- Ông à, trong khoảng thời gian cháu đi vắng, có chuyện gì sảy ra không?
Diệp Thiên lơ đãng lấy tay sờ sờ cổ Kim Mao Toan, nhìn như hỏi vô cùng tùy ý, nhưng cũng khiến không khí ấm áp hơn vài phần, ngay cả Tống Hạo Thiên cũng nhịn không được rùng mình một cái, không nói được gì.
Mặc dù để tránh dẫn tới thiên kiếp, Diệp Thiên đã đem toàn bộ chân khí trong cơ thể thu niễm, nhưng tâm tình lại không cách nào che dấu được, hắn dù sao cũng đã đạt tới loại cảnh giới này, giơ tay nhấc chân, đều làm người ta sinh ra một loại áp lực.
Đây cũng là điều khiến con đường quan trường của Diệp Thiên cũng liên tục thăng tiến, nếu quả thật hắn tiến vào đến Kim Đan kỳ, khả năng thu niễm khí tức sẽ cao minh hơn, lúc đó hắn cùng thường nhân sẽ không có gì khác biệt, nếu ném hắn vào giữa một đám người, người bên ngoài cũng rất khó mà phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Còn về vấn đề Diệp Thiên vừa hỏi Tống Hạo Thiên, cũng bởi vì hắn từng nghe Chu Khiếu Thiên kể lại, khi hán cùng Nga La Tư rời đi, xung quanh tứ hợp viện ở kinh thành thường xuyên xuất hiện một ít người lạ, thậm trí có cả người nước ngoài, đến tận khi Chu Khiếu Thiên đi tìm Diệp Thiên, những người đó vẫn liên tục quanh quẩn ở đó.
Điều này làm cho Diệp Thiên đối với Tống Hạo Thiên có chút bất mãn, lúc trước Tống Hạo Thiên từng nói với hắn, an toàn của Diệp gia ở kinh thành sẽ do ông phụ trách, nói đi nói lại, mẹ của mình cũng là nhi nữ của Tống Hạo Thiên mà.
- Tiểu tử ngươi, như thế nào khí tức càng ngày càng mạnh vậy? Lão già ta sắp chịu không nổi nữa rồi!
Tống Hạo Thiên quay mặt nhìn Diệp Thiên một cái, ngữ khí hơi bất mãn nói:
- Có ta ở kinh thành một ngày, Diệp gia thái bình một ngày, ngươi lo lắng cái gì, có phải là khinh ta không làm được đúng không?
Tuy rằng không thể so với Diệp Thiên cái loại tự mình hình thành áp lực, nhưng Tống Hạo Thiên cũng là người sống trên người khác, những lời nói ra thập phần khí thế, cũng đem áp lực Diệp Thiên mang đến triệt tiêu bớt.
- Vậy là tốt rồi, lão gia tử bình an là phúc a.
Diệp Thiên hơi ngẩng đầu, trên mặt mỉm cười thản nhiên, trong lời nói lộ ra một sự tự tin cường đại, hắn lúc này đã không còn như một năm trước. đã không còn sợ hãi lực lượng vũ khí của thế giới khoa học kỹ thuật này rồi
Sauk hi hắn tiến vào giả đan kì, Diệp Thiên biết, trừ khi độ kiếp thất bại, hoặc chính mình muốn chết, cho dù là tri thức của thế giới này, cũng không có lực lượng nào có thể tiêu diệt hắn.
- Diệp Thiên, ông ngoại có một chút việc muốn hỏi cháu.
Tống Hạo Thiên cẩn thận nhìn thoáng qua lái xe đang đứng trông xe bên ngoài, mặc dù biết ở đây có kính cách âm, thanh âm đã giảm xuống vài phần:
- Ở Nga La Tư xuất hiện một người có thể chống lại sung đạn, ngươi có biết hay không? Còn có, ngươi phải thành thật nói cho ông ngoại biết, những người đó rốt cuộc là cường đại đến trình độ nào?
Sau khi sảy ra sự việc ở Nga La Tư, Tống Hạo Thiên vốn đang an nhàn tại tứ hợp viên, cũng đột nhiên bận rộn loạn lên, thậm chí có vài người, vài hội nghị trọng yếu, đều tới mời tứ hợp viện dự họp. Hội nghị nội dung không cần nói cũng biết, đương nhiên là quyết sách quốc gia, bọn họ đang lo lắng tới những lực lượng không thể nắm bắt.
Cổ nhân nói:
- Nho lấy văn loạn pháp. Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm(Nho lấy văn soạn ra pháp luật, hiệp dùng võ để phá luật)
Tuy rằng vũ khí hiện đại là vô cùng cường đại, nhưng khi Diệp Thiên cùng Đinh Hồng xuất hiện, một lần nữa khiến các quốc gia phải chú ý, không hẹn mà cùng tăng cường nghiên cứu đối với dị năng giả(người đột biến có khả năng đặc biệt).
Diệp Thiên cùng Tống gia có quan hệ, ở kinh thành này ai ai cũng biết, cho nên quốc gia mới mời một người đã về hưu 4 5 năm như Tống Hạo Thiên ra làm một cái cố vấn quân sự chức vụ, hẳn chủ yếu là để tiếp xúc với Diệp Thiên mà thôi. Tốt nhất là thuyết phục Diệp Thiên phục vụ quốc gia.
Đương nhiên, những lời này, những người kia đều không dám nói ra, bất kề là sự kiện tổ chức phản động ở Moscow bị giết, hay Seberia diễn tập quân sự, đều được tuyên bố là do dị năng giả cường đại tiến hành. Không người nào nguyện ý nêu ra tên Diệp Thiên để đắc tội chết.
- Ông à, người ông nói tới là Đinh Hồng, bất quá hắn đã chết dưới lôi kiếp, thi thể của hắn không phải đã bị người ta đem chia năm sẻ bảy nghiên cứu rồi sao?
Diệp Thiên tựa như cười mà không cười nhìn lên Tống Hạo Thiên nói:
- Ông muốn biết chúng cháu là loại người cường đại đến trình độ nào sao? Ông à, ông đã từng đọc qua" Sư Thần Ký" , " Tam Hải Kinh" hay như " Tây Du Kí" mà không biết sao!
- Xú tiểu tử, ngươi đang lấy ngoại công ngươi ra vui đùa phải không?
Nghe được lời Diệp Thiên, Tống Hạo Thiên nhất thời trừng mắt lên, gần hai mươi năm nay, bất luận là người nào, chức vụ gì, đều chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Diệp Thiên đã từng đọc rất nhiều những loại sách như này, đã đọc qua về rất nhiều người, nhưng trừ có người điên ra, mới cho rằng những người nhũng chuyện trong sách là thật, bởi, nhân loại mấy ngàn năm mới tìm cách bay trên trời(tạo ra máy bay), mà muốn đi trên mặt trăng, ít cũng phải vài thập niên nữa.
Cho nên Tống Hạo Thiên mới cho rằng Diệp Thiên đang lấy mình ra làm trò tiêu khiển, hắn có chết cũng không tin, có loại người tu đạo, sẽ trở nên cường đại, nếu đó là sự thật, Trung Quốc đã không trải qua kiếp nạn, những người đó mà rat ay, cái gì liên minh 8 nước, một chưởng cũng có thể đập nát bét a!
- Ông xem. Cháu nói ông lại không tin,vậy còn hỏi cháu làm gì?
Diệp Thiên căn bản là không kiêng nể gì Tống Hạo Thiên, khoát tay nói:
- Ông à, cháu cho ông biết, một khi tu luyện, tu đến Kim Đan kỳ, hô phong hoán vũ, bài sơn đảo hải không cần phải xoắn, nếu đột phá được Nguyên Anh kỳ, tay không có thể xé rách không gian, thân thể đi vào không gian vũ trụ…
Diệp Thiên lời này nói ra cũng không phải ngoa, với tu vi hiện tại của hắn, nhịn thở vài tháng cũng không chết, hơn nữa trên trời cương phong đối với hắn ảnh hưởng ngày càng nhỏ, bất quá vượt ra ngoài tầng khí quyển, Diệp Thiên bây giờ còn không có nắm chắc làm được.
Nhưng Diệp Thiên tin tưởng, nếu quả có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, có lẽ có thể đột phá tầng khí quyển tiến vào vũ trụ, phải biết rằng, không khí hoặc là linh khí, chẳng qua đều là một loại năng lượng tự do trong vũ trụ mà thôi, con người khi đột phá đến cực hạn, việc trực tiếp hấp thu năng lượng từ vũ trụ, cũng không hẳn là chuyện không thể.
Ngay cả hô phong hoán vũ, thần thông loại này, chỉ cần có đủ thiên địa linh khí trong tay, việc thay đổi sự dao động linh khí của một địa vựa, khiến nó hình thành hai khu vực áp suất không khí giữa các nơi khác nhau, dẫn tới gió mưa, dựa theo Diệp Thiên đoán, tu vi tới Kim Đan kỳ là làm được rồi.
- Ngừng, dừng lại, cho ta, ngươi nói chẳng có khuôn phép gì thế hả?
Diệp Thiên chưa nói xong, đã bị Tống Hạo Thiên xua tay ngăn lại.
- Tiểu tử ngươi không cần nói nữa, ngươi bây giờ là cảnh giới gì, nói cho ta nghe một chút!
Bị Diệp Thiên chém gió cho tít mù cả ngày, Tống Hạo Thiên phương thức nói chuyện cũng tự nhiên bị lây nhiễm một chút của hắn, nghe được Diệp Thiên không khỏi cười nói:
- Cháu tu vi còn thấp, chẳng qua là nửa bước tiến vào Kim Đan mà thôi!
Tống Hạo Thiên không hiểu nói:
- Nửa bước Kim Đan? Là cảnh giới gì vậy?
Diệp Thiên cười nói:
- Chính là kém một tí tị tì ti nữa là tiến vào Kim Đan kỳ đó ông!
- Vậy có phải tu vi ngươi không sai biệt lắm gần tương đương với một Kim Đan cao thủ?
Tống Hạo Thiên truy vấn.
- So với Kim Đan kỳ thì khác nhiều lắm, nửa bước này có thể bước qua hay không, khác biệt rất lớn.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hắn đã chứng kiến qua lực lượng của Kim Mao Toan cùng Giao Long, tuyệt đối không phải là lực lượng mà một giả đan như hắn có thể thi triển được.
- Tiểu tử ngươi năng lực gì cũng không có, làm sao ta tin được chứ?
Tống Hạo Thiên như bắt được nhược điểm của Diệp Thiên vậy, cười đắc ý, hắn thuần túy là người chủ nghĩa duy vật, căn bản là không tin quỷ thần gì cả, nếu nói Diệp Thiên thực sự cường đại như hắn nói, quả thực chính là đã phá vỡ mọi tri thức của thế giới này.
- Tại sao cháu phải khiến ông tin tưởng chứ?
Nghe được lời Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên không khỏi cười lớn, đừng nói là hắn, cho dù là một võ sư bình thường, cũng đều không coi quan chức ra gì, hắn sẽ không muốn ngồi giải thích cùng Tống Hạo Thiên đâu.
- Không phải để ta tin, mà là để một số người khác tin!
Tống Hạo Thiên ngữ khí nghiêm túc hẳn lên:
- Diệp Thiên, quốc gia đối với loại người như ngươi phi thường coi trọng, đây cũng là nguyên nhân khiến cha mẹ ngươi được an toàn, nếu không cho dù là ta cũng vô pháp bảo vệ hoàn toàn cho bọn họ, vì thế ngươi nhất định phải biểu hiện thực lực cường đại của mình, mới có thể cam đoan cuộc sống của mấy người Vay Lan không ai có thể quấy rầy.
- Sao? Ý của ngài là, nếu ta hữu danh vô thực, hoặc là không tiếp nhận sự chiêu an của quốc gia, bọn họ liền đối phó cha mẹ ta?
Diệp Thiên nghe vậy đồng tử không khỏi co rút lại, Kim Mao Toan đang ở đầu vai hắn đột nhiên nhảy dựng lên, loại thượng cổ dị thú này, đối với nguy hiểm năng lực cảm ứng phi thường nhạy bén, ngay lúc vừa rồi, nó cảm nhận được một khí tức nguy hiểm cực độ từ trên người Diệp Thiên.
- Đương nhiên sẽ không, có lão đầu tử ta ở đây, bọn chúng sẽ không giám quá phận, bất quá đối với ngươi thì rất khó nói.
Tống Hạo Thiên nhíu mày nói:
- Quốc gia hi vọng, ngươi có thể giúp họ nghiên cứu về dị năng giả, bất quá ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không gây nguy hiểm gì cho ngươi, điểm này ngoại công cỏ thể cam đoan với ngươi, hơn nữa chỉ cần ngươi đồng ý, lập tức sẽ được trao tặng quân hàm thiếu tướng.
Lúc này Tống Hạo Thiên trong lòng đã nghĩ, Diệp Thiên trước mặt chỉ chém gió mà thôi, cho nên cũng đem quyết định của mình nói ra, nếu để cho quân đội nghiên cứu, chẳng khác nào lộ ra bùa hộ mệnh, người khác muốn phản đối chủ ý của hắn, cũng phải có điều băn khoăn.
- Tham gia nghiên cứu dị năng giả, trao hàm thiếu tướng? Trao đổi không nhỏ a!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu nói:
- Ông ngoại, tính cách của cháu ông cũng biết, từ nhỏ nhàn vân dã hạc quen rồi, chiụ không được quản chế, cháu xem hay là thôi đi.
Với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần toàn lực phóng xuất chân khí, nhất định có thể dẫn tới Kim Đan lôi kiếp, hắn sở dĩ đem tu vi áp chế đi, chính là muốn bồi tiếp người nhà, còn thời gian qué đâu mà tham gia cái gì mà nghiên với chả cứu? đừng nói là thiếu tướng, cho dù là Đại Tướng, Diệp Thiên cũng đều không quan tâm.
- Được rồi, ông à, ông cũng đừng khuyên, cháu sẽ không tham gia vào việc này đâu!
Chứng kiến xe đã chạy nhanh đến cửa nhỏ bên ngoài, Diệp Thiên khoát tay áo nói:
- Chờ cháu quay lại, ông an bài cho cháu gặp vài vị kia, cũng nên làm họ hết hi vọng một phen!