Từ khi linh khí thay đổi đến nay, bờ cát không có đêm nào yên tĩnh như đêm nay, ngoài một số thi thể mãnh thú, trên cả dải bờ cát cũng không thấy một sinh vật nào, chính như vật lại khiến không khí trở lên ngưng trọng, khiến cho người ta một loại cảm giác như mây đen phủ kín trong lòng vậy vô cùng nặng nề khó chịu.
Rạng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi hai chữ Bồng Lai, thanh âm gầm rống của Kim Mao Toan đồng loạt vang lên.
Trong một khắc này, trăm vạn mãnh thú giống như gặp phải mãnh hổ vậy, lúc nhúc từ trong rừng rậm vọt ra, bao quanh mấy ngàn thước bờ cát, một đám hung hãn không sợ chết hướng trận pháp phóng tới.
- Các vị tiền bối, khi nào có thể động thủ?
Diệp Thiên mang theo Lôi Hổ tiến lại phía bờ cát, đi đến bên cạnh Kim Mao Toan và Giao Long.
Qua một đêm suy nghĩ, Diệp Thiên coi như đã thông suốt, nếu mấy đại yêu này thật muốn lấy tính mạng của hắn, cho dù hắn trốn ở nơi sâu nhất trong biển cả, với tu vi Kim Mao Toan cũng dư sức giết hắn rồi trở lại rừng rậm an toàn…
- Không vội, đúng chính ngọ mới là thời gian xuất thủ.
Kim Mao Toan nhìn thoáng qua Lôi Hổ nói:
- Nếu ta chết, hi vọng ngươi sẽ giúp ta chiếu cố tốt cho đám con này của ta!
Vừa nói, Kim Mao Toan vừa ném cho Lôi Hổ một cái túi cao chừng ngang người, đó là một cái túi được làm từ da dị thú, tuy rằng không đẹp bằng cái của Lôi Hổ tự thân làm, nhưng phẩm chất thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Rời khỏi vòng tay mẫu thân, tiểu Kim Mao Toan tựa hồ không quen, trong miệng phát ra những thanh âm nức nở, dùng sức bám lên bả vai Lôi Hổ, như muốn bò lại phía mẫu thân.
- Ái, móng vuốt sắc vãi!
Tiểu tử kia một chảo lên người Lôi Hổ, khiến bộ quần áo được may bằng da lông dị thú nháy mắt đã đứt lìa, móng vuốt sắc bén trực tiếp cắm vào người hắn tạo thành một miệng vết thương lớn, máu tươi nhất thời nhuộm đỏ cả người Lôi Hổ.
Cho dù ngoài miệng kêu đau, nhưng Lôi Hổ thân thể lại không dám động đậy, hắn hôm qua đã thấy qua cảnh tượng tiểu Kim Mao Toan cắn nuốt não bộ của mấy con sư tử hổ báo, hắn sợ khẩu vị của tiểu gia hỏa này thay đổi, muốn thử mùi vị não bộ của hắn thì vỡ mồm.
Cũng may hiện tại Lôi Hổ đã đạp nhập Tiên Thiên cảnh giới, tâm niệm vừa động, miệng vết thương trên vai tự động khép lại, linh khí trong thiên địa từng tia từng tia li ti tràn ngập trong đó, không lâu sau vết thương đã khép miệng chỉ còn lại một vết sạo mờ mờ màu đen.
- Không được náo loạn!
Kim Mao Toan mẹ trong miệng gầm nhẹ, nhưng ánh mắt toát ra một vẻ từ ái vô cùng, chúng lần này sở dĩ muốn thử một lần được ăn cả ngã về không, thứ nhất là vì đại nạn lâm đầu, nếu không thể đột phá cảnh giới tiếp theo, hẳn là phải chết không nghi ngờ,thứ hai cũng là không muốn nhi tử của mình cả đời bị nhốt trong đảo.
Trời dần sáng tỏ, dị thú không ngừng đâm vào trận pháp trên bờ cát, lôi điện liên lục lóe lên, ngoài cảnh lôi quang chớp giật liên tục, cũng chỉ là cảnh tượng, vô số thi thể mãnh thú nằm phục trên bờ cát, thi thể bị lôi điện đánh cho cháy đen, nơi nơi đều là tiếng mãnh thú trước khi chết kêu rên.
Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật của thiên địa, thế giới của yêu thú lại càng như vậy. Đối với thương vong của những mãnh thú này, ba đại yêu căn bản coi như không nhìn thấy, luôn không ngừng dùng tiếng gầm cùng tiếng rồng ngâm, bắt chúng tiếp tục đâm vào trận pháp.
Đại lượng linh khí của đảo bị trận pháp hấp thu, dùng để áp chế đối với những dị thú đang điên cuồng xông tới,
cho nên tuy rằng số lượng mãnh thú đã giảm đi khá nhiều, nhưng uy lực trận pháp cũng trở nên yếu đi rất nhiều, Diệp Thiên có thể cảm giác được điều này. Chung quanh nguyên bản vốn rất sung túc thiên địa linh khí, giờ trở nên ảm đạm mỏng manh hơn rất nhiều, đã không thể cản được sự hấp thu linh khí của ngoại giới.
- Rống!
Trong miệng Kim Mao Toan gầm lên giận dữ. Mấy vạn mãnh thú lại từ trong núi chạy ra, so với đám dị thú trước đó hoàn toàn bất đồng, nhóm này hơi thở trên người dị thường cường đại. Cơ hồ mỗi con đều là Tiên Thiên hậu kì cảnh giới, có một số trong cơ thể còn ẩn chứa năng lượng so với Diệp Thiên chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.
Đám mãnh thú này điên cuống tiến lên,lôi quang vừa mới biến mất lại tiếp tục lóe sáng, phát ra những quang mang nóng rực, tiếng sấm chớp bao phủ cả bờ cát, bên trong còn xen lẫn những tiếng rống bi thương của mãnh thú trước khi tử vong, cảnh tượng thảm liệt vô cùng.
Hơn nữa canh giờ qua đi, lôi quang dần dần tán đi, hơn vạn mãnh thú đều dưới lôi uy mà chết, không một con nào may mắn thoát nạn. Nhưng đồng dạng, trận pháp linh khí cũng đã yếu đi rất nhiều, Diệp Thiên có thể cảm giác được, thiên địa linh khí ở gần đó đang không ngừng ào ào đổ về nơi này dường như đang muốn bổ sung cho trận pháp.
Kim Mao Toan ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, chúng không còn đủ thời gian để chờ lần linh khí dao động tiếp theo, cho nên chúng tình nguyện cho dù chết dưới lôi kiếp này, cũng muốn mở một thông đạo đi ra ngoài
Há mồm phun ra, một khỏa yêu đan tản mát ra ánh sáng kim quang rực rỡ phiêu phù trước mặt Kim Mao Toan. Nhất thời một cỗ uy áp tràn ra bốn phía, Lôi Hổ vô ý không kịp đề phòng, cũng bị cỗ uy áp kinh khủng kia ép cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Ngay cả Diệp Thiên cũng phải lùi lại vài bước, trên trán nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, lần này khoảng cách với yêu đan gần như vậy, hắn càng có thể cảm ứng rõ ràng năng lượng hủy thiên diệt địa kinh khủng của yêu đan kia.
- Ta quên mất, ngươi cảnh giới không đủ, không thể chống cự yêu đan uy áp!
Kim Mao Toan nhìn phản ứng của Diệp Thiên hai người, há mồm khẽ hấp, một luồng khói nhẹ từ trong yêu đan bay ra, trên không trung biến thành một ảo ảnh giống hệt nó, trực tiếp bay vào miệng Kim Mao Toan.
- Ta đã thu hồi yêu đan nguyên thần, ngươi hãy cầm lấy đi.
Sau khi đạo khói nhẹ đó bị rút đi, áp lực chung quanh nhất thời tiêu thất, Kim Mao Toan nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Lấy cường độ thân thể ngươi, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần năng lượng yêu đan, ngươi hiện tại không cần đưa yêu đan vào trong cơ thể, khi thời cơ đến, ta sẽ báo cho ngươi.
Kim Mao Toan dù sao cũng là một hồng hoang dị thú, thân thể mãnh mẽ có thể nói là không có đối thủ, nguyên khí ẩn chứa bên trong lại càng hùng hậu, cho nên năng lượng mà yêu đan này ẩn chứa, vượt xa những đại yêu thông thường khác, Diệp Thiên có thể sử dụng năng lượng trong đó hay không, kỳ thật Kim Mao Toan cũng chỉ dám chắc năm thành mà thôi.
- Đi thôi!
Có thể tu luyện đến Đại yêu hậu kỳ(tương đương Kim Đan hậu kì), Kim Mao Toan cùng Giao Long ý chí so với nhân loại cùng đẳng cấp còn muốn cứng cỏi hơn, Kim Mao Toan thậm chí còn không nhìn lại con mình một lần, ba đại yêu thân hình chợt lóe, trực tiếp xuyên qua trận pháp trên bờ cát.
Chúng không thu niễm hơi thở bản thân nữa, mà hoàn toàn phóng xuất uy áp ra bên ngoài, một tầng mây trắng dày đặc xuất hiện trên đỉnh đầu ba đại yêu, ngay cả khi bên trong kết giới, lực lượng cường đại của chúng cũng sách dẫn kiếp vân xuất hiện.
Bất quá kiếp vân này so sánh với thiên kiếp vân chân chính nhỏ yếu hơn rất nhiều, cơ hồ đại yêu trên đảo ai cũng có thể sách dẫn ra, nhưng cho dù chúng có vượt qua lôi kiếp, tu vi cũng không tiến thêm chút nào, chỉ tổ hao tổn sức lực mà thôi.
- Oanh!
Thiên lôi vừa dừng lại không lâu, không hề báo trước lại xuất hiện, lôi quang bạch sắc nháy mắt đem ba đại yêu bao trùm bên trong.
- Ngao ô!
Kim Mao Toan gầm lên giận giữ cùng lúc với tiếng rồng ngâm của Giao Long, thân thể Giao Long đón gió, lớn lên, cái đuôi thật lớn quét qua, lập tức đánh tan một nửa đoàn thiên lôi kia, phần còn lại bị một thân lân giáp của nó triệt tiêu hết, không hề bị chút tổn thương nào.
Đại trận này tồn tại ở đây không biết đã bao nhiêu lâu, trận pháp dường như có linh trí, cảm nhận được mấy đại yêu bên dưới không hề đơn giản, màu sắc lôi quang lại thanh đổi, đám kiếp vân xúc tích trên đầu ba đại yêu, lúc này biến thành một đám mây màu đỏ rực, thiên lôi hồng quang đại thịnh, tùy thời có thể giáng xuống.
- Pháp tướng thiên địa!
Kim Mao Toan trong miệng gầm lên, phía sau đầu nó đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, thân cao ngàn trượng, cái miệng khổng lồ toàn răng nanh, hai đấm liên tục đấm vào ngực, hiển nhiên đây chính là nguyên thần của nó phóng đại lên nghìn lần.
Kim Mao Toan pháp tướng, khó khăn lắm mới tiếp cận được kiếp lôi màu đỏ đang nổi lên bên trong đám kiếp vân, Kim Mao Toan pháp tướng hai móng vuốt sắc bén khua loạn, tia lôi quang bên trong kiếp vân còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Kim Mao Toan pháp tướng phá nát.
Móng vuốt của Kim Mao Toan Pháp tướng sau khi phá nát kiếp lôi cũng không có thu hồi, mà trực tiếp oanh kích lên trên tầng kết giới" oanh" một tiếng nổ thật lớn, một gợn sóng vô hình cuộn lên bao trùm khắp không gian, cả hải đảo tựa hồ cũng bị chấn động.
- Mẹ nó, Hồng Hoang dị thú này có thiên phú truyền thù, nhưng thiên phú đến mức này thật sự là khủng bố a!
Ở ngoài ngàn mét xem mấy đại yêu xuất thủ, Diệp Thiên hoa mắt thần lay, theo những ghi chép của Trương Tam Phong hắn biết được, chỉ khi tiến vào Kim Đan kỳ, người tu đạo mới có thể chân chính điều khiển thiên địa linh khí, hơn nữa mới có thể xuất ra thuật pháp thần thông, còn trước đó chỉ là những thuật pháp nho nhỏ mà thôi.
- Óe? Như thế nào lại không có chút phản ứng nào?
- Tổng giám đốc Ngô quả nhiên là đi guốc trong bụng nha, đa tạ.
Diệp Thiên dĩ nhiên không đi hỏi là chuyện gì, tục ngữ có câu đúng sau chỉ vì nói nhiều, phiền não đều do mình tự can thiệp vào, nói được làm được, không bằng im lặng, tin rằng lão hồ ly cũng không có biện pháp gì cả.
- Tiểu tử cậu, hậu sinh khả úy.
Nhìn thấy Diệp Thiên bình tĩnh lại càng khiến cho ông ta hiếu kì, tổng giám đốc Ngô không khỏi lắc đầu, cảm giác thấy Diệp Thiên tâm trí như biển, ngay cả người chìm nổi quan trường cả đời như ông ta cũng không nhìn ra được Diệp Thiên rốt cuộc là đang nghĩ gì.
- Tổng giám đốc Ngô, đừng khen cháu thế, chú nhiều tuổi mà vẫn dẻo dai đấy thôi.
Diệp Thiên cười hì hì, cùng với Tống Hạo Thiên tiễn tổng giám đốc Ngô ra khỏi cửa, hắn cảm nhận được, khi tổng giám đốc Ngô ở đấy thì không khí gia đình trở nên rất áp lực, vì thế ngay từ đầu đã không nghĩ rằng sẽ giữ ông ta ở lại ăn cơm.
Sau khi tiễn tổng giám đốc Ngô về, Tống Hạo Thiên liếc mắt nhìn Diệp Thiên , từ từ nói:
- Nghe nói mấy nhà nghiên cứu dị năng ở mấy nước châu Âu có sự đột phá, cần mở cuộc họp mang tính quốc tế, phỏng đoán thì chuyện mà tổng giám đốc Ngô nói chính là chuyện này.
- Vậy thì liên quan gì đến cháu chứ? Cháu cũng có phải nhà dị năng đâu?
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, không hề cho rằng lời của ông là đúng, ngày hôm nay linh khí trái đất loãng như thế, căn bản là không thể vượt quá năng lực tồn tại của Diệp Thiên , cho nên đối với hắn cái gì mà tổ chức nhà dị năng chẳng có tí hứng thú nào cả.
- Tiểu tử nhà cháu đúng thật là, cháu cũng không phải không biết là nước ta đang thiếu gì sao?
Tống Hạo Thiên nghe thế liền trợn mắt, không hài lòng với đứa cháu ngoại này, là một người Trung Quốc, tốt xấu cũng phải có cảm giác về vinh dự của quốc gia chứ.
Việc không thể sử dụng vũ khí hạt nhân như hiện nay, đối tranh giữa các nước có vũ khí hạt nhân, phần lớn đều là đấu võ mồm, nhưng những nhà dị năng nổi lên mặt nước, khiến cho một số quốc gia không yên phận, vì những nhà dị năng có năng lực hơn người thường có khả năng thay đổi hình thức cục bộ hoặc khu vực hành chính.
Mấy ngươi Âu Mỹ này muốn thông qua cuộc trao đổi giữa các nhà dị năng lần này để hình thành nên một loại ám chiến, một lần nữa phân chia quyền phát ngôn trong thời đại hạt nhân, mà điều khiến cho Trung Quốc xấu hổ chính là mặc dù bọn họ có sự tồn tại của vũ lực tối tân nhất như Diệp Thiên nhưng lại không thể sai khiến được hắn.
Sau khi nghe Tống Hạo Thiên giải thích, Diệp Thiên lắc đầu hỏi:
- Ông, cháu còn phải bận đã, làm gì có năng lực mà tham gia vào chuyện như thế chứ, sau này hãy nói tiếp đi.
Bây giờ đối với Diệp Thiên mà nói thì con trai sẽ được đặt lên vị trí đầu tiên, còn về việc có tham gia hội trao đổi giữa các nhà dị năng hay không đều không quan tâm, nếu có người đến gây chuyện thì Diệp Thiên ra tay tiêu diệt là được rồi.
Tống Hạo Thiên gật đầu nói:
- Ông nhắc nhở cháu một câu, dù sao thì chuyện này năm sau mới tiến hành, đến lúc đó thì xem cháu có tự nguyện hay không.
- Cháu thấy tổng giám đốc Ngô là giữ thể diện cho ông, nhưng đối với cháu như vậy làm gì?
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi đến giữa sân, mọi người vốn dĩ đang nói chuyện bỗng nhiên tất cả đều hướng tầm mắt tới Diệp Thiên .
Diệp Thiên bị mọi người để ý như vậy cảm thấy rất không thoải mái, nên chuyển trọng tâm sang cho Tống Hạo Thiên còn mình thì đi vào phòng thăm con trai.
Giữa trưa hè, trong tứ hợp viện, ngoài tiếng ve râm ran, còn có những tiếng ca hát vui vẻ, tháng ở thủ đô, giống như một cái nồi hấp nhiệt vậy, bất quá dưới tàng cây tứ hợp viện vẫn hết sức mát mẻ.
Diệp Thiên ngồi trên một cái ghế dựa, đang tùy ý đung đưa, ngày hè nắng gắt xuyên qua tán cây sum xuê, sau khi bị trận pháp ngăn cản, chiếu xuống tới người diệp thiên, cũng không hề nóng bức, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác thoải mái.
Bên người hắn, đặt một cái nôi, bên trong một tiểu tử mập mạp đang ra sức khua tay khua chân, chưa được nửa tuổi, nhưng đã biết lật người, một đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn bám vào thành nôi, tựa hồ muốn đứng dậy.
- Tiểu tử, lại muốn cha bế?
Nhìn thấy nhi tử đôi mắt chớp to cuối cùng không thể ngồi dậy, Diệp Thiên ánh mắt lộ ra một tia cưng chiều, đưa tay bế nhi tử trong nôi, đặt lên bụng của mình cho nó tha hồ đùa nghịch.
- HI hi…ha ha!
Diệp Thu cười rất vui vẻ, so với những đứa trẻ khác hoàn toàn bất đồng, tiểu tử kia từ lúc ra đời, ngoài thời gian bú mẹ, còn lại cũng không chịu theo Thanh Nhã, chỉ thích được Diệp Thiên vuốt ve bế ẵm, khiến cho Thanh Nhã cũng cảm thấy ghen tị.
Hiện tại Diệp Thu đã được hơn tháng tuổi, bộ dáng của nó so với mấy nhóc cùng tuổi thì cao hơn nhiều, tay chân thập phần mạnh mẽ, người bình thường nhìn qua, cũng sẽ nghĩ nó là một đứa trẻ tháng tuổi.
Mới đó mà đã qua hơn ngày (Diệp Thu tròn một tuổi), Diệp gia lại náo nhiệt một phen, Ngô Tổng không có đến, nhưng tất cả bạn bè của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình, Tống Hạo Thiên ở kinh thành đều tới dự, ước chứng đặt hết mâm khách sạn.
Vốn là Diệp Thiên cũng có mời, nhưng ai biết Ngô Tổng không đến, mà cho người mang tới một bức tự viết: “Sinh con trai chi hỉ, thiện kế thiện thừa” tám chữ, khiến tất cả tân khách đều sợ ngây người, cũng may hôm đó có Tống lão gia tử ở đó, nên đại đa số mọi người nghĩ rằng, Ngô tổng sở dĩ làm thế là vì nể mặt Tống lão gia mà thôi.
Nhưng nói thế nào thì nói, vị thiếu gia Diệp gia này, xem như cũng có danh tiếng ở thủ đô, lễ vật hôm đó thậm trí có thể chất đầy ta gian sương phòng.
Những lễ vật này ngoài đồ dùng cho trẻ con, cũng có rất nhiều lễ vật lạ thường, thậm trí có vị bằng hữu của Diệp Đông Bình là chủ một công ty khai thác than, còn tặng nguyên một con xe ôto hạng sang Hummer, khiến hai ông cháu Diệp Thiên dở khóc dở cười.
Nhưng sau sinh nhật tuổi của Diệp Thu, cũng không có ai tới cùng Diệp gia lôi kéo làm quen, thứ nhất, Ngô tổng tặng chữ hiển nhiên là vì uy danh của Tống Hạo Thiên, thứ hai nữa những gia đình quyền quý ở thủ đô, cũng đã từng diện kiến qua, ai cũng biết rằng Diệp Thiên không muốn kết giao cùng bọn họ.
- Vĩ vĩ, ngươi thành tựu sau này, có thể vượt qua cha không nhỉ?
Nhìn nhi tử ngây ngô chưa hiểu chuyện, thậm trí chưa biết nói chuyện, Diệp Thiên trong mất tràn ngập chờ mong, đối với con mình, Diệp Thiên đương nhiên hiểu, bởi vì mỗi ngày hắn đều dùng thủ pháp tẩy tủy kinh cho con, bảo trì cho tiên thiên thân thể của nó không bị vấy bẩn.
Hơn nữa trong lúc Diệp Thiên tẩy tủy cho con trai, cũng cẩn thận khống chế thực khí của mình, đả thông kinh mạch cho nó, bởi hai cha con thân thể để ở cấp độ tiên thiên, vì thế Diệp Thiên hoàn toàn có thể lưu lại một tia thực khí trong thể nội Diệp Thu để nó tự động vận chuyển.
Nói cách khác, con đường tu luyện của Diệp Thiên đã bắt đầu, đương nhiên, nó lúc này cũng không phải là một tiên thiên cao thủ chính thức, bởi vị theo độ tuổi trưởng thành, trọc khí trong thể nội sẽ dần dần tăng lên, một số khiếu huyệt vẫn sẽ tắc, vẫn khác biệt với một tiên thiên cao thủ.
Nhưng Diệp Thiên đã đặt nền móng, chỉ cần Diệp Thu mười sáu mười bảy tuổi, khung xương hoàn toàn phát triển, thực khí trong thể nội hoàn toàn đủ để độ tiên thiên lôi kiếp.
Diệp Thiên từ trí nhớ của Hà Bất Ngữ nên mới biết, ở Thần Châu kết giới trẻ em sinh ra, sở dĩ có thể dễ dàng tiến vào tiên thiên chi cảnh, bởi vì ngay sau khi sinh ra, bọn nhóc này đã được đặt một nền móng vững chắc hơn thường nhân rất nhiều, vì thế sau này đột phá tiên thiên chi cảnh cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đột phá từ tiên thiên hậu kỳ đến Kim Đan kỳ, cũng không phải là thứ mà sức người có thể hỗ trợ, một bước này muốn đột phá yêu cầu mỗi tu đạo giả phải hiểu được đại đạo, đối với thiên đạo lý giải sâu sắc mới có thể đột phá, vì thế có rất nhiều người ngay khi còn rất trẻ đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, nhưng cho tới khi chết cũng không một lần chạm được vào cánh cửa Kim Đan kỳ.
- Vĩ Vĩ, cô của con đến kìa, để cô bế nha!
Tới gần trưa, Lưu Lam Lam người vừa mới thi đại học, mấy ngày qua vẫn thường xuyên ra ngoài tụ họp bạn bè, vọt vào trong viện, thẳng hướng tiểu tử trong lòng Diệp Thiên, bất quá tiểu tử đang nằm yên trong vòng tay cha mình kia dường như không cấp Lưu Lam Lam thể diện, lập tức khóc rống lên.
- Lam Lam, đã thi đại học rồi, mà còn giống một tiểu nha đầu, cô làm vĩ vĩ sợ muốn khóc rồi đây này!
Nghe được tiếng khóc của tiểu tử kia, Diệp Đông Mai từ trong bếp đi ra, gõ đầu nữ nhân nói:
- Diệp Thiên, Vĩ Vĩ cũng không phải quá khó tính đấy chứ? Chỉ cần con ở đây, nó ai cũng không theo, nếu sau này con ra ngoài, thì phải làm sao đây?
Bởi vì trên người tiểu tử Diệp Thu có tiên thiên hơi thở, nên mọi người trong tứ hợp viện ai cũng yêu quý nó, cho nên ghen tị cũng không phải chỉ có mình Thanh Nhã, mà toàn bộ phụ nữ trong viện, ai ai cũng ghen với Diệp Thiên.
- Cô à, đợi Vĩ Vĩ lớn một chút là được mà.
Diệp Thiên cũng chỉ biết cười, mắt thấy bà già cũng từ trong nhà đi ra, hắn vội vàng ôm con trai, nói:
- Cô à, Vĩ Vĩ muốn ăn rồi, cháu bế nó đi tìm Thanh Nhã.
Tục ngữ nói, ba nữ nhân thành một cái chợ, chờ lúc bà già ra tới nơi, sợ là cái tai mình lại bị ăn hành một trận, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Con bú sữa mẹ, Diệp Thiên tựa vào vai vợ ngủ một giấc, từ khi vợ mang thai đến lúc sinh, Diệp Thiên cũng không còn tu luyện nữa, thực khí toàn bộ nội liễm trong đan điền, sống một cuộc sống người thường.
Nhưng sau khi con trai sinh ra, Diệp Thiên mơ hồ cảm giác, tâm cảnh của mình tựa hồ tăng tiến không ít “sinh lão bệnh tử” đứa nhỏ này sinh ra, đã khiến hắn thông suốt rất nhiều thứ mà trước đây hắn không để ý.
- Diệp Thiên, con của chúng ta tại sao giống anh thế, suốt ngày quấn lấy anh?
Sau khi con trai ăn no, lại đòi lăn vào lồng ngực Diệp Thiên ngủ, điều này khiến Thanh Nhã bị tổn thương.
- Giống anh không tốt sao? Sau này không phải cũng sẽ tìm được một người vợ xinh xắn như em sao?
Nghe được oán khí trong lời nói của vợ, Diệp Thiên vội vàng chuyển đề tài:
- Ý … Thanh Nhã, em khôi phục nhanh vậy? Em xem xem, mới sinh được mấy giờ thôi, mà ngay cả vết rạn cũng hoàn toàn không còn, để anh sờ xem!
Diệp Thiên mỗi ngày đều dùng linh khí tầm bổ, cho nên cơ thể Thanh Nhã khôi phục vô cùng nhanh, cái này cũng khiến Vệ Dung Dung không khỏi hâm mộ, nàng sau khi sinh con, suốt một năm thời gian, ăn kiêng gần như tuyệt thực, mới giảm cân lại bình thường được.
- Đánh chết anh nha, bây giờ không phải là giữa trưa hả?
Sau khi sinh con, Vu Thanh Nhã thân thể trở nên mẫn cảm hơn nhiều, bị bàn tay to của Diệp Thiên sờ sờ trên bụng, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng phì, cả người mềm nhũn, tựa vào trên người Diệp Thiên.
- Giữa trưa thì làm sao? Càng không có ai tới hậu viện!
Diệp Thiên trên mặt lộ ra một tia cười đê tiện, lúc trước ở cùng Tiểu Kim và Mao đầu, hắn tuyệt đối sẽ không giám như thế, nhưng một thời gian trước hắn đã phái hai tiểu tử kia đi làm việc ngoài hải đảo, hiện giờ không ai có thể rình mò hậu viện nữa.
Nhìn con mới vừa ăn no đang ngủ say, Diệp Thiên bàn tay to bè trườn lên, kéo phăng áo vợ xuống, sau đó đè người lên, trong phòng nhất thời vang nên những âm thanh thân thể cọ sát, cùng tình yêu bất tận.
- Anh xem, con nó dậy rồi đấy!
Qua một lúc lâu sau, trong phòng yên lắng lại, Vu Thanh Nhã phát hiện nhi tử nằm trong nôi cách đó không xa, đang mở to đôi mắt nhìn mình cùng Diệp Thiên, không khỏi lộ sắc mặt xấu hổ.
- Bé tí còn đang bú mẹ, biết gì chứ?
Diệp Thiên bĩu môi nói:
- Vợ yêu, mấy hôm nữa anh lại phải ra ngoài, vợ chăm sóc tốt Vĩ Vĩ nhé.
- Em đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho con.
Vu Thanh Nhã liền đáp, nhưng sau đó dường như nghĩ ra gì đó, lập tức phản ứng bắt cánh tay hắn nói:
- Làm sao anh lại ra ngoài? Không được, em không cho anh đi!
Người khác đi công tác, cùng lắm là ngày nửa tháng, hơn nữa còn điện thoại về nhà, còn Diệp Thiên một khi ra khỏi cửa, là bốc hơi mất tích luôn, ít cũng phải một năm, nửa năm, còn thường xuyên mang thương thế trở về, cho nên vừa nghe Diệp Thiên nói muốn ra ngoài công tác, Cho Thanh Nhã đã lập tức luống cuống hẳn lên.
- Thân bất vi kỷ mà, trừ phi chúng ta vào núi rừng ẩn cư, nếu không anh không còn cách nào khác!
Diệp Thiên thở dài, hắn làm sao muốn quản mấy chuyện tục giới chứ? Chẳng qua là, hắn đã đáp ứng mẫy lão hồ ly kia, sẽ vì quốc gia mà ra tay một lần, chính vì thế mấy ngày gần đây nỗi lòng Diệp Thiên luôn bất ổn, hắn không biết sẽ lại có chuyện gì nữa.
- Diệp Thiên, có khách tới, mau ra đây!
Quả nhiên ngay khi Diệp Thiên đang nói chuyện với vợ, Diệp Đông Bình thanh âm từ tiền viện chỗ cửa thùy hoa vang lên.
- Vậy anh phải trở về sớm đấy nhé.
Cho Thanh Nhã cũng biết người mang trọng trách không thể luôn luôn ở bên mình, lập tức yên lặng giúp Diệp Thiên mặc quần áo, trong khóe mắt đã hơi ươn ướt, từ lúc kết hôn đến giờ, chỉ một năm vừa qua là thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng.
- Anh cũng không phải là sẽ phải lập tức lên đường, không có gì đâu, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng có thể trở lại rồi.
Diệp Thiên ôm lấy vợ, xoay người xuống giường, vừa rồi dùng thần thức kiểm tra, hắn đã biết người tới là ai, chính mình nếu tiếp tục không đi ra, sợ là cha mình sẽ xông vào đây mất.
Đi theo Diệp Đông Bình vào trung viện, Diệp Thiên có chút bất mãn nhìn thoáng qua mấy cảnh vệ ở tiền viện, cau mày nói:
- Cha, con không phải đã nói rồi ạ, không cho tạp vụ vào trong nhà mà.
- Con a, bố biết con rất lợi hại, các đại nhân vật đều phải tới cầu cạnh con…
Diệp Đông Bình nhìn Diệp Thiên, lắc lắc đầu nói:
- Nhưng con nên biết, trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy rồi sẽ vơi, người có lúc sông có khúc, cũng không nên kiêu ngạo quá, mà luôn luôn phải biết khiêm tốn.
Từ khi Diệp Thiên mười tuổi, Diệp Đông Bình cũng rất ít khi nói với con mình vấn đề này, nhưng vì là một người cha, hắn đối với nhất cử nhất động của Diệp Thiên đều rất chú ý, Diệp Đông Bình biết trên người con trai xảy ra nhiều chuyện chính mình cũng không thể giải thích được, nhưng đối với việc Diệp Thiên quá mức kiêu ngạo, Diệp Đông Bình thực sự không thể để trong lòng mà phải nói ra.
- Cha, con hiểu được ý của cha, sau này con sẽ không kiêu ngạo như vậy nữa!
Nhìn những nếp nhăn hằn trên mặt cha, Diệp Thiên cũng không giám mở miệng phản bác, mà là liên tục gật đầu, kỳ thật hắn sao không rõ đạo lý này cơ chứ?
Thời gian sống chung với những người bình thường trong con hẻm ngày xưa, Diệp Thiên cũng chưa từng lên mặt nạt người, Diệp Thiên thấy ai cũng luôn tươi cười hít cả mắt, cơ hồ trong mắt toàn bộ các hộ gia đình trong con hẻm, hắn luôn luôn là một thanh niên lễ phép.
Nhưng đối với mấy lão hồ ly cầm quyền này, Diệp Thiên chỉ có thể dùng bộ mặt như vậy mà ứng phó, nếu không hắn sớm sẽ bị mấy lão gia kia ép cho ra bã.
Nhưng những gì cha vừa nói quả thực rất thấm thía, khiến Diệp Thiên cũng phải suy nghĩ lại, phải biết rằng, hắn dù là vô địch tồn tại trong tục giới, nhưng khi tiến nhập vào kết giới, chỉ sợ trong mắt người khác so với một người thường cũng không khác bao nhiêu, cho nên nếu vẫn giữ cái thái độ làm người như vậy, hắn thật rất khó tồn tại.
- Thường Hạo, các người chờ ở bên ngoài đi, ở chỗ của ta, không có gì không an toàn ca.
Sau khi vào nhà, Diệp Thiên quay lại nói với Thường Hạo, có bảy tám cận vệ như vậy canh ở cửa, Diệp Thiên phát hiện những người trong gia đình khi nhìn thấy đều có phần kinh sợ, hắn không muốn vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người nhà.
- Vâng, Diệp tiên sinh, chúng tôi sẽ chờ ngoài tiền viện!
Nghe được lệnh của Diệp Thiên, Thường Hạo do dự một chút, nhưng hắn biết Diệp Thiên nói không hề ngoa, nếu xuất hiện người mà ngay cả Diệp Thiên ứng phó cũng không nổi, vậy bọn hắn lại càng không cần nói tới.
- Tiểu Diệp, làm phiền anh rồi.
Nhạc chủ tịch vốn đang ngồi trong phòng, nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, cũng đi ra cười nói:
- Đấy là chức trách của bọn hắn, anh cũng đừng để ý, có đôi khi ngay cả lời của ta họ cũng không nghe.
Đi theo sau Nhạc chủ tich, còn một vị trung niên nhân khoảng tuổi, hắn chưa từng gặp qua Diệp Thiên, lúc này ánh mắt tò mò nhìn hắn từ trên xuống dưới… Hôm nay Nhạc chủ tịch dẫn hắn tới đây, trong lòng vốn đã tràn ngặp nghi hoặc.
- Không sao cả, Nhạc chủ tịch, mời vào bên trong!
Quay về phía vị nắm giữ trung tâm quyền lực quốc gia, Diệp Thiên cũng không giám lãnh đạm, phải biết rằng, từ xưa đến nay nếu chọc giận đế vương thì hậu quả sẽ là ngập trong máu tanh, hắn tuy không ngại giàng buộc của thế tục, nhưng người nhà hắn thì…
- Vị này chính là Hàn tiên sinh?
Diệp Thiên nhìn thoáng người nọ, híp mắt cười nói:
- Hàn tiên sinh kỳ cốt quán đỉnh, hà mục hải khẩu, thiên nhật chi biểu, long phong chi tư, tương lai không thể hạn lượng đâu!
Nhìn thấy người này, Diệp Thiên trong đầu cũng thầm kinh hãi, hắn trước kia từng thấy người này trong tivi, nhưng sau khi gặp mặt, Diệp Thiên mới phát hiện người này có tướng đế vương, nếu như mình nhìn không lầm, ngày sau người tiếp nhận ghế chủ tịch của Nhạc lão đầu nhất định là người này không thể nghi ngờ.
- Diệp tiên sinh quá khen.
Hàn Chính Bang tuổi không phải quá lớn, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại vô cùng trầm ổn, hắn vốn xuất thân quý tộc, cũng từng nghe qua chuyện về Diệp Thiên, thậm chí không lâu trước còn từng chứng kiến qua hành động của Diệp Thiên ở trụ sở dưới lòng đất.
Nhưng khi chưa có tiếp xúc qua với Diệp Thiên, Hàn Chính Bang đối với người hắn, cũng chưa có sự hiểu biết nhất định, cho đến khi Nhạc chủ tịch dẫn hắn tới đây, mới chính thức ý thức được trọng lượng của Diệp Thiên, bởi vì hắn cảm giác được, nếu Diệp Thiên hôm nay chỉ cần nói ra một câu phản đối, vậy việc hắn ngồi lên vị trí chủ tịch lập tức sẽ gặp vô vàn khó khăn.