- Này, tiểu tử ngươi nên cẩn thận một chút đấy!
Tống Hạo Thiên đang định nhắc nhở Diệp Thiên vài câu, Diệp Thiên đẩy cửa lập tức xuống xe, lúc này là khoảng tháng sáu, cổng vào Tứ Hợp Viện nắng chang chang, đâu đâu cũng thấy cảnh người dân sau khi ăn cơm chiều đang đứng hóng mát, cảnh tượng vô cùng thoải mái.
- Ô ô…
Tiểu Kim Mao Toan, mặt nhăn lại, ánh mắt nhìn về cổng phía trước, bất mãn hừ một tiếng, đi tới cái thế giới linh khí loãng như thế này, nó không quen, nếu không phải nó sợ Diệp Thiên, cùng với việc rất thích ăn mỹ thực, chỉ sợ tiểu gia hỏa này đã sớm quậy phá rồi.
- Óe? Có người giám thị nơi này?
Diệp Thiên phản ứng so với tiểu Kim Mao Toan cũng không chậm hơn bao nhiêu, hắn cũng nhận thấy địa phương chứa cameras, nhưng lại không chỉ có một cái, vây quanh cả tứ hợp viện ít nhất có tới hơn mười cái, mà gia đình Hồ Đồng Khẩu, tựa hồ người ở cũng có chút thay đổi.
- Thật phiền toái a !
Diệp Thiên thở dài, hắn cũng không cảm nhận được địch ý từ những người giám thị xung quanh tứ hợp viên, vì vậy Diệp Thiên trong lòng có muốn ra tay cũng không được, hơn nữa hắn cũng hiểu được, có những người này ở đây, những kẻ bên ngoài tới gây rối sẽ ít đi nhiều.
- Ai, ngươi là ai, đứng đó làm gì?
Lắc lắc đầu, đang lúc Diệp Thiên muốn gõ cửa, bỗng nhiên đằng sau truyền tới một thanh âm, đằng sau chính là tiểu dượng, hai tay đang ôm trái dưa hơn 10 cân đang muốn đi vào cửa, lại bị Diệp Thiên chặn lại.
- Tiểu dượng, là ta nè !
Diệp Thiên cái mũi có chút cay cay, ngày thường cùng tiểu dượng vị tất đã có bao nhiêu tình cảm, nhưng sau khi trải qua hành trình ở Bồng Lai đảo, Diệp Thiên đối với thân tình càng thêm coi trọng, phải biết rằng, hắn thiếu chút nữa cũng sẽ không trở về được cái nơi này.
- Diệp Thiên? Giỏi, tiểu tử ngươi, còn biết đến về nhà hả?
Nghe được thanh âm Diệp Thiên, Lưu Duy An đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vứt vội quả dưa xuống đất, nhanh tay mở cửa bước vào viện la lớn:
- Diệp Thiên đã trở lại, đại ca, đại tẩu, Thanh Nhã, Diệp Thiên đã trở lại rồi!
- Hắc, ta không phải là khách, có cần thiết phải đến mức như vầy không?
Diệp Thiên tay phải hư không vung ra, bắt gọn trái dưa hấu đang rơi trên đất, Diệp Thiên chậm rãi bước vào cửa.
Tứ hợp viên này, tùng gốc cây ngọn cỏ đều là do Diệp Thiên trồng lên, nhìn t hấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Diệp Thiên trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được hàm ý của cái gọi là" ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình"
Không đợi Diệp Thiên đi tới trong viện, tiếng la của Lưu Duy An đã làm kinh động mọi người, tất cả đang chạy ra đón, không biết có phải là đang lúc chẩn bị ra ngoài hay không, mà Tống Vay Lan giờ đang mặc một thân lễ phục dạ hội cùng một đôi guốc cao gót, nhưng lại là người chạy ở đầu tiên.
- Tên tiểu tử thúi này., còn biết mò về nhà sao?
Vừa mới chạy tới bên cạnh Diệp Thiên, Tống Vay Lan đã không kìm được lòng, thanh âm đã mang chút nức nở, nàng có thể vứt bỏ hết mọi của cải, chỉ hi vọng được cùng trượng phu nhi tử của mình sống một cuộc sống yên ổn.
Nhưng Tống Vay Lan không thể ngờ được rằng, nhi tử của mình lại thường xuyên vắng nhà, thậm trí chuyện 5 3 ngày không thấy mặt cũng là chuyện bình thường, lần này đi ra ngoài lại những hơn một năm thời gian mới trở về, mà ghê tởm nhất là tiểu tử này ngay cả điện thoại cũng không them điện về, khiến mình và con dâu khóc lóc thảm thiết.
- Ai ui, mẹ, mẹ đánh nhẹ chút đi a, tai con bị mẹ nhéo đứt mất giờ, đau, đau quá ái ái!
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của mẫu thân, Diệp Thiên trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, trên thế giới này,
Chỉ có cha mẹ đối với con trẻ, mới có thể yêu thương hết lòng, Diệp Thiên sau khi tu đạo ngàn năm, hắn cũng chỉ có thể lúc ở bên cha mẹ, mới có thể cảm nhận được loại tình cảm yêu thương này.
- Đáng đời, ta đánh chết con!
Tống Vay Lan lúc này, không hề còn bộ dáng của Thượng Hải nữ thượng nhân(Nữ nhân thượng lưu của Thượng Hải). Một bên béo tai Diệp Thiên, một bên hướng trong viện đi vào, trong miệng nói:
- Lần này con không cần nói gì hết, mẹ và Thanh Nhã sẽ không tha cho con đâu!
- Ô ô…
Ghé mắt qua đầu vai Diệp Thiên, Kim Mao Toan nhìn thấy khí thế như rồng như hổ của Tống Vay Lan, con ngươi đen xì lộ ra biểu tình khó hiểu cực độ, nó trên người cái " Người" này không hề cảm ứng được một chút chân khí nào, cũng không biết tại sai Diệp Thiên lại đi sợ một người như vậy?
Đương nhiên, lúc trên phi cơ nó đã bị Diệp Thiên cảnh cáo mấy lần, cũng sẽ không dám xen vào việc của hắn, ánh mắt đảo qua một vòng sau đó " Oạch" một tiếng, nhảy xuống khỏi đầu vai Diệp Thiên, hai móng vuốt chìa ra, cả người lao nhanh tới trải dưa hấu hơn chục cân kia.
- Ái, con nói mẹ ơi, con thật sự a, thật sự có đặc thù nhiệm vụ, nói ra sợ là bị diệt khẩu, không tin mẹ hỏi ông ngoại xem, con là được ông ngoại điều đi làm việc mà.
Tục ngữ nói" hảo hán sợ nhất là mất mặt", Diệp Thiên lúc này bị mẹ kéo tai, bắt đầu bịa chuyện, lời này thật ra cũng có vài phần tác dụng, Tống Vay Lan lập tức chuyển hướng tức giận sang phụ thân:
- Chỗ nào có ông ngoại sai cháu ngoại đi làm việc lâu như thế chứ? Ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi về!
- Mẹ, một năm không gặp, mẹ đẹp lên nhiều a….
Nhìn thấy mẹ buông lỏng tay, Diệp Thiên nhất thời nịnh hót:
- Mẹ xem, ba nhìn như lão nhân 5 6 mươi tuổi, mà mẹ nhìn qua như sinh viên mới hai mươi tuổi vậy a, hai mẹ con mình mà đi ra đường, chỉ sợ người khác tưởng mẹ là muội muội của con mất!
- Thằng nhóc kia, ta già vậy sao, cha ngươi bây giờ còn chưa đến năm mươi cơ mà?
Diệp Thiên lời còn chưa dứt, Diệp Đông Bình từ trong nhà ra đón hắn hai mắt trợn lên, hắn mấy năm nay cuộc sống sung sướng, nhìn qua thì trẻ hơn tuổi nhiều, vậy mà không ngờ thằng con trai lại gọi hắn là lão nhân chứ lại…
- Ông trừng mắt nhìn con tôi làm gì hả? Ông không phải là hơi già so với tôi à!
Bản thân có thể mắng nhi tử, nhưng Tống Vay Lan lại không thể chịu được cảnh người khác giáo huấn nhi tử mình, một câu đã khiến Diệp Đông Bình co vòi, nhìn về Diệp Thiên nói:
- Xú tiểu tử, hiện tại cứ ba hoa với mẹ ngươi đi, chuẩn bị tinh thần ăn đòn chưa?
- Tại sao không gọi điện thoại về hả?
Là nữ nhân khó cưỡng những lời khen đẹp, nhất là Tống Vay Lan đã hơn một năm nay từ khi Diệp Thiên mang hộp mỡ ếch cho nàng, làn da đã căng mịn hơn trước nhiều, trước mắt lại được nhi tử thổi phồng, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút tức giận, nhưng tay cũng không tiếp tục nhéo tai Diệp Thiên nữa.
- Mẹ, đều là con không tốt, bất quá chuyện này mẹ gặp ông ngoại nói rõ phải trái đi a!
Quay đầu lại thấy Tống Hạo Thiên đang đi vào trong viện, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Thanh nhã, lão bà của ta a, ta thật nhớ muốn chết a!
Không quản mang bất nước đục cho lão gia tử xử lý, Diệp Thiên một tay bế Thanh Nhã lên hô:
- Xa cách lâu, còn hơn tân hôn, không có gì có thể quấy rầy chúng ta nữa, đúng rồi, Kim Mao Toan ta mang đến, mọi người đừng true chọc nó, tiểu gia hỏa này tính tình không được tốt lắm!
Nói chuyện qua loa, Diệp Thiên một cước đá lên quả dưa hấu dưới đất, làm dưa hấu bắn tung tóe khắp nơi, nhất thời một đạo thân ảnh kim sắc lẻn đến bên cạnh cây đại thụ trong viện, quả dưa kia cũng đã bị nó ăn sạch sẽ không còn một mảnh.
- Thả ta ra, anh… anh mới gặp đã trêu trọc em!
Sau khi trở lại hậu viện, Thanh Nhã trong lòng Diệp Thiên khóc nức nở, hai tay vô lực đánh lên ngực Diệp Thiên, nhưng trong lòng không một chút hận ý, hơn một năm nay mong ngóng chờ đợi, dưới một cái ôm này của Diệp Thiên tất cả đều đã hóa thành mây khói.
- Thanh Nhã, anh cam đoan sẽ không khi dễ em nữa, thực xin lỗi, là lỗi của anh!
Dán bên tai thê tử, Diệp Thiên ngựa quen đường cũ bắt đầu chém gió, một cỗ nhiệt khí lan đến vành tai Thanh Nhã, nhất thời khiến Thanh Nhã cả người khụy xuống, hai tay vòng qua cổ Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
- Em muốn anh bồi thường cho em!
- Tuân lệnh!
Diệp Thiên ha ha phá nên cười, một cước đã đá bung cửa phòng ngủ, ngón trỏ duỗi ra, một cỗ kình lực bắn ra tắt ngay công tắc đèn, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen, tiếng thở dốc dần dần vang lên.
- Diệp Đông Bình cùng mọi người rất hiểu chuyện, nên cũng không đi quấy rầy vợ chồng hai người, bất quá Tống Hạo Thiên cũng bị nữ nhi của mình quở trách một trận, hơn nữa trong lòng lại không thể thanh minh, ngồi một lúc sau, liền tìm cớ rời đi.
- Không biết lần này được hay không được đây?(chắc là có bầu hay không đây)
Cùng với ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi, Diệp Thiên mở mắt, nhìn thê tử đang ngủ say bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn, Diệp Thiên vươn tay nhẹ nhàng vuột lên khuôn mặt nàng một chút, trên mặt lộ ra một tia thần sắc ấm áp.
Đêm qua, Diệp Thiên phát hiện Thanh Nhã đúng là lúc đang trong thời kì rụng trứng, trong lòng không khỏi nảy sinh ý niệm có baby, nhưng khi hắn liên tục tu luyện đột phá, gen của hắn đã khác một người thường rất lớn, Diệp Thiên cũng không biết một phen cày cuốc và làm cỏ này, có thể có thu hoạch hay không đây?
- Đừng, đừng rời xa em!
Trong lúc ngủ mơ Thanh Nhã, tựa hồ mơ thấy điều gì đó, gắt gao ôm lấy cánh tay Diệp Thiên, thế nào cũng không chịu buông ra.
- Anh không đi, anh sẽ không rời khỏi em đâu!
Diệp Thiên lẳng lặng nằm xuống, hượng thụ giây phút bình an này, cái gì Kim Đan kỳ, cái gì trường sinh bất lão, lúc này đều không quan trọng, hắn chỉ muốn cùng thê tử vui vui vẻ vẻ sống trọn đời này.
- Đều tại anh, lại khiến cho cha mẹ chế giễu!
Vừa cảm giác ngủ đến trưa, hai vợ chồng Diệp Thiên mới bò ra khỏi giường, Thanh Nhã không nhịn được béo một cái vào hông Diệp Thiên, trách hắn đêm qua làm ác liệt quá, khiến cho chính nàng bây giờ đi lại cũng không được tự nhiên cho lắm.
- Sẽ không thế đâu, mọi người còn không phải đang mong chờ có tôn tử sao, chúng ta đi ăn cơm!
Diệp Thiên trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, một đạo mộc linh khí truyền vào trong cơ thể thê tử, nhất thời khiến thân thể nàng nhẹ bẫng, trên người mọi mệt mỏi đều hư không biến mất.
- Ai ui, ông à, ông cũng ngủ đến giờ mới giậy ah?
Mới vừa đi vào trong viện, Diệp Thiên liền nhíu mày, bởi hắn phát hiện Tống Hạo Thiên đang ngồi cùng ba bốn người trong viện, mà ngoài nữ nhi, Tống Hạo Thiên chắc chắn sẽ không để cho người ở vào đây!!!