- Cậu thật biết ăn nói, thượng đế, sao lại không cho ta trẻ lại hai mươi tuổi chứ?
Elizabeth chuyển động cái đầu, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, khi Diệp Thiên tâng bốc trên mặt lộ ra vẻ thật thà, thực thành công làm cho vị nữ sĩ này tin là thật.
- Diệp Thiên, ta còn chưa già như vậy mà? Cậu không cần kêu ta là dì, cứ gọi ta là chị Elizabeth đi!
Người phụ nữ trước mặt này mặc dù có chút đa tình, nhưng làm người cũng rất thẳng thắn, Diệp Thiên thấy nàng nói chuyện không tồi, lập tức cười nói:
- Được rồi, chị Elizabeth thân mến, không biết khi nào thì em có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật đến từ Trung Quốc kia nhỉ?
- Quả nhiên là người Trung Quốc không có tình thú.
Elizabeth bĩu môi, nói rằng:
- Lúc nào cũng có thể, nhưng Diệp Thiên, chẳng lẽ cậu nói tác phẩm nghệ thuật kia so với ta còn có mị lực hơn sao?
- Đương nhiên không, tác phẩm nghệ thuật đại biểu chính là lịch sử, mà chị Elizabeth cũng là tác phẩm nghệ thuật có sẵn.
Không cần tiền mua lời, Diệp Thiên chắc là không biết keo kiệt, nói nếu đồ là thật, Diệp Thiên còn cần người tại Anh quốc có lực ảnh hưởng lớn này giúp hắn tiến hành trao đổi, trước mắt cũng không phải là thời điểm đắc tội nàng.
- Vậy còn được, tôi đã cho bọn họ đi lấy, lập tức cậu có thể nhìn thấy.
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Elizabeth cao hứng nở nụ cười, nàng cũng không phải thật sự có tình ý đối với Diệp Thiên, chẳng qua là đang đùa vui với con trai của người bạn cũ mà thôi.
Hai người khi nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi vào văn phòng, trên tay phải của hắn, mang theo một rương mật mã màu bạc, mở miệng nói rằng:
- Công chúa Elizabeth, đồ vật lấy đến đây rồi, là vị tiên sinh này yêu cầu giám định và thưởng thức ư?
- Vẫn gọi là công chúa sao?
Lời nói của người nọ để cho Diệp Thiên nhìn Elizabeth thêm một cái, loại xưng hô này đã biến mất ở Trung Quốc cả trăm năm .
- Diệp thiên, vị này chính là người phụ trách các đồ vật ở nhà bảo tàng Deko Alex, chuyện của cậu ít nhiều anh ta sẽ hỗ trợ .
Elizabeth giới thiệu người trung niên cho Diệp Thiên.
- Công chúa Elizabeth khách khí rồi, thành viên hoàng thất có quyền lợi tùy thời xem xét đồ trong nhà bảo tàng mà.
Anh quốc là quốc gia thực hành chế độ đại biểu quân chủ lập hiến, giai cấp tư sản thông qua hội nghị nắm giữ quyền lập pháp, họ xác lập nguyên tắc cơ bản "Pháp luật tối thượng" và " Vương quyền Hữu hạn ", cấu thành trụ cột Anh chính trị quốc hội lập hiến về chính trị.
Tại Anh quốc, quốc vương là nguyên thủ quốc gia, quyền tư pháp cao nhất, bộ đội vũ trang Tổng tư lệnh và " Lãnh tụ Cao nhất ", nhưng thực quyền kỳ thật là ở nội các, sở hữu tương quan sự vật, vương thất kỳ thật cũng không thể nhúng tay vào.
Đương nhiên, từ bỏ hoàng quyền, vương thất cũng nhận được rất nhiều bồi thường thỏa đáng, bọn họ có được địa vị tôn quý nhất trong xã hội, sở hữu tước vị công dân Anh quốc vinh quang, hoàng thất đều có thể được, mà tìm hiểu di sản văn hóa của nhà bảo tàng, đó cũng là đặc quyền của người trong hoàng thất.
- Công chúa Elizabeth, cô nghỉ ngơi trước một chút...
So sánh với Diệp Thiên, lời nói và việc làm của Deko Alex không thể nghi ngờ là mang phong cách thân sĩ hơn rất nhiều, sau khi nhận một ly cà phê Elizabeth đưa cho, lúc này mới cẩn thận đem rương mật mã đặt ở trên bàn sau, mở miệng nói rằng:
- Đây là những di sản văn hóa thực trân quý của nhà bảo tàng, nhòe mọi người khi giám định và thưởng thức phải cẩn thận nhẹ nhàng.
- Đương nhiên, Deko Alex, phụ thân ta là một người thu thập rất có kinh nghiệm, người bên tôi đây chính là do ông ấy ủy thác đến giám định và thưởng thức đồ này!
Sau khi nghe được lời nói của Deko Alex, Diệp Thiên từ chối cho ý kiến nở nụ cười, từ lúc đối phương tiến vào đến trong phòng, hắn cũng đã biết, thừ trong rương mật mã này, đúng là một phần của Thôi Bối Đồ, bởi vì tại trong cuốn sách, cũng mang loại khí cơ làm tim người ta đập nhanh.
Dựa theo diệp thiên đoán, những tranh vẽ gọi là những đoán trước tương lai trong Thôi Bối Đồ, chính là hai người nổi danh trong lịch sử sử dụng pháp bảo không biết tên hội chế ra , sau này tranh vẽ chia lìa, có lẽ đều chỉ là vì che dấu tồn tại của pháp bảo kia.
Sau khi lấy ra một bao tay trắng đeo vào, Diệp Thiên lúc này mới mở ra cái rương mật mã không có khóa kia, Deko Alex một bên đứng nhìn khẽ gật đầu, từ cử chỉ của Diệp Thiên, hắn có thể nhìn ra, đây là một nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật có kinh nghiệm.
- Ồ? Tại sao vẫn không được đầy đủ?
Mở ra cuốn sách cũ, chân mày Diệp Thiên không khỏi nhíu lại thật sâu, bởi vì hắn phát hiện, cuốn sách Thôi Bối Đồ này chỉ có bảy tám trang, mặt trên vẽ đầy các loại tranh vẽ , cũng không thể ăn khớp cùng nửa cuốn chính mình từng có được kia.
Cuốn này phải là toàn bộ phần sau cuốn Thôi Bối Đồ, mà Diệp Thiên trước kia có được chính là bộ phận ở giữa, nói cách khác, muốn tìm đủ Thôi Bối Đồ, hắn phải tìm được trang ghi chú của Thôi Bối Đồ, bằng không vẫn không trọn vẹn .
Đương nhiên, nếu gặp được, Diệp Thiên cũng sẽ không bỏ qua nửa cuốn tàn đồ này, sau khi giả vờ giám định một lúc, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Deko Alex, nói rằng:
- Quý ngài bảo quản đối với di sản văn hóa, thật sự là khiến người ta kính nể, một bộ sách không trọn vẹn như vậy, cũng bảo tồn được tốt như thế sao?
Ngữ khí của Diệp Thiên như là đang tán dương nhà bảo tàng nước Anh, nhưng trong lòng đang cười lạnh, nhà bảo tàng nước Anh có những di sản văn hóa đâu chỉ ngàn vạn thứ, căn bản là không có đủ tinh lực đi phân tích mỗi một món đồ cất giữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mà Thôi Bối Đồ này có vài chỗ, thậm chí còn chưa được chà lau sạch sẽ tro bụi, hiển nhiên bọn họ sau khi nhận được thông báo của công chúa Elizabeth, mới từ trong đống điển tịch cuồn cuộn tìm ra nó và làm một vài công tác bảo quản.
Bởi vậy có thể thấy được, nhà bảo tàng Anh không phải quá coi trọng đối với cuốn Thôi Bối Đồ này, trong lòng Diệp Thiên cũng có vài phần hiểu được, lập tức mở miệng nói:
- Deko Alex, ngài biết không, phụ thân tôi là một vị sưu tầm tác phẩm nghệ thuật người Trung Quốc, ông ấy đã từng có được sử dụng có một phần cuốn sách này, hiện tại muốn cho chúng nó hợp lại làm một, trở thành một tác phẩm nghệ thuật đầy đủ, không biết quý ngài có thể thỏa mãn nguyện vọng này của cha tôi hay không?
- Diệp tiên sinh, điều này... làm tôi thực khó xử!
Trên mặt Deko Alex lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Nhà bảo tàng chỗ chúng tôi không có tiền lệ đem tác phẩm nghệ thuật đi quyên tặng cho cá nhân, huống chi cuốn tranh này là tinh mỹ như thế , thật xin lỗi, tôi sợ là không thể hoàn thành nguyện vọng này của phụ thân cậu!
Kỳ thật trước khi Diệp Thiên đến, Elizabeth liền nói chuyện với Tống Vi Lan, nói rõ hơn, có người muốn lấy một bộ tác phẩm thư họa của Picasso, đến đổi lấy cuốn sách này.
Picasso là ai? Trong cảm nhận của người Âu Châu, là từ xưa đến nay bất luận là nghệ thuật gia nào đều không thể so sánh với ông ấy, càng không cần phải nói một bộ tranh vô danh không có kí tên này, nhà bảo tàng Anh tự nhiên muốn làm thành giao dịch này.
Trọng yếu hơn là, Picasso là hoạ sĩ nổi tiếng cận đại, cho nên phần lớn di sản đều là từ các nơi trên thế giới đưa tới nhà bảo tàng Anh, bản thân họ cũng không có bao nhiêu đồ cất giữ của ông ta, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Tống Vi Lan dám khẳng định có thể trao đổi thành công với con trai.
Đương nhiên, là nơi giữ những tác phẩm nghệ thuật thế giới, nhà bảo tàng Anh đương nhiên không chịu thừa nhận bản thân vụ lợi , cho nên Deko Alex mới có thể tìm ra đủ loại lý do, chính là muốn cho Diệp Thiên đề xuất ý đồ trao đổi trước.
- Còn nói tập tranh hoàn chỉnh? Còn tinh mỹ? Tinh mỹ cái rắm, các ngươi căn bản là không biết đây là cái đồ vật gì!
Sau khi nghe được lời nói của Deko Alex, Diệp Thiên nhịn không được ở trong lòng chửi thầm, cuốn Thôi Bối Đồ này vẽ rất là vụng về, mặc kệ là nhân vật hay là cảnh tượng đều là quá ít ỏi, tương đối mà nói, những tranh giả tạo Thôi Bối Đồ đời sau ngược lại mới có thể xưng được với " hai chữ tinh mỹ".
- Vậy thật sự là rất đáng tiếc, cha tôi vốn là muốn dùng một bức tranh của Picasso mà ông ấy sưu tầm được trao đổi cùng quý vị…
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ tiếc hận, vuốt tay nói rằng:
- Bức tranh của Picasso đó cũng đã ở trên phi cơ , vậy thật sự là rất đáng tiếc, Deko Alex tiên sinh, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
- Đã ở trên phi cơ ?
- Ba, chuyện tiền mặt này ba không cần quan tâm, mấy thứ đó ... đối với con rất quan trọng, có thể chữa khỏi thương thế của con!
Mặc dù bệnh trong cơ thể Diệp Thiên đã gần như khỏi hắn, nhưng tóc hắn còn chưa hoàn toàn biến thành đen, thế nhưng lúc này vẫn lấy ra để ứng phó với cha hắn, nếu không giải thích cho hắn rằng đó là nhạc cụ của thầy tu, thật quá mức phiền toái.
- Hả, sao con không nói sớm hả?
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình cũng nhảy chân lên, cần nhiều tiền hơn nữa, cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con!
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Ba, không có chuyện gì, họ Dư đó là thương nhân, hắn nhất định cũng sẽ không đưa giá cao, ở đây con cũng có tiền...
Kỳ thật Diệp Thiên cũng có chút hối hận, vừa rồi biểu hiện của chính mình quá mức kích động, nếu hắn trì hoãn một chút, họ Dư kia cũng chưa chắc đã mua món ngọc kia.
Hai người tranh chấp, ngược lại lại khiến ông chủ hàng được lợi, đồ đáng giá ngót nghét một vạn, hiện tại lại không biết cần chi bao nhiêu tiền .
Nhưng mấy món đồ vật đó thật sự là quá mức đáng quý , Diệp Thiên lúc ấy cũng không còn khống chế nổi tâm trạng của mình, nếu lại thấy một lần nữa, Diệp Thiên phỏng chừng vẫn là sẽ cùng ông chủ Dư kia tranh chấp.
Còn về tiền, Diệp Thiên cũng không phải lo lắng, trên tay hắn còn có một cái thẻ một trăm vạn, cùng lắm thì dùng một trăm vạn này mua vài món nhạc cụ của thầy tu thôi, dù sao ở Hồng Kông có một người họ Đường coi tiền như rác, chỉ cần mình chịu bán, ông lão kia sẽ vội vàng đến đưa tiền.
- Lão Dư, vừa rồi có chuyện gì thế?
Trong giời đồ cổ này, cái lưỡi cũng rất nhanh, một số người ngày thường giao hảo tốt với Dư Khốc, lúc này sẽ vây quanh ông chủ Dư mà hỏi.
Ông chủ Dư vẫn còn cơn giận chưa nguôi, thở phì phì nói:
- Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh không hiểu quy củ, cha hắn không để ý đến, hắn lại muốn mua, còn cướp từ trong tay của tôi, các ông nói xem, tôi có thể nuốt cơn tức này xuống sao?
Nghe được Dư Khốc nói vậy, một người có quen Diệp Đông Bình nói:
- Lão Diệp bình thường cũng là người trầm ổn, con của ông ta sao lại dễ xúc động vậy?
- Không biết có phải là hắn cố ý hay không đây?
Dư Khốc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Họ Diệp kia chính là được Kỷ tổng mời đến, nói không chừng là không coi chúng ta ra gì đây!
- Ông ta dám? Ông ta mới đến thành Bắc Kinh được bao lâu?
- Đúng vậy, chúng ta làm nghề này ở Bắc Kinh cũng đã hơn mười năm, ông ta còn muốn qua mặt chúng ta sao?
- Lão Dư, lát nữa ngài cũng không được mềm lòng, còn tưởng rằng chúng ta đều bùn à?
Dư Khốc thốt ra lời này, xem như khiến mọi người nổi giận, tục ngữ nói người đồng hành là thù địch, không ai hi vọng có thêm nhiều người tranh giành thức ăn từ trong bát của mình, mọi người sôi nổi cổ vũ.
Nhìn thấy mọi người bị mình phát động, trong lòng Dư Khốc mừng thầm, chắp tay nhìn bốn phía, nói:
- Chư vị yên tâm, hợp tiền lại, chúng ta sợ ai chứ? Lát nữa nếu ông ta vừa ý cái gì, mấy người cũng đều giúp đỡ một chút nhé!
Dư Khốc mong được giúp đỡ, nhưng nếu nghe ra, ý tứ của hắn là nói: chỉ cần là thứ mà Diệp Đông Bình nhìn trúng, tất cả mọi người sẽ đến nâng giá, đừng để cho hắn được hài lòng.
Nhưng ông chủ Dư cũng không biết, trong túi ông chủ Diệp hiện tại ngay cả một ngàn đồng tiền cũng chưa đủ, nếu không phải vậy vừa rồi sẽ không đến mức nhìn thấy mấy khối ngọc kia mà phải đứng lên.
Thời gian đấu giá là h chiều, vẫn là tiến hành ngay tại lều, đừng nhìn địa điểm có chút sơ sài, nhưng trình tự cũng vô cùng chính quy, ngay cả người chủ trì buổi đấu giá sư, đều là người được chứng nhận chứng chỉ đấu giá.
Nhưng quy tắc đấu giá, cũng có chút khác với đấu giá thông thường, định giá vật phẩm đấu giá, toàn bộ đều là chủ nhân chế định, đặt giá ba lượt, không ai nói gì sẽ được bảo lưu.
Khi đến một giờ rưỡi, những chủ quầy hàng còn chưa bán được hàng, liền kéo nhau thu thập đồ đạc trước mặt lại, chủ yếu đều là đóng lại cả lô, bọn hắn cũng không có thời gian đi bán từng món.
Tiến hành đấu giá vật chủ cũng là chia làm hai loại, có rất nhiều người bởi vì lấy ra đồ không được tốt và đẹp mắt, không người hỏi thăm, có người lại là hoàn toàn tương phản, vật của bọn họ rất được hoan nghênh, bọn họn muốn thông qua đấu giá bán được một cái giá cao.
- Chư vị, lại đến thời gian đấu giá rồi, hi vọng mọi người có thể mua được vật phẩm mình thích, được rồi, nhiều lời thêm vô nghĩa, bắt đầu đấu vật phẩm quầy hàng giá số .
Cùng với lời của người chủ trì đấu giá, một người chủ hàng đem mấy món đồ bày phía trước bàn đấu giá.
Người tới nơi này bán đồ, không hề giống người bày hàng trong chợ đồ cổ, từ tranh chữ đến đồ đồng thau … cái gì cũng có, phần lớn đều là đơn giản bốn năm món, nhiều một chút cũng chỉ bảy tám món.
Người chủ trì đấu giá đeo đôi găng tay trắng, đánh giá một hồi vật trên bàn, mở miệng nói:
- Đây là món ngựa ba màu và ba món nhân vật anh hùng đời Đường, chủ hàng ra giá hai mươi vạn, mời các bạn ra giá!
Là một người chủ trì đấu giá đồ cổ, nhất là loại đấu giá mà truớc đó chưa từng nói với người chủ trì về vật được đấu giá, rất cần người chủ trì có năng lực tương đối uyên thâm, nếu như nói sai, vậy sẽ làm thành trò cười .
- Hai mươi mốt vạn!
Tiếng của người chủ trì đấu giá chưa dứt, đã có người hô giá.
- Hai mươi lăm vạn!
- Ba mươi vạn!
- Tôi ra ba mươi tám vạn!
- Tôi ra năm mươi vạn!
Trong này không ít ông chủ có hứng thứ với món đồ thời Đường này, sôi nổi hô cả, hơn một phút ngắn ngủn, mấy món này liền từ giá hai mươi tăng lên tới năm mươi vạn.
Bình gốm màu đời Đường là một tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc được giới sưu tầm quốc tế theo đuổi sớm nhất, ở nước ngoài nguồn tiêu thụ rất tốt, hơn nữa giá cả cực cao, ở những năm tám mươi đã từng lên đến mấy ngàn vạn.
Tuy rằng giá trị gốm màu đời Đường trên thị trường quốc tế hiện tại đã hạ xuống, nhưng phẩm chất món đồ này rất tốt, chỉ cần có thể mua về tay, sang tên liền có thể bán được năm trăm vạn, còn là đôla mới được.
Cho nên trong này bắt đầu có sự cạnh tranh kịch liệt chung quanh mấy món này, nghe vậy, chủ nhân của món đồ gốm màu đời Đường đứng một bên cười toe tóe, có lẽ bán được thứ này rồi, hắn có thể rửa tay gác kiếm.
Có người sẽ nói, người nọ ra giá khởi điểm là hai mươi vạn, sang tên có thể có được trên trăm vạn, nếu mấy thứ này lợi nhuận cao như thế, Kỷ công tử sao không tự mình mua mà lại để đi đấu giá, chỉ kiếm tiền hoa hồng?
Đây cũng chính là chỗ cao mình của Kỷ Nhiên, mua đồ từ tay bọn người đào mồ trộm, là cần gánh vác mạo hiểm nhất định, hơn nữa tính cảnh giác của những người này cực cao, lần này bán cho anh, lần sau chưa chắc còn có thể giao dịch cùng với anh.
Hơn nữa bởi vì vật trong tay người đào mồ trộm vốn là lai lịch bất chính, rất nhiều người khi mua những thứ này, đều cố gắng hạ thấp giá xuống, người đào mồ trộm chân chính thường thường cũng là người kiếm được ít tiền nhất từ những đồ đó.
Phương pháp của Kỷ Nhiên cũng trái ngược, hắn cung cấp cho người đào mồ trộm phương thức giao dịch này, đồng thời cũng làm cho người đào mồ trộm có lợi nhiều nhất.
Như vậy, người đào mồ trộm mấy tỉnh chung quanh cũng chỉ thừa nhận hắn, không dễ dàng lại tiến hành mua bán cùng người khác, theo ý nào đó mà nói, Kỷ công tử cũng lũng đoạn được con đường đặc biệt này.
Đương nhiên, nếu gặp được một số đồ cực kỳ thích thì Kỷ công tử cũng sẽ thương lượng cùng người đào mồ trộm trước, nếu không cái đó đem đi đấu giá, không tránh được cái giá trên trời.
- Một trăm hai mươi vạn, ông chủ Hồ ra giá một trăm hai mươi vạn, còn có người nào ra giá khác không?
- Được, một trăm hai mươi vạn, đồng ý, mời ông chủ Hồ và chủ nhân món đồ vào bên trong giao dịch!
Cùng với một tiếng búa vang, người chủ trì đấu giá tuyên bố vật phẩm của chủ quầy số đã được bán, ở nơi này, những vật có giá hơn một trăm vạn, thật sự cũng không thấy nhiều.
Phải biết rằng, gốm màu đời Đường cho dù có giá cao ở nước ngoài, nhưng anh nhất định phải có cách tuồn hàng đi ra ngoài, chuyện này cần mạo hiểm nhất định, hơn nữa cho dù tuồn được hàng ra nước ngoài, anh cũng chỉ có thể lấy được một phần giá thực ở nước ngoài.
Cho nên cuối cùng ông chủ Hồ có thể kiếm được, cũng chỉ hai ba trăm vạn, nhưng vạn nhất ở đâu đó xảy ra sai sót, hơn một trăm vạn của hắn cũng đi tong.
Nhưng những đồ đào từ mộ phần ra, có tốt mà cũng có kém, vật phẩm chủ quầy hàng số đem ra đấu giá, lại không được như ý người chủ, chỉ bán được ba vạn đồng.
Kế tiếp những người đó có lấy ra nhiều thứ nữa, nhưng so với bình gốm màu đời Đường còn kém rất nhiều, người bán cũng móc nối với nhau tiếp tục nâng giá, liên tiếp đấu giá hàng của bảy tám quầy hàng, rất ít có món ra giá thấp hơn vạn.
Hơn nữa cũng không phải toàn bộ đồ đem đấu giá đều thành công, có ba bốn chủ quầy hàng cuối cùng đều bảo lưu, những người đó cũng chỉ có thể phẫn nộ thu thập đồ về, cân nhắc xem lần sau nên đến mồ mả nhà ai đào trộm thứ tốt hơn.
- Món đấu giá tiếp theo chính là mấy món ngọc, đây là sáu món ngọc khắc hình trong mười hai con giáp sáu, thời cổ đại hẳn là vật dùng tế thiên, chủ hàng ra giá hai vạn đồng, người có hứng thú xin ra giá !
Đợi chừng hơn một giờ sau, rốt cục đã đến lượt đấu giá mấy món nhạc cụ của thầy tu, người chủ trì đấu giá nói xong, đấu giá lại bắt đầu.
- Năm vạn!
Người ra giá đầu tiên chính là ông chủ Dư, sau khi ra giá, Dư Khốc khiêu khích nhìn thoáng qua Diệp Thiên - cách đó không xa.
- Sáu vạn!
Diệp Thiên không nhanh không chậm cũng hô lên giá tiền của mình, trong lòng hắn nắm chắc, một trăm vạn cũng đủ mua mấy món ngọc này.
- Tám vạn!
Khiến người ngoài không ngờ chính là, ngoài Diệp Thiên cùng ông chủ Dư, lại có thêm một người phát giá. Sau khi Diệp Thiên và ông chủ Dư xảy ra tranh chấp, người nọ cũng cẩn thận cân nhắc mấy món ngọc.
- Mười hai vạn!
Đối với chuyện có người ngoài ra giá, Diệp Thiên cũng không bất ngờ, giơ tay lại đưa ra một cái giá mới, lần này Diệp Thiên trực tiếp tăng thêm vạn.
Mấy món cổ ngọc này, đều là ngọc Hòa Điền Tử và chạm trổ tốt nhất mà thành, chôn trong cổ mộ đã lâu, đã bị bùn đất và không ít nước cùng với các chất ăn mòn, ít nhất một cái đã bị thấm sắc màu, nhưng chỉ cần dùng qua một thời gian, cũng có thể bán được năm ba vạn trên thị trường.
- Mười lăm vạn!
Lần này hô giá chính là ông chủ Dư, nhưng sắc mặt hắn đã không được trấn định như vừa rồi, đúng như Diệp Thiên nói vậy, Dư Khốc là người làm ăn, cá cược thì có thể, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì cá cược mà làm thâm hụt tiền kinh doanh.