Sau khi đưa được Vương Phu nhân về đến biệt thự Hoàng Gia thì nó lập tức cho 2 người quản gia vào phòng chăm sóc còn mình về phòng thay quần áo rồi sẽ quay lại ngay.
Trong lúc nó thay quần áo thì:
– Vương Phu nhân, bà đã có thể tỉnh dậy rồi. Đừng diễn kịch nữa! -bác Dũng lên tiếng.
– Phu nhân, dù sao thì bà cũng là người trông coi, đâu có thể vì con người mà trở thành tàn tạ như vậy? -bác Tiến lên tiếng.
Lúc này thì Vương Phu nhân ngồi dậy rồi nói:
– Biết vậy thì đừng có gọi tôi là Vương Phu nhân nữa, cứ gọi tôi như bình thường là được.
– Vậy được Thiên Như, bà có muốn giúp bọn nhỏ không?
Nghe câu hỏi của bác Tiến thì dì Như nở một nụ cười rồi nói:
– Dù có bị đày xuống cho DIêm Vương thì tôi cũng chịu vì chị gái tôi, chị ấy vẫn đang chờ tôi!
Lúc này nó bước vào, thấy dì Như đã tỉnh thì nó vội chạy đến rồi lo lắng hỏi:
– Dì không sao chứ? Người còn đau chỗ nào không?
Chiếc khuyên tai bên tai trái của nó lóe sáng lên, dì Như nhìn thấy vật trên tai nó thì cất giọng nói dịu dàng lên:
– An Nhiên, cháu nhất định phải thật mạnh mẽ, nhất định phải thật dũng cảm đấy nhé! Liệu ta có nên nói điều cho cháu không?
Dì Như áp bàn tay phải lên má nó, nó hơi ngạc nhiên hỏi:
– Dì, có chuyện gì sao? Có gì thì dì cứ nói cho con biết!
Những giọt nước mắt của dì ấy khẽ rơi xuống rồi dì nói:
– Nhiên, ta cũng là một người trông coi được Thượng đế cử xuống để trông coi mama của Tuấn Anh tức chị gái ruột ta.
Nó tròn mắt nhìn dì Như rồi thốt lên:
– Mama của Tuấn Anh cũng là….đọa thiên sứ???
– Không sai, tiểu thư…cả 3 người bọn tôi đều là người trông coi của Thượng đế. -bác Dũng lên tiếng.
Dì Như nắm lấy đôi tay của nó rồi nói:
– Nhiên, con và Tuấn Anh đều không phải…..là con người! Các con là nửa người nửa thiên thần….Đó là lí do mà các con lại là những thiên tài vượt bậc đến vậy….
Nó nhìn dì Như với ánh mắt mơ hồ, lo lắng tột độ rồi khẽ nói:
– Nhưng còn….Hân cùng Hoàng với Phương….họ cũng đều rất vượt trội mà….chẳng lẽ họ cũng là…..nửa người nửa thiên thần?
– Không sai! -bác Tiến lên tiếng- Tiểu thư, Vương Chủ tịch muốn hại chết mama của thiếu gia Tuấn Anh bởi vì nếu như giết chết được bà ấy thì thiếu gia sẽ hoàn toàn trở thành con người nhưng sự thiên tài, vượt trội lại không hề mất đi….
Nó như bị rút cạn sức lực ngồi bệt xuống nền nhà mà không thể thốt được một lời…nó đưa tay lên nắm lấy tay của dì Như rồi khó nhọc mà hỏi:
– Dì….liệu còn….cách khác để….trở thành….bình thường mà…..không phải giết chết…chính người thân không? Con xin dì hãy trả lời là có….
Dì Như hướng ánh mắt của mình về phía 2 bác quản gia, thấy 2 người ấy gật đầu rồi quay qua xoa đầu của nó chậm rãi nói:
– Vẫn còn một cách nhưng….liệu con có chấp nhận đánh đổi đi….đôi mắt của mình? Thứ có thể giúp con nhìn được lại người mama yêu dấu của mình?
Nó nhanh chóng gật đầu không chút do dự, nếu chỉ cần đánh đổi đi đôi mắt mà giúp mama có thể trở lại thì chẳng phải là quá tốt sao? Tuy không thể thấy lại được người mama ấy nhưng ít ra còn giúp người không bị chết.
– Tiểu thư, cô không thể tự quyết định như vậy được! Cô là người thừa kế của Hoàng Gia, liệu nếu Chủ tịch biết cô làm như vậy thì ông ấy sẽ ra sao? Liệu còn có thể hạnh phúc bên Phu nhân? -bác Dũng lên tiếng.
Những giọt nước mắt của nó đã rơi xuống, nó biết phải làm sao đây? Nó phải quyết định những điều chính bản thân thật sự quá khó khăn….thật sự không thể diễn tả được cảm xúc này của nó……
– Nhiên, những người hôm nay ở biệt thự Vương Gia là do 1 người tên Alex Nguyễn thuộc tập đoàn của con phái đến. Vương Chủ tịch coi ông ta như cánh tay phải của mình, những việc làm bẩn thỉu của ông ta cũng được tên Alex Nguyễn đó thay mặt làm. Không chỉ vậy mà một số ít tài liệu của tập đoàn con thuộc mảng ô tô cũng được ông ta bán đi….
Nó nghe đến đây thì gạt đi nước mắt rồi quay ra 2 bác quản gia nói:
– 2 bác nhanh chóng gọi điện cho tất cả các cổ đông đang ở Việt Nam rằng sáng mai sẽ có một cuộc họp cổ đông gấp….đừng gọi cho ông Alex Nguyễn. Hai bác làm ngay giúp cho tôi, giải quyết xong ông ta chúng ta sẽ xuất phát đi đến nơi phán xét.
– Dạ, tiểu thư!!! -cả 2 bác cùng đồng thanh.
Lúc 2 bác quản gia đã đi khỏi rồi thì nó quay ra nhìn dì Như rồi nói:
– Dì, con biết phải tìm chìa khóa ở đâu đây?
– Nhiên, một chiếc chìa khóa đã được con tìm lại được đúng chứ? 2 chiếc chìa khóa còn lại đang nằm trên tai của con và Tuấn Anh.
Nó bất giác sờ lên chiếc khuyên tai ấy, mân mê nó với ánh mắt buồn. Dì Như xoa đầu nó rồi khẽ nói:
– Nhiên, con chính là một thiên thần băng giá…tuy vẻ ngoài lạnh lùng, băng lãnh nhưng bên trong lại chính là một tâm hồn thiên thần không thể lẫn vào đâu. Nhiên, con nhất định phải dũng cảm lên bởi vì con còn một chặng đường dài và khó khăn ngay trước mắt…con hãy cùng Tuấn Anh bước tiếp trên con đường này….
– Dì, con….tại sao con lại không có một chút biểu hiện gì của thiên thần? Đến giờ con vẫn không tin rằng mình là một dị nhân.
Giọng nó như có ai bóp chặt lấy vậy, dì Như ôm chặt nó vào lòng rồi nói:
– Nhiên, khi con bị viên đạn bắn vào bụng….con vốn đã phải là người thực vật. Tuy được điều trị nhưng tỉ lệ không cao mà con vẫn có thể trở lại bình thường bởi vì chính con là nửa thiên thần….không thể dễ chết như vậy được….
Nói đến đây thì nó hỏi ngay:
– Vậy làm thế nào thì con mới chết?