Tại Thụy Sĩ
5:00 am
Nó mở mắt, ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà chạy bộ. Khi về đến nhà, nó lên phòng mở chiếc laptop ra, ra một trang gì đó rồi nở nụ cười tà mị, tuy rất đẹp nhưng rất đáng sợ “ĐẾN LÚC RÙI,CÁC NGƯỜI NÊN TRẢ GIÁ CHO TỘI ÁC MÀ MÌNH GÂY RA ĐI, MỘT CÁI GIÁ RẤT ĐẮT ĐÓ”
Nó đóng chiếc laptop lại rồi bước ra khỏi phòng. Mục tiêu của nó chính là phòng ngủ của hai con sâu lười kia. Nó mở cửa, hai thiên thần bé nhỏ đang vùi mình trong chắn tuy cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần nhưng không hề mở mắt mà vẫn chùm chăn ngủ.
Nó nhẹ nhàng đến gần mở chăn ra ghé sát tai hai con sâu “nhẹ nhàng” nói:
-Dậy mau, có 10 phút đó.
Bụp,.. vèo … cốp … rào … ầm … đủ thứ tiếng động vang lên sau khi hai con sâu lười chính là Anna và Mary nghe thấy giọng nói “ ấm áp và dịu vàng” của nó. Hai nàng ta vội vã VSCN rùi chạy thẳng xuống phòng khách nơi nó đang ngồi ( nó xuống từ khi mới nói xong).
-Trễ 1"! Nó cất giọng lạnh lùng khiến hai nàng cứng đơ người.
-Thui mà, trê có 1’ thôi mà, làm gì mà khó tính thế, làm gì mà khó tính z??? Anna nũng nịu
-1’ mà làm cứ như 1h ấy, không biết đối với tớ giấc ngủ là quý nhất à?? Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc đấy!!! -Mary như muốn khóc.
-IM.-Nó lạnh lùng. Cái này mới ảnh hưởng tới nhan sắc này và 1" đối tới tao cũng rất quý. -Nó chĩa thẳng con dao găm vào mặt Mary, chỉ còn 1cm nữa là chạm vào mặt cô và cười nụ cười tà mị.
- … -Mary và Anna run người ko giám nói thêm bất cừ lời nào.
-Thu dọn đồ đạc. -Nó lạnh lùng ra lệnh
-Làm gì?? Cả hai thắc mắc.
-Ra sân bay. Nó vẫn lạnh lùng.
-Nice!! Hai đứa vui mừng reo lên vì nghĩ sẽ được đi du lịch.
Sau đó, hai đứa chạy lên thu dọn đồ đạc, khoác lên mình mội bộ áo thật đẹp. Mary quý phái với chiếc váy xẻ ngắn tới quá đầu gối, bó sát vào người, phía trên cổ áo kín, khoét nách. Anna nhẹ nhàng với chiếc váy màu xanh dài tới ngang đùi, áo hơi lệch để lộ bờ vai trắng nõn. Hai đứa xuống dưới cửa chính, thấy Sarah đang đứng ở đó, Anna nhẹ nhàng nói:
-Mình đi đâu zậy??
-Về Việt Nam. Lạnh lùng cực độ.
-WHAT?? Đồng thanh tập 1.
-… nó im lặng không nói gì
-Why?? Đồng thanh tập 2.
-…vẫn là sự im lặng.
- BỌN TỚ KO ĐI ĐÂU,Ở VIỆT NĂM NẮNG LẮM. -Đồng thanh tập 3.
-… -Nó im lặng kèm cái nhìn lạnh ngắt, đáng sợ khiến 2 hai run rẩy toàn thân.
-HU... HU... HU... UUU … -Cả hai cùng nhau khóc đồng thanh
-Anna lấy xe, có 15 phút để tới sân bay. -Nó lạnh lùng ra lệnh đồng thời nhìn đồng hồ.
Hai người nghe xong thì vô cùng sợ hãi, Anna vội vã lấy chiếc xe thân yêu của mình, đến đón hai người còn lại và phóng đi.
Vừa đến sân bay, nó nhìn đồng hồ hàng hiệu của Thụy Sĩ, rùi nhếch môi:
-Sớm 30’, làm tốt Anna.
Anna cười đắc ý, nói:
-Đương nhiên rồi, là mình lái xe mà, trên đời này ngoài Mary và Sarah ra thì có ai lái xe giỏi bằng mình đâu!!!
-Thôi đi bà, đừng có nổ nữa, tao phải gọi xe cứu hỏa đó nha!!! -Mary
-Mình nói ai ở đâu à??? –Anna
-Có thể mày thua tao và Sarah nhưng chưa chắc giỏi thứ 3 đâu!!!
-Chắc chắn mà, mình chỉ thua Sarah và Mary thôi!!! –Anna
-Còn 2 phút nữa thì máy bay cất cánh –Nó lạnh lùng nói cắt ngang quốc cãi nhau.
Sau đó ba người vội vã bước lên máy bay, Anna và Mary khóc lóc nhìn lại đất nước thụy sĩ thân yêu, tươi đẹp để trở về Việt nam, quê hương của bọn nó. Nó thấy vậy thì lạnh lùng nói:
-Im lặng, không tao rạch mặt đấy.
-… -Hai đứa ngậm miệng, nín khóc hẳn, mặc dù nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Nó nhếch môi, im lặng đeo headphone nhìn ra phía cửa sổ là nhắm hờ mắt.
Tinh …Tinh … Tinh…
Chuyến bay về Việt Nam mang số hiệu (.…) hạ cánh, tụi nó bước ra đến sảnh chính của sân bay, thu hút sự chú ý của tất cả m.n ở đó, khen ngợi, chê bai, ghen tị, … Ba người quen rồi nên lờ đi và bước đến 2 chiếc BMW đang đậu, có 3 chàng vệ sĩ ở đó. Mary nói:
-Mang chìa khóa đây, tui tự lại được.
-Đây thưa tiểu thư. Chàng vệ sĩ lấy chiếc chìa móc ở thắt lưng bên hông, đưa ra trước mặt cô và gập mình kính cẩn nói.
Mary mỉm cười lấy chìa và leo lên xe cùng với Anna và nó. Cô phóng xe nhanh đến biệt thự của nó.
5:00 am
Nó mở mắt, ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà chạy bộ. Khi về đến nhà, nó lên phòng mở chiếc laptop ra, ra một trang gì đó rồi nở nụ cười tà mị, tuy rất đẹp nhưng rất đáng sợ “ĐẾN LÚC RÙI,CÁC NGƯỜI NÊN TRẢ GIÁ CHO TỘI ÁC MÀ MÌNH GÂY RA ĐI, MỘT CÁI GIÁ RẤT ĐẮT ĐÓ”
Nó đóng chiếc laptop lại rồi bước ra khỏi phòng. Mục tiêu của nó chính là phòng ngủ của hai con sâu lười kia. Nó mở cửa, hai thiên thần bé nhỏ đang vùi mình trong chắn tuy cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần nhưng không hề mở mắt mà vẫn chùm chăn ngủ.
Nó nhẹ nhàng đến gần mở chăn ra ghé sát tai hai con sâu “nhẹ nhàng” nói:
-Dậy mau, có 10 phút đó.
Bụp,.. vèo … cốp … rào … ầm … đủ thứ tiếng động vang lên sau khi hai con sâu lười chính là Anna và Mary nghe thấy giọng nói “ ấm áp và dịu vàng” của nó. Hai nàng ta vội vã VSCN rùi chạy thẳng xuống phòng khách nơi nó đang ngồi ( nó xuống từ khi mới nói xong).
-Trễ 1"! Nó cất giọng lạnh lùng khiến hai nàng cứng đơ người.
-Thui mà, trê có 1’ thôi mà, làm gì mà khó tính thế, làm gì mà khó tính z??? Anna nũng nịu
-1’ mà làm cứ như 1h ấy, không biết đối với tớ giấc ngủ là quý nhất à?? Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc đấy!!! -Mary như muốn khóc.
-IM.-Nó lạnh lùng. Cái này mới ảnh hưởng tới nhan sắc này và 1" đối tới tao cũng rất quý. -Nó chĩa thẳng con dao găm vào mặt Mary, chỉ còn 1cm nữa là chạm vào mặt cô và cười nụ cười tà mị.
- … -Mary và Anna run người ko giám nói thêm bất cừ lời nào.
-Thu dọn đồ đạc. -Nó lạnh lùng ra lệnh
-Làm gì?? Cả hai thắc mắc.
-Ra sân bay. Nó vẫn lạnh lùng.
-Nice!! Hai đứa vui mừng reo lên vì nghĩ sẽ được đi du lịch.
Sau đó, hai đứa chạy lên thu dọn đồ đạc, khoác lên mình mội bộ áo thật đẹp. Mary quý phái với chiếc váy xẻ ngắn tới quá đầu gối, bó sát vào người, phía trên cổ áo kín, khoét nách. Anna nhẹ nhàng với chiếc váy màu xanh dài tới ngang đùi, áo hơi lệch để lộ bờ vai trắng nõn. Hai đứa xuống dưới cửa chính, thấy Sarah đang đứng ở đó, Anna nhẹ nhàng nói:
-Mình đi đâu zậy??
-Về Việt Nam. Lạnh lùng cực độ.
-WHAT?? Đồng thanh tập 1.
-… nó im lặng không nói gì
-Why?? Đồng thanh tập 2.
-…vẫn là sự im lặng.
- BỌN TỚ KO ĐI ĐÂU,Ở VIỆT NĂM NẮNG LẮM. -Đồng thanh tập 3.
-… -Nó im lặng kèm cái nhìn lạnh ngắt, đáng sợ khiến 2 hai run rẩy toàn thân.
-HU... HU... HU... UUU … -Cả hai cùng nhau khóc đồng thanh
-Anna lấy xe, có 15 phút để tới sân bay. -Nó lạnh lùng ra lệnh đồng thời nhìn đồng hồ.
Hai người nghe xong thì vô cùng sợ hãi, Anna vội vã lấy chiếc xe thân yêu của mình, đến đón hai người còn lại và phóng đi.
Vừa đến sân bay, nó nhìn đồng hồ hàng hiệu của Thụy Sĩ, rùi nhếch môi:
-Sớm 30’, làm tốt Anna.
Anna cười đắc ý, nói:
-Đương nhiên rồi, là mình lái xe mà, trên đời này ngoài Mary và Sarah ra thì có ai lái xe giỏi bằng mình đâu!!!
-Thôi đi bà, đừng có nổ nữa, tao phải gọi xe cứu hỏa đó nha!!! -Mary
-Mình nói ai ở đâu à??? –Anna
-Có thể mày thua tao và Sarah nhưng chưa chắc giỏi thứ 3 đâu!!!
-Chắc chắn mà, mình chỉ thua Sarah và Mary thôi!!! –Anna
-Còn 2 phút nữa thì máy bay cất cánh –Nó lạnh lùng nói cắt ngang quốc cãi nhau.
Sau đó ba người vội vã bước lên máy bay, Anna và Mary khóc lóc nhìn lại đất nước thụy sĩ thân yêu, tươi đẹp để trở về Việt nam, quê hương của bọn nó. Nó thấy vậy thì lạnh lùng nói:
-Im lặng, không tao rạch mặt đấy.
-… -Hai đứa ngậm miệng, nín khóc hẳn, mặc dù nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Nó nhếch môi, im lặng đeo headphone nhìn ra phía cửa sổ là nhắm hờ mắt.
Tinh …Tinh … Tinh…
Chuyến bay về Việt Nam mang số hiệu (.…) hạ cánh, tụi nó bước ra đến sảnh chính của sân bay, thu hút sự chú ý của tất cả m.n ở đó, khen ngợi, chê bai, ghen tị, … Ba người quen rồi nên lờ đi và bước đến 2 chiếc BMW đang đậu, có 3 chàng vệ sĩ ở đó. Mary nói:
-Mang chìa khóa đây, tui tự lại được.
-Đây thưa tiểu thư. Chàng vệ sĩ lấy chiếc chìa móc ở thắt lưng bên hông, đưa ra trước mặt cô và gập mình kính cẩn nói.
Mary mỉm cười lấy chìa và leo lên xe cùng với Anna và nó. Cô phóng xe nhanh đến biệt thự của nó.