Cửa sau cùng mở ra, Burnside nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp tiên sinh, vào được bên trong chỉ có thể là ngài, thời gian dừng lại là nửa tiếng, xin ngài hãy đảm bảo thời gian.
So với những ngân hàng bình thường, nhất định là công việc về nghiệp vụ két sắt là không giống. Công việc của ngân hàng Thụy Sĩ coi như làm được đến mức cực hạn, bọn họ gọi là bảo vệ khách hàng chính là ngay cả đến mình cũng không biết rốt cục là khách cất giấu gì trong hòm của khách.
Đương nhiên, đây chỉ là nhằm vào một vài những khách hàng cao cấp. Hơn nữa, khách hàng tự nguyện kí cam kết bảo mật thì lời đề nghị mới có hiệu lực. Nếu như không gặp lại khách hàng thi thực sự trong két sắt có cất giấu cái gì thì ngân hàng cũng không có cách nào nói rõ ra được.
Nhưng đối với két sắt này mà nói, những cái này đều không thành vấn đề, vì công nghệ chế tạo rườm rà, mỗi cái chìa khóa cho những két sắt kia đều là độc nhất vô nhị trên đời. Những thợ thủ công chế tạo ra nó cũng không có cách phục chế, bên trong cất giấu đồ gì ngoài người nắm giữ chìa khóa ra không ai có thể nhìn thấy được.
Lúc nói chuyện, Burnside đưa cho Diệp Thiên một cái vali du lịch, cái vali bây giờ là rỗng không nhưng dù Diệp Thiên có bỏ vào đó cái gì thì bọn họ cũng không có quyền nhìn, đây chũng là một đặc quyền của khách hàng.
Sau khi kéo vali du lịch vào, trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một cái hàng lang dài khoảng 20m, hắn đi vào hàng lang tự động điều chỉnh đèn sáng lên, âm thanh phía sau truyền đến, trái lại là cửa sắt khoảng hơn 2m đã bị đóng lại.
Mặc dù là dưới đất nhưng kiến trức nơi đây rất hợp lý, Diệp Thiên không hề có cảm giác khó chịu nào. Hai bên hành lang hiện lên những bức tranh tươi sáng, cũng làm giảm áp lực của mọi người khi bị vào phòng đóng cửa.
- Cộc cộc...
Trên hàng lang vọng tiếng bước chân của Diệp Thiên. Sau khi đi vào trong mấy bước Diệp Thiên phát hiện cách khoảng 2m có một tủ sắt khoảng 1m2. Trên cửa có 10 số, cách 20m chỉ cất chứa có 8 tủ sắt. Có thể thấy loại tủ sát này rất ít và quý.
Nhưng khiến cho Diệp Thiên thấy lạ chính là những cái tủ sắt đó không có chỗ cho chìa khóa, ngoài một cái màn hình, bền chắc như thép. Diệp Thiên phóng ra thần thức để tìm kiếm.
- Những tủ an toàn này làm bằng chất liệu gỗ gì vậy?
Sau khi vào tập đoàn Ngân hàng Thụy Sĩ, đầu tiên là Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc vì hắn phát giác thần trí của mình không thể xuyên thấu được những tủ an toàn đó. Dường như trong những tủ an toàn đó còn có một chất liện gỗ ngăn cản sự thăm dò của thần thức.
Điều này làm cho Diệp Thiên có chút khiếp sợ, vì từ sau khi sinh ra thần thức dù vật có mật độ khoáng vật cao thế nào cũng không thể ngăn cản được sự ăn mòn của thần thức, ngoài những lới có kinh khí bao trùm thì thần thức không thể thăm dò được tình hình. Vẫn là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy.
- Chẳng lẽ trong hòm an toàn đó có dung hợp thiên thạch sao?
Đưa tay chạm lên một cái tủ an toàn, Diệp Thiên tinh tế cảm ứng, sau mấy phút đồng hồ dường như hắn có suy nghĩ gì liền dở trưởng.
Vừa rồi trong tra xét Diệp Thiên phát hiện trong hòm an toàn này có một kim loại đặc thù, nó giống như một loại ẩn chứa trong thế giới linh khí. Tuy số lượng rất ít nhưng chất lượng lại vô cùng cao. Khi thần thức của Diệp Thiên chạm vào cũng như tuyết mùa xuân liên tan ra.
- Mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này con có rất nhiêu chuyện mà mình không biết.
Nghĩ lúc trước còn nói chuyện cướp ngân hàng với Chu Khiếu Thiên, hắn không khỏi cười tự giễu. Hắn cất giấu 5 năm trời một miếng đá, không ngờ là trong tủ an toàn tất cả lại đều gia nhập vào loại thiên thạch này.
Lắc đầu đi đến tủ sắt số 3 phía trước, Diệp Thiên lấy chìa khóa kia ra, chất liệu chiếc chìa khóa này cũng vô cùng đặc biệt. Mặt trên nó có một loại từ tính cho dù là qua nửa thế kỉ cũng không thấy có chút suy giảm nào.
Lúc cái chìa khóa tiếp xúc với màn hình phân hình, âm thanh tách, tách vang lên dưới mà hình tách ra làm 3 phần, một lỗ khóa đã hiện ra.
- Nửa thế kỉ trước đã có loại khoa học kĩ thuật này rồi sao?
Thấy cảnh này phát sinh, Diệp Thiên tấm tắc mãi không thôi. Lúc hắn vào Đại học đều cho rằng loại kỹ thuật này đã là tiên tiến nhất, không ngờ cảm ứng tính từ hơn nửa thế kỉ trước cũng đã bị ngân hành sử dụng rồi.
Sau khi cắm cái chìa khóa khớp vào lỗ thủng, căn bản là cái chìa khóa không cần Diệp Thiên phải vặn nó đột nhiên từ từ xoay vòng lên.
Sau khi xoay được 4 vòng chỉ nghe thấy một tiếng két két nhỏ, cảnh cửa két sắt hơn nửa thế kỉ đã mở ra, không hề có một chút nào trúc trắc giống như là mới bị đóng từ hôm qua vậy.
- Thật là phức tạp!
Diệp Thiên không kìm được cảm thán trong lòng một câu. Thế giới ngân hàng ở Thụy Sĩ có sức cạnh tranh không gì sánh kịp, cũng không phải là không có lý do ngoài việc phục vụ bằng phần mềm máy tính ra những phần cứng các ngân hàng khác cũng không thể sánh kịp.
- Không lão quỷ gia tộc Bắc Cung này cất giấu cái gì ?
Thấy cánh cửa sắt văng ra, trong lòng Diệp Thiên tràn đầy sự chờ mong. Năm đó gia tộc Bắc Cung sở hữu tài sản của Bắc cung chính võ, lúc đó còn đi cướp giật ở Myanmar, phần lớn của cải đều tơi vào tay của gia tộc này.
Chẳng qua là sau khi sau khi Bắc Cung Chính Võ chết, trong gia tộc ngoài một ít vàng ra thì tất cả toàn bộ bảo thạch, giấy tờ khế ước đều biến mất. Điều này cũng khiến cho sự phát triển của gia tộc Bắc Cung bị đình chỉ, hơn nửa thế kỉ sau không còn phong thái của một gia tộc nữa.
Anh hùng Bắc Cung mấy lần vào Myanmar, thậm chí là nhập cư xây dựng khách sạn 5 sao cũng chỉ để tìm kiếm những võ sĩ của Bắc Cung Chính Võ còn lưu lại ở Thụy Sĩ. Chìa khóa trong ngân hàng chính là để mở két sắt của Bắc Cung Chính Võ trấn hưng lại gia tộc.
Chỉ là tạo hóa hay trêu ngươi, tủ sắt Trần Phong này hơn nửa thế kỉ được mở ra nhưng gia tộc Bắc Cung dùng đậy tre đánh không đến Diệp Thiên, nếu như anh hùng Bắc Cung có biết thì không biết là họ còn có ý tưởng gì?
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên giật cửa sắt lại đối với những thứ quý giá năm đó sư đoàn Myanmar cất giấu, hắn cũng vô cùng tò mò.
- Ây, đây là vật gì?
Lúc trước Diệp Thiên cũng phóng ra không ít thần thức để quan sát nhưng khi giật phía sau cửa sắt một cỗ linh khí đập vào mặt hắn, xem như cảm ứng cũng vô dụng. Diệp Thiên cũng không biết người tu đạo đã sử dụng vật gì.
- Lạ thật, hôm nay lại gặp món đồ thần thức không thể thăm dò được?
Diệp Thiên cũng không vội thăm dò vật kia mà phân hình cái tủ sắt 1m2 một lần. Khiến cho hắn ngạc nhiên chính là trong tận cùng két sắt có một góc sáng, có một cái hộp gỗ nhỏ ngăn cách thần thức của hắn.
- Bắc Cung Chính Võ hẳn là người tin lời Phật dạy?
Diệp Thiên nhìn thấy vật trong két sắt không nhịn được mắng:
- Thường ngày đa số mọi người đều tin vào Phật, còn đến chỗ cướp giật, đốt giết cũng không sơ sau khi chết bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
Trong két sắt này có 18 tượng Phật lớn nhỏ, tượng cao nhất khoảng 80cm, nhỏ nhất chỉ bằng lòng bàn tay, toàn bộ được làm bằng vàng ròng.
Áo mũ trên tượng Phật còn được khảm các loại đá quý, đèn bên ngoài chiếu vào sáng bóng, rất đẹp phát ra sự thần bí.
- Kim cương? Giá trị thứ này rất quý!
Diệp Thiên là người trong đạo, hắn phải tin Phật. Sau khi khuấy động lên từng góc tượng, có bảy, tám tượng nhỏ bằng lòng bàn tay. Có một cái túi nhỏ làm bằng vải tơ tốt hắn mở ra xen, vừa nhìn những viên kim cương hiện ra còn đẹp hơn cả những tượng Phật kia.
- Đoán xem, đây là sư đoàn trưởng Myanmar hay là sư đoàn trưởng Nam Phi?
Cho dù Diệp Thiên có của cải lớn nhưng sau khi nhìn thấy kim cương hăn cũng há mồm trợn mắt. Tám cái túi đựng kim cương. Có 4 cái đựng không chắc nhưng có ít nhất một cái kim cương chui ra cho dù là chưa được qua mài rũa nhưng màu của nó cũng tỏa ra sáng dọi.
Còn những kim cươn đã qua mài rũa màu tỏa ra càng sáng đẹp, hơn nữa còn được cắt bằng công nghệ cao, cho dù Diệp Thiên là người ngoài nghề cũng thấy hoa hết cả mắt.
- Chỗ kim cương đó, giá trị cũng phải hơn 10 triệu đô la.
Diệp Thiên định lương giá trị chỗ kim cương, nếu giao người gia công có lẽ giá trị của nó còn tăng lên gấp đôi nữa.
Còn những tượng Phật này toàn bộ đều được làm bằng vàng ròng, đặc biệt là bức tượng cao bằng nửa người cũng phải làm mất mấy trăm cân vàng. 18 bức tượng Phật giá trị cũng phải mấy trăm triệu nhân dân tệ.
Trong két sắt còn một ít khế đất, già trị của nó cũng không thể dùng tiền mà định được, bở vì phần lớn nó đều là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Phần nhiều ở những thành phố Tokyo, Osaka giá đất ở những chỗ đó mà nói tuyệt đối là một con số không nhỏ.
Diệp Thiên cũng không biết những khế ước đất đó có còn hiệu lực pháp lý hay không, nếu như chủ những nơi đó không thừa nhận thì nó cũng chỉ còn là một đống giấy vụn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Thiên cất khế đất và những túi kim cương vào vali, còn những tượng Phật bằng vàng ròng, hắn cũng không thấy hứng thú lắm bởi vì nhỏ không đáng tiền hắn lại phải dọn đi chẳng thà để lại luôn chỗ này cho xong.
Tuy đang bị trọng thương nhưng ánh mắt của Duy Kì vẫn rất sáng luôn chăm chú nhìn Hồ Hồng Đức, ánh mắt đó tỏ ra không hề yếu ớt chút nào.
Ngày trước hồi còn trẻ ở trong đội đặc chủng Duy Kì là thành viên ưu tú nhất, vậy mà chỉ qua có một đêm mà bao nhiêu chuyện thay đổi. Duy Kì đã giết chết kẻ thù thế là cuộc đời từ nay về sau không sẽ không còn có được niềm vui nữa rồi.
Cho nên An Đức Duy Kì đã từ chối lời mời của trại huấn luyện, một thân một mình thâm nhập vào thế giới đen,Châu Âu rộng lớn như vậy cũng không ai biết y còn sống họn tưởng y vừa mới chết.
Chẳng qua thân làm một cường giả, An Đức Duy Kì không muốn tự sát để kết thúc tính mạng của mình cho nên anh mới không ngừng khiêu chiến với các cơ quan, tổ chức, đây có lẽ là do nguyên nhân của cái thần bí Phương Đông.
Trung Quốc cũng không để cho An Duy Kì thất vọng, chỉ là cuộc thi đấu thứ hai anh ta đã gặp phải một đối thủ cực mạnh, đối với An Duy Kì mà nói chết trong tay Hồ Hồng Đức có lẽ là một kết cục tốt nhất.
- Phủ tạng của ngươi đã chảy máu, cho dù ta không ra tay thì ngươi cũng không sống nổi, ngươi còn trẻ còn làm được nhiều việc hà tất phải chết ở chỗ này.
Nhìn thấy ý chí ở trong mắt của An Đức Duy Kì, Hồ Hồng Đức cũng phải lắc đầu nhưng y cũng không quan tâm gì đến quền đài nữa, y liền đến ngồi bên cạnh Diệp Thiên.
An Đức Duy Kì cũng có sự kiên trì của mình, giống như Hồ Hồng Đức cũng có sự kiêu ngạo của y, nghiêm túc mà nói trong cuộc tranh tài này Hồ Hồng Đức đã làm tệ rồi, đó cũng là do tính tình ngay thẳng của y, quả thực nếu giết An Đức Duy Kì thì đó cũng là sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời của y.
Tới mức An Đức Duy Kì còn xé rách Trương Tam, cái kia cũng không có quan hệ gì với Hồ Hồng Đức, anh ta cũng không còn nghĩa vụ phải đi báo thù cho Trương Tam , dù sao lần này lên quyền đài cũng đã chuẩn bị chuyện sinh tử.
Hơn nữa trong trận đấu, dưới tay sát thủ Trương Tam nếu An Đức Duy Kì phản ứng chậm thì chỉ e phải khênh người đi trên mặt đất lúc này lại chính là anh ta, trên hắc quyền không có chuyện ân oán cũng không có chuyện tư thù.
- Đây… cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tại sao lại không giết nó?
- Cuối cùng là ai thua, ai thắng?
Hành động này của Hồ Hồng Đức đã để cho cả hội trường phải ồ lên, thường ngày trong này có những kẻ phú hào ra vẻ đạo mạo không khí giả tạo đã bị xé toang, thấy An Đức Duy kì bị trợ thủ hạ xuống lôi đài, một vài người đã chửi ầm lên.
- Hồ lão, An Đức Duy Kì đã kí tên vào giấy sinh tử, vì sao lại lại không giết anh ta.
Hành động của Hồ Hồng Đức cũng có chút khó hiểu, đương nhiên nhãn lực của ông ta có thể nhìn ra An Đức Duy Kì đã kiệt sức, hắn không hiểu tại sao Hồ Hồng Đức lại bỏ qua cơ hội hạ gục đối thủ.
- Cậu đang chất vấn ta ư?
Hồ Hồng Đức trừng mắt, lạnh lùng nhìn về phía Chúc Duy Phong, thần lực của ông ta vẫn chưa hết dường như có cả sát khí theo gió đập vào Chúc Duy Phong.
Đây cũng chính là cái được gọi là hiệp sĩ vi phạm lệnh cấm, trong mắt Hồ Hồng Đức loại người này chỉ biết cố chấp, giống như là Diệp Thiên với Cẩu Tâm Gia thậm chí là An Đức Duy Kì mới chỉ vừa đi xuống lôi đài nhưng rất dễ để nhận ra Chúc Duy Phong không có ở trong hàng ngũ đó.
Mấy hôm trước ở tứ hợp viện, đừng nói là Chúc Duy Phong đã biết được thân phận của Tống Hạo Nhiên mà ngay cả đến Hồ Hồng Đức cũng coi chuyện đó là chuyện cũ, sau khi hô một tiếng lão Tống thì ở phía trước thái độ cũng không có gì thay đổi.
Bị Hồ Hồ Đức trừng, Chúc Duy Phong rùng mình, y biết những người này là vô pháp, vô thiên, mình chỉ cần nói sai một câu thì không chừng sẽ bị đối phương đả thương ngay nên Chúc Duy Phong vội lấy cớ nói:
- Không dám, Hồ lão, ngài nghĩ nhiều rồi, chỉ là… lần này thắng thua đối với ngài không có nghĩa lý gì!
Quyền tràng này của Chúc Duy Phong không giống với Hồ Hồng Đức, hẳn đây chính là nhân vật của quyền pháp tông sư, cũng chính bởi vì đó là quyền pháp của các đại sư, người kiêu ngạo bất tuần. Căn bản đí là những cao thủ chân chính không thể dùng tiền tài để mời chào họ được.
Hồ Hồng Đức sẽ không mua Chúc Duy Phong, y lạnh lùng nói:
- Có gì phân biệt là không tốt nào? Coi như ta đã thua là được.
- Được thế thì cứ theo như ngài lo liệu!
Nhân vật này Chúc Duy Phong không dễ gì buông tha nhưng dù sao An Đức Duy Kì đã bị trọng thương, nếu y còn dám đánh nữa thì là tự tìm đến đường chết.
- Lão Hồ, mẹ kiếp không sai!
Hành động này của Hồ Hồng Đức đối với Diệp Thiên cũng chỉ là sự thưởng thức, hắn càng không thể để Chúc Duy Phong cảm nhận được liền vỗ vào vai Hồ Hồng Đức.
- Khà khà, Hồ Hồng Đức của tôi là người như thế nào, chuyện thắng trên võ đài nhất định là không quan tâm.
Bị Diệp Thiên vỗ, dường như Hồ Hồng Đức đã nhận được một phần thưởng, y liền cười nhìn Chúc Duy Phong kêu lên một tiếng buồn bực, đều là người mà tại sao mà thái độ của Hồ Hồng Đức đối với người lại khác nhau như vậy.
Ừ , y đến đây làm gì? Lại còn muốn đánh nhau với ngươi?
Đang nói chuyện với Hồ Hồng Đức, An Đức Duy Kì vịn tay người nâng mình lên rồi đi về phía bọn hắn đang ngồi.
- Không sao, để cho y lại đây!
Chúc Duy Phong không phải là người thiện tra, nếu bị thương thì hẳn An Đức Duy kì sẽ sợ nhưng như thế thì sự từng trải của những năm trước kia đã để y sống là vô dụng rồi, ngay sau đó y khoát tay bảo mấy người bảo vệ phía trước lui đi.
Thấy mấy người ở lối đi đã tránh ra, An Đức Duy Kì đến cạnh Hồ Hồng Đức, nói lảm nhảm về trận Nga La Tư rồi quỳ xuống, tay bị thương cầm lấy tay phải Hồ Hồng Đức.
- An Đức Duy Kì tiên sinh đã nói, ngài đã gặp người lợi hại, ngài hãy cho anh ta sống thêm chút nữa, anh ta là đạo sư không cứ trèo lên người khác được.
Đi theo An Đức Duy Kì có mấy người Châu Âu để phiên dịch cho An Đức Duy Kì họ nói:
- An Đức Duy kì tiên sinh còn nói, nếu có ngày ngài đến thăm quê thì hắn sẽ dùng chiêu đãi ngài món bánh mì hảo hạng nhất.
- Được, có cơ hội nhất định ta sẽ đi, lão Đầu Tử cũng muốn gặp để biết thế nào mà lại huấn luyện ra người bị đánh ngã xuống đất thế này.
Hồ Hồng Đức cười lớn, thời gian ở núi Trường Bạch y cũng thường xuyên giao tiếp với Nga Tư La đã biết Nga La Tư là người chiêu đãi khách quý bằng muối và bánh mì đây cũng là nét truyền thống đã có từ nhiều thế kỉ.
Thấy An Đức Duy Kì đứng lên, Hồ Hồng Đức nói:
- Đúng rồi, hãy về tĩnh dưỡng tháng, không được hoạt động mạnh, nếu không vết thương của ngươi sẽ rất khó chữa khỏi đấy.
Tục ngữ đã nói: Tổn thương đến gân cốt là ngày mà Hồ Hồng Đức bị nội thương khá nghiêm trọng, nếu là người khác thì chie một cú đá của Hồ Hồng Đức là đã chết rồi, chỉ có An Đức Duy Kì biến thái sau khu bị đánh mới vẫn thoải mái, tự nhiên đi lại được như thế.
Sau khi dặn dò An Đức Duy Kì xong, bỗng Hồ Hồng Đức nhìn về phía Diệp Thiên, cười nói:
- Diệp Thiên, ta thấy tên tiểu tử này cũng thuận mắt, cậu hãy đi lấy cho hắn một ít thuốc trị thương đi.
Mấy ngày nay ở trong kinh thành, Hồ Hồng Đức biết chú Cẩu Tâm Gia cũng biết là y có mang đến dã sơn hạch tội, đó là viên thuốc có thể trị cả nội và ngoại thương, y cũng biết trên người Diệp Thiên đang giữ vật này.
- Chính tôi cũng chưa dùng loại thuốc này, thật ra nó có thể trị thương được sao?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt lườm Hồ Hồng Đức rồi nhìn về phía An Đức Duy Kì, nói bằng tiếng anh:
- Mở miệng ra!
Một người đã từng làm bộ đội đặc chủng, đương nhiên An Đức nói tiếng anh không khó khăn gì, sau khi nghe Diệp Thiên nói, anh ta không há to mồm ra mà chỉ há cho vừa một hạt đậu tương to, một viên đạn mới có thể chui lọt.
Không để cho An Đức Duy Kì có phản ứng gì Diệp Thiên đã vầm lấy cằm của anh ta, nhẹ nhàng đẩy lên, viên thuốc đã trôi xuống yết hầu và đi vào bụng anh ta.
An Đức Duy Kì nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ, anh ta không biết rốt cục là người thanh niên này có ý gì, nhưng sau đó một lúc bụng hắ ứa len cổ một cảm giác ấm áp chỗ đau cũng đã giảm đi rất nhiều.
- Cảm ơn, Trung Quốc quả là một quốc gia thần kì!
An Đức Duy Kì dù có không lanh lợi thì cũng biết Diệp Thiên không có ác ý, anh ta chỉ có thể hình dung vật mà mình vừa nuốt vào bụng là vật thần kì mà thôi.
Chỉ là An Đức Duy Kì không biết, Diệp Thiên vừa cho anh ta uống viên thuốc mà Cẩu Tâm Gia đã dùng nhiều loại thảo dược quý hiếm để chế ra, nó không những có thể chữa khỏi vết thương của An Đức Duy Kì mà thậm chí nó còn sót lại những tai họa ngầm trong cơ thể của anh ta, không có cách nào hóa giải được công hiệu của nó.
- Quay về Nga La Tư đi thôi, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau.
Cho tới giờ Diệp Thiên còn chưa xem tướng cho bất cứ người ngoại quốc nào, vừa rồi đơ đãng nhìn An Đức Duy Kì hắn phát hiện người này còn có thể xuất hiện cùng mình nhưng chưa biết cụ thể là trong truyện gì thì Diệp Thiên cũng không thể đoán ra được.
- Diệp Thiên vốn dĩ cậu cũng có võ công?
Đợi cho An Đức Duy kì đi khỏi, Chúc Duy Phong ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên, tuy sức đấu có hạn nhưng ánh mắt không bình thường mà cay độc, động tác vả vào mồm An Đức Duy Kì
- Ha ha, trước đây còn đánh nhau nữa cơ nhưng còn kém xa so với Chúc tổng.
Diệp Thiên cười và lắc đầu nói tiếp:
- Lão Hồ cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, hôm nay không phải đến nữa.
Trận thi đấu hôm nay coi như Diệp Thiên đã có nhiều kiến thức, An Đức Duy Kì hung mãnh đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, những trận đấu cũng có vài phần chờ mong ở trận đấu.
Báo chương lỗi