ở trong không gian này, vét sạch những thứ rơi rụng trong lòng núi không gian chỗ này, hàng trăm cỗ xe Tăng tống có cả hàng trăm đại pháo, đường bay, mấy cái máy bay chiến đấu sáng bóng đang im lìm đứng cuối đường bay.
Sau khi tiến vào lòng núi tô tô lập tức dừng trong đó phải qua mấy cửa kiếm soát điện tử mới dừng được chỗ này nhưng sau đó Diệp Thiên lại cảm nhận được ô tô mang cơ thể mình lại tiếp tục rớt xuống, xe của đối phương cũng trực tiếp đi vào thang máy.
- Diệp tiên sinh đến rồi!
Sau khi đi xuống khoảng 30m, một đường ánh sáng bắn vào cửa xe bị bên ngoài giật lại.
Trong bóng đêm nghỉ ngơi khoảng hơn hai tiếng, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mạnh, rất nhiều người không quen nhìn thấy ánh sáng này là mắt sẽ đau đớn, dơi lệ. Thường Hạo đứng ngoài cửa xe cười cười, hiển nhiên là muốn nhìn thấy Diệp Thiên xấu mặt như thế nào.
Có đều biểu hiện của hắn đã làm cho Thường Hạo cảm thấy thất vọng, sau khi bước xuống xe Thường Hạo thấy Diệp Thiên không có vẻ gì là khác thường, ánh đèn trên đầu đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn.
- Đúng là ẩn nấp, không ngờ ở Tây Sơn còn có một chỗ được cất giấu như vậy, để lẩn tránh dùng vũ khí hạt nhân?
Diệp Thiên nhìn bốn phía, kiến trúc ngầm đều là bê tông, chỗ hơi cao đều có trụ bê tông chống đỡ, chính là phía trên có một quả đạn hạt nhân rơi xuống thì chắc chẳn chỗ nàu cũng sẽ không hề gì.
Toàn bộ vách tường ngầm đều được trát vôi vữa, tính năng thông gió cũng đặc biệt, trừ phi là Diệp Thiên chứ đổi lại là người thường chỉ e là nằm mơ cũng không nghĩ là mình lại đang ở chỗ ngầm cách mặt đất đến mấy chục mét.
- Ngươi... sao ngươi biết đây là Tây Sơn?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, vẻ mặt của Thường Hạo như ăn phải con ruồi vậy, y không ngờ là cách giữ bí mật của mình trước mặt Diệp Thiên chỉ như thùng rỗng kêu to.
Diệp Thiên khoát tay không để ý đến đường rẽ nói:
- Nói ông cũng không hiểu, lão Thường đừng đùa hư đầu hại não, nắm chắc rồi hãy đi qua làm xong việc tôi còn phải về sớm.
- Cậu... Cậu còn biết những cái gì? Ai nói cho cậu biết?
Sắc mặt của Thường Hạo lúc này thực sự đã thay đổi, liên tục lui vể phía sau mấy bước, tay phải như tia chớp cắm vào dưới nách, vì Diệp Thiên chỉ về hướng đó đúng là phòng họp của mấy thủ trưởng.
Tu vi của Thường Hạo đã tiến vào hóa kình, y y biết dùng khí cơ để cảm nhân những chuyện mà người thường không quan sát được giống như kiểu đoán bệnh qua tường ngăn, thực ra dùng chân khí giúp người khơi thông kinh mạch hoặc là dùng khí cơ cảm ứng giấy tờ Thường Hạo cũng tự làm được.
Không gian của mấy vị thủ trưởng kia cách chỗ này khoảng 50m, lúc này còn cách cả đá, tường bê tông, sắt thép dù thế nào Thường Hạo cũng không thể tưởng tượng được Diệp Thiên lại có thể phát hiện ra chỗ kia.
- Được rồi, những thứ kia đối với tôi chỉ vô dụng, đừng có móc ra.
Diệp Thiên lắc đầu nhìn xung quan không thấy có bất kì chỗ nào giống nham bích nói:
- Mấy bị mời tôi, tôi cũng muốn nhìn một chút các anh hùng tuấn kiệt? Thế nào cũng cho uống chén trà, tôi nghe nói Vũ Di Sơn có loại hồng trà đều bị nhóm các ông bao hết.
Diệp Thiên vừa nói những câu này, trong một căn phòng cách đo bốn năm mươi mét mấy lão nhân đang họp bên trong đều biến sắc, trong đó có Tống Hạo Nhiên vừa mới đến nơi này.
- Lão Tống, người này là cháu ngoại ông, nói không chừng còn có khả năng thông thiên triệt địa?
Trong phòng hợp, một vị khoảng 60 tuổi, sắc mặt cương nghị nhưng cũng đầy kinh dị vì vừa rồi Diệp Thiên nhìn vào ánh sáng camera như nhìn thấu lòng họ vậy, khiến cho họ có một cảm giác khó nói lên lời.
- Tuy nó là cháu ngoại tôi nhưng từ nó đã lớn lên trong núi, Lý Thiện Nguyên là ai? Các ông cũng biết, đối với Diệp Thiên sự giải thích của tôi cũng không nhiều hơn các vị bao nhiêu?
Tống Hạo Nhiên nghe thấy vậy cười khổ vì ân oán hai nhà Diệp Tống, ông ta cũng mới quen biết Diệp Thiên nhưng mấy năm nay chủ yếu Diệp Thiên cũng không ở kinh thành, cho nên ông ta biết cũng chỉ có hạn chứ không hề có ý thoái thác.
Về chuyện Diệp Thiên bái Lý Thiện Nguyên làm sư phụ đương nhiên không thể gạt được những người này, thậm chí đến cả Diệp Thiên trước đây cũng đã quên chuyện này, cũng là bon họ khai quật ra tư liệu sống này đương nhiên là đến từ cuộc sống của Diệp Thiên còn nhỏ khi ở sơn thôn.
- Có lẽ một số việc ghi lại thực sự giống như nói vậy?
Ngồi ở vị trí đầu một lão nhân thở dài nhấn cái nút màu xanh rồi nói:
- Thường Hạo đưa Diệp tiên sinh đến đây, chúng ta đã sớm quét dọn giường chiếu để đón đợi.
- Diệp tiên sinh, mời!
Sau khi nghe thấy lão nhân kia nói, Thường Hạo buông lỏng cây súng trong tay phải nhưng chân khí cũng đều đã vận lên hai tay, ngộ nhỡ Diệp Thiên có dị động gì thì y sẽ xuống tay tuyệt đối không lưu tình.
- Đúng là phiền toái.
Tuy khoảng cách chỉ có 50m nhưng Diệp Thiên phải đi qua ba cái cửa, ba cửa này đều được làm từ kim cương lúc qua mỗi cửa Diệp Thiên đều bị soát người một lần, nghiêm ngặt đến cực điểm.
- Để mấy vị đợi lâu rồi, thực sự xin lỗi!
Đi vào trong căn phòng khoảng 100m2, từ trước đến nay Diệp Thiên đều chắp tay bốn phía, cũng không để người khác nhường, hắn kéo cái ghế đầu ngồi đối diện với lão nhân kia, đám người đi sau Thường Hạo nhíu mày.
Phải biết rằng, trừ những cuộc hội nghị hằng năm ra bình thường rất khó gom những lão nhân này lại ngồi cùng nhau, trước mắt đều nhất tề chờ Diệp Thiên, đổi lại chỉ được một câu khinh phiêu như thế.
Đối diện với mấy vị này, Diệp Thiên cũng chẳng xa lạ gì chủ yếu là xem TV cũng nhận ra, nếu là mấy năm trước Diệp Thiên sẽ cảm thấy vô cùng lo sợ nhưng bây giờ đây người năm giữ đỉnh quyền thế tục trong mắt Diệp Thiên cũng không gì hơn cái này.
Vị kia họ Nhạc rất biết kiềm chế, coi như cho qua tiểu tiết với Diệp Thiên khẽ cười nói:
- Diệp tiên sinh khác người thường, chúng tôi đợi cũng là nên!
- Được, chúng ta nói chuyện ngắn gọn đi.
Diệp Thiên gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Các ông có vấn đề hoặc yêu cầu gì có thể nói ra, về yêu cầu tôi không đảm bảo là có thể đáp ứng, hơn nữa các ông cũng chỉ có một cơ hội này, sau này đừng có đến làm phiền tôi.
- Cậu... sao cậu nói chuyện?
Diệp Thiên còn chưa dứt lời, người họ Nhạc đứng bên cạnh đã vỗ bàn dựng lên:
- Đừng tưởng cậu là cháu ngoại của lão Tống mà chúng tôi không thể làm gì cậu, tiểu tử thối, nếu ở trong quân đội, ta đã sơm kéo cậu ra ngoài đập chết rồi!
Chuyện của Diệp Thiên trong hội nghị này có những ý kiến khen chê không đồng nhất, có người tin có người không tin, vị này nắm trong tay trăm vạn hùng binh, tướng quân chính là thuộc loại người không tin, tận mắt thấy cách nói chuyện của Diệp Thiên rốt cuộc cũng không nhịn đượ bừng bừng lửa giận.
Người trong phòng này không ai là không thể một lời có thể làm cho người sinh vật chết, vị đại lão này dưới tướng có trăm hùng binh, một khi đã nổi giận thì độ ấm trong phòng hội nghị cũng phải giảm đi mấy phần,
- Lão gi, ý ông ta là con ỷ vào lão gia?
Diệp Thiên nghe thấy vậy cười lớn, đối vị lão tướng quân này đang tức sùi cả bọt mép ra căn bản là không để mắt:
- Ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn tức thế? Tức giận hại đến gan, tôi khuyên ông nên đi kiểm tra một chút đi.
- Ngươi, người đâu?
Lão tướng quân này bị Diệp Thiêm làm cho tức giận, ngay cả Tống Hạo Nhiên trước mặt cũng khôn thèm quan tâm, đang gọi người đến lôi Diệp Thiên ra ngoài.
- Ôi, tôi nói này lão Triệu xin bớt giân, thời gian của chúng ta cũng không có nhiều.
Nhóm cảnh vệ đứng cửa cũng chưa trả lời, một người tướng mạo nho nhỏ khoát tay nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Chàng trai, cậu ở Seberia làm chuyện gì chúng tôi cũng biết, chúng tôi rất tò mò, sức mạnh của con người có thể đạt được đến mức như thần thông như trong truyên thuyết hay không? Cậu có thể cho tôi một đáp án chứ?
Vị này tướng mạo thanh thoát, nho nhã, ngồi dưới người có vị trí tối cao, nghe ông ta nói, Triệu tướng quân cũng chỉ có thể nén giận trong lòng bất bình ngồi xuống.
- Cái này coi như bỏ sao?
Diệp Thiên nhìn lão nhân kia liếc mắt một cái, nếu không phải vì cuộc sống thái bình về sau của người nhà, căn bản là hắn cũng không muốn đến những nơi vô nghĩa như thế này, công sức còn không bằng đi chợ cùng với một bà lão, Diệp Thiên cảm giác được cuộc sống của mình so với những người thường càng ngày càng xa.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mấy người trong phòng họp liếc nhìn nhau, lão Ngô gật đầu nói:
- Vấn đề này của chúng tôi, hi vọng Diệp tiên sinh có thể thực sự giải đáp,
- Nói thật là các công cũng không có gì có thể cho tôi!
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Các ông đã muốn biết, tôi nói. Trong điển tịch đạo gia có ghi lại một số thứ, đều là sự thật, thần thoại về kim đan đường cũng là thật, bọn họ có thể cho núi xuống hiến phi hành cũng là thật.
Thấy những người này há mồm trợn mắt, Diệp Thiên nói:
- Đương nhiên, cái gọi là trường sinh bất lão đều là vô nghĩa, trên đời này, ai cũng không thể thoát khỏi sinh, lão , bệnh, tử, đây là thiên đạo không ai có thể thay đổi được.
Sở dĩ đoạn sau nói thêm cũng không phải là Diệp Thiên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhất định phải nói. Từ đời Tần Hoàng Hán Vũ người nào không phải là thiên tư trách tuyệt sau năm đến muộn, chẳng phải là đều đi tìm trường sinh bất tử sao?