- Diệp tiên sinh, chúng ta... Hay là chúng ta ở bên ngoài cho an toàn.
Lúc Diệp Thiên đi ra khỏi hội trường, Cố Đại Quân đi theo cứ giống như là mũi nhọn vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người được thì không biết là ông ta đã giết người bao nhiêu lần. Cả người và vạt áo đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Biết rằng, tuy là đại hội dị năng lần này là tổ chức ngầm nhưng đều có chính phủ các nước. Dù là quốc gia nào đi nữa thì cũng sẽ thừa nhân hội nghị lần này, cho dù là trong hội trường có phát sinh chuyện gì thì cũng sẽ không bị truy cứu.
Giống như là Quốc sư Thái Lan Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây bị bộ sách sinh tử giết chết, đương nhiên là chính phủ Thái Lan cũng sẽ tức giận nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nuốt cục giận này chứ tuyệt đối không dám chỉ trích gì Diệp Thiên.
Cùng với bọn họ, mấy người Trung Quốc chết ở đây thì chính phủ của họ cũng sẽ không có phản ứng gì, các quốc gia đều có nhận thức này.
- Lão Cố, may mà ông cũng là binh lính gan mới lớn như vậy được…
Sau khi nghe Cố Đại Quân nói, Chu Khiếu Thiên đầu tiên là bất mãn sau đó là chuẩn bị đại sát khí lên bốn phía, chỗ nào cũng nghe được lời nói uy phong của mình.
- Tôi... Tôi, hai vị cứ coi như tôi chưa nói gì đi.
Cố Đại Quân bị những lời này của Chu Khiếu Thiên làm cho đỏ bừng mặt lên. Đương nhiên ý của ông ta không phải nói mình là binh lính. Cho dù đi vào bộ đội đặc chủng, cũng là chuyên gia tình báo căn bản xuất ngoại không hoàn thành nhiệm vụ.
- Lão Cố, không sao, có một số việc ông còn chưa rõ...
Có một vài người đi sau mình, Diệp Thiên híp mắt, thản nhiên nói:
- Có những người tính như chó không ăn được cứt, cho nên bây giờ còn lưu lại gen cướp giặc, cách tốt nhất để đối phó với bọn họ chính là tiêu diệt.
- Sự phụ, để con đi sử lý bọn họ?
Sau khi nghe thấy sư phụ nói, Chu Khiếu Thiên liền hưng phấn ánh mắt không để ý đển tốt xấu mà tràn đầy sự khiêu khích.
- Tiểu tử, vì Định Định mang thai mà kìm sự lợi hại lại được không?
Diệp Thiên để tay lên đầu:
- Sát khí của chỗ nào lớn như vậy? Bây giờ con đang muốn thăng cấp lên tiên thiên, đừng có vội vàng, bắt đầu lại không xuất thủ nữa.
Sau khi thăng cấp trong cõi chết, bản thân Diệp Thiên đã trải qua một chút kinh nghiệm để khuyên bảo Chu Khiếu Thiên. Không ngờ tâm cậu ta lại giống như ma vậy. Cái này đối với thần thức mà nói chỉ là trăm hại mà không có một lợi nào.
- Sư phụ, là tu vi của đệ tử chưa đủ, đa tạ su phụ đã nhắc nhở!
Sau khi Diệp Thiên vỗ tay lên đầu Chu Khiếu Thiên, một tia tức khí liền truyền vào trong đầu cậu ta khiến đầu óc cậu ta tỉnh táo trở lại, sự luống cuống trong mắt cũng dần mất đi.
- Chỉ là chút cá, tôm bé thôi mà, đáng để con phải tức giận sao?
Diệp Thiên cười lắc đầu nhưng khi hắn nhìn về phía cửa đại của hội trường bỗng nhiên lại sửng sốt:
- A, vị này cũng đi ra, muốn làm gì đây?
Vị công tước Dracula đi từ hội trường ra. Sau y còn có vị lão bằng hữu của Diệp Thiên - Rudolph. Hẳn là y không phục với câu nói của Dkumaola ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên rõ ràng là không tốt.
- Diệp Thiên, trước đây những hành vi của Dracula đã mang lại cho ngài không ít phiền toái, thực sự xin lỗi ngài…
Để Diệp Thiên và Rudolph vào trong viện còn có một vị giám sát. Mọi người đều không ngờ Dracula vừa mới ra đã đi về phía đường của Diệp Thiên, hơn nữa ngữ khí còn vô cùng chân thành, hai tay chắp trước ngực hành lễ với Diệp Thiên như thể với người của giới quý tộc xưa.
- Chủ nhân, ngài như này là?
Rudoph không nhịn được liền mở miệng hỏi.
- Câm miệng!
Dracula quay đầu trừng mắt nhìn Rudolph một cái, có ý bảo Rudoph hãy ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Quay mặt nhìn về phía Diệp Thiên. Dracula nói tiếp:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ… Ngài sẽ tiếp nhận sự xin lỗi của tôi?
- Được, vẫn là người thông minh, Dracula công tước, nếu như ngài có thể trả lời mấy vấn đề của tôi thì chúng ta có thể trở thành bạn bè của nhau được rồi!
Sau khi nghe Dracula nói, Diệp Thiên cười nhưng trong lòng đúng là có mấy phần xem trọng vị công tước này.
Người sống trong bóng tối quả nhiên là có thể cảm nhận được sự nguy hiểm hơn rất nhiều. Vì cảm nhân được trên người Dracula có tức khí của người tu đạo. Diệp Thiên đã quan sát động tĩnh của y nhưng hắn không ngờ đối phương lại phản ứng như vậy.
- Đương nhiên, nếu như ngài muốn.
Dracula đứng thẳng lên, thực ra trong lòng hắn cũng có nghi ngờ. Năm đó, chẳng phải y cũng đã phái Kurt đi thăm dò Diệp Thiên đó thôi, hơn nữa Kurt còn chết ở Seberia. Theo lý là hắn chịu thiệt nhưng không biết tại sao đối phương lại sinh ra sát ý với mình.
Diệp Thiên suy nghĩ như vậy. Sống lâu hơn một ngàn năm, bản lĩnh của Dracula không thể nói trước được. Lúc cảm nhân được sự nguy hiểm y tự tin là không ai có thể vượt qua minh được. Ban đầu, khi Diệp Thiên bước vào võ đài Dracula rợn tóc gáy rõ ràng là y cảm nhân được có sát khí.
Sau đó lại chứng kiến thủ đoạn của Diệp Thiên, Dracula lập tức đưa ra quyết định cho dù là Diệp Thiên có tử thần, y tuyệt đối cũng sẽ không tranh cái này. Hơn nữa lại còn chủ động bồi dưỡng thêm quan hệ với hắn. Tất cả đều bắt đầu từ cái nhìn kia của Diệp Thiên.
- Công tước Dracula, ngài từng đến phương Đông, chắc biết người tu đạo chứ?
Diệp Thiên híp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Dracula nói rằng:
- Ngươi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của người tu đạo, rốt cục nó là sức mạnh gì?
- Tôi từng đến Trung Quốc, không dấu gì ngài, tôi cũng từng là hậu duệ của Trung Quốc nhưng lúc hai nước giao chiến, chuyện lúc đó tôi cần phải giải thích với ngài!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, rốt cục Dracula cũng hiểu được sát ý của đối phương từ đâu mà đến. Y cũng đã hiểu, nếu quyết định cúi đầu, làm rõ chuyện năm đó, nếu Diệp Thiên không chịu buông tha thì y cũng chỉ còn ngồi chờ chết mà thôi.
- Này, ngươi cũng là một nhân vật, sau khi đại hội chấm dứt, ta và ngươi hãy cùng thảo luận một chút.
Lời nói của Dracula khiến Diệp Thiên phải tán thưởng. Thế giới đen không có gì tốt, nói là sức mạnh vi tôn, sự giải thích của Dracula cũng là thẳng thắn, thành khẩn, cũng là dựa trên sức mạnh của mình.
Về phần Dracula đã từng hút máu tươi, Diệp Thiên cũng không thực để ý, những người tu đạo lại không phải là tiền bối, thân nhân của mình, chẳng liên quan gì đến hắn. Huống chi, người tu đạo tự giết lẫn nhau mà chết, cao hơn là giết người ngoại tộc.
- Đa tạ Diệp tiên sinh, nếu ngài đồng ý cho tôi một giọt máu, tôi sẽ nguyện trao đổi với ngài bất cứ thứ gì!
Dracula biết hành vi của mình khiến Diệp Thiên có thiện cảm.
- Cái này để nói sau đi, vấn đề của ta, ngươi còn chưa trả lời đâu.
Diệp Thiên lắc đầu, nói chuyện với đối phương cũng không có nghĩa là mình sẽ làm bạn với y. Nhưng người này thực sự rất thông minh, vì nếu mình từ chối yêu cầu của y thì sau này sẽ rất khó đối phó với tâm tư của hắn.
- Ngài nói đến người tu đạo ở Trung Quốc?
Ánh mắt của Dracula lộ ra vẻ sợ hãi, y nói:
- Tôi đã từng chứng kiến một người Trung Quốc đấu với một công tước huyết tộc, chỉ một chưởng đã chém một ngọn núi thành hai nửa, sức mạnh của ông ta là mạnh nhất mà tôi từng được thấy…
Năm đó Dracula đến Trung Quốc, lúc còn chưa phải là công tước, y chỉ có thể đứng bên xem và cổ vũ, lúc đó vị đại công tước kia cũng là một người cận kề với đế vương huyết tộc.
Dracula không nói ra vị đại công tước đó nhưng sau đó người kia đã bị người Trung Quốc xé xác, tim cũng bị bóp chặt chỉ có thể chết đi mà không thể hồi sinh lại.
Sau khi liên minh 8 nước xâm chiếm lui ra ngoài thành cũng không còn liên quan gì đến trận chiến này nữa. Dracula mặc dù đang ở Trung Quốc nhưng vẫn có được chỗ tốt, sau đó cả trăm năm y cũng chưa đến Trung Quốc lần nào nữa.
- Một chưởng mà bổ ngọn núi làm đôi? E là Kim Đan tu giả cũng không thể làm được?
Diệp Thiên thở dài, thì ra hơn một trăm năm trước, ở chỗ này có một nhân vật vô cùng mạnh, không biết vì sao bây giờ lại biến mất:
- Công tước tiên sinh, ngài có biết vì sao linh khí trong thiên địa bây giờ lại loãng như vậy không?
- Linh khí?
Dracula nghe thấy vậy có chút sửng sốt, không chắc chắn nói:
- Đúng vậy, Diệp Thiên gật đầu.
- Giống như hơn một trăm năm về trước loại năng lượng này đột nhiên bị thiếu, ta cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Dracula hạ hai tay, Huyết tộc tu luyện khi hút máu tươi, bọn họ không thể nào hấp thụ được năng lượng trong không khí, cho nên cũng không mảy may quan tâm gì đến vấn đề này.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào thôi.
Không có được đáp án, Diệp Thiên cũng có chút thất vọng. Không nói chuyện với Dracula nữa hắn khoát tay ý bảo Chu Khiếu Thiên đi vào trong hội trường.
Nhưng khiến chó Diệp Thiên không ngờ chính là sau khi hắn đi được mấy bước thì có tiếng của Rudolph:
- Họ Diệp kia, ngươi không có lễ phép?
- A? Ngươi còn muốn dạy ta cái lễ phép gì?
Diệp Thiên dừng bước, nếu không nhìn khuôn mặt của Dracula thì Rudolph còn có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với mình sao?
- Diệp Thiên, thực sự xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm!
Thấy Diệp Thiên đứng lại, Dracula không khỏi kêu khổ, y kéo Rudolph và mắng:
- Ngươi đúng là ngu xuẩn, ta đến dạy người cái gì là lễ phép hả?
Lúc nói chuyện khuôn mặt của Dracula trăng bệch đi, môi đỏ xẫm như máu vậy. Hai răng nanh trong miệng nhe ra nhọn hoắt, không đợi Rudolph kịp phản ứng gì, hai cái răng nanh kia đã cắn sâu vào cổ y.