- Trước tiên đừng động đến Tống Hiểu Long…
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia vội vàng nói rằng:
- Tiểu sư đệ, đệ làm sao? Mau kiểm tra thân thể, đừng để lưu lại tai hoạ ngầm!
Mấy người bọn Cẩu Tâm Gia đã tiến vào đến Tiên Thiên, bọn họ biết trong cảnh giới này, thực khí cần với cơ thể như thế nào, ngay cả muốn nó tiêu hao không còn cũng không phải chuyện dễ dàng, Diệp Thiên khởi động bộ sách sinh tử, lại biến thành bộ dáng này, đúng là để mọi người lắp bắp kinh hãi.
- Đại sư huynh, đệ thật sự không sao, nhưng nguyên khí trong người tiêu hao hơi nhiều, ngược lại không bị thương tích gì...
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của mọi người, Diệp Thiên cười khổ nói:
- Bộ sách sinh tử này hẳn không phải là tu vi như đệ hiện tại có thể tùy tâm sở dục khống chế, sau này vẫn nên ít dùng một chút!
Diệp Thiên đã từng sử dụng chữ Tử trong bộ sách sinh tử qua một lần, chính là mấy ngày hôm trước tại Thụy Sĩ tham dự hội nghị giao lưu dị năng giả thế giới, lúc ấy bộ sách sinh tử đại phát thần uy, hút quốc sư Thái Lan là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư thành người chỉ còn da bám vào xương.
Mà lần đó vận dụng chữ tử, Diệp Thiên cũng không hao phí bao nhiêu thực khí, nhưng sau khi kích phát bộ sách sinh tử sau khi dùng cho nó tự hành hấp thu tinh khí từ trong người Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, tựa hồ có thể tự cấp tự túc.
Nhưng làm cho Diệp Thiên không nghĩ tới chính là lần này sau khi hắn viết xuống tên của Tống Hiểu Long trên bộ sách sinh tử, bộ sách sinh tử lại như là bão tố, điên cuồng hấp thu thực khí từ trong cơ thể hắn, chẳng mấy chốc đã làm cho thực khí hùng hậu trong người Diệp Thiên bị hấp thu không còn.
Không chỉ có như thế, khi thực khí trong cơ thể Diệp Thiên tiêu hao hầu như không còn, lực hấp dẫn kia còn hút vào nguyên khí căn nguyên nhất trong đan điền hắn, tinh khí cả người tựa hồ sẽ thoát thể mà ra, Diệp Thiên muốn cắt đứt liên hệ cùng bộ sách sinh tử đều làm không được.
Từng thấy qua bộ dáng thây khô của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, Diệp Thiên lúc ấy bị dọa sợ, cũng may hắn giả đan đã thành, thực khí sinh trưởng rất mau, nhưng ngay cả như vậy, giả đan bên trong đan điền hắn cũng chuyển động một vòng, ảm đạm không ánh sáng trong đan điền Diệp Thiên chậm rãi xoay tròn .
Nhưng Diệp Thiên thông qua liên hệ giữa hắn cùng bộ sách sinh tử nhận thấy được, tựa hồ có linh hồn một người bị bắt nhập vào trong đó, cho nên lúc này hắn mới kết luận Tống Hiểu Long đã bị giải quyết xong, như thế để cho Diệp Thiên được giải sầu không ít, cuối cùng giải quyết được mối họa này.
Nghe được Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia trầm ngâm nói:
- Là do huyết khí bản thân Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây tràn đầy, bộ sách sinh tử có thể bổ sung từ trên người hắn, mà Tống Hiểu Long chính là một người phàm tục, trên người đều là không khí không sạch sẽ, sợ là lúc đó mới khiến cho bộ sách sinh tử lấy nguyên khí từ trên người của đệ.
Kỳ thật sự tình rất gần với những gì Cẩu Tâm Gia dự đoán, bộ sách sinh tử này vốn là một món dị bảo từ xưa, nhưng sau lại có nhiều tổn thương, truyền lưu đến hiện tại, uy áp có thể đã là mười phần không còn một, còn có rất nhiều công năng đều không thể sử dụng được.
Cũng may mắn như thế, nếu không với tu vi của Diệp Thiên lúc này, căn bản là không thể khống chế bộ sách sinh tử, mặc kệ là sử dụng nó chữa bệnh chữa thương cho người nào hay là thu hồn phách người nào, đều đủ làm cho Diệp Thiên bị hút khô.
Bởi vì lần này sử dụng bộ sách sinh tử bị thương một chút căn nguyên, Diệp Thiên cũng sẽ không vội vã về nước, tại biệt thự ở cảng đảo tĩnh dưỡng một thời gian.
Ba ngày sau, một tin tức truyền đến tai hắn, tại một sòng bạc ở Macao, phát hiện một khối thây khô mà quá trình tử vong cực kỳ quỷ dị, trải qua đối chiếu ADN, người tử vong đúng là Tống Hiểu Long – người bị giới lính đánh thuê cùng với Hồng môn đuổi bắt.
Thời gian qua một tháng, nguyên khí của Diệp Thiên đã hồi phục, dưới sự thúc giục của Tống Hạo Thiên, hắn mang theo sư huynh đệ về tới kinh thành, cũng chuẩn bị cùng gặp mặt những đại lão, đưa sư môn Ma Y Nhất mạch về núi tế sư.
- Lão gia, ngay cả con trai cháu cũng chưa được ôm đâu, cần gấp thế sao?
Đi ở đại viện sâu thẳm, Diệp Thiên bất mãn oán giận nhìn Tống Hạo Thiên, chân trước của hắn mới vào tứ hợp viện nhà mình, sau lưng đã bị Tống Hạo Thiên chờ đợi trong ô tô đã lâu kéo lại, khiến cho con trai thấy hắn vươn ra hai tay không được cái ôm, khóc thật lớn.
- Diệp Thiên, ta bị bọn họ ép mà, nếu không phải gần đây thế cục căng thẳng, sợ là chúng ta cũng đi cảng đảo tìm cháu .
Tống Hạo Thiên nghe vậy cười khổ một tiếng, nói rằng:
- Tiểu tử ngươi có biết hay không, nửa tháng trước, các quốc gia vẫn đang tập trung hoả lực ở ngoài quốc nội, đại chiến hết sức căng thẳng, ta nói tiểu tử ngươi sát khí quá nặng rồi, xử lý quốc sư Thái Lan cùng mấy người Nhật còn chưa tính, làm sao còn giết chết cả người Anh quốc nữa?
Không như dĩ vãng nước Mỹ luôn cổ vũ Anh quốc, lúc này đây đế quốc Anh lâu đời cũng động chân hỏa, sau mấy chục năm, lại thể hiện uy phong cường đạo của đế quốc, tới gần hải vực Trung Quốc làm diễn tập liên hợp quân sự gần nửa tháng.
Là liên thân thân cận nhất, người nước Mỹ cũng xuất động hai hạm đội hàng không, hơn nữa Nhật Bản trợ giúp, tạo thành áp lực rất lớn với Trung Quốc.
Nhưng hết thảy đều do chủ ý cho Diệp Thiên đi thăm viếng tan thành mây khói. Vì không cho Diệp Thiên tiến hành hoạt động thăm viếng Mỹ, người đứng đầu nước Mỹ thương thảo, gửi thông điệp cho bộ ngoại giao Trung Quốc, nước Mỹ thực rõ ràng đã bán đứng đồng minh.
- Lão gia, ông yên tâm đi, có cháu ở đây, bọn họ nhiều nhất chỉ là uy hiếp một chút thôi.
Nghe xong lời nói của Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên lắc lắc đầu, tuy rằng người trong tu đạo rất ít khi can thiệp đến sự tình trong thế tục, nhưng việc này bởi vì Diệp Thiên dựng lên, nếu các quốc gia thật sự không tuân thủ hứa hẹn, Diệp Thiên cũng không ngại chu du các nước, tiến hành một loạt sát phạt.
Nói chuyện, Diệp Thiên cùng Tống Hạo Thiên tiến vào đến một căn nhà bị cành lá sum xuê che phủ, khi Diệp Thiên mới bước vào cửa phòng, bảy tám người ngồi ở bên trong trên ghế sa lông, đồng thời đứng lên.
- Ai da, các vị, Diệp mỗ không dám!
Nhìn thấy Nhạc chủ tịch bọn họ tới đón, Diệp Thiên vội vàng chắp tay, lần này tới hắn gặp những người này, cũng là muỗn nói rõ một vài sự tình, không muốn ra tay, nhưng Diệp Thiên cần lấy ích lợi quốc gia làm trọng, đây tuyệt đối là không có khả năng từ chối.
- Diệp Thiên, cậu đã giúp quốc gia chúng ta định hải Thần Châm!
Trên mặt đám người Nhạc chủ tịch tựa hồ cũng mang theo một tia kích động, Ngô tổng càng vui lòng khích lệ đối với Diệp Thiên, khó được chính là, những đại lão đang ngồi đó cư nhiên đồng thời gật đầu, trong vấn đề này không có bất cứ dị nghị gì.
- A? Ngô tổng, lần này được chỗ tốt không ít nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, hắn cũng không khách khí, lập tức đi đến ghế sa lông trong phòng khách kiếm một chỗ ngồi xuống, đợi cho Diệp Thiên ngồi xuống, đám người Nhạc chủ tịch và Ngô tổng, mới ngồi quanh chỗ Diệp Thiên ngồi xuống, để cho Diệp Thiên thành trung tâm.
- Đâu chỉ là không ít…
Ngô tổng gật đầu thật mạnh, mở miệng nói rằng:
- Diệp Thiên, mấy ngày hôm trước cậu tham gia , làm cho người Trung Quốc chúng ta thật là hãnh diện ...
Tuy rằng những năm gần đây thực lực Trung Quốc từ từ mạnh lên, nhưng trong phạm vi thế giới, vẫn chỉ có thể được gọi là quốc gia đang phát triển, trong lĩnh vực kinh tế mậu dịch quân sự chính trị … chênh lệch so với ngoại quốc vẫn là rất lớn. Trong rất nhiều lần lãnh gặp mặt, người lãnh đạo các quốc gia như Mỹ Anh… luôn toát ra một cảm giác siêu việt hơn.
Nhưng những chuyện mấy ngày hôm trước, thái độ của lãnh tụ các quốc gia đối với Trung Quốc, cũng đã xảy ra chuyển biến một trăm tám mươi độ, vốn hết sức trào phúng và châm biếm biến thành a dua nịnh hót, các quốc gia như Anh - Mỹ thì im bặt không đề cập tới diễn tập quân sự một thời gian trước.
Sau đó trong một vài cuộc đàm phán hợp tác cụ thể tương quan lĩnh vực kinh tế, quân sự, mậu dịch, các quốc gia đó trên nhiều khía cạnh vẫn luôn không chịu nhượng bộ, lại hủy toàn bộ điều khoản chuyên môn ban đầu đặt ra nhằm vào Trung Quốc một cách ngoài dự đoán của mọi người. Trong lĩnh vực quốc tế, Trung Quốc đã có tiếng nói.
Ngô tổng hiểu được, đây là các quốc gia đó đang muốn hứa hẹn với chính mình biến thành thực hiện.
Trong đại hội người Dị năng, Diệp Thiên tỏ ra siêu việt xuất chúng, chế áp toàn bộ người siêu năng lực trên thế giới, điều này làm các quốc gia như Anh – Mỹ - Nga chân thực cảm nhận được áp lực. Đây cũng có thể nói là từ khi đạn pháo được phát minh tới nay, trên thế giới lại xuất hiện một loại phương thức làm kinh sợ vô hình, lực ảnh hưởng của nó phi thường sâu xa .
Đương nhiên, các quốc gia đó, cũng hướng Trung Quốc đưa ra yêu cầu giao lưu khai phá siêu năng lực rộng khắp, dưới áp lực các quốc gia gần như kết thành liên minh, Ngô tổng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý , sở dĩ lần này thường ủy tập trung, cũng là để thuyết phục Diệp Thiên.
Đặt thanh đoản kiếm đó trong lòng bàn tay, Diệp Thiên cảm nhận được tia sát khí, kích thích đến mức cánh tay cậu run lên, lập tức thổi nguyên thần vào trong thăm dò, nhưng không ngờ bị thanh kiếm này bắn ngược trở lại.
Diệp Thiên đây là chỉ biết mà không biết hai, muốn luyện pháp khí, không chỉ cần có nguyên thần, chân khí cũng rất quan trọng.
Cũng giống như thành thần kiếm trong truyền thuyết đó, cần dùng chân khí ở đan điền hô hấp phun nạp vào trong kiếm, để cho độ tinh khí nhập vào bên trong kiếm, sau đó cứ lặp lại như vậy, đến khi nào kiếm hấp thụ đến đan điền của mình.
Như vậy sau nhiều năm, giữa người và kiếm mới có quan hệ tinh thần, thế mới có thể dễ sai bảo kiếm, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.
Đương nhiên, Diệp Thiên bây giờ không biết được đạo lý đó, cậu chỉ là có chút tò mò với kiếm này mà thôi, thăm dò không ra môn đạo nào cũng không nghĩ nhiều nữa, thu kiếm về.
- Mạnh Hạt Tử đúng là biết tìm chỗ, sợ là cao nhân tiền bối ngày xưa cũng không có mấy người tìm được bảo địa bế quan tu luyện thế này đâu!
Nhiệt khí trong sơn cốc bốc hơi, linh khí dồi dào, tự như tiên cảnh, nếu so với khu buôn bán sợ là không thua gì Thần Nông Giá đâu.
Diệp Thiên cũng không vội tiến hành tu luyện, đầu tiên là ngồi trong hồ hơn tiếng đồng hồ, khiến cho tinh thần và thể xác hoàn toàn tĩnh lại, mới đem viên đá ngọc ngắn bằng ngón út kia ra.
Cửa ra bên ngoài sơn cốc đã bị Diệp Thiên phong bế lại, chỗ vào trong cốc cũng bị Diệp Thiên dùng tảng đá to chặn lại, hơn nữa Diệp Thiên còn truyền âm bảo Hắc Giao đừng đến quấy rầy, lúc này toàn bộ sơn cốc đến ngọn gió cũng không vào được, yên tĩnh cực kỳ.
Xem xét hòn đá ngọc trong tay, mầu xám trong suốt giống như những đường vân của khúc gỗ, Diệp Thiên khẳng định mình đoán không nhầm, nếu phân loại nó và hòn ngọn đen kia thì chắc là thuộc tính mộc.
Diệp Thiên khoanh chân ngồi xuống, tay đặt ở chỗ đan điền, sau khi hít hơi thật sâu vào, mắt nhắm lại, chỗ ấn đường hiện tên tia màu trắng, nhưng chỗ cánh tay có thể mơ hồ thấy được nguyên thần nổi lên.
- Âm cực tại lục, hà dĩ ngôn cửu, thái cực sinh lưỡng nghi, thiên địa sơ bào phán, thiên địa chi tượng phân, âm dương chi hậu liệt, biến hóa chi do biểu, tử sinh chi triệu chương, bất mưu nhi di tích tự đồng, vật ước nhi u minh tư khế… (cửu âm chân kinh)
Theo công pháp nguyên thần vận hành, nguyên khí trời đất nồng đậm bên trong sơn cốc hình như bị lực hút dần, nguyên thần như ong vỡ tổ hút mạnh vào, quanh người Diệp Thiên giống như bao phủ lớp sương mù, toàn thân trở nên mờ mờ ảo ảo.
Cùng lúc đó, khối ngọc trong lòng bàn tay kia tỏa ra rừng đợt linh khí nhè nhẹ, thâm nhập vào trong nguyên thần của Diệp Thiên, thế nhưng Diệp Thiên cũng lấy nguyên thần làm vật dẫn, những dòng nguyên khí li ti này nhập vào trong cơ thể.
Vào sự kiện tháng , Diệp Thiên vốn đang bị nội thương, cuối cùng vì cứu mẹ, nên bộc phát tiềm lực toàn thân.
Thế nhưng lúc đó Diệp Thiên không có phòng bị, sau lưng bị đòn trọng thương, khiến cho cậu bị hủy chỗ đan điền, kéo theo đứt kinh mạch toàn thân, thân thể cậu tuy rằng rất mạnh nhưng cũng không có cách nào ngưng tụ chân khí được.
Thế nhưng sau khi cỗ linh khí ấm nóng truyền vào cơ thể, thân thể Diệp Thiên như là cây khô gặp mùa xuân, từng tế bào đều hấp thụ thật nhiều dòng linh khí này, kinh mạch vốn bị đứt gãy hình như cũng dần dần khôi phục.
Thế nhưng quá trình hấp thụ cực kỳ chậm, nếu thân thể Diệp Thiên như là tảng đá thì linh khí truyền vào tảng đá này giống như là nước nhỏ giọt dần dần thấm vào người Diệp Thiên, cuối cùng cũng là nước chảy đá mòn.
Tu luyện nguyên thần không thể so sánh với hấp thụ linh khí khi luyện đến cảnh giới luyện khí hóa thần hấp thụ vào thân, ở trạng thái này, yêu cầu số lượng nguyên khí khổng lồ mới được.
- Chả trách những người luyện đạo không còn rồi, trên cái thế gian phàm trần này, căn bản là không thể luyện được.
Sau vài phút ngắn ngủi, linh khí trời đất tích tụ bao nhiêu năm trong sơn cốc, dĩ nhiên đã bị Diệp Thiên hấp thụ không thiếu tia, điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khổ sở.
Phải biết rằng, tu luyện của Diệp Thiên chỉ mới tiến vào cánh cửa của Tiên Thiên, linh khí trong trời đất này đã không còn đủ cho cậu sử dụng, mà công pháp người đạo sĩ nào cao thâm hơn nữa chẳng phải chỉ cần thở cái thì đã hết luôn cả chỗ nguyên khí này hay sao?
- A, thế này là thế nào?
Đang lúc Diệp Thiên nghĩ tạm dừng hấp thụ linh khí ngoại giới, chuyên tâm hấp thụ linh khí trong đá, bỗng nhiên cậu cảm nhận được lớp sương mù bên trên hồ từng tia bị linh khí mang tính nóng đó hấp thu vào.
Đây là loại linh khí mà trước giờ Diệp Thiên chưa từng tiếp xúc, so với nguyên khí tự nhiên trong trời đất còn thuần khiết hơn nhiều, cũng chỉ có linh khí khối đá ngọc trong tay và trong viên ngọc đen kia mới có thể so sánh cùng.
- Hay là linh khí là do vật trong hồ truyền ra?
Diệp thiên vừa nghĩ, theo bản năng truyền ra tia nguyên thần, hướng vào trong viên ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em kia tìm kiến, cậu muốn phân biệt chút chỗ khác nhau của loại nguyên khí!
Thế nhưng điều khiến cho Diệp Thiên không ngờ tới chính là lúc thần thức tiếp xúc với ngọc đen, cỗ linh khí mát lạnh theo tia thần thức đó truyền vào trong nguyên thần Diệp Thiên.
- Không tốt rồi, nước lửa xung khắc!
Diệp Thiên phản ứng cực nhanh, đang định niệm thần cắt đứt tia thần thức kia thì đã muộn rồi.
Nguyên thần vốn tràn đầy trong người cậu vốn là linh khí ấm trong hồ, giống như là gặp phải trời đất bỗng nhiên nổi sóng lên, hình như muốn đuổi tia linh khí mát lạnh kia truyền ra khỏi nguyên thần Diệp Thiên.
Thế nhưng viên ngọc đen trong ngực Diệp Thiên cũng không yếu thế, trong lúc nhất thời luồng linh khí lớn phát ra, linh khí thuộc tính không giống nhau liền tranh đấu ngay trong nguyên thần của Diệp Thiên.
- Mẹ nó, mình sao lại phạm phải sai lầm này chứ?
Trong lòng Diệp Thiên phát ra tiếng kêu rên, lúc này cậu muốn dừng mà không dừng được, hai loại linh khí hình như coi nguyên thần của cậu là chiến trường, nếu chưa phân thắng bại thì không dừng lại.
Nhưng như vậy, lại khiến cho Diệp hiên khổ không thể nói ra được, cỗ linh khí đó mỗi lần va chạm lại khiến cho cậu đầu đau như búa bổ, chính là đau vì nguyên khí tranh đấu, Diệp Thiên muốn hét lên mà không hét ra được.
Mà điều làm cho Diệp Thiên càng hoảng sợ chính là, mặt hồ trước mặt hình như đang bị cái gì khiêu khích, nguyên khí nồng đậm gần như nguyên chất chen chúc mà tuôn ra, truyền vào nguyên thần trong não Diệp Thiên, như phá vỡ nguyên thần của cậu.
Phải biết rằng, tuy là luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn cần rất nhiều linh khí, nhưng cũng đến giới hạn nào đó thôi, cũng giống như cái cốc đầy nước, có đổ thêm vào cũng sẽ tràn ra.
Lúc này nguyên thần Diệp Thiên cũng giống như cái chén đó, sau khi nguyên khí dồi dào đó tràn vào lập tức đè bẹp mọi ngọc ngách mà linh khí ngọc đen truyền vào, mà linh khí dư thừa thì len lỏi vào từng kẽ chân lông của Diệp Thiên.
- Mẹ nó, con mẹ nó không phải là muốn giết ta chứ?
Diệp Thiên chỉ cảm thấy thân thể mình giống như quả bóng căng phồng, từng tế bào đều ngập tràn nguyên khí, chỉ có điều còn chưa đợi cậu nghĩ ra cách gì tình hình lạ biến đổi.
Trên vách đá cách Diệp Thiên hơn mét, tự dưng trận linh khí dao động truyền ra, Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng lại thì linh khí của nó hoàn toàn tương đồng với linh khí của hòn ngọc đen trong ngực Diệp Thiên đột nhiên tham dự vào trận chiến trong nguyên thần.
- Trời ơi, lại từ đâu đến nữa đây?
Lúc này Diệp Thiên đã gần như tuyệt vọng, nếu chỉ là nguyên khí trong hồ thì có thể triệt tiêu hoàn toàn linh khí từ trong ngọc đen truyền ra, thế nhưng linh khí bất thình lình như vậy lại khiến trận đấu càng căng thẳng hơn.
Hơn nữa Diệp Thiên họa đến dồn dập, số lượng linh khí khổng lồ kia không chỉ tranh đấu trong nguyên thần mà còn phân ra từng phần thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Thiên.
Lúc lạnh lúc nóng, lúc băng lúc lửa, từ nguyên thần truyền ra thân thể từng đợt từng đợt va chạm khiến cho thân thể Diệp Thiên đang ở băng lạnh đột nhiên gặp lửa, sắc mặt lúc đen lúc trắng, khiến cậu đau đến mức không thể chết ngay được.
- Đi đời nhà ma rồi, chẳng nhẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao?
Thần thức Diệp Thiên đã trở nên mờ hồ, bây giờ cậu hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển nguyên thần, cho dù là muốn thu hồi nguyên thần lại cũng không được.
Nguyên thần Diệp Thiên vốn không ngưng tụ, lúc này lại không ngừng bị loại linh khí nóng lạnh đánh vào, nên tản ra dần dần.
Mà linh khí va chạm trong thân thể lại khiến cho thân thể Diệp Thiên như phá tan ra, khối đá màu xanh xám kia điều trị kinh mạch khôi phục trong nháy mắt đã bị hủy diệt hoàn toàn.
May mắn lúc này nguyên thần Diệp Thiên không ở thân thể, nếu không loại đau đớn trong cơ thể này sợ là Diệp Thiên sẽ không chịu nổi.
- Ầm!
Sau lần giao kích, Diệp Thiên chỉ cảm thấy nguyên thần như là bị búa tạ đạp xuống, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn mất ý thức.
Chỉ có điều là Diệp Thiên mặc dù hôn mê nhưng loại linh khí kia vẫn không ngừng tranh đấu trong người Diệp Thiên, dốc hết toàn lực tranh đấu, linh khí phát ra điên cuồng khiến cho toàn bộ lỗ chân lông Diệp Thiên tóe máu ra.
Lúc này Diệp Thiên không có cách nào duy trì tư thế ngồi được nữa, toàn thân ngã xuống đát, lúc lúc cơ thể co giật lên, thế nhưng trong tay trái cậu lúc này vẫn còn cầm hòn đá ngọc mày xám xanh kia.
Mà khối đá này lúc này cũng tiến vào trong nguyên thần Diệp Thiên, linh khí mà nó phát ra hình như không bị linh khí đó bài trừ, cũng bởi vì sự tồn tại của nó mà nguyên thần của Diệp Thiên mới không bị tiêu tan hết.
Lúc này bên trong nguyên thần Diệp Thiên giống như là trận chiến giữa nước, ngoài ra thì có nước khuyên can, thế nhưng bên khuyên đó quá yếu nên trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Thời gian trôi qua như bay, cũng không biết là qua bao lâu, hòn đá ngọc trong tay đột nhiên phát ra linh khí cực mạnh, đồng thời thâm nhập vào trong thân thể và nguyên thần Diệp Thiên.
Mà đồng thời truyền linh khí ra, khối đá trong tay này hóa thành bột, nhưng lúc này linh khí truyền vào lúc này lại mạnh hơn rất nhiều, cũng làm cân bằng lại trận đấu.
Sau thời gian dài giằng co, loại linh khí xung khắc như nước với lửa cũng hòa bình trở lại.
Mà linh khí mộc đột nhiên mạnh lên, thế nên loại linh khí đó tách nhau ra, cũng giống như tạo ra ranh giới rõ ràng, hơn nữa còn vận hành công pháp bên trong nguyên thần Diệp Thiên.
Trong thân thể Diệp Thiên, loại biến hóa này tồn tại, loại linh khí tàn phá khắp thân thể Diệp Thiên đều bị ép lại ở chỗ đan điền, hóa thành Thái Cực đồ.
Mà ở giữa thái cực đồ có vạch ngăn cách chính là loại linh khí trung tính tính mộc, loại linh khí này không biến mất, còn còn âm ỉ hấp thụ năng lượng từ luồng linh khí kia khiến cho chúng dung hợp lại với nhau.
Mà thái cực đồ đen trắng mới đầu cũng chưa ổn định, nhưng nhờ nguyên thần Diệp Thiên dần dần phục hồi, đan điền của cậu cũng chầm chậm ẩn xuống, đồng thời tràn ra tia chân khí, tẩm bổ thân thể Diệp Thiên.
Mặt trời trong sơn cốc mọc lại lặn, trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, mà nguyên thần ngưng tụ bên ngoài thân thể Diệp Thiên, mắt mũi lỗ tai cùng bộ mặt hoàn toàn lộ ra ngoài, quả thực là phiên bản khác của Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Diệp Thiên đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, do âm dương thái cực đồ hợp nhất tạo thành chân khí, hoàn toàn cải tạo lại thân thể Diệp Thiên.