- Cha, cha… cha mắng con sao?
Vệ Dung Dung dường như không thể tin vào tai mình nữa, từ nhỏ đến lớn cô mới phản đối, nặng lời với cha một câu mà cha đã mắng mình, điều này làm cho đôi mắt ngấn lệ của cô đỏ cả lên.
- Dung Dung , chú Vệ không muốn mắng cô đâu, nhưng ngắt lời người khác lúc đang nói chuyện đúng là không lễ phép chút nào, cũng là Diệp Thiên có mấy lời không thể nói lung tung thôi.
Thanh Nhã ở bên cạnh thấy thế liền vội vàng ôm Dung Dung và giảng hòa, nếu Diệp Thiên dẫn đến *một cô gái không hợp. Cô gái này dù là bạn tốt cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
- Dung Dung à, là ba không tốt, cho ba giải thích…
Thấy con gái khóc, cả chân tay Vệ Hồng Quân cũng thấy hoảng sợ.
Từ sau khi vợ Vệ *Hồng Quân qua đời, người ông quan tâm nhất chính là cô con gái này. Trừ việc hái mặt trăng trên trời thì việc gì con gái muốn ông cũng đều đáp ứng.
- Gọi chuyện này là gì nhỉ?
Diệp Thiên bĩu môi, chẳng khác nào chuyện trẻ con, hèn chi Vệ Dung Dung kia nói trở mặt là trở mặt liền. Tính khí cắu kỉnh chẳng khác nào con cún con.
Vệ Dung Dung khóc nức nở hỏi Thanh Nhã:
- Có phải cậu đã nói chuyện mẹ mình qua đời cho anh ta biết hay không vậy?
Trong lòng Dung Dung mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng nhất, trừ Thanh Nhã là bạn thân ra thì cô nhất định không cho kẻ nào khác nói chuyện mẹ cô đã qua đời.
Xem ra Vệ Dung Dung cho rằng nếu là Thanh Nhã nói cho Diệp Thiên biết thì cô đúng là một người bạn phản bội.
- Mình không nói, mình cam đoan từ trước tới giờ chưa từng nói ra.
Ở sâu thẳm trong tim, Thanh Nhã không thích Diệp Thiên và cô gái khác đến những chỗ mà cô và Diệp Thiên đã từng đến thì đương nhiên cũng không thích chuyện của những cô gái đó, cho dù đó là Dung Dung thì cũng không ngoại lệ.
- Thật không?
Sau khi nghe Thanh Nhã nói Vệ Dung Dung ngồi thẫn thờ, mẹ qua đời phút chốc đã hơn một năm, cô biết Thanh Nhã là người dịu dàng, nết na, chưa bao giờ biết nói dối.
- Diệp Thiên, có phải thật là cậu nhìn tướng mạo mà đoán ra không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vệ Dung Dung nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt hoài nghi.
- Đúng vậy, bạn không tin mình nói à?
Trong lòng Diệp Thiên có chút bực mình nhưng không để lộ ra ngoài nét mặt.
- Dung Dung, Diệp Thiên đúng là thầy tướng số, từ nhỏ cậu ấy đã học cái này rồi…
Thanh Nhã đứng bên cạnh nói xen vào.
Bị con gái quấy rối, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy nhức cả đầu, lúc này thấy sắc mặt con gái trở lại bình thường , liền vội vàng nói:
- Được rồi, con cùng nhỏ bạn đi nói chuyện đi. Ta còn có chuyện muốn nói với Diệp Thiên.
- Cái gì mà thầy xem tướng số, ta nghe thấy lạ không phải đang lừa ta đấy chứ.
Nghe cha nói xong, vệ Dung Dung liền kéo Thanh Nhã vào phòng mình nhường phòng khách cho Diệp Thiên và cha, Vệ Hồng Quân thở dài một hơi thấy nhẹ nhõm cả người.
Vệ Hồng Quân tự tay rót trà cho Diệp Thiên vẻ mặt như muốn xin lỗi:
- Con gái ta không có phép tắc cậu đừng để bụng nha.
- Ha ha, chỉ tội cho những bậc làm cha làm mẹ.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Chú vệ đừng khách sáo, thưc ra trực giác của cháu đối với chú nhìn cả về tướng mạo và phong thủy đều không có dấu hiệu rủi ro nên ta cảm thấy vấn đề này hơi khó, gần đây chú có gặp phải chuyện gì hay đắt tội với ai không?
Từ sau khi được kế thừa phái Ma Y, dường như Diệp Thiên đã gặp phải quẻ bói không lời giải, giống như hôm nay trong đầu không rõ sự tình gì vậy.
- Không có, trừ những lúc đi chứng minh chứng khoán ở phòng giao dịch ra chú đều ở nhà, gần đây việc xã giao của chú rất hạn chế thì có thể đắt tội với ai được chứ?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Vệ Hồng Quân lắc đầu liên tục.
Từ khi hắn mở khách sạn nhỏ này bình thường có chuyện gì cũng rất coi trọng cách đối nhân xử thế, Hồng Quân thà làm khó chính mình chứ cũng không muốn bạn bè phải khó xử vì vậy mà ông được rất nhiều người nể trọng.
- Đi chứng minh chứng khoán ở sàn giao dịch ư?
Nghe thấy vậy, mắt Diệp Thiên sáng bừng lên, liền hỏi:
- Chú Vệ, lúc chú đến sàn giao dịch có thấy ở đó được trang hoàng hay có chuyện gì thay đổi hay không?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân mở to đôi mắt:
- Tiểu Diệp sao cậu biết? Lúc trước sàn giao dịch có xây thêm mấy phòng, việc trang hoành đã được hơn một tháng, đến cuối tháng chín mọi việc đã hoàn thành tốt.
- Chú vệ, chú đã dổi lại mấy phòng ở đó thì thiệt hại lần này là để bù đắp chuyện đó rồi.
Vì Vệ Hồng Quân kiếm tiền ở sàn giao dịch chứng khoán, phong thủy nhà này có tốt cũng không thể tốt đến tận đó được, Diệp Thiên nghe Vệ hồng Quân nói đến đó ngay lặp tức đã hiểu ra vấn đề.
Dù *là xem phong thủy, xem tướng thì vẫn là thầy bói, hỏi để thay đổi vận mệnh của người khác phải có một quá trình, không thể nói thay đổi cái này thay đổi cái kia là có hiệu quả ngay được.
Cho dù Diệp Thiên đã tìm ra vấn đề, đã biết sự tình nhưng cũng chưa thể tìm ra cách gì để giải quyết, ở trên công ty chứng khoán Vệ Hồng Quân đã rất mệt nhưng chỉ trong thời gian ngắn nữa thì công việc kinh doanh cũng chưa thể trở lại như trước được.
- Những ngày qua ta là người giàu nhất chả trách ngồi đâu cũng bị người ta thấy không thuận tay, hóa ra phong thủy của ta đã bị người ta đổi lại.
Trên mặt Vệ Hồng Quân lộ rõ vẻ suy tư nghĩ đến việc làm ăn, trong lòng Vệ Hồng Quân đang nghĩ thời gian trước đúng là hắn là người giàu nhất… liệu có người cố ý hay không?
- Chú Vệ, nếu không có chuyện gì nữa chúng cháu xin trở về trường học, nếu muộn hơn ký túc xá sẽ đóng cửa mất.
Tuy rằng đã giúp được Vệ Hồng Quân nhìn ra vấn đề rồi nhưng Diệp Thiên cũng chưa có biện pháp giải quyết nên cũng không muốn nói đến chuyện này nữa.
- Ấy.. đừng vội mà…
Lời nói của Diệp Thiên đã đánh thức vẻ suy tư của Vệ Hồng Quân.
- Tiểu Diệp, chú Vệ còn có chuyện muốn nhờ cháu giúp
- Chuyện gì vậy ạ?
Diệp Thiên nhíu lông mày.
- Chuyện là thế này, ngày mai cháu đi cùng để xem giúp ta *xem căn phòng đó có phải là người ta đã cố ý hay vô ý thay đổi *có được không.
Vệ Hồng Quân tuy là vỗ ngực nói mình không sai nhưng hắn cũng biết rõ có nhiều kẻ tiểu nhân thấy hắn kiếm được nhiều tiền cũng đỏ mắt thèm muốn, ai mà biết được bọn nhà giàu có tung ra tin vịt hay không?
- Ý, có tiền rồi đây….
Trong lòng cảm thấy hưng phấn *nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ mặt lưỡng lự.
- Chú Vệ nhưng ngày mai cháu còn phải đi học.
Vệ Hồng Quân đã chỉ ra chỗ rủi ro, Thanh Nhã cũng không còn thể diện, nhưng Diệp Thiên muốn đi xem phong thủy để kiếm tiền, nếu không học Lôi Phong làm thật tốt việc này không chừng sẽ chết đói mất.
- Diệp Thiên nếu việc học ngày mai không quan trọng lắm thì hãy giúp chú.
Người này một khi đã nghi ngờ thì rất khó lấy lại lòng tin, như Vệ Hồng Quân này hắn luôn có cảm giác có người hại hắn, nếu không nói rõ ràng chỉ sợ sau này hắn lại không thể ngon giấc mà ngủ được.
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bài giảng ngày mai thực ra cũng không quan trọng.
Diệp thiên còn chưa nói hết câu, Vệ Hồng Quân đã vui mừng chen lời:
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi, Diệp Thiên sáng sớm mai chú sẽ đến đón cháu.
- May mà việc buôn bán của chú còn dựa vào được người này, không phải ta nên nói nhẹ nhàng một chút hay sao?
Nghe Vệ Hồng Quân nói suýt nữa ói ra máu rồi, người này ngay cả việc báo thù cũng không nói thì sao có thể đi xem phong thủy được chứ?*
- Có chuyện cháu cần phải nói rõ, theo nguyên tắc nghề nghiệp… Việc này phải thu phí…
Mấy năm Diệp Thiên đi du lịch cũng không phải vô ích, việc giữ thể diện này nhất định cậu có thể làm được.*
Hơn nữa, mời người xem phong thủy thì đương nhiên phải trả tiền, thầy phong thủy cùng với duyên "ngũ thuật" vì đi kiếm cơm nên nhất định phải cầu phúc cho người khác.
Kể từ đầu năm nay người ta đi WC còn phải mất tiền cuống hồ là mời thầy phong thủy xem việc Thiên Cơ, tạo hóa, nếu làm những việc trái với lẽ tự nhiên thì trách nhiệm sẽ không nhỏ, thử hỏi không có tiền thì ai sẽ đi cơ chứ?
Lúc đi du lịch Diệp Thiên đã từng nghe những người đi đường nói qua, ở khu Haiti của thâm Quyến người ta xem phong thủy ít nhất là 30 đồng một m2 nếu nhà người này 100 m2 thì ít nhất cũng được 3000 đồng.
- Những người làm nghề này đều ngay thẳng, thật thà, luôn cầu phúc cho người khác.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồng Quân lặng người đi một lúc mới trở lại, ngập ngừng nói tiếp:
- Tiểu Diệp, ý cháu nói là cháu xem phong thủy phải có tiền phải không?
Diệp thiên ngượng ngùng, tươi cười xem lẫn chút thẹn thùng nói:*
- Chú Diệp, cháu xem phong thủy cũng phải có quy tắc không thể phá vỡ nó được.
Diệp Thiên cũng không cần ý tứ nữa, thực ra nể lão Vệ nên chưa nói chứ lão đúng là kẻ "vắt cổ chày ra nước" chuyện này mà đồn ra ngoài thì thật là sẽ làm tổn hại to lớn đến thanh danh hào hiệp trọng nghĩa khí của ông ta.
Sau khi kinh nghiệm xương máu được rút ra, Vệ Hồng Quân vộ vàng nói:
- Tiểu Diệp , việc này chú Vệ tuyệt đối không bạc đãi cháu đâu.
Thực ra cũng không phải phản ứng của Vệ Hồng Quân chậm chạp mà căn bản là không suy nghĩ sự việc theo hướng này. Diệp Thiên mới vào đại học Vệ Hồng Quân chỉ cho rằng Diệp Thiên là cậu sinh viên chứ không phải là thầy phong thủy.
Thứ hai là Diệp thiên vừa mới lấy ra cái đồng tiền quý giá kia, Vệ Hồng Quân cho rằng trong người Diệp Thiên không thiếu tiền, thử nghĩ xem cậu ta chơi món đồ trị giá năm mươi ban vạn còn không sợ mất, thì chẳng lẽ lại để ý đến gần một vạn hay sao?
Thấy Vệ Hông Quân hiểu ra vấn đề, Diệp Thiên đứng bật người lên nói:
- Vậy nhé, chú Vệ chúng cháu về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.