Từ chap này mình đổi từ “mama” sang “mẹ” nhé.
——————–
– Mẹ Marry!
Thiên hét lên nhưng có vẻ như bà đã quá cạn kiện sức lực rồi, cơ thể bà tựa như chỉ có thể dựa dẫm vào bức tường lạnh lẽo nhuốm đầy máu kia. Thiên nhìn mẹ mình như vậy thì trái tim như bị một con dao đâm thẳng vào…ứa máu ra…vết thương chẳng thể lành lại…
Cơ thể của bà gầy rộc, xanh xao và cả cơ thể đầy những vết thương…có những vết thương đã lành và có những vết thương còn mới, đang rỉ máu…. Đôi cánh của bà thì rủ xuống không còn chút sức lực….
– Mẹ…mẹ…
Thiên vẫn gào lên nhưng không có chút động tĩnh gì hết. Đúng lúc này cánh cửa giam mở ra, là 2 tên ác quỷ vừa rồi! 2 tên đó đang dẫn 3 thiên thần thần bị còng tay cũng đầy vết thương và dễ có thể nhận ra những khuôn mặt ấy rất giống…hắn, anh và cậu….
– Nhớ cho con Marry ăn uống đầy đủ không thì vụ xét xử không được diễn ra thì cô ta chết chắc đó! Hôm nay đánh còn chưa đã tay mà cũng do mấy người đó, không chịu khai cơ nên mấy năm qua phải ăn đòn liên tục. -tên ác quỷ kia khinh khỉnh nói rồi đưa khay thức ăn cho họ.
3 người kia không nói gì chỉ đáp lại bằng ánh mắt kinh rẻ nhưng họ vẫn nhận lấy khay thức ăn. Thiên lúc này cất tiếng hỏi:
– Cô gái đi cùng ta đâu??? Các ngươi đưa cô ấy đi đâu rồi??? Các ngươi đã làm gì cô ấy???
Tên ác quỷ kia nói:
– Chỉ là đưa sang phòng giam khác, lát sẽ đưa lại cho ngươi!
– Nếu ngươi còn lên tiếng thì đừng có trách ta đưa con bé đó trở về một cách không nguyên vẹn!
Thiên trong lòng thầm chửi rủa nhưng không nói ra, thấy ba lô bị quăng trong một góc thì thở phảo nhẹ nhõm một cái.
– Ở đây thì nhớ ngoan ngoãn nghe chưa???
– Không cần nhắc! -Thiên lạnh lùng nói.
– Mà ngươi không cần lo, bọn ta là đồng tính luyến ái!?
Sau đó 2 tên kia bỏ đi, chắc cũng chẳng muốn ở lại nơi này. Sau khi 2 bọn chúng bỏ đi thì Thiên vội quay sang bên ngục của các bà mẹ gấp gáp hỏi:
– Cho hỏi với ạ! Cháu muốn hỏi mấy cô chuyện này ạ! Rất quan trọng.
Mẹ cậu quay ra hỏi Thiên:
– Chàng trai trẻ này sao lại lạc ở đây vậy??? Mà…đôi mắt cháu tại sao lại???
Mẹ hắn nghe như vậy cũng quay ua nhìn Thiên rồi hỏi:
– Cháu cũng là con lai giữa con người và thiên thần sao???
– Vâng và xin hãy cho cháu hỏi….
Đôi mắt Thiên hiện lên sự lo lắng đan xen một chút hạnh phúc. Thấy cả 3 người mẹ đều gật đầu thì Thiên vội hỏi:
– Xin hỏi cả 4 người có tên là Marry, Anna (mẹ hắn), Sandy (mẹ anh) và Lilly (mẹ cậu). Có đúng không ạ???
3 bà mẹ nhìn nhau ngạc nhiên rồi bà Lilly nói:
– Tại sao cháu biết??? Cháu là ai???
Khi nghe như vậy thì Thiên như vỡ òa, Thiên vội lấy bức ảnh được cất kĩ càng trong ba lô ra, đó là bức ảnh trong lần đi ăn với bố của nó và bố của cậu tại nhà hàng chỉ thiếu mỗi nó. Đưa bức ảnh cho các bà mẹ Thiên hỏi:
– Mọi người có nhận ra ai trong ảnh không ạ???
Người nhận bức ảnh là bà Anna, đôi tay bà đầy những vết thương còn đang chảy máu.
Khi xem bức ảnh thì đôi tay của bà Anna run run, nước mắt bà trào ra rồi nói:
– Cháu là ai, tại sao…tại sao lại biết được con trai ta???
Nghe bà Anna nói vậy thì bà Sandy và bà Lilly cũng vội xem bức ảnh rồi bao nhiêu nỗi nhớ nhung con trai, con gái cũng vỡ ra.
– Tại sao cháu lại biết chúng??? Cháu là ai??? -bà Anna bóp chặt vai Thiên.
Thiên đưa tay lau nước mắt cho bà Anna rồi nói:
– Cô…cháu là….cháu là con trai của mẹ Marry và là chồng chưa cưới của Phương – con gái cô Sandy!
Bà Sandy nghe đến đây thì chạy ra chỗ Thiên rồi nói:
– Vậy cô gái đi cùng mà cháu vừa nhắc đến là Phương đúng không???
– Vâng, và những người khác cũng đang đến đây!
Liệu khi nhìn thấy những người mẹ như thế này thì họ – những người con có thể chịu được không? Đây là một nỗi đau không bao giờ có thể quên được…một nỗi đau không bao giờ có thể hàn gắn được….không bao giờ có thể bù đắp được….