Hàn Chính Bang lúc này lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh, mở miệng nói:
- Nghe đại danh Diệp tiên sinh đã lâu, hôm nay được diện kiến, là vinh hạnh của Hàn mỗ!
- Hàn tiên sinh, không nên khách khí, chúng ta cũng đừng người tung ta hứng, mời hai vị nếm thử trà Diệp gia nhà tôi!
Sau khi mời Nhạc chủ thịch ngồi xuống, Diệp Thiên đi vào trong buồng bưng trà ra cười nói:
- Nếu không phải là hai vị, tôi thật không muốn pha ấm trà này đâu!
- Ồ? Tiểu Diệp, trà này có gì đặc biệt?
Nhạc Chính Đông vốn đang ở trên thượng tầng xã hội, cái loại trà ngon nào mà chưa từng thấy qua? Nghe được Diệp Thiên nói thế, nhịn không được cũng có chút tò mò, nên khi vừa nhìn thấy lập tức hỏi ngay.
- Ngài thưởng trà xong sẽ biết phẩm chất.
Diệp Thiên cười cười, thành thục xách tích nước ngọc tuyền sơn thủy đã được đun sôi, đem ba chiếc chén thủy tinh rửa sạch sẽ, sau đó dùng kẹp cẩn thận kẹp lên vài lá trà, cần thận để vào trong mấy cái ly thủy tinh.
Sau khi đổ nước sôi vào, một mùi thơm ngát truyền vào chóp mũi, cáng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, tại miệng chén thủy tinh, không ngừng bốc lên từng đạo sương mù li ti, vờn quanh chén, giống như một ly tiên trà vậy.
- Hai vị, mời nếm thử!
Diệp Thiên bưng chiếc chén trước mặt lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, hắn thật không nói ngoa, bởi lá trà này là tại Bồng Lai tiên đảo hái được, bên trong ẩn chứa thiên địa linh khí, nó có thể giúp thanh tâm sáng mắt, kéo dài tuổi thọ, khu trừ tạp chất trong cơ thể, cường kiện thân thể.
Tuy rằng thứ này ở Bồng Lai tiên đảo không phải là vật hiếm, Diệp Thiên lúc ấy hái cũng không ít, nhưng lúc phá kết giới thoát khỏi đảo, bao lá trà đặt trên người Lôi Hổ đại đa số bị thất lạc, số ít này cũng đã bị nước biển ngâm qua, công hiệu cũng không được bằng nguyên bản.
- Đây quả thực đúng là đệ nhất trà tôi từng được uống, thật khiến người ta không đành lòng uống hết!
Sau khi Diệp Thiên pha trà xong, trên mặt Nhạc chủ tịch cùng Hàn Chính Bang không khỏi lộ ra thần sắc mê đắm, mùi thơm ngát tràn thẳng vào nội tâm khiến tinh thần bọn hắn nhất thời rung lên, tựa hồ thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng.
- Trà ngon quá!
Học theo Diệp Thiên, cũng đưa chén lên nhấp một ngụm, sắc mặt Nhạc chủ tịch trở nên phấn khích, một hớp trà này nhập vào miệng, hắn liền cảm giác một dòng nhiệt khí ập thẳng vào trong tứ chi, cái loại cảm giác sảng khoái này khiến hắn thiếu chút nữa thân thể bay lên.
- Đúng là tiên trà!
Hàn Chính Bang trên mặt lộ thần sắc khiếp sợ, lão gia tử nhà hắn trước đây cũng là tầng lớp lãnh đạo cấp quốc gia, trong nhà mọi vật dụng đều là thượng hạng, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới trên thế gian lại có một loại trà lại có thể làm thay da đổi thịt thế này.
Sau khi hai người uống chà trong chén xong, cũng nhịn không được nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận biến hóa của thân thể, bọn họ chỉ cảm thấy lúc này toàn thân thoải mái vô cùng, cả người phiêu phiêu thoát tục, giống như đang du sơn ngoạn thủy chốn tiên cảnh vậy, vô tư như chỗ không người.
Qua chừng bảy tám phút sau, Nhạc chủ tịch mới mở mắt, lắc đầu thở dài:
- Diệp Thiên, thế mới biết cậu vì sao lại thích quy ẩn sơn lâm không muốn quản chuyện thế tục, nếu tôi mỗi ngày đều có thể thưởng thức loại tuyệt phẩm trà này, cũng không muốn đi quản chuyện thế gian phức tạp làm chi nữa.
- Nhạc chủ tịch, ngài vẫn nên ở lại phàm trần đi.
Nghe được ý tứ Nhạc chủ tịch, Diệp Thiên nửa thật nửa giả cười nói:
- Loại trà này, ngay cả cha tôi cũng chưa biếu, cũng là sợ các vị nghiện nó, nên tôi không làm thế nào được.
Kỳ thật với tu vi hiện tại của Diệp Thiên, hắn hoàn toàn có thể chọn một chỗ non xanh nước biếc, bày ra một cái tụ linh trận, dùng linh khí bồi dưỡng lá trà và cây ăn quả, loại nông sản này tuy không thể so sánh với Bồng Lai tiên đảo, nhưng nếu là để trong mắt vị Nhạc chủ tịch này, cũng tuyệt đối có thể xem như tiên phẩm.
Chẳng qua với tính khí lười nhác của Diệp Thiên, là không muốn phí vào chuyện phiền toái này, chỉ cần hắn trong lúc người ta hái chè xuống rồi chính hắn đi sao, trong lúc sao chè, chỉ cần hắn truyền vào một tia linh khí, công hiệu tuy rằng không thể bằng loại là trà hắn đang uống, nhưng vẫn có thể là tuyệt phẩm nhân gian.
- Nếu không nói thẳng ra luôn, sợ là sẽ phiền toái nhiều.
Nghe tới chỗ không có loại lá trà này, Nhạc chủ tịch sắc mặt không chút biến hóa, cười nói:
- Hôm nay đến nơi này của cậu, trước là giới thiệu tiểu Hàn với cậu, tiểu Hàn là tân nhậm ủy viên cục chính trị, ngày sau chắc hai cậu còn gặp nhau nhiều.
Diệp Thiên quả nhiên nhìn không sai, Hàn Chính Bang đích thật có lẽ sẽ được tập trung bồi dưỡng, hơn nữa đã có định hướng điều động sẵn rồi, nếu không như thế, hắn cũng vô pháp được gặp Diệp Thiên, phải biết rằng, Diệp Thiên hiện tại thực ra là cùng cấp bậc với Nhạc chủ tịch, ngoài một vài người ít ỏi, căn bản không ai có thể gặp được hắn hay được đọc tư liệu về hắn.
- Chúc mừng Hàn tiên sinh!
Diệp Thiên gật gật đầu đối với Hàn Chính Bang, hắn hiểu ý tứ của Nhạc chủ tịch, lần này đưa Hàn Chính Bang tới giới thiệu cho hắn, đại biểu cho tầm quan trọng của Hàn Chính Bang đối với quốc gia, bởi vì cho dù là ai đang cầm quyền, đều sẽ không ai dám làm phiền hắn.
Dừng một chút, Nhạc chủ tịch nói tiếp:
- Mặt khác lão đầu ta cũng là có chuyện quan trọng muốn tới xin giúp đỡ, hi vọng cậu có thể hỗ trợ, việc này quan hệ tới tôn nghiêm quốc gia!
- Nhạc lão, ngài đừng chụp mũ cho tôi, tôi vai yếu, không thể đảm đương trọng trách nặng như vậy đâu nha.
Diệp Thiên đột nhiên cắt ngang lời nói của Nhạc chủ tịch, nói:
- Có phải là chuyện người Châu Âu không? Kỳ thật việc chúng tới Trung Quốc gây náo loạn, cho dù tôi không ra tay, cũng sẽ có người nhìn không được mà ra tay thôi.
Diệp Thiên luôn có loại cảm giác, thiên địa sau khi đại biến, mặt đất thần châu tuy rằng linh khí cực kì thưa thớt, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có cao thủ tiên thiên tồn tại, tựa như vị cao nhân ẩn cư ở Thanh Thành sơn chẳng hạn, hẳn là vẫn chưa hề xuất sơn.
Trung Quốc từ cận đại tới nay gặp nhiều khó khăn, nhưng cho đến hôm nay, một loạt các giáo phái nước ngoài vẫn không hề hưng thịnh ở Trung Quốc, theo Diệp Thiên suy đoán, trong chuyện này chắc chắn có liên quan tới những người đó.
Nghe được lời Diệp Thiên nói, Nhạc chủ tịch lắc đầu cười khổ, nói:
- Diệp Thiên, không nên vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn, quan trọng chính là chúng tôi không thể gặp được những người này!
Ở hiện tại, các quốc gia cũng luôn có những tranh chấp sảy ra, không chỉ là xung đột quân sự, các nước còn không ngừng tăng quân phí chạy đua vũ trang, điều này càng khiến tình hình thế giới bất ổn, rất có thể hậu quả sẽ vượt rất xa sự tưởng tượng của con người.
Giống như nước Mỹ trong thời chiến tranh lạnh, ngay khi Sô Viết nghiên cứu chế tạo ra một siêu cấp vũ khí, thì hôm sau nước mỹ cũng chế tạo ra máy bay tàng hình, nhưng loại chạy đua vũ trang này, sẽ càng khiến các nước cảm thấy bất ổn mà thôi.
Sự thật cũng chứng minh là như vậy, sự sụp đổ của Xô Viết chính là bằng chứng thuyết phục nhất, hơn nữa Hoa Kỳ cũng đã tiêu tốn hàng nghìn tỉ đô la cho quốc phòng, kinh tế trong nước chính vì thế lâm vào khủng hoảng.
Cho nên các quốc gia hiện tại ít nhiều cũng có một số không ngừng tranh đấu, mấy năm trước đây các đơn vị đặc chủng, cũng được các quốc gia phái ra một vài chi đội tinh nhuệ tham gia nằm vùng hoặc thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt ở nước ngoài(ví dụ như biệt đội đại bàng sa mạc của USA, hay Anpha USA...), đây là những lực lượng tinh nhuệ được trang bị hết sức hiện đại.
Ví dụ sự việc giữa Nga và Seberia, sau khi các quốc gia phát hiện, ban đầu còn tưởng là một lực lượng quân đội tinh nhuệ nào thực hiện, nhưng hóa ra lại là người có siêu năng lực, cái này cũng khiến các quốc gia thúc đẩy tiến trình nghiên cứu và tìm kiếm đối với người dị năng.
Ngay trong đầu năm nay, thông qua một số thủ đoạn nghiên cứu tìm kiếm bằng đường không, các quốc gia Âu Mỹ đã lần lượt phát hiện một vài người siêu năng lực, năng lực mà bọn họ thể hiện ra ngoài, hơn xa những đơn vị đặc chủng được trang bị hiện đại, hoàn toàn là siêu năng lực, đó là điều không phải lẽ thường có thể so sánh.
Nhưng cho dù mấy quốc gia kia có thi hành thủ đoạn gì, cũng không cách nào thu phục được những nhân vật siêu năng đó, bởi chỉ vài người siêu năng đã khiến họ tổn thất vô số quân đội tinh nhuệ.
Cho nên liên minh Châu Âu và Mĩ lần này mới khởi xướng ra cái đại hội trao đổi giữa các người dị năng, mời toàn bộ bọn họ tập chung lại thi đấu tìm ra một nước có lực lượng dị năng cường đại nhất, điều này tự nhiên không cần nói cũng biết, một số quốc gia đầu sỏ có lẽ đã kết hợp người dị năng của nước mình lại với nhau, để đạt được mục đích trong lần đại hội này, nhằm nâng cao vị thế quốc gia trên trường quốc tế.
Giải thích những ngắt nghéo trong chuyện này xong, Nhạc chủ tịch gắt gao nhìn Diệp Thiên, mở miệng hỏi:
- Diệp Thiên, chuyện năm người Nga kia cậu làm đúng không?
Duy trì hơn nửa canh giờ sau, đều không có một người trình diện nơi sân đấu, đại hội gọi là dị năng giả này, đã hạ màn trong không khí nặng nề.
Nhưng trong lòng những người tham dự, cũng có thêm một thân ảnh ma quỷ, những năm tháng của bọn họ sau này, đều không thể quên những gì hôm nay chứng kiến, những dị năng giả quân đội phái ra, đều không thể tiếp tục ở lại trong quân đội, Diệp Thiên trở thành ác mộng cả đời bọn họ đều không thoát được.
- Rốt cục có thể trở về, thu dọn một chút, ngày mai về Hongkong, Nam sư huynh sắp sửa thăng cấp Tiên thiên !
Trên đường về đại sứ quán, Diệp Thiên nhận được điện thoại của Cẩu Tâm Gia, tu vi của Nam Hoài Cẩn mấy chục năm không tiến, rốt cục sắp đột phá.
Trở lại đại sứ quán, Diệp Thiên đã hoàn toàn quên những gì buổi tối đã phát sinh, đối với việc hắn đã từng xử lý gần trăm người Nhật ở Myanmar mà nói, đại hội dị năng giả này chẳng qua là cái trò khôi hài mà thôi, hắn làm những gì chính mình nên làm, còn lại người tranh thủ ích lợi từ chuyện này, chính là ngành tương quan phải làm .
Diệp Thiên không lo lắng chuyện này, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện này cứ vậy được bình ổn, từ đại hội dị năng giả kết thúc, trong phạm vi thế giới, dấy lên một trận gió lốc người thường không hiểu được.
Trước hết có phản ứng chính là chính phủ Nhật Bản, đội tự vệ trên biển của bọn họ đặt vào đến trạng thái canh gác bậc một, ngay sau đó chính phủ Anh quốc cũng âm thầm mệnh lệnh hạm đội hoàng gia Anh quốc làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh, mà ở Thái Bình Dương, hạm đội hàng không nước Mỹ, lại tuyên bố sắp sửa tiến hành diễn tập liên hợp quân sự Mỹ - Nhật - Hàn.
Hiển nhiên, sự cường đại của Diệp Thiên, lay động thần kinh một số quốc gia yếu, bọn họ sớm đã quên ước nguyện ban đầu, là dùng vũ lực cá nhân để một lần nữa xác định tiếng nói thực lực các quốc gia, bọn họ bây giờ là dùng thực lực của một nước tự mình tổng hợp lại, để che dấu sợ hãi với một cá nhân như Diệp Thiên.
Từ sau chiến tranh lạnh tới nay, thế cục thế giới lần đầu tiên trở nên căng thẳng như thế, mà hết thảy nguyên nhân chính là do Diệp Thiên. Sau những ngày đêm xem hành vi của Diệp Thiên từ máy ghi hình, rồi làm ra phân tích về Diệp Thiên, Á Châu cũng bị bao phủ một bóng ma chiến tranh.
Nhưng sự tình rất nhanh phải được giải quyết, ngay mấy giờ sau khi các quốc gia điều động quân đội, bọn họ đột nhiên giải trừ mệnh lệnh chuẩn bị chiến tranh.
Căn cứ vào người lãnh đạo quân đội tiết lộ ra, quyết định này là bởi vì một thông điệp đến từ Trung Quốc, là sắp sửa phái Diệp Thiên đi các quốc gia tiến hành tiếp xúc không chính thức.
Tại biệt thự lưng chừng núi ở Hongkong của Diệp Thiên, ngoài những người của Ma Y nhất mạch, còn có sư đồ Nam Hoài Cẩn, biệt thự vốn rộng lớn như vậy nhân khí thịnh vượng hơn so với ngày xưa rất nhiều, vài tiểu bối bưng trà đưa nước, rất bận rộn.
Diệp Thiên bưng lên một chén rượu, mở miệng nói rằng:
- Nam sư huynh, chúc mừng nhé, tiểu đệ không thể hộ pháp cho sư huynh, chén rượu này xem như bồi tội với sư huynh!
Trên thế gian, người đạt tới cảnh giới tiên thiên ít như thế nào? Nhất là người thọ giống như Cẩu Tâm Gia và Nam Hoài Cẩn càng không nhiều lắm người, thăng cấp Tiên Thiên có nghĩa là sống lâu hơn, tuyệt đối là chuyện đại sự, đáng để mở tiệc ăn mừng .
Cho nên nghe nói Nam Hoài Cẩn sắp sửa thăng cấp Tiên Thiên, Diệp Thiên lập tức liền từ Châu Âu chạy về, nhưng chờ hắn trở lại Hongkong, Nam Hoài Cẩn đã thành công thăng cấp tiên thiên, nên lúc này Diệp Thiên mới sẽ nói ra những điều này.
- Diệp sư đệ, sư huynh vẫn là thơm lây nhờ đệ mà, nếu không có đệ tặng cho khối linh thạch kia, sư huynh vị tất có thể thành công thăng cấp!
Nam Hoài Cẩn cười khổ lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Tư chất của ta so với Nguyên Dương huynh vẫn là kém rất nhiều, được linh thạch đã nhiều năm mới phá được một cảnh giới, thật sự là hổ thẹn!
Nam Hoài Cẩn là người sử dụng linh thạch tu luyện sớm nhất, nhưng sau khi Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia đều đã lần lượt tiến vào đến Tiên Thiên, hắn mới thăng cấp thành công, tốc độ này thật sự là không dám khen ngợi. Phải biết rằng, hiện tại ngay cả Chu Khiếu Thiên đều sắp đi vào tiên thiên, chỉ kém khâu cuối cùng thần thức chuyển hóa mà thôi.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Nam sư huynh, huynh cũng không cần tự coi nhẹ mình, đệ thấy căn cơ của huynh so với Đại sư huynh còn củng cố hơn rất nhiều, đây chưa chắc là chuyện xấu.
Nam Hoài Cẩn tuy rằng mới đến Tiên thiên, nhưng vô luận là thực khí trong cơ thể hay là mức độ nguyên thần cô đọng. Đều là không kém so với đám người Cẩu Tâm Gia, điều này cũng chứng minh trụ cột của hắn thập phần vững chắc, sau này trong tu luyện, có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
Nam Hoài Cẩn bỗng nhiên nghiêm mặt, thu lại nụ cười trên mặt, mở miệng nói rằng:
- Diệp sư đệ, sư huynh có một câu muốn hỏi, chẳng biết có được không?
Diệp Thiên cười khoát tay áo, nói rằng:
- Nam sư huynh, hà tất khách khí. Có chuyện cứ việc hỏi.
Năm đó để cầu cho Diệp Thiên tìm kiếm được công pháp tiến vào cảnh giới Tiên thiên, Nam Hoài Cẩn màn trời chiếu đất, xâm nhập núi Thanh Thành một tháng có thừa. Tuy rằng cuối cùng không thể giúp được Diệp Thiên, nhưng tình nghĩa này hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, đối với Nam Hoài Cẩn vẫn luôn có nhiều quan tâm.
- Diệp sư đệ, chúng ta đã tiến vào tiên thiên, không thích hợp sống trong thời đại hỗn loạn đen tối này, sư huynh muốn hỏi chính là khi nào chúng ta tiến vào trong không gian kết giới?
Ở tu vi Hậu Thiên cảm giác còn không rõ ràng, nhưng một khi tiến vào đến Tiên thiên. các hạng cơ năng của thân thể cũng giống như là trở lại bào thai mẹ, không khí thế gian này vẩn đục, không thể nghi ngờ là làm cho bọn họ khó mà chịu đựng , cơ hồ mỗi ngày đều phải phong bế lỗ chân lông hô hấp nội tức, ngay cả như vậy, còn phải tiêu phí đại lượng thời gian để bài trừ khí độc mỗi ngày hít vào.
Sau khi Nam Hoài Cẩn lên tiếng, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng đồng thời nhìn về phía Diệp Thiên, bọn họ cũng sớm có suy nghĩ xuất thế, nhưng Diệp Thiên vẫn luôn không chịu rời đi. Hai người cũng không biết làm thế nào, không có Diệp Thiên đồng ý, với tu vi của bọn họ, nếu tiến vào kết giới, vị tất có thể sống được tốt hơn so với hiện tại không ?
- Ha ha, Nam sư thúc, kết giới có cái gì hay đâu. Còn không bằng ở nơi này tiêu dao khoái hoạt đâu.
Thanh âm của Lôi Hổ từ bên cạnh vang lên, mọi việc đều có trường hợp đặc biệt, Lôi Hổ tiến vào Tiên Thiên vốn cũng rất ngẫu nhiên, ngay cả chút mong muốn đều không có. Hắn gần đây ở Hongkong nổi lên như diều gặp gió, nào có nguyện ý đi đến không gian kết giới gì đó.
- Nam sư huynh, Đại sư huynh, đệ biết các huynh muốn đi...
Diệp Thiên trầm ngâm một hồi lâu, ngẩng đầu nói rằng:
- Nhưng các huynh cũng biết, tiểu đệ còn tương đối trẻ, đệ thật là dứt bỏ không được thân nhân trong nhà, nếu mấy vị sư huynh thật sự muốn tiến vào không gian kết giới kia, đệ có thể đưa các huynh đi vào!
Diệp Thiên thông qua bút ký của Trương Tam Phong biết được, thời kì thượng cổ, diện tích địa cầu vô tận, hơn xa diện tích hiện tại, cũng để lại rất nhiều thần thoại truyền thuyết, nhưng đến sau này, không ngừng có người đem một không gian phong ấn đi, hình thành không gian kết giới cho người thế tục và yêu thú cùng tu tiên.
Giống như Diệp Thiên biết được Thần Châu kết giới, chính là một không gian thích hợp cho người tu đạo sinh tồn, nơi đó linh khí đầy đủ, đủ cho người tu luyện tới tu vi Nguyên Anh, về phần trình tự cảnh giới cao tới đâu, với tu vi kim đan thì Trương Tam Phong không có khả năng biết được .
Diệp Thiên vốn chỉ biết vị trí Thần Châu kết giới, Trương Tam Phong lại lưu lại một vài tiết điểm (chú thích) về không gian kết giới, những tiết điểm đều là điểm quan trọng trong kết giới, chỉ cần tu vi đến Tiên Thiên liền có thể đi vào, cho nên Diệp Thiên dám chắc có thể đưa bọn họ vào không gian này.
- Đệ không đi?
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia nhất thời nóng nảy:
- Tiểu sư đệ, mấy lão nhân chúng ta xông vào không gian đó, sợ rằng chính là mệnh pháo hôi, toàn là đệ nắm giữ đại cục, đệ không đi chúng ta làm sao có thể đi đến?
Tuy rằng sau khi thăng cấp Tiên Thiên, tướng mạo Cẩu Tâm Gia trẻ hơn mười tuổi, nhưng bọn hắn thông qua bút ký của Trương Tam Phong biết được, trong không gian kết giới, người ba bốn mươi tuổi thăng cấp Tiên Thiên chỗ nào cũng có, bọn họ cho dù đi vào, cũng chỉ một cái bóng, không có môn phái nào thèm để ý bọn họ .
Nhưng Diệp Thiên thì khác, hắn bây giờ còn không đến ba mươi tuổi, cũng đã sắp thăng cấp Kim Đan Đại Lộ, trong giới tu đạo là hiếm có, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng nhiều môn phái muốn có.
Lui một bước mà nói, cho dù Diệp Thiên không gia nhập bất cứ môn phái nào, cao nhân Kim đan trong không gian kết giới cũng đều có thể hoành hành ngang ngược, đi theo Diệp Thiên, đám người Cẩu Tâm Gia tối thiểu cũng có thể ở nơi đó sinh tồn.
Chương : Lấy đi sinh tử ()
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Đại sư huynh, cha mẹ còn sống, không có chuyện gì, trước khi bọn họ được trăm năm tuổi, đệ sẽ không rời đi !
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ngữ khí thực kiên định, thời kì thiếu niên hắn không thể sống cùng một chỗ với mẹ hắn, nên bây giờ vô cùng quý trọng cuộc sống.
- Vậy ... chuyện này, haiz…
Bọn người Cẩu Tâm Gia là lớp người già, đối với chữ hiếu vô cùng coi trọng, Diệp Thiên lấy ra cha mẹ, bọn họ cũng đều không thể nói lời nào.
Nhìn thấy không khí đại sảnh có chút căng thẳng, Tả Gia Tuấn mở miệng giải vây nói:
- Đại sư huynh, Nam sư huynh, kỳ thật ở thế tục thêm một thời gian cũng tốt, hồng trần luyện tâm, vị tất là chuyện xấu!
Đối với chuyện có tiến vào không gian kết giới hay không, Tả Gia Tuấn cũng có chút mâu thuẫn, hắn cũng có con gái và cháu gái, trong lòng cũng có vướng bận không từ bỏ được. Lời nói của Diệp Thiên cũng làm cho hắn chuyển biến ý tưởng, đợi sau khi không còn vướng bận đi vào cái thế giới kia cũng tốt.
- Được rồi, chúng ta tiến vào Tiên thiên, cũng còn một hai trăm năm thọ, có thể tiêu xài phung phí, vậy để tiểu sư đệ lo liệu đi!
Nam Hoài Cẩn và Cẩu Tâm Gia nhìn nhau một cái, chuyển hướng đề tài, nói rằng:
- Tiểu sư đệ, nghe nói đệ tập trung được Thôi Bối Đồ, lại biến thành bộ sách sinh tử gì đó, không biết có thể lấy ra cho các sư huynh nhìn xem không?
Diệp Thiên lần này là mang theo Chu Khiếu Thiên đi Châu Âu, Chu Khiếu Thiên sau khi trở về vẫn cứ hưng phấn không thôi, sớm đã làm cho chiến tích của Diệp Thiên sinh động như thật nói lại một hồi, ở nơi này đều là người trong môn phái của bọn hắn, tự nhiên cũng không có cái gì cần giấu diếm.
- Đương nhiên có thể, nhưng các vị sư huynh, nhớ không được dùng nguyên thần tra xét cái chữ “Tử” kia!
Diệp Thiên từ trong lòng lấy ra bộ sách sinh tử, đặt lên bàn nói:
- Thứ này rất tà tính, chữ tử có thể cắn nuốt nguyên thần người, hơn nữa tựa hồ có thể hấp thu tinh khí trên người, các vị sư huynh ngàn lần không thể sơ suất!
Nhìn thấy Diệp Thiên cẩn thận như thế, đám người Cẩu Tâm Gia cũng không dám khinh thường, nhưng đều sử dụng thần thức cảm ứng một chút chữ "Sinh" , cái loại sinh cơ này tựa hồ có thể nuôi dưỡng sinh mệnh bừng bừng, làm cho nguyên thần mấy người sung sướng, đều hô to thần kỳ.
Nhưng để cho Diệp Thiên thấy kỳ quái chính là, vô luận mấy người Cẩu Tâm Gia điều khiển linh khí như thế nào vào sách sinh tử, đều không thể khởi động bộ sách sinh tử này, nói cách khác, ngoài chính hắn ra, những người khác căn bản là không có biện pháp sử dụng bản kỳ thư này.
- Đáng tiếc , không thể nhìn thấy công năng bộ sách sinh tử này lấy đi sinh tử!
Sau khi ngắm nghía một phen, Cẩu Tâm Gia đem bộ sách sinh tử giao về tới trong tay Diệp Thiên, trước mắt bọn họ lại không có kẻ thù, tự nhiên cũng không thể sử dụng bộ sách sinh tử lấy đi tánh mạng kẻ địch.
- Đại sư bá, cũng không phải không thể thấy được!
Sau khi rót nước trà cho đám người Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên đứng ở phía sau Diệp Thiên, nghe được lời nói của Cẩu Tâm Gia, cười nói:
- Sư phụ, cái người tên là Tống Hiểu Long nào đó không phải còn chưa tìm được sao? Nhất định là Tống gia thiên vị anh ta, con xem... không bằng chúng ta dùng bộ sách sinh tử này tìm thử người này?
- Cái này, không biết được không nhỉ?
Từ sau khi máy bay đi Nam Phi gặp rủi ro tiến vào "Bồng Lai" tiên đảo kia đến nay, cũng đã hơn hai năm, nhưng Tống Hiểu Long thật sự giống như biến mất khỏi thế giới này, cho dù là Tống gia hay là Diệp Thiên, đều không thể tìm được tin tức của hắn, lúc này nghe được lời nói của đệ tử, trong lòng cũng không khỏi lay động.
Nhưng sử dụng bộ sách sinh tử yêu cầu gần nửa thực khí của Diệp Thiên, ở nơi thiên địa linh khí thiếu thốn như này, ít nhất cũng lãng phí của Diệp Thiên một khối linh thạch trung phẩm mới bổ sung về được, vạn nhất tìm không thấy, không khỏi mất nhiều hơn được, cho nên Diệp Thiên có chút không dám quyết.
Nhìn thấy bộ dáng chần chờ của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia mở miệng nói:
- Tiểu sư đệ, thử xem sao, Tống Hiểu Long kia đích thật là cái tai họa ngầm, nếu có thể diệt trừ được, coi như là giải quyết xong một đoạn nhân quả!
- Được, vậy thử xem!
Nhìn thấy Đại sư huynh đã mở miệng, Diệp Thiên cũng không do dự nữa, đem bộ sách sinh tử đặt lên phía trên tay bên trái, nói:
- Định Định và Giang Sơn đều đi ra ngoài đi, các vị sư huynh, các huynh cũng không nên phóng xuất ra nguyên thần, để tránh phát sinh cái gì ngoài ý muốn!
Tuy rằng tay khống chế được một chút công dụng của bộ sách sinh tử, nhưng Diệp Thiên vẫn không dám có chút sơ suất, hắn có thể cảm giác được, bộ sách sinh tử không chỉ có thể lấy đi sinh tử con người, khả năng nó còn có nhiều tác dụng hơn, chính là tu vi hắn còn thấp, không thể khai phá hết được!
Sau khi dặn dò mọi người xong, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, một luồng linh khí tinh thuần cực kỳ từ lòng bàn tay hắn tràn vào đến bộ sách sinh tử, nhất thời, cả vật thể sáng lên, màu trắng ấm áp cùng màu đen quỷ dị kia hình thành tương phản, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Tống Hiểu Long …
Diệp Thiên mở ra trang sách màu đen, nguyên thần gọi tên Tống Hiểu Long, đồng thời khống chế linh khí trên ngón tay, ở trên mặt viết sách xuống ba chữ kia.
Tại sòng bạc tư nhân Vinich mới mở ở Macao, dân cờ bạc đến từ các nơi thế giới đều hội tụ đến nơi này, trong phòng đánh bạc xanh vàng rực rỡ, làm người kích thích, nơi này có những gã thừa tiền không biết tiêu ở đâu, cũng có những bác gái mang theo rổ mua thức ăn đi ngang qua sòng bạc thử xem vận may, mỗi ngày đều trình diễn các bộ mặt nhân sinh.
- Kiệt Thụy, hôm nay vận may không tốt, có muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không?
Bên một cái bàn đánh bài, vị nữ chia bài xinh đẹp thiện ý nhắc nhở người khách ngồi ở đối diện chính mình, từ khi khai trương Vinich đến hiện tại cũng gần nửa năm, cơ hồ mỗi ngày nàng đều có thể thấy vị khách đánh bài giống như có chút suy nhược mà lại không thiếu tiền đánh bài này.
Sở dĩ nói hắn suy nhược, là vì diện mạo anh tuấn, lại nói tiếng Anh một hơi lưu loát như vậy, mà mặt mày luôn nhăn, nữ chia bài xinh đẹp cho tới bây giờ đều chưa thấy hắn cười, cho dù một lần thắng được hơn mười vạn đô la Hồng Kông, cũng không thấy hắn có vẻ tươi cười.
Sòng bạc mở cửa, đương nhiên là vì muốn kiếm tiền, nhưng khách đánh tuổi trẻ mặc dù có thua có thắng, nhưng nửa năm qua cũng tặng cho sòng bạc chừng hàng vạn đô la Hồng Kông, nhìn bộ dáng hắn vung tiền như rác, tựa hồ căn bản là không coi số tiền này vào mắt.
Đối với loại khách đánh bài này, sòng bạc đương nhiên là rất hoan nghênh, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ đi thăm dò chi tiết về đối phương, sau khi trải qua một phen điều tra, sòng bạc phát hiện, người tên Kiệt Thụy này là con lai một vị người Trung Mỹ, mẹ là một người Hoa, mà phụ thân lại là chủ một doanh nghiệp nhỏ của nước Mỹ, có gần ngàn vạn đôla.
Một năm trước, cha mẹ Kiệt Thụy bị chết trong một lần tai nạn xe cộ, sau khi kế thừa di sản phụ thân tính tình hắn thay đổi, sau khi bán hết của cải sản nghiệp của phụ thân lấy tiền mặt liền đi tới Macao, mỗi ngày đánh bạc trong say rượu, người ở bên ngoài nhìn vào, hắn hẳn là còn đắm chìm trong đau xót khi phụ mẫu đều mất.
Niên thiếu nhiều tiền, bộ dạng lại anh tuấn như thế, nhất là gương mặt kia, dễ dàng làm cho nữ nhân có cảm tình nhất, tại đây nửa năm, vị nữ chia bài xinh đẹp đã nhiều lần ám chỉ người trẻ tuổi, chỉ cần người trẻ tuổi kia có một chút phản ứng, nữ chia bài sẽ chủ động hiến thân.
Nhưng để cho người nữ chia bài thất vọng chính là, người thanh niên này giống như là cái cọc gỗ, nàng ý bảo như vậy nhưng hắn chưa từng có chút phản ứng, mỗi ngày chỉ lặp lại đánh bạc và ngủ say, có lẽ từ mùi rượu trên người hắn kia có thể nhìn ra, hắn đang mượn rượu tiêu sầu.
Hôm nay người thanh niên này đã mất đi cũng hơn mười vạn đô la Hồng Kông , nhìn bộ dáng hắn không có chút nào muốn ngừng tay lại, nữ chia bài nhịn không được nói nhắc nhở hắn một câu.
Kiệt Thụy mở to một đôi mắt màu đen của phương đông, nhưng là một khuôn mặt người phương Tây, đem một tập đô la Hồng Kông giá trị một ngàn ném đến trước mặt nữ chia bài xinh đẹp, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm con súc sắc trong cái hộp thủy tinh, hữu khí vô lực nói:
- Không cần nghỉ ngơi, lại đổi cho tôi mười vạn nguyên tiền thẻ!
Cái tên con lai Kiệt Thụy này, kỳ thật căn bản không phải là người kế thừa di sản từ cha nước Mỹ, mà là người đám người Diệp Thiên luôn tìm kiếm Tống Hiểu Long!