Không lâu sau từ trên lầu Jisan và Jesan chạy xuống, tóc tai cả hai đều rồi hết cả lên.
-Oáp...Có chuyện gì vậy?- Jisan ngáp ngắn ngáp dài.
-Mới sáng sớm mà gọi rồi- Jesan vuốt vuốt lại tóc.
-Đồng phục trong phòng đó hai cậu vào thay đi- Nó nói không nhìn hai người.
-Đồng phục?- Cả hai đồng thanh
-Ừ.
-Thôi không đi học đâu- Jisan bĩu môi.
-Không đi thì về lại tổ chức- Nó gỡ tạp dề ra rồi đi lên phòng.
-Sao phải ép người vậy chứ.- Jesan mặt mày bí xị.
-Chịu- Jisan nhúng vai rồi lên phòng.
*30' sau*
Nó, Jisan, Jesan cùng lúc bước xuống. Cả ba đều trong bộ đồng phục caro đỏ_đen, trông rất đáng yêu.
Cả ba cùng dùng bữa sáng rồi đến trường.
*Kít...kít...kít*
Nó xuống từ con BMW, Jisan thì Audi còn Jesan thì Lamborghini.
Những học sinh trong trường bắt đầu chú ý đến tụi nó, lời xì xầm cũng nổi lên.
-Nay có hồ ly rồi- Hs 1
-Haizz...có đối thủ bây ơi- Hs2.
-Hồ ly?- Hs3.
-....
Trường nó nhốn nháo lên bàn tán, Jisan thở dài và lắc đầu.
-Đi thôi- Nó nói.
Tụi nó đi qua mặt tất vả học sinh mà đến phòng hiệu trưởng.
*Cốc...cốc*
Nó gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, ông hiệu trưởng thấy tụi nó thì liền cuối đầu.
-Chào ba vị tiểu thư.
-Sếp lớp chưa?- Jisan hỏi.
-Rồi...ba vị học 12AA.
-Ồ 12 luôn đấy- Jiesan gật gật đầu.
-Ông đừng cho ai biết về thân thế của tui tôi rõ chưa- Jisan liếc nhìn ông.
-Sáng đi xe vào trường vậy mà kêu dấu- Jesan bĩu môi.
-Ờ ha tại quên chứ bộ- Jisan phồng má.
-Vào lớp thôi- Nó đứng dậy rồi ra ngoài.
-Ba vị đi thong thả- Ông HT cúi đầu không dám ngẩn lên.
Tụi nó đi lên lầu, đi 3 tầng rồi mà mới tới dãy lớp 11. Jisan thở hồng hộc than trời.
-Cái trường quái quỷ gì vậy? Đi nảy giờ mà chẳng biết cái lớp 12AA gì đó ở đâu.
-Tới rồi kìa- Jesan chỉ lên bảng hiệu 12AA.
Tụi nó nhìn vào trong thì thấy bà cô ngồi ở bàn giáo viên. Vừa thấy tụi nó bà cô liền đi ra cửa.
-Chào! Cô là Ly, rất hân hạnh chào đón các em vào 12AA.
-Chào cô- Tụi nó đồng thanh.
-Ba em chờ xíu để cô vào giới thiệu đã- Cô Ly cười rồi vào trong lớp.
Tụi nó nhìn nhau rồi thở dài.
-Lớp chúng ta hôm nay có ba bạn mới, các em vỗ tay hoan nghênh ba bạn nào.
*Bốp...bốp...bốp*
Lớp nó vỗ tay rần rần trừ ba người cuối lớp (chắc mấy bạn biết ai)
Tụi nó bước vào trong sự ghen tỵ của con gái và những ánh mắt hình trái tim của con trai.
-Chào mình là Trần Thiệu Hà có thể gọi là Jesan- Jesan nói kèm theo cái đá mắt.
-Ơ bà xã- Ở cuối lớp Kensai đang nằm trên bàn vừa nghe tiếng Jesan thì anh bật dậy ngay.
"Ồ"_Cả lớp đồng thanh.
-Chào mình là Trần Bảo Trúc cứ gọi là Jisan- Jisan mỉm cười khoe cái răng khểnh đáng yêu.
-Cô gái hôm qua- Kansai há hốc mồm.
"Ồ"_Đồng thanh tập 2.
-Lâm Kỳ Phương Thư gọi là Josan- Nó giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh nói với mọi người.
Hắn đang nghe nhạc ở cuối lớp thì giật mình nhìn giáo giác xung quanh rồi chợt hắn nhìn nó. Nó cũng có nhiều nét rất giống Tiểu Phương của hắn (cả 2 là 1 đó bác ạ)
Cả lớp im phăng phắc ai cũng thấy lạnh lạnh sống lưng. Cô Ly thấy vậy nên lên tiếng.
-Thôi...nếu hai em biết Thế nguyên và Tuấn Du thì...Bảo Trúc em ngồi với Thế Nguyên còn...Thiệu Hà em ngồi với Tuấn Du...Phương Thư em ngồi với Quân Anh nha lớp hết chỗ rồi- Cô ly nhìn nó cười cười.
Tụi nó bước về chỗ, trong lòng nó có gì đó rất khó tả. Nó ngồi xuống và nhìn lên bảng không nhìn hắn lấy một lần.
-Bây giờ chúng ta vào bài mới- Cô ly nói rồi trở về bàn giáo viên.
Nó mở ba lô lấy sách, vở và bóp viết. Cô giáo ở trên nói gì thì nói đều ghi chép lại rất cẩn thận.
-Cô cũng rảnh quá ha- Hắn nhết môi
-Tôi vậy đó- Nó nói không nhìn Hắn
-Cô...-Hắn tự dưng thấy cứng họng
*Reng...reng*
Tiếng chuông ra chơi vang lên. Jisan và Jesan ở cửa nói chuyện cùng Kansai và Kensai, đột nhiên Kansai xuống bàn Hắn.
-Josan...Jisan gọi cô kìa- Anh chỉ tay về phía Jisan.
Nó không trả lời mà cất hết tập vở rồi đi ra. Nó vừa bước đi khỏi thì Kansai hỏi hắn.
-Nè mày có thấy gì lạ không?
-Gì là gì?- Hắn nhíu mày.
-Thì Josan đó, tao cảm thấy cô ấy rất quen thuộc mà ngoại hình của cô ấy cũng có nhiều phần rất giống Phương Thư.- Kansai đưa ra ý kiến của mình.
-Cô ta cũng tên Phương Thư, ngay cả họ tên cũng giống.- Hắn gật gù.
-Có khi nào...
-Josan là Tiểu Phương?- Cả hai cùng đồng thanh.
-Không thể nào, Tiểu Phương sẽ không máu lạnh thế đâu.- Hắn lắc đầu.
-Ừ cũng đúng chắc mình nhầm lẫn. Nhưng mà sao lại có sự trùng hợp đến thế?
Hắn nhúng vai.
-Phương Thư đã về đón dì và dượng đi nơi khác sống rồi! Tao không biết bây giờ đang ở đâu và cũng đổi luôn số diện thoại- Hắn đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy tư.
-Hai thằng bây định nhịn đói à?- Từ cửa Kensai nói vọng vào.
-Tụi tui chờ hai anh lâu lắm rồi đó- Tới lượt Jisan.
-Ừ ra liền- Kansai nói xong thì lôi hắn ra theo.
Jisan, Jesan, Kansai và Kensai đi trước còn nó và hắn đi sau. Nó vừa đi vừa bấm diện thoại liên tục , nhiều lúc hắn có đưa mắt nhìn trộm nó, hắn cũng không biết tại sao hắn lại như vậy. Nó biết hắn nhìn nảy giờ nên cũng có chút ngượng, tim nó lại càng đập nhanh và mạnh hơn.
Nó cất điện thoại vào và bước đi nhanh hơn để lại hắn ở phái sau nhìn theo nó.
Đến canteen trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tụi nó và tụi hắn. Tuy nhiên nhiên là không phải vì tụi nó mà là vì ba người được xem là "Prince" của trường.
Từng bước đi của tụi hắn làm cho những girl có mặt ở canteen hét ầm lên. Tụi nó cảm thấy hơi bị "lép vế" nên tách lẻ đi hướng khác.
Tụi hắn thấy vậy thì chạy theo sau tụi nó. Tụi nó chọn một bàn khuất và ngồi xuống, Kansai định kéo ghế ngồi thì Jisan liếc mắt và nói.
-Còn nhiều bàn trống kìa, sao cứ phải theo tụi tui thế?
-Tôi thích ngồi chung với cô.- Kansai trả lời sát áp sát mặt vào mặt của Jisan, tặng lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Jisan cũng đứng hình. Cô nàng chớp chớp mắt vài cái rồi hét lên
-Cái tên Kia! Ai cho anh hôn tui hả?
-Tui cho- Kansai nhún vai và ngồi xuống.
Jisan đỏ hết cả mặt, không phải vì cô đang ngượng mà là đang tức tối với hành động vừa rồi. Jisan đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy ai nấy đều lườm cô. Cô úp mặt xuống bàn và đưa tay véo mạnh vào tay của Kansai.
-A...cô bị hâm à?- Anh hét lên.
-Thôi cho tui xin đi, hai người cứ như chó với mèo ý. Học hỏi vợ chồng nhà tui này- Jesan kéo tay Kensai ngồi xuống.
-Nè tui có quen hắn đâu mà bảo phải thân mật giống hai người- Jisan vẫn không ngẫn mặt lên.
-Vậy ý cô là nếu quen tôi thì cô sẽ giống Jesan chứ gì?- Kansai cười mỉm.
-Anh...
- Đủ rồi, mấy cô cậu ăn gì để tôi lấy- Kensai thở dài.
-Anh Ken dể thương cho em hamburger và ca cao nóng nha- Jisan cười cười.
-Anh lấy cho em giống Jisan đi- Jesan mỉm cười với anh.
-Cho em kem chocolate được rồi- Nó vừa cấm cúi bấm điện thoại vừa nói.
-Ok còn hai thằng bây- Kensai nhướng mày.
-Tao thì giống bà xã đi- Kansai nhìn Jisan nói trêu.
Jisan "Hứ" một cái rồi quay mặt đi.
-Kem vani- Hắn cũng giống nó cứ chăm chú vào chiếc điện thoại.
-Mấy em ơi!!! Cho anh những thứ vừa gọi.- Kensai nở nụ cười thiên thần.
Những Girl đều răm rấp nghe theo, chen nhau lấy cho Kensai.
-Khỏi mất công- Anh khoát vai Jesan.
Jesan liền lườm anh, thấy vậy anh liền cười trừ lấy lòng.
Có ba đứa con gái tiến lại gần phía tụi nó. Trên tay đều cầm ly nước cam, nhỏ đứng đầu đi lại gần nó và đã "vô tình" làm cả ly đổ từ lên áo nó.
Nó buông điện thoại xuống và liếc nhìn nhỏ.
-Xin lỗi cậu nha- Nhỏ ra vẻ hối lỗi.
Nó chỉ im lặng không trả lời.
-Cô không có mắt à?- Jesan tức tối nhìn nhỏ.
-Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao?- Nhỏ cải lại.
-Bô tưởng xin lỗi là xong à?- Jisan quát lên.
-Với mấy loại con nhà nghèo như mấy người được tôi xin lỗi là phúc đức lắm rồi còn lên mặt à?- Nhỏ nói giọng khinh bỉ.
*Rầm*
-Tôi nói cho cô biết: Xin lỗi tụi này không dể vậy đâu cần có thành ý kìa- Jisan đập mạnh vào bàn.
-Đúng xin lỗi thì phải quỳ xuống, khoanh tay và cúi đầu- Jesan nhết môi.
-Mấy người là cái thá gì mà bắt tôi phải làm? Chẳng qua mấy người chỉ là hạng gái nhà nghèo được vẻ ngoài mà quyến rũ Prince của chúng tôi thôi- Nhỏ liếc mắt nhìn tụi nó.
Nó đứng dậy, phủi phủi nơi vết nước cam bị đổ rồi nhìn nhỏ bằng đôi mắt lãnh băng.
-Nói đủ chưa?
Nhỏ rùn mình vài cái nhưng cố bướng mà cải lại.
-Chưa đó! Thì sao? Bộ ba mẹ cô không biết dạy hay sao mà...
*Bốp*
Nó vung tay tát thẳng vào mặt nhỏ làm nhỏ ngã nhào ra đất.
-Hổ không lên tiếng thì tưởng là mèo ngủ.
Nó nói rồi bỏ đi. Mọi người đều ngạc nhiên trừ tụi hắn và tụi nó. Jisan bước lại gần nhỏ, lắc nhẹ đầu cô nói.
-Tội chưa, sắp có biến rồi đây.
Nói rồi Jisan cũng bỏ đi. Tới lượt Jesan, cô đi lại gần nhỏ và ngồi xuống. Cô đưa tay của mình lên vuốt bên má vừa bị tát của nhỏ.
-Cô tới số rồi.
Cùng lúc đó THT vừa chạy vào trong Canteen ông vừa nghe học sinh báo là dưới canteen có đánh nhau.
Ông bước vào thì thấy Jesan và nhỏ kia, ông liền tái mặt.
-Tiểu thư...- Ông ấp úng.
-Ông biết làm gì rồi đó- Jesan đứng dậy rồi ra ngoài.
Ông đứng thẩn người nhìn theo bóng cô khuất dần.
Kansai đi ngang qua ông nói
-Sa thải.
Tới lượt Kensai cũng để lại hai từ
-Cô ta.
Hắn không nói gì, hai tay thong dong trong túi mà vô tình lướt qua ông.
Ông lắc đầu nhìn nhỏ.
-Lên phòng HT ngay.
Nói rồi ông cũng đi theo sau tụi hắn.
Nó đến khu vườn cấm sau trường, thả người nằm lên bải cỏ mềm, hai mắt nó nhắm hờ như ngủ. Hắn không biết từ lúc nào đã theo nó ra đây, Hắn cũng nằm xuống bải cỏ và khẻ nhìn nó.
-Đến làm gì?- Nó hỏi nhưng không mở mắt.
-Tìm cô- Hắn khẻ nói.
-Tìm tôi?- Nó mở mắt ra, đôi mày thanh tú nhíu lại.
-Nói thật đi, cô là ai? Từ đâu đến?
-Anh không nên biết nhiều.- Nó bật dậy rồi bước đi một mạch.
Hắn ngồi dậy nhìn theo nó, chính hắn cũng không biết tại sao khi nói chuyện với nó hay chỉ là cái nhìn thật nhẹ cũng đủ làm tim hắn đập mạnh liên hồi.
Về phần nó, nó cảm thấy có gì đo rất khó tả, ở bên hắn nó có cảm giác như Vic đang thật gần bên nó. Tim nó cũng đập mạnh không ngừng. Nó không biết từ khi nào mà tình cảm anh-em trong nó lại được biến thành tình yêu.
Có sự nhớ nhung, có sự chờ đợi và cả trái tim nó đang hướng về cậu nhóc mang tên Vic.
Nó sẽ chờ Vic về. Dù thời gian có trôi qua đến đâu đi nữa nó cũng sẽ đợi...