Đương nhiên Diệp Thiên cũng không tin Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có thể, y mới chỉ nắm giữ một vài biện pháp sinh tử, đang lo không có người để làm thí nghiệm. Mời quốc sư Thái Lan, đúng lúc hợp với mong muốn của Diệp Thiên, hắn lập tức đứng lên nhìn về phía người chủ trì Frank nói rằng:
- Đệ tử của tôi vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, theo quy định, cậu ta có thể từ chối?
- Đương nhiên, đương nhiên là có thể từ chối.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói Frank có chút ngẩn người ra, toàn cơ thể bị rùng mình một cái rồi khẳng định nói:
- Vị tiên sinh này, nửa tiếng sau có thể khiêu chiến nhân danh đất nước!
Làm khởi xướng hiệp hội siêu năng của Thế Giới và là người phụ trách, Frank thực ra cũng là một người thần bí. Hằng ngày ảo tưởng và linh hồn câu thông chứ bản thân y thì cũng không có siêu năng lực gì cả, lại càng chưa bao giờ thấy hình ảnh huyết tinh như thế.
Vốn Frank cho rằng, hội nghị lần này có một số nhân vật lớn đứng đằng sau thao túng. Người đến cũng chỉ là có chút gạt người mà thôi nhưng hiện thực tàn khốc cho y biết rằng chính mình đã bị cuốn vào sâu trong lốc xoáy không đáy.
Sau khi nghe Frank trả lời là y tin. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chần chừ một chút rồi liếc mắt nhìn Diệp Thiên. Y đứng lên rồi lại chậm rãi ngồi xuống nhưng Diệp Thiên cũng không từ bỏ ý định của minh, hắn nói:
- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, tại sao lại muốn quay về đó ngồi? Đối với đề nghị của tôi, ông không có hứng thú sao?
- Cậu thanh niên, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh mà đã là thiên hạ vô địch, trên đời này còn nhiều người giỏi hơn cậu nhiều!
Trên mặt Cát Vượng Tố Tây lộ rõ vẻ tức giận, ở Thái Lan y là người được tôn sùng người thường phải quỳ lạy, ngay cả vua cũng phải hành lễ với y vậy mà Diệp Thiên lại dám buông lời trêu chọc y. Y rất không quen với việc này.
Nhưng Cát Vượng Tố Tây cũng không có ý đứng lên. Từ mấy năm trước, qua các loại thông tin y đã biết về Diệp Thiên, biết hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà còn vô cùng mạnh mẽ.
Sau này gặp Diệp Thiên, tuy là Cát Vượng Tố Tây không cảm nhận được năng lượng trên người Diệp Thiên nhưng tuyệt đối y cũng không cho rằng Diệp Thiên chỉ là người thường. Nhưng đệ tử xung quanh rỗng lục phủ ngũ tạng cũng chỉ bị một trưởng của Diệp Thiên đánh cho tan nát.
Cho nên Diệp Thiên cũng không chính thức khởi xướng việc khiêu chiến, hắn chỉ cần dùng lời đề bạt của mình Cát Vượng Tố Tây rõ ràng đã hiện ra là một con rùa rụt đầu.
- Nếu đã đến đây thì hãy bàn bạc một chút đi!
Vẻ mặt của Diệp Thiên tươi cười, hắn hướng xuống võ đài, lúc đi đén bên Chu Khiếu Thiên vỗ vai đệ tử nói:
- Làm khá lắm nhưng lực quyền vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì đầu của tên kia chẳng khác gì như quả dưa hấu nổ tung!
- Sư phụ, người?
Sau khi giết được Okada Bất Tử, vốn Chu Khiếu Thiên đang đắc ý nhưng chợt nghe thấy Diệp Thiên nói câu này liền cảm thấy ngực mình quay cuồng. Nước chua từ dạ dầy dâng lên cổ họng, những mùi vị hỗn tạp và máu tươi phun ra.
- Sư phụ, chúng ta không như vậy, người không thể bớt ghê tởm đi một chút được sao?
Lau vết bẩn trên miệng đi, Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Diệp Thiên. Cơ hội cậu ta rat ay cũng rất ít, cuộc ẩu đả sinh tử như vậy cũng là lần đầu tiên trải qua. Cảnh tượng mà Diệp Thiên miêu tả rốt cuộc cũng khiến cậu ta không thể chịu đựng được đồng thời vết thương vừa rồi cũng bị tái phát.
Diệp Thiên tức giận, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, cười mắng:
- Tiểu tử thối, đúng là không biết tốt xấu gì, ngươi phun ra ngụm máy tươi này khi về điều trị cũng chỉ mất đến một tháng!
- Ôi, thật sao, hì hì. Đa tạ sư phụ!
Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều, cậu ta nhìn về phía máu tươi thấy trong đó có một khối tụ huyết màu đen.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Con về vận công mấy ngày để máu tụ được khai thông đi.
- Sư phụ, người phải cẩn thận một chút đấy, tên kia thực sự là quỷ dị, chưa biết chừng còn dở thủ đoạn nữa.
Chu Khiếu Thiên gật đầu, thấp giọng nói. Lúc Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đứng lên Chu Khiếu Thiên đã nhìn thoáng qua thấy mặt y không biến sắc trong lòng hẳn là có hàm ý.
- Được rồi, ta biết. Con cứ yên tâm mà dưỡng thương đi.
Diệp Thiên cười lắc đầu, với tu vi giả đan kì của hắn hơn nữa lại có bổn mạng phi kiếm hộ thâm dù có đan đạo cũng không thể làm gì được.
Lúc nói chuyện cùng với Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên đã bất động dùng tay vẽ một tia hư không trên mặt đất, rất nhiều người không thể nhìn được. Chu Khiếu Thiên phun ra ngụm máu tươi kia chỉ như ánh sáng mặt trời không âm, không sắc lập tức bốc hơi mà biến mất.
- Vị tiên sinh này, không ngờ ngài là người cuối cùng trên võ đài, mời ngài quay lại chỗ ngồi giao lưu với mọi người!
Lúc Diệp Thiên đang chuẩn bị đi xuống thì tiếng của Frank vang lên, làm người chủ trì của đại hội lần này y có nhiệm vụ phải duy trì trật tự.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là Frank mở miệng sẽ khiến mọi người phải tản ra, nhìn trong mắt Frank thì còn có người đắn đo nếu không nhìn Chu Khiếu Thiên và Diệp Thiên thì Frank nói chuyện sẽ ngày càng ít đi.
- Tổ chức chỗ này tìm một tên ngốc nào vậy? Khả năng nhìn nhận cũng không có!
Diệp Thiên bị câu nói này của Frank làm cho dở khóc dở cười. Hắn cũng không chấp nhặt cùng với người này mà nhìn về phía Sa Vượng Tố Tây nói rằng:
- Quốc sư đại nhân, hai chúng tôi là bạn tri kỉ đã lâu không thể tưởng tượng được nếu như không được gặp gỡ trong này được Quốc sư đại nhân thỉnh giáo một phen thì khẳng định là sẽ trở thành nỗi hối hận cả đời của Diệp mỗ.
Từ thời sư phụ Lý Thiện Nguyên đến hắn đã kết ân oán với Cát Vượng Tố Tây khiến y cả đời không giám về nước. Cát Vượng Tố Tây cũng không được phong tông sư, sau đó lại đáng lén Tả Gia Tuấn khiến cho ân oán này càng thêm sâu sắc.
Sau khi Diệp Thiên đánh chết Đà Đài, ân oán đã biến thành thâm thù huyết hải. Cát Vượng Tố Tây không để ý đến thân phận của mình y ra sức đối phó với Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải. Diệp Thiên cũng đã sớm bị liệt vào danh sánh phải chết, chẳng qua là y chưa tìm được cơ hội gây phiên toái với hắn mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hôm nay, xem như không uổng công rồi, sức mạng của người vừa rồi đúng là rất mạnh!
- Người kia gọi cậu thanh niên đó là sư phụ, sư phụ là có ý gì?
- Đầu đất, ở Trung Quốc, sự phụ chính cha, ngay cả điều này mà cũng không biết…
- Trên người này không có một chút năng lượng dao động, hắn có thể là đối thủ của lão nhân kia sao?
Diệp Thiên thấy thì cũng là lúc Cát Vượng Tố Tây khiêu chiến cũng khiến cho võ đài xôn xao. Vì trong mắt đại đa số mọi người thì Diệp Thiên và Cát Vượng Tố Tây nhìn cũng gần bằng nhau. Đều khiến cho mọi người một cảm giác vô hại, thậm chí nhiều người còn cho rằn Diệp Thiên chẳng qua chỉ là tùy tùng của Chu Khiếu Thiên mà thôi.
Cho nên sau khi Diệp Thiên lên tiếng, rất nhiều người có cảm giác vô lý, một người bình thường mà đi khiêu chiến chẳng phải là làm hỏng đại hội dị năng hay sao?
Đương nhiên vẫn còn một nhóm người không cho là như vậy. Lúc Diệp Thiên lên sân khấu chính là lúc bọn họ chú ý lực chết vào người hắn những người này không phải là những người có dị năng mà là đặc công trong hệ thống tình báo được các nước phái đến.
Nhóm người này quá hiểu Diệp Thiên, dù là sự kiện 911 của Mỹ, đánh Anthony Marcus, thậm chí ngay cả chuyện xảy ra ở Seberia những người này cũng thuộc như trong lòng bàn tay.
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi đến đây chính là theo dõi nhất cử, nhất động của Diệp Thiên. Nếu có thể thì còn phải hiểu đến từng từng chân tơ kẽ tóc của hắn.
Chu Khiếu Thiên cũng là một người nằm trong sự chú ý của bọn chúng. Nhưng đúng lúc bọn chúng định thu thập máu của Chu Khiếu Thiên thì lại không thấy dấu vết gì nữa lại càng khiến cho Diệp Thiên cảm thấy bọn này có vẻ thần bí.
- Diệp tiên sinh, tôi rất hiểu biết về văn hóa của quý quốc, cuộc bàn luận này coi như xong!
Lúc hội nghị đang bàn luân sôi nổi thì Cát Vượng Tố Tây cũng mở miệng nhưng y vừa nói đã khiến cho mọi người phải ngẩn ra. Đại diện cho Thái Lan mà không dám tiếp nhận khiêu chiến, cái này đúng là đã làm cho địa vị của Thái Lan tụt dốc không phanh.
- Cát Vượng Tố Tây đại sư không tự tin sao?
Diệp Thiên một chút cũng không chịu buông tha ý của Cát Vượng Tố Tây, hắn cười lạnh nói:
- Nếu đại sư đã không dám ứng chiến thì cũng có thể hạ tràng, không những năm đó ta có thể giết y mà năm này cũng có thể!
giờ phút, Trung tâm Thương mại Newyork.
Giống như ngày xưa vậy, không thể ngi ngờ gì vào mỗi sáng Trung tâm Thương mại ở Newyork luôn là chỗ náo nhiệt nhất, đây luôn là nơi tụ hội của các nhân sĩ tài giỏi đang chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Ai mà không biết ở Trung tâm Thương mại thì trừ nhà vệ sinh ra mới có thể đi lại an toàn được còn không thì mọi người đang liều mạng mà hướng lên trên.
Sự khỏe khoắn và cơ thể nhịp nhàng của Diệp Thiên lúc này có thể hoàn toàn phát huy tác dụng, hắn bước rõ dài, sải bước dài có thể đến hơn cả bậc cầu thang.
Ở chỗ quặt, Diệp Thiên giống như con chim yến vậy linh hoạt vô cùng thậm chí hắn làm cho mấy người ở nhà vệ sinh của tầng trệt hoa cả mắt, hắn cứ từ từ biến mất trước mắt họ.
Phong tỏa không gian là bầu không khí vẩn đục, Diệp Thên dừng lại rồi thở, chân khí trong người chạy ra.
Hắn vận động mạnh hơn nữa, lúc leo lên đên hơn tầng trán Diệp Thiên đầy mồ hôi, cơ thể giống như được ngâm nước vậy
- !
Lúc Diệp Thiên leo lên đến cửa tầng con số đó thì lồng ngực đã nghẹn cứng lại, vừa há mồm vừa phun có thể nhìn thấy sợi chỉ trắng từ trong miệng Diệp Thiên bắn ra, không khí gợn sóng.
giờ phút, nhìn đồng hồ trên cổ tay Diệp Thiên phát hiện mình đã leo tầng trong vòng phút không biết thành tích này có thể ghi vào kỉ lục Guinnesss thế giới hay không?
- Mẹ kiếp, ai làm vậy?
Lúc Diệp Thiên thò tay vào lối thoát hiểm, lại phát hiện ra cửa đã bị khóa, nhưng không nghĩ được nhiều hắn bẻ khóa, ầm một tiếng vang lên cửa sắt đã bị bẻ khóa.
- Cậu… con là Tiểu Thiên?
Không đợi Diệp Thiên thở một hơi, bên tai hắn đã vang lên tiếng của mẹ, đối với Diệp Thiên mà nói nó không kém gì âm thanh của tự nhiên.
- Mẹ. Ai bảo mẹ đến đây. Không phải con đã nói rồi sao mấy ngày này không được đến đây!
Đứng ngoài cửa kính, gặp mẹ mà Diệp Thiên cứ như gặp quỷ vậy, rốt cục hắn cũng không nín được cơn tức giận, lớn tiếng mắng Tống Vi Lan.
- Con trai, con… Con làm sao thế?
Tống Vi Lan không hiểu ra sao cả liền nhìn Diệp Thiên và cửa thoát hiểm đã bị hắn phá khóa, nói:
- Mẹ có cái hợp đồng quên không cầm, đang chuẩn bị đi, con tức cái gì?
Nói thật. Mấy ngày nay ở trong nhà luôn luôn là sóng êm biển lặng, đối với lời tiên đoán của con trai Tống Vi Lan có phần dao động, bà nghĩ đến đây có một tí chắc cũng không sao.
Hơn nữa hợp đồng này khóa trong phòng làm việc của bà người khác cũng không lấy được, cho nên bà mới tự mình đến lấy chứ không phải là vì chuyện quên món đồ gì.
Bà vừa tức vừa buồn cười vì bộ dạng của con trai lúc này, hơn tuổi rồi còn xúc động như một đứa trẻ. Lại không thèm đi thang máy mà leo cầu thang bộ cả người cứ như là từ dưới sông lên vậy.
- Con tức cái gì ư? Mẹ, thật đúng là mẹ muốn làm con tức chết đấy à?
Suýt nữa thì Diệp Thiên vì tức mẹ mà giận ra nội thương, lúc đang nói chuyện sắc mặt hắn thay đổi, hắn sờ lên da đầu cảm thấy đang run lên.
Cảm giác này giống với trước đó không lâu khi hắn và Anthony Marcus đối chiến, vừa mới được trải nghiệm đây chính là điểm báo chết.
Đúng lúc đó trong tai Diệp Thiên vang lên những tiếng ong ong, xuyên thấu cả qua cửa kính của văn phòng, Diệp Thiên phát hiện ở phía cuối chân trời một máy bay đang thò đầu ra khỏi tầng mây.
- Trời ơi, ta biết mà!
Diệp Thiên cảm thấy từng cái lông tơ đang dựng lên, rốt cục thì hắn đã hiểu ra tai nạn từ đâu mà đến.
Bởi vì trong đầu Diệp Thiên luôn có hình ảnh một chiếc máy bay đâm vào Trung tâm Thương mại, đây chính là năng lực dự cảm của phong thủy thuật sư, nguy cơ đang gần trong gang tấc, thậm chí Diệp Thiên xem bói cũng ra.
- Con đoán là đây là căn cứ của tổ chức hắn, mẹ kiếp, đây là chơi ta rồi.
Rốt cục thì Diệp Thiên đã hiểu hàm ý câu nói của Abdulla, đợi sau khi máy bay đánh vào đây thì cả thế giới đều biết căn cứ tổ chức của bọn hắn.
Nhưng Abdulla này sẽ không đứng ở trước mặt Diệp Thiên, thực sự Diệp Thiên nghĩ ở Mỹ nhiều tòa nhà như vậy, sao bọn hắn không chọn mà cứ nhất thiết phải chọn Trung tâm Thương mại, là nơi làm việc của công ty mẹ hắn.
- Mẹ, đi nhanh lên!
Cảm giác này giống như bị điện giật vậy, một lần nữa Diệp Thiên dường như lại cảm thấy tử thần đang mỉm cười, chẳng quan tâm giải thích gì, Diệp Thiên ôm lấy mẹ.
- Đứa trẻ này, con làm gì vậy, buông mẹ ra, để người ta thấy còn ra sao nữa?
Mặc dù bị con trai mình ôm nhưng bà vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ở đây bà như bà chủ lớn nhất của Trung tâm Thương mại bị người khác đụng vào không chừng sáng mai lại thành đề tài lên trang đầu của báo mất thôi.
- Mẹ, mẹ muốn để cha con lại có một ngày không có vợ sao?
Đến giờ phút này Diệp Thiên đã sắp khóc được rồi, quay đầu lại căn bản là không phải để nhìn cái máy bay kia, hắn chui vào đường thoát hiểm rồi vào thang máy.
Ai Mỗ Tư đoán chưa chắc người thanh niên kia sẽ mua bảo hiểm nhưng đây cũng là một cơ hôi? Rất nhiều người giàu lên vì bảo hiểm, cho nên phải chớp lấy cô hội.
- Này, người đẹp, tôi có thể mời cô uống cà phê không?
Thấy sát đường bên cửa sổ có mộ cô gái tóc vàng, dáng người bốc lửa ai nhìn thấy cũng cho rằng Thượng Đế đang đối tốt với mình, lúc nhàm chán lại xuất hiện một mỹ nữ.
Nhưng Ai Mỗ Tư quyết định hay là tác động mạnh thêm một chút nữa để cô gái kia mua bảo hiểm của mình, vì anh ra liếc mắt đã thấy cô gái này có cái túi da rất nhiều tiền.
- Cút này, nhấc mông ngươi lên!
Điều khiến Ai Mỗ Tư không ngờ đến chính là, nhìn qua cô gái này rõ là thục nữ nhưng mở miệng ra đã chửi mắng, điều này khiến hắn không biết phải làm sao, không biết là có nên ngồi yên hay là nhấc mông dậy.
- Còn không đi?
Lúc này Anna đang lo lắng đợi Diệp Thiên, lòng nóng như lửa đốt, cô trừng mắt đưa tay lên nắm đấm.
- Ôi, Thượng đế ơi, đây.. đây là chuyện gì vậy?
Lúc Anna nắm được Ai Mỗ Tư chuẩn bị nhấc bổng hắn lên thì hắn ta cũng ngây dại cả người ánh mắt kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Sao vậy?
Anna lặng đi một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh trước mắt khiến cô cả đời cũng không thể quên được.
Một chiếc máy bay hành khách khổng lồ không biết từ đâu đột nhiên xông ra, đâm vào trung tâm buôn bán của Thế giới, tiếng nổ rất to vang lên, các chấn sát của song cửa quán cà phê xào xạc rung động.
- Thượng đế ơi! Đây là sao vậy?
Trái tim Anna đủ mạnh nhưng dường như lúc này cũng bị ai bóp nghẹt như sắp không thể thở được, vì cô biết Tống Vi Lan đang ở trong đó.
Mà hơn phút trước Diệp Thiên mới đi đến cửa của Trung tâm Thương mại, điều này khiến cho Anna hét lên một tiếng chói tai.
Thình lình một màn chấn động khiến có tất cả những người trong khu vực này một phen kinh hãi, Trung tâm Thương mại là kiến trúc tiêu biểu của Newyork, một màn khói đặc bay lên che lấp một khoảng trời.
Tiếng nổ phát ra liên tục, chiếc máy bay kia đã đâm đổ mười mấy tầng nhà rồi bốc cháy.
Trong lúc khói đặc đang cuồn cuộc dâng lên, khói cát, gạch tường bay lên như mưa, y như một trận thiên thạch đổ xuổng mặt đất.
Tất cả những người đang đi bộ trên đường cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà khói đặc bao phủ xung quanh như dưới địa ngục vậy, mặt đất rung chuyển, người đang kêu khóc.
Nhưng người xung quanh bất lực chạy băng băng lên, nghe thấy đủ các tiếng la khóc, thỉnh thoảng lại có những viên đá rơi từ khoảng vài trăm mét trên không trung xuống đe dọa tính mạng con người, tất cả đều lan tràn một tâm lí khủng hoảng.
- Cứu người, nhanh lên cứu người…
- Gọi , gọi phòng cháy đến đây?
- Đột kích khủng bố, đây đúng là tuyên chiến với nước Mỹ rồi…
Mấy phút đồng hồ sau trôi qua, mọi người hoảng sợ rồi kêu cứu nhưng lại phát hiện, di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, tất cả điện thoại đều không gọi được.
Nhưng nếu nói là nước Mỹ có nguy cơ khủng bố là hơi phi lí, ngay khí chiếc máy bay đâm vào tòa nhà phút sau một chiếc xe cứu hỏa đã báo động dưới.
- Để tôi vào, chủ của tôi đang ở trong!
Anna vừa mới chạy đến tầng dưới đã bị người ta ngăn cản, lúc này cô đang vô cùng lo sợ, hoang mang, nhưng lại luôn tục bị phòng cháy viên ngăn lại ở khu an toàn.
phút trước, Diệp Thiên còn ôm mẹ không nghe thấy mẹ kêu la, hắn liền chạy băng băng xuống tầng dưới.
Là lên lầu thì dễ nhưng xuống lầu mới khó, tốc độ của Diệp Thiên so với trước đã chậm đi một nửa, phút sau Diệp Thiên ngẩn đầu lên nhìn đang ở tầng thứ .
Lúc kim đồng hồ chỉ giờ phút thì một tiếng nổ kinh hoàng vang lên bên tai Diệp Thiên và Tống Vi Lan.
Theo đó cả tòa cao ốc lay động, bên vách tường xuất hiện vết rạn nứt, giống như tòa cao ốc này có thể sụp đổ đến nơi rồi.
- Diệp Thiên, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế này?
Thấy cơ thể lay động, các vách tường lại rạn nứt như mạng nhện, rốt cục Tống Vi Lan cũng thấy đúng sắc mặt bà trắng bệch đi.
- Không sao, mẹ cứ nhắm mắt lại, có thể lấy tính mạng của Diệp Thiên ta cũng không sao nhưng không được phép đụng đến mẹ ta.
Diệp Thên cắn chặt răng, cố gắng giữ cho cơ thể thăng bằng, tiếp tục chạy xuống tần
dưới.