Diệp Thiên biết vị trí dược viên, cho dù Bạch Viên có đồng ý hay không cũng không có gì quan trọng, nó xem ra còn biết thức thời, nếu không Diệp Thiên quyết sẽ lấy "đức" thu phục người.
- Diệp Thiên!
Đang lúc Diệp Thiên cùng Bạch Viên thỏa đàm, bỗng nhiên một thanh âm vang lên, theo âm thanh nhìn lại, Diệp Thiên không khỏi mừng rỡ, thương thế mao đầu đã khôi phục rất nhiều, thân hình hóa thành một đạo bạch sắc nhảy tới trong lòng Diệp Thiên.
- Mao đầu, ngươi không sao chứ, phương pháp truyền âm là của hầu ca dạy ngươi hả?
Diệp Thiên dùng sức xoa đầu nhỏ của mao đầu, năm đó hắn cứu mao đầu từ trong một cái khe của tuyết sơn ra, lại đem cho nó một miếng thịt lớn, cảm tình không phải bình thường, mao đầu bị đánh trọng thương, cũng khiến Diệp Thiên động sát tâm với Hà Bất Ngữ.
- Đúng, ha ha ha, ta rốt cuộc có thể nói chuyện với ngươi, Diệp Thiên, ta thật cao hứng!
Mao đầu thần trí cũng chỉ như một đứa trẻ, từ trong lòng Diệp Thiên lẻn đến vai hắn, dùng hai cái móng vuốt khều khều mái tóc của Diệp Thiên, đây cũng là việc khi nó còn nhỏ thích nhất.
- Hừ, tiểu tử, gọi một tiếng sư phụ coi nào, không được phép kêu tên ta!
Diệp Thiên bất mãn ngâm nga một câu, đem mao đầu trên vai nhấc xuống, lấy non nửa viên mộc thuộc tính linh thạch trong miệng nó ra, ném về phía Bạch Viên nói:
- Trên người ngươi cũng có thương tổn, dùng linh thạch này khôi phục đi, việc hái dược liệu không vội, chờ tiểu kim tỉnh lại rồi nói sau!
- Vâng, cảm ơn!
Bạch Viên lập tức ngậm linh thạch vào trong miệng, nhất thời một cỗ sinh mệnh lực mênh mông truyền tới, lập tức không nhiều lời, thân hình ngồi xuống, trực tiếp hấp thu luyện hóa liệu thương, đối với nó mà nói, Diệp Thiên tuy là một ác khách, nhưng tuyệt đối là một người đáng tín nhiệm.
- Mao đầu, đây là của đại sư bá cho ngươi!
Chứng kiến bộ dạng thân thiết của mao đầu và Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia liền móc từ trong túi ra một viên thủy thuộc tính linh thạch, mao đầu chưa từng tu đạo trước đây, liền cực kì thông linh, khiến đám người Cẩu Tâm Gia càng thêm yêu quý nó.
- Được rồi, sư phụ thì sư phụ, cảm ơn đại sư bá!
Mao đầu nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt màu ngọc bích chớp chớp suy nghĩ, rốt cuộc gật gật đầu, lập tức đem thủy thuộc tính linh thạch trong tay Cẩu Tâm Gia ngậm vào miệng, nó thể chất vốn thuần hàn, rất thích hợp tu luyện thủy thuộc tính yêu pháp.
- Ngươi thật sự muốn nhận ta làm sư phụ?
Nghe được mao đầu dùng thực khí chấn động âm thanh phát ra thanh âm, Diệp Thiên cũng có chút ngẩn người, hắn vừa rồi chẳng qua là đùa với mao đầu một chút, cũng không phải thực sự muốn nhận một yêu tu… hoặc một yêu quái trong mắt thường nhân làm đồ đệ.
- Chu Khiếu Thiên kêu ngươi là sư phụ, ta cũng vậy!
Mao đầu chân chân thật thật gật đầu.
- Diệp Thiên, giáo chủ thông thiên giáo chúng ta cũng từng nói qua trong giáo không quan trọng là tu gì, ngươi nhận mao đầu làm đồ đệ có gì phải ngại chứ?
Nhìn thấy bộ dạng do dự của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia lớn tiếng cười nói.
Đối với Cẩu Tâm Gia mà nói, sống gần trăm tuổi lại có thể bước lên con đường tu đạo, tự nhiên sống thêm hai ba trăm năm, đã là không thể tưởng tượng được, cho nên một số truyền thuyết thần thoại đạo gia ghi lại, Cẩu Tâm Gia cũng đã tin vài phần.
- Tốt, bất quá, ngươi hiện là tam đệ tử, ngươi dưới Chu sư huynh còn có một vị là Lôi sư huynh…
Diệp Thiên đối với mao đầu cảm tình sâu sắc, cũng rất cưng chiều, phật gia giảng nhân quả, đạo gia luận nhân duyên, như thế xem ra, mình cùng mao đầu thật sự là có duyên thầy trò.
- Cái gì là sư phụ? Ta cũng muốn kêu ngươi là sư phụ!
Diệp Thiên mới nhận lấy mao đầu, một thanh âm ồm ồm cao ngất bỗng nhiên vang lên, thanh âm cực lớn, so với tiếng nói này, thì thanh âm bạch viên chỉ như tiếng rắm mà thôi.
Bạch Viên hơi ngẩng đầu lên, bất quá vị vừa phát ra thanh âm này tuyệt đối không thể trêu chọc tới, chỉ có thể nhẫn nhịn, tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí trong linh thạch.
- Tiểu Kim? Ngươi linh trí thông suốt rồi sao?
Nhìn thấy miệng vết thương trên chi trước của Kim Mao Toan đã hoàn toàn khép miệng, Diệp Thiên trong lòng một trận vui sướng.
Thân thể Kim Mao Toan mặc dù cực kì cường đại, nếu chỉ chống lại một Hà Bất Ngữ tiên thiên hậu kì nhất định vẫn ở thế thượng phong, nhưng nó thần thức chưa thông, luôn không thể dùng ngôn ngữ truyền âm trao đổi, trước mắt Kim Mao Toan đột nhiên phát ra tiếng, hiển nhiên, linh trí đã hoàn toàn khai mở.
- è hèm, ta cũng muốn kêu ngươi là sư phụ.
Kim Mao Toan gật gật cái đầu nhỏ, thân hình như tia chớp lẻn đến bên cạnh Diệp Thiên, há mồm phun ra, một trận thanh âm ầm ầm vang lên:
- Bất quá ta muốn làm lão tam, tiểu bất điếm, ngươi nhường cho ta đi, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi!
Căn nuốt Hà Bất Ngữ nguyên thần xong, đối với Kim Mao Toan mà nói là một sự trợ giúp lớn, chẳng những khai mở linh trí, lại cũng mở ra một bộ phận truyền thừa trong huyết mạch, loại truyền thừa dùng sóng địa chấn hình thành âm thanh này, chính là một trong những truyền thừa của nó.
Bất quá đây thật ra một loại thủ pháp công kích, xưng là Kim Mao Hống, bị tiểu tử kia thay đổi một chút, liền thành ngôn ngữ trao đổi với bọn Diệp Thiên.
Con chồn tuyết tuy rằng cũng là một dị thú, nhưng huyết mạch so với Kim Mao Toan thì còn kém xa, hơn nữa là gan nó vốn cũng không lớn, bị Kim Mao Toan thanh âm làm cho giật mình thon thót, vội vàng từ đầu vai Diệp Thiên nhảy xuống, chui vào trong ngực hắn.
- Ai dạy ngươi nói điều này?
Diệp Thiên không nghĩ tới Kim Mao Toan có thể phọt ra một câu nói như vậy, tức giận một cái, vỗ nhẹ lên đầu của nó, đây là cái thứ gì vậy chứ?
Con từ chỗ Lôi sư huynh mà học được, sư phụ, nếu không để con bảo vệ người luôn đi a?
Tiểu Kim Mao Toan có vẻ ủy khuất chớp chớp đôi mắt to đen, những lời này đều là trong lúc Diệp Thiên bế quan trên biển, nó theo đám người Lôi Hổ nghe được, một ít đoạn nói chuyện của Hồng Môn đệ tử vốn không hề có gì cố kị, vì thế cũng khiến Kim Mao Toan có suy nghĩ hư hỏng này.
- Đừng có theo Lôi sư huynh học bậy bạ, ngươi có thể làm lão tam, nhưng tuyệt đối không được khi dễ nó!
Diệp Thiên bị Kim Mao Toan nói cho dở khóc dở cười, xem ra vấn đề giáo dục cũng cần phải trú trọng, sau này khi mình có con nhỏ, tuyệt đối không thể để cho Lôi Hổ tới gần đám nhỏ nửa bước.
- Đó là đương nhiên, ai dám khi dễ sư đệ con, con một trảo đập chết hắn!
Kim Mao Toan vẫn còn tính khí của một hài tử, nghe Diệp Thiên nói xong nhất thời vui không tả xiết, há mồm phun ra một viên linh thạch vốn là đồ ăn vặt của mình, đưa cho mao đầu, thật sự có vài phần phong phạm của một sư huynh.
- Đa tạ sư huynh
Lại thấy một viên thủy thuộc tính linh thạch, mao đầu cũng hết luôn sợ hãi, một tay cầm lấy đưa vào miệng.
Diệp Thiên chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng dặn dò:
- Đúng rồi, hai người các ngươi sau khi trở lại thành thị, chỉ có thể dùng thần thức truyền âm trao đổi, nhất thiết không được nói chuyện trước mặt người lạ, ok?
Từ những tiểu thuyết như Tây Du kí của Ngô Thừa Ân, hay Liêu Trai Trí Dị của Bồ Tùng Linh, hoặc xa hơn là Sơn Hải Kinh, cơ hồ mỗi người trong nước đều đã từng xem qua ít nhất một tác phẩm điện ảnh chuyển thể từ những tác phẩm này.
Nhưng mọi người dù trên phim ảnh cảm thấy thích thú đối với những quái vật, hoặc yêu quái, thì chưa chắc ngoài đời cũng sẽ thích thú như vậy, "Diệp Công thích rồng", những lời này chưa chắc đã là đúng đối với tất cả mọi người.
Nếu Kim Mao Toan cùng mao đầu lúc về tới tứ hợp viện ngông nghênh nói chuyện như vậy, Diệp Thiên sợ rằng mấy lão nhân trong nhà sẽ đau tim mất, cho nên lúc này mới ngàn đinh vạn dặn, không cho hai tiểu tử này gây chuyện ở thủ đô.
- Con không thèm nói chuyện đâu.
Tiểu Kim Mao Toan thần thức sau khi khai mở, biểu cảm trên mặt thực sự rất phong phú, khóe miệng khẽ cười nói:
- Sư phụ, con từ hồn phách người kia tìm được một số tin tức, người có muốn nhìn xem không?
Kim Mao Toan có thể phệ hồn, ngoài việc hấp thu lực lượng tinh thần trong đó, còn có thể giữ lại một đoạn trí nhớ lúc còn sống của hồn phách đó, đây cũng chính là điểm nghịch thiên của Kim Mao Toan, một con Kim Mao Toan trưởng thành từ trong chém giết, kinh nghiệm cùng trí tuệ, thậm chí so với nhân loại còn đáng sợ hơn nhiều.
- Sao, trí nhớ của Hà Bất Ngữ? Đương nhiên muốn xem!
Nghe được lời Kim Mao Toan nói, ánh mắt Diệp Thiên nhất thời phát sáng, tuy rằng hiện tại không có ý tiến vào Thần Châu kết giới nhưng rất có thể lại có một tên từ Thần Châu kết giới chui ra, làm phiền hắn, chính vì thế hắn luôn muốn biết một số thông tin về Thần Châu kết giới.
- Đều là những chuyện giết người hại nhân, có gì tốt đâu?
tiểu Kim Mao Toan trên mặt lộ biểu tình khin thường, đối với những yêu tu như chúng, âm mưu quỷ kế không được coi trọng bằng thực lực, mặc ngươi tâm tư thế nào, một cái tát cũng có thể đập chết ngươi.
Thần thức vừa động, Kim Mao Toan liền đem một tí trí nhớ của Hà Bất Ngữ, truyền vào trong đầu Diệp Thiên, chẳng qua lúc Kim Mao Toan căn nuốt nguyên thần của Hà Bất Ngữ, có rất nhiều phần kí ức đã tiêu tán, chỉ còn một phần khắc sâu nhất lưu lại mà thôi.
- Nhiều tin tức như vậy sao?
Hà Bất Ngữ dù sao cũng đã sống mấy trăm năm, chỉ một đoạn trí nhớ cũng khiến Diệp Thiên nhất thời hỗn loạn, lập tức nhắm mắt ngưng thần, đem nguyên thần thâm nhập vào trong thức hải, cẩn thận tra xét một lượt.
- Thì ra thế, chắc cũng không có thằng nào đi ra tìm mình tính sổ cho cái chết của hắn đâu a.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên chậm rãi mở mắt, hắn đã hoàn toàn tiêu hóa đoạn trí nhớ của Hà Bất Ngữ lưu lại, chẳng qua điều khiến Diệp Thiên có chút thất vọng chính là, trong đoạn trí nhớ này, đối với Thần Châu kết giới miêu ta cũng không nhiều.
Đoạn trí nhớ khắc sâu nhất chính là Hà Bất Ngữ hận trời bất công, từ khi sư phụ mọc cánh thành tiên hắn liền lưu lạc thành một tán tu, cho nên đối với những đệ tử danh môn chính phải Hà Bất Ngữ trong lòng luôn khắc sâu ghen ghét, ít nhất đã có năm sáu đệ tử danh môn đại phái chết trong tay hắn.
Hà Bất Ngữ kết giao bằng hữu, cơ hồ cuối cùng đều bị hắn âm mưu ám toán, cho nên Diệp Thiên cũng không cần lo lắng sau khi tên này chết đi, sẽ có người từ trong kết giới đi ra tìm hắn tính số, như thế cũng coi như giải quyết được một cục lo lắng trong lòng.
- Tên này thật đáng hận!
Sauk hi nghe xong Diệp Thiên kể lại, Cẩu Tâm Gia cũng trở nên biến sắc, trong lòng đối với Thần Châu kết giới cũng thập phần kiêng kị.
Thần Châu kết giới bên trong cho dù linh khí sung túc, thích hợp cho người tu đạo, bất quá so với thế tục, nơi đó, càng tôn xùng cái gọi là luật rừng, thắng làm vua thua làm dog, với tu vi của Cẩu Tâm Gia, sau khi vào đó cũng chỉ là một loại tồn tại nhỏ bé nhất mà thôi.
- Diệp Thiên có tin tức về chủ nhân ta không?
Đang ở đằng xa hấp thu linh thạch liệu thương, Bạch Viên nghe được những gì Diệp Thiên nói xong, cũng lập tức tiến lại, vẻ mặt đầy hi vọng nhìn Diệp Thiên.
- Có, Nhưng….Vị Tư Không huynh này, khi chuẩn bị mọc cánh thành tiên, thì gặp Hà Bất Ngữ.
Nói tới đây, Diệp Thiên nhìn thoáng qua cái đầu giống như quả dưa hấu vỡ nát của hắn nói:
- Người này tâm tư gian độc, lừa tình Tư Không huynh, sau đó… Nguồn truyện:
Trong trí nhớ của Hà Bất Ngữ, có một ấn tượng rất sâu đối với Tư Không, bởi vì đây là người tu vi cao nhất chết trong tay hắn, chỉ còn kém một chút nữa là đột phá Kim Đan kỳ, hơn nữa bên trong kết giới cũng được một trung đẳng môn phái thu nhận làm môn đồ đệ tử.
Khi Tư Không tiến vào kết giới, Hà Bất Ngữ trong lúc vô tình đã cùng hắn kết giao, lúc này tu vi Tư Không cao hơn hắn, sau khi tiến vào bái nhập môn phái, mượn một số tài vật của môn phái, Tư Không luôn bế quan tu luyện, cuối cùng đột phá giả đan kỳ, cho nên sau đó một đoạn thời gian rất dài đã không có liên hệ gì với Hà Bất Ngữ.
Mà sau khi đột phá giả đan kỳ sống mấy chục năm sau, Tư Không nghĩ tới muốn du lãm Thần Châu kết giới một phen nhằm đột phá tu vi tâm cảnh, nhưng xảo hợp chính là, hắn lại gặp lại Hà Bất Ngữ.
Tư Không từ nhỏ luôn sinh hoạt trong Thần Nông Cái, cực kì ít tiếp xúc với người thế tục, đối với lòng người hiểm ác cũng không có chút đề phòng nào.
Hơn nữa Hà Bất Ngữ vốn cũng là bạn cũ, sau lại tặng một gốc linh chi ngàn năm cho Tư Không, lập tức khiến Tư Không coi như tri kỉ, đối với hắn không hề có lòng phòng bị, đem xuất thân lai lịch của mình nói cho Hà Bất Ngữ.
Nhưng Tư Không thế nào cũng không ngờ được rằng, trong đoạn thời gian hắn ở cùng với Hà Bất Ngữ trong rừng, mỗi ngày Hà Bất Ngữ chính mình bỏ thêm một loại dược vật có tính chất ăn mòn đan điền vào trong rượu, chỉ bất quá mỗi lần lượng dược vật đều rất ít, cũng không bị Tư Không phát hiện.
Hơn một tháng sau, đợi cho Tư Không cơ thể lượng độc tố tích đến một lượng nhất định, Hà Bất Ngữ mới cho vào rượu một loại dược dẫn, khiến độc tố phát tác.
Bất quá Tư Không tu vi lúc đó cao hơn hắn rất nhiều, cho dù trúng độc, cũng đánh trọng thương Hà Bất Ngữ, Hà Bất Ngữ lúc này mới rời khỏi Thần Châu kết giới tới Thần Nông Cái, tìm tòi bảo vật Tư Không gia tộc, cũng là để hắn chữa thương.
Thông qua đoạn trí nhớ này, Diệp Thiên cũng biết một số chuyện quan trọng, Thần Châu kết giới cùng với tục giới không hề có đường liên thông, nếu không, các đại môn phái trong Thần Châu kết giới đã chiếm cứ đại bộ phận tài vật, đương nhiên sẽ nghĩ tới việc chiếm cứ tục giới.
Nhưng một số ít môn phái nhỏ, cùng thế tục quan hệ thân thiết, có một số phương pháp tinh luyện tinh kim hoàng, tạo thành một cái truyền tống trận chuyển dịch giữa hai giới, mà Thần Nông Cái này chính là bên cạnh một cái đại trận như vậy, đây cũng là tính toán của Tư Không gia tộc.
Nguyên bản Tư Không vẫn luôn muốn trở lại tục giới thăm Bạch Viên rồi dẫn nó tới Thần Châu kết giới, nhưng người tính không bằng trời tính, khi truyền tống trận kết giới mở ra thì gặp ngay Hà Bất Ngữ để rồi hồn phi phách tán.
- A!!!
Nghe xong Diệp Thiên kể, Bạch Viên quả thực tức sùi bọt mép, mang theo hàn thiết côn đập liên tục lên xác chết của Hà Bất Ngữ cho tới khi thân thể nát như tương bần mới thôi.
Vậy cũng không khiến nó bớt giận, lập tức lao vào trong núi bắt ra mấy con hổ báo, buộc chúng nó đem đống thịt vụn kia nuốt bằng sạch, chỉ tội nghiệp cho đám hổ báo to xác kia mà thôi, trước giờ chưa từng nơm nớp lo sợ như vậy bao giờ.
- Con bà nó, trong núi này dù là lão hổ, vẫn phải gọi hầu tử ta một tiếng Phách Vương.
Thấy một màn như vậy, Diệp Thiên nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười, đợi cho đám hổ báo cắn nuốt đống xác thịt của Hà Bất Ngữ xong, Diệp Thiên mới mở miệng nói:
- Vượn huynh, chúc mừng huynh đã báo được đại thù, ở trên trời linh thiêng, Tư Không huynh cũng có thể yên lòng nhắm mắt!
- Đa tạ ngươi, Diệp Thiên, ta sẽ mang các ngươi đi hái linh dược!
Bạch Viên lau nước mắt, cũng không nói gì thêm, trực tiếp đưa Diệp Thiên đến bên trong dược viên.
- So với Bồng Lai tiên đảo, vẫn kém khá xa!
So với lần đầu tiên tới đây, Diệp Thiên tu vi đã biến đổi long trời lở đất, ngày xưa cảm giác linh khí nồng đậm bao nhiêu, thì giờ cảm giác bình thường bấy nhiêu, theo Diệp Thiên suy đoán, chỉ sợ là Thần Châu kết giới so với nơi này linh khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều.
- Đại sư huynh, nhìn xem linh dược nào cần thiết, hãy hái đi, dùng luyện chế một ít đan dược phòng thân cũng tốt!
Xoay mặt về phía Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, nếu đại sư huynh từng đi qua Bồng Lai tiên đảo, sợ rằng cũng không để nơi này vào mắt.
- A, được, được, tiểu sư đệ, chúng ta phát tài rồi a!
Cẩu Tâm Gia bị lời nói của Diệp Thiên làm bừng tỉnh, nhất thời vẻ mặt mừng như điên, bởi hắn phát hiện, nơi này ngoài những linh dược ngàn năm thông thường, thậm chí còn một số linh dược chỉ được nghe qua trong truyền thuyết, thế gian sớm đã tuyệt tích.
Gỡ túi thuốc trên người đã chuẩn bị trước xuống, Cẩu Tâm Gia bắt đầu hái hái và hái, bất quá hắn cũng rất biết chừng mực, chỉ hái phần ngọn dược liệu, để sử dụng luyện chế đan dược, nhưng không hề ảnh hưởng tới gốc rễ.
Còn về phần mao đầu, có thể xem là một nửa chủ nhân của nơi này, lại nhiệt tình đưa Kim Mao Toan lên ngồi trên mấy cành cây đào, trên cây hễ quả nào hơi to một chút liền bị hai gia hỏa này hái xuống đớp ngấu nghiến, chứng kiến cảnh này Bạch Viên cùng Diệp Thiên không khỏi mắt trợn trắng, hai gia hỏa này ăn như vậy, chẳng phải là hai tên vương bát ăn cơm sao… Lãng phí vãi.(Vương bát đản: thằng mất zạy)
Bất quá những trái đào đó ẩn chứa linh khí, so với những linh dược kia, lại còn sung túc hơn nhiều, Diệp Thiên cũng chẳng thèm đi quản, mặc cho hai tiểu tử kia ăn cho đến khi bụng căng tròn thì thôi.
- Diệp Thiên, tốt lắm, có chỗ linh dược này, ta có thể luyện chế ra bất cứ thứ linh dược gì đệ cần.
Bởi vì một số ít linh dược được đại lượng linh khí tầm bổ, cho nên dược viên tuy rằng nhỏ, nhưng những thượng phẩm linh dược cũng có vài loại, qua hơn một giờ sau, Cẩu Tâm Gia tâm trạng hưng phấn, mang theo túi thuốc quay lại cạnh người Diệp Thiên.
Ngoài một số thượng phẩm linh dược, nơi này còn một vài loại linh dược làm chất dẫn luyện đan cũng thập phần lợi hại, luyện chế ra đan dược hiệu quả tối thiểu tăng 10 phần, cũng khó trách Cẩu Tâm Gia hưng phấn như vậy, đối với hắn mà nói, điều này không khác nào đại đầu bếp gặp được nguyên liệu nấu ăn thượng hạng vậy.
- Diệp Thiên, linh dược các ngươi cũng hái rồi, hiện tại có thể đi chưa?
Chứng kiến đống hỗn độn trong dược viên mình đã thủ hộ nhiều năm, Bạch Viên trong tâm như rỉ máu, nếu không phải tài nghệ không bằng người ta, nó ngay cả tâm tư liều mạng cũng có thể, nhìn Cẩu Tâm Gia thu cái túi trong tay lại, vội vàng tiễn khách.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Hầu ca, thật sự là ngại quá, ta còn một chuyện muốn nhờ.