Ngày hôm sau
Nó vừa ngồi xuống bàn ăn, Kin đã hỏi nó:
-Thiên Băng, chuyện em nhờ anh, anh đã làm xong rồi, anh đã nhờ ông triệu tập mọi người như em nói. Nhưng mà làm như vậy để làm gì vậy??
-Rồi anh sẽ biết, có người sắp phải gặp quả báo vì mình gây ra rồi. Mà anh đừng nói với ông về em và kêu ông gọi cả gia đình “ông ta” tới. –Nó nói kèm với nụ cười đáng sợ.
-Ừm. –Kin
-Em có việc cần làm nên 2 ngày tới sẽ không ở đây, cuộc hợp sắp tới mọi người nhất định phải tới, sẽ có điều thú vị lắm đấy, nhất là anh đó, Ken.
Nó nói rồi bước đi, mọi người định hỏi nhưng lại thooin họ nhìn theo nó ngạc nhiên.
Tại nhà họ Trần (nhà ba nó)
Ông Trần đang ngồi lật từng trang báo thì có chuông cửa vang lên, một người giúp việc chạy vào, đưa cho ông một bao thư, cô kính cẩn nói:
-Ông chủ, thư của ông.
Ông Trần nhận lấy, cô cúi đầu lui, ông mở bao thư ra, mặt ông tối sầm lại, tay run run, bà Rose bên cạnh thấy vậy, hoi:
-Cái gì vậy anh??
-Là thư triệu họp hoàng tộc, họ muốn chúng ta phải tới đó. –Ông Trần nói và cất tấp thiệp vào trong bao.
-Vậy tốt quá còn gì, mà bao giờ vậy anh, để em kêu Ngọc Diệp và Diễm Kiều về chuẩn bị, em chưa tới đó bao giờ. –Bà Rose cười tươi.
-2 ngày nữa.
Ông Trần nói, bà Rose vội đi, ông Trần mở bao ra để kiểm tra lại, ông rất ngạc nhiên “Từ ngày hôm đó, không phải họ đã…….”
2 ngày sau tại lâu đài hoàng gia Liechtenstein
-Oa…. Em có từng xem lâu đài hoàng gia Liechtenstein trên báo nhưng không ngờ nó lại đẹp và bự đến vậy??
Anna ngơ ngác nhìn khắp nơi, Kin mỉm cười như thừa nhận câu nói vừa rồi, Kelvin khoác vai cô nói:
-Vậy khi nào em đến lâu đài ở Thụy Điển sống cùng anh nha.
-Xì, ở Monaca cũng không thua kém gì đâu nha. –Anna
-Hai đứa kia, có đi không, bị bỏ lại bậy giờ. –Kin gọi
Lúc này hai người họ mới để ý là mọi người đi trước một quãng dài, hai người họ vội chạy theo. Họ bước vào phòng khách, bên trong vô cùng sang trọng, những chiếc sofa dài sang trọng, đặc biệt chú ya nhất là chiếc ghế giống như của các vị vua vậy. Trong này mọi người cũng đã tới khá đầy đủ, hầu hết là các công tước, hầu tước, bá tước, nam tước và các công nương của họ. Từ bên ngoài có 2 bước bào là đại công tước và đại công nương, ông đi đến chỗ Kin hỏi:
-Con triệu tập mọi người tới đây có chuyện gì vậy??
-Rồi ngài sẽ biết.
Kin cười, mọi người ngạc nhiên, cũng từ cái ngày đó đến nay chưa bao giờ thấy anh cười, từ ngoài bước vào 4 người làm mọi người ngạc nhiên sắc mặt thay đổi, người đàn ông thì họ biết đó là nhưng 3 người kia thì họ là ai?? Quan trọng hơn cả là sao ông ta có thể tới đây, chẳng phải ông ta bị tước bỏ chức vị hầu tước và loại khỏi hoàng tộc từ ngày ông James phản bội vợ mình-công chúa Anh quốc rồi sao???
-Đến đầy đủ rồi à??
Quốc vương-ông nó-người đứng đầu hoàng tộc đi vào, mọi người đồng loạt cúi đầu, ông nó nhìn qua một lượt, chợt dừng lại ở ba Kin, ông nó nói:
-Lâu rồi không găp, Kin cũng mời cậu cũng đến đây à??
-Vâng, lâu rồi không gặp, ba!! –Ông Trần.
-Ta không phải ba cậu, từ ngày hôm đó, cậu và ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, trừ thằng cháu này thồi (ông nó vỗ vai Kin), vậy nên đừng bao giờ gọi ta là ba. –Ông nó tức giận.
-Thôi được rồi mà ông, chúng ta mau vào cuộc họp thôi, nó cũng sắp tới rồi, nếu thấy chưa bắt đầu thì nó nhất định sẽ trách cháu. –Kin
Ông nó nhìn Kin gật đầu, ông nó đi đến vị trí của mình và ngồi xuống, mọi người cũng ổn định chỗ ngồi, ông nó quay sang chỗ Kin nói:
-Được rồi, bắt đầu đi.
Kin nhìn ông gật đầu, anh đứng đậy và đi đến chỗ ông James, anh hỏi:
-Hoàng tộc có quy định là không cho người ngoài vào dự họp, vậy tại sao ngài James lại cho 3 người này (chỉ về phía bà Rose, Ngọc Diệp và Diễm Kiều) Họ thự sự là ai???
Mọi người cũng xì xào bàn tán, ông James không biết nói thế nào thì bà Rose đứng dậy nói:
-Tôi là phu nhân của ông James cũng là công nương hầu tước của hoàng tộc này.
-Ai cho phép??
Một giọng nói phát ra từ ngoài cửa, mọi người đầu quay lại nhìn, một cô gái tóc nâu khói mắc đồ lolita công chúa màu đen-trắng đi vào, khuôn mặt đeo mặt nạ màu vàng, có thể thấy được đôi mắt trong veo màu lam. Bà Rose tức giận:
-Cô là ai?? Cô nói vậy có ý gì??
-Tôi nói không đúng à?? Bà … chỉ là một người đi cướp chồng người khác, vậy mà bà cũng đòi làm công nương của hoàng tộc này, bà không xứng. –Cô gái nói.
-C..cô…cô…. Cô không phải là người của hoàng tộc nên không được phép nói ở đây, mau ra khỏi đây. –Bà Rose
-Căn cú vào đâu mà bà nói tôi không phải người của dòng tộc này, tôi là công nương mà bà cố tình giết để cướp ngôi. –Cô gái đó bỏ lớp mặt nạ ra, một khuôn mặt thiên thần quen thuộc hiện ra, mọi người ngạc nhiên, hai chân ông James mềm nhũn không đứng nổi, bà Rose sợ hãi, khuôn mặt tái xanh lại, bà ta lắp bắp:
-K…không thể nào, vào 12 năm trước chính mắt tôi đã nhìn thấy cô bị nhốt trong tòa biệt thự đó và nó đã cháy rồi mà.
Người con gái vừa nãy cúi mặt xuống đất, mặt đen lại rồi cô ta nước lên mỉm cười:
-Cuối cùng bà cũng chịu thừa nhận rồi à?? Rằng bà cố tình giết hại công nương cũ để đoạt vị.
-Kh…không phải tôi. –Bà Rose chối.
-Tôi ở đây mà bà còn cố tình chối à?? –Cô gái nói.
-Cô nói dối, cô không phải là cô ta, cô ta đã chết rồi. –Bà Rose
Cô gái cúi mặt xuống đất, tay nắm thành quyền, hai vai run run, chợt ông James đi tới, bám lấy vai cô gái và hỏi dồn:
-Aria, là em phải không?? Em vẫn còn sống, anh biết mà, em sẽ không bỏ anh đi đâu.
Nói rồi ông ta ôm chầm lấy cô gái, mọi người ngạc nhiên, cô gái đẩy mạnh ông ra, tháo bỏ kính áp tròng và lớp mặt nạ bằng da trên mặt mình, nhìn về phía bà Rose và ông James và nói:
-Bà Rose, bà đã nói đúng, tôi là Sarah Vernilazz không phải là công nương Aria và dù bà ấy có ở đây đi nữa thì cũng không có quan hệ gì với ông để ông có những hành động như vậy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nó, một cô gái thật xinh, họ chưa thấy ai xinh đẹp như vậy, ông nó thì nhìn gương mặt đó không rời, nhớ ra điều gì đó, ông James như bị hóa đá, rồi cười nhạt nhìn đứa con gái mà ông lúc nào cũng mong nhớ “hóa ra con trở lại để trả thù ba”. Bà Rose lên tiếng:
-Cô Vernilazz, những lời cô nói là dựa vào đâu, tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống.
-Bà nghĩ tôi ngu tới mức buộc tôi bà mà không có chứng cứ ư?? Vậy thì bà hoàn toàn sai rồi. Gin, mang chúng tới đây.
Giọng nó vang lên, một lúc sau, Gin và một người đàn ông đi vào, gương mặt của ông ta có một vết sẹo dài, Bà Rose thấy vậy thì ngạc nhiên, Gin ra lệnh cho người đàn ông đó:
-Hãy mau nói cho mọi người biết những gì hôm qua ông đã nói.
Người đàn ông nhìn bà Rose, bà ta chừng mắt khiến ông ta sợ hãi, ông ta quay sang Gin, anh gật đầu, ông nói:
-Tôi là Christopher, vào 12 năm trước, tôi là trùm của một băng đảng ở thành phố London, chúng tôi được bà Rose đây thuê với giá rất cao, bà ây muốn chúng tôi bắt cóc tiểu thư Asia và new princess và giết chết họ, mọi việc thành công nhưng chúng tôi phải trả cái giá quá đắt, tôi mất rất nhiều đồng đội của mình và sau vụ hỏa hoạn đó. Sau lần đó, bà ta cho truy tìm tung tích của chúng tôi là giết hết toàn bộ, nhưng cũng may là tôi đã về quê ở đảo Virgin nên bà ta không tìm được.
-Mày câm mồm lại, đừng có ngậm máu phun người, mọi người, tất cả những gì ông ta nói đều là dối trá –Bà Rose túm cổ áo người đàn ông quát lên rồi quay sang phía mọi người.
-Bà Rose, đến mức này bà vẫn còn chối ư?? Được rồi, tôi sẽ đưa ra những thứ thuyết phục hơn. –Nó
-Ông lấy ra đi.
Gin nói, Chiristopher lấy ra một tờ giấy cũ, đó là hợp đồng thỏa thuận của bà Rose và ông ta, bà Rose nhếch mép:
-Làm giả bản hợp đồng này đối với cô chủ tịch đây có gì là khó.
Mặt nó tối sầm vì tức giận, nó nhìn bà ta khinh bỉ, nó nói:
-Vậy còn cái này thì sao??
Ngay lập tức một chiếc máy chiêc và màn hình loại lớn được mang vào phòng họp, nó lôi laptop ra và kết nối với máy chiếu, ngay lập tức hình ảnh hiện lên: Là hình bà Rose đang dùng tiêu đâm vào hình của mẹ nó, miệng cười gian sảo:
-Cuối cùng cô cũng biến mất khỏi thế giới này, ngôi vị công nương của cô sẽ mãi mãi thuộc về ta, hãy xuống địa ngục đi. Chính bà mẹ nữ hoàng của cô đã ẩy ba mẹ tôi đến con đường phá sản, khiến họ phải tự tử, cô phải chết dưới tay tôi thì mời trả cho gia đình tôi món nợ này. Đừng oán hận tôi nha, Aria.
Màn hình vựt tắt, mọi người ngạc nhiên, nhìn bà ta đầy căm hận, có 2 người cúi đầu tức giận, xung quanh tỏa ra âm khí đáng sợ, nó quay sang phía bà Rose, nhướng mày thách thức:
-Bà định giải thích như thế nào về những lời nói đầy ác ý thế này??
-Dối trá, tất cả đều là dối trá. –Bà Rose chối.
-Đến bây giờ bà vẫn còn chối à??? Để tôi cho bà biết thêm một điều nữa, tôi sẽ không bao giờ buộc tội ai đó khi chưa có ít nhất 3 chứng cứ. Nó nói rồi nhìn ra lệnh cho Gin
Gin ngay lập tức mở một đoạn phim nữa lên, hình ảnh hiện lên đầu tiên là hình bà ta còn trẻ, bà ta đáng đứng nâng cằm mẹ nó lên, mẹ nó thì bị trói chặt, bà ta nói bằng cái giọng đáng sợ:
-Tiểu thư Aria, chắc cô vẫn nhận ra tôi chứ??
-Sao tôi lại quên được chứ?? Cô là loại người không biết liêm xỉ, cô là một con hồ ly, là một con rắn độc, chính những người như cô làm ô uế thế giới này. –Mẹ nó ch*i
“CHAT”
Bà ta vung tay tát mẹ nó, khuôn mặt thiên thần đỏ lên và hần rõ bàn tay trên mặt, bà ta tức giận nói:
-Cô nên suy nghĩ trước khi nói đi, với tình thế như này thì bất cứ lời nói nào của cô cũng có thể giết hại cô và đứa con gái này của cô đó.
-Tại sao bà lại làm vậy?? –Mẹ nó nhìn sang nó rồi bình tĩnh quay lại phía bà ta hỏi
-Có 2 lí do, lí do thứ nhất thì chắc cô cũng biết, nhưng điều quan trọng hơn, vì bà mẹ nữ hoàng Anh quộc của cô đã làm cho toàn bộ gia tộc của tôi phải chết, ba mẹ tôi tuyệt vọng đên mức phải tự tử. Những điều bà ta làm thì con cháu bà ta phải hứng chịu nỗi đau gấp nhiều lần. –Bà Rose nói, ánh mắt hận thù
Mẹ nó suy nghĩ một hồi rồi cười lạnh như nhớ ra điều gì đo, mẹ nó nói:
-Gia tộc của cô bị sử tử vì đã không may mang can bệnh dịch đó về đất nước này, theo luật thì những người như vậy đều sẽ bị chết. Còn chuyện của ba mẹ cô, thì do họ buôn bán vũ khí, ma túy trái phép, còn tham nhũng, mẹ tôi tịch thu tài sản như vậy là quá nhẹ rồi, chứ tội của họ phải ngồi tù lâu đó.
-Cô im ngay, dù thế nào đi nữa, tất cả là tại bà ta, những việc bà ta làm tôi sẽ bắt con cháu bà ta gánh chịu đau khổ gấp nhiều lần. Bắt đầu từ hai người đó
HA….HA….HA…..
Bà ta cười lớn rồi bỏ ra ngoài.
Màn hình vụt tắt, mọi người nhìn bà ta khinh miệt, Kin xông tới xốc cổ áo lên, quát lớn:
-BÀ GIÁM LÀM NHƯ VẬY VỚI MẸ TÔI, TÔI SẼ CHO BÀ CHẾT ĐỂ ĐỀN TỘI.
Bà ta như không quan tâm đến lời nói của Kin, quay sang ông James cầu xin:
-Anh à, anh phải tin em, em không làm như vậy, tất cả là do con nhỏ này muốn trả thù em nên mới bày ra trò này.
“CHAT” ông Trần vung tay tát vào mặt bà ta, bà ta ngã xuống, máu ở miệng chảy ra, bà ta ngước lên nhìn ông James hai mắt rưng rưng, ông James tức giận quát:
-Đến mức như này rồi mà cô vẫn còn cãi à?? Tôi và cô từ nay không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Ông James đi tới ghế của mình và ngồi phịch xuống, mặt tức giận, lúc này bà Rose mới đừng lên và quay sang nó hỏi:
-Sao mày lại có được đoạn video đó??
-Thật may mắn là vòng cổ lúc đó tôi đeo có một chiếc mày quay chộm, nhưng mẹ tôi đã quên điều này và khi đeo cho tôi chiếc vòng cổ khác cho tôi, mẹ tôi tháo và và giữ lấy, có lẽ trước khi chết bà đã kịp vứt chiếc vòng này ra xa. Thật may là ngay ngày hôm sau một cô gái đã nhặt được và giữ lấy và cuối cùng nó cũng rơi vào tay chúng tôi. Mà …. Tôi còn một vấn đề nữa cần nói đến.
Gin đi đưa cho mỗi người một tờ giấy, mọi người nhận lấy rồi xem, kể cả bà Rose và hai cô con gái bà ta cũng có. Khuôn mặt mọi người chuyển sang ngạc nhiên; Kin, hắn, Anna, Mary, Ken, Kelvin nhếch mép cười khinh miệt, ông James tức giận vò nát tờ giấy; bà ta ngạc nhiên,ahi chân quỳ khụy xuống, tay run run; Diễm Kiều và Ngọc Diệp tay run run đi tới chỗ bà ta, Diễm Kiều hoir:
-Mẹ, điều này là sự thật à?? Rằng con không phải con bà??
-Diễm Kiều, con phải nghe mẹ giải thích đã….- Bà Rose.
-Mẹ không phải giải thích nữa, con không ngờ mẹ lại là người như vậy?? –Ngọc Diệp
Hai cô chạy đi, bà Rose gọi và định chạy theo nhưng Gin giữ lại, anh nói:
-Sau những tội ác mà bà gây ra, bà nghĩ là sẽ cứ như vậy mà ra khỏi đây à??
-HA…HA…HA….. Các người biết rồi thì cũng tốt thôi!! Công nương Aria của các người là do ta giết đó, ả ta đã chết dưới tay của ta. –Bà ta cười man rợ, khuôn mắt biến thành ác quỷ.
-Theo luật của dòng tộc, những tội danh của bà sẽ bị kết án tử hình. Người đâu!! Mau đem người này đến nhà tù ở dưới tầng hầm chờ ngày xét xử. –Đại công tước nói vừa dứt lời, có một tốp người đi vào đưa bà ta đi.
-Khoan đã… tôi muốn hỏi một điều là sao cô có thể biết được những điều này?? Không lẽ có nội gián. –Bà Rose quay sang hỏi nó.
-Bà thực sự không nhận ra à?? Vào 7 năm trước, bà đã nuôi nhận một người và đào tạo cô ta thành một sát thủ đứng chứ?? –Nó
-Không lẽ là ……
-Ping Poong!! Bà đoán đúng rồi đó. BẢO NGỌC, CÔ VÀO ĐƯỢC RỒI ĐÓ.
Từ bên ngoài có một cô gái có thân hình thanh mảnh, mái tóc vàng, tôi mắt to màu xanh, đôi môi anh đào, nhìn giống như búp bê bước vào. 6 người bọn hắn ngạc nhiên, bà ta cũng vậy, khuôn mặt đanh lại nói:
-Allegra, không lẽ cô lại phản bội tôi ??
-Bà đừng nói những câu vớ vẩn như vậy, tôi không phản bội bà, mà là tìm bà để TRẢ THÙ. –Bảo Ngọc
Nó vừa ngồi xuống bàn ăn, Kin đã hỏi nó:
-Thiên Băng, chuyện em nhờ anh, anh đã làm xong rồi, anh đã nhờ ông triệu tập mọi người như em nói. Nhưng mà làm như vậy để làm gì vậy??
-Rồi anh sẽ biết, có người sắp phải gặp quả báo vì mình gây ra rồi. Mà anh đừng nói với ông về em và kêu ông gọi cả gia đình “ông ta” tới. –Nó nói kèm với nụ cười đáng sợ.
-Ừm. –Kin
-Em có việc cần làm nên 2 ngày tới sẽ không ở đây, cuộc hợp sắp tới mọi người nhất định phải tới, sẽ có điều thú vị lắm đấy, nhất là anh đó, Ken.
Nó nói rồi bước đi, mọi người định hỏi nhưng lại thooin họ nhìn theo nó ngạc nhiên.
Tại nhà họ Trần (nhà ba nó)
Ông Trần đang ngồi lật từng trang báo thì có chuông cửa vang lên, một người giúp việc chạy vào, đưa cho ông một bao thư, cô kính cẩn nói:
-Ông chủ, thư của ông.
Ông Trần nhận lấy, cô cúi đầu lui, ông mở bao thư ra, mặt ông tối sầm lại, tay run run, bà Rose bên cạnh thấy vậy, hoi:
-Cái gì vậy anh??
-Là thư triệu họp hoàng tộc, họ muốn chúng ta phải tới đó. –Ông Trần nói và cất tấp thiệp vào trong bao.
-Vậy tốt quá còn gì, mà bao giờ vậy anh, để em kêu Ngọc Diệp và Diễm Kiều về chuẩn bị, em chưa tới đó bao giờ. –Bà Rose cười tươi.
-2 ngày nữa.
Ông Trần nói, bà Rose vội đi, ông Trần mở bao ra để kiểm tra lại, ông rất ngạc nhiên “Từ ngày hôm đó, không phải họ đã…….”
2 ngày sau tại lâu đài hoàng gia Liechtenstein
-Oa…. Em có từng xem lâu đài hoàng gia Liechtenstein trên báo nhưng không ngờ nó lại đẹp và bự đến vậy??
Anna ngơ ngác nhìn khắp nơi, Kin mỉm cười như thừa nhận câu nói vừa rồi, Kelvin khoác vai cô nói:
-Vậy khi nào em đến lâu đài ở Thụy Điển sống cùng anh nha.
-Xì, ở Monaca cũng không thua kém gì đâu nha. –Anna
-Hai đứa kia, có đi không, bị bỏ lại bậy giờ. –Kin gọi
Lúc này hai người họ mới để ý là mọi người đi trước một quãng dài, hai người họ vội chạy theo. Họ bước vào phòng khách, bên trong vô cùng sang trọng, những chiếc sofa dài sang trọng, đặc biệt chú ya nhất là chiếc ghế giống như của các vị vua vậy. Trong này mọi người cũng đã tới khá đầy đủ, hầu hết là các công tước, hầu tước, bá tước, nam tước và các công nương của họ. Từ bên ngoài có 2 bước bào là đại công tước và đại công nương, ông đi đến chỗ Kin hỏi:
-Con triệu tập mọi người tới đây có chuyện gì vậy??
-Rồi ngài sẽ biết.
Kin cười, mọi người ngạc nhiên, cũng từ cái ngày đó đến nay chưa bao giờ thấy anh cười, từ ngoài bước vào 4 người làm mọi người ngạc nhiên sắc mặt thay đổi, người đàn ông thì họ biết đó là nhưng 3 người kia thì họ là ai?? Quan trọng hơn cả là sao ông ta có thể tới đây, chẳng phải ông ta bị tước bỏ chức vị hầu tước và loại khỏi hoàng tộc từ ngày ông James phản bội vợ mình-công chúa Anh quốc rồi sao???
-Đến đầy đủ rồi à??
Quốc vương-ông nó-người đứng đầu hoàng tộc đi vào, mọi người đồng loạt cúi đầu, ông nó nhìn qua một lượt, chợt dừng lại ở ba Kin, ông nó nói:
-Lâu rồi không găp, Kin cũng mời cậu cũng đến đây à??
-Vâng, lâu rồi không gặp, ba!! –Ông Trần.
-Ta không phải ba cậu, từ ngày hôm đó, cậu và ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, trừ thằng cháu này thồi (ông nó vỗ vai Kin), vậy nên đừng bao giờ gọi ta là ba. –Ông nó tức giận.
-Thôi được rồi mà ông, chúng ta mau vào cuộc họp thôi, nó cũng sắp tới rồi, nếu thấy chưa bắt đầu thì nó nhất định sẽ trách cháu. –Kin
Ông nó nhìn Kin gật đầu, ông nó đi đến vị trí của mình và ngồi xuống, mọi người cũng ổn định chỗ ngồi, ông nó quay sang chỗ Kin nói:
-Được rồi, bắt đầu đi.
Kin nhìn ông gật đầu, anh đứng đậy và đi đến chỗ ông James, anh hỏi:
-Hoàng tộc có quy định là không cho người ngoài vào dự họp, vậy tại sao ngài James lại cho 3 người này (chỉ về phía bà Rose, Ngọc Diệp và Diễm Kiều) Họ thự sự là ai???
Mọi người cũng xì xào bàn tán, ông James không biết nói thế nào thì bà Rose đứng dậy nói:
-Tôi là phu nhân của ông James cũng là công nương hầu tước của hoàng tộc này.
-Ai cho phép??
Một giọng nói phát ra từ ngoài cửa, mọi người đầu quay lại nhìn, một cô gái tóc nâu khói mắc đồ lolita công chúa màu đen-trắng đi vào, khuôn mặt đeo mặt nạ màu vàng, có thể thấy được đôi mắt trong veo màu lam. Bà Rose tức giận:
-Cô là ai?? Cô nói vậy có ý gì??
-Tôi nói không đúng à?? Bà … chỉ là một người đi cướp chồng người khác, vậy mà bà cũng đòi làm công nương của hoàng tộc này, bà không xứng. –Cô gái nói.
-C..cô…cô…. Cô không phải là người của hoàng tộc nên không được phép nói ở đây, mau ra khỏi đây. –Bà Rose
-Căn cú vào đâu mà bà nói tôi không phải người của dòng tộc này, tôi là công nương mà bà cố tình giết để cướp ngôi. –Cô gái đó bỏ lớp mặt nạ ra, một khuôn mặt thiên thần quen thuộc hiện ra, mọi người ngạc nhiên, hai chân ông James mềm nhũn không đứng nổi, bà Rose sợ hãi, khuôn mặt tái xanh lại, bà ta lắp bắp:
-K…không thể nào, vào 12 năm trước chính mắt tôi đã nhìn thấy cô bị nhốt trong tòa biệt thự đó và nó đã cháy rồi mà.
Người con gái vừa nãy cúi mặt xuống đất, mặt đen lại rồi cô ta nước lên mỉm cười:
-Cuối cùng bà cũng chịu thừa nhận rồi à?? Rằng bà cố tình giết hại công nương cũ để đoạt vị.
-Kh…không phải tôi. –Bà Rose chối.
-Tôi ở đây mà bà còn cố tình chối à?? –Cô gái nói.
-Cô nói dối, cô không phải là cô ta, cô ta đã chết rồi. –Bà Rose
Cô gái cúi mặt xuống đất, tay nắm thành quyền, hai vai run run, chợt ông James đi tới, bám lấy vai cô gái và hỏi dồn:
-Aria, là em phải không?? Em vẫn còn sống, anh biết mà, em sẽ không bỏ anh đi đâu.
Nói rồi ông ta ôm chầm lấy cô gái, mọi người ngạc nhiên, cô gái đẩy mạnh ông ra, tháo bỏ kính áp tròng và lớp mặt nạ bằng da trên mặt mình, nhìn về phía bà Rose và ông James và nói:
-Bà Rose, bà đã nói đúng, tôi là Sarah Vernilazz không phải là công nương Aria và dù bà ấy có ở đây đi nữa thì cũng không có quan hệ gì với ông để ông có những hành động như vậy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nó, một cô gái thật xinh, họ chưa thấy ai xinh đẹp như vậy, ông nó thì nhìn gương mặt đó không rời, nhớ ra điều gì đó, ông James như bị hóa đá, rồi cười nhạt nhìn đứa con gái mà ông lúc nào cũng mong nhớ “hóa ra con trở lại để trả thù ba”. Bà Rose lên tiếng:
-Cô Vernilazz, những lời cô nói là dựa vào đâu, tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống.
-Bà nghĩ tôi ngu tới mức buộc tôi bà mà không có chứng cứ ư?? Vậy thì bà hoàn toàn sai rồi. Gin, mang chúng tới đây.
Giọng nó vang lên, một lúc sau, Gin và một người đàn ông đi vào, gương mặt của ông ta có một vết sẹo dài, Bà Rose thấy vậy thì ngạc nhiên, Gin ra lệnh cho người đàn ông đó:
-Hãy mau nói cho mọi người biết những gì hôm qua ông đã nói.
Người đàn ông nhìn bà Rose, bà ta chừng mắt khiến ông ta sợ hãi, ông ta quay sang Gin, anh gật đầu, ông nói:
-Tôi là Christopher, vào 12 năm trước, tôi là trùm của một băng đảng ở thành phố London, chúng tôi được bà Rose đây thuê với giá rất cao, bà ây muốn chúng tôi bắt cóc tiểu thư Asia và new princess và giết chết họ, mọi việc thành công nhưng chúng tôi phải trả cái giá quá đắt, tôi mất rất nhiều đồng đội của mình và sau vụ hỏa hoạn đó. Sau lần đó, bà ta cho truy tìm tung tích của chúng tôi là giết hết toàn bộ, nhưng cũng may là tôi đã về quê ở đảo Virgin nên bà ta không tìm được.
-Mày câm mồm lại, đừng có ngậm máu phun người, mọi người, tất cả những gì ông ta nói đều là dối trá –Bà Rose túm cổ áo người đàn ông quát lên rồi quay sang phía mọi người.
-Bà Rose, đến mức này bà vẫn còn chối ư?? Được rồi, tôi sẽ đưa ra những thứ thuyết phục hơn. –Nó
-Ông lấy ra đi.
Gin nói, Chiristopher lấy ra một tờ giấy cũ, đó là hợp đồng thỏa thuận của bà Rose và ông ta, bà Rose nhếch mép:
-Làm giả bản hợp đồng này đối với cô chủ tịch đây có gì là khó.
Mặt nó tối sầm vì tức giận, nó nhìn bà ta khinh bỉ, nó nói:
-Vậy còn cái này thì sao??
Ngay lập tức một chiếc máy chiêc và màn hình loại lớn được mang vào phòng họp, nó lôi laptop ra và kết nối với máy chiếu, ngay lập tức hình ảnh hiện lên: Là hình bà Rose đang dùng tiêu đâm vào hình của mẹ nó, miệng cười gian sảo:
-Cuối cùng cô cũng biến mất khỏi thế giới này, ngôi vị công nương của cô sẽ mãi mãi thuộc về ta, hãy xuống địa ngục đi. Chính bà mẹ nữ hoàng của cô đã ẩy ba mẹ tôi đến con đường phá sản, khiến họ phải tự tử, cô phải chết dưới tay tôi thì mời trả cho gia đình tôi món nợ này. Đừng oán hận tôi nha, Aria.
Màn hình vựt tắt, mọi người ngạc nhiên, nhìn bà ta đầy căm hận, có 2 người cúi đầu tức giận, xung quanh tỏa ra âm khí đáng sợ, nó quay sang phía bà Rose, nhướng mày thách thức:
-Bà định giải thích như thế nào về những lời nói đầy ác ý thế này??
-Dối trá, tất cả đều là dối trá. –Bà Rose chối.
-Đến bây giờ bà vẫn còn chối à??? Để tôi cho bà biết thêm một điều nữa, tôi sẽ không bao giờ buộc tội ai đó khi chưa có ít nhất 3 chứng cứ. Nó nói rồi nhìn ra lệnh cho Gin
Gin ngay lập tức mở một đoạn phim nữa lên, hình ảnh hiện lên đầu tiên là hình bà ta còn trẻ, bà ta đáng đứng nâng cằm mẹ nó lên, mẹ nó thì bị trói chặt, bà ta nói bằng cái giọng đáng sợ:
-Tiểu thư Aria, chắc cô vẫn nhận ra tôi chứ??
-Sao tôi lại quên được chứ?? Cô là loại người không biết liêm xỉ, cô là một con hồ ly, là một con rắn độc, chính những người như cô làm ô uế thế giới này. –Mẹ nó ch*i
“CHAT”
Bà ta vung tay tát mẹ nó, khuôn mặt thiên thần đỏ lên và hần rõ bàn tay trên mặt, bà ta tức giận nói:
-Cô nên suy nghĩ trước khi nói đi, với tình thế như này thì bất cứ lời nói nào của cô cũng có thể giết hại cô và đứa con gái này của cô đó.
-Tại sao bà lại làm vậy?? –Mẹ nó nhìn sang nó rồi bình tĩnh quay lại phía bà ta hỏi
-Có 2 lí do, lí do thứ nhất thì chắc cô cũng biết, nhưng điều quan trọng hơn, vì bà mẹ nữ hoàng Anh quộc của cô đã làm cho toàn bộ gia tộc của tôi phải chết, ba mẹ tôi tuyệt vọng đên mức phải tự tử. Những điều bà ta làm thì con cháu bà ta phải hứng chịu nỗi đau gấp nhiều lần. –Bà Rose nói, ánh mắt hận thù
Mẹ nó suy nghĩ một hồi rồi cười lạnh như nhớ ra điều gì đo, mẹ nó nói:
-Gia tộc của cô bị sử tử vì đã không may mang can bệnh dịch đó về đất nước này, theo luật thì những người như vậy đều sẽ bị chết. Còn chuyện của ba mẹ cô, thì do họ buôn bán vũ khí, ma túy trái phép, còn tham nhũng, mẹ tôi tịch thu tài sản như vậy là quá nhẹ rồi, chứ tội của họ phải ngồi tù lâu đó.
-Cô im ngay, dù thế nào đi nữa, tất cả là tại bà ta, những việc bà ta làm tôi sẽ bắt con cháu bà ta gánh chịu đau khổ gấp nhiều lần. Bắt đầu từ hai người đó
HA….HA….HA…..
Bà ta cười lớn rồi bỏ ra ngoài.
Màn hình vụt tắt, mọi người nhìn bà ta khinh miệt, Kin xông tới xốc cổ áo lên, quát lớn:
-BÀ GIÁM LÀM NHƯ VẬY VỚI MẸ TÔI, TÔI SẼ CHO BÀ CHẾT ĐỂ ĐỀN TỘI.
Bà ta như không quan tâm đến lời nói của Kin, quay sang ông James cầu xin:
-Anh à, anh phải tin em, em không làm như vậy, tất cả là do con nhỏ này muốn trả thù em nên mới bày ra trò này.
“CHAT” ông Trần vung tay tát vào mặt bà ta, bà ta ngã xuống, máu ở miệng chảy ra, bà ta ngước lên nhìn ông James hai mắt rưng rưng, ông James tức giận quát:
-Đến mức như này rồi mà cô vẫn còn cãi à?? Tôi và cô từ nay không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Ông James đi tới ghế của mình và ngồi phịch xuống, mặt tức giận, lúc này bà Rose mới đừng lên và quay sang nó hỏi:
-Sao mày lại có được đoạn video đó??
-Thật may mắn là vòng cổ lúc đó tôi đeo có một chiếc mày quay chộm, nhưng mẹ tôi đã quên điều này và khi đeo cho tôi chiếc vòng cổ khác cho tôi, mẹ tôi tháo và và giữ lấy, có lẽ trước khi chết bà đã kịp vứt chiếc vòng này ra xa. Thật may là ngay ngày hôm sau một cô gái đã nhặt được và giữ lấy và cuối cùng nó cũng rơi vào tay chúng tôi. Mà …. Tôi còn một vấn đề nữa cần nói đến.
Gin đi đưa cho mỗi người một tờ giấy, mọi người nhận lấy rồi xem, kể cả bà Rose và hai cô con gái bà ta cũng có. Khuôn mặt mọi người chuyển sang ngạc nhiên; Kin, hắn, Anna, Mary, Ken, Kelvin nhếch mép cười khinh miệt, ông James tức giận vò nát tờ giấy; bà ta ngạc nhiên,ahi chân quỳ khụy xuống, tay run run; Diễm Kiều và Ngọc Diệp tay run run đi tới chỗ bà ta, Diễm Kiều hoir:
-Mẹ, điều này là sự thật à?? Rằng con không phải con bà??
-Diễm Kiều, con phải nghe mẹ giải thích đã….- Bà Rose.
-Mẹ không phải giải thích nữa, con không ngờ mẹ lại là người như vậy?? –Ngọc Diệp
Hai cô chạy đi, bà Rose gọi và định chạy theo nhưng Gin giữ lại, anh nói:
-Sau những tội ác mà bà gây ra, bà nghĩ là sẽ cứ như vậy mà ra khỏi đây à??
-HA…HA…HA….. Các người biết rồi thì cũng tốt thôi!! Công nương Aria của các người là do ta giết đó, ả ta đã chết dưới tay của ta. –Bà ta cười man rợ, khuôn mắt biến thành ác quỷ.
-Theo luật của dòng tộc, những tội danh của bà sẽ bị kết án tử hình. Người đâu!! Mau đem người này đến nhà tù ở dưới tầng hầm chờ ngày xét xử. –Đại công tước nói vừa dứt lời, có một tốp người đi vào đưa bà ta đi.
-Khoan đã… tôi muốn hỏi một điều là sao cô có thể biết được những điều này?? Không lẽ có nội gián. –Bà Rose quay sang hỏi nó.
-Bà thực sự không nhận ra à?? Vào 7 năm trước, bà đã nuôi nhận một người và đào tạo cô ta thành một sát thủ đứng chứ?? –Nó
-Không lẽ là ……
-Ping Poong!! Bà đoán đúng rồi đó. BẢO NGỌC, CÔ VÀO ĐƯỢC RỒI ĐÓ.
Từ bên ngoài có một cô gái có thân hình thanh mảnh, mái tóc vàng, tôi mắt to màu xanh, đôi môi anh đào, nhìn giống như búp bê bước vào. 6 người bọn hắn ngạc nhiên, bà ta cũng vậy, khuôn mặt đanh lại nói:
-Allegra, không lẽ cô lại phản bội tôi ??
-Bà đừng nói những câu vớ vẩn như vậy, tôi không phản bội bà, mà là tìm bà để TRẢ THÙ. –Bảo Ngọc