- Hừ, còn định chạy?
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Hà Bất Ngữ trên mặt đất nói:
- Ngươi không cần nghĩ tới chuyện nguyên thần trốn chạy, không có cơ hội đâu!
Diệp Thiên, sau khi tiến vào tiên thiên hậu kỳ, nguyên thần đã vô cùng cứng cỏi, cho di thân thể bị mất đi, cũng có thể lưu lại trong thế gian này một lát, Hà Bất Ngữ lúc này trên mặt đất giả chết, rõ ràng chính là một cho nguyên thần chạy trốn chờ thời trọng sinh.
- Ngươi chưa từng tới kết giới không gian, sao biết nhiều như vậy?
Nguyên bản Hà Bất Ngữ trên mặt không một tia huyết sắc, đột nhiên mở mắt, ánh mắt đã tràn ngập oán độc, càng toát ra thần sắc khó hiểu.
Tu đạo mấy trăm năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục này, Hà Bất Ngữ trong lòng không cam:
- Thế tục, mộc linh khí thiếu hụt, ngươi làm sao có thể luyện chế ra bổn mạng phi kiếm? Lại khi nào đem phi kiếm dấu phía sau ta?
Trong suy nghĩ của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên chưa bao giờ tới kết giới không gian, hiểu biết của hắn đương nhiên là có hạn, càng không có khả năng giấu cái gì pháp bảo, nhưng hắn không thể nào tưởng tượng được, Diệp Thiên lại có thể có bổn mạng phi kiếm như những tu đạo giả trong kết giới, vì thế hắn mới không đề phòng, cũng bởi vậy mà hắn chết không nhắm mắt.
- Ngươi là quá thông minh, lại bị thông minh hại.
Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Hà Bất Ngữ nói:
- Tư Không gia tộc truyền thừa chi bảo chân quý thế nào? há có thể mạo muội giao cho ngươi làm tín vật? Việc này chỉ có thể nói rõ ngươi là giết người cướp của, cho nên khi vừa mới bắt đầu, ta đã cảnh giác đối với ngươi.
- Hà Bất Ngữ tuy rằng sống đã rất lâu, tâm tư cũng đủ ác độc, nhưng hắn còn nhỏ đã theo sư phụ vào nơi thâm sơn cùng cốc tu đạo, sau này lại trực tiếp tiến vào Thần Châu kết giới, cho nên bổn sự lừa gạt, chỉ là hắn tự mình nghĩ ra rồi tự mình rèn luyện mà thôi.
Diệp Thiên mặc dù tuổi đời không lớn, nhưng hắn lại sống nơi thế tục hỗn tạp, hàng người gì mà chưa từng gặp qua chứ? Mới chỉ một lời đầu tiên hắn đã nhìn ra sơ hở, hơn nữa hắn trong lòng vốn đã có sát khí, khi Kim Mao Toan xé rách đạo bào của đạo nhân kia, Diệp Thiên liền vô thanh vô thức đem phi kiếm giấu kín phía sau Hà Bất Ngữ, bên dưới mặt đất.
- Chủ nhân người làm sao rồi? Ngươi đã giết chết chủ nhân đúng không?
Lão Bạch Viên chỉ số thông minh cũng không kém nhân loại, nó hoàn toàn hiểu được nhưng gì Diệp Thiên nói, trong miệng phát ra một tiếng kêu bi thống, mang theo hàn thiết côn lao tới, định đánh xuống thiên linh cái của Hà Bất Ngữ.
- Ngươi đừng vội, ta còn chuyện muốn hỏi hắn!
Diệp Thiên đỡ cây thiết côn, một bên mở miệng nói:
- Tiểu tử, Hà gia ta sẽ báo mối thù ngày hôm nay.
Hà Bất Ngữ hai mắt trừng lên, một đạo bóng người từ vị trí ấn đường của hắn bay ra, thân thể xích lõa, bộ mặt giống hắn y hệt, chính là nguyên thần của Hà Bất Ngữ, nhìn qua trước sau môt chút, lập tức muốn hướng phía ngoài núi bay đi.
- Muốn chạy?
Diệp Thiên đánh ra một đạo pháp quyết, không gian chung quanh nhất thời như bị ngưng kết lại, nguyên thần Hà Bất Ngữ vừa thoát ra, lập tức bị ngừng trệ trên không trung.
- Giết người cũng không cần phải tuyệt tình như vậy, họ Diệp, chúng ta không oán không cừu, cần gì phải cạn tàu ráo máng như vậy?
Cho tới thời khắc nguyên thần bị cầm cố, Hà Bất Ngữ mới chánh thức cảm thấy sợ hãi, hắn tu đạo đã hơn ba trăm năm, nguyên thần hóa thành thực thể, cho dù thoát li thể xác, cũng có thể tồn tại được hơn mười ngày thời gian.
Mà chỉ cần trong mười ngày này hắn có thể tìm được cơ thể người thích hợp tiến hành đoạt xá, sau khi đoạt xá hắn có thể sống thêm ít năm nữa, người này sống càng lâu càng tiếc mạng, cho dù đoạt xá tu vi sẽ mất đi đại bộ phận, nhưng tối thiểu còn có thể tiêu dao khoái hoạt trên thế gian này hai chục năm nữa.
- Diệp huynh đệ, chúng ta vốn chỉ là luận bàn với nhau, ta dù sao thân thể cũng đã mất, cũng sống không quá vài ngày, không cần bức ta tới đường cùng như thế chứ?
Lúc này Hà Bất Ngữ ngữ khí đã có có dư vị cầu xin, trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng một tia may mắn, hi vọng Diệp Thiên không biết tới phương pháp đoạt xá.
- Hà huynh, ta hủy đi thân xác ngươi, há có thể lưu lại nguyên thần cho ngươi đi đoạt xá rồi quay lại tìm ta báo thù chứ?
Diệp Thiên trên mặt nở một nụ cười, bất quá sát khí trong lời nói thì không hề giảm, phải biết rằng, Hà Bất Ngữ sau khi đoạt xá, tu vi đại giảm là tất nhiên, đối với Diệp Thiên vô pháp tạo thành uy hiếp, nhưng để đối phó với người nhà mình lại không thành vấn đề, Diệp Thiên tuyệt đối không có khả năng lưu lại tai họa ngầm này.
- Bất quá…
Diệp Thiên bỗng nhiên xoay chuyển nói:
- Hà huynh nếu có thể nói cho ta một chút chuyện tình bên trong Thần Châu kết giới, ngươi tới từ môn phái nào, tiểu đệ cũng sẽ không bức bách quá mức, tự nhiên sẽ không ra tay đối phó Hà huynh.
Thành thật mà nói, năm trước gặp được Đinh Hồng, năm nay lại gặp Hà Bất Ngữ, đều là người từ kết giới mà tới, Diệp Thiên tự mình vẫn cảm thấy có chút bất an, dù sao những người này thực lực quá cường đại, cùng bọn họ liên tiếp sảy ra xung đột, Diệp Thiên sợ rằng sẽ mang họa tới cho người nhà.
Cho nên biết càng nhiều tin tức về Thần Châu kết giới, cũng giúp được nhiều cho Diệp Thiên, cho dù Hà Bất Ngữ không nói ra chuyện hắn muốn biết, Diệp Thiên cũng tuyệt đối không buông tha, mình không thể ra tay, không có nghĩa là đại sư huynh không thể ra tay.
Thanh âm Diệp Thiên chưa dứt, Bạch Viên đứng bên cạnh hắn đang cầm hàn thiết côn la lớn:
- Diệp Thiên, hỏi hắn chủ nhân rốt cuộc đang ở đâu?
Lúc trước nhìn thấy truyền thừa chi bảo của Tư Không gia tộc, Bạch Viên cũng không có nghĩ nhiều, thế nhưng khi thấy càn khôn tráo, nó bắt đầu cảm thấy không ổn, đây cũng chính là hộ thân pháp bảo của Tư Không gia tộc, tuyệt đối không có khả năng giao cho ngoại nhân.
- Hà huynh, ngươi xem, cũng không phải ta đang ép bách ngươi!
Diệp Thiên cười nói:
- Ngươi nên thành thật khai ra, hay muốn ta động tay động chân?
Tu vi đạt tới tiên thiên chi cảnh, tu đạo giả càng thêm trú trọng tu luyện nguyên thần, bọn họ có thể phong bế hoàn toàn sáu giác quan, cho nên hoàn toàn có thể không cảm thấy đau đớn, ngay cả Diệp Thiên phá hủy hoàn toàn thân thể Hà Bất Ngữ, hắn cũng không cảm thấy đau đớn gì quá lớn.
Chính vì điều đó, để trừng phạt địch nhân, trong tu tiên giới cũng xuất hiện một số thuật pháp tra tấn nguyên thần, Diệp Thiên từ trong những ghi chép của Trương Tam Phong tưng thấy qua một loại, bất quá còn chưa có dùng qua, lúc này có thể luyện tập một phen.
- Nếu ngươi tiếp tục bức ta, nguyên thần tự bạo, ngươi cái gì cũng sẽ không biết!
Diệp Thiên lời này vừa nói ra, Hà Bất Ngữ gần như tuyệt vọng, tâm kế không bằng người ta, tu vi kém xa người ta, một kẻ sống hơn 300 năm lại bị một thằng trẻ zanh đùa bỡn, Hà Bất Ngữ lúc này thực sự có tâm tư tự bạo.
- À, như thế có chút phiền phức a!
Diệp Thiên nghe vậy nhướng mày, hắn biết Hà Bất Ngữ đã biết ý định của hắn, nên cho dù có chết, y cũng không muốn nói ra sự tình bên trong kết giới.
- Được rồi, Hà huynh, cầu chết được chết, ta sẽ tiễn huynh một đoạn!
Diệp Thiên cũng là người sát phạt quyết đoán, nếu hắn không nói, Diệp Thiên cũng không có lòng từ bi, lập tức hữu chỉ bắn ra, không trung nhất thời phát ra một tiếng ròn minh.
- Ngao ô!
Ngay khi Diệp Thiên muốn phá hủy nguyên thần trong không gian ngưng kết, cách đó không xa, tiểu Kim Mao Toan đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó một đạo kim quang bắn nhanh tới không gian ngưng kết kia, phá vỡ không gian giam cầm của Diệp Thiên đi vào.
- Xú tiểu tử, ngươi làm gì thế?
Diệp Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới, Kim Mao Toan lại có thể phá được không gian cấm chế của hắn, trong lòng quýnh lên, muốn phát động pháp quyết bố trí ra một cái không gian giam cầm khác, cũng đã không kịp nữa rồi.
Tương phản hoàn toàn với Diệp Thiên, Hà Bất Ngữ vốn tưởng rằng mình sẽ phải hồn phi phách tán, lúc này mừng như điên, tâm niệm vừa động, nguyên thần liên hướng xa xa phi đi, đã không có thân thể kiềm chế, nguyên thần tốc độ còn muốn nhanh lên vài lần, nếu vừa rồi Diệp Thiên có chuẩn bị, cũng há có thể trói buộc được Hà Bất Ngữ.
- Rống!
Ngay khi cái mặt trên nguyên thần Hà Bất Ngữ đang cười thì, bên tai truyền đến một tiếng rống giận dữ của Kim Mao Toan, ngay sau đó, một cỗ hấp lực thật lớn, hướng nguyên thần của hắn trùm tới, nguyên thần rất nhay bay ngược về phía sau.
- Không… Sao có thể như vậy?
Hà Bất Ngữ, quay đầu, vừa nhìn lại, nhất thời long tóc dựng đứng, bởi vì hấp lực này là từ cái miệng nhỏ của Kim Mao Toan phát ra, mà phương hướng hắn đang bay tới cũng chính là cái miệng nhìn như không lớn của Kim Mao Toan.
- Ngươi… ngươi là thượng cổ dị thú Kim Mao Toan?
Khi khoảng cách tới miệng Kim Mao Toan còn 5 6 thước, Hà Bất Ngữ rốt cuộc phản ứng, trong lòng sự hối hận có thể ngập đông hải, nếu sớm biết con sủng vật của Diệp Thiên là Kim Mao Toan, cho hắn mượn 10 lá gan, cũng không đời nào dám có chủ ý ám toán Diệp Thiên.
Chẳng qua tiểu Kim Mao Toan so với dị thú trưởng thành, vẫn có điểm khác biệt tương đối lớn, Hà Bất Ngữ chính là từ trong một số cổ thư từng thấy qua một bức họa của Kim Mao Toan, nhưng căn bản không hề nghĩ rằng tiểu thú kia lại chính là thượng cổ dị thú truyền thuyết, lúc này phát hiện, cũng là quá muộn.
Hơn nữa Hà Bất Ngữ cũng không có cơ hội mở miệng xin tha mạng, hấp lực cường đại nhanh chóng đem nguyên thần của hắn hút vào trong miệng Kim Mao Toan, một trận nguyên thần dao động kịch liệt truyền ra, Hà Bất Ngữ hơi thở biến mất không còn chút dấu vết.