Sau hơn một năm, đúng là Thụy Sĩ đã tuân thủ nghiêm ngặt thân phận trung lập, thế nhưng sau khi chiến tranh Thế giới thứ 2 bùng nổ, Thụy Sĩ lại sắm vai có rất nhiều ám muội.
Đầu tiên là trong chến tranh Thế giới thứ 2, Thụy Sĩ và Đức luôn duy trì quan hệ kinh tế, thương mại và tài chính, họ cũng cấp những linh kiện tinh vi cho Đức, Zurich cung ứng cho công nghiệp quân sự Đức 40mm đường kính pháo cao xạ, chính là vũ khí quan trọng để Đức ứng phó với các cuộc không kích của quân Đồng Minh.
Mặt khác Thụy Sĩ còn từ chối trợ giúp khi người Do Thái bị hãm hại, họ xác định rõ ràng: Người Do Thái không được coi là nạn nhân chính trị, đến khai chiến chính thức thì Thụy Sĩ đã chặn hơn 10 nghìn người Do Thái nhập cảnh vào nước này. Thậm chí còn giao những người này cho bàn tay của Đảng vệ quân khét tiếng.
Còn ngân hàng Thụy Sĩ thì ngầm chiếm tài sản của người Do Thái. Những thập niên 90 đã từng nổi sóng to gió lớn có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Trong Thế chiến thứ 2, người Thụy Sỹ đã mở tài khoản do chiếm dụng được của hơn 5 vạn hộ người Do Thái mà, trị giá khoảng 60 triệu đô la.
Tới bây giờ, chính phủ Thụy Sĩ mới chỉ trao trả cho các tổ chức hoặc tặng cho các tổ chức nhân đạo của Do Thái được 600 vạn đô la. Số còn lại họ lấy lý do là để bồi thường cho vụ tử vong của trại Nazi, toàn bộ số tiền đó đã bị ngân hàng Thụy Sĩ ngầm chiếm.
Cũng may là chính phủ Thụy Sĩ không giống với quốc đảo Nhật Bản, sau Thế chiến thứ 2 chính phủ Thụy Sĩ cũng tỉnh lại, vào năm 1995 bộ trưởng ngoại giao Thụy Sĩ đã giải thích cái này là Thụy Sĩ đã thành công với địa vị trung lập trên Thế giới.
- Được rồi, chúng ta không thảo luận cái này nữa.
Đối với chính phủ như vậy, rất khó để Diệp Thiên tôn trọng, hắn khoát tay nói:
- Lão Cố, ông có biết lần này các nước phái những người nào tham gia không?
- Diệp tiên sinh, tôi không được báo cáo thực tế về phương diện này.
Cố Đại Quân lắc đầu nói:
- Việc nghiên cứu, phát hiện dị năng ở các nước đều là chuyện tối mật, tôi chỉ nghe nói sau khi Mĩ chiếm được một ít đồ từ Nga, việc nghiên cứu ở Quận thứ 7 đột nhiên được tăng cường, Anh và Nga cũng vậy…
Bỗng nhiên bộ mặt của Cố Đại Quân có vẻ chua sót nói:
- Tin là Diệp tiên sinh cũng biết là bọn họ đến vì cái gì nhưng Trung Quốc chúng ta thì ngược lại trên mặt này không có chút tiến triển nào, tuy là chúng ta cũng có được đồ vật kia.
Sau khi đến tham dự hội thảo về nghiên cứu và phát hiện dị năng giả, Cố Đại Quân cũng biết được rất nhiều chuyện cơ mật, nhiều lần đã nghe thấy cái tên Diệp Thiên, cũng biết đằng sau chuyện xảy ra ở Nga đó có hình ảnh của Diệp Thiên.
- Ồ, thì ra là có chuyện như vậy à?
Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng đi một chút, Mỹ, Anh các quốc gia theo Nga chiếm được cái gì đương nhiên là hắn rõ hơn ai khác, đó là sau khi làm thất bại xác chết của Đinh Hồng, tuy lúc đó chính phủ có nghe được nhưng cũng không gây áp lực lên các quốc gia.
- Tôi hiểu rồi, người nước ngoài chính là mưu lợi…
Hơi cân nhắc một chút, Diệp Thiên liền hiểu ra lộ ra thần sắc không cho là đúng.
Tuy là cơ thể Đinh Hồng bị cháy xém nhưng các bộ phận bên trong to hơn hẳn người thường, sự tu luyện hằng năm đã giúp cho các tế bào của y rất hoàn hảo, điểm này có thể cho các quốc gia nhiều điều gợi ý về gen.
Có sẵn gen, các nhà khoa học có thể làm thí nghiệm trên động vật, thông qua các vị thuốc để làm thay đổi kết cấu của gen người, do đó sẽ thu được một năng lượng cực lớn. Nếu Diệp Thiên đoán không sai, Mỹ, Anh và Nga chính là dùng cách đố để thực hiện việc nghiên cứu đột phá về dị năng.
Nhưng bọn họ cũng không biết, sở dĩ cơ thể của Đinh Hồng còn hoàn hảo như vậy là do đã tuy luyện hàng trăm năm mà được, đó là gen được ưu hóa chứ không phải là dùng ngoại lực để đầu cơ trục lợi.
Cho nên cái gọi là người dị năng, chính là ở trong thời gian ngắn mà làm tăng sức mạnh cơ thể, có được năng lực cực đại nhưng tuổi thọ của họ thì không có cách nào làm tăng lên được. Mà ngược lại so với người thường thì họ càng thêm đoản mệnh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Diệp Thiên không cho là đúng.
Cố Đại Quân chợt nhớ ra một chuyện:
- Đúng rồi, Diệp tiên sinh, ngoài người dị năng này ra, nghe nói còn có cả xã hội đen của Mỹ tham gia đại hội này, cụ thể là ai thì chúng tôi cũng không biết.
- Người của xã hội đen? Không phải là người của bộ tộc quỷ hút máu chứ? Nhưng quỷ hút máu là có nguồn gốc ở Anh sao lại lấy danh nghĩa là nước Mỹ để tham gia?
Diệp Thiên híp mắt lên, tự gọi là Huyết tộc, trí nhớ hắn vẫn còn khắc rất sâu khi hắn mới vào Tiên Thiên, suýt nữa đã bị thua trong tay của đối phương.
Huyết tộc có thể hấp thu sát khi trong thiên địa, lúc đó trận pháp của Diệp Thiên công kích Kurt hoàn toàn không có hiệu quả, gần như là bất tử chi thân. Chỉ là Diệp Thiên cũng không hay kiêng kị, sau khi đầu bị đá vẫn còn thấy bình yên vô sự, lúc này chấn thương đối với Diệp Thiên cũng vô cùng lớn.
Tuy Kurt nhận thấy Đinh Hồng không hề có lực hoàn thủ, dường như chỉ là một lực sát nhỏ, tu vi hiện tại của Diệp Thiên vượt xa so với Đinh Hồng nhưng hắn vẫn không dám khi thường, dù sao thì cũng chưa từng chống đối với người trong huyết tộc. Diệp Thiên cũng không biết Kurt được gọi là Công tước Dracula thì rốt cục là có bổn sự gì.
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nhiều nhất là đã có binh chắn, còn sợ Qủy hút máu sao?
Diệp Thiên tự cười, tuy không thể suy diễn về kết quả của đại hội lần này nhưng Diệp Thiên cũng không cảm thấy có nguy cơ gì tồn tại, nếu không thì trong lòng hắn đã sớm có báo động, cái này cũng đủ để nói lên đại hội lần này không có gì nguy hiểm.
Thấy Diệp Thiên trầm mặc thật lâu không nói gì, hơn nữa còn thuận tay rót trà cho Chu Khiếu Thiên, Cố Đại Quân còn tưởng hắn đuổi khéo khách liền vội vàng đứng dậy nói:
- Diệp tiên sinh, nếu không còn chuyện gì thì ngài đi nghỉ trước đi, tôi đi xem Đại Sử đã quay về chưa?
- Cho dù Đại Sử có về rồi thì ông cũng phải hủy buổi tiệc tối nay, tôi không thích những dịp như vậy.
Diệp Thiên gọi Cố Đại Quân, sau khi dặn dò ông ta một câu liền nói:
- Lão Cố, có ngân hàng nào của nước mình đặt ở Zurich không? Ông đưa tôi đến đó, tôi có nhiều thưa muốn lĩnh.
Năm đó, lúc ở Myanmar mai táng cả một gia tộc Cung Bổn ở Ma Qủy Sơn, Diệp Thiên đã giành được một cái chìa khóa, sau khi bị mẹ nhắc nhở Diệp Thiên mới biết là chìa khóa này là của một loại tủ sắt trong ngân hàng ở Thụy Sĩ. Loại tủ sắt này còn tồn tại rất ít, Tống Vy Lan cũng chỉ nghe nói mà chưa bao giờ được nhìn thấy.
Chìa khóa này ở trong tay Diệp Thiên cũng đã nhiều năm, tuy hắn cũng rất tò mò về gia tộc Cung Bổn xem rốt cục là họ giấu gì trong hòm sắt ở Thụy Sĩ, nhưng mãi vẫn chưa có thời gian xem xét. Lần này có cơ hội, hắn muốn tìm hiều nguồn gốc về gia tộc Bổn Cung của hơn nửa Thế kỉ trước.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cố Đại Quân nhìn đồng hồ trên tay nói với vẻ khó xử:
- Diệp tiên sinh, ngân hàng tổng bộ của quốc gia ở Thụy Sĩ đặt ở Zurich không phải là giả, nhưng... Bây giờ người ta cũng không còn làm việc nữa!
Cuộc sống của những người ở Thụy Sĩ ở Châu Âu đều vô cùng giàu có, công việc của họ cũng rất được nới lỏng, lúc hết giờ không người nào đồng ý vì tiền mà làm tăng ca. Hơn nữa, ngân hành Thụy Sĩ có hệ thốtruyenfull.vnputer rất mạnh, có thể hoàn thành các loại tiền chi, cho nên ngân hàng đã đóng cửa từ sớm rồi.
- Thật đúng là, thôi bỏ đi vậy.
Nhìn xuống đồng hồ ở tay, Diệp Thiên cũng có chút ngượng ngùng, hon nay từ Luân Đôn đến Thụy Sĩ ròng rã cả một ngày, đến giờ đã là 6h tối. Diệp Thiên khoát tay nói:
- Lão Cố, vậy sáng mai chúng ta đi sớm, tôi và Chu Khiếu Thiên đi nghỉ ngơi trước đã.
Cố Đại Quân gật đầu, ông ta biết Diệp Thiên không muốn bị người khác quấy rầy, lập tức nói:
- Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ mang bữa tối đến cho ngài.
- Sư phụ, sáng mai con đi cùng người, còn cũng muốn biết những tiểu quỷ tử kia giấu gì trong ngân hàng?
- Ta có cảm giác, đồ vật kia có lẽ có quan hệ đến Thôi bối đồ.
Diệp Thiên nói chuyện lấy ra cái cất giấu bên người, nhưng hắn cũng không dám dùng thần thức để tra xét chữ Tử kia. Lúc trước khi còn ở trên máy bay, dường như cảm giác bị cắn nuốt phải chết khiến cho hắn vẫn còn sợ đến tận bây giờ.
Diệp Thiên và Văn Loan Hùng chẳng có quan hệ gì cả, tốt xấu của ông ta không liên can đến bản thân, hôm nay cậu xem tướng cho ông ta coi như là nể tình lắm rồi.
- Sự thật cũng phải có tính thuyết phục, Diệp huynh đệ, có cần phải xem tôi giải thạch không?
Văn Loan Hùng nghe vậy cũng cười, với thân phận của ông ta, không thể đi trách móc Diệp Thiên được, hơn nữa, còn là do ông ta muốn nghe sự thật.
- Được, dù sao cũng không có việc gì, tôi sẽ xem anh giải thạch.
Diệp Thiên gật đầu, mọi người trong sân đều đang giải thạch, xem ai chẳng là xem chứ.
Không phải một mình Văn Loan Hùng tới, ông ta còn dẫn theo một chuyên gia cược thạch, vị chuyên gia này vừa nãy đã vẽ lên nét cắt rồi, Văn Loan Hùng chỉ cần theo đường đó mà cắt xuống là được rồi.
Văn Loan Hùng là người mua nhiều trong cuộc giao dịch lần này, nên thu hút được nhiều người đến xem. Đến Tả Gia Tuấn cũng vây lại đấy, dù sao thì ông ta cũng đánh cược với Văn Loan Hùng.
-Két…rắc rắc…
Cùng với âm thanh kim loại cắt vào nguyên thạch phát ra chói tai. Một khối nguyên thạch toàn cược bị Văn Loan Hùng cắt ra, thủ pháp cắt thạch của ông ta cũng có vài phần giống Diệp Thiên, một đao đi xuống sạch sẽ nhanh lẹ.
- Tăng… đổ tăng rồi.
- Đúng vậy, nhìn thấy Phỉ Thúy rồi.
- Nhanh, lấy nước rửa sạch đi.
Một nửa tảng đá vừa rơi trên mặt đất, mắt mọi người đã nhìn thấy mặt cắt, lập tức hét lên, dưới bầu không khí này, cho dù không phải tảng đá của mình đổ tăng, cũng dễ khiến cho người ta nhiệt huyết tràn trề.
Sau khi sư phụ đổ thạch mà Văn Loan Hùng mời đến rửa sạch mặt cắt của nguyên thạch, cầm đèn pin soi vào bên trong, quay lại nhìn về phía Văn Loan Hùng nói:
- Thế nước bình thường, tăng thì có tăng nhưng không kiếm được nhiều tiền.
Khối đá này có chút nhẹ nhàng, nhưng chủng lại kém hơn một chút, chỉ đạt tới mức Du Thanh chủng, cho dù lượng Phỉ Thúy có nhiều hơn một chút, nhưng giá trị của nó khó có thể mà vượt qua được miếng Phỉ Thúy của Diệp Thiên.
- Không sao đâu, Lưu sư phụ, ông sang bên kia giải miếng Phỉ Thúy ra, tôi tiếp tục cắt!
Văn Loan Hùng mạnh mẽ tức giận khoát tay áo, ông ta căn bản là không cần quan tâm có thể kiếm được nhiều hay ít tiền, hơn nữa bây giờ khó chịu của ông ta cũng đang nghẹn lên đến tận cổ, Diệp Thiên nói ông ta gặp rủi ro, lậu tài, ông chủ Văn còn không tin sao!
Một lần nữa đặt một khối đá hình trứng nặng chừng bảy tám chục cân lên máy cắt thạch, Văn Loan Hùng khởi động máy, âm thanh “ong ong” của bánh răng hợp kim sắc bén nhanh chóng phát ra.
Biểu hiện ở lớp vỏ đá của khối đá này rất tốt, dấu vết màu sắc nổi bật rõ ràng, vân rắn kéo dài hơn nửa tảng đá, Văn Loan Hùng ước chừng phải mất triệu mới có thể mua được khối đá này.
Mà đường vẽ trên khối đá này cũng do chính ông ta cân nhắc, ông ta vẽ đường cắt ở chỗ rẽ bên trái. Nơi đó có một chỗ lồi ra ngoài, giống như là cái trán của Thọ tinh công vậy.
Dưới tình huống như vậy, nơi như thế sẽ không thể xuất hiện Phỉ Thúy, hạ đao từ chỗ này có thể sẽ cắt đến nơi giao nhau giữa Phỉ Thúy và nguyên thạch. Đường vẽ Văn Loan Hùng thật ra lại khá khả quan.
- Két… rắc…!
Cùng với tiếng ma sát của tảng đá với kim loại chói tai, khối đá bị chia thành hai phần, phần có chỗ lồi lên rơi xuống đất.
- Tăng… lại tăng rồi!
Người đứng gần nhất, nhìn thấy một màu xanh hiện lên rõ ràng, vừa vừa lúc chuẩn bị lớn tiếng kêu lên lại phát hiện ra mặt cắt bị rơi trên mặt đất kia hình như cũng xuất hiện màu xanh.
- Đây… đây là cắt hỏng à?
Người vừa kêu lên lúc nãy lúc nhìn thấy khối đá rơi trên mặt đất lập tức ngậm miệng lại.
Thông thường mà nói thì trang sức Phỉ Thúy quan trọng nhất là vòng, vòng Phỉ Thúy tốt có thể bán được hơn một ngàn vạn, nguyên nhân là vòng cần dùng nguyên liệu nhiều và lớn, cần phải sử dụng một khối Phỉ Thúy đồng nhất mới có thể chế thành.
Nếu như làm vòng bằng miếng nguyên liệu bị cắt đứt này thì chỉ làm được những đồ chơi linh tinh thôi, mà giá trị của nó e rằng nhiều nhất cũng chỉ được khoảng trăm vạn. Giá cả chênh lệch giữa chúng không hề nhỏ tí nào.
Cho nên Phỉ Thúy cược thạch, không phải cứ giải ra màu xanh là tăng, mà còn phải giữ nguyên vẹn được miếng Phỉ Thúy nữa. Nếu như hạ đao mà không đúng mà cắt miếng Phỉ Thúy thành hai nửa thì giá trị của nó sẽ cách xa một trời một vực.
- Đúng là cắt hỏng rồi…
- ôi, tiếc quá, đáng nhẽ là có thể lấy ra một nguyên liệu làm vòng rất tốt chứ.
- Đúng vậy, hơn nữa thủy chủng cũng rất tốt, đã đạt được tới Băng chủng, nếu như làm thành vòng, ít nhất cũng phải được ba trăm vạn trở lên.
Sau khi tảng đá được cắt ra, những người quan sát giải thạch dồn dập vây xung quanh. Nhưng nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ tiếc nuối, khối đá gần nghìn vạn, bây giờ cao nhất cũng chỉ được ba bốn trăm vạn.
Khối nguyên liệu này mặc dù cũng là Băng chủng nhưng màu sắc của nó cũng không thuần xanh lắm, phân bố mức độ không đồng nhất, nhưng lại có tính chất tốt để làm vòng, nhưng lại mài thành mặt như thế này thì lại cách xa thứ mà Diệp Thiên giải ra, chỉ có thể tạo thành vài đồ trang sức bán mà thôi.
Văn Loan Hùng lúc này chính là gặp phải trường hợp nói lúc nãy, vốn dĩ là một miếng Phỉ Thúy giờ bị chia thành hai miếng, giá trị của nó đã bị tụt dốc rồi.
- ôi, biết sớm thì mài khối đá một chút, miếng này gần ngay sát lớp vỏ đá, chỉ cần mài một cái là lộ ra rồi.
Một đao liền cắt mất gần bốn trăm vạn, mặc dù Văn Loan Hùng khoe khoang, thì cũng là cảm giác đau của xác thịt. Sau khi quan sát kĩ lại khối đá, trong lòng cảm thấy rất chán nản.
Nhưng Văn Loan Hùng giương mắt cũng thấy được Diệp Thiên cười như không cười, không khỏi rùng mình, đây… đây không phải là rủi ro mà Diệp Thiên đã nói sao?
- Người thanh niên này không hề đơn giản.
Lúc này Văn Loan Hùng cũng không dám coi khinh Diệp Thiên nữa quá trình cắt khối đá tiếp theo cũng phải hết sức cẩn trọng. Chính là vận khí của ông ta hôm nay không được tốt, tính chất Phỉ Thúy giải ra hôm nay cũng rất bình thường.
Văn Loan Hung không kinh doanh châu báu, những khối đá giải ra thường thì ông ta đều bán ngay tại đây, người bên cạnh xúm lại ra giá, những khối Phỉ Thúy mà Văn Loan Hùng giải ra được tổng cộng có giá khoảng triêu.
Mà Văn Loan Hùng lại bỏ ra tổng cộng hơn triệu đô la Hồng Kong, tương đương với lỗ hơn triệu. Càng đúng hơn với lời phán rủi ro của Diệp Thiên.
Nhưng vẫn may là Tả Gia Tuấn bên kia cũng không giải ra được khối đá nào có tính chất tốt hơn cả, cả hai đều giải ra khối Băng chủng Phỉ Thúy, so sánh một chút thì khối đá của Văn Loan Hùng cũng có giá trị cao hơn một tí.
Điều này cũng khiến cho ông ta thấy an ủi hơn. Mặc dù tổn thất đến hơn triệu, nhưng có thể có thể thắng được lần cược này với Tả Gia Tuấn khiến ông ta phải xem tướng cho mình một lần, thật cũng đáng.
Phải biết rằng, xem bói hay suy diễn số mạng cho người đầu tư cổ phiếu là rất tiêu hao tinh thần, cũng chính là giảm thọ, vì vậy Văn Loan Hùng tìm Tả Gia Tuấn mấy lần nhưng ông vẫn không trả lời, đây không phải việc có tiền là giải quyết được.
Có điều nếu như đúng như lời Diệp Thiên nói, nhất định sẽ mắng to này thì phá gia chi tử sau đó sẽ tự đề cử mình. Nhớ lại năm trước, khi ông ta mở công ty ở kinh thành, mỗi lần xem bói cũng mấy trăm vạn.
Lúc này Văn Loan Hùng đã giải hết mấy chục khối đá mà ông ta đã mua rồi, cũng vì ông là người ngoài ngành nên mới quyết đoán như vậy, đổi là người khác thì họ sẽ giữ lại bảy tám khối để dự trữ.
- Đem khối đá cuối cùng ra đây đi.
Khi mọi người đang định giải tán, không ngờ Văn Loan Hùng vẫn còn một khối nữa, chính là khối nguyên thạch bị cắt hỏng có thể tích lớn nhất lần này.
Một chiếc xe nâng ầm ầm đi tới, trên đó là khối Cự Vô Phách, bảy tám nhân viên hợp lực mới cố định được khối đá trên máy cắt thạch.
- Phỏng chừng khối này cũng không giải ra Phỉ Thúy.
- Đúng vậy, ông xem mặt cắt này đi, ngay cả kết tinh sương cũng không nhìn thấy tí nào cả, đúng là một khối phế liệu thôi.
- Cái này cũng khó nói, trên tảng đá vẫn có vân rắn, chứng minh rằng từng hình thành nên Phỉ Thúy.
Nhìn thấy khối Cự Vô Phách này mọi người xung quanh trao đổi sôi nổi, giá của nó đưa ra đến hơn triệu, nếu như không giải ra băng chủng hơn .- . kg thì chắc chắn là sẽ lỗ.
Sau khi đứng ở máy cắt thạch nhìn khối đá, mắt của Diệp Thiên cũng híp lại, mọi người không biết nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, trong khối nguyên thạch này có một khối Phỉ Thúy bằng nắm tay.
Tuy rằng thuộc loại gì thì cậu dốt đặc cán mai, nhưng thông qua khí của nó có thể cảm nhận được, khối Phỉ Thúy bằng nắm tay kia có ẩn chứa linh khí, tựa hồ như thuần khiết hơn khối mình vừa giải ra rất nhiều.
- Chẳng lẽ sự thất thoát tài chính này của Văn Loan Hùng ứng nghiệm ngay trên người mình?
Mắt nhìn thấy Văn Loan Hùng nắm trong tay cán máy cắt thạch, Diệp Thiên bỗng hiểu ra, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, gặp được mình ông chủ Văn thật là không gặp may rồi.
- Két…rắc rắc…
Tiếng cắt đá không ngừng vang lên, một khối nguyên thạch lớn rơi trên mặt đất, nhưng lần này cũng phát ra một tràng thở dài.
Không cần hỏi, đao cắt này cũng hỏng rồi, đừng nói là Phỉ Thúy đến ngay cả những trạng thái vật chất kết tinh xem với Phỉ Thúy cũng không có xuất hiện.
- Lại thế nữa rồi!
Văn Loan Hùng để cho nhân viên điều chỉnh một chút phương hướng của khối nguyên thạch, ở một bên khác lại cắt xuống, khối này nặng gần kg, to gần bằng một người, cắt hai ba lần không ra Phỉ Thúy cũng không nêu rõ được gì cả.
Hơn nữa Văn Loan Hùng còn nhớ rõ lời Diệp Thiên nói là thất thoát tài chính, tất cả các khối đá đều giải hết rồi, nếu như là thất thoát tài chính thì chỉ có thể là ứng nghiệm ở khối này thôi.