- Diệp huynh đệ, phản ứng nhanh đến thế sao?
Hà Bất Ngữ sắc mặt không đổi, tươi cười như trước:
- Bên trong kết giới bẫy rập khắp nơi, Hà mỗ ra tay, nhưng muốn nhìn qua phản ứng của Diệp huynh đệ một chút mà thôi, ngươi không hiểu lầm đấy chứ?
Vừa nói, Hà Bất Ngữ đồng thời hữu chưởng sau lưng vẽ ra nửa cái vòng tròn, bỗng nhiên đẩy về phía trước cười nói:
- Diệp huynh đệ, ngươi tiếp tục đỡ một chiêu nữa của ta thử xem?
- Hà huynh thật sự là nhiệt tình quá nhỉ?
Diệp Thiên ánh mắt lộ ra một tia sát ý, khi Hà Bất Ngữ vừa ra tay, hắn lập tức cảm thấy không gian trong nháy mắt trở nên rối loạn, từng đạo không gian rất nhỏ giống như những lưỡi dao sắc bén, đủ để cắt đứt thân thể mình.
Diệp Thiên thân hình lùi về sau mấy chục bước, truyền âm với Kim Mao Toan nói:
- Tiểu Kim, giết hắn!
Diệp Thiên, nếu luận độ cường hãn thân thể, hắn còn không bằng tiểu Kim Mao Toan, đây là thiên phú của thượng cổ dị thú, mấy cái khe không gian này, sợ là cũng vô pháp tạo thành sát thương đối với nó.
- Diệp huynh đệ, hai người chúng ta đánh cuộc, ngươi sẽ dùng linh thú trợ trận đúng không?
không ai ngờ khi tiểu Kim Mao Toan thân thể vừa bay lên, Hà Bất Ngữ tay trái đột nhiên hư không một trảo, một cái lưới lớn vàng óng bỗng nhiên xuất hiện, đem Kim Mao Toan bao phủ lại bên trong.
- Thu!
Hà Bất Ngữ trong miệng gào to, cái võng vàng óng lớn kia như có linh tính, theo tiếng quát của hắn nhanh chóng thu nhỏ, đem Kim Mao Toan quấn quanh trên không trung, mặc cho Kim Mao Toan giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát ra ngoài được.
- Cái lưới này, dùng tơi tằm vạn năm chế luyện thành, tiểu tử kia, ngươi nên ngoan ngoãn nằm trong đó đi!
Nhìn thấy bộ dạng không ngừng dãy dụa của Kim Mao Toan, Hà Bất Ngữ trên mặt lộ một nụ cười đắc ý, trên người hắn cũng không phải là có nhiều bảo vật lắm, nhưng một số ít đó lại tới lúc khai chiến hắn mới xuất ra.
- Đây… Đây là càn khôn tráo của chủ nhân, ngươi… Ngươi như thế nào mà có được?
Diệp Thiên cùng Hà Bất Ngữ đột nhiên phát sinh xung đột, lúc trước còn trò truyện vui vẻ với nhau, ngay sau đó đã động binh động đao, lão Bạch Viên cùng Cẩu Tâm Gia trong lúc nhất thời còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thật sự không hiểu tại sao Diệp Thiên và Hà Bất Ngữ lại đấu với nhau như vậy.
Thẳng đến khi Kim Mao Toan bị khốn trụ, lão Bạch Viên mới sực tỉnh, đoản kiếm là tín vật chủ nhân cấp cho tên kia để hắn tới đây thu thập dược liệu còn có thể tin được, nhưng Càn khôn tráo này là pháp bảo phòng thân của chủ nhân, bình thường mình cũng đừng nghĩ tới việc sờ qua, theo lý mà nói cho dù người này có quan hệ thế nào, cũng hà tất có thể giao cho đối phương?
- Đương nhiên là Tư Không huynh tặng ta a!
Hà Bất Ngữ vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng nụ cười lại ẩn chứa hàn ý mãnh liệt, tay trái khẽ vẫy, một cây cung nhìn như đồ chơi trẻ em hiện lên trên tay hắn, mà lòng tay phải của hắn lúc này xuất hiện một mũi tên ngăm đen.
- Diệp huynh đệ, để xem ngươi đón mũi tên này như thế nào?
Hà Bất Ngữ trong lời nói không còn che dấu sát ý nữa
- Có thể tiếp được mũi tên này của ta, Thần Châu kết giới ngươi miễn cưỡng có thể đi tới được, nếu không ngươi lưu mạng nhỏ lại đây đi.
Hà Bất Ngữ rốt cuộc cũng lộ ra chân diện mục dữ tợn của hắn, tuy rằng tu vi Diệp Thiên cao hơn hắn một bậc, nhưng Hà Bất Ngữ ở Thần Châu kết giới nhiều năm, những bảo vật hắn tích lũy, hẳn là hơn xa Diệp Thiên có thể so sánh.
Cây cung trong tay lúc này… chính là bảo vật hắn đắc thủ được trong động phủ của một vị tiền bối.
Vị tiền bối kia, khi còn sống vốn là giả Anh kí(giống Diệp Thiên chuẩn bị đột phá Kim Đan kỳ, người này là sắp đột phá Nguyên anh kỳ), với tu vi của hắn, luyện chế mũi tên này, chỉ cần đưa một đạo thần thức vào trong mũi tên, chỉ cần thần thức chưa mất đi, thì mũi tên có thể đuổi giết ngàn dặm không dừng, có thể đủ để giết chết một Kim Đan cao thủ.
Dựa vào bộ cung tên này, Hà Bất Ngữ tập sát không ít bằng hữu mà hắn từng gọi là " hảo hữu chi giao". Lại nhờ đó chiếm được không ít pháp bảo, nếu không với một tán tu nho nhỏ như hắn, làm thế nào có thể đột phá tới tiên thiên hậu kì, sợ là đã sớm chết già từ lâu rồi.
- Ngươi cho dù tu vi là Kim Đan hậu kì cường giả, cũng hà tất có thể thoát khỏi một cung này của ta?
Nhìn thấy Hà Bất Ngữ lấy ra bộ cung tên, Diệp Thiên trong lòng một trận run rẩy, phía sau lưng lập tức nổi da gà, hắn cảm thấy một trận nguy cơ, Diệp Thiên cũng không giám lãnh đạm nữa, tâm niệm vừa động, nhất thời bạch sắc quang mang cao ngất hiện ra phía sau Hà Bất Ngữ.
- Đầu đất, dùng móng vuốt mà xé lưới ra!
Cùng lúc đó, Diệp Thiên hướng Kim Mao Toan đang cố sống cố chết giãy dụa trên không trung truyền tới một đạo thần thức, tiểu gia hỏa này có điểm ngốc nghếch, hiện tại đang dùng miệng cắn lưới, không thèm dùng tới lợi chảo.
Nghe được Diệp Thiên truyền âm, Kim Mao Toan lập tức phản ứng, hai móng vuốt lập tức huy động, dùng sức hướng hai bên xé ra, pháp bảo luyện chế từ kim tàm ti(tơ tằm vàng ngàn năm) ngàn năm, lại như một tờ giấy bình thường lập tức bị Kim Mao Toan xé rách.
- Óe, đây rốt cuộc là linh thú gì? sao có thể xé rách càn khôn tráo?
Nhìn một màn này, sắc mặt Hà Bất Ngữ đại biến, mắt thấy Kim Mao Toan xé rách càn không tráo, cung tên trong tay đang hướng phía Diệp Thiên không tự chủ xoay qua hướng lên người Kim Mao Toan.
- Oành!
Một tiếng động lớn, dây cung bật lên, mũi tên được Hà Bất Ngữ rót một tia nguyên thần trong đó bay vút đi, hướng thẳng tới tiểu Kim Mao Toan.
- Ngao ô!
Vừa xé rách càn khôn tráo, Kim Mao Toan liền chứng kiến trước mặt một đạo ô quang đang phóng tới, nó đối với nguy hiểm cảm ứng còn mạnh mẽ hơn cả Diệp Thiên, hai móng vuốt đưa về phía trước ngăn lại, thân thể lập tức biến mất tại chỗ.
Bất quá dù Kim Mao Toan tốc độ có nhanh đến đâu, cũng vẫn nhận phải một ít thương tổn, Diệp Thiên thấy rõ ràng, tại nơi Kim Mao Toan biến mất, không trung nhất thời xuất hiện vài giọt đạm kim huyết sắc, còn có một chút kim mao(lông vàng) của tiểu Kim Mao Toan phiêu lãng.
- Chết đi cho ta!
Nhìn thấy tiểu tử kia bị thương hại, Diệp Thiên nhất thời phẫn nộ, tâm niệm vừa động, ánh sáng trắng hiện ra phía sau Hà Bất Ngữ, cũng lặng yên không một tiếng động xuyên qua vòng thực khí hộ thể của Hà Bất Ngữ, vọt thẳng tới hậu tâm của hắn, rồi bắn ra phía trước ngực hắn.
- Phi kiếm?
Đại bộ phận tinh lực Hà Bất Ngữ đều đặt trên người Diệp Thiên cùng Kim Mao Toan, căn bản sẽ không nghĩ tới công kích lại đến từ phía sau, ngay cả phòng bị hắn cũng chưa chuẩn bị, mà giả sử có chuẩn bị phòng ngự, thì với phi kiếm của Diệp Thiên hắn há có thể kháng cự?
Phi kiếm xuyên thấu qua ngực hắn mà ra, trong mắt hắn đồng tử nháy mắt mở lớn vài lần, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin, tay phải lập tức điểm mấy điểm trước ngực, nhưng như thế nào cũng không ngăn được máu tươi tuôn ra trước ngực.
Được Diệp Thiên luyện chế, nuôi dưỡng, lại được phụ gia thêm nhiều vật liệu quý, một kiếm này xuyên qua thân thể, kiếm khí bá đạo kia, dĩ nhiên sẽ cắt đứt sinh cơ trong cơ thể, không khác nào việc đâm qua ti vậy, ngay cả lục phủ ngũ tạng của Hà Bất Ngữ cũng đều bị chấn vỡ nát.
- Keng!
Một tiếng kim chúc giao kích giòn minh vang lên, phi kiếm Diệp Thiên không hề ngừng lại mà ngạnh kháng cùng mũi tên ngăm đen đang truy kích Kim Mao Toan kia.
Bản thân bị thương, Hà Bất Ngữ nguyên thần vốn chịu thương tổn thật lớn, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mũi tên kia lập tức rơi xuống đất, Hà Bất Ngữ dĩ nhiên không cách nào dùng nguyên thần điều khiển pháp bảo này nữa.
- Ngao ô!
Mắt thấy mũi tên đang đuổi diết mình bị Diệp Thiên ngăn lại, nguyên bản thân thể đang điên cuồng lao về phía trước, lập tức Kim Mao Toan trong miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân thể trùng xuống, một đạo kim quang xẹt qua, thân hình nó lập tức hiện ra bên cạnh Hà Bất Ngữ, không chút khoan nhượng, dùng móng vuốt móc trái tim đối phương ra, để vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
- Khoan đã, không nên giết hắn vội.
Chứng kiến hung tính của tiểu Kim Mao Toan, Diệp Thiên thân thể nhoáng lên một cái, một tay xách cổ Kim Mao Toan, tiểu tử kia dường như không chịu yên, hai móng vuốt ngoắc ngoác, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
- Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Thiên cùng Hà Bất Ngữ giao thủ, trong chốc lát liền phân sinh tử, thấy vậy Cẩu Tâm Gia mắt không khỏi hoa lên, trong đầu vẫn còn một tia mơ hồ, bởi vì cho tới thời khắc này, cảnh tượng chân tình vừa rồi của hai người, vẫn còn lưu lại rất rõ ràng trong đầu hắn.
- Sao lại thế này? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mắt thấy Hà Bất Ngữ sinh cơ đã đứt, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười lạnh:
- Người này từ đầu đã có ý hại n gười, đại sư huynh lúc đầu người còn đề phòng, vì sao lúc sau lại chuyển qua tin tưởng hắn vậy?
- Lúc trước ngươi cùng hắn nói chuyện, đều là giả sao?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, hắn thật sự có cảm giác mình già thật rồi, tuy rằng Diệp Thiên từng thần thức truyền âm báo cho hắn dụng ý của tên kia, nhưng Cẩu Tâm Gia vẫn bị cuộc đối thoại giữa hai người lừa bịp.