Lôi Hổ bộ dáng thô kệch dữ tợn, khiến nhiều người đánh trống thu quân, dù sao đây cũng chỉ là một trường đấu giá từ thiện, cũng không phải là đấu tiền.
Hơn nữa trong tràng phần lớn biết lai lịch của Lôi Hổ cùng Diệp Thiên hai người, cũng biết vừa rồi Diệp Thiên cùng Lý Đường hai người từ trong đi ra, sau khi Hanh Lợi hô giá ba lần, chiếc vòng kim cương này lại bị Diệp Thiên đấu giá được.
- Không cần phải xoắn gì cả, trước tiên tiêu hết 500 ngàn usd kia rồi nói sau!
Diệp Thiên hôm nay tham gia đấu giá, thứ nhất là muốn nhờ tay Hà tước sĩ chuyển tới đồng bào gặp thiên tai ở đại lục một chút đồ cứu chợ, bởi vì Diệp Thiên biết chế độ chính trị ở đại lục, tiền này nếu gửi đi có đến nửa rơi vào túi của bọn tham nhũng hại nước hại dân.
Thứ hai, Diệp Thiên cũng muốn đánh bóng thanh danh Ma Y đường, hắn làm việc tùy tâm sở dục, không phải xoắn gì cả, tất cả hơn mười kiện vật phẩm về sau đều được hắn mua đứt luôn, hơn nữa giá đều là cao vãi shit.
- Sư phụ, chúng ta chừa lại một vài món cho mọi người đi!
Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thiên cảm giác rất không tự nhiên, Diệp Thiên hành động như thế, thật giống như một trận mạt sát danh dự của đám phú hào trong trường đấu giá này, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vài ánh mắt bất thiện đang hướng về bên này.
- Ờ, tiền tiêu cũng đu đủ rồi, thôi nhường lại vài món cho bọn họ đấu giá đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, 500 ngàn dola tương đương mấy chục triệu đôla Hồng Kông, coi như là hắn vì đồng bào gặp thiên tai tích chút công đức đi.
Nhưng cho dù Diệp Thiên đã tạm thời lui khỏi cuộc đấu giá, nhưng hắn vẫn khiến buổi đấu giá hôm nay tiến triển theo nốt nhạc mà hắn đã đánh, những vật phẩm sau đó được đưa ra, giá cả cũng đều cao hơn trước gấp mấy lần, đấu giá mới tiến hành được một nửa đã thu được khoảng 7 8 triệu đô Hồng Kông.
- Ớ, viên đá này có điểm cổ quái.
Trịnh thị châu bảo xuất ra một khối nguyên thạch để đấu giá, khiến cho Diệp Thiên hứng thú, bởi hắn tuy rằng nhìn không ra bên trong viên nguyên thạch này là cái gì cũng có thể cảm nhận được một tầng linh khí mỏng bên ngoài.
Hơn nữa khỏa nguyên thạch này còn có chút lai lịch, là của vị Trịnh Khải Hành là Trịnh thị châu bảo người sáng lập năm đó đánh cuộc mà đoạt được, đối với người trịnh gia thì vật này có giá trị như một đồ kỉ niệm, đương nhiên, nếu là viên đá do thắng cược mà có, nguyên thạch mặt ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, vì thế sau khi xuất ra, một lúc lâu sau cũng không có người nào ra giá.
Đang lúc Diệp Thiên muốn tùy tiện hô giá, thì tại một góc khuất Trang Duệ vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói:
- Tôi muốn nhìn khối nguyên thạch này.
- Thật sự là không có nhãn lực mà, một viên đá như vậy mà cũng phải nhìn?
- Nếu là, muốn cổ vũ Trịnh tiên sinh, trực tiếp kêu cái giá là được, cần gì mà phải nhìn chứ.
Trong trường, người làm nghề châu bảo cũng không phải ít, Trang Duệ hành vi khiến bọn họ có chút xem thường, hôm nay nhiều đồ vật đấu giá như vậy, nhưng đây là vật đầu tiên người mua đòi được giám định vật phẩm trước.
- Ta trả 50 ngàn đôla!
Trang Duệ nhìn tảng đá một hồi, sau đó hô lên.
- Hắc, tiểu tử này thật sự là có chút thú vị nhỉ, không lẽ dị năng của hắn là có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch nhìn đến bên trong?
Ngay khi Trang Duệ quan sát nguyên thạch, Diệp Thiên cũng thông qua sự giao động khí tức cảm ứng được, cỗ năng lượng trong thể nội Trang Duệ chuyển động tới phía trên nguyên thạch, điều này cũng làm Diệp Thiên minh bạch năng lực của Trang Duệ.
- Được, cho hắn chiếm một chút tiện nghi đi.
Diệp Thiên cười cười, lại không có ra tay quấy rối, đây cũng là quy tắc giang hồ mà thôi.
- Trang Duệ, đây chỉ là một viên đá vỡ, anh mua làm gì?
Cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Trang Duệ, đối với hành vi của bạn trai không hiểu được, những người trong tràng ngoài Diệp Thiên cũng đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khiến cô gái có cảm giác có chút hơi thộn.
- Cục nguyên liệu luyện kim này bên trong còn có nguyên liệu tốt, khẳng định là thứ không tồi…
Thanh niên Trang Duệ kia thập phần trấn định, căn bản không để ý tới những ánh mắt từ xung quanh của đán cậu ấm cô chiêu, chỉ thấp giọng hướng người bạn gái bên cạnh giải thích.
- Vị tiên sinh này ra giá 50 ngàn đôla, còn ai trả giá cao hơn không?
Loại vật phẩm giá trị không cao lắm này, Hanh Lợi cũng không có mất nhiều tinh lực giới thiệu, sau ba lần hỏi không ai tăng giá, đấu giá trùy rất nhanh nện xuống, người bên ngoài cũng chỉ có thể hoài nghi nhìn Trang Duệ, lúc này đã dành được đồ vật kì lạ nọ.
- Trang tiên sinh phải không?
Đang lúc Hanh Lợi chuẩn bị tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, Diệp Thiên đột nhiên chen vào nói:
- Trở về cắt vật phẩm đó ra, có thể cho ta biết bên trong là thứ gì không?
Nghe được lời Diệp Thiên, Trang Duệ sắc mặt không khỏi biến đổi, lắc lắc đầu nói:
- Ớ? Vị tiên sinh này, tục ngữ nói thần tiên cũng khó mà đoạt được ngọc quý, tôi cũng đâu có biết bên trong có gì, chỉ là đánh cuộc vận may mà thôi.
- Ha ha, vậy cũng chưa chắc, Trang tiên sinh hôm nay kiếm trác cũng không ít đâu!
Diệp Thiên ha ha cười khoát tay áo, đối với Hanh Lợi nói:
- Tiếp tục đấu giá đi, Hanh Lợi, thứ tốt bị ông bán với giá một củ cải trắng rồi, ha ha!
Lúc này lời nói của Diệp Thiên, đều khiến mọi người trong tràng tò mò, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung lại trên đồng nguyên thạch kia, ngay cả Liễu Hi Quốc cũng nén kinh ngạc đến bên người Diệp Thiên nói:
- Tiểu thúc, người biết bên trong là thứ tốt, tại sao không đấu giá ạ?
Loại phỉ thúy châu bảo vô cùng chân quý, hiện tại còn rất hiếm nữa, nguyên thạch kia tuy rằng thể tích không lớn, nhưng chỉ cần một lượng phỉ thúy bằng cái móng tay thôi, cũng có giá trị trăm ngàn vạn, so với 50 ngàn đôla bỏ ra đấu giá, không biết là gấp hơn bao nhiêu lần.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Hi Quốc, trưởng bối của người nọ, cùng Tống lão gia tử là bạn bè thâm giao, đều là những lão nhân trong quân đội, tôi như thế nào không biết xấu hổ đi tranh đoạt của cháu người ta đây?
- Hóa ra lại có chuyện như vậy à?
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc nhất thời không nói gì nữa, hắn biết ngoại công Diệp Thiên là ai, trưởng bối của Trang Duệ kia, nói vậy cũng là người cùng một cấp bậc, thật sự là không cần phải vì một chút phỉ thúy cùng người ta trở mặt.
Vật giá cỡ 50 ngàn đôla, ở hội đấu giá nào cũng có, đấu giá rất nhanh tiếp tục tiến hành, nhưng Diệp Thiên đều là đang ngồi xem, cũng không có xuất thủ đấu giá.
- Diệp tiên sinh, tiếp theo đến phiên ngài, xin hỏi ngài lần này sẽ xuất ra vật phẩm gì để tiến hành đấu giá đây?
Trong lúc bất tri bất giác, đấu giá trường đã tới lượt Diệp Thiên, theo thanh âm của Hanh Lợi, ngọn đèn cũng chiếu tới chỗ Diệp Thiên ngồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hanh Lợi, tâm nhãn thật sự không lớn nhỉ?
Lời nói của Hanh Lợi khiến Diệp Thiên cười cười, Ma Y đường người lo đối ngoại là Lôi Hổ, theo lý thuyết hắn phải hỏi Lôi Hổ mới đúng, hắn lại trực tiếp hỏi mình, xem ra là đối với việc mình vừa nói hắn bán rẻ đồ vừa nãy mà trả thù.
- Tôi cũng không có cái gì để lấy ra đấu giá, thôi lấy nó ra dùng đi.
Diệp Thiên lật tay xuất ra một cái bình ngọc, bình ngọc cả vật thể màu trắng nhạt, chất ngọc mặc dù không phải loại thường, nhưng trạm trổ lại thập phần thô kệch:
- Bên trong có một viên thuốc, không dùng để trị bệnh, nhưng ăn vào cũng không có chết người, coi như là phách phẩm đấu giá của tôi đi.
- Diệp tiên sinh, dược vật này không giống với những vật khác, có thể có tính nguy hại, ngài lấy ra đấu giá, liệu có thỏa đáng không?
Mượn quyền hạn của một đấu giá sư, Hanh Lợi cũng không có ngại trả một chút tư thù đối với Diệp Thiên.
- Ơ, Ngài không đồng ý?
Diệp Thiên cười, lật tay thu bình ngọc vào nói:
- Quên đi, tôi đổi món đồ khác vậy!
- Đừng, không thể đổi!
Diệp Thiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trong đám phú hào đứng lên một người.
- Chức trách của ngươi chẳng qua là đấu giá sư, khách nhân muốn đấu giá vật gì, là quyền của họ, ngươi có quyền gì mà được mới không được?
Đứng lên nói chuyện chính là Lý Siêu, hắn mất một đống thể diện mới cầu xin được Diệp Thiên xuất ra một viên thuốc, nếu như bị Hanh Lợi phá rối, sợ là Lý Siêu có thể giận tới mức giết người hả giận quá.
- Lý bá phụ đây là chuyện gì vậy?
- Đúng vậy, rất ít khi thấy ông ấy tức giận như vậy!
- Có thể là vì giao hảo của ông ta và Diệp Thiên, chẳng phải lúc trước họ cùng đi ra từ bên trong sao?
Hành động của Lý Siêu, cũng làm cho toàn trường trầm xuống, phải biết rằng, với thân thế của hắn, thuận miệng nói ra một câu có thể khiến thị trường chứng khoán rung chuyển, cho nên bình thường rất ít khi nói một lời, đại bộ phận người ở đây chưa từng một lần thấy ông ta phát hỏa như vậy.
Trăm năm trong nháy mắt mà qua, thân nhân bằng hữu bên cạnh một đám đều qua đời, Diệp Thiên đầu đầy tóc bạc, lúc này sinh mệnh như là cũng sắp tàn, trên mặt của hắn tràn đầy nếp nhăn, da thịt dĩ nhiên là mất đi tính đàn hồi.
Trong trăm năm này, Diệp Thiên không tiến hành qua một lần tu luyện, hắn hoàn toàn để chính mình trở thành một người bình thường, lĩnh hội sinh lão bệnh tử thăng trầm trong cuộc sống, cất bước tiễn cha mẹ thân nhân, nhìn con cháu sinh ra lớn lên, hết thảy đều để lại trong lòng Diệp Thiên ấn tượng thật sâu.
- Chồng ơi, em rất tiếc cho anh!
Tại tứ hợp viện nhiều lần tu sửa trong trăm năm ở kinh thành kia, giờ phút này tụ tập đầy người, nhưng bọn họ đều đứng ở trung viện, ngoài hai vợ chồng Diệp Thiên, không có bất cứ kẻ nào có thể vào hậu viện, mà ngay cả Diệp Thu cũng không thể phụng dưỡng tại trước giường mẹ.
Sống hơn một trăm hai mươi tuổi, sinh mệnh Vu Thanh Nhã cũng sắp đi đến điểm cuối, khuôn mặt già nua sớm đã không còn là của thiếu nữ xinh đẹp năm đó, thân thể gầy yếu sinh cơ đang từ từ mất đi, chỉ có trong mắt vẫn còn một tia sáng rọi.
- Diệp Thiên, đời này chuyện làm em hạnh phúc nhất, chính là cùng anh đi đến già, em ... Thỏa mãn rồi!
Vu Thanh Nhã nâng lên tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiên giống như cây khô, nhẹ giọng nói rằng:
- Em biết anh kỳ thật sẽ không già, anh đều là vì em, mới biến thành bộ dáng này, chồng ơi, nếu có kiếp sau, anh có muốn đi cùng em không?
Tuy rằng Vu Thanh Nhã chưa bao giờ hỏi Diệp Thiên những sự tình kia, nhưng không có nghĩa là bà hoàn toàn không biết gì cả, từ đám người Cẩu Tâm Gia sống gần hai trăm tuổi vẫn trẻ như cũ bà có thể nhìn ra, Diệp Thiên thành ông già, là vì ở bên bà cùng bà cả đời, không để bà vì mất đi dung nhan mà cảm thấy khổ sở.
- Đương nhiên, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở cùng một chỗ, mỗi một lần chúng ta đều phải được bốn phía chúc mừng!
Diệp Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi bà một cái, vẻ mặt dịu dàn nhìn vợ, hắn cũng không chú trọng truyền thống ngày lễ, nhưng nếu là kỷ niệm ngày vợ chồng kết hôn, Diệp Thiên luôn đặc biệt để ý, trong trăm năm, bọn họ cũng có cả trăm cái ngày kỷ niệm kết hôn.
Trăm năm qua mưa gió làm bạn, như là điện ảnh tua nhanh hiện lên trong lòng lần đầu tiên, khi hai người là đứa nhỏ vô tư, lên đại học ngẫu nhiên gặp lại. Trăm năm bất ly khai ( không rời), để trong mắt Diệp Thiên đầy nước mắt, môi đang không ngừng run rẩy, trong lòng có cảm giác như cõi lòng tan nát đau đớn vô cùng.
- Chồng ơi, không nên quá thương tâm, kiếp sau chúng ta sẽ còn ở cùng một chỗ !
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Diệp Thiên, nói rằng:
- Em lại muốn nghe lại bài hát đó một chút, có thể cùng ông sống đến già, thật là tốt!
- Ừ, được, để anh bật cho em nghe!
Diệp Thiên trộm lau nước mắt, vội vàng đứng dậy, luống cuống tay chân lấy ra cái đĩa được bảo tồn trăm năm, để vào trong đầu đĩa, nhất thời một giọng nữ phiêu đãng phát ra:
Dựa lưng vào nhau ngồi ở trên thảm
Nghe một đoạn nhạc cho thỏa nguyện vọng
Anh hy vọng em càng ngày càng dịu dàng
Em hy vọng anh luôn đặt em trong lòng anh
Anh nói muốn đưa em vào giấc mộng lãng mạn…
Cám ơn anh cho em tìm được thiên đường
Cho dù mất cả đời mới hoàn thành
Chỉ cần anh nói anh không bao giờ quên
Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất
Chính là cùng anh sống đến khi già
Trên đường đi cất chứa những chuyện cười vui
Lưu đến về sau ngồi xích đu chậm rãi tán gẫu
Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất
Chính là cùng anh sống đến già
Cho đến khi chân chúng ta không đi nổi
Anh vẫn còn nắm lấy bàn tay em ...
Theo tiếng bài ca, trong mắt Vu Thanh Nhã bắn ra một đạo tia sáng kỳ dị, trăm năm cầm tay nhau, trăm năm trong mưa gió một màn bạc, thổi qua trước mắt bà, vẫn nghe tiếng ca, ánh mắt Vu Thanh Nhã từ từ phai nhạt, cuối cùng một tia sinh cơ từ cơ thể bà biến mất.
- Thanh Nhã, nếu có kiếp sau anh vẫn cùng em sống đến già!
Nắm thật chặt tay vợ chậm rãi thành lạnh, Diệp Thiên tựa như một đứa trẻ gào khóc khóc rống lên, đau đớn khi mất đi bạn đời, để cho hắn có cảm giác thở không nổi. Sau này, là cách xa thiên nhân, hắn sẽ không còn được thấy lại khuôn mặt vợ.
Thiên đạo vô tình người hữu tình, Kim Đan đại lộ gì đó, trường sinh bất tử gì đó, giờ khắc này đều không trọng yếu , Diệp Thiên không cố giấu bi thương của chính mình, có lẽ qua nỗi đau này, tâm tính hắn mới có thể chân chính đạt tới cảnh giới vô khuyết.
- Mẹ!
- Bà nội!
- Cụ nội!
Nghe được tiếng khóc của Diệp Thiên, ng ni owr trung viện cũng không thể khống chế tâm trạng của mình, ùa vào, toàn bộ tứ hợp viện tiếng khóc nổi lên, nhất thời bị bi thương bao phủ. Diệp Thu sớm đã tiến vào Tiên thiên, quỳ gối trước giường mẹ khóc thật lâu không chịu đứng dậy.
- Sư phụ, nén bi thương!
Chu Khiếu Thiên nhìn qua vẫn cứ như là tráng niên lau nước mắt, đỡ Diệp Thiên đang ngồi ở đầu giường lên, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt hậu sự cho Vu Thanh Nhã, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, nhưng sau đó suốt bảy ngày, Diệp Thiên đều túc trực bên linh cữu của vợ.
- Tiểu sư đệ, đệ ...
Sau khi Vu Thanh Nhã được hạ táng, đám người Cẩu Tâm Gia tụ họp ở tứ hợp viện trong kinh thành, trong trăm năm này bọn họ tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, trước mắt nhìn thấy thân thể Diệp Thiên khô gầy già nua, cũng nhịn không được có chút lo lắng, bởi vì từ trên người Diệp Thiên, bọn họ đã nhìn không thấy có bất cứ biểu hiện của tu giả.
Mà đám người Cẩu Tâm Gia, giờ phút này cũng hiện ra một tia già nua, họ tiến vào tiên thiên cũng đã sắp trăm năm, đến hiện tại, cũng chỉ còn lại có mấy chục năm dương thọ, nhưng trong mắt Cẩu Tâm Gia, lại hiển lộ ra một tia cơ trí, không lo lắng đại nạn buông xuống với mình.
- Đại sư huynh, không sao, sinh lão bệnh tử hồng trần luyện tâm, con đường về sau sẽ càng chạy càng rộng ...
Diệp Thiên khoát tay áo, nói rằng:
- Cho đệ thời gian ba năm, ba năm sau, chúng ta cùng rời khỏi thế giới này!
- Được, chúng ta cũng phải chuẩn bị chút, ba năm, tiểu sư đệ, chỉ ba năm!
Cẩu Tâm Gia gật đầu thật mạnh, trăm năm trôi qua, Ma Y đường dĩ nhiên siêu việt hơn hồng môn, trở thành bang phái người Hoa lớn nhất trên thế giới, chu dịch bói toán còn lần đến từng cái góc thế giới.
Không chỉ có như thế, trong trăm năm Trung Quốc cũng phát triển rất mạnh, dù là quân sự hay là chính trị, cũng đã vượt qua nước Mỹ, nhưng tuân thủ hòa bình, Trung Quốc cũng không chèn ép chủ nghĩa bá quyền của nước Mỹ. Trong trăm năm, không có bất cứ chiến tranh bùng nổ, trong đó có quan hệ rất lớn cùng Ma Y đường.
Là trụ cột của quốc gia cùng Ma Y nhất mạch, bọn họ rời đi, đích xác phải làm một loạt an bài chu đáo chặt chẽ, bởi vì trong trăm năm này, Ma Y đường lại có mấy vị đệ tử thăng cấp tiên thiên tư chất tuyệt vời, lần này có lẽ sẽ đồng thời cùng bọn họ rời đi.
Đám người Cẩu Tâm Gia sau khi rời đi, để lại cho Diệp Thiên một phong thư. Sau đó, Diệp Thiên đột nhiên biến mất, trong ba năm, cũng không có ai biết bất cứ âm tín gì về hắn, mãi đến ước hẹn ba năm đến, Cẩu Tâm Gia mới nhận được điện thoại của Diệp Thiên.
Trong ba năm này, tuy rằng các quốc gia trên địa cầu trải qua thống trị, ô nhiễm đã giảm bớt nhiều, nhưng linh khí cũng trở nên càng loãng, dựa theo Cẩu Tâm Gia suy đoán, nếu cứ như thế, thế gian sẽ không còn người tu đạo.
Là nóc nhà thế giới, đỉnh Chomolungma từ trước đều là vùng cấm nhân loại muốn vượt qua, mà một nhà sáng kiến vĩ đại đã hoàn thành hơn hai trăm năm trước, nhưng lúc này, đỉnh núi, lại đang ngồi một vị lão nhân đầu đầy tóc bạc.
- Đại sư huynh, các huynh đã tới ?
Nghe được phía dưới truyền đến thanh âm, lão nhân chậm rãi đứng lên, theo đầu hắn chuyển động, một màn kỳ dị đã xảy ra, lão nhân râu tóc lồm xồm, da thịt khô quắt và tái nhợt, thế nhưng với mắt thường có thể thấy được tốc độ biến hóa .
Chờ lão nhân hoàn toàn xoay người lại, da tay của hắn trở nên trơn bóng, cơ thể phát ra sự đàn hồi, ngoài cặp mắt kia tràn ngập tang thương, đều không ai có thể thông qua bề ngoài nhìn ra tuổi người này.
- Tiểu sư đệ, đệ đã khôi phục lại?
Nhìn thấy trước mắt cảnh tượng biến hóa giống như ma thuật, đám người Cẩu Tâm Gia đều thở phào một hơi. Trăm năm nay Diệp Thiên chưa bao giờ tu luyện, bọn họ đều sợ Diệp Thiên không thể khôi phục trạng thái cũ, nhưng giờ phút này, bọn họ đều có thể cảm nhận được trong người Diệp Thiên mênh mông tràn đầy huyết khí.
- Đệ chưa bao giờ mất đi, làm sao nói khôi phục được?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, trăm năm hồng trần luyện tâm, trải qua sinh lão bệnh tử của thân nhân như cha mẹ, vợ, để cho tâm tính Diệp Thiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tuy rằng chưa bao giờ tu luyện một ngày, nhưng độ cô đọng nguyên thần Diệp Thiên, có dấu hiệu kết nguyên anh.
Mà giả đan trong bụng Diệp Thiên phủ đầy bụi trăm năm, trong ba năm này, cơ hồ đều hấp thu hầu như không còn linh khí địa cầu, nếu không phải trên người Diệp Thiên bày ra trận pháp, sợ là sớm đã xuất hiện lôi kiếp .
- Để mọi người đợi lâu!
Diệp Thiên nhìn về phía người phía sau đi theo Cẩu Tâm Gia, trong mắt tràn đầy lo lắng, Tả Gia Tuấn đến đây, Nam Hoài Cẩn đến đây, Chu Khiếu Thiên cùng Lôi Hổ đến đây, Hồ Hồng Đức cũng tới , trên người mỗi người phát ra khí tức khổng lồ, cách ly cương khí đỉnh Chomo lung ma đều ở bên ngoài.
Về phần Mao Đầu cùng Kim Mao Toan, lại càng mạnh hơn, nhất là Kim Mao Toan, không gian chấn động, trong thiên địa gông cùm xiềng xích tựa hồ đối với yêu tu ảnh hưởng không lớn.
Năm mươi năm trước, Kim Mao Toan liền vượt qua lôi kiếp yêu tu, trở thành đại yêu tương đương với Kim Đan kỳ của nhân loại, nhưng là dùng bí thuật áp chế tu vi, vẫn luôn dừng lại ở trong không gian này.
Chu Khiếu Thiên đi lên một bước, mở miệng nói:
- Sư phụ, Tiểu sư muội và tiểu sư đệ ở sườn núi, bọn họ tiễn đưa chúng ta!
Cẩu Tâm Gia cũng mở miệng nói:
- Tiểu sư đệ, Diệp Thu không muốn rời đi, đệ không muốn khuyên nhủ nó à?
- Không cần, con cháu đều có phúc của con cháu, con đường Diệp Thu đi do bản thân nó lựa chọn!
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hôm qua hắn cũng đã gặp con trai, Diệp Thu quyết định bảo hộ Trung Quốc thêm trăm năm, đối với điều này Diệp Thiên cũng không nói thêm gì, nhưng ngoài bộ sách sinh tử, cũng đem những đồ như bí quyết tự tu hành và dây thừng trói rồng có được từ tay sư đệ của Đinh Hồng … đều giao cho con trai.
- Đi thôi, từ nay về sau trời cao chim bay biển rộng cá nhảy!
Quay đầu, tay phải Diệp Thiên nâng lên, không thấy chút khói lửa nào nhưng không khí trên không trung nhẹ nhàng tách ra, hư không bị phá vỡ, trên bầu trời xanh nhất thời xuất hiện một khe lớn dài đến trăm trượng.
Thông qua kia cái khe, có thể nhìn thấy không gian lạ tràn ngập nguyên khí thiên địa cùng núi cao ngất, hổ gầm vượn hú, giao long đánh nhau, quả là một bức tranh tuyệt đẹp!