- Đi gọi điện thoại cho các sư bá của con, bảo bọn họ đi Trường Bạch sơn.
Diệp Thiên đứng dậy, sau khi nhắc con trai một câu, chính mình lại đi đến hướng phòng của cha mẹ, bảy tám năm rồi hắn không có ra ngoài, nhưng lúc này đây cũng lại phải đi, bởi vì trong lòng hắn có một tia cảm ứng, lão bằng hữu cơ duyên đã đến .
Tuy rằng mấy năm nay Diệp Thiên đưa thân vào hồng trần, tu vi không có chút nào tiến bộ, nhưng cảnh giới nơi tim của hắn cũng hoàn toàn được củng cố, hơn nữa có tăng trưởng trên diện rộng, hoàn toàn đuổi hết những ảnh hưởng không tốt ngày xưa giết chóc mang đến.
Theo tâm lý ổn định tăng tiến, Diệp Thiên còn phát hiện suy nghĩ của mình càng hiểu rõ mọi thứ hơn, mặc kệ cách xa nhau rất xa, chỉ cần có người nhắc tên của hắn, Diệp Thiên luôn có thể cảm ứng được. Hơn nữa đối với những người và vật mà mình chú ý, cũng mơ hồ có thể cảm ứng được một ít hiện trạng của bọn họ.
Vừa rồi trong lòng Diệp Thiên chấn động, phát hiện Hắc Giao tại Trường Bạch sơn, tựa hồ đã xảy ra một vài biến hóa, Diệp Thiên cảm giác được, nếu lần này không đi, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thấy được vị lão bằng hữu này.
Sau khi thông báo với cha mẹ, Diệp Thiên mang theo con trai trực tiếp đi ô-tô đến sân bay, lên một chiếc máy bay cả năm chờ đởi sân bay. Những chuyến bay của sân bay này đang chuẩn bị cất cánh đều hoãn lại, nhường đường cho phi cơ của Diệp Thiên …
- Diệp Thiên, chuyện gì xảy ra?
Sau khi chuyến phi cơ Diệp Thiên ngồi đáp xuống sân bay Trường Bạch sơn, Hồ Hồng Đức sớm đã chờ ở trong sân bay, năm này đã sáu mươi mà nhìn qua ông ta còn trẻ hơn so với mười năm trước nhiều, sắc mặt hồng hào, một đầu tóc bạc trở nên đen bóng, nhìn qua giống như là người trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Đây đều do năm năm trước Hồ Hồng Đức thăng cấp đến cảnh giới Tiên thiên. Kỳ thật nếu không phải Hồ Hồng Đức năm đó cố tự tu luyện làm trên người bị thương nhiều chỗ, sợ là đã sớm có thể thăng cấp. Năm năm trước, chính là Diệp Thiên đích thân hộ pháp cho ông ta.
- Là Hắc Giao sắp độ kiếp , cháu đến tiễn lão bằng hữu một đoạn đường!
Diệp Thiên cũng không có giấu diếm cái gì, khi Hắc Giao và hắn kết bạn trong núi, Hồ Hồng Đức có mặt tại đương trường, trừ mình ra, sợ là người mà Hắc Giao nhận thức chỉ có Hồ Hồng Đức.
Trở lại biệt thự của Hồ Hồng Đức tại ngoại ô thành phố Trường Bạch sơn nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, đám người Cẩu Tâm Gia cũng chạy tới, đồng hành còn có Nam Hoài Cẩn, Tả Gia Tuấn, Lôi Hổ cùng Chu Khiếu Thiên. Ngoài Nam Hoài Cẩn, còn lại mấy người đều là môn hạ của Ma Y tiến vào đến Tiên thiên.
Chu Khiếu Thiên từ tám năm trước, liền thành công thăng cấp đến Tiên thiên, những năm gần đây giao lưu cùng dị năng giả các quốc gia trên thế giới, đều là hắn cùng Lôi Hổ đi , trong đó không ít lần gây giết chóc và kinh sợ, cũng tạo nên uy danh hiển hách của hai người.
Cho nên tuy rằng chính quyền quốc nội mấy năm nay biến hóa lớn, Nhạc chủ tịch và Ngô tổng bọn họ đã lui xuống, nhưng Ma Y nhất mạch luôn là thần hộ mệnh cho quốc. Sáu năm trước vị tân chủ tịch tiền nhiệm kia, còn thường xuyên đến thăm Diệp gia, là khách quen của tứ hợp viện.
- Diệp Thiên, hiện tại đệ rốt cuộc là tu vi gì? Sao ta không phát hiện được thực khí trong cơ thể đệ?
Bởi vì danh tiếng quá lớn, Nam Hoài Cẩn không muốn ra mặt, mấy năm trước đã từng tự đạo tự diễn tiết mục nhập định, sau đó vẫn luôn ẩn cư ở biệt thự trên Cảng đảo, cũng đã năm sáu năm không nhìn thấy Diệp Thiên.
- Đúng vậy, tiểu sư đệ, đệ phong ấn lên chính mình, tu vi không phải sẽ chịu tổn thương sao?
Cẩu Tâm Gia cũng mang ưu tư nhìn về phía Diệp Thiên, hiện tại Diệp Thiên hoàn toàn giống như là người thường, thậm chí khóe mắt đều có một nếp nhăn, với tu vi Tiên thiên của bọn họ, đều nhìn không ra sự khác nhau của Diệp Thiên cùng thường nhân, chỉ cảm thấy trong người Diệp Thiên tràn đầy không khí bẩn, nhìn không ra một đặc thù của người tu đạo.
- Đại sư huynh, vô phương …
Diệp Thiên ha ha cười, tâm niệm vừa động, giả đan bị đóng cửa đã lâu chậm rãi chuyển động, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thực khí từ đan điền tràn ra. Nháy mắt, lỗ chân lông quanh người Diệp Thiên giãn mở, một tia khí tức màu đen từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Nhưng chỉ một lát, cả cơ thể Diệp Thiên liền phóng xuất ra một tia sáng bóng trong suốt, huyết khí giống như Trường Giang và Hoàng Hà mãnh liệt mênh mông, cũng bị Diệp Thiên áp chế ở trong cơ thể, không dám tiết ra chút nào, đây là hắn sợ thu hút kim đan lôi kiếp.
Há mồm vừa phun, bản mạng phi kiếm dài không quá ba tấc xuất hiện ở trước người, trong chớp mắt liền dài hơn một thước, Diệp Thu chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân triển lộ tu vi chỉ biết trợn mắt há hốc mồm …
- Ba, đây là...
Diệp Thu tuy rằng biết cha là môn chủ Ma Y nhất mạch, được mấy người sư bá sư huynh tôn trọng, nhưng ở trong ấn tượng của cậu, cha cậu vẫn luôn giống như là người thường, chưa từng có hiển lộ ra thủ đoạn gì, giờ phút này cũng nhìn mà nghẹn họng trân trối.
- Đi, cha mang con vào núi!
Diệp Thiên cười cười, vươn tay kéo, một dòng thực khí thổi quét bên hông Diệp Thu, cuốn lấy bổn mạng phi kiếm của mình, trên không trung hơi dừng lại, hóa thành một mũi nhọn biến mất ở bên trong bầu trời đêm.
Đám người Cẩu Tâm Gia dưới sự trợ giúp của Diệp Thiên, tuy rằng cũng luyện thành phi kiếm, nhưng tu vi không đủ, cũng không thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đẩy thực khí lên tới không trung, đi theo phía sau Diệp Thiên hướng vào Trường Bạch sơn mà bay đi.
Đi bộ cần vài ngày lộ trình, nhưng dưới ngự kiếm của Diệp Thiên phi hành, cũng chỉ là ngắn ngủn hơn mười phút mà thôi, sau một lát, thân hình Diệp Thiên và con trai liền dừng ở phía ngoài đầm Hắc Long, ngẩng đầu nhìn không trung, sắc mặt Diệp Thiên có chút ngưng trọng.
- Ba, ba thật lợi hại!
Luôn luôn trầm ổn lúc này Diệp Thu cũng mang vẻ mặt kích động, cuối cùng cậu vẫn là một đứa nhỏ, mấy năm nay từ truyenfull.vn không ít lần xem tiểu thuyết tiên hiệp huyền hoặc, nhưng không ngờ cha của mình có thể thần thông như thế, hưng phấn làm cho cậu nhất thời biểu đạt thành lời.
- Đứa nhỏ này, về cảnh giới Đại sư bá không phải đều đã nói với con sao?
Diệp Thiên cưng chiều sờ sờ đầu con trai, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, quay đầu nhìn lại hướng cửa đầm Hắc Long, thân hình bật lên một cái, mang theo con trai đứng ở cốc, lớn tiếng cười nói:
- Lão bằng hữu, ta tới thăm ngươi !
- Gừ!
Một thanh âm có chút giống như rồng gầm từ sâu trong cốc truyền ra, theo thanh âm, hơi sương tràn ngập trong sơn cốc nhất thời tan thành mây khói, một quái vật thân thể dài chừng ba mét có dư, cả người đầy lân giáp màu đen, từ trong đầm đen như mực lộ ra thân hình.
Nhất là ánh mắt của Hắc Giao, như là một đôi đèn lồng, bắn ra hai ánh sáng khiếp người.
Nhưng khi nhìn Diệp Thiên, hai mắt lạnh lùng của Hắc Giao mới lộ ra một tia ấm áp. Bay về phía trước tìm kiếm, cả thân hình bay lên, trong một đám sương mù màu trắng bao vây bay về phía ngoài cửa cốc, giống như giao long rời bến đằng vân giá vũ.
- Ba, đây ... Đây là rồng sao?
Đứng ở bên canh Diệp Thiên, Diệp Thu đã sớm bị hoa mắt choáng váng, cho dù cậu từ tiểu được thùa hưởng tính cách to gan lớn mật của cha. Nhưng đột nhiên nhìn thấy quái vật như thế. Cũng nhịn không được hai đầu gối như nhũn ra, nếu không phải dắt tay Diệp Thiên, sợ là sớm đã ngã quay trên mặt đất .
- Nào có dễ dàng hóa rồng như vậy? Giờ phút này chỉ là bỏ đi thân rắn hóa giao long mà thôi! Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Diệp Thiên lắc lắc đầu, hắn chú ý thấy một sừng trên cái trán Hắc Giao kia dài thêm rất nhiều, hơn nữa màu sắc trở nên trong suốt, giống như ngọc thạch. Dưới thân Hắc Giao, hai chân vốn có thứ như là móng vuốt, sinh ra ba móng dài.
Tục ngữ nói Giao có ba móng. Long có năm móng, Hắc Giao sở hữu hình dáng đặc thù, đều là từ Giao tiến hóa , chứ không phải như cổ nhân đem cá sấu cho rằng là giao long. Nếu Hắc Giao tiến hóa thành công, thật có thể nuốt mây phun sương, có một chút đặc tính của thần long.
- Diệp Thiên, ta sắp rời đi, lão bằng hữu, ngươi cùng ta đi nhé?
Hắc Giao thân mật dùng một sừng chạm nhẹ Diệp Thiên, nó đã cảm giác được ở lại đây, trong không gian này không thể dùng được. Hơn nữa đã bị thiên đạo áp chế, tu vi không tiến mà sẽ lui. Nên lúc này mới phóng xuất ra khí cơ, chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp của chính mình.