Đang lúc nói chuyện, điện thoại vang lên, Tống Hạo Thiên đã an bài người mang dược liệu tới.
-Chờ vài hôm nữa, ta phải đi Thần Nông cái một chuyến, đến lúc đó cũng đem tiểu mao đầu về, ta hơi nhớ tiểu gia hỏa này rồi.
Nhìn qua một chút những dược liệu kia, Diệp Thiên cùng Cẩu Tâm Gia đồng thời thất vọng, trong đống dược liệu này, chỉ có một vài loại là trên một trăm năm mà thôi, lại phần lớn là đã được xao khô, dược tính đã mất đi tới 7 8 thành, cho dù luyện chế đan dược, sợ là cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
-Tiểu sư đệ, có muốn ta cùng đệ đi một chuyến?
Nghe được lời Diệp Thiên nói xong, Cẩu Tâm Gia cũng có chút hứng thú, sau khi tiến vào Tiên Thiên chi cảnh, hắn xem như đã gia nhập đội ngũ những người tu chân, đối với thông linh bạch viên(Thần Nông Cái) mà Diệp Thiên nói tới đương nhiên là vô cùng hứng thú.
-Đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, đại sư huynh về mặt luyện đan thì hơn xa mình, có huynh ấy đi theo, chỉ sợ là Bạch viên dược thảo coi như gặp xui xẻo.
Tống Hạo Thiên cẩm bình đan dược rời đi, Diệp Thiên cuộc sống lại khôi phục bình tĩnh vốn có, hắn cũng không vội vã đi Thần Nông Cái, mỗi ngày đều cùng mẹ và vợ đi mua đồ, rồi theo cha(Diệp Đông Bình) đi một số hội chợ đấu giá, hiện tại Diệp Đông Bình trong giới sưu tầm ở thủ đô tuyệt đối là nhân vật số một.
Ở trong nhà thong thong thả thả không sai biệt lắm một tháng, sau khi cam đoan cùng mẹ và vợ, Diệp Thiên lúc này mới cùng đại sư huynh đứng dậy chuẩn bị đi thần nông cái.
Nhưng, ngoài hai người đi chuyến này, tiểu Kim Mao Toan cũng bị Diệp Thiên mang theo, tiểu gia hỏa này món ăn ưa thích chính là óc của sư tử hổ báo, ngỗ ngược chưa thuần, có mình ở bên cạnh thì không sao, nhưng vạn nhất lúc đi vắng, nó điên lên thì không ai có thể chế ngự.
-Nơi tốt, sơm biết thế này, năm đó ta không nên rời khỏi Đài Loan!
Theo trấn nhỏ kia tiến vào Thần Nông Cái, cảm giác thiên địa linh khí nồng đậm tràn ra, làm Cẩu Tâm Gia ánh mắt nhất thời sáng lên.
Sau khi đột phá tiên thiên chi cảnh, Cẩu Tâm Gia mới có thể cảm nhận được tác dụng của thiên địa linh khí đối với mình quan trọng như thế nào, sinh hoạt tại nơi linh khí sung túc, không khác nào được tầm bổ, có thể khiến cơ thể từ trong ra ngoài sinh ra những biến hóa rất nhỏ, cứ thế mãi, đối với thân thể tự nhiên chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Điều này cũng giống như việc một người ở tại thành phố công nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng, với một người ở vùng nông thôn non xanh nước biếc vậy, hai người này rõ ràng khác nhau, hiện tại trong thành thị một số kẻ lắm tiền nhiều của, đang không ngừng chuyển ra sống tại các vùng nông thôn, nguyên nhân là vì vậy.
Cẩu Tâm Gia năm đó sau khi tu vi tiến vào hóa kình kì, tiến bộ vô cùng chậm, đó là do địa phương hắn sinh sống quả thật là không có tác dụng gì cho việc tu luyện của hắn, đúng như người tu đạo nói: "Pháp lữ tài địa", ít nhất là về "địa", hắn đã không lựa chọn đúng.
-Đại sư huynh, nơi này và Bồng Lai, so sánh thì kém xa lắc, chẳng qua chỗ quỷ quái kia, có vào không có ra, không đi tới đó vẫn là tốt nhất!
Diệp Thiên bĩu môi, lấy tu vi giả đan kì hiện tại của hắn, cũng chỉ có nơi dồi dào linh khí như Bồng Lai đảo mới đủ đô cho hăn tu luyện, còn Thần Nông Cái này linh khí vốn do tụ linh trận pháp ngưng tụ ra, dĩ nhiên không được Diệp Thiên để trong mắt.
Cho nên sau khi rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, Diệp Thiên ngoài việc nhập định chữa thương mấy tháng, cũng không có tiến hành tu luyện nữa, thậm chí mỗi ngày đều ngủ tới khi mặt trời lên bằng con xào, mới mò giậy.(lười vãi)
Cuộc sống như vậy khiến Diệp Thiên cảm thấy phi thường thanh thản, bởi vì cảnh giới tăng nên vẫn khiến hắn có cảm giác ẩn chứa một tai họa ngầm, lại có thể trong lúc này mà tiêu trừ sạch, nhất là sau khi gặp qua mấy " quyền khuynh thiên hạ" lão nhân(gặp mấy lão nhân quyền thế khuynh đảo thiên hạ), Diệp Thiên tâm cảnh cũng một lần nữa đột phá, hiện tại có thể nói là vô hỉ vô nộ.
-Cho dù là ra không được, ta cũng nguyện ý tiến vào!
Cẩu Tâm Gia đối với những gì Diệp Thiên nói không hoàn toàn đồng ý, từ khi chân khí trong cơ thể chuyển hóa thành thực khí, thân thể cơ năng của hắn cũng đạt tới một trạng thái mới, cũng giống như Diệp Thiên vậy, đối với không khí vẩn đục của thế giới này cảm thấy phi thường không thích ứng, phần lớn thời gian một ngày đều trong trạng thái nội hô hấp, vận chuyển thực khí trong cơ thể.
-Đại sư huynh, chuyện này sau hãy nói đi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, dẫn hướng đỉnh núi đi tới, kỳ thật trong ghi chép của Trương Tam Phong, Diệp Thiên đã nắm được nhiều tọa độ kết giới, trong đó có hai kết giới cần đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể tiến vào.
Mà một số kết giới tuy tiên thiên cao thủ có thể tiến vào, nhưng kết giới đã sớm bị một số đại môn chính phái chiếm cứ, ngoại nhân khó mà có thể tiếp cận bên trong, năm đó Trương Tam Phong với tu vi Kim Đan hậu kì tiến vào bên trong, vẫn gặp phải một số tranh chấp nhỏ, cuối cùng vẫn phải rời đi.
Cho nên theo suy nghĩ của Diệp Thiên, cũng không muốn để Cẩu Tâm Gia sớm tiến vào những nơi kia, phải biết rằng, tiên thiên sơ kì, chẳng qua chỉ mới bước qua cánh cửa tu đạo, Cẩu Tâm Gia tiến vào đó tu luyện, chỉ sợ còn không bằng tu luyện ở thế giới bên ngoài.
-Tề đại ca, lại tới quấy rầy huynh!
Gia đình lão nông Tề gia, muốn tiến vào Thần Nông Cái phải đi qua đó, vừa vào tới sân, mùi canh gà đã tràn vào mũi, Diệp Thiên nhịn không được nuốt nước miếng.
Rau cỏ ở thành thị ít hoặc nhiều đều có thuốc trừ sâu, cho nên Diệp Thiên mấy năm gần đây cho dù là cải thìa cũng rất ít khi ăn, trước mắt nhìn thấy những mớ rau xanh mướt không hề ô nhiễm hóa chất này, nhất thời ngón trỏ đại động.
-Ngươi… Ngươi là Tiểu Diệp?
Nghe được thanh âm lão Tề từ trong nhà phi ra nghênh đón, lặng đi một chút, lập tức nhận ra Diệp Thiên, hắn vẫn nhớ rõ chuyện tình năm đó Diệp Thiên tặng tiên tửu trên ngọn tiên sơn, mới đó mà đã hai năm, vị đồ đệ kia của Diệp Thiên vẫn thường xuyên vào núi tặng rượu, mỗi lần đều là một dương đầy.
Hơn nữa lão Tề đem chuyện này truyền bá ra ngoài, việc buôn bán của hắn cũng trở nên tốt hơn nhiều, hàng năm xuân mùa hạ lễ, đều có nhiều du khách tiến vào du lịch tại Thần Nông Cái, đi tìm cái gọi là tiên nhân, đương nhiên, chủ yếu tất cả mọi người đều khi đi cao hứng khi về buồn thiu(cụt hứng)
-Tề đại ca, đây là đại sư huynh của đệ, hôm nay phải quấy rầy huynh một bữa cơm rồi.
Diệp Thiên cười cười giới thiệu Cẩu Tâm Gia với lão Tề, tuy rằng Cẩu Tâm Gia chỉ khẽ đưa tay chào, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt trên người hắn lại không phải là thứ mà một người thường có thể giả tạo được, lão tề không giám chậm chễ, tự mình chạy vào bếp, thay đổi một vài món, xửa xoạn ra một bàn đồ ăn lớn.
-Lão Tề, trong núi không có chuyện gì chứ? hình như sinh ý của huynh càng ngày càng phát a!
Lúc này là khoảng giữa tháng 8, Diệp Thiên phát hiện mấy gian phòng trong nhà lão Tề cũng đã trật cứng người, phần lớn đều là những người trẻ tuổi, giống như Diệp Thiên vậy, đang uống bia, nhậu nhẹt, la lối om xòm.
Sauk hi chuẩn bị một bàn đồ ăn,lão Tề ngồi xuống cười nói:
-Ngọn núi này thì có chuyện gì chứ, tiểu Diệp huynh đệ, các vị vào đây làm gì?
Diệp Thiên thuận miệng đáp:
-Sư huynh của đệ là một thầy thuốc, nghe nói Thần Nông Cái có một số dược thảo trân quý, nên muốn vào núi xem xét một phen.
-À, thuốc bên ngoài đều đã bị hái gần hết,các vị nên đi xâu vào trong một chút.
Lão Tề nhíu mày nói:
-Hai năm qua ngọn núi này không một ngày được yên tĩnh, năm trước có một người vào núi hái thuốc té gãy chân, có người nói là do thần tiên tức giận, Diệp huynh đệ, ta nghĩ các người cũng đừng đi quá sâu.
Lão Tề vừa nói chuyện, một bên nhìn chằm chằm Kim Mao Toan trên vai Diệp Thiên, hắn vốn sinh sống trong núi cả đời, còn chưa từng thấy qua loại động vật nào nhìn giống như con khỉ zư này.
-Cảm ơn Tề đại ca, huynh biết đây, đệ từng được tiên nhân tặng rượu, thần tiên chắc sẽ không trách cứ gì đệ đâu.
Diệp Thiên nghe vậy ha ha cười phá lên, lần này vào núi so với lần trước, khi đó hắn bị Bạch Viên truy sát, lần này Diệp Thiên đi vào, cũng có chút tư vị đùa vui một chuyến, muốn nhìn một chút bạch viên năm đó khi thấy hắn bộ dáng sẽ zư nào.
Ở trang trại của lão Tề vui vẻ ăn cơm trưa xong, Diệp Thiên cùng Cẩu Tâm Gia mang theo tiểu Kim Mao Toan hướng ngọn núi phía trước bước tới, đã sinh sống ở tứ hợp viện hơn một tháng, giờ lại được trở về nơi núi rừng quen thuộc, Kim Mao Toan có vẻ dị thường hưng phấn, nhanh như thiểm điện, trèo lên thoăn thoắt như đi trên đất bằng.
Lúc này đúng vào mùa du lịch ở Thần Nông Cái, dọc đường đi không ít du khách, mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thiên mới triệu hồi tiểu kim mao toan, phóng xuất thực khí, mang theo Cẩu Tâm Gia hướng sâu trong núi bay tới.
-Óe? Bên trong có linh khí dao động, hơn nữa lại là hai loại bất đồng linh khí?
Khi Diệp Thiên đi vào cách động phủ Bạch Viên khoảng 7 8 km, chợt nhăn mặt lại một chút, bởi vì hắn cảm ứng được phía trước giống như có hai loại thiên địa nguyên khí đụng nhau, không trung cương khí tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trở nên dị thường cuồng bạo.
Trong đó một cỗ nguyên khí dao động, là Diệp Thiên còn có chút quen thuộc, đúng là của Bạch viên, còn lại là một cỗ nguyên khí đang áp chế nguyên khí của Bạch viên, Diệp Thiên cũng chưa từng thấy qua, cỗ hơi thở kia tu vi tương đương tiên thiên hậu kì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
-Chẳng lẽ có người tu đạo bên trong kết giới thoát ra ngoài rồi?