tốc độ nhanh kinh zị.
- Quá chậm, để ta mang ngươi đi đi!
Thấy Diệp Thiên phía sau liều mạng đuổi cũng không kịp mình, Thạch Đầu Nhân dừng bước, chìa bàn tay to lớn chộp tới Diệp Thiên.
- Cảm ơn!
Cảm nhận được thiện ý của Thạch Đầu Nhân, Diệp Thiên cũng không có né tránh, được người đá đặt lên vai của nó.
Mang theo Diệp Thiên xong, thạch nhân tốc độ còn nhanh hơn vài phần, trước mặt kình phong thiếu chút nữa thổi bay Diệp Thiên xuống dưới, hắn vội vàng xuất khí hộ thể, mới có thể ngồi vững trên vai thạch nhân.
Bởi vì mang theo Diệp Thiên, nên Thạch Đầu Nhân không có cách nào dùng độn thổ thuật, chỉ có thể chạy như điên, dần dần xâm nhập vào trung tâm dãy đồi núi liên miên, thổ thuộc tính linh khí cũng dần dần trở nên nồng đậm.
Thạch nhân đi với tốc độ, so với Diệp Thiên toàn lực phi hành còn muốn nhanh hơn nhiều, cho dù vậy, qua một ngày trước mắt vẫn là những gò núi lô nhô, ngoài những bụi cỏ nhỏ bé ra, không còn sinh vật nào khác.
Ngoài thổ thuộc tính, mỗi một thuộc tính đều sinh ra tính chất biệt lập, trong phạm vi thế giới thổ thuộc tính này, từng ngọn núi từng viên đá, đều tản mát ra từng đợt thổ linh khí màu đen li ti.
- Chẳng trách năm đó Trương Tam Phong hơn mười năm mới đi hết Bồng Lai đảo, nếu đổi lại là ta sợ là 100 năm cũng không đủ!
Một bên hấp thu thiên địa thổ thuộc tính linh khí, Diệp Thiên líu lưỡi không thôi.
Với tu vi của Trương Tam Phong, mười năm thời gian chạy vòng khắp Trung Quốc cũng còn dư lực, nhưng tại sao một hải đảo đơn độc, lại có thể hao phí thời gian của ông ta lâu đến như vậy, cho đến giờ phút này, Diệp Thiên mới có thể kiến thức qua sự rộng lớn của Bồng Lai đảo.
- Xuống đây đi! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Suốt một ngày không nghỉ chạy băng băng, một ngày một đêm sau, Thạch Đầu Nhân dừng bước, hắn vốn là do thổ linh khí sinh ra, chỉ cần ở trong lĩnh vực của nó dù phải chạy thế chứ chạy nữa nó vĩnh viễn cũng sẽ không thấy mệt.
Sau khi người tuổi trẻ kia từ trong đài truyền hình đuổi theo ra đến, vừa vặn nhìn thấy Vu Thanh Nhã kéo lấy cánh tay Diệp Thiên, không khỏi lặng đi một chút, sắc mặt dần trở nên khó nhìn lại.
- Triệu tiên sinh, tôi nói rồi tôi đã kết hôn, anh ấy là chồng tôi!
Vu Thanh Nhã có chút bất đắc dĩ, tựa hồ sợ Diệp Thiên tức giận, khoác ở tay hắn lại chặt một chút, nói:
- Chồng, Triệu tiên sinh là giám đốc của một công ty phương Nam, gần đây sản phẩm của bọn họ tiến quân vào thị trường truyền thông, cùng đài truyền hình của chúng em có chút công việc lui tới ...
- Được rồi, có cái gì giải thích sau nhé?
Diệp Thiên cười cười, đưa tay nắm cái mũi Vu Thanh Nhã một chút, đây là Diệp Thiên từ nhỏ đã thành thói quen, mới trước đây không biết Vu Thanh Nhã vì thế khóc qua bao nhiêu lần cái mũi đâu.
- Cô Vu, chị nói là thật sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã bộ dạng thân mật, người trẻ tuổi có chút không cam lòng, mở miệng nói:
- Cô Vu, trên hồ sơ của cô viết chính là chưa kết hôn mà, cô không phải là muốn gạt tôi đấy chứ?
- Triệu Trác Quân, anh dám tra hồ sơ của tôi à?
Nghe được lời của người tuổi trẻ kia, sắc mặt Vu Thanh Nhã không khỏi biến đổi, lúc trước kết hôn cùng Diệp Thiên, nàng đã muốn tham gia công tác , sau lại bởi vì đặc thù thân thế của Diệp Thiên, nầy đây cũng luôn luôn không có thay đổi hồ sơ cá nhân ở đài truyền hình.
Trước kia người này theo đuổi mình, cũng không có cử chỉ quá trớn, hơn nữa thái độ làm người thực chính phái, cho nên Vu Thanh Nhã chính là lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cũng không còn nghĩ khiến Triệu Trác Quân thế nào, nhưng là giờ phút này nghe được hắn tra xét bản ghi chép hồ sơ của mình, nhất thời mặt phấn hàm sương, thật là tức giận .
Người trẻ tuổi cười khổ một tiếng, nói:
- Cô Vu, tôi thật sự thích cô, cô ngàn vạn lần đừng trách móc.
- Anh là Triệu Trác Quân phải không?
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã có chút gấp, Diệp Thiên không khỏi cười nói:
- Thanh Nhã thật sự là vợ của tôi, chúng tôi kết hôn đã vài năm rồi, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đi trước nhé?
Diệp Thiên xem trên vầng trán Triệu Trác Quân này lộ ra một luồng chính khí, ấn đường sáng ngời, không phải đồ đệ gian tà, theo đuổi Vu Thanh Nhã chỉ sợ cũng do câu: “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” gây ra.
Cho nên Diệp Thiên thật là không có tức giận, tu tâm dưỡng tính thời gian gần đây, khiến khí trên người hắn hóa đi không ít, nếu không dựa theo tính tình trước kia của Diệp Thiên, đâu thèm đối phương là người tốt người xấu, gây rối tới vợ của mình, trước tiên đánh một trận nói sau.
- Kết hôn vài rồi năm sao?
Triệu Trác Quân lắc lắc đầu, vẻ mặt không tin,
- Tôi biết Cô Vu đây cũng đã hơn một năm , cho tới bây giờ chưa thấy anh qua, các người không phải ở Diễn Song Hoàng gạt tôi chứ?
Xoay mặt nhìn về phía Vu Thanh Nhã, Triệu Trác Quân vẻ mặt thành khẩn nói:
- Cô Vu à, hi vọng cô có thể cho tôi cơ hội!
Triệu Trác Quân là một công tử của một công ty phương Nam, cũng được xưng là Tiểu Khai, là năm ngoái biết Vu Thanh Nhã, lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy liền giật nảy mình, triển khai theo đuổi mạnh mẽ, kỳ thật Vu Thanh Nhã cũng đã nói cho hắn biết chính mình kết hôn.
Triệu Trác Quân lập tức liền tra xét hồ sơ của cô, phát hiện là chưa kết hôn, lại dùng thế lực tiền tài mua chuộc một vài đồng sự của Vu Thanh Nhã, cũng được biết chưa từng có đàn ông đến đưa đón nàng, cho nên chỉ làm cái cớ cho Vu Thanh Nhã thoái thác.
Bởi vì một vài nguyên nhân trên phương diện công việc, Triệu Trác Quân lúc một mình ở nước ngoài, mấy ngày hôm trước sau khi trở về lấy lý do công việc, lại lần nữa triển khai theo đuổi đối với Thanh Nhã, chính là hắn như thế nào đều không nghĩ tới, Vu Thanh Nhã bỗng nhiên thật sự cùng một người đàn ông ở cùng một chỗ.
Bị một người đàn ông theo đuổi vợ của mình, Diệp Thiên ngay cả tâm tình tiến triển không ít gần đây, cũng có chút không kiên nhẫn , lập tức sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói:
- Được rồi, trước kia không biết không trách anh, hiện tại nói cho anh biết , đừng không biết điểm dừng.
- Vị tiên sinh này, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc!
Triệu Trác Quân từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thiên một phen, lắc lắc đầu, nói:
- Sự thanh túy của cô Vu, thì không nên dính hơi thở thế tục này, anh có thể cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc sao? Anh có thế để vì cô ấy không từ dầu sôi lửa bỏng sao?
Cũng không phải Triệu Trác Quân khinh thường Diệp Thiên, thật sự là giờ phút này, Diệp Thiên thật sự là quá mức bình thường .
Ở ẩn tàng tu vi, sau khi thu toàn bộ hơi thở, trên người Diệp Thiên đích xác không có chỗ nào hay chút nào hấp dẫn, tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng ném vào trong đám người nhất định rốt cuộc không phát hiện được hắn.
Huống chi, Diệp Thiên mặc bộ quần áo luyện công màu trắng, cùng với các ông bà già trong công viên luyện công buổi sáng cơ hồ là độc nhất vô nhị, trên cổ tay không có biểu hiện thân phận người giàu có, mà dưới chân đeo lên một đôi giày vải mầu đen, thấy thế nào như thế nào cảm giác mộc mạc.
- Cô Vu, tôi nghĩ mời cô đi Thụy Sĩ trượt tuyết, không biết cô có rảnh không?
Triệu Trác Quân tuy rằng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hắn thật sự không - cảm giác Diệp Thiên đang uy hiếp mình, hắn lúc này vẫn là cho rằng Diệp Thiên chẳng qua là Vu Thanh Nhã tìm một cái cớ.
Vẫy vẫy tay, từ trên đường cái đối diện đài truyền hình, một chiếc Rolls-Royce màu xám lặng yên không một tiếng động lái lại đây, dừng ở bên cạnh Triệu Trác Quân, Triệu Trác Quân sau khi mở cửa xe, lấy ra một bó hoa tươi, nói:
- Cô Vu, hi vọng cô có thể đáp ứng của lời mời của tôi, cô yên tâm, tôi sẽ không làm những chuyện gì cô không muốn.
- Tôi nói đây, anh thật đúng là không hiểu chuyện, chính là …
Diệp Thiên thật đúng là trước mặt Triệu Trác Quân không biện pháp gì, người khác theo đuổi vợ của mình, cũng không phải phạm phải tội ác tày trời tội lớn, ai bảo bản thân vừa biến mất một năm, cũng khó trách đồng sự của Vu Thanh Nhã đều cho rằng nàng chưa kết hôn.
Nhưng nói thật, Triệu Trác Quân này thật đúng là có điểm không biết cái gọi là đúng, nếu muốn theo đuổi Vu Thanh Nhã, cũng không đem nội tình thăm dò rõ ràng Vu Thanh Nhã, Vu gia trong giới dệt trong nước là doanh nghiệp có tiếng tăm lừng lẫy, con gái độc nhất của Vu gia còn cần hắn mời đi Thụy Sĩ trượt tuyết?
Mà cỗ xe Rolls-Royce ở trong mắt Diệp Thiên càng thêm là một chê cười, bởi vì công ty Rolls-Royce cơ hồ mỗi một chiếc mới ra hoặc là số lượng có hạn xe của ông chủ, Tống Vy Lan đều có đặt, chỉ cần Diệp Thiên muốn, những chiếc Rolls-Royce kia dừng ở trong ga-ra Châu Âu , có thể xếp thành một đoàn xe trên phố Trường An.
- Vị tiên sinh này, làm sao anh nói như thế?
Triệu Trác Quân ở nước ngoài nhiều năm, đã được giáo dục rất tốt, mặc dù đối với Diệp Thiên cũng rất khó chịu, nhưng tóm lại không có nói năng lỗ mãng, chính là chau mày lên, hắn có điểm không nghĩ ra Vu Thanh Nhã tại sao lại tìm một người như thế làm chỗ dựa.
- Diệp Thiên, anh đừng nóng giận.
Vu Thanh Nhã cầm tay Diệp Thiên, đang lúc muốn nói chuyện, cũng là bị Diệp Thiên cấp đánh cắt đứt,
- Anh là Triệu tiên sinh phải không, tôi lười cùng anh nói chuyện vô nghĩa, anh đã không tin Vu Thanh Nhã là vợ của tôi, tôi đây tìm người nói cho anh biết!
Khi nói chuyện, Diệp Thiên hướng về phía một ngõ nhỏ cách đài truyền hình ba mươi mét vẫy vẫy tay.
- Số , số , nhân vật mục tiêu kêu chúng ta, có đi hay không?
Diệp Thiên một chiêu này, hai người đứng ở phía xa luôn luôn đi theo Diệp Thiên kia có chút ngẩn người, bọn hắn theo Diệp Thiên gần một tháng, ngoài trừ có đôi khi Diệp Thiên thấy bọn họ cười cười, còn cho tới bây giờ chưa chủ động đi tìm bọn hắn.
- Vô nghĩa, anh ta hô đương nhiên phải đi đến, tôi lập tức cũng qua đó!
Thường Hạo Đang ở Hồ Đồng Khẩu kia chơi cờ cùng lão nhân dưới tàng cây, sau khi nghe được âm thanh trong bộ đàm, mạnh đánh giật mình, cũng bất chấp hai xe một con ngựa đã đem đối phương làm bức đến con đường tuyệt lộ, cất bước chạy ra ngoài.
- Diệp tiên sinh, ngài có cái gì sai bảo?
Sau khi cùng Thường Hạo tiến hành trao đổi, hai người kia cũng không trốn trốn tránh , trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ Triệu Trác Quân, nói:
- Các anh đem anh ta đi, sau đó làm anh ta hiểu được, tôi đã kết hôn, đừng đến quấn quít lấy Thanh Nhã , thật sự là không hiểu ra sao cả.
- Anh ta không phải bạn của ngài à?
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, hai "Tinh anh" của cục cảnh vệ kia nhất thời bị hoảng sợ, bọn hắn không dám trang bị nghe trộm ở trên người Diệp Thiên, cũng dám gần quá, cho nên lúc trước vẫn cho rằng Triệu Trác Quân là bạn của Diệp Thiên, như thế nào đều không nghĩ tới, người nầy là đang gây rối vợ của Diệp Thiên? !
Điều này làm cho cảm giác của hai cảnh vệ viên có chút dở khóc dở cười, bọn hắn đều từng thấy tận mắt qua thái độ của người lãnh đạo tối cao của quốc gia này đối đãi Diệp Thiên, nói cách khác, coi như Diệp Thiên hiện đem người này giết đi, hắn cũng sẽ không chịu trừng phạt gì.
Diệp Thiên khoát tay áo, lấy tay nắm Vu Thanh Nhã, nói:
- Không phải bằng hữu của tôi, các anh cho anh ta hiểu rõ ràng, cũng đừng làm khó người ta!
Ỷ thế hiếp người loại chuyện này, Diệp Thiên căn bản là khinh thường làm, sau khi dặn dò một câu kéo Vu Thanh Nhã rời đi, đứng ở cửa đài truyền hình, sự chú ý của không ít người ra ra vào vào đều tập trung ở trên thân mấy người, Diệp Thiên cũng không muốn ở bị người vây xem trong này.
- Này, các ngươi...
Lúc này Triệu Trác Quân cũng cảm giác có chút không đúng , há mồm đã nghĩ gọi lại Diệp Thiên.
- Tôi nói này, anh theo chúng tôi đi một chuyến đi.
Một cảnh vệ viên kéo Triệu Trác Quân lại, hắn thật đúng là bội phục tiểu tử này, lại có thể dám đi trêu chọc Diệp Thiên, nếu không vị đại gia kia hôm nay có thể tâm tình không tệ, hắn há có thể còn đứng ở chỗ này nói chuyện?
- Các ngươi là ai?
Triệu Trác Quân lời nói chưa dứt, chiếc xe Rolls-Royce kia đã bị người kéo giật lại, ngay sau đó thân thể của chính mình bị ném vào.
- Các ngươi muốn làm gì?
Tài xế lái xe là một lính giải ngũ, phản ứng lại rất nhanh, chính là lúc hắn vừa định làm, một cánh tay đen liền chỉ vào huyệt thái dương của hắn,
- Không muốn chết đừng nhúc nhích, mang bọn ngươi đi một nơi sẽ biết.
Lúc này Thường Hạo chạy như điên tới, sau khi bị lên xe, chiếc xe Rolls-Royce kia rất nhanh liền biến mất ở tại trong dòng xe cộ, đến nỗi sau khi Triệu Trác Quân thấy mấy người kia khiếp sợ và các cơ quan ban ngành có liên quan triển khai điều tra và cảnh cáo hắn, thì đều là sau này hãy nói .
- Diệp Thiên, anh mất hứng sao?
Trên đường quay về tứ hợp viện, Vu Thanh Nhã cẩn thận quan sát đến sắc mặt của Diệp Thiên trước , nhìn thấy mày hắn luôn luôn nhíu lại, không khỏi mở miệng nói:
- Em thật sự trước kia nói rõ cùng với anh ta rồi, ai biết họ Triệu đi tra cả hồ sơ …
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, nói:
- Thanh Nhã, anh không phải mất hứng, anh là đang nghĩ, chúng ta có phải nên đi chơi hay không?
Những lời nói vừa rồi của Triệu Trác Quân, đối với Diệp Thiên cũng có chút cảm xúc, ngoài trừ cùng Vu Thanh Nhã ở Hồng Kông độ vài ngày tuần trăng mật, hắn thậm chí cũng chưa đưa vợ xuất ngoại du lịch qua.
- Được, đã mấy năm em chưa ra nước ngoài rồi, Diệp Thiên, chúng ta đi châu Âu đi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã cầm chặt tay Diệp Thiên, cô có thể cảm nhận được chút áy náy trong lòng chồng mình, đồng thời cũng dùng hành động để nói cho chồng suy nghĩ của mình, chỉ cần có hắn bên cạnh là trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
- Châu Âu?
Diệp Thiên bị kích động.
- Hay là đi sau một thời gian nữa đi, chúng ta có thể đến Thụy Sĩ trượt tuyết.
- Chồng yêu, em nghe anh.
Vu Thanh Nhã dựa người vào Diệp Thiên, đối với cô, chỉ cần có thể ở cùng Diệp Thiên đi nơi nào cũng không quan trọng.
Khi hai vợ chồng đi về đến nhà, Thường Hạo đã đợi sẵn ở trước cửa, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên vội vàng ra đón, nói với thái độ kính cẩn:
- Diệp tiên sinh, người kia sẽ không dám tiếp tục gây phiền phức cho tiểu thư nữa, đó chỉ là sai lầm trong công tác của chúng tôi thôi, mong cậu hiểu và bỏ qua cho.
Tuy rằng Diệp Thiên không cho hắn xuất hiện trước mặt người nhà, nhưng xảy ra chuyện như vậy Thường Hạo không dám không đến giải thích với Diệp Thiên, bởi vì theo như tài liệu mà hắn xem được về Diệp Thiên thì người này là một thanh niên giống như thần tiên vậy, sức chịu đựng…tựa hồ cũng không phải lớn lắm.
- Biết rồi, người đó cũng không phạm sai lầm gì lớn lắm, tôi cũng không muốn làm khó anh.
Diệp Thiên gật đầu, nếu như là trước kia, không nhầm thì sẽ tức giận đùng đùng, chỉ cần nhìn thấy là sẽ đánh cho Triệu Trác Quân một trận tơi bời, nhưng với thái độ và khí chất hiện tại của hắn đương nhiên là sẽ không chấp nhặt loại người như Triệu Trác Quân. Trên thế giới này ngoài người nhà của mình ra người ngoài rất khó có thể khiến cho Diệp Thiên tức giận.
- Đúng vậy, Diệp tiên sinh.
Thường Hạo đáp lại, thấy nét mặt Diệp Thiên tỏ vẻ sắp mất kiên nhẫn lập tức tự giác nhường đường cho Diệp Thiên đi vào.
- Chồng à, người kia không phải là ở Hồ Đồng Khẩu sao, hắn rốt cuộc là ai thế?
Sau khi đi vào nhà, vẻ mặt Thanh Nhã khó hiểu nhìn Diệp Thiên, mỗi ngày đi làm cô đều phải ra ra vào vào, cơ hồ đều gặp Thường Hạo, cả ngày hắn lúc nào cũng cười ha ha với người khác, có quan hệ rất tốt với những người sống ở Hồ Đồng.
Diệp Thiên cười cười nói:
- Thân phận của mẹ chúng ta em cũng biết, nhà nước phái người đến bảo vệ bà ấy.
Tống Vi Lan vốn là giám đốc của tập đoàn nổi tiếng trên thế giới, cũng là con gái của Tống Hạo Thiên, với hai thân phận này thì Diệp Thiên cũng là nói cho qua chuyện, nhưng vợ mình thì không hề muốn đi tìm mẹ để chứng thực.
Sau khi xảy ra chuyện này, Diệp Thiên phát hiện, công tác làm việc của mấy người Thường Hạo càng ngày càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, đến việc bác cả cãi nhau vài câu với người bán hàng khi đi mua thức ăn ở chợ, đến ngày thứ hai đã không thấy dấu vết của người bán hàng kia đâu nữa rồi, ngoài Diệp Thiên ra thì người nhà Diệp Thiên không có ai nhận ra chuyện này.
Đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, tháng một là thời điểm thích hợp nhất, sau khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã vạch ra kế hoạch, Lưu Lam Lam cũng muốn đi cùng, bởi vì mấy cô của Diệp Thiên từ trước đến giờ cũng chưa ra nước ngoài bao giờ. Kế hoạch của Tống Vi Lan và Diệp Thiên rõ ràng là sẽ cho cả nhà đi châu Âu nghỉ lễ, hơn nữa thời điểm này cũng là tết của Thụy Sĩ.
Chỉ có điều khi mọi người làm hộ chiếu, một việc xảy ra đã làm đảo lộn cái kế hoạch này, đó chính là…Vu Thanh Nhã đã mang thai rồi.
- Đại sư huynh, đây nhất định là chuyện vui, anh coi tướng mạch này thế nào, có vấn đề gì không?
Tiêu tốn mất năm miếng linh thạch, Diệp Thiên bố trí một trận pháp mới ở tứ hợp viện, mặc dù linh khí không dồi dào như trận pháp trước, nhưng vào lúc mùa đông tháng chạp thì nhiệt độ ở đây lại ấm áp hơn bên ngoài khoảng độ, hoa cỏ trong này vẫn chưa hề bị tàn lụi.
Lúc này mọi người trong nhà họ Diệp hầu như đều ngồi trong này, ngoài ra còn có tin tức được đưa đến vợ chồng Vu Hạo Thiên, đây là một việc trọng đại đối với nhà họ Vu, hai người đi cả đêm để đến đây.
Ngồi ở giữa đương nhiên là Thanh Nhã, bên cạnh cô là Cẩu Tâm Gia vừa mới ở Hồng Khôngng về, đang dùng hai ngón tay xem mạch cho Thanh Nhã.
Việc phát hiện ra Thanh Nhã mang thai là vào sáng hôm qua, ăn tối xong Thanh Nhã cảm thấy rất buồn nôn, Diệp Thiên mặc dù không phải là thầy thuốc đông y giỏi gì nhưng bệnh cảm sốt thông thường vẫn có thể nhìn ra được, bắt mạch cho vợ nhất thời cảm thấy có điều gì không đúng.
Diệp Thiên bắt mạch thì thấy mạch lưu thông rất tốt, mạch đập tốt, có cảm giác bên trong đang chảy theo vòng tròn, lúc đấy Diệp Thiên ngây ngẩn cả người bởi điều này chính là dấu hiệu của hỉ mạch.
Diệp Thiên lúc đó không dám ồn ào, tự mình đi mua que thử về thử, quả nhiên là đã mang thai rồi, lúc này mới dám thông báo tin cho mọi người.
Kết hôn vài năm rồi mà chưa có em bé đã trở thành nỗi lo lắng của Vu Thanh Nhã và mấy người trong đó có mẹ, cô bác. Khi tin Thanh Nhã mang thai được truyền đi, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều bị chấn động, hành trình đến Thụy Sĩ lập tức bị hoãn lại. Mọi quan tâm lo lắng của nhà họ Diệp đều dành hết cho Thanh Nhã.
Tống Vi Lan vốn muốn mời một bác sĩ bà mẹ và trẻ em nổi tiếng của Mỹ đến, nhưng sau khi Diệp Thiên biết là bác sĩ nam thì nhất quyết phản đối.
Cuối cùng Tống Hạo Thiên đành mời một đội bác sĩ từ một viện bà mẹ và trẻ em nổi tiếng của kinh thành đến, dẫn đầu đội là một nữ giáo sư hơn tuổi, là bác sĩ sản khoa nổi tiếng nhất nước, rất nhiều nhà lãnh đạo đều do chính tay bà đỡ đẻ.
Không chỉ có như thế, Diệp Thiên còn huy động cả máy bay riêng của mẹ, đón đại sư huynh từ Hồng Khôngng về, so với Diệp Thiên thì Cẩu Tâm Gia mới là thánh thủ trong nghề y Trung Quốc, là tay châm cứu xuất thần, đến Diệp Thiên còn cảm thấy mặc cảm vì điều đó.
- Tiểu sư đệ, chúc mừng nhá, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là hỉ mạch rồi.
Sau khi bắt mạch cho Thanh Nhã, Cẩu Tâm Gia đứng dậy, nói:
- Đứa bé được khoảng ngày tuổi rồi.
Bỗng nhiên Cẩu Tâm Gia nhíu mày, rồi nói tiếp:
- Vị trí của thai nhi hình như không đúng lắm, hai người cũng thật là sơ ý, sao đến bây giờ mới phát hiện ra chứ?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Không thể nào, đại sư huynh, sáng nay giáo sư Vương kiểm tra tất cả đều bình thường mà.
Cẩu Tâm Gia bĩu môi nói:
- Tin bà ấy hay là tin tôi đây?
- Đương nhiên là tin đại sư huynh rồi, sư huynh, bây giờ phải làm sao?
Diệp Thiên vội vàng bồi thêm vẻ mặt tươi cười, nếu không phải lo lắng thần thức sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé thì thiếu chút nữa hắn đã trực tiếp dùng thần thức để cảm nhận vị trí của đứa bé trong bụng vợ mình rồi.