- Diệp tiên sinh, năng lực của tôi chỉ mới thức tỉnh chưa được lâu, coi như vẫn còn yếu.
Vốn dĩ Cố Đại Quân có quân hàm thiếu tá, cũng vì dị năng tỉnh dậy lên ông ta trực tiếp được thăng hàm thượng tá, hơn nữa trước khi Diệp Thiên đến đây một tháng ông ta đã được phái đến ở Thụy Sĩ. Đây cũng là các đại lão trong nước hai tay chuẩn bị, nếu như Diệp Thiên không đồng ý tới đây thì sẽ để cho Cố Đại Quân tham gia vào đại hội dị năng giả lần này.
Vừa nói chuyện, Cố Đại Quân vừa vẫy tay một cái chén đang đặt trên bàn bỗng bay lên, nó bay đến chỗ để bình nước ở góc tường tự nhấn nút cho nước chảy xuống, chỉ trong khoảnh khắc chén nước đã được rót đầy.
- Diệp tiên sinh, siêu năng lực của tôi là Khống chế vật, chỉ có thể trong phạm vi 10m, khống chế được những vật không nặng lắm.
Sau khi dùng siêu năng lực để chén nước lên bàn, trán Cố Đại Quân đã toát hồ hôi. Đối với ông ta mà nói, điều khiển một cái ly thủy tinh dĩ nhiên là đã cực hạn, nếu khoảng cách này hơi xa chút nữa thì e rằng ông ta đã làm xấu mặt mình trước Diệp Thiên.
- Thì ra là loại năng lực này?
Thấy bộ dạng cố hết sức của Cố Đại Quân, Diệp Thiên cũng hết chỗ nói rồi, hắn còn nói ra một câu không ý nghĩa:
- Loại năng lực này có tác dụng gì?
Chỉ khống chế có một chén nước đã thấy Cố Đại Quân hết sức, loại dị năng này lúc đánh nhau chẳng lẽ dùng chén nước để làm đối phương chết đuối sao? Ông ta muốn đi giao lưu đại hội dị năng giả thế giới đúng là một chuyện nực cười.
- Diệp tiên sinh, không biết năng lực của ngài là cái gì?
Sau khi thi triển siêu năng lực của mình, Cố Đại Quân nhìn về phía Diệp Thiên. Ông ta cũng không hiểu nhiều về Diệp Thiên, chỉ biết nghe nói hắn là một người có đại năng lực, mà tình hình lúc trước nhìn thấy ở sân bay cũng đủ để chứng mình điểm này.
- Năng lực của tôi?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, nhân tiện cười nói:
- Khiếu Thiên, hay là con đến đây đi.
- Được, sư phụ!
Chu Khiếu Thiên gật đầu, nhìn xung quanh ánh mắt dừng lại trên chiếc mắc áo bằng inox, bỗng đưa tay đánh một quyền chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" đã thấy chiếc mắc áo kia treo trên không trung rồi rơi xuống.
Chu Khiếu Thiên cũng dùng thủ đoạn khống chế vật, hai tay dẻo như cao su khống chế cái khung innox, lúc Chu Khiếu Thiên biến hóa cuối cùng nó đã thành một cái vòng tròn kim loại bị cậu ta vuốt ve.
- Đây... đây là võ công gì vậy?
Ánh mắt của Cố Đại Quân trừng trừng, cách không vậy quay lại thì cũng thôi nhưng võ công của Chu Khiếu Thiên khiến ông ta không nhìn thấy, ngẫm đôi tay nếu nằm trên cơ thể Cố Đại Quân liền nổi da gà.
Trong quân đội Cố Đại Quân cũng gặp không ít những cao thủ Thiết sa trưởng, nhưng khi Chu Khiếu Thiên xấu thủ thực sự thì võ công của những người kia chỉ như đứa trẻ, căn bản là không đáng nhìn.
- Các ông trong quân đội chú ý giết địch, chủ yếu là luyện ngoại công, đạo gia chúng tôi chủ yếu luyện nội công, hai người không giống nhau, ông cũng không cần phải tự xem nhẹ bản thân.
Thấy sắc mặt của Cố Đại Quân tái nhợt đi, Diệp, Thiên lắc đầu, mặc dù người này có chút siêu năng lực nhưng tâm lý quá kém, thậm chí còn không bằng Thường Hạo. Không biết vì sao quốc gia lại để cho ông ta đến tham dự chuyện này?
Chỉ là Diệp Thiên cũng không biết, thực sự là quốc gia cũng không tìm được ra được người dị năng cao cấp mới đề bạt đến vị tướng quân này dị năng vừa mới thức tỉnh rồi đưa ông ấy đến Thụy Sĩ, nếu không thì Chủ Tịch cũng không đích thân mời Diệp Thiên ra tay.
- Diệp tiên sinh, nhìn thấy hai người rồi tôi mới biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Chu Khiếu Thiên để lộ chiêu thức công phu khiến Cố Đại Quân nhìn thấy phải há mồm trợn mắt, y nắm giữa Khống vật siêu năng lực, quân hàm cũng được hai cấp, gia nhập tổ chức nghiên cứu người có dị năng y đã gặp được rất nhiều những nhân vật mà trước đây chưa từng tiếp xúc.
Điều này làm cho tâm tính của Cố Đại Quân phát sinh biến hóa, dù sao thì mình cũng là nhân vật có cảm giác đệ nhất thiên hạ, nhưng hôm nay dù cho biểu hiện của bọn Diệp Thiên có thế nào thì công phu trên tay của Chu Khiếu Thiên kia vẫn làm cho Cố Đại Quân xấu hổ nhận là không thể chui xuống lỗ được.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Lão Cố không nói những cái này nữa, nói một chút về tình hình đại hội người dị năng lần này đi.
Tục ngữ có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho dù là Diệp Thiên có lòng tin tuyệt đối vào bản thân nhưng cũng muốn phòng trừ trong sương mù có kẻ lật thuyền, lão già này cũng sống ở nước ngoài khôn thiếu mấy trăm năm, ai mà biết được bọn y có thủ đoạn gì?
Sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, Cố Đại Quân cố kìm nén sự khiếp sợ trong lòng lại nói:
- Diệp tiên sinh, đại hội người dị năng lần này là do nước Mĩ và nước Anh cũng liên hiệp tổ chức, cho dù là dùng danh nghĩa hiệp hội thế giới siêu năng lực nhưng thực ra phần lớn đều là các dị năng giả do quân đội dốc sức mà ra.
Chuyện quân đội phát hiện ra người có siêu năng lực đều tiến hành cực kì bí ẩn, mặc dù lần này dân gian có nhiều phán đoán nhưng thực ra cũng không biết mấy chục năm về trước cái gọi là hiệp hội nghiên cứu thế giới siêu năng lực hay chỉ là những mưu kế của một vài quốc gia.
Lúc bắt đầu, một vài quốc gia còn hợp tác với nhau rất nhiều học giả đến tham dự mở ra những góc độ về khả năng siêu phàm của con người.
Thế nhưng khi các quốc gia ý thức được tác dụng của dị năng trong lĩnh vực quốc phòng thì họ bắt đầu che giấu, không ai biết trong lĩnh vực này các quốc gia phát triển đến đâu rồi, hiệp hội thế giới về siêu năng cũng trở lên hữu danh vô thực.
Lần mượn danh nghĩa hiệp hội siêu năng lực lần này thực ra là các quốc gia đều đơn độc dùng vũ lực của mình.
Thời gian này các cường quốc đều sợ vũ khí hạt nhân, cũng không ai dám khơi mào chiến tranh, như nước Mỹ nổi tiếng là không nói lý lẽ nhưng cũng chỉ dám mấy cái móng vuốt của các tiểu vương quốc như Iraq, đối với vũ khí hạt nhân họ cực kì thận trọng.
Cho nên đại hội trao đổi dị năng lần này, thực tế là dùng binh sĩ vũ lực để đánh giá đụng độ nhau. Đối với các quốc gia có quyết định tổng hợp, đối với các quốc gia lời nói có trọng lượng trên thế giới thực ra cũng là phân phối lại một lần nữa, cho nên họ đặc biệt coi trọng.
- Thảo nào, chẳng trách vị kia lại căng thẳng như thế, thì ra là để giữ chỗ.
Sau khi gnhe Cố Đại Quân giải thích, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, hắn và Đinh Hồng ở Seberia đã tạo thành thứ sát lực kia, khiến cho các quốc gia phải chấn động rất nhiều, họ đều tăng cường nghiên cứu các dị năng.
- Diệp tiên sinh, có hai vị ở đây, lần này nhất định mấy vị nước ngoài kia sẽ khó chịu rồi.
Cố Đại Quân nói xong cũng hưng phấn hơn, chẳng qua là quyết định đến tham dự đại hội lần này Cố Đại Quân cũng không thực sự để tâm lắm, dù sao thì thời gian giác tỉnh dị năng của y cũng tương đối ngắn, Khống chế vật, cái dị năng này dùng để biểu diễn thì còn có thể. Nhưng muốn nói đến thực tế chiến đấu thì quả thực phải là kĩ năng vô bổ.
Cho nên hai thầy trò Diệp Thiên ra nhập cũng làm cho Cố Đại Quân tin tưởng hơn nhiều, phá cửa thủy tinh trên bầu trời cả vạn mét mà không chết, sinh mệnh kia còn mạnh hơn cả con gián (đứt đầu không chết), có loại cao thủ này trấn thủ y tin nhất định hắn có thể hoàn thanh nhiệm vụ một cách thuận lợi.
- Lão Cố, nước ngoài có nhân tài ẩn dật, cũng không thể khinh thường được đâu.
Thấy bộ dạng của Cố Đại Quân, Diệp Thiên lắc đầu hỏi:
- Đúng rồi, anh có biết vì sao đại hội dị năng lần này lại được tổ chức ở Zurich không?
- Diệp tiên sinh, ngài không biết sao?
Cố Đại Quân nhìn Diệp Thiên có chút kì lạ.
- Tôi biết thì còn hỏi ông làm gì?
Diệp Thiên tức giận nói, theo lý thuyết thì lần giao lưu này là do nước Mỹ và nước Anh khởi xướng, bọn họ không để trong nước mình hoặc các nước thân cận mà lại đặt ở Thụy Sĩ nơi nổi tiếng với đồng hồ và ngân hàng.
- Diệp tiên sinh, ngài nên biết, Thụy Sĩ là một nước trung lập.
Thấy Diệp Thiên đúng là không biết nguyên nhân, Cố Đại Quân giải thích:
- Vì thân phận trung lập của nó, cho nên khó xảy ra những vấn đề tranh chấp với các nước khác, đại hội dị năng lần này tiến hành thương thảo ở Thụy Sĩ, chính là do nước ta và Nga cùng đưa ra đề xuất là Thụy Sĩ…
- Thụy Sĩ mà cũng được coi là nước trung lập? Chẳng qua là treo đầu dê bán thịt chó thôi.
Lời nói của Cố Đại Quân khiến cho Diệp Thiên ngứa mũi, sở dĩ hắn không ngờ là Thụy Sĩ là trung lập, chỉ là từ đầu đến cuối hắn không cho là như vậy, bởi vì khi nói chuyện phiếm với Cẩu Trị Lương hắn cũng đã nghe qua rất nhiều những chuyện ám muội của Thụy Sĩ.
Thân phận trung lập của Thụy Sĩ, vào cuộc họp năm 1815 ở Vienna, lúc đó đã từng rút ra khỏi cuộc chiến tranh Napoleon của nước Pháp, trái lại đồng minh Pháp đã thông qua cho Thụy Sĩ tuyên bố trung lập mãi mãi, Thụy Sĩ đã bị xác định là trung lập mãi mãi.
-Ơ, Diệp Thiên, cháu..cháu đừng xuống đó!
Trần Hỉ Toàn không giữ kịp, Diệp Thiên đã nhảy xuống nước, khiến ông ta vội vã la hét liên tục:
-Nhanh lên, đừng lái thuyền lớn, tốc độ chậm lắm, mau lái thuyền nhỏ lại!
-Trần…Trần tổng, chúng tôi không dám xuống đâu!
Nhìn thấy một người bị thủy quái kéo xuống hồ, những nhân viên có mặt ở đây ai nấy đều tái xanh mặt mày, chân nhũn cả ra, không quay đầu bỏ chạy là đã nể mặt ông chủ lắm rồi, bọn họ sao dám xuống hồ chèo thuyền chứ?
Đắc tội với ông chủ có lẽ sẽ đánh mất công việc, nhưng đụng chạm đến thủy quái, thì mất cả tính mạng, trong lòng mấy tên nhân viên đương nhiên tính toán rất rõ.
-Các ngươi đi lấy rượu, lấy thêm mấy cái khăn lông tới, chết tiệt, tôi …tôi sẽ tự lái!
Trần Hỉ Toàn đành chịu, chạy nhanh đến cái thuyền nhỏ bên hồ, bước chân lên thuyền, sau khi tháo dây thừng được cột trên bờ, thì lái thuyền đến nơi mà Diệp Thiên và lão đạo sĩ đã rớt xuống nước.
-Diệp Thiên, Diệp Thiên, cháu ở đâu vậy hả?
Có điều dù là mùa đông, nước hồ trong vắt, nhưng nước ở Nam Hồ này rất sâu, không nhìn thấy đáy, sau khi Trần Hỉ Toàn chèo thuyền đến nơi hai người rơi xuống, thì đứng trên thuyền không biết làm gì, chỉ có thể hét lớn tên của Diệp Thiên một cách vô ích.
Từ lúc Diệp Thiên nhảy xuống nước cho tới giờ, cũng đã hơn hai phút rồi, Trần Hỉ Toàn có cảm giác không hay, ông ta sợ người thiếu niên này sẽ gặp điều gì bất trắc.
-Soạp!
Trong lúc Trần Hỉ Toàn đang nóng như lửa đốt thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng rẽ nước, tiếp theo đó một đầu người tóc tai bù xù trồi lên mặt nước, trên đầu còn vướng mấy cọng rong.
Đột nhiên dưới nước trồi lên một đầu người, lại còn không thấy rõ mặt mày, Trần Hỉ Toàn ngồi trên thuyền mà nổi hết cả da gà, vội ngồi về dưới mui thuyền.
-Sư phụ, đó là sư phụ!
Tiểu đạo sĩ ở trên bờ trông thấy rõ, liền hét lớn lên.
-Là đạo trưởng Vân Dương?
Nghe xong lời của tiểu đạo sĩ, Trần Hỉ Toàn lấy lại can đảm, dùng hai tay chống vào mạn thuyền đứng lên, nhưng ngay trong lúc này, lại truyền đến một tiếng rẽ nước, bên cạnh lão đạo sĩ lại xuất hiện một đầu người.
-Diệp Thiên?!
Nhìn thấy khuôn mặt trồi khỏi mặt nước, Trần Hỉ Toàn kêu lên kích động, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, trong nước hồ sâu và lạnh như thế này, Diệp Thiên lại thật sự có thể cứu đạo trưởng Vân Dương trở về.
-Phụt!
Diệp Thiên phun ra một ngụm nước hồ, sau khi giúp Trần Hỉ Toàn đưa lão đạo sĩ đã hôn mê lên thuyền thì nói:
-Chú Trần, mau cấp cứu cho ông ta, Vân Dương đã có tuổi, không cầm cự nổi đâu!
-Được, được mà, Diệp Thiên, chú đưa cháu lên trước!
Trần Hỉ Toàn gật đầu lia lịa, vừa nói vừa đưa tay cho Diệp Thiên.
-Chú Trần, thứ phía dưới rất quỷ quái, chờ cháu bắt được rồi hẵng lên…
Diệp Thiên mỉm cười lắc tay, hít một hơi thật sâu, lao vội xuống nước, sau khi bọt nước nổi lên, thì trên mặt hồ lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên.
-Ôi, Diệp Thiên, cháu…sao cháu lại xuống đó rồi?
Hành động của Diệp Thiên làm Trần Hỉ Toàn trợn tròn mắt, lão đạo sĩ đã được cứu lên rồi, Diệp Thiên còn gắng gượng làm gì, dù là thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, phía dưới đó cũng đâu còn ai để cứu nữa chứ!
Nói về Diệp Thiên, hắn thật sự không phải là thiếu niên sôi sục nhiệt huyết cứu người như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ.
Sở dĩ hắn lao xuống nước, thứ nhất là vì quan hệ với Vân Dương không tệ, thứ hai là vì hắn thật sự muốn biết, “bàn tay” nắm lấy cổ chân của Vân Dương rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.
Dựa vào công pháp tu luyện hiện nay của Diệp Thiên, thật sự không có việc gì đáng sợ, đừng nói hắn không tin trên thế gian này có quỷ, cho dù dưới nước có một con quỷ thật, Diệp Thiên cũng có thể lôi nó lên.
Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khả năng bơi lội của Diệp Thiên đương nhiên không cần bàn tới rồi, lúc hắn tám tuổi đã có thể lặn xuống nước sâu bảy, tám mét để bắt cá, lần này lao xuống nước, cả người hắn giống như cá vậy, lặn xuống đáy nước sâu.
Dựa vào sự cảm ứng của cơ thể đối với sự dao động của dòng nước, sau khi xuống nước được mười mấy giây, Diệp Thiên đã lặn đến đáy hồ sâu, nhưng lúc đó Diệp Thiên cũng bị giật thót mình bởi cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì cảnh tượng xuất hiện trước mắt Diệp Thiên, ngoài lão đạo sĩ đang ngộp nước với vẻ mặt sợ hãi ra, còn có một sinh vật có dáng vẻ giống con người, dài hơn một mét, khắp người đầy lông đen.
Do dưới đáy nước âm u, Diệp Thiên không có cách nào nhìn rõ bộ mặt của con sinh vật này, nhưng hắn có thể nhìn thấy, móng vuốt đen của con sinh vật đang báu chặt lấy vai của Vân Dương, đang kéo ông ta xuống đáy hồ sâu.
Lúc đó Diệp Thiên cũng chẳng màng đến chuyện gì khác, tay hất một cái, một làn sóng rẽ nước, đập thẳng vào móng vuốt kia, Diệp Thiên nắm bắt rất chính xác, móng vuốt kia bị gãy mất nhưng Vân Dương lại không bị tổn thương gì.
Một móng vuốt bị Diệp Thiên chặt đứt, con quái vật dường như kêu lên một tiếng, sau khi buông lão đạo sĩ Vân Dương ra, cả người nó lăn mình về phía sau, chìm mình trong đám rong rêu rậm rạp dưới đáy hồ.
Nhưng Diệp Thiên lại không chịu bỏ qua, sau khi đưa Vân Dương đã hôn mê bất tỉnh lên khỏi mặt nước, cảm ứng hướng dao động của dòng nước, lại lặn xuống hồ lần nữa.
-Còn muốn trốn hả?
Diệp Thiên cười nhạt, lẳng lặng bơi đến chỗ rong rêu, hai chân đạp mạnh, cả người nhanh như một mũi tên phóng vào trong đám rong rậm rạp phía dưới.
Con quái vật trốn trong đám rong, dường như cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại còn trở về tìm nó, đợi đến lúc nó cảm thấy không ổn, thì đã không kịp chạy trốn nữa rồi.
Khi Diệp Thiên xông vào trong đám rong rêu, đám rong có thể lấy mạng người này bám chặt lấy người Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không bận tâm đến, một tay nắm lấy cổ của con quái vật ở phía dưới kia.
Đối với loại quái vật sống dưới đáy nước chưa từng biết tới này, Diệp Thiên cũng không nghĩ rằng phải giết chết nó, tay trái hơi dùng sức, một luồng khí lực xâm nhập vào trong người con quái vật, nhất thời khiến nó nghẹt thở.
Sau khi tay phải khuấy động quanh thân mình một vòng, đám rong rêu bám trên người liền rơi xuống, hai chân Diệp Thiên đạp mạnh dưới đáy hồ một cái, cả người nhanh chóng nổi lên khỏi mặt hồ bên bờ.
Lúc này Trần Hỉ Toàn đã trở về bờ, nhìn thấy Diệp Thiên lại trồi lên mặt nước, vội hô lên:
-Trồi lên rồi, ôi, lên đây, nhanh, mau kéo nó lên đi!
Lúc nãy Diệp Thiên xuống nước cứu người thành công, cũng khiến cho nỗi sợ thủy quái của đám nhân viên ở trên bờ giảm đi ít nhiều, nghe xong lời của Trần Hỉ Toàn, liền nhao nhao vây quanh bờ, chuẩn bị kéo Diệp Thiên lên.
-Mẹ ơi, thủy quái, thủy quái bị bắt rồi sao?
Chỉ là bọn họ đều không ngờ rằng, sau khi Diệp Thiên bơi đến bờ, thì bản thân không leo lên, mà vung tay trái, ném một thứ đen sì lên bờ, con quái vật lông đen và tóc tai bù xù làm mọi người nháo nhào cả lên.
-Hừm, đều mê tín thế à? Hèn gì mà tiền của Vân Dương dễ kiếm đến thế!
Diệp Thiên chống hai tay lên bờ, từ mặt nước nhảy lên, đưa tay xách con thủy quái ở trên bờ lên, đi vào trong mấy bước, hắn sợ sau khi con quái vật này tỉnh dậy, lại trốn xuống hồ.
-Diệp…Diệp Thiên, đây…đây rốt cuộc là cái quái gì thế?
Trần Hỉ Toàn vừa cứu Vân Dương tỉnh lại, dè dặt bước đến cạnh Diệp Thiên, mặc dù ông ta gan dạ hơn những người bên cạnh, nhưng lại không dám đưa mắt nhìn con quái vật trong tay Diệp Thiên.
-Cháu cũng chưa từng thấy thứ này, có lẽ là thủy quái gì đó thì phải.
Diệp Thiên nhìn thấy không ít những thứ cổ quái kì lạ, nhưng thật sự chưa thấy qua con quái vật trong tay này.
Nhìn dáng vẻ của nó hơi giống khỉ, nhưng lòng bàn chân mọc màng, lại chứng minh đây là động vật dưới nước, trong nhất thời Diệp Thiên cũng không đoán ra được con này rốt cuộc là thứ gì.
-Con này giống khỉ thế!
-Nói nhảm, cậu thấy qua con khỉ nào biết lặn xuống nước, còn biết bơi không?
-Nói không chừng thứ này là thủy quái biến thành đấy, mọi người tránh xa chút đi!
Lúc này mọi người nhìn thấy con quái vật kia bị Diệp Thiên giữ trong tay, cũng gan dạ hơn, từng người bu vào, bàn luận nhốn nháo.
Ngửi mùi tanh hôi trên người con quái vật, còn có vết máu đen chảy ra từ chỗ cổ tay bị gãy kia, Diệp Thiên chau mày, ném con quái vật lên chỗ đất trước mặt.
Khi ném con quái vật, tay Diệp Thiên hơi dùng sức, tác động đến người con quái vật, thêm vào cú ném này, con quái vật đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, bừng tỉnh dậy.
-Mẹ ơi, mau chạy thôi, thủy quái sống lại rồi!
Cú ném này của Diệp Thiên làm trên bờ nhốn nháo cả lên, mấy người nhân viên kia sợ đến mức tè cả ra quần, có người thậm chí còn mất cả phương hướng, xông thẳng tới hồ.
-Sợ quái gì chứ? Tôi có thể bắt nó lên từ nước, lẽ nào còn sợ nó hại người hay sao?
Một tiếng la lớn của Diệp Thiên khiến tiếng gào khóc xung quanh tự dưng im bặt, nghĩ ra cũng có lý, có Diệp Thiên ở bên cạnh, bọn họ không cần phải sợ hãi.
Dường như cũng bị tiếng la của Diệp Thiên làm hoảng sợ, cả người con quái vật run lẩy bẩy nằm rạp trên đất, hình như sau khi rời khỏi mặt nước, thì nó không biết đi lại nữa.
-Mọi người có biết con quái vật này không?
Trong nhất thời, Diệp Thiên không biết nên xử trí con quái vật này như thế nào, muốn tặng sở thú cũng không biết người ta có nhận không.
-Tôi …tôi biết!
Một giọng yếu ớt vang lên, Diệp Thiên quay đầu nhìn, hóa ra là lão đạo sĩ Vân Dương vừa mới tỉnh dậy.
-Thứ… thứ này gọi là…gọi là Thủy Hầu Tử, là do oán khí của người chết hóa thành, nó thích dùng tiếng khóc để dụ dỗ người ta xuống nước! Thừa cơ tóm lấy, hút máu, ăn mắt người!
Lời nói của lão đạo sĩ khiến mọi người kềm không được lại lùi về sau mấy bước.
Có điều tiếp sau đó, lão đạo sĩ la lớn:
-Mọi người đừng sợ, con quái vật này ở dưới nước có sức mạnh ghê gớm, nhưng ở trên bờ lại không có sức, giữ nó lại là một tai họa, mọi người cùng nhau đánh chết nó đi!
Dường như để chứng minh lời nói của mình, lão đạo sĩ loạng choạng chạy lên phía trước, đá một cái lên người Thủy Hầu Tử, quả nhiên, con quái vật đó chỉ động đậy một cái, không hề phản kích lại.
Điều này khiến mọi người ngoài sợ hãi ra, cũng tìm được một cách giải tỏa, người nào người nấy như đã uống xuân dược, hăm hở xông lên, đấm đá liên tục vào người con quái vật.