Năm đó từ Nam Phi hốt hoảng chạy trốn, Tống Hiểu Long trốn trong một cái trấn nhỏ ở nước Mỹ, ngay lúc đó hắn cho rằng Diệp Thiên đã bị chết, vốn định trốn một năm rưỡi, một lần nữa xuất hiện trong gia tộc Tống thị, hắn tin tưởng gia tộc sẽ không vì một người chết, lại không có bằng chứng đích xác, sẽ bỏ qua cho mình.
Nhưng làm cho Tống Hiểu Long thật không ngờ chính là, đang lúc hắn chuẩn bị về gia tộc, đột nhiên nghe được tin tức Diệp Thiên xuất hiện, đồng thời Tống gia và Hồng môn treo giải thưởng kếch xù, chỉ cần có người có thể cung cấp tung ticsg của Tống Hiểu Long, sẽ cho một ngàn vạn đôla Mỹ.
Sau khi tin tức này truyền ra, Tống Hiểu Long hoàn toàn tuyệt vọng, hắn biết gia tộc đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, chỉ cần hắn dám lộ diện, nghênh đón hắn nhất định là Hồng môn đuổi giết và gia pháp gia tộc, mà mặc kệ là bên nào, Tống Hiểu Long không thể nghi ngờ hẳn là phải chết.
Tống Hiểu Long không muốn chết, tối thiểu không muốn chết trước Diệp Thiên, tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, từ lúc hai mươi tuổi, tiếp xúc được gia sản dòng họ, Tống Hiểu Long đã từng an bài cho mình một đường lui.
Tống Hiểu Long tìm được một đôi vợ chồng không có con, cho bọn họ một số tiền lớn mở công ty, mà còn thông qua một loạt thủ đoạn, để cho mình trở thành đứa con hợp pháp của bọn họ.
Mà ngay cả những ảnh chụp trong hồ sơ của Tống Hiểu Long, cũng đều làm kỹ thuật chỉnh sửa, hắn dùng kỹ thuật máy tính căn cứ khuôn mặt chính mình làm một vài thay đổi, ngoài ánh mắt, đặc thù bộ mặt đều như là một người nước Mỹ.
Khi đi tới đường cùng, Tống Hiểu Long khởi động đường lui hắn an bài đã lâu, đầu tiên hắn làm giải phẫu tại một bệnh viện, làm cho tướng mạo mình trở nên hoàn toàn giống Kiệt Thụy trong ảnh chụp, sau đó... Gây ra vụ tai nạn xe cộ ly kỳ cho đôi vợ chồng trung niên vô tội, mà ở Châu Âu du học, con trai họ trở thành người kế thừa tài sản của bọn họ một cách hợp pháp.
Bắc Mĩ là thiên hạ của Hồng Môn, cứ ở nơi đó thực dễ dàng lòi đuôi, cho nên sau khi thay đổi thân phân của chính mình, Tống Hiểu Long đưa ra một quyết định thật lớn mật, hắn đi tới Châu Á, hơn nữa chính là Macao tiếp giáp cùng cảng đảo. Nguồn truyện:
Tống Hiểu Long dùng chính là tâm lý trốn ở dưới đèn, một chiêu này quả nhiên thực hiệu quả, tại nơi người nước ngoài cùng người Hoa hỗn cư, không có bất cứ kẻ nào nghi ngờ thân phận của hắn, còn những người tìm hắn ở Tống gia cùng hồng môn thì như thế nào đều không nghĩ tới Tống Hiểu Long lại tránh ở Macao.
Đã từng một lần nắm giữ quyền lực của Tống thị ở hải ngoại, tại ngân hàng Thụy Sĩ, Tống Hiểu Long cũng có khoản tiết kiệm bí mật, trong đó có đầy đủ tiền cho hắn tiêu xài phung phí mấy đời, tâm trạng không tốt, vì thế mỗi ngày Tống Hiểu Long đều trà trộn ở bên trong sòng bạc. Hắn biết, chính mình cả đời này có lẽ sẽ lấy tên Kiệt Thụy mà sống.
- Một vạn, theo!
Tống Hiểu Long đờ đẫn đem một vạn thẻ đổ lên bàn, nhưng trong lòng đang nghĩ làm như thế nào mới có thể ngăn cơn sóng dữ, làm như thế nào mới có thể xử lý Diệp Thiên, một lần nữa về gia tộc chấp chưởng quyền lực. Hắn còn trẻ, cũng không muốn sống như kẻ vô tri vô giác cả đời.
- Một vạn, vẫn theo!
Nhìn thoáng qua tiền bị ăn hết, Tống Hiểu Long tùy tay lại văng ra một đống, hắn nhìn như mỗi ngày đều kiếm được tiền, kỳ thật cũng là thực khắc chế. Hơn nữa cho dù hắn một năm đều thua 1000 vạn đô la Hồng Kông, với số tiền của hắn, cũng đủ chơi mấy trăm năm .
Không bao lâu, tiền trên tay đã thua sạch sẽ, Tống Hiểu Long lắc lắc đầu đứng dậy, đang muốn chào hỏi cùng nữ chia bài xinh đẹp đối diện rồi rời đi, lại phát hiện nữ chia bài hôm nay sắc mặt tựa hồ có chút không bình thường.
- Làm sao vậy? Nhìn tôi để làm chi?
Tống Hiểu Long sờ sờ mặt mình, bởi vì nữ chia bài kia đang chăm chú nhìn vào trên mặt chính mình trong ánh mắt lộ ra một loại thần sắc kỳ quái, bên trong sợ hãi tựa hồ còn trộn lẫn đồng tình và không hiểu, Tống Hiểu Long thực không thích ánh mắt này.
- A, cái mũi tôi sao lại đổ máu nhỉ?
Tống Hiểu Long cảm giác được khóe miệng có chút mùi, vươn tay lau một chút, nhìn thấy bàn tay tràn đầy máu tươi, thuận tay móc vào túi áo, chuẩn bị lấy ra khăn tay chà lau một chút.
Nhưng Tống Hiểu Long đột nhiên phát hiện, động tác của mình trở nên chậm chạp rất nhiều, tay phải duỗi vào túi áo giống như trở nên không có một chút khí lực, đồng thời hai chân giống như giống như là mất tri giác, cả người ngã xuống.
- Xảy ra chuyện gì, thanh âm chung quanh đâu, động tác những người đó sao lại trở nên chậm như vậy nhỉ?
Chung quanh là thanh âm ầm ĩ, vào giờ khắc này lại hoàn toàn biến mất, Tống Hiểu Long căng mắt nhìn mọi người, giống như đều đang làm động tác chậm, gương mặt trước mắt của vị nữ chia bài xinh đẹp kia cũng từ từ trở nên mơ hồ.
- Mình … đây là có chuyện gì ?
Tống Hiểu Long muốn giơ tay lên đánh một chút vào đầu óc của mình, nhưng khi khí lực cả người không còn, ngay cả một cái ngón tay hắn đều không động đậy được, hơn nữa mí mắt càng ngày càng nặng, cả người mệt mỏi muốn ngủ.
- Mình … như thế nào bay lên được? Này. . . . . Nơi này là sòng bạc Vinich à? !
Ngay khi thần trí Tống Hiểu Long sắp sửa biến mất, linh hồn hắn đột nhiên bị kéo đi ra khỏi thân thể, Tống Hiểu Long lên tới không, thấy rõ ràng đám người dưới thân mình đang đánh bài, nhưng để cho hắn thấy kỳ quái chính là, người đánh bài trong đại sảnh tựa hồ cũng biến thành xa xôi, hắn nghe không được bất cứ thanh âm gì.
- Hả? Không, đây là cái gì?
Thân thể Tống Hiểu Long tiếp tục bay lên trên , nhưng vào thời khắc này, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, khí tức trong lốc xoáy phát ra tử vong, rốt cục để Tống Hiểu Long thanh tỉnh lại.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, ngay khi Tống Hiểu Long nhìn thấy trong đại sảnh phát sinh một cảnh hỗn loạn, toàn bộ hư ảnh hắn thấy khi phiêu du ở giữa không trung đều bị cuốn vào đến bên trong lốc xoáy, cái nhìn kia cũng là cái nhìn cuối cùng của Tống Hiểu Long ở thế giới này!
- Chết người, có người chết!
Khi thân thể Tống Hiểu Long rất nhanh mất máu tươi và hơi nước, từng bước trở thành xác ướp, lực chú ý của nữ chia bài vẫn luôn đặt ở trên người hắn kia rốt cục kêu lên, bởi vì bất luận là ai nhìn thấy một người rõ ràng biến thành bộ xương khô, sợ là đều không thể ngăn chặn sợ hãi trong lòng.
Điều này cũng không trách nữ chia bài, một người tướng mạo anh tuấn, thân cao một mét tám có thừa như Tống Hiểu Long, trong ngắn ngủn vài phút, làn da trên người khô héo dính sát vào xương, vẻ quỷ dị làm cho những vị khách chung quanh tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, dẫn tới náo loạn cả khi đánh bài trong nháy mắt.
Vài tên bảo an nghe thấy vội đuổi tới, tuy rằng cũng bị bộ dáng của Tống Hiểu Long làm cho sợ tới mức không nhẹ, nhưng có chức trách, vẫn phải lấy ra một cái gói to đặt thi thể Tống Hiểu Long vào, làm bầu không khí đại sảnh giảm bớt khủng hoảng.
Nhưng tuy rằng xử trí thi thể Tống Hiểu Long, bọn họ cũng không thể bịt được miệng những vị khách, trong ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, tin sòng bạc xuất hiện cương thi liền truyền khắp toàn bộ sòng bạc, sòng bạc náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh dị thường.
- Có phản ứng, chẳng lẽ thật sự giam cầm được hồn phách Tống Hiểu Long lại đây?
Trong biệt thự ở Cảng đảo, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào bộ sách sinh tử.
Ngay khi sòng bạc Vinich cách đó một đường biển phát sinh biến cố, bộ sách sinh tử trong tay Diệp Thiên đột nhiên đầy màu đen, áp chế cả trang sách màu trắng xuống, mà tên Tống Hiểu Long, cũng nhuộm đẫm một màu đỏ tươi.
- Diệp Thiên, đệ làm sao vậy?
Khi bộ sách sinh tử phát sinh biến hóa, mọi người trong phòng phát hiện sắc mặt Diệp Thiên biến đổi thành có chút tái nhợt, tay trái cầm sách sinh đang run nhè nhẹ, ngay cả nửa người hắn cũng bị nhuộm đẫm một tầng màu đen sáng bóng, nhìn qua có chút quỷ dị.
- Không có việc gì!
Diệp Thiên hộc ra hai cái, không còn nói chuyện, mà chậm rãi cắt đứt thực khí trong người hướng vào sách sinh tử, qua một lúc lâu sau, lúc này mới thở ra thật dài, trên trán mồ hôi đã che kín.
Sau khi từ trong túi ra bình dược, dốc vào trong miệng một đan dược do Cẩu Tâm Gia luyện chế, lòng Diệp Thiên còn sợ hãi nhìn về phía bộ sách sinh tử đã khôi phục như lúc ban đầu, mở miệng nói rằng:
- Tống Hiểu Long đã bị chém đầu, cuối cùng là không hao tổn nhiều tu vi như vậy!
- Hắc Giao, Lão Hồ chắc không sao chứ?
Sau khi Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên cũng không rõ tình hình bên dưới, bởi vì nước hồ này hình như ngắn cách thần thức dò xét, nguyên khí của cậu không có cách nào tiến vào cả.
Nhìn những bọt khí không ngừng bắn lên trong hồ, trong lòng Diệp Thiên có chút hối hận, Hồ Hồng Đức chẳng qua mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nếu như chuyện không hay xảy ra, sau khi cậu ra núi biết ăn nói thế nào với mấy người Tiểu Tiên đây?
- Không sao đâu, tôi có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của ông ấy, còn sống!
Hắc Giao tuy rằng không thích ứng với hoàn cảnh nóng nực ở đây, nhưng tu luyện cao hơn hẳn Diệp Thiên, hơn nữa lại hiểu biết về nước có thể thông qua giao động của sóng nước cảm nhận được tình hình bên trong.
Sau khi nghe Hắc Giao nói xong, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên buông lỏng hơn chút, suy nghĩ chút mở miệng nói:
- Hắc Giao, ngươi có thể truyền âm cho ông ấy bảo ông ấy về được không?
- Mẹ nó, suýt nữa đun chín ông rồi, sắp không chịu được rồi!
Ai mà ngờ được lời Diệp Thiên chưa dứt, nước trong hồ sóng mạnh lên, thân hình Hồ Hồng Đức hiện ra trong hồ, lúc thân thể còn đang ở không trung đã bắt đầu than thở rồi.
Sau khi thân thể đứng vững, Hồ Hồng Đức liên tục xua tay với Diệp Thiên:
- Không được rồi, Diệp Thiên, nhiệt độ nước bên dưới sợ là trên trăm độ, tôi thực sự không thể xuống được.
- Lão Hồ, thân thể ông không sao chứ?
Nhìn thân thể Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên có chút há hốc mồm, bởi vì do sống nhìều năm trong núi, da Hồ Hồng Đức tương đối ngăm đen, thế nhưng lúc này, toàn thân đỏ bừng bừng, thực sự nhìn không khác gì con tôm luộc lắm.
- Bây giờ không sao, thêm chút nữa chắc là có sao đấy!
Hồ Hồng Đức tức giận thoáng nhìn Diệp Thiên:
- Nơi này không phải là núi lửa hoạt động chứ? nhiệt độ bên dưới cao như vậy?
Người tuổi như Hồ Hồng Đức, bình thường đi tắm thường thích tắm nước ấm, nhiệt độ ít nhất cũng phải trên , độ, thanh niên trẻ tuổi căn bản là không xuống được.
Thế nhưng lúc này cho dù ông ta có dùng chân khí hộ thân, xuống hồ, vẫn cảm thấy không chịu nổi, cảm giác giống như là đặt trên lò nước nóng, lục phủ ngũ tạng cũng sắp thành lửa rồi.
- Lão Hồ, thế xuống được đến đâu?
Đơi Hồ Hồng Đức thở hổn hển xong, Diệp Thiên mới mở miệng nói, xuống cũng xuống rồi, thế có thu hoạch được cái gì không?
- Không có, xuống đến hơn mét tôi không chịu được nữa, ai mà biết được bên dưới còn sâu thế nào nữa?
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nhìn Diệp Thiên nói:
- Tôi không thể xuống được, lạnh quá còn chịu được chút chứ, suýt chút nữa bị nấu chín rồi, chết thế oan uổng quá.
- Chưa nói cho ông xuống mà.
Diệp Thiên khoát tay, xoay mặt nhìn về phía Hắc Giao nói:
- Trong hồ đó sâu bao nhiêu thế? Ngươi nói mấy người ngươi thì dài đến là được rồi!
Diệp Thiên biết Hắc Giao vừa học được thần thức truyền âm, nếu không thể nó so sánh hình tượng, chẳng khác nào hỏi người mù.
- Mười mấy người!
Hắc giao truyền âm nói:
- Nước có lạnh nữa tôi cũng xuống được, nhưng ở đây thì không được, tương khắc với thuộc tính của tôi!
- Mười mấy thân à?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt chút,rồi nhỉu mày:
- Kể cả xuống được, áp lực nước cũng không chịu nổi rồi.
Hắc giao thân thể dài chừng mét, mười mấy người là sâu hơn trăm mét, mà chỗ này sâu cũng gần bằng chỗ biển sâu nhất mà con người có thể lặn xuống được rồi còn gì, Diệp Thiên không có chân khí hộ thân, sợ là chưa đến đáy hồ, lục phủ ngũ tạng đã bị áp lức đè nát hết rồi.
- Diệp Thiên, thứ dưới đó cậu đừng nghĩ đến nữa.
Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức bĩu môi, nói:
- Theo tôi thấy, trừ phi cậu có bản lĩnh của tên đạo sĩ đó mới có thể xuống tới đáy, nếu không đừng có mơ!
- Luyện ra chân khí, thật mới có thể xuống được.
Hồ Hồng Đức vốn định trêu Diệp Thiên câu, cũng khiến cho mắt Diệp Thiên sáng lên.
- Được rồi, Diệp Thiên, hòn đá đó cậu cũng có được rồi, hay là…chúng ta ra ngoài núi đi? Nếu như có thêm tên đạo sĩ đến nữa, chúng ta căn bản là không đủ người đâu!
Thành thật mà nói, sau khi nếm thủ đoạn tên đạo sĩ kia, trong lòng Hồ Hông Đức có chút sợ hãi, không muốn tiếp tục ở trong núi này nữa.
- Rời núi à?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Lão Hồ, tôi phải ở lại đây thời gian, ông ra ngoài trước đi.
Nơi này tuy rằng linh khí có kém hơn chút so với tu linh trận ở Hồng Kông, thế nhưng cũng nhiều hơn ở thành phố nhiều, điều quan trọng là ở đây không bị ai quấy rầy, DiệpThiên có thể toàn tâm để tu luyện.
Diệp Thiên vốn nghĩ nếu có thể có được ngọc đen từ tay Hắc Giao thì cậu ở trong sơn cốc này tu luyện thời gian đã.
Lúc này không chỉ có ngọc đen trong tay mà từ tên đạo sĩ đó còn có được hòn đá màu xám, mà năng lượng bên trong hình như rất có ích để khôi phục đan điền của cậu, Diệp Thiên tất nhiên không muốn ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Thiên không chịu rời núi, Hồ Hồng Đức thở dài nói:
- Vậy được rồi, tôi ở lại đây cùng cậu!
- Lão Hồ, không cần ông ở cùng đâu, ở ra ngoài nói với người nhà tôi tiếng, bảo bọn họ không phải lo lắng đâu!
Diệp Thiên biết, mình nếu như , ngày không liên lạc với gia đình sợ là không biết mẹ mình biến thành bộ dạng nào nữa.
Hồ Hồng Đức chần chừ hỏi:
- Thế… thế cậu ở đây ăn uống thế nào?
- Mạnh Hạt Tử để lại nhiều gạo và bột mì ở đây như vậy, còn có quả hoa quả đầy cốc nữa, sợ gì bị đói.
Diệp Thiên nở nụ cười, thế nhưng vội vàng thu lại:
- Lão Hồ ông nói cũng có lý, Hắc Giao, hay là thời gian này ngươi đừng có quay về đầm Hăc Long, ở đây với ta đi?
Tuy rằng Diệp Thiên tự tin đã thủ tiêu toàn bộ thi thể, nhưng cậu không biết gì về giới tu đạo, trong lòng thực sự vẫn không yên tâm, trong sơn cốc này cực kỳ bí mật, lại có thể ngăn cách thần thức tra xét đúng là chỗ tuyệt vời để ẩn thân.
- Không sao đâu, tôi sau này ở trong hồ không ra ngoài , không sợ!
Hắc Giao loạng choạng lắc đầu, cũng không muốn ở lại, nó ở trong sơn cốc này, toàn thân cảm thấy không được thoái mái.
Hơn nữa chỉ cần Hắc Giao không ra khỏi hồ sâu, thì có đến thêm mấy tên đạo sĩ nữa nó cũng không sợ, dù sao sống trong hồ cũng mấy trăm năm rồi, Hắc Giao chiếm giữ thiên thời địa lợi.
- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận chút, sau khi ta bế quan xong thì đến tìm ngươi!
Diệp Thiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra việc, vội vàng truyền đoạn văn tự vào trong đầu hắc long, nói:
- Đây là đoạn công pháp yêu thú tu luyện, ngươi xem xem có thể luyện được hay không?
Công pháp lưu trong ngọc bội đã bị Diệp Thiên tiêu huỷ rồi, đây là truyền miệng chứ không phải văn tự, Diệp Thiên cũng không sợ hắc giao không hiểu được nghĩa.
Sau khi truyền đoạn công pháp vào đầu hắc long, ánh mắt Hắc Giao như sáng lên, tiện đà nhắm lại, giống như ra ngộ ra cái gì.
Hơn phút trôi qua, hơi thở Hắc Giao bỗng nhiên nhẹ đi, khí thế vốn khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được hoàn toàn thu lại vào trong cơ thể.
- Có thể, tôi có thể tu luyện, Diệp Thiên, tôi cũng về bế quan đây.
Hẳn là từ trong công pháp đạt được điều gì, lúc Hắc Giao mở mắt ra lần này, chỉ vội vội vàng vàng truyền đoạn thần thức cho Diệp Thiên rồi biến vào bên trong cửa động sơn cốc.
- Nó đúng là ngay thẳng, thế mà đã đi rồi.
Mãi sau khi Hắc Giao rời đi hồi, Diệp Thiên mới phản ứng lại, động vật cho dù có tri thức, nhưng suy nghĩ vẫn khác xa con người, làm việc dứt khoát, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không quen.
Xoay người nhìn về phía Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nói:
- Được rồi, lão Hồ, ông cũng rời núi đi, nhớ gọi điện cho người nhà tôi với, bảo họ không phải lo lắng đâu.
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
- Được, sau khi tôi rời núi sẽ đến kinh thành chuyến, sau đó đi Hồng Kông đến nhà lão thúc ở thời gian, nếu như cậu bế quan xong, thì đến trang trại ngoài núi, tiểu Tống sẽ đưa cậu về thành phố!
Hồ Hồng Đức mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nhưng ông cũng không có công pháp tương ứng, hơn nữa trong lòng còn rất nhiều chỗ khó hiều, thế chẳng bằng đến Hồng Kông tìm Cẩu Tâm gia, để cho tu vi mình ổn định lại.
Lập tức Diệp Thiên đưa Hồ Hồng Đức ra ngoài sơn cốc, tìm lại thanh đoản kiếm khi nãy tên đạo sĩ đó phi vào trong rừng.
Thanh đoản kiếm này dài không quá tấc, cũng hơn cm, có thể đặt trong lòng bàn tay, chất liệu không phải là kim loại nhưng sắc bén lạ thường, cắt nhẹ cái cũng có thể để lại vết tích trên vách đá cứng.
Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bỏ mạng dưới đoản kiếm này, hơn nữa ông cũng không muốn mình dính dáng gì đến tên đạo sĩ kia, nên kiếm này để cho Diệp Thiên mang trong cốc.
- Thời cổ đại từng có truyền thuyết kiếm tiên, trên nghìn dặm có thể lấy được thủ cấp người, tên đạo sĩ đó ngàn dặm thì không làm được, thế nhưng chỉ cần tầm nhìn thoáng đãng, , km thì không thành vấn đề gì, chẳng nhẽ đây là thanh phi kiếm trong truyền thuyết.
- Hả? nguyên thần không thể xâm nhập được, thế thì cái này luyện thế nào được?