Trong viện, những người này ít nhiều cũng biết được Diệp Thiên khác hẳn với thường nhân, tuy rằng kinh ngạc, nhưng không có người nào nghị luận, ngược lại có một người khác trong phòng, sau khi thấy một màn như vậy, lúc này cũng nhất tề bụm miệng.
- Triệu tỷ, tôi không nhìn lầm chứ? Vị kia thật sự là Ngô tổng à?
Người hộ sĩ mở bao tiền lì xì của Diệp Thiên trước tiên, buông tay bịt miệng ra, nhưng miệng vẫn cứ há to đến nỗi có thể nhét vào bên trong một quả trứng gà.
Người người hộ sĩ này, ngoài giáo sư Vương có cơ hội tiếp xúc được người lãnh đạo quốc gia, nhìn thấy Ngô lão cũng không có đặc biệt giật mình, những người còn lại đều là ngây ngốc, các cô nhìn xuyên thấu qua cửa phòng, thấy rõ ràng và nghe ra được chuyện đã xảy ra cùng đối thoại bên ngoài.
- Đúng vậy, là Ngô tổng!
Trên mặt Triệu chủ nhiệm cũng lộ ra một chút khẩn trương, nhìn những hộ sĩ khác, thấp thanh âm nói:
- Sau khi trở về lập tức đem tiền lì xì nộp lên trên, bằng không phạm vào sai lầm, ai cũng cứu không được các cô !
Nghe được lời nói của Triệu chủ nhiệm, mấy người ... kia vốn có chút không tình nguyện cũng liên tục gật đầu, vừa rồi bị nh con chữ trên chi phiếu dọa sợ, vậy hiện tại chính là bị Ngô tổng vừa mới xuất hiện làm cho kinh hồn, ai còn dám đi nhận tiền bo từ Diệp Thiên ?
- Ơ? Đưa tiền cũng không đưa được à?
Đang tại nói chuyện cùng Ngô tổng, thần thức Diệp Thiên cũng bao vây cả tứ hợp viện, nghe thấy lời nói của những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc kia, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Nhìn thấy Diệp Thiên nhíu mày, Ngô lão vẫn luôn quan sát đến hắn nói rằng:
- Tiểu diệp, làm sao vậy? Không cần theo lão nhân này , đi xem khách và con trai cậu đi!
- Không có việc gì , đúng rồi, Ngô tổng, tôi còn có chút việc nhỏ cần nhờ ngài.
Diệp thiên ho khan một tiếng, nói rằng:
- Giáo sư Vương giúp Thanh Nhã đỡ đẻ và mấy người hộ lý chăm sóc sức khỏe cũng thực vất vả, tôi đưa chút tiền lì xì cho họ, đây không tính là là trái với kỷ luật chứ?
Ngô tổng là người như thế nào? Nghe được mấy câu nói của Diệp Thiên nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, chính mình xuất hiện sợ là khiến tiền lì xì Diệp Thiên đưa không được, lập tức cười nói:
- Chuyện vui mừng mà, đưa chút tiền lì xì không tính trái với kỷ luật, Diệp Thiên, tôi đi gặp bọn họ! ...
Hiện tại thì Vu Thanh Nhã cũng không cần sự chăm sóc của các hộ sinh nữa rồi, thứ mà Diệp gia không hề thiếu là các bác nữ, vì vậy mấy người trong tổ chữa bệnh đều ở trong phòng em bé đoán già đoán non, cả giáo sư Vương cũng không hề nghĩ rằng tổng giám đốc Ngô cũng đến nhà Diệp Thiên.
Bởi theo lẽ thường, với người có thân phận như tổng giám đốc Ngô nhất cử nhất động đều sẽ bị người khác chú ý đến, ông ta căn bản là không thể đến chúc mừng chỉ vì đứa bé vừa được ra đời, huống hồ còn là đại diện cho chủ tịch Nhạc nữa, ý tứ càng thêm sâu xa hơn.
- A. Tổng giám đốc Ngô, ông …sao ông lại đến đây?
Khi Diệp Thiên dẫn tổng giám đốc Ngô vào trong, tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên, mọi người luống cuống đứng dậy, tuy rằng bởi vì tính chất công việc, bọn họ bình thường cũng tiếp xúc nhiều với những nhân vật lớn, nhưng tiếp xúc với tổng giám đốc Ngô ở khoảng cách gần như vậy thì đây là lần đầu tiên.
- Tôi đến thăm mọi người.
Thực ra người có địa vị càng cao càng tỏ thái độ thân thiết với mọi người, những đại tướng biên cương kia đều ăn nói ý tứ với tổng giám đốc Ngô, lúc này vẻ mặt đều tươi rói lạ thường:
- Mọi người dạo này làm việc vất vả rồi, tôi thay mặt chủ tịch Nhạc đến thăm mọi người.
- Không vất vả, không vất vả, cảm ơn tổng giám đốc Ngô đã quan tâm.
Khi từng người bắt tay tổng giám đốc Ngô, mỗi người đều tỏ rõ nét mặt hưng phấn, mặc dù bình thường trên ti vi thấy biểu cảm của nhiều người dân với lãnh đạo có chút kích động giả tạo, nhưng đổi lại là mình mới cảm thấy được cái cảm giác hồi hộp, tim đập thình thình.
Khi bắt tay với giáo sư Vương, tổng giám đốc Ngô cười nói:
- Chị Vương, chị đúng là Bắc Đẩu của ngành sản nước ta, vất vả cho chị rồi.
- Tổng giám đốc Ngô, đây là việc tôi nên làm mà, ông quá khen rồi.
Thái độ của giáo sư Vương lại tỏ ra bình thản, bà đã từng ra vào đại viện tường đỏ, cũng không lạ lẫm gì đối với những người lãnh đạo này.
- Diệp Thiên đã từng có công lớn đối với Đảng và nhà nước ta, con của cậu ta có thể ra đời thuận lợi đều là công của mọi người.
Sau khi lần lượt bắt tay với tổ điều trị, tổng giám đốc Ngô ho khan một tiếng:
- Chút thành ý nhỏ kia của Diệp Thiên mọi người cũng không nên từ chối, có tôi làm chứng, đây không tính là tiền phong bì, mà coi như đó là phần thưởng dành cho mọi người đi.
- GÌ cơ? Diệp Thiên có công lớn với Đảng và nhà nước.
Nếu như chuyến đến thăm Diệp Thiên này của tổng giám đốc Ngô khiến cho họ cảm thấy ngạc nhiên thì lời này có họ thực sự khiến họ thất kinh. Thân phận của tổng giám đốc Ngô là gì chứ, vì chuyện phong bì mà nói ra cậu này.
Hơn nữa ý tứ của lời nói còn khiến cho họ chẳng hiểu gì cả, cảm xúc phức tạp không khỏi hiện lên trên nét mặt khi nhìn thấy tổng giám đốc Ngô mỉm cười nhìn đứa bé.
Những người trong tổ chữa trị cũng sinh sống hơn một tuần trong tứ hợp viện, ấn tượng của Diệp Thiên đối với họ là cậu thanh niên ít nói, nhưng khí chất vô cùng đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác thần tiên sống ở nơi phàm trần, không ai có thể thực sự nhìn rõ hắn được.
Còn một điểm nữa chính là mặc dù Diệp Thiên là con cháu trong nhà, nhưng chỉ cần là lời hắn nói ra thì đến bố mẹ hắn cũng không dám phản đối.
Nhưng bất kể như thế nào thì mấy người giáo sư Vương cũng không thể liên hệ được mối quan hệ giữa Diệp Thiên và câu "có công lớn với Đảng và nhà nước" của tổng giám đốc Ngô, người có thể được một lãnh đạo quốc gia khen ngợi như thế thật sự quá ít ỏi kể từ khi xây dựng nhà nước đến nay, huống chi Diệp Thiên còn rất trẻ nữa.
- Tổng giám đốc Ngô quá khen, tôi không dám nhận, nhưng có ông đứng ra đảm bảo thì chúng tôi cũng xin nhận chút thành ý này của Diệp Thiên vậy.
Sau khi nghe thấy tổng giám đốc Ngô nói vậy, Diệp Thiên không khỏi oán thầm, ông già này thật không đơn giản, còn làm cho mình xấu hổ, lần sau có việc cần nhờ cũng cần phải để cho bọn họ giữ thể diện chứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chúng…chúng tôi nhận.
Mấy người trong tổ điều trị liên tục bị những điều ngoài ý muốn khiến cho ngạc nhiên, thậm chí còn chưa nghe ra ngữ khí trêu trọc trong lời nói này của tổng giám đốc Ngô.
- Tốt lắm, chị Vương, tôi xin cáo từ trước.
Tổng giám đốc Ngô cười gật gật đầu với giáo sư Vương, xoay người đi ra khỏi phòng, vài phút sau khi ông ta rời khỏi, trong phòng vẫn lặng yên như tờ, mấy người họ vẫn đang tiêu hóa lời nói của tổng giám đốc Ngô.
- Chị Triệu, số tiền này…chúng ta không cần phải trả nữa à?
Rất lâu sau, hộ sinh Lưu mới thốt lên lời, đoán thân phận của Diệp Thiên chi bằng tính chi phiếu đang cầm trong túi còn hơn.
- Giáo sư, cô xem?
Triệu chủ nhiệm cũng không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía giáo sư Vương, giáo sư Vương là thạc sĩ, nói lý ra thì chủ nhiệm Triệu phải gọi bà là cô giáo.
- Tổng giám đốc Ngô đã nói thế rồi, chúng ta nhận lấy đi.
Giáo sư Vương tự cười giễu:
- Cả đời này chưa hề nhận tiền bao giờ, không ngờ lần đầu nhận đã nhận cả 888 888 tệ.
Bỗng nhiên mặt giáo sư Vương trở nên nghiêm nghị, nhìn mọi người nói:
- Làm tốt nhiệm vụ chăm sóc sản phụ và đứa bé, đừng có đi hỏi về thân phận của Diệp Thiên , hiểu chưa?
Giáo sư Vương cả đời đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, bà biết có một số việc không nên chen vào, giống như "cống hiến" của Diệp Thiên vậy, lòng hiếu kì này tốt nhất là không nên có, nếu không nói không chừng đến một lúc nào đó những người trẻ tuổi này sẽ bị điều đến đội chữa trị ở nơi rừng núi xa xôi cũng nên.
Nghe thấy giáo sư Vương nói vậy, tất cả mọi người đều gật đầu, nhưng trong mấy ngày này, mọi người làm việc cẩn thận tỉ mỉ hơn hẳn, ngoài vì số tiền lớn kia ra còn vì thân phận huyền bí của Diệp Thiên nữa, cũng có một tác dụng không thể bỏ qua.
- Tổng giám đốc Ngô, vô sự mà ân cần, nhưng…
Tổng giám đốc Ngô ra khỏi tứ hợp viện, nét mặt Diệp Thiên lộ rõ vẻ tươi cười, hắn hiểu được, ngay cả chính mình khiến cho họ sợ hãi hay là thực lực thân cận thì cũng không khiến cho họ chạy tới đây khi vừa sinh em bé, chắc hẳn còn nguyên nhân nào khác nữa.
- Tiểu tử ngươi, lại có thể dám nói chuyện với ta như thế sao?
Tổng giám đốc Ngô khuôn mặt lạnh như băng, nhưng cũng nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Vốn tới tìm cậu là có chuyện nhưng cậu lại vừa sinh con trai, cứ để từ từ đã vậy, sau này để cho Thường Hạo nói với cậu vậy.
Không biết vì cái gì, với thân phận của tổng giám đốc Ngô hiện tại, vẫn có cảm giác câu nệ khi ở trước mặt Diệp Thiên , mặc dù không biểu hiện trên nét mặt nhưng tự bản thân ông ta hiểu rõ, cái loại uy nghiêm vô hình phát ra từ người Diệp Thiên , thậm chí còn đáng sợ hơn cả chủ tịch Nhạc.
Chính tổng giám đốc Ngô cũng không biết, đây là Diệp Thiên cố tình làm thế, hắn sợ mấy lão hồ ly kia lòng tham không đáy, nên mới hơi phóng ra một tia uy áp, nếu không với tu vi của Diệp Thiên đương nhiên hoàn toàn có thể làm được thần thức nội liễm.