Diệp Thiên nói cũng không phải đang cố làm ra vẻ, hắn nói rất đúng. Hiện giờ địa cầu đang bị vây ở thời đại mạt pháp, thiên địa linh khí thiếu thốn, ngoài những lão nhân dùng bí pháp như tín ngưỡng lực này sống ngàn năm, cho dù là giới tu đạo hay là dị năng giả nước ngoài, đều có người mới gia nhập.
Mà niên đại mà Jesus chúa cứu thế sống cũng là người mạnh xuất hiện lớp lớp, dù là tại thế giới phương Tây hay là Trung Quốc. Trong niên đại đó nhất định có nhiều câu chuyện phấn khích. Khiến người nhịn không được khát khao hướng tới.
- Lớn mật nhỉ, đích danh chủ nhân là ngươi có thể gọi thẳng à?
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, một vị kỵ sĩ bên cạnh Musharraf Witt lớn tiếng gầm lên.
- Ông ta chỉ là chủ nhân của các ông, có quan hệ gì cùng tôi đâu!
Diệp Thiên ung dung cười, Jesus giáo tuy rằng rất lớn, nhưng cùng thích ca mâu ni cũng không khác nhau, đều là đại thần thông tu giả, người như vậy tại Trung Quốc cũng có rất nhiều, Diệp Thiên tin tưởng Trương Tam Phong so với hai người này tuyệt đối là chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Chẳng qua những người của Trung Quốc đó. Nhiều người ẩn cư núi rừng, rất ít người hiển hiện tại thế gian, nếu không đừng nói như là những tu giả thượng cổ, ngay cả với tu vi của Diệp Thiên, muốn lưu bạch cốt tại dân gian, cũng không phải chuyện thực khó khăn. Chỉ cần hắn muốn, cũng có thể làm được như là thích ca mâu ni hoặc là Jesus chúa cứu thế.
Cho nên đối với những lớp người tiên hiền, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể gọi được với một tiếng kính ngưỡng, nhưng muốn cho hắn quỳ bái, cũng là không có khả năng , tu giả nghịch thiên tu hành, không sợ thiên địa quỷ thần. Lại có thể sẽ đi kính bái một pho tượng nước ngoài à?
- Tâm linh của ngươi đã bị ma quỷ ăn mòn , để ánh sáng của Chủ thần tinh lọc ngươi!
Trong mắt Musharraf Witt hiện lên một tia sáng, chân trái đi lên phía trước đạp một bước, tay phải rút ra trường kiếm chữ thập đeo bên hông. Khi hắn nhích người, hai kỵ sĩ bên cạnh đồng thời đi lên trước một bước, rút ra trường kiếm, ba thanh trường kiếm chỉ về Diệp Thiên, động tác phối hợp rất thành thạo.
- Thật là có chút kỹ thuật ...
Nhìn thấy động tác ba người, mắt Diệp Thiên nhảy nhót, nếu dùng tiêu chuẩn giới tu đạo đến phân chia cảnh giới ba người, Musharraf Witt có thể là tu vi tiên thiên trung kỳ, mà hai người khác, lại là tiên thiên sơ kỳ, bọn họ sở dĩ có thể sống lâu như vậy, có lẽ có liên quan cùng tín ngưỡng lực ngưng tụ trong cơ thể kia.
Nếu một mình đấu, Diệp Thiên tuyệt đối có thể giết bất cứ người nào bọn hắn trong một giây, nhưng ba người liên thủ, khí thế tăng vọt rất nhiều, cũng có xu thế chống đỡ được Diệp Thiên, hơn nữa kiếm chữ thập trong tay Musharraf Witt kia mũi nhọn ẩn hiện, hiển nhiên không phải một vật tầm thường.
Từ sau khi bước vào hội trường này, lần đầu tiên Diệp Thiên lộ ra vẻ trầm mặc, dưới chân trải ra tư thế, trăm ngàn năm qua, thế lực nước ngoài cố nhiên không thể tiến vào Trung Quốc, nhưng người tu đạo Trung Quốc cũng không phát triển ở hải ngoại, chứng minh vẫn có một nguyên nhân nhất định.
- Sát!
Trong miệng Musharraf Witt phát ra một tiếng gào to, trường kiếm vung lên, đánh xuống đầu Diệp Thiên, coi trường kiếm trở thành đại đao mà sử dùng, một tiếng rít phá không trung vang lên, sát khí tận trời từ kiếm tràn ra, hiển nhiên thanh trường kiếm này đã từng ăn no uống say không ít máu tươi con người.
Cùng lúc đó, hai trường kiếm trong tay hai kỵ sĩ khác lại giống như là độc xà, hướng về hai bên Diệp Thiên, để cho hắn tránh cũng không thể tránh được, người ở bên ngoài nhìn vào, ba thanh trường kiếm phong bế không gian trước người Diệp Thiên, ngoài một đường là lui về phía sau, diệp thiên không còn lựa chọn khác.
Trường kiếm chưa chạm vào thân, Diệp Thiên đã cảm giác được một tia kiếm khí nghênh ngang mà đến, trong lòng cũng tự nghiêm nghị, ngay cả tu luyện tới giả đan kỳ, hắn cũng là cơ thể huyết nhục, một kiếm này mang theo cương khí, luôn có thể gây tổn thương đến tính mạng của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng một trận chiến này ý định của Diệp Thiên là muốn lập uy, căn bản là không nghĩ sẽ lui về phía sau, lập tức thân hình bất động, ngón trỏ hai tay khẽ động, nhanh như thiểm điện từ trong người bắn ra trước, liên tiếp hai tiếng giòn vang, hai thanh kiếm thập tự bị chấn trụ bay cao lên.
Sau khi bắn ra hai ngón tay, Diệp Thiên lại tiến tới, thân hình nhanh như thiểm điện khi đến trước người Musharraf Witt, thu hồi cánh tay phải gấp khúc, một cái khửu tay đánh vào cổ Musharraf Witt, động tác tuy rằng không có gì mạnh, nhưng thực dụng cực kỳ.
- Lớn mật thật!
Cả đời này Musharraf Witt Nam chinh Bắc chiến, từ vũ khí lạnh đến vũ khí nóng, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, kinh nghiệm của hắn cũng phong phú cực kỳ, thân thể nghiêng một bên, dùng vai trái cố đối kháng khửu tay Diệp Thiên đánh đến, tay phải run lên, bổ vào không trung làm cho trường kiếm quỷ dị di chuyển thành đường cong, tiếp tục hướng về phía tim của Diệp Thiên.
Một cử động kia của Musharraf Witt cực kỳ đột nhiên, ngay cả Diệp Thiên đều không nghĩ tới, đáy lòng báo động làm cho cơ bắp đầu vai hắn hoạt động, trái tim như là chợt tụt xuống hơn mười cm, ngay khi khửu tay phải của hắn đánh trúng bả vai Musharraf Witt, trường kiếm cũng đâm vào bên trong vai trái hắn.
Một tiếng cộng hưởng, thân thể hai người vừa chạm vào nhau liền phân ra, Musharraf Witt lướt ngang hướng phía bên phải ra ngoài bảy tám bước, mà Diệp Thiên lại bắn lên phía trước, để mà hóa giải kiếm khí đâm vào trong cơ thể.
Sau khi đứng lại, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, bên trong đan điền thực khí tuôn ra, nháy mắt đã đem kiếm khí xâm nhập trong cơ thể kia đuổi ra ngoài, đồng thời thịt sau cơ vai co duỗi, phong bế miệng vết thương lại.
- Được lắm, rất thủ đoạn, một người có được hai pháp bảo, ta thấy coi thường ngươi, cơ đốc giáo có thể có được nhiều tín đồ như vậy, truyền thừa nhiều năm như vậy, quả nhiên có chỗ độc đáo!
Trên mặt Diệp Thiên hiện ra một tia giận dữ, hắn phát hiện trong lần giao thủ này, chính mình đã bị chịu thiệt , bởi vì Musharraf Witt bị một khửu tay kia đánh ra, cả người tản mát ra một tầng màu trắng, bao phủ lên hắn, tuy rằng so với chính mình còn bị lùi xa hơn, nhưng không bị bất cứ cái gì thương tổn.
- Thủ thuật của Chủ thần, các ngươi có thể hiểu biết được à?
Bên trong màn hào quang màu trắng vờn quanh thân Musharraf Witt kia, lại được bộ khôi giáp màu trắng thời Trung cổ phụ trợ, càng phát ra vẻ thần thánh, vươn tay nhẹ nhàng bắn ra, chỗ mũi kiếm trường kiếm tay phải chảy xuống một tia máu tươi, cũng bị khôi giáp hấp thu đi vào.
- Diệp Thiên, chỉ cần ngươi giao ra bộ sách tà ác kia, ta nghĩ... Chủ thần sẽ tha thứ cho ngươi!
Lần này Musharraf Witt nói rất có khí phách, nhưng không có ai biết, lúc này trong lòng Musharraf Witt cũng đang khiếp sợ không thôi, khôi giáp hắn mặc trên người cùng trường kiếm trong tay đều rất mạnh, là thánh vật số lượng không nhiều lắm của giáo đình, truyền thuyết là năm đó mười hai môn đồ của Jesus mới có được .
Trường kiếm chủ công, nhưng đánh trúng Diệp Thiên, Musharraf Witt lại cảm giác như là đâm vào một cái gối bông, không chút nào bị lực áp, chỉ có thể nhè nhẹ chạm trên thân thể Diệp Thiên.
Khôi giáp chủ thủ, nhưng dưới một khửu tay kia, khôi giáp nội chứa tín ngưỡng lực lại thiếu chút nữa bị đánh tan, ngay cả có khôi giáp bảo hộ, Musharraf Witt vẫn cứ cảm giác ngũ tạng lục phủ đang bốc lên, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Có được hai thánh vật, Musharraf Witt đều thiếu chút nữa ăn đòn chí mạng, điều này làm cho trong lòng hắn sinh ý lui, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý giao ra quyển sách kia, hắn cũng không muốn cùng đối phương đọ sinh tử đến cùng, sống tuổi tác càng lớn, người ta cũng lại càng quý trọng sinh mệnh của mình.
- Thật đúng là bởi vì tham vọng không sợ chết, đến hiện tại cũng không quên sách sinh tử được à?
Từ năm mười lăm tuổi đi theo sư phụ hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy khi động thủ cùng người khác, trên mặt nụ cười đến mức gần như điên dại, há mồm vừa phun, một đạo ánh sáng bạch quanh quẩn ở tại quanh thân Diệp Thiên.
- Các ngươi có kiếm, Diệp mỗ cũng có kiếm, nhưng muốn nhìn kiếm ai càng thêm sắc bén!
Diệp Thiên khởi động thần thức, bản mạng phi kiếm trên không trung vẽ một tàn ảnh, hai kỵ sĩ đứng ở bên người Musharraf Witt chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, cũng cảm giác vị trí cổ họng chợt lạnh, chóp mũi truyền đến một mùi máu tươi rói.
Musharraf Witt so với đồng bạn mau lẹ hơn, ngay khi Diệp Thiên phóng xuất ra phi kiếm, trong lòng liền dâng lên một cảm ứng nguy hiểm, vội vàng giơ thánh kiếm lên.
Nhưng trong tai chỉ truyền đến "keng" một tiếng, Musharraf Witt liền kinh hãi phát hiện, thánh kiếm có được tín ngưỡng lực từ vô số tín đồ kia, thế nhưng từ đoạn giữa gãy ra, ngay sau đó từ mi tâm đến chóp mũi và kéo dài đến ngực bụng, một hơi lạnh từ trên cao truyền xuống đến trong đầu óc.
- Chuyện gì xảy ra?
Từ khi Diệp Thiên thả ra phi kiếm tấn công địch đến lúc thu hồi, động tác cực nhanh giống như điện quang lóe lên, mọi người vây xem, thậm chí đều không thấy rõ bạch quang kia là cái gì.
- Vậy được rồi, sớm để Diệp sư đệ tỉnh lại, chúng ta cũng có thể quay lại Hồng Kông, linh khí trận pháp đối với khôi phục thương thế của đệ ấy cũng là có lợi, chỉ mong Diệp sư đệ tỉnh lại sẽ không trách tội chúng ta!
Đổi thành Nam Hoài Cẩn, nếu ai bắt hắn từ trạng thái quy tức tỉnh lại, lão đầu tử nhất định sẽ liều mạng cùng người đó, suy bụng ta ra bụng người, hắn tự nhiên nghĩ Diệp Thiên cũng sẽ như thế.
Nhưng nếu như bị Diệp Thiên trong thần thức nghe được, nhất định sẽ khiến hắn tức điên, hắn làm sao lại tự nguyện tiến vào trạng thái quy tức? Mà là bị tâm thần kéo vào.
“ Tiên Kinh” có viết: dưới đan điền, giấu tinh chi phủ. Trong đan điền, giấu khí chi phủ. Trên đan điền, giấu thần chi phủ.
Đan điền phân ba chỗ thượng trung hạ, trong đan điền gọi là "Giáng cung", ở huyệt Thiên Trung trên ngực, giống như Tề Hạ tam tấc Quan Nguyên huyệt dưới đan điền, hai nơi này cùng là nơi luyện dưỡng phẩm chất đức hạnh.
Trong tiểu thuyết Vũ hiệp, công lực bị phế, phần lớn là chỉ dưới đan điền, nhưng muốn chân chính tiến vào cảnh giới luyện thần phản hư, cũng cần khám phá được ảo diệu trên đan điền.
- Tống phu nhân, tôi thừa nhận Vị kia y thuật rất cao minh.
Nhìn thấy Cẩu Tâm Gia trong phòng bệnh, biểu hiện Wayman có chút phức tạp nói lên suy nghĩ:
- Nhưng Diệp Thiên hiện tại cần vẫn là phẫu thuật, nếu không xương sống không được sửa chữa, xương vỡ không được xử lý, cho dù Diệp Thiên tỉnh, cũng sẽ thành một người bệnh bại liệt.
Wayman không nghĩ tới, Cẩu Tâm Gia xuất ra viên thuốc lại hiệu quả tốt như vậy, lúc này mới qua một tuần, Diệp Thiên trên giường bệnh ngoài thương thế khung xương chưa được khôi phục, nội thương trong cơ thể hắn đã được tốt lên bảy tám phần.
Cần nói, khi Diệp Thiên bị đưa vào bệnh viện, hắn gan vỡ, nhiều vị trí xuất huyết, không chết đã xem như mạng lớn , dựa theo kinh nghiệm của Wayman, chỉ sợ không đầy một năm thì đừng nghĩ có thể trị xong.
Nhưng Cẩu Tâm Gia đến, phá vỡ nhận tri của hắn đối với y học, điều này làm cho Wayman cũng có một chút cảm giác bị thất bại, hắn muốn thuyết phục Tống Vy Lan mổ cho Diệp Thiên, để chứng minh tác dụng trọng yếu của Tây y trong y học.
Hơn nữa hiện tại hành động của Cẩu Tâm Gia, cũng làm cho Wayman cảm giác có chút lo lắng hết hồn.
Bởi vì lúc này trong tay Cẩu Tâm Gia cầm ba cái châm bằng bạc chừng hơn hai mươi cen-ti-mét, giơ lên gần đầu Diệp Thiên, tình hình đó hiển nhiên là muốn cắm châm vào trên đầu Diệp Thiên.
Tuy rằng trước kia gặp qua người ta sử dụng Đông y thực hiện châm cứu người bệnh, nhưng phần lớn là dùng cho bộ vị trên thân thể, còn não bộ thần kinh tập trung nhiều, một khi vô ý, người tốt cũng có thể trở thành kẻ ngu ngốc.
- Bác sĩ Wayman, không cần nhiều lời .
Vẻ mặt có chút khẩn trương, Tống Vy Lan mở miệng nói:
- Néu tôi lựa chọn lão Cẩu chữa bệnh cho Diệp Thiên, tôi sẽ tín nhiệm ông ấy. Còn chuyện phẫu thuật, sau khi Diệp Thiên tỉnh lại, nó sẽ lựa chọn.
Nghe được băn khoăn của Wayman, trên mặt Tống Vy Lan cũng lộ ra một tia lo lắng, nhưng đã nhiều ngày thân thể Diệp Thiên có biến hóa, để cho bà tràn ngập tin tưởng với Cẩu Tâm Gia.
Ở trong lòng Tống Vy Lan bây giờ, quả thực Cẩu Tâm Gia chính là kỳ nhân không gì làm không được.
Mà Cẩu Tâm Gia là sư huynh Diệp Thiên. Bản lĩnh đương nhiên lớn hơn, nếu hắn cứu không được Diệp Thiên, trên thế giới này không ai có thể cứu được .
Đứng ở bên người Tống Vy Lan, Nam Hoài Cẩn nghe được hai người đối thoại. Cười nói:
- Bà Tống, không cần lo lắng, Nguyên Dương huynh rất giỏi. Lần này Diệp Thiên có lẽ có thể nhân họa đắc phúc cũng không biết chừng.
Lần này Cẩu Tâm Gia bày châm, Nam Hoài Cẩn cũng không vào đến trong phòng bệnh, với tu vi của hắn, còn chưa thể đem khí cơ hoàn toàn thu lại, Nam Hoài Cẩn sợ đến lúc đó ảnh hưởng đến Cẩu Tâm Gia.
- Nhân họa đắc phúc? Tiểu Thiên có thể tỉnh là được rồi.
Tống Vy Lan có chút bận tâm nhìn thoáng qua Vu Thanh Nhã đứng ở cách đó không xa, nói:
- Nếu đứa nhỏ này phúc duyên ngắn, nếu quả thật bị liệt, chúng ta đều trông nom nó cả đời.
Thời gian này Tống Vy Lan cũng không nhàn rỗi, bà tìm tất cả các bác sĩ khoa ngoại tốt nhất Mĩ, cũng nhận được một cái kết luận để cho bà lo lắng.
Đó là thương thế xương sống Diệp Thiên. Có % khả năng bị tê liệt, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến hệ thống trung khu thần kinh của Diệp Thiên.
Cho dù thân thể Diệp Thiên có thể chống đỡ được, chỉ sợ Diệp Thiên cả đời này cũng chỉ có thể ngồi ở xe lăn , nếu nghiêm trọng hơn một chút, nói không chừng Diệp Thiên nửa đời sau sẽ chỉ sống ở trên giường.
Nghe được lời nói Tống Vy Lan. Vu Thanh Nhã đi đến, cầm tay Tống Vy Lan , nhẹ nói :
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Diệp Thiên dù bị liệt, con cũng chăm sóc anh ấy cả đời.
- Tôi không nghĩ được, hai người đầu làm bằng gì vậy?
Nghe được hai người đối thoại, trên mặt Nam Hoài Cẩn lộ ra thần sắc dở khóc dở cườ:
- Diệp Thiên bị tuy rằng rất nặng, nhưng thế này đối với những người chúng tôi mà nói, cũng không tính vào đâu, điều dưỡng một thời gian là ổn!
Người tu luyện công pháp, tuy rằng làm không được nối lại phần còn lại của chân tay đã bị cụt, nhưng sử dụng chân khí điều dưỡng thân thể, hiệu quả cũng là hơn xa khoa học kỹ thuật hiện đại, không thể so sánh được.
Coi như đan điền Diệp Thiên bị phá, trong cơ thể một chút chân khí đều không tồn tại, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng có thể dùng công pháp đồng môn, đem chân khí đến Diệp Thiên trong cơ thể, để mà nuôi dưỡng thương thế xương sống.
Nhưng đây cũng là cần Diệp Thiên tỉnh lại mới có thể tiến hành, dù sao ngoại nhân tu luyện chân khí, còn cần Diệp Thiên hoàn toàn tiếp nhận mới được.
- Thật sự vậy sao?
Tống Vy Lan cùng Vu Thanh Nhã trên mặt đồng thời lộ ra vẻ mừng rỡ, đối với hai người mà nói, một cái chắc chắn là, ai cũng không muốn để Diệp Thiên nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường.
- Tôi đã sắp chín mươi tuổi, lừa các người để làm chi?
Nam Hoài Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Nguyên Dương huynh cần châm cứu, các người đừng làm ồn, ảnh hưởng đến huynh ấy!
Tuy rằng cách phòng bệnh còn có kính thủy tinh cách âm thật dày, nhưng những lời này của Nam Hoài Cẩn khiến Tống Vy Lan cùng Vu Thanh Nhã đồng thời ngậm miệng lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn lại trong phòng bệnh.
- Tiểu sư đệ, quan thuật này, chính là đệ truyền cho sư huynh đấy, vạn nhất có sơ xuất, đừng trách sư huynh nha!
Ở trong phòng bệnh, lúc này Cẩu Tâm Gia cũng có vài phần căng thẳng, hắn muốn vận dụng thuật pháp, nhưng đây là bí thuật sư môn Diệp Thiên truyền cho.
Loại bí thuật này thực sự không phải là chiêu hồn, mà là một loại công pháp mượn ngoại lực tu luyện phá tan quan ải.
Mọi người đều biết, thân người huyệt vị nhiều, muốn đả thông huyệt đạo cả người, trong chuyện này đặc biệt hai nơi khó công phá nhất.
Người Luyện Khí, khó đả thông nhất là hai mạch Nhâm Đốc. Phía dưới cơ thể người, giữa hai bàn chân Hội Âm huyệt khởi điểm, theo thân thể hướng lên trên đến dưới môi - thừa tương huyệt, đường kinh mạch này chính là nhâm mạch.
Đốc mạch là từ Hội Âm huyệt về phía sau dọc theo xương sống hướng lên trên đi tới đỉnh đầu, xuyên qua hai mắt, tới khoang miệng lên trên là Ngân Giao huyệt.
Bởi vì trong tiểu thuyết vũ hiệp miêu tả khoa trương, hai mạch Nhâm Đốc môt khì được đả thông, võ công đột nhiên tăng mạnh, cũng là khí mạch người bình thường biết rõ nhất.
Nhưng trên thực tế, nhâm mạch chủ huyết, đốc mạch chủ khí , là chủ mạch cơ thể người. Hai mạch Nhâm Đốc nếu thông, thì bát mạch thông; bát mạch thông, thì trăm mạch thông, tiến tới có thể thay đổi thể chất, cân bằng xương cốt, xúc tiến tuần hoàn.
Trong Đông y có bắt mạch và dưỡng sinh trong Đạo gia, hai mạch Nhâm Đốc thật sự là rất trọng yếu.
Mà hiện tại Cẩu Tâm Gia muốn làm, chính là đem chân khí đến bên trong đốc mạch Diệp Thiên, để mà đập vào đan điền Diệp Thiên.
Trong tiểu thuyết Vũ hiệp thường xuyên có miêu tả, nói là cao thủ võ lâm đập vào hai mạch Nhâm Đốc, không có kết quả, liền tạo thành bại liệt hoặc là thần chí mơ hồ, đây cũng là bởi vì chỗ Nê Hoàn cung.
Nê Hoàn cung cũng chính là trên đan điền, ở chỗ giao nhau giữa hai mắt hai mi, trán, xương mũi, được Đạo gia cho là thiên linh căn, giấu thần, là tổ khiếu, tổ khí, chí bảo.
Cho nên bất kể là người tu đạo hay là người bên ngoài, đều không dám động đến nơi này, nhưng Cẩu Tâm Gia muốn Diệp Thiên tỉnh lại, cũng nhất định phải động vào Nê Hoàn cung của hắn, thức tỉnh từ trong trạng thái quy tức.
Châm đèn cồn đầu giường Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia đem ba cây châm tiêu độc ở trên lửa, sau đó dùng khăn mặt nhúng cồn chà lau sạch sẽ, hít vào một hơi thật sâu.
Dùng ngón cái và ngón trỏ vê ở một cây châm, Cẩu Tâm Gia ra tay như điện, cắm thẳng vào tới huyệt thượng đình của Diệp Thiên, ngay sau đó lại đem hai cây châm khác cắm ở trong huyệt Dương Bạch.
Ba cây châm cắm vào vị trí sâu, chỉ còn lại có bốn năm cen-ti-mét, đứng xem ngoài phòng bệnh mọi người đều lo lắng đề phòng, trong óc bị chọc một cái châm như vậy, nói không chừng thật sự khiến người bệnh thành ngu ngốc.
Hạ châm rồi, Cẩu Tâm Gia không còn chần chờ, trong tay phải tạo thành kiếm quyết, trong miệng niệm một tiếng thần chú, song chỉ đặt tại ấn đường Diệp Thiên, một dòng chân khí tinh thuần tràn đầy vào đến trong mi tâm Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng chưa bị cuốn vào đến không gian này quá lâu, ở trong này, hoàn toàn không có khái niệm, nhìn qua mọi chỗ đều là một mảnh hắc ám.
Diệp Thiên từng hét qua, hô qua, nhưng thế này đều chẳng thấm vào đâu, hắn không có được chút đáp lại, cả không gian đều bị hắc ám bao phủ như cũ, không thấy được một tia ánh sáng.
Từng có học giả tâm lý phân tích qua, trên thế giới này khổ nhất không phải là khổ hình, mà là tịch mịch, cái loại trống vắng này tàn phá đối với tâm linh, khiến cho người ta khó có thể chịu được.
Cơ hồ ở trong ngục giam các quốc gia trên toàn thế giới, đều có một loại hình phạt, là nhốt giam, đem phạm nhân nhốt vào trong không gian nhỏ hẹp, nghe không được bất kỳ thanh âm gì, nhìn không thấy ánh mặt trời.
Phàm là người ở nơi này một tuần, sau khi đi ra tuyệt đối không ai muốn tiếp tục đi vào, bởi vì bên trong cái cảm giác hắc ám tịch mịch này, khiến tinh thần của bọn họ đều thiếu chút nữa là nổi điên.
Mà vị trí không gian Diệp Thiên này, nếu so với phòng tạm giam còn khó sống hơn lần, bởi vì nơi này, giống như là bị dừng lại, các cảm xúc phản đối nối gót tới.
Ở thời gian đầu, Diệp Thiên cũng thiếu chút nữa là nổi điên, nhưng hắn chung quy từ nhỏ tu đạo, ở trong núi cũng không ít lần đả tọa tĩnh tu, tâm tính cứng cỏi hơn xa người thường có thể nghĩ được, trải qua lúc ban đầu gian nan đó, Diệp Thiên cũng yên tĩnh trở lại.
Diệp Thiên đem toàn bộ công pháp thuật pháp hắn từ nhỏ tu luyện, nhớ lại một lần.
Không đúng … không đúng. Trong im lặng, có rất nhiều đạo lý trước kia khám phá không ra, hiện tại lại có thể giải quyết dễ dàng, điều này làm cho Diệp Thiên kinh hỉ không thôi, rất nhanh chìm vào trong trạng thái tu luyện.
Trong lúc này, Diệp Thiên tỉnh vài lần, mỗi một lần tỉnh lại, hắn cũng có thể cảm giác được thần thức tựa hồ đã xảy ra một chút biến hóa nói không rõ, cùng trước kia giống như đã xảy ra một ít chất là không cùng.
Nhưng bị nhốt ở chỗ này, Diệp Thiên cũng không có vật dẫn, vì thoát khỏi vô tận hắc ám và hư không, hắn chỉ có thể lại vùi đầu vào trong tu luyện.
- Hả? Hồi sự?
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia báo động, Diệp Thiên từ trong nhập định tỉnh dậy .
Hắn cảm giác giống như có một năng lượng quen thuộc tiến vào đến không gian nơi này, hắc ám vô tận tựa hồ xuất hiện một tia ánh sáng, Diệp Thiên không khỏi mừng rỡ trong lòng, thần thức theo ánh sáng này đi ra ngoài.