Tại nhà kho xxx
“RẦM”
Cánh cửa bị đạp ra, 3 người con trai đi vào, lũ người bị trói trong đó sợ hãi, người của bang Angel đi tới, nói:
-3 người đó bị trói ở kia.
3 người họ đi tới, 3 cô gái bị trói chặt ngồi thụp dưới đất, hai cô gái sợ hãi, nước mắt cứ trào ra, một cô gái mặt lạnh băng, không chút sợ hãi, Kin nâng mặt Diễm Kiều lên và nói
-CÔ CÓ BIẾT VÌ SAO BỊ BẮT ĐẾN ĐÂY KHÔNG???
-Anh hai à, em biết lỗi rồi, em tha cho em đi nha. –Diễm Kiều khóc lóc cầu xin Kin.
-Anh hai, nể tình chung dòng máu mà anh tha cho em đi. –Ngọc Diệp cũng khóc lên.
“CHAT”
-CÁC CÔ CÂM MIỆNG LẠI, TÔI KHÔNG PHẢI ANH CÁC CÔ!!! DÒNG MÁU MÀ CÔ NHẮC ĐẾN LÀ MỘT NỖI NHỤC NHÃ CỦA TÔI. -Kin quát lên, dùng tay tát thẳng vào mặt NGọc Diệp.
Hai người im thít, hai mắt rưng rưng, Kin đi tới chỗ Bảo Ngọc nói:
-Còn cả cô nữa, giám đánh Mary của tôi tới mức như vậy, tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị roi đánh vào người là thế nào.
Kin vừa dứt lời, một người mang 3 chiếc roi da đến, Kin cầm lấy một chiếc, định lung lên đánh Ngọc thì Ken ngăn lại:
-Kin đừng, cô ta chỉ làm theo chủ nhân thôi.
Kin nhìn Ken bằng ánh mắt lạnh băng, Ken khẽ rùng mình lùi lại, Kin vung lên đánh vào người Bảo Ngọc. Bỗng “RẦM” cánh cửa được đạp bay, một người con gái mặc đồ bệnh nhân, băng bó khắp người đi vào, người con gái cướp chiếc roi trên tay Kin và nói:
-Anh hai, đừng mà.
-Sarah, sao em lại đến đây, em đang bị thương mà. –Kin vội đỡ lấy nó.
-Em ổn rùi, anh hai không được đánh họ, họ nợ em thì chính em sẽ đòi họ, không muốn người khác phải đòi. –Nó nói, ánh mặt toát lên một màu đỏ của lửa.
Kin nhìn nó, rùi lại nhìn đám người kia, anh ngậm ngùi nói:
-Được rùi, giờ anh sẽ đưa em về bệnh viện, ở đây sẽ giao lại cho anh Ken.
Kin đỡ nó đi ra, cánh cửa được đóng lại, Ken cầm chiếc roi lên và đi tới chỗ Diễm Kiều và Ngọc Diệp, khuôn mặt lạnh giá, đôi mắt đáng sợ. Diễm Kiều sợ hãi nói:
-Đừng mà ….không phải cô ta bảo tha cho bọn tôi sao???
-Nó bảo tha cho nhưng tôi chưa tha, dám động vào bảo bối của tôi, chỉ có đường chết thôi.
-Minh Quân ….. đừng mà ….làm ơn.
Bảo Ngọc nói, khuôn mặt như nài nỉ, đôi mắt long lanh, Ken nhìn thấy thì đỏ mặt, vội quay đi hướng khác, anh vứt chiếc roi xuống đất, lạnh lùng nói:
-Thả 3 người này ra, dọn sách đống rác kia cho tôi (chỉ về phía đám người vừa nãy).
-Vâng.-Người của bang Angel nói
3 ngày sau, tại bệnh viện
-Anh Kelvin ….mau tới cứu em …anh Kelvin ….. MARY … ĐỪNG…. –Anna nói nhảm rùi bật dậy sợ hãi.
-Nói nhỏ thôi, vẫn còn người chưa tỉnh đó. –Nó chăm chú vào chiếc laptop và nói.
Anna ngạc nhiên, quay sang nhìn nó rùi nhìn xung quanh, cô nhân ra phía cạnh mình còn có giường của Mary, xa xa kia là giường của hắn (thứ tự giường bênh hắn-nó-Anna-Mary), Anna không nói gì nằm xuống.
30 phút sau
Hắn từ từ mở mắt, cơ thể đau đớn, thứ hắn cảm nhận được là ánh sáng của đèn điện và mùi thuốc sát trùng quen thuộc, hắn ngẫm nghĩ một lúc rùi chợt nhớ ra là nó còn đang bị bắt, hắn bật dậy, vội rút những thứ ống truyền ra khỏi người, định đứng dậy chạy đi thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Nằm yên đi, vết thương của anh chưa khỏi đâu.
Hắn vội quay người lại, nhận ra nó đang ngồi trên giường, tay lướt qua những bàn phím, hắn nằm xuống giường của mình, hắn hỏi:
-Em không sao chứ???
-Không sao, cảm ơn anh. –Nó đỏ mặt cúi gằm xuống.
-Em vừa nói gì vậy??
Hắn ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại, nhưng nhìn gương mặt đỏ dần của nó, hắn đã chắc chắn mình không nghe nhầm, hắn nói:
-Vì sao??
-Vì đã đỡ nhát dao đó cho tôi, lần trước và cả lần này, tôi nhất định sẽ trả cho anh đầy đủ, anh muốn gì?? –Nó nói.
Hắn đau xót nhìn nó, hóa ra nó chỉ coi hắn giống như người ngoài, hắn cười đau xót nói:
-Chỉ cần 3 yêu cầu, được chứ??
-Trong khả năng của tôi. –Nó.
-Một là bí mật của em và hai là ……… tôi sẽ nói sau. –Hắn nói.
-Khi nào ra viện, tôi sẽ nói. –Nó nghĩ một lúc và nói.
-Cảm ơn em. –Hắn nói.
-….-Nó im lặng
-Mà….tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. –Hắn.
-Không phải lỗi của anh nên anh đừng xin lỗi tôi. –Nó
-Nè ….hai người ….. để ý xung quanh được không??? Vẫn còn người ở đây đó…..nói chuyện bớt sến đi được không?? –Anna giơ tay lên để hai người kia biết tới mình.
Nó và hắn giờ mới nhớ đên Anna, nó và hắn đỏ mặt nằm xuống giường, trùm chăn ngủ, Anna thấy vậy bất cười, không ngờ loại người băng giá như hai người này cũng biệt đỏ mặt cơ đó.
10 phút sau
Cạch. Cánh cửa mở ra, 3 người kia bước vào, vừa thấy Anna đang ngồi đó thì Kelvin vội chạy lại, ôm chầm lấy Anna và nói:
-Em tỉnh rùi à, anh lo cho em lắm đó. Em phải đền cho anh đi. Mà ….em có đau lắm không???
-Em biết rùi mà, chừng nào ra viện em sẽ đền sau nha. –Anna véo mũi.
-Mary, cô ấy vẫn chưa tỉnh à. –Kin đi tới chỗ Mary, sờ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Mary lo lắng hỏi.
-Vâng. –Anna bỗng nhiên thay đổi khuôn.
-Còn cái tên này thì sao???
Ken đi tới phía hắn, xem xét một lúc, Anna định trả lời thì Ken cắt ngang:
-Cái tên này, đã bảo dừng rồi mà, cứ muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, thành ra nằm đây đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh, IQ cao mà sao ngốc thể.
-Này, mày nói sấu đủ chưa, không nhờ tao thì cô em gái yêu quý của mày chắc không còn sống đâu đó.-Hắn ngồi dậy, tức giận nói.
-Sao mày không để nó đi luôn đi, hay là thương hoa tiếc ngọc hả, -Ken sợ hãi nhưng lấy lại phong độ nói.
-Anh nguyền rửa ai chết đó hả?? –Nó ngồi dậy, rít từng từ hỏi Ken.
-Hai … hai …. Người tỉnh từ bao giờ vậy??? –Ken sợ hãi khi gặp phải nó và hắn.
-Từ 10 phút trước rùi. –Nó nói.
-Sao hai người lại nằm đó, không chán à?? –Kelvin.
-Tại vì …. –Nó và hắn ấp úng.
-Anh à, anh chuyển em và Mary sang phòng khác nha. –Anna đột nhiên nói.
-Sao vậy??? -5 người hỏi.
-Hai người kia làm em thấy khó thở lắm. –Anna cười ẩn ý.
-HA …. HA …. HA….-Mọi người cười rộ lên, hai nhân vật chính đỏ mặt cúi gằm đầu xuống
-Này, ở đây con có người cần nghỉ ngơi nha, mọi người nhỏ tiếng thôi được không.
Mọi người quay phắt về nơi có tiếng nói, Mary đang cố gượng dậy với cái đầu quấn mấy lớp băng, Kin vội chạy đỡ cô nói:
-Em còn yếu lắm, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
-Em không sao, mà mọi người có chuyện gì mà vui quá vậy. –Mary.
-Chuyện là …. –Anna nói nhưng nó cắt lời
-Em đói rùi, anh Kin và Ken đi mua đồ ăn đi.
Ọt … ọt…. bụng Anna vang lên, mọi người cười rộ lên, hai người vừa được nhắc tới đi mua đồ ăn.
8 ngày sau
-Mấy tên này, không biết đi đâu nữa, không thấy đến thăm tao, để tao một mình với 3 đứa con gái thế này, không sợ tao cướp vợ à???
Hắn lẩm bẩm một mình, ngó sang bên vẫn thấy 3 cô nàng ngủ say, nghe chuyện của con gái đúng là chán mà, hắn đi đến chỗ nó, ngồi xuống giường để nhìn nó thật rõ, nó trông thật giống thiên thần băng giá của đi, lông mi cong vút tự nhiên, chiếc mũi cao cao, nhỏ nhỏ, đôi mắt màu tím xoáy người ta lại giờ đã nhắm lại, nhìn nó trông hiền quá. Hắn chợt dừng lại ở đôi môi của nó, đôi môi anh đào màu hồng, trông thật là ….hắn đưa tay mình chạm vào đôi môi của nó, cảm thấy một dòng điện chạy qua người mình, “đôi môi đẹp thế này mà không chịu cười, tôi sẽ chừng phạt em vì tôi này”. Hắn cúi người xuống, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên đôi môi anh đào của nó, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, giống như tình cảm của hắn giành cho nó.Chợt mắt nó mở to, nhìn chằm chằm người trước mắt.
-Anh làm cái gì vậy???
Nó đạp hắn ra xa, quay mặt ra hướng khác để che đi khuôn mặt đang đỏ dần lên vì xấu hổ, hắn nhìn cảnh này mà tim đạp liên hồi, vội quay đi hướng khác vì sợ không kìm được mình.
Cạch. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Kin, Kelvin và Gin bước vào, Kelvin nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, anh hỏi:
-Hai người bị gì vậy???
-Không.
Nó và hắn đồng thanh, mọi người ngạc nhiên, nó và hắn đồng loạt quay ra nhìn nhau, mọi người cười ẩn ý, Kin đi tới chỗ Mary khẽ đánh thức cô:
-Mary à, dậy đi, đến giờ ăn rùi đó.
Cũng lúc đó, Kelvin cũng đi tới chỗ Anna, đánh thức cô:
-Anna à, dậy đi, ngủ nữa là thành heo luôn đó.
-Anh tưởng em ngủ à, em dậy từ lúc tên kia lảm nhảm một mình kia. –Mary ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau.
-Đúng đó, chẳng qua là cố ý nằm đó để lại không gian cho hai người kia thôi. –Anna ngồi dậy.
Mọi người ngạc nhiên, hắn và nó đỏ mặt, đồng thanh nói:
-Hai người đã biết những thứ gì??
-Biết những thứ gì cần biết. –Mary.
-Và những gì không nên biết. –Anna cười tinh nghịch.
Hai người kia đỏ mặt, Kin lên tiếng giải vây cho nó và hắn:
-Thôi mọi người, không chêu em gái và em rể tương lai của tôi nữa, mặt tụi nó sắp thành trái cà chua rùi đó.
-Anh hai à. –Nó nói, giọng giận dỗi.
Ha…ha…ha….
10 phút sau
-Anh à, em không cơm đâu, em thích hamburger và khoai tây chiên cơ. –Anna nũng nịu.
-Giáng ăn đi, mai anh mua hamburger cho ăn nha. –Kelvin véo mũi Anna, cô ngoãn ngoãn ăn hết phần cơm của mình.
-Em ăn cái này nha. –Kin giơ lên một miếng thịt.
-Vâng. –Mary ngoan ngoãn.
-Thiên Băng, em cho tôi cái này đi nha. –Hắn gắp một con tôm lăn bột từ phần của nó.
-Không, anh có thể tự mua mà. –Nó nhanh tay gắp lại.
Gin dừng việc đang làm lại, nhìn bọn nó và bọn hắn mỉm cười, đắc biệt chú ý về nó “em đã có người chăm sóc rùi, thiên thần của anh”. Sau đó anh lại quay lại tiếp tục công việc đang làm.
-Cho tôi đi, tôi thích ăn của em. –Hắn gắp lại.
-Không, tôi không cho, của tôi mà.
Nó cướp lại đồ ăn của mình rùi quay sang phía Kin:
-Anh hai, lần sau anh mua cho em hai xuất cơm nha, tên này cứ ăn của em hòa à.
-Ừm, nhưng lần này chịu khó ăn cũng nhau nha.
Kin nói, mọi người cưới lên, nó đỏ mặt giận dỗi.
-Á….. Sao….sao…anh giám…….anh giám….
Đúng lúc nó quay sang nói với Kin thì hắn đã nhanh nhẹn ăn con tôm trên đũa của nó, nó tức đến mức đỏ mặt, hắn cười cười, nhướng mày thách thức làm nó càng thêm tức. Nó cầm chiếc gối lên, đánh không thương tiếc vào hắn, hắn bị đánh nhưng vẫn cười thách thức.
Cạch. Cánh cửa mở la một lần nữa, bước vào là 2 người con gái quen thuộc, 6 người tụi nó và Gin ngạc nhiên, Gin lên tiếng hỏi:
-Các cô đến đây làm gì??
Diễm Kiều và Ngọc Diệp ngạc nhiên khi thấy người con trai này ở đây, NGọc Diệp nói:
-Sao anh lại ở đây???
-Anh ấy là người của tôi. –Nó nói
-Các cô đến đây làm gì??? –Anna hỏi.
Diễm Kiều và Ngọc Diệp hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói:
-3 cậu, cho mình xin lỗi vì những việc bọn mình đã gây ra.
6 người tụi nó và Gin ngạc nhiên nhìn 2 cô, Diễm Kiều nói:
-Sau tối hôm đó, tụi mình đã về, suy nghĩ lại về những việc đã làm với 3 cậu và….bọn mình thấy thật ngốc khi lại đi ghen về những vẫn đề như vậy.
-Từ sau khi truyện xảy ra vào đêm hôm đó, sau khi bọn mình chuẩn bị nhận sự trừng phạt của các anh, cậu mặc dù đang bị thương đã tới cứu họn mình. Bọn mình cảm thấy thật ngu ngốc khi làm hại các cậu, mong mọi người tha thứ.-Ngọc Diệp cúi đầu, thành khẩn nói
-Quên đi, chuyện qua cứ để nó qua đi. –Nó nói, giọng lạnh tanh.
Mọi người nhìn nó ngạc nhiên, nó chậm rãi nói tiếp:
-Ra ngoài đi, những việc các cô làm thật sự rất nhàm chán, nên thay đổi đi, hơn nữa ………. các cô không phải là kẻ thù của tôi.
Mọi người mỉm cười nhìn nó, Diễm Kiều và Ngọc Diệp đi ra ngoài, đến cửa Ngọc Diệp dừng lại nói:
-Cảm ơn cậu, cậu quả thật là người tốt, chúc cậu và anh King hạnh phúc.
-Cô nói gì vậy??? Sarah….em đừng hiểu lầm.
Hắn đỏ mặt lên tiếng rùi vội quay về phía nó, chợt hắn dừng lại khi thấy khuôn mặt đỏ dần lên vì ngại của nó, đơ người ra một lúc. Chợt Kin đi tới vỗ vai hắn nói:
-Chăm sóc bảo bối của tôi tử tể đấy, không thì cậu sẽ chết với tôi.
Hắn đỏ mặt, nó đe dọa mà mặt vẫn đỏ:
-Anh hai à, anh mà nói nữa là em sẽ về Anh đồng thời đuổi anh ra khỏi nhà đó và các người đừng mong sống yên với tôi.
Mọi người khựng lại, rùi bật cười, Anna nói:
-Coi mặt mày kìa, sự lạnh lùng biến đâu mất rùi???
-Mày như thế không khiến người khác sợ mà muốn chọc, mày thêm thôi đó. –Mary nói.
Nó càng thẹn hơn.
Cạch, một lần nữa cánh cửa mở ra, Ken chạy vào vội vã, khuôn mặt lo lắng, trên người có vài vết thương, máu thấm ra ngoài chiếc áo trắng, mọi người lo lắng, Kin hỏi:
-Anh làm sao vậy???
-Ai khiến anh bị thương thế này??? –Anna.
-Có chuyện gì anh nói đi. –Nó bình tĩnh nói bằng giọng dưới 0 độ.
-Thiên Băng, có chuyện lớn rồi??? –Ken lấy lại bình tĩnh nói.
-Có chuyện gì??? –Nó mất kiên nhẫn.
-Bang Angel, có người tấn công người của bang Angel. –Ken nói, khuôn mặt hình sự.
“RẦM”
Cánh cửa bị đạp ra, 3 người con trai đi vào, lũ người bị trói trong đó sợ hãi, người của bang Angel đi tới, nói:
-3 người đó bị trói ở kia.
3 người họ đi tới, 3 cô gái bị trói chặt ngồi thụp dưới đất, hai cô gái sợ hãi, nước mắt cứ trào ra, một cô gái mặt lạnh băng, không chút sợ hãi, Kin nâng mặt Diễm Kiều lên và nói
-CÔ CÓ BIẾT VÌ SAO BỊ BẮT ĐẾN ĐÂY KHÔNG???
-Anh hai à, em biết lỗi rồi, em tha cho em đi nha. –Diễm Kiều khóc lóc cầu xin Kin.
-Anh hai, nể tình chung dòng máu mà anh tha cho em đi. –Ngọc Diệp cũng khóc lên.
“CHAT”
-CÁC CÔ CÂM MIỆNG LẠI, TÔI KHÔNG PHẢI ANH CÁC CÔ!!! DÒNG MÁU MÀ CÔ NHẮC ĐẾN LÀ MỘT NỖI NHỤC NHÃ CỦA TÔI. -Kin quát lên, dùng tay tát thẳng vào mặt NGọc Diệp.
Hai người im thít, hai mắt rưng rưng, Kin đi tới chỗ Bảo Ngọc nói:
-Còn cả cô nữa, giám đánh Mary của tôi tới mức như vậy, tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị roi đánh vào người là thế nào.
Kin vừa dứt lời, một người mang 3 chiếc roi da đến, Kin cầm lấy một chiếc, định lung lên đánh Ngọc thì Ken ngăn lại:
-Kin đừng, cô ta chỉ làm theo chủ nhân thôi.
Kin nhìn Ken bằng ánh mắt lạnh băng, Ken khẽ rùng mình lùi lại, Kin vung lên đánh vào người Bảo Ngọc. Bỗng “RẦM” cánh cửa được đạp bay, một người con gái mặc đồ bệnh nhân, băng bó khắp người đi vào, người con gái cướp chiếc roi trên tay Kin và nói:
-Anh hai, đừng mà.
-Sarah, sao em lại đến đây, em đang bị thương mà. –Kin vội đỡ lấy nó.
-Em ổn rùi, anh hai không được đánh họ, họ nợ em thì chính em sẽ đòi họ, không muốn người khác phải đòi. –Nó nói, ánh mặt toát lên một màu đỏ của lửa.
Kin nhìn nó, rùi lại nhìn đám người kia, anh ngậm ngùi nói:
-Được rùi, giờ anh sẽ đưa em về bệnh viện, ở đây sẽ giao lại cho anh Ken.
Kin đỡ nó đi ra, cánh cửa được đóng lại, Ken cầm chiếc roi lên và đi tới chỗ Diễm Kiều và Ngọc Diệp, khuôn mặt lạnh giá, đôi mắt đáng sợ. Diễm Kiều sợ hãi nói:
-Đừng mà ….không phải cô ta bảo tha cho bọn tôi sao???
-Nó bảo tha cho nhưng tôi chưa tha, dám động vào bảo bối của tôi, chỉ có đường chết thôi.
-Minh Quân ….. đừng mà ….làm ơn.
Bảo Ngọc nói, khuôn mặt như nài nỉ, đôi mắt long lanh, Ken nhìn thấy thì đỏ mặt, vội quay đi hướng khác, anh vứt chiếc roi xuống đất, lạnh lùng nói:
-Thả 3 người này ra, dọn sách đống rác kia cho tôi (chỉ về phía đám người vừa nãy).
-Vâng.-Người của bang Angel nói
3 ngày sau, tại bệnh viện
-Anh Kelvin ….mau tới cứu em …anh Kelvin ….. MARY … ĐỪNG…. –Anna nói nhảm rùi bật dậy sợ hãi.
-Nói nhỏ thôi, vẫn còn người chưa tỉnh đó. –Nó chăm chú vào chiếc laptop và nói.
Anna ngạc nhiên, quay sang nhìn nó rùi nhìn xung quanh, cô nhân ra phía cạnh mình còn có giường của Mary, xa xa kia là giường của hắn (thứ tự giường bênh hắn-nó-Anna-Mary), Anna không nói gì nằm xuống.
30 phút sau
Hắn từ từ mở mắt, cơ thể đau đớn, thứ hắn cảm nhận được là ánh sáng của đèn điện và mùi thuốc sát trùng quen thuộc, hắn ngẫm nghĩ một lúc rùi chợt nhớ ra là nó còn đang bị bắt, hắn bật dậy, vội rút những thứ ống truyền ra khỏi người, định đứng dậy chạy đi thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Nằm yên đi, vết thương của anh chưa khỏi đâu.
Hắn vội quay người lại, nhận ra nó đang ngồi trên giường, tay lướt qua những bàn phím, hắn nằm xuống giường của mình, hắn hỏi:
-Em không sao chứ???
-Không sao, cảm ơn anh. –Nó đỏ mặt cúi gằm xuống.
-Em vừa nói gì vậy??
Hắn ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại, nhưng nhìn gương mặt đỏ dần của nó, hắn đã chắc chắn mình không nghe nhầm, hắn nói:
-Vì sao??
-Vì đã đỡ nhát dao đó cho tôi, lần trước và cả lần này, tôi nhất định sẽ trả cho anh đầy đủ, anh muốn gì?? –Nó nói.
Hắn đau xót nhìn nó, hóa ra nó chỉ coi hắn giống như người ngoài, hắn cười đau xót nói:
-Chỉ cần 3 yêu cầu, được chứ??
-Trong khả năng của tôi. –Nó.
-Một là bí mật của em và hai là ……… tôi sẽ nói sau. –Hắn nói.
-Khi nào ra viện, tôi sẽ nói. –Nó nghĩ một lúc và nói.
-Cảm ơn em. –Hắn nói.
-….-Nó im lặng
-Mà….tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. –Hắn.
-Không phải lỗi của anh nên anh đừng xin lỗi tôi. –Nó
-Nè ….hai người ….. để ý xung quanh được không??? Vẫn còn người ở đây đó…..nói chuyện bớt sến đi được không?? –Anna giơ tay lên để hai người kia biết tới mình.
Nó và hắn giờ mới nhớ đên Anna, nó và hắn đỏ mặt nằm xuống giường, trùm chăn ngủ, Anna thấy vậy bất cười, không ngờ loại người băng giá như hai người này cũng biệt đỏ mặt cơ đó.
10 phút sau
Cạch. Cánh cửa mở ra, 3 người kia bước vào, vừa thấy Anna đang ngồi đó thì Kelvin vội chạy lại, ôm chầm lấy Anna và nói:
-Em tỉnh rùi à, anh lo cho em lắm đó. Em phải đền cho anh đi. Mà ….em có đau lắm không???
-Em biết rùi mà, chừng nào ra viện em sẽ đền sau nha. –Anna véo mũi.
-Mary, cô ấy vẫn chưa tỉnh à. –Kin đi tới chỗ Mary, sờ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Mary lo lắng hỏi.
-Vâng. –Anna bỗng nhiên thay đổi khuôn.
-Còn cái tên này thì sao???
Ken đi tới phía hắn, xem xét một lúc, Anna định trả lời thì Ken cắt ngang:
-Cái tên này, đã bảo dừng rồi mà, cứ muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, thành ra nằm đây đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh, IQ cao mà sao ngốc thể.
-Này, mày nói sấu đủ chưa, không nhờ tao thì cô em gái yêu quý của mày chắc không còn sống đâu đó.-Hắn ngồi dậy, tức giận nói.
-Sao mày không để nó đi luôn đi, hay là thương hoa tiếc ngọc hả, -Ken sợ hãi nhưng lấy lại phong độ nói.
-Anh nguyền rửa ai chết đó hả?? –Nó ngồi dậy, rít từng từ hỏi Ken.
-Hai … hai …. Người tỉnh từ bao giờ vậy??? –Ken sợ hãi khi gặp phải nó và hắn.
-Từ 10 phút trước rùi. –Nó nói.
-Sao hai người lại nằm đó, không chán à?? –Kelvin.
-Tại vì …. –Nó và hắn ấp úng.
-Anh à, anh chuyển em và Mary sang phòng khác nha. –Anna đột nhiên nói.
-Sao vậy??? -5 người hỏi.
-Hai người kia làm em thấy khó thở lắm. –Anna cười ẩn ý.
-HA …. HA …. HA….-Mọi người cười rộ lên, hai nhân vật chính đỏ mặt cúi gằm đầu xuống
-Này, ở đây con có người cần nghỉ ngơi nha, mọi người nhỏ tiếng thôi được không.
Mọi người quay phắt về nơi có tiếng nói, Mary đang cố gượng dậy với cái đầu quấn mấy lớp băng, Kin vội chạy đỡ cô nói:
-Em còn yếu lắm, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
-Em không sao, mà mọi người có chuyện gì mà vui quá vậy. –Mary.
-Chuyện là …. –Anna nói nhưng nó cắt lời
-Em đói rùi, anh Kin và Ken đi mua đồ ăn đi.
Ọt … ọt…. bụng Anna vang lên, mọi người cười rộ lên, hai người vừa được nhắc tới đi mua đồ ăn.
8 ngày sau
-Mấy tên này, không biết đi đâu nữa, không thấy đến thăm tao, để tao một mình với 3 đứa con gái thế này, không sợ tao cướp vợ à???
Hắn lẩm bẩm một mình, ngó sang bên vẫn thấy 3 cô nàng ngủ say, nghe chuyện của con gái đúng là chán mà, hắn đi đến chỗ nó, ngồi xuống giường để nhìn nó thật rõ, nó trông thật giống thiên thần băng giá của đi, lông mi cong vút tự nhiên, chiếc mũi cao cao, nhỏ nhỏ, đôi mắt màu tím xoáy người ta lại giờ đã nhắm lại, nhìn nó trông hiền quá. Hắn chợt dừng lại ở đôi môi của nó, đôi môi anh đào màu hồng, trông thật là ….hắn đưa tay mình chạm vào đôi môi của nó, cảm thấy một dòng điện chạy qua người mình, “đôi môi đẹp thế này mà không chịu cười, tôi sẽ chừng phạt em vì tôi này”. Hắn cúi người xuống, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên đôi môi anh đào của nó, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, giống như tình cảm của hắn giành cho nó.Chợt mắt nó mở to, nhìn chằm chằm người trước mắt.
-Anh làm cái gì vậy???
Nó đạp hắn ra xa, quay mặt ra hướng khác để che đi khuôn mặt đang đỏ dần lên vì xấu hổ, hắn nhìn cảnh này mà tim đạp liên hồi, vội quay đi hướng khác vì sợ không kìm được mình.
Cạch. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Kin, Kelvin và Gin bước vào, Kelvin nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, anh hỏi:
-Hai người bị gì vậy???
-Không.
Nó và hắn đồng thanh, mọi người ngạc nhiên, nó và hắn đồng loạt quay ra nhìn nhau, mọi người cười ẩn ý, Kin đi tới chỗ Mary khẽ đánh thức cô:
-Mary à, dậy đi, đến giờ ăn rùi đó.
Cũng lúc đó, Kelvin cũng đi tới chỗ Anna, đánh thức cô:
-Anna à, dậy đi, ngủ nữa là thành heo luôn đó.
-Anh tưởng em ngủ à, em dậy từ lúc tên kia lảm nhảm một mình kia. –Mary ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau.
-Đúng đó, chẳng qua là cố ý nằm đó để lại không gian cho hai người kia thôi. –Anna ngồi dậy.
Mọi người ngạc nhiên, hắn và nó đỏ mặt, đồng thanh nói:
-Hai người đã biết những thứ gì??
-Biết những thứ gì cần biết. –Mary.
-Và những gì không nên biết. –Anna cười tinh nghịch.
Hai người kia đỏ mặt, Kin lên tiếng giải vây cho nó và hắn:
-Thôi mọi người, không chêu em gái và em rể tương lai của tôi nữa, mặt tụi nó sắp thành trái cà chua rùi đó.
-Anh hai à. –Nó nói, giọng giận dỗi.
Ha…ha…ha….
10 phút sau
-Anh à, em không cơm đâu, em thích hamburger và khoai tây chiên cơ. –Anna nũng nịu.
-Giáng ăn đi, mai anh mua hamburger cho ăn nha. –Kelvin véo mũi Anna, cô ngoãn ngoãn ăn hết phần cơm của mình.
-Em ăn cái này nha. –Kin giơ lên một miếng thịt.
-Vâng. –Mary ngoan ngoãn.
-Thiên Băng, em cho tôi cái này đi nha. –Hắn gắp một con tôm lăn bột từ phần của nó.
-Không, anh có thể tự mua mà. –Nó nhanh tay gắp lại.
Gin dừng việc đang làm lại, nhìn bọn nó và bọn hắn mỉm cười, đắc biệt chú ý về nó “em đã có người chăm sóc rùi, thiên thần của anh”. Sau đó anh lại quay lại tiếp tục công việc đang làm.
-Cho tôi đi, tôi thích ăn của em. –Hắn gắp lại.
-Không, tôi không cho, của tôi mà.
Nó cướp lại đồ ăn của mình rùi quay sang phía Kin:
-Anh hai, lần sau anh mua cho em hai xuất cơm nha, tên này cứ ăn của em hòa à.
-Ừm, nhưng lần này chịu khó ăn cũng nhau nha.
Kin nói, mọi người cưới lên, nó đỏ mặt giận dỗi.
-Á….. Sao….sao…anh giám…….anh giám….
Đúng lúc nó quay sang nói với Kin thì hắn đã nhanh nhẹn ăn con tôm trên đũa của nó, nó tức đến mức đỏ mặt, hắn cười cười, nhướng mày thách thức làm nó càng thêm tức. Nó cầm chiếc gối lên, đánh không thương tiếc vào hắn, hắn bị đánh nhưng vẫn cười thách thức.
Cạch. Cánh cửa mở la một lần nữa, bước vào là 2 người con gái quen thuộc, 6 người tụi nó và Gin ngạc nhiên, Gin lên tiếng hỏi:
-Các cô đến đây làm gì??
Diễm Kiều và Ngọc Diệp ngạc nhiên khi thấy người con trai này ở đây, NGọc Diệp nói:
-Sao anh lại ở đây???
-Anh ấy là người của tôi. –Nó nói
-Các cô đến đây làm gì??? –Anna hỏi.
Diễm Kiều và Ngọc Diệp hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói:
-3 cậu, cho mình xin lỗi vì những việc bọn mình đã gây ra.
6 người tụi nó và Gin ngạc nhiên nhìn 2 cô, Diễm Kiều nói:
-Sau tối hôm đó, tụi mình đã về, suy nghĩ lại về những việc đã làm với 3 cậu và….bọn mình thấy thật ngốc khi lại đi ghen về những vẫn đề như vậy.
-Từ sau khi truyện xảy ra vào đêm hôm đó, sau khi bọn mình chuẩn bị nhận sự trừng phạt của các anh, cậu mặc dù đang bị thương đã tới cứu họn mình. Bọn mình cảm thấy thật ngu ngốc khi làm hại các cậu, mong mọi người tha thứ.-Ngọc Diệp cúi đầu, thành khẩn nói
-Quên đi, chuyện qua cứ để nó qua đi. –Nó nói, giọng lạnh tanh.
Mọi người nhìn nó ngạc nhiên, nó chậm rãi nói tiếp:
-Ra ngoài đi, những việc các cô làm thật sự rất nhàm chán, nên thay đổi đi, hơn nữa ………. các cô không phải là kẻ thù của tôi.
Mọi người mỉm cười nhìn nó, Diễm Kiều và Ngọc Diệp đi ra ngoài, đến cửa Ngọc Diệp dừng lại nói:
-Cảm ơn cậu, cậu quả thật là người tốt, chúc cậu và anh King hạnh phúc.
-Cô nói gì vậy??? Sarah….em đừng hiểu lầm.
Hắn đỏ mặt lên tiếng rùi vội quay về phía nó, chợt hắn dừng lại khi thấy khuôn mặt đỏ dần lên vì ngại của nó, đơ người ra một lúc. Chợt Kin đi tới vỗ vai hắn nói:
-Chăm sóc bảo bối của tôi tử tể đấy, không thì cậu sẽ chết với tôi.
Hắn đỏ mặt, nó đe dọa mà mặt vẫn đỏ:
-Anh hai à, anh mà nói nữa là em sẽ về Anh đồng thời đuổi anh ra khỏi nhà đó và các người đừng mong sống yên với tôi.
Mọi người khựng lại, rùi bật cười, Anna nói:
-Coi mặt mày kìa, sự lạnh lùng biến đâu mất rùi???
-Mày như thế không khiến người khác sợ mà muốn chọc, mày thêm thôi đó. –Mary nói.
Nó càng thẹn hơn.
Cạch, một lần nữa cánh cửa mở ra, Ken chạy vào vội vã, khuôn mặt lo lắng, trên người có vài vết thương, máu thấm ra ngoài chiếc áo trắng, mọi người lo lắng, Kin hỏi:
-Anh làm sao vậy???
-Ai khiến anh bị thương thế này??? –Anna.
-Có chuyện gì anh nói đi. –Nó bình tĩnh nói bằng giọng dưới 0 độ.
-Thiên Băng, có chuyện lớn rồi??? –Ken lấy lại bình tĩnh nói.
-Có chuyện gì??? –Nó mất kiên nhẫn.
-Bang Angel, có người tấn công người của bang Angel. –Ken nói, khuôn mặt hình sự.