- Báo động, báo động, đề cao báo động!
Lúc Diệp Thiên bay lên cao, tiếng báo động vàn đi khắp nơi trong không gian ngầm, toàn bộ những cánh cổng đặc chế đều tự động đóng lại, nguồn điên trong thang máy ngầm bị cắt đứt.
Loại đề phòng này chính là để đối phó với vũ khí hạt nhân tập kích, tuy là tiếng cảnh báo này cũng từng vang lên mấy lần nhưng cũng chỉ là diễn tập mà thôi hơn nữa khi có coi báo các ngành chủ quản được biết đầu tiên.
Nhưng lúc này tình hình có chút không giống, trong trụ sở từ đại đội chủ quan cho đến căn cứ tư lệnh viên cũng không hề được thông báo, trong khi giãy chết nhưng người to nắm quyền lúc này cũng đều đang ở trong khu kiến trúc ngầm kia.
Một đám phi công lên đường phía cuối đường bay, một mặt núi đã mở từ lâu, hành trăm phòng đạn đạo đã vào vị trí, chúng hình thành sức sống, có thể ở chế tạo ra một mảnh đất trên không ở kinh thành.
Mà chỗ sâu nhất trong núi, tên lửa xuyên thủng được khoảng hơn 10m, trên bệ có một loại vũ khí hạt nhân đặc biệt nhằm vào tập kích trả thù địch, chỉ cần kinh thành bị đổ kích thì ngay lập tức khi có chỉ thị nó sẽ được bắn ra.
Đương nhiên, người tham mưu của trụ sở không có quyền hạn này, tên lửa này có được phóng ra hay không là do người lãnh đạo tối ra quyết định, hiện tại chẳng qua mới là chuẩn bị trên bệ phóng để tránh bị người đánh mà không kịp trở tay.
Báo động chính là có chiến tranh, mấy chục giây ngắn ngủn, trong trụ sở đã xoay chuyển, cơ quan cao nhất bên trong trụ sở các thủ trưởng cũng đã được chuyển điện thoại:
- Cái gì, lập tức mọi sự chuẩn bị quân sự lại?
Tư lệnh nghe thấy vậy lặng đi một chút, nếu không phải là nghe rõ ràng được mệnh lệnh này thì ông ta còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, vì dù có là diễn tập thì cũng phải có quy trình.
- Vâng, cương quyết phục tùng mệnh lệnh!
Người tư lệnh phản ứng cũng rất nhanh, lập tức kính lễ cũng không cắt đứt liên tuyến với thủ trưởng, rồi nhanh chóng ra ngoài tuyên bố mệnh lệnh, ngay lúc đó tiếng cảnh báo trong căn cứ cũng tắt hết.
- Báo cáo.
Vừa mới truyền mệnh lệnh, ngoài cửa đã có một âm thanh, một người trong ban tham mưu, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
- Chuyện gì?
Tư lệnh cũng không muốn để cho thủ trưởng nhìn thấy vẻ không chịu được của thủ hạ mình.
- Báo cáo tư lệnh... Khu vực số 3 xuất hiện... Một cái huyệt động.
Người trong ban tham mưu kia nói lắp bắp:
- Qua đo lường bước đầu, cái huyệt động như một cái hồ ngay dưới đất trụ sở.
- Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?
Người trong ban tham mưu nói còn chứ dứt, tư lệnh viên đã thay đổi sắc mặt, phải biết rằng, trụ sở phải thi công đến hơn 30 đời lãnh đạo mới xong, dưới đất ngoài đá, bê tông, còn có cả thép, xi- măng và những thứ chống chấn động.
Có thể nói, đó chính là một công trình bộ binh được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, muốn từ đây lên mặt đất cũng cần phải đả thông ít nhất một lối đi cần ít nhất cũng phải hơn một năm trở lên. Nếu không phải là tâm phúc của ban tham mưu tuyệt đối không có khả năng lừa gạt bản thân chỉ e tư lệnh viên đã sớm tuôn ra những câu mắng tục.
Hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán tư lệnh viên rơi xuống, nhìn vào đường dây nói:
- Thủ trưởng, tôi đi xem trước rồi lập tức báo cáo với ngài ngay.
- Không cần, hãy phong tỏa khu vực kia bất luận là kẻ nào cũng không cho đến gần!
Trong đường dây âm thanh truyền ra có vẻ mệt mỏi.
- Ai da, tôi nói này lão Nhạc, đem tặng điện thoại đi, tôi cũng không muốn như vậy một lần nữa đâu.
Đang lúc đôi chân của tư lệnh viên chuẩn bị đi, thì đột nhiên bên tai ông ta vang lên một âm thanh trong trẻo, lúc ngẩn đầu lên nhìn không biết từ khi nào một người thanh niên mặc quần áo trắng luyện công đang nói chuyện với thủ trưởng.
- Ngươi là ai.. là người vừa rồi đột nhập vào căn cứ?
Làm trưởng quan trong căn cứ quân sự cao nhất này từ lệnh viên cũng biết chuyện Diệp Thiên vào đó.
Để cho ông ta khó hiểu chính là giống như người thanh niên này đã sớm ở trụ sở dưới đất.
- Chẳng lẽ... Cái huyệt động kia?
Trong đầu tư lệnh viên bống thoáng ra một ý nghĩ khác thường vớ vẩn, nhưng ngay sao đó ông ta lại xóa đi... căn bản là không có chuyện này xảy ra.
- Tham mưu Chu, tiến Diệp tiên sinh xuống đi!
Không để cho tư lệnh viên nghĩ nhiều như vậy, mệnh lệnh của thủ trưởng đã truyền tới, tham mưu Chu vội vàng đáp ứng bấm mật mã trên bàn điều khiển khôi phục lại hệ thống điện dưới tầng ngầm.
- Diệp... Diệp tiên sinh xin mời bên này!
Lúc Diệp Thiên xuống đất, nghêng đón hắn vẫn là đại nội số 1 Thường Hạo, chẳng qua là lúc này sắc mặt của y có vẻ tái nhợt hơn, lúc nhìn Diệp Thiên ngày xưa thì vô cùng tự tin nhưng giờ thì chỉ còn sự sợ hãi.
Biểu hiện của Thường Hạo coi như cũng không tồi, mấy người cảnh vệ tay đã chuẩn bị súng sẵn sàng chỉ cần Diệp Thiên lớn tiếng ho khan thì sẽ rút súng bắn ngay, tuy bọn họ biết thứ đồ chơi này đối với Diệp Thiên không có bất kì chút tác dụng nào nhưng đó cũng là tâm lý để an ủi chính mình.
Những người này đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên bằng da bằng thịt xuyên qua mấy chục mét phá vỡ hoàn toàn địa tầng của bọn họ. Nguồn truyện:
Sự nhận thức này đập vào tâm lý bọn họ rất mạnh, nhìn vẻ tuấn tú của Diệp Thiên trong mắt họ hắn giống như một ngọn núi lớn đang đè trong lòng.
- Lão Thường, đi thôi!
Diệp Thiên rất hài lòng với biểu hiện của những người này, sở dĩ hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là khiến cho họ kinh sợ một chút, để bọn họ biết, ở đây có một...
Lúc Diệp Thiên trở lại hội nghị kia, trên mặt hắn mỉm cười, vì hắn biết mục đích của mình đã đạt được, những người ngồi vây quanh đó thậm chí cả cơ thể, vị trí cũng chưa thay đổi chỉ làm như cố gắng trấn định lại sự vối rối.
Ngay cả Tống Hạo Nhiên lúc này cũng kinh hãi không nói lên lời, ông ta biết cháu ngoại của mình rất lợi hại nhưng có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên lại có thể dùng cơ thể xuyên qua mấy chục m địa tầng dày như thế, đây quả thực là khiến cho người khác cực kì kinh rợn.
Tuy là sợ nhưng trong lòng Tống Hạo Nhiên cũng trầm trồ khen ngợi Diệp Thiên trổ tài những người này ngoài sáng trong tối tuyệt đối là không dám đánh vào chủ ý của ông ta, đạo lý đánh đánh rắn hại minh tin là bọn họ đều biết.
Thấy Diệp Thiên đi vào, lão Nhạc khoát tay nói:
- Tiểu Thường, các cậu đi ra ngoài đi.
- Thủ trưởng, đây...
Thường Hạo nhìn về phía Diệp Thiên, để một nhân vật nguy hiểm như vậy bên trong chính là y không làm tròn bổn phận.
- Đi ra ngoài đi, nếu như Diệp tiên sinh muốn gây bất lợi cho chúng ta thì cậu cũng không thể ngăn cản được đâu.
Lão Nhạc tự giễu một chút, sau khi Diệp Thiên triển lộ ra mấy chiêu thức đó, bọn họ mới phát hiện những người này từ trước đến nay dựa vào loại quyền lực tuyệt đối này.
Trước mặt giống như lão hổ không thể chịu nổi một đả kích.
Loại này không thể không nắm trong tay cảm giác đặc biệt tốt, thậm chí lúc trước mấy người còn có ý tưởng tiêu diệt Diệp Thiên, qua một hồi cân nhắc bọn họ mới bi ai phát hiện ra không có cách nào có thể làm gì được người thanh niên này.
Một khi hành động đối phó với Diệp Thiên thất bại bọn họ sẽ gặp phải đả kích, cũng là hủy diệt, cho dù là có thể dấu được vũ khí hạt nhân dưới đất chỉ e rằng cũng không thoát khỏi được sự đuổi giết của Diệp Thiên, vừa rồi hành động của hắn đã thể hiện rất rõ điều này.
- Ha ha, tểu tử mạo muội rồi, nếu các vị muốn biết tu vi thì tiểu tử chỉ có thể mạo muội biểu hiện một chút, không làm kinh động đến các vị đấy chứ?
Đợi cho đám Thường Hạo sau khi ra ngoài, Diệp Thiên cười ha ha, thu hồi toàn bộ khí cơ trên cơ thể xuống nhưng lúc này ngay cả đại nhân vật đứng trước mặt hắn cũng chỉ không dám biểu hiện vì vẻ ưu việt.
- Đâu có, nếu không Diệp tiên sinh những lão gia hỏa chúng tôi chỉ e còn ngồi trong giếng Quan Thiên.
Lão Nhạc nghe thấy vậy cười khổ nếu như ứng phó được với Diệp Thiên thì chẳng cần phải dỡ căn cứ quân sự này xuống.
Mặc dù trong lời nói của Diệp Thiên có chút khoa trương nhưng hắn cũng là bày tỏ năng lực khiến cho các lão này run sợ, vị Triệu tướng quân ngồi bên cạnh cũng xám mặt không dám kêu lên một tiếng.
- Lão Nhạc quá khen, tôi đồng ý đan dược kia lát nữa sẽ giao cho các vị.
Diệp Thiên cười cười, mặc dù lời nói như yếu thế nhưng ý ở ngoài từ tất cả mọi người đã nghe hiểu chính là tôi sẽ lấy ra đan dược thì các người cũng phải biế điều đừng có làm những chuyện vô nghĩa.
Điều này khiến cho vẻ mặt của mọi người có vẻ khó chịu, nhưng chỉ là để ở sâu trong lòng chứ không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có Triệu tướng quân rốt cục cũng không nhịn được nữa, liền đứng lên nói:
- Diệp... Diệp tiên sinh, cậu có năng lực này vì sao lại không ra sức vì đất nước?
- Tu đạo chính là nghịch thiên hành sự, ông xem từ đời lão tổ Trần Truyền đến chân nhân Tam Phong có mấy người ở triều đình?